Bắt Đầu Trở Thành Thủ Tọa, Đánh Dấu Cực Đạo Đế Binh

Chương 428: Hoa Vân Sênh!

"Chương 428: Hoa Vân Sênh!"
"Mẫu thân cứ yên tâm, ta nhất định có lễ phép mà." Đứa trẻ mười tuổi nọ nhếch mép cười một tiếng, trông rất thanh tú, môi đỏ răng trắng, trán đầy đặn, đội mũ ngọc búi tóc, tuy còn nhỏ nhưng trên người lại mang một cỗ đạo vận đặc biệt, sau đầu phát sáng, ăn nói không hề giống một đứa trẻ.
"Ngươi nhất định có lễ phép mà?" Long Nhan Nguyệt xoa xoa mi tâm, con nhóc này có nghe nàng đang nói gì không vậy? Cứ thích đánh nhau cho tiện, không chịu mặc váy, nhất định cứ thích cải trang nam, hắn cùng mấy tên tiểu tổ tông lớn bằng tuổi, cơ hồ ngày nào cũng phải ăn đòn. Hôm qua còn đá cho một vị tiểu tổ tông thiên Cơ sưng cả mông. Đêm đó, phụ thân tiểu tổ tông kia liền dẫn hắn đến tận cửa lý luận, nhưng không biết giữa chừng xảy ra chuyện gì, lúc ra về thì cả hai cha con đều khập khiễng.
"Lão cha, mẫu thân, hai người nói xem ca ca con, cái người chưa từng gặp mặt đó, cùng cảnh giới có đánh lại con không?" Hoa Vân Sênh cười ha hả hỏi.
"Ha ha, vậy ngươi có khi sẽ bị đánh khóc đó." Hoa Thương Khung cười ha ha một tiếng, nắm tay Hoa Vân Sênh nói: "Cùng cảnh giới mà tiếp được một chiêu của ca ngươi thì đã là rất đáng gờm rồi, có thể xưng là tuyệt đại thiên kiêu."
"Muốn cùng cảnh giới đánh bại hắn, loại chuyện này, cho dù là tổ sư gia Hoa gia cùng chỗ dựa tổ sư gia đích thân xuống cũng không có khả năng làm được."
"Nhưng con cùng cảnh giới cũng rất mạnh mà, mấy tiểu tổ tông kia trong tay con cũng chẳng chống được mấy chiêu." Hoa Vân Sênh bĩu môi ra vẻ không phục.
Năm nay nàng mười tuổi, tuy là thân con gái, lại mạnh mẽ đáng sợ, đạo vận trời sinh, nắm giữ bảo thể, ngộ tính hiếm thấy cao. Tiểu tổ tông trong tổ lăng lớn bằng tuổi nàng nhìn thấy nàng đều phải đi đường vòng, căn bản không thể chọc vào nàng.
"Ngươi rất mạnh, có thể xưng là đỉnh của kim tự tháp ở một cảnh giới, còn ca ngươi là trần nhà của cảnh giới đó, mà nếu ngươi là trần nhà thì hắn lại là bầu trời xa vời không thể chạm tới." Hoa Thương Khung cười nói.
Thực lực của Hoa Vân Phi ở cùng cảnh giới căn bản không cần miêu tả, có thể đỡ được một chiêu của hắn đã là giỏi lắm rồi. Là phụ thân như Hoa Thương Khung, hắn cũng chưa từng thấy Hoa Vân Phi dùng toàn lực, không biết thực lực cụ thể của hắn đến mức độ nào.
"A, không để ý đến lão cha nữa, toàn khen ca ca, con ghen." Hoa Vân Sênh bỏ qua bàn tay to của Hoa Thương Khung, hơi chu môi, giận dỗi chạy đi.
"Đứa trẻ này..." Long Nhan Nguyệt nhìn theo bóng lưng hậm hực của Hoa Vân Sênh, lắc đầu cười khổ.
"Ha ha, vẫn là con gái đáng yêu a, so với một tên đại hiếu tử nào đó thì tốt hơn nhiều." Hoa Thương Khung không buồn, nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của Hoa Vân Sênh, tràn đầy cưng chiều.
"Ngươi cứ chiều nó đi." Long Nhan Nguyệt tay ngọc sờ đến bên hông Hoa Thương Khung rồi véo một cái. Đều nói cha con gái thì thân thiết, lời này quả thật không sai. Mà là một người mẹ, nàng lại càng đau lòng cho Hoa Vân Phi hơn, tựa như đã định sẵn vậy.
"Tê ~ nhẹ thôi, nàng tưởng đây là ở trên giường à?" Hoa Thương Khung đau điếng nói ra một câu kinh người.
"Đồ ma quỷ, giữa thanh thiên bạch nhật nói năng lung tung gì đó vậy hả?" Bàn tay của Long Nhan Nguyệt siết chặt, giận dữ nghiến răng. Những chuyện riêng tư này sao có thể nói to ra như vậy chứ?
"Sai rồi, sai rồi, cô nãi nãi buông tay, mau buông tay." Hoa Thương Khung đau điếng, vội vàng cầu xin tha thứ, trong cái nhà này, địa vị của hắn là thấp nhất.
"Hừ, tối đến tính sổ với ngươi." Long Nhan Nguyệt buông tay, cho Hoa Thương Khung một ánh mắt coi thường.
Cửa tổ lăng nằm trong tổ địa, lối ra vừa mở ra, pháp tắc không gian đặc thù phun trào, ngay lập tức toàn bộ tổ địa đều biết. Nhất thời, trong tiểu thế giới ngăn cách của tổ địa này, có rất nhiều ánh mắt nhìn tới, mang theo sự hiếu kỳ. Bất quá, những năm nay dưới sự "thúc giục" của Lâm Dương, các trưởng lão đổi đi đổi lại không biết bao nhiêu lượt rồi, cơ bản trong tổ địa không còn khuôn mặt quen thuộc của hai người Hoa Thương Khung.
Như Vân thiên Chân Nhân, Cẩu Nguyên Chân Nhân, thiên Cơ Chân Nhân cùng một đám chưởng môn, thủ tọa cùng trưởng lão cơ bản đều đã vào tổ lăng rồi. Còn có Dương trưởng lão thích ăn phao câu gà, đại trưởng lão Vân Cư ở Kháo Sơn Phong, thủ tọa mới nhậm chức ở địch Thần Phong, các vị đều đã sớm vào tổ lăng rồi.
"Mọi người cứ yên tâm tu luyện đi, không cần để ý đến chúng ta." Hoa Thương Khung khoát tay, nói. Sau khi lên tiếng chào, Hoa Thương Khung liền nắm tay Long Nhan Nguyệt đi theo Hoa Vân Sênh đang hờn dỗi ra khỏi tổ địa...
...
Đạo Nguyên phong.
Hiện giờ Đạo Nguyên phong có thể nói là thánh địa tuyệt đối trong vũ trụ, là "đỉnh núi tình yêu trong mộng" của tất cả các tu sĩ. Chỉ vì Đạo Nguyên phong đang có năm vị Đại Đế ngự trị! Cổ kim đệ nhất đế, Vân Đế! Xưa nay là vị Thánh Thể Hoang Cổ đầu tiên thành đế Diệp Đế! Huyền Hoàng Đại Đế chuyển thế trùng tu Hoàng Huyền, vẫn sử dụng niên hiệu cũ, Huyền Hoàng Đại Đế! Danh xưng đào mộ thiên hạ, Đa Bảo Đại Đế! Còn có Hỗn Độn Nữ Đế Âm Dương Hỗn Độn Thể thành đạo!
Lúc này, Hoa Vân Phi đang ngồi bên bàn thưởng thức trà, trong chén lá trà ngộ đạo ngâm rõ, đạo vận trời sinh, đạo văn tự thành, dấu vết đại đạo rõ ràng, chỉ cần nhẹ ngửi hương trà cũng có thể khiến người ta tiến vào trạng thái đốn ngộ. Bên cạnh, Hoàng Huyền và Giai Đa Bảo cũng đang ở đó, hai người tỉ mỉ thưởng thức Ngộ Đạo Trà, đế đạo pháp tắc trên người như ẩn như hiện, đạo văn trên đỉnh đầu đan xen, đây là biểu hiện khi có cảm nhận.
Cách đó không xa, bên bờ Linh Hồ, Diệp Bất Phàm mình mặc kim bào đang ngồi ngay ngắn đó, tay cầm cần câu, đang buông câu. Từ sau khi thành đế, cỗ thánh thể chiến ý ngạo nghễ bất khuất trên người Diệp Bất Phàm đã hoàn toàn thu lại, quay trở lại vẻ bình thường, đạt tới phản phác quy chân, cảnh giới đã đạt đến đỉnh cao. Hiện giờ ở Đạo Nguyên phong này, trừ Hoa Vân Phi, thì hắn là người mạnh nhất, cuối cùng thì lúc trước hắn đã từng treo thân pháp tắc Vân Đế mà nghịch thiên chứng đạo! Đối diện với thân pháp tắc đế đạo của Hoa Vân Phi còn lớn hơn so với việc đối diện hơn trăm vị thánh thể đại thành trong lúc Diệp Bất Phàm độ thánh thể đại thành kiếp!
Trong phòng bếp, dầu mỡ xèo xèo, có mùi thơm ngon bay ra, đó là Hỗn Độn Nữ Đế Sở Thanh Nhi đang xào rau. Mặc dù đã thành đế nhiều năm, nhưng tại Đạo Nguyên phong, nàng vẫn là tiểu sư muội phụ trách nấu ăn. Về phần A A và Kim Kim thì đang ngủ nướng. Một người một gà cơ hồ ngày nào cũng ngủ đến lúc mặt trời chiếu tới mông, Hoa Vân Phi bọn hắn không gọi thì cả ngày chúng nó không chịu dậy.
"Sư tôn, hình như người có tâm sự?" Hoàng Huyền nhấp ngụm trà, nhìn về phía Hoa Vân Phi đang suy tư, nhẹ giọng hỏi. Hắn đã thành đế nhiều năm, đạo vận trên người lưu chuyển, tản ra ánh sáng đế màu vàng nhạt, pháp tắc đan xen, đây là một loại hiện tượng tự nhiên được tạo thành sau khi đạt tới một cảnh giới nhất định, là thiên địa đang cảm thấy thân thiết với hắn.
"Chính xác là có một chuyện, theo sự tinh tiến của tu vi, từ những năm gần đây đến giờ, phát hiện trong tông môn có một hiện tượng đặc biệt, vi sư cực kỳ để ý." Hoa Vân Phi nhấp một ngụm trà nói, bề ngoài thì nhìn, hắn vẫn chỉ là thiên Nhân cảnh, rất bình thường. Cũng không biết là do quen thuộc hay vì gì, việc thu lại cảnh giới đến mức thiên Nhân cảnh đã thành một hành động vô ý thức của Hoa Vân Phi.
"Có thể khiến sư tôn để ý, e rằng không phải là chuyện nhỏ?" Nghe vậy, Hoàng Huyền và Giai Đa Bảo đều lộ ra vẻ hứng thú, ngay cả Diệp Bất Phàm đang ngưng thần tĩnh khí buông câu ở gần đó cũng quay sang nhìn.
Hoa Vân Phi vuốt vuốt chén trà, nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong nước trà nói: "Vi sư ở trong tông môn, thỉnh thoảng cảm nhận được một chút lực lượng luân hồi chợt lóe lên, chỉ là không biết có phải vi sư bị ảo giác hay không."
"Lực lượng luân hồi?" Hoàng Huyền và Giai Đa Bảo nhìn nhau, rồi đồng thời lắc đầu, nói: "Con và sư đệ chưa từng cảm nhận thấy bao giờ, nhưng với sự nhận biết của sư tôn thì có lẽ không phải ảo giác đâu ạ."
Diệp Bất Phàm đang cầm cần câu ở bờ Linh Hồ trầm tư, chợt hắn nhắm hai mắt lại trong lòng vận chuyển đế pháp, tỉ mỉ cảm thụ một hồi, nhưng cũng không phát hiện ra gì cả.
"Vi sư cũng không chắc chắn, chờ vào tổ miếu sẽ đi tìm lão tổ tông hỏi xem, có lẽ bọn họ sẽ biết một chút." Hoa Vân Phi cười nói. Hoa Vân Phi biết rằng nhận biết của mình không thể sai được, hắn đã là Đại Đế rồi, trong Thái Sơ vũ trụ này, cực ít đồ vật có thể qua mặt được sự cảm nhận của hắn. Cái luân hồi lực lượng đó, như có như không, hư vô mờ mịt, ngay cả hắn luyện công pháp Luân Hồi cũng chỉ là thỉnh thoảng mới có thể cảm nhận được. Hắn từng có ý muốn bắt lấy vòng xoáy sức mạnh đó nhưng không thành, hắn không bắt được, cũng không tìm thấy ngọn nguồn, căn bản là không có cách nào ra tay.
"Cơm chín rồi nè." Lúc này trong phòng bếp vang lên giọng của Sở Thanh Nhi, trong trẻo dễ nghe.
"Ta đi gọi A A và Kim Kim dậy thôi, hai đứa nhỏ này lười thật, mặt trời đã chiếu đến mông rồi còn ngủ." Diệp Bất Phàm cắm cần câu xuống đất, đứng dậy nói.
Lúc này— Từ sâu trong Kháo Sơn tông truyền đến pháp tắc không gian dao động nhẹ nhàng, Hoa Vân Phi, Diệp Bất Phàm và mấy người kia đều cùng nhau khẽ giật mình, nghiêng đầu nhìn về hướng tổ địa sâu trong tông môn.
"Lão cha, mẫu thân, còn một người có khí tức nữa là..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận