Bắt Đầu Trở Thành Thủ Tọa, Đánh Dấu Cực Đạo Đế Binh

Chương 1542: Nếu là có thể vĩnh viễn dạng này liền tốt

Chương 1542: Nếu như có thể mãi như vậy thì tốtBắc Sơn.Sau khi rời khỏi Lâm Tiên Đạo Viện, Hạ Thu Nhi và Hoa Vân Phi đến Giang gia một chuyến.Hạ Thu Nhi từng đến Giang gia, khi đó người Giang gia còn muốn tác hợp cho nàng và con trai trưởng Giang gia, đối xử với nàng rất tốt.Dù sau này nàng từ chối, Giang gia vẫn đối xử với nàng không tệ, không hề xảy ra chuyện trở mặt.Nhưng hôm nay, con trai trưởng Giang gia kia và tất cả người Giang gia đều ngã xuống trong vũng máu, thần hồn bị luyện, chết một cách thê thảm.Hạ Thu Nhi lặng lẽ nhìn cảnh tượng này.Trong mắt nàng dần dâng lên hơi nước.Hoa Vân Phi nhìn Hạ Thu Nhi đang im lặng rơi lệ, trong lòng thầm thở dài, cô bé trước mắt này quá thiện lương, quá mềm lòng.Ở vào vị trí của nàng, lại có mấy người có thể vì những người chỉ quen biết mà rơi lệ?Lúc trước hắn luôn cố gắng tránh né Hạ Thu Nhi, cũng chính vì điểm này, cô gái thiện lương, có tấm lòng hướng về quang minh này rất dễ dàng lay động đến hắn, khiến hắn nảy sinh lòng yêu mến không tự chủ."Ngươi đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, hẳn là hiểu rõ, diệt tộc là chuyện thường xảy ra trong giới tu tiên, ở đó, thực lực là trên hết." Hoa Vân Phi thuyết phục, lời nói rất thẳng."Ta hiểu, ta không còn là cô bé nhỏ ngày trước nữa..."Hạ Thu Nhi gật đầu, nhưng vẫn không ngăn được nước mắt rơi, nhất là khi nghĩ đến lúc trước đến Giang gia, người Giang gia sốt sắng đối đãi với nàng, nàng càng không nhịn được."Xoạt!!"Hoa Vân Phi ra tay, tế ra Luân Hồi pháp tắc, siêu độ toàn bộ Giang gia, đưa vào luân hồi.Sau đó, hai người rời đi, trên đường Hạ Thu Nhi đều trầm mặc không nói, cho đến khi ra khỏi Thiên Ma Lĩnh."Không biết lần sau trở về là khi nào nữa."Hạ Thu Nhi quay đầu nhìn về phía Thiên Ma Lĩnh đang dần nhỏ lại, trong lòng không nỡ, mặc dù đã nói với Bạch Ức Sương là sẽ thường trở lại thăm, nhưng nàng hiểu rõ thời gian của mình rất ít, nàng còn cần tu sửa Đế Đình.Nàng và phụ thân "quyết đấu" còn chưa phân thắng bại."Thiên Ma Lĩnh vẫn ở đây, nếu nhớ nhà thì hãy trở về nhìn xem."Hoa Vân Phi nói: "Đôi lúc cũng nên cho mình thêm chút thời gian, Đế Đình rời ngươi cũng có thể vận hành bình thường, đừng tạo áp lực cho mình quá lớn."Hạ Thu Nhi gật đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn sườn mặt Hoa Vân Phi, do dự một lát rồi thăm dò hỏi: "Vậy lần sau sư huynh Vũ có thể cùng ta trở về không?"Hoa Vân Phi nói: "Đều không ở Đạo Viện, còn gọi sư huynh?"Hạ Thu Nhi chớp chớp mắt: "Không được sao?"Hoa Vân Phi sờ cằm: "So với sư huynh, ta càng thích người khác gọi ta soái ca hơn, nhất là mỹ nữ."Hạ Thu Nhi bị dáng vẻ nghiêm túc của Hoa Vân Phi chọc cười: "Thật không ngờ, người diệt tông lãnh khốc vô tình lúc trước lại là cùng một người với ngươi bây giờ."Hoa Vân Phi nói: "Vậy vừa rồi ngươi có sợ hãi không?"Hạ Thu Nhi lắc đầu, gió thổi những sợi tóc của nàng bay: "Cho dù ngươi làm chuyện kinh thiên động địa đến đâu, trong mắt ta, Vũ Vân công tử vẫn là một Vũ Vân công tử ôn tồn lễ độ như trước, sẽ không thay đổi, Thu Nhi cũng vĩnh viễn sẽ không sợ Vũ Vân công tử."Hoa Vân Phi xoa đầu Hạ Thu Nhi, nói: "Dám nói không sợ ta, ngươi là người đầu tiên đấy."Hạ Thu Nhi ngẩn người, bàn tay ấm áp trên đầu truyền đến khiến đầu nàng rơi vào trạng thái ngắn mạch.Hắn đang xoa đầu nàng?Đầu Hạ Thu Nhi không tự giác cúi xuống, hai gò má xinh đẹp hiện lên hai vệt ửng hồng động lòng người.Hoa Vân Phi cũng kịp phản ứng, vội vàng rụt tay lại.Đùa Khương Nhược Dao quen rồi, vô ý thức cho rằng đây là đang trêu Khương Nhược Dao.Hai người rơi vào im lặng.Hoa Vân Phi ngượng ngùng nhìn về phía cảnh vật một bên.Hạ Thu Nhi cúi đầu đỏ mặt..."Địa điểm tiếp theo định đưa ta đến đâu?" Một lúc sau, vẫn là Hoa Vân Phi phá vỡ sự im lặng."Thác Lưu Xuyên tiên, nơi đó phong cảnh rất đẹp, ở bên ngoài Thiên Nhân Tiên Quốc, ta từng đi qua một lần." Hạ Thu Nhi nói, nàng đè xuống cảm xúc khác thường trong lòng, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo lại.Nàng nói tiếp: "Dựa vào thác Lưu Xuyên tiên dựng nên cổ thành Lưu Xuyên có rất nhiều món ngon, chúng ta có thể đến nếm thử.""Món ngon?" Hoa Vân Phi nhếch miệng: "So với lẩu và chân rồng nướng ta làm thì thế nào?"Hạ Thu Nhi mỉm cười: "Vậy thì chắc chắn là không thể so sánh, sư... Vũ Vân công tử trù nghệ không ai sánh bằng."Nàng vô ý thức lại định gọi sư huynh.Bởi vì gọi Vũ Vân công tử sẽ khiến nàng cảm thấy rất xa lạ."Nếu ngươi muốn gọi thì cứ gọi đi, ta không ngại." Hoa Vân Phi không nỡ tiếp tục từ chối cô gái trước mắt."Ừm, cám ơn... sư huynh." Hạ Thu Nhi cúi đầu, gương mặt ửng đỏ, có chút vui mừng thầm kín.Hắn thật sự đã đồng ý rồi..."Thực lực của hai người đều không thấp, thật cũng không vội vã đi đường giữa không trung, mà là đi theo con đường Hạ Thu Nhi đã đi khi rời khỏi Thiên Ma Lĩnh năm đó mà tiến lên.Đương nhiên, tốc độ của bọn họ cũng sẽ nhanh hơn trước đây một chút, dù sao thời gian của bọn họ cũng không phải là dư dả."Khi ta đến đường không còn cô đơn nữa." Hạ Thu Nhi lặng lẽ liếc nhìn Hoa Vân Phi bên cạnh, mặt mỉm cười, trong lòng ấm áp, giống như một cô gái nhỏ tìm được nơi tránh gió.Dọc theo phong cảnh trên đường đi, băng qua hết tòa núi này đến con sông khác, cuối cùng, hai người cũng đến thác Lưu Xuyên tiên.Từ xa, một tòa thần sơn trắng như tuyết đập vào mắt, cao vút tận mây xanh, giống như cao tận trời.Trên đỉnh thần sơn, thác nước tiên đổ xuống như một dải Ngân Hà buông xuống, đẹp đẽ hùng vĩ.Dưới thần sơn là một cái hồ lớn, nước hồ trong veo như pha lê, sóng nước lấp lánh, rất đẹp, trong đó có Long Ngư bơi lội.Một bên hồ nước, rất nhiều nam nữ trẻ tuổi dừng chân, có đôi có cặp, bọn họ ngước nhìn thác Lưu Xuyên tiên, trong mắt tràn đầy khát khao.Hoa Vân Phi và Hạ Thu Nhi đi đến một bên hồ nước, không nói gì, lặng lẽ thưởng thức cảnh đẹp này.Không lâu sau, hai người tiến vào cổ thành Lưu Xuyên.Cổ thành Lưu Xuyên và thác Lưu Xuyên tiên chỉ cách một ngọn núi, chỉ cần hô hấp là có thể đến được.Bây giờ đã là buổi tối, trong cổ thành Lưu Xuyên đèn sáng từng chiếc từng chiếc, thật có chút khói lửa, náo nhiệt vô cùng.Khách du lịch qua lại không dứt, trên mặt mỗi người đều tràn đầy ý cười.Hoa Vân Phi và Hạ Thu Nhi cũng hòa mình vào dòng người, tựa như hai người bình thường, lang thang giữa từng sạp hàng.Bọn họ cùng nhau ăn những món ngon, cùng nhau chơi những trò chơi nhỏ, còn cùng nhau cầu nguyện trước sạp hàng cầu nguyện."Phanh... Phanh..."Tiếng nổ đột ngột vang lên, ngay sau đó, từng đạo ánh sáng rực rỡ nhiều màu chiếu sáng cổ thành Lưu Xuyên, khiến đám người kinh hô."Là pháo hoa." Hạ Thu Nhi kéo áo Hoa Vân Phi, kích động nhảy cẫng lên chỉ vào bầu trời hô."Ừm, thấy rồi." Hoa Vân Phi cười gật đầu.Hạ Thu Nhi kéo tay hắn xuyên qua đám người, đi đến vị trí quan sát tốt nhất."Thật đẹp..."Pháo hoa xinh đẹp chiếu sáng gương mặt như tuyết tuyệt đẹp của Hạ Thu Nhi, đôi mắt nàng sáng ngời, ngắm nhìn pháo hoa đầy ánh sao."Ngươi rất thích pháo hoa à?" Hoa Vân Phi nói."Ừm, ngươi không thấy lúc pháo hoa nở rộ rất đẹp sao? Vô cùng kinh diễm." Hạ Thu Nhi nói.Thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi pháo hoa kết thúc, Hạ Thu Nhi vẫn có chút chưa đã thèm.Hai người tiếp tục đi dạo, hóa thân thành hai người qua đường, đi lại trong dòng người, xuất hiện trước mỗi sạp hàng.Dòng người vội vã, nhưng hai người vẫn như là nhân vật chính.Đêm khuya, sau khi mọi thứ yên lặng, Hoa Vân Phi và Hạ Thu Nhi đứng trên một tầng lầu cao ngắm trăng, gió thổi tóc hai người bay."Nếu có thể mãi mãi như vậy thì tốt..." Đôi mắt Hạ Thu Nhi mông lung, vô ý thức nói một mình.Hoa Vân Phi nhìn sang."Không có... không có gì. Sư huynh, chúng ta tiếp tục lên đường thôi." Hạ Thu Nhi không dám nhìn vào mắt Hoa Vân Phi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận