Bắt Đầu Trở Thành Thủ Tọa, Đánh Dấu Cực Đạo Đế Binh

Chương 25: Bản tọa mạnh như vậy, khẩu khí không nên đại ư?

Chương 25: Bản tọa mạnh như vậy, khẩu khí không nên lớn sao?
Không chỉ có Thánh Nhân tàn hồn làm sư phụ, Âu Hạo Thần bản thân tư chất cũng là đỉnh cao.
Tư chất Thánh giai hạ phẩm, nhìn khắp toàn bộ Đông vực, đều là những kẻ đứng trên đỉnh kim tự tháp.
Nếu trưởng thành bình thường, thành tựu tương lai không thể đoán trước! Có thể sánh vai với thánh tử của thánh địa!
Tư chất Thánh giai hạ phẩm – tư chất của Thánh Nhân!
Thiên phú này vào thời đại của Huyền Hoàng Đại Đế ba vạn năm trước cũng không hiếm gặp.
Thậm chí những thiên tài đỉnh cấp của thánh địa Cực Đạo đa số đều là tư chất Thánh Nhân!
Nhưng vào thời đại mạt pháp bây giờ, tư chất Thánh Nhân đặc biệt hiếm có, trăm vạn người khó tìm được một!
Vì thiên địa pháp tắc áp chế, vốn sinh vào ba vạn năm trước, có thể là tư chất Đại Thánh hoặc Chuẩn Đế, sinh vào thời đại này, đều bị áp chế xuống đến Thánh giai hạ phẩm!
Sinh không đúng thời đại, ảnh hưởng cả một đời.
Muốn thay đổi, trừ phi thời đại mạt pháp qua đi, thiên phú mới có thể tăng lên!. . .
Hệ thống định ra mục tiêu quá cao, dựa theo ý nghĩ của Hoa Vân Phi.
Ngoại trừ người thừa kế Đạo Nguyên phong, các đệ tử khác chỉ cần giữ được tu vi đạo giai là được.
Yêu cầu cao như vậy, quá khó để tìm kiếm.
Bất quá. . .
Rốt cuộc vẫn là để hắn gặp được!
Âu Hạo Thần!
Hoa Vân Phi nhìn kỹ hắn, mày đã dần nhíu lại.
"Người này..."
Hắn phát hiện, người này tuy là thiên phú xuất chúng, nhưng tâm tính quá kém, chính là một tên ti tiện. . .
Lâm Dương nghe Âu Hạo Thần nói, cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi là thân phận gì, liên quan gì đến ta?"
Âu Hạo Thần hừ lạnh một tiếng, lại đột nhiên cười nói: "Thật ra bọn chúng không phải giặc cỏ... Mà là đệ tử của Huyết Linh Môn! Đệ tử chính phái!"
Hắn cố ý nhấn mạnh từ "chính phái", để nhắc nhở Lâm Dương.
"Chính ta, sai khiến bọn chúng, đem người của Thanh Dương trấn giết sạch!"
Lâm Dương lập tức giận dữ, hai mắt đỏ bừng nhìn Âu Hạo Thần: "Tại sao muốn làm như vậy? Đối với ngươi thì có ích lợi gì?"
"Vì sao ư?"
Âu Hạo Thần cười nham hiểm: "Con kiến không có tư cách hỏi vì sao!"
"Ta muốn ngươi chết! Ngươi liền chết!"
"Ta muốn ngươi sống, dù ngươi muốn chết cũng không được!"
"Đây là sức mạnh mang lại, những kẻ ếch ngồi đáy giếng như các ngươi, vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu!"
"Ha ha ha!"
Lời Âu Hạo Thần nói như kim đâm vào tim Lâm Dương, hiện thực đặc biệt đau nhói.
Thanh Dương trấn bị diệt, cả nhà Lâm gia đều chết, đều là vì quá yếu.
Khi cường giả vung dao, bọn họ vô lực phản kháng.
"Ngươi hình như vẫn chưa trải qua sự tuyệt vọng tột cùng!"
"Đi bắt người nữ nhân trên người hắn đến đây, bổn thiếu chủ muốn làm ngay trước mặt hắn, dâm nhục nữ nhân của hắn, cho đến khi hắn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!"
Âu Hạo Thần cười lạnh nói.
Một đám đệ tử Huyết Linh Môn giả trang làm giặc cỏ lộ ra nụ cười thô bỉ, từng bước tiến đến gần Lâm Dương...
Lúc này.
Chỉ thấy Hoa Vân Phi xuất hiện giữa sân, khí tràng cường đại, trong nháy mắt đánh bay tất cả đệ tử Huyết Linh Môn đang xông tới!
"Ngươi là ai?"
Âu Hạo Thần cảnh giác nhìn Hoa Vân Phi, hắn hoàn toàn không nhận ra người này xuất hiện như thế nào.
"Thiếu chủ, người này nguy hiểm!"
Hai lão giả mặc huyết bào đột nhiên xuất hiện, bảo vệ Âu Hạo Thần sau lưng.
Bọn họ là trưởng lão của Huyết Linh Môn, chịu trách nhiệm âm thầm bảo vệ an toàn cho thiếu chủ!
Một người có tư chất Thánh giai hạ phẩm, đáng để Huyết Linh Môn trả bất kỳ giá nào.
Chỉ cần trưởng thành thuận lợi, không nói cảnh giới Thánh Nhân, ngay cả thành tựu cảnh giới Lâm Đạo, đối với Huyết Linh Môn cũng mang lại lợi ích khó mà tưởng tượng.
Hoa Vân Phi nhìn Âu Hạo Thần, đặc biệt thất vọng, đặc biệt đáng tiếc.
Vất vả lắm mới gặp được một người có tư chất phù hợp, lại là một kẻ có tật, phẩm hạnh cực kỳ không phù hợp.
Loại người này, không xứng làm đệ tử của hắn.
Càng không xứng trở thành đệ tử Kháo Sơn Tông!
Dù cho hắn là tư chất Thánh giai cực phẩm cũng vậy.
"Hai người các ngươi lại đây."
Hoa Vân Phi vẫy tay về phía Lâm Dương và Mục Thanh Thanh.
"Tiền bối."
Lâm Dương hơi do dự bước lên trước, hắn cảm thấy Hoa Vân Phi không có ác ý, có thể tin tưởng.
"Đứng phía sau ta, ta bảo đảm các ngươi an toàn."
Nghe vậy, Lâm Dương và Mục Thanh Thanh suýt nữa vui mừng phát khóc, vội vàng nói: "Đa tạ tiền bối cứu giúp, vãn bối sau này..."
Hoa Vân Phi khoát tay, nói: "Không cần cảm ơn, chỉ là tiện tay thôi."
Nếu như không phải Lâm Dương tư chất không tệ, Mục Thanh Thanh tư chất cũng được, hắn phỏng chừng cũng sẽ không xuất hiện.
Tất nhiên, quan trọng nhất vẫn là sự xuất hiện của Âu Hạo Thần.
Hắn cần phải kiểm tra lại một chút, cuối cùng gặp được một người có tư chất Thánh giai quá khó khăn, không muốn bỏ lỡ.
"Tiền bối."
Lâm Dương nói: "Đối phương là thiếu chủ Huyết Linh Môn, hai người trước mặt có thể là trưởng lão của môn phái, ngài..."
"Huyết Linh Môn? Chỉ là một thế lực bất nhập lưu mà thôi."
Hoa Vân Phi chắp tay sau lưng, không để ý chút nào.
Mấy môn phái bất nhập lưu như vậy, dùng thực lực bề ngoài cũng có thể giải quyết, thổi một hơi cũng có thể diệt một mảng lớn, không đáng để lưu ý.
"Khẩu khí thật lớn!"
Âu Hạo Thần vượt qua hai vị trưởng lão, lạnh lùng nhìn Hoa Vân Phi: "Ta thấy ngươi cũng không lớn hơn ta bao nhiêu, vậy mà khẩu khí còn lớn hơn ta!"
"Bản tọa mạnh như vậy, khẩu khí không nên lớn sao?"
Hoa Vân Phi nhìn Âu Hạo Thần, nhếch miệng cười, nói.
"Ngươi! Ta..."
Một câu làm Âu Hạo Thần nghẹn họng không nói được.
"Đáng giận!"
Chưa từng thấy người vô sỉ như vậy, lại dám công khai tự khen mình?
"Các hạ tuổi còn trẻ, vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn."
Một vị trưởng lão mở miệng, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng, nói: "Lão phu là trưởng lão Huyết Linh Môn, nếu các hạ cứ như vậy rời đi, lão phu có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra, bằng không các hạ sợ là khó có thể thu dọn cục diện."
Hoa Vân Phi lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, nói: "Mẹ ngươi không dạy ngươi, khi người khác nói chuyện thì đừng có ngắt lời sao?"
Phốc phốc!
Chỉ một cái liếc mắt, trưởng lão kia trong nháy mắt nổ tung như dưa hấu!
Mảnh vỡ thi thể văng tung tóe lên người Âu Hạo Thần và một vị trưởng lão khác!
Hai người trợn tròn mắt.
Chết... chết rồi sao? Chỉ bị trừng mắt?
Trưởng lão còn lại sắc mặt đại biến, vội mở miệng nói: "Tiền bối... chúng ta không có ý mạo phạm... xin tiền bối tha thứ, chúng ta đi ngay... đi ngay lập tức!"
Vừa nói, hắn vừa kéo Âu Hạo Thần định rời đi.
"Buông ra!"
Trong cơ thể Âu Hạo Thần có một tôn Thánh Nhân tàn hồn, cho hắn dũng khí lớn lao, căn bản không sợ Hoa Vân Phi.
Hắn cũng không tin, người này có thể mạnh hơn cả Thánh Nhân tàn hồn sao?
"Thiếu chủ! Không thể sai lầm!"
Trưởng lão kia muốn gấp đến khóc, hắn biết, lúc này không đi, sẽ không đi được!
Nhưng hắn không thể bỏ Âu Hạo Thần lại rồi mình trốn, nếu không Huyết Linh Môn sẽ không tha cho hắn!
Hoa Vân Phi nhìn ra chỗ dựa của hắn, cười khẩy, nói: "Chỉ là một tàn hồn Thánh Nhân, cũng dám nói là dũng khí?"
Âu Hạo Thần kinh hãi, "Sao ngươi lại biết..."
Trưởng lão đang lo lắng sững người, Thánh Nhân tàn hồn?
Toàn bộ Huyết Linh Môn cũng không hề hay biết Âu Hạo Thần giấu bí mật lớn đến vậy!
Hắn đột nhiên hưng phấn, thiếu chủ là tư chất Thánh giai hạ phẩm, lại thêm Thánh Nhân tàn hồn phụ trợ, tương lai sợ rằng sẽ dẫn dắt Huyết Linh Môn đi lên đỉnh Đông vực?
Hoa Vân Phi không nói nhảm, lóe lên một cái đánh ra một đạo lưu quang, rơi vào người Âu Hạo Thần, lập tức hắn thét lên, mặt mũi đau khổ.
"Đừng làm hại thiếu chủ!"
Trưởng lão vội vàng hét lớn, khí tức Tử Phủ cảnh viên mãn nháy mắt phóng thích, nghiến răng nhào về phía Hoa Vân Phi.
Phụt một tiếng, còn chưa tới gần, đã bị khí tràng của Hoa Vân Phi chấn thành một đống thịt nát, không thể phát ra một chút âm thanh đã chết thảm ngay tại chỗ!
"Vị tiền bối này thực sự khủng bố như vậy sao!"
Lâm Dương và Mục Thanh Thanh đều trợn mắt há hốc mồm, miệng khẽ há ra.
Hai vị trưởng lão tu vi Tử Phủ cảnh viên mãn, một người bị liếc mắt chết, một người va vào khí tràng thì chết!
Tu vi của người này phải trâu bò đến mức nào mới làm được như vậy?
Lâm Dương hô hấp dồn dập, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hoa Vân Phi.
Điều hắn luôn khát khao là có một cường giả như vậy để dạy dỗ mình!
Hiện tại hắn đã gặp được!
"Tiểu tử, vì sao ngươi lại biết bản thánh tồn tại?"
Một đạo hư ảnh màu đỏ rực xuất hiện trên đỉnh đầu Âu Hạo Thần, lơ lửng ở đó, là một ông lão tóc hoa râm, ánh mắt sắc bén, nhìn kỹ Hoa Vân Phi, nhưng căn bản không nhìn thấu.
Lâm Đạo cảnh sơ kỳ cũng khó thoát khỏi cảm giác của hắn, vì sao người thanh niên này lại không thể nhìn ra cái gì?
Trong nháy mắt, hắn cảnh giác lên!
Người này thoạt nhìn trẻ tuổi như vậy, nhưng cũng có thể là một lão quái vật mấy ngàn tuổi, tu vi thâm sâu!
Khả năng là Lâm Đạo cảnh hậu kỳ!
Nếu là như vậy, thì nguy rồi!
Thực lực của hắn hiện tại không phải là đối thủ của cường giả Lâm Đạo cảnh hậu kỳ đương thời!
Hắn hét lớn với Âu Hạo Thần: "Đồ nhi, mau trốn đi! Vi sư đánh không lại!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận