Bắt Đầu Trở Thành Thủ Tọa, Đánh Dấu Cực Đạo Đế Binh

Chương 1473: Lấy trước như vậy trực tiếp một người, hiện tại làm sao kêu ngạo như vậy kiều nữa nha

Người áo đen rời đi, pháp trận bao phủ thiên địa tự động rút lại, thiên địa lộ ra diện mạo vốn có. Lúc này Minh Tử quả nhiên đã không còn ở trong tòa thành cổ Lạc Tuyết nữa, mà là ở trong một ngọn núi tuyết cách thành mười vạn dặm, tuyết lớn đầy trời, cái lạnh thấu xương. Minh Tử không vội rời đi, mà leo lên đỉnh Tuyết Sơn, ngồi xuống đó. Hắn lấy ra một bầu rượu, lại lấy ra một chén rượu, cứ thế một mình ở trên đỉnh núi tự rót tự uống. Tuyết lớn ngập trời, nhưng không một bông tuyết nào có thể chạm vào người hắn. Minh Tử cũng không hề có bất cứ tâm tình tiêu cực nào, khóe miệng ngược lại mang theo nụ cười, hắn lẩm bẩm: "Có lẽ là ta quá nhát gan, thích chính là thích, để ý kết quả làm gì?" "Thời đại này tuyệt vời như vậy, có những đạo hữu cường đại, lại có những Yêu Nghiệt thời đại cường hoành, còn có nàng, ta nên hưởng thụ, tôn trọng mọi kết quả mới phải." Uống xong rượu trong bầu, hắn tiện tay ném bầu rượu cùng chén rượu vào trong khe núi, tựa như trút bỏ hết mọi phiền não. Hắn quay người rời đi, hướng thành cổ Lạc Tuyết mà đi. Vừa xuống núi tuyết, hắn liền từ xa nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, người này đang đi ngay hướng này. "Cung Thanh Nhan?" Ánh mắt Minh Tử khẽ sáng, lập tức tiến tới. Cung Thanh Nhan cũng đã nhận ra khí tức của Minh Tử, dừng lại tại chỗ, trên vai nàng, Viễn Cổ Thần Trư phiên bản thu nhỏ đang nằm gục ngủ, thân thể tròn vo, ngây thơ vô cùng. "Thật là trùng hợp." Minh Tử cười nói khi tiến lại gần. "Vừa rồi dị động ở đây là do ngươi?" Cung Thanh Nhan không biểu lộ cảm xúc hỏi. "Có người dò xét thực lực của ta, bày ra pháp trận bao phủ cả thiên địa này, mà ngươi lại cảm giác được?" Minh Tử nói. "Đạo văn pháp trận này ta rất quen thuộc." Cung Thanh Nhan hỏi: "Thực lực đối phương thế nào, rất mạnh?" "Rất mạnh, có chiến lực trấn áp cả một thời đại hoàng kim!" Minh Tử gật đầu. "Hắn đi đâu rồi?" Cung Thanh Nhan hứng thú hỏi, Minh Tử và nàng từng giao thủ qua, mạnh như thế nào nàng rất rõ ràng, đối phương cùng hắn giao thủ còn có thể bình an rút lui, thực lực này đáng để nàng ra tay. "Không biết, đối phương rất cẩn thận, không muốn lộ thân phận." Minh Tử lắc đầu. Cung Thanh Nhan khẽ gật đầu, không hỏi thêm, nhấc chân chuẩn bị rời đi. "Chờ đã." Thấy Cung Thanh Nhan định đi, Minh Tử lập tức gọi nàng lại. "Có việc?" Cung Thanh Nhan nhìn sang. "Nghe nói ngươi giao đấu với truyền nhân Hỗn Độn Thánh Địa, ngươi không bị thương chứ?" Minh Tử hỏi. "Không." Cung Thanh Nhan đáp cực gọn. "Hắn rất mạnh?" Minh Tử lại hỏi, đồng thời trong lòng tính toán xem còn có chủ đề nào để có thể ở lại với Cung Thanh Nhan thêm chút nữa. "Rất mạnh." Cung Thanh Nhan gật đầu. Minh Tử há hốc miệng, nhận ra không khí có chút lúng túng, hiện tại hắn hoàn toàn là không có chủ đề, đang gượng gạo tìm chuyện, thêm nữa Cung Thanh Nhan mỗi lần chỉ trả lời hai chữ, điều này khiến hắn càng thêm ngượng ngùng. "Thật vất vả mới gặp nhau, hay là tìm chỗ uống chút rượu nhé?" Minh Tử cố giữ nụ cười tự nhiên, nói: "Ta mang theo rượu ngon đặc hữu của Ám Thế Giới." "Không được." Cung Thanh Nhan lắc đầu. "Được thôi." Minh Tử thu lại ý định vừa đến bên miệng. "Còn có chuyện gì?" Cung Thanh Nhan nhìn Minh Tử. "Không có, ngươi khiêu chiến các cao thủ, phải chú ý an toàn, những cao thủ trấn áp một thời đại, đều giấu rất kín." Minh Tử nhắc nhở. "Được, ta sẽ chú ý." Cung Thanh Nhan thản nhiên gật đầu, rồi trực tiếp rời đi. Mãi cho đến khi Cung Thanh Nhan khuất dạng khỏi tầm mắt, Minh Tử mới thu lại ánh mắt, hắn lắc đầu cười: "Thật sự là không có chút tình cảm nữ nhi nào, nói chuyện đều mang cảm giác xa cách." Nói chuyện với Cung Thanh Nhan, có một loại cảm giác xa lạ, không phải chỉ do hai người mới gặp hai lần, mà đây là do bản thân Cung Thanh Nhan vốn đã mang khí chất xa lánh. Nàng bất luận ở đâu, cũng không phải để kết giao bạn bè, nàng chỉ để tu luyện, chỉ để mạnh lên. Trong mắt của nàng chỉ có đạo! Đúng như Hoa Vân Phi đã nói, không ai đến gần được nàng, lúc này Minh Tử mới cảm nhận được điều đó, cảm giác xa cách quá rõ ràng. "Bất quá, nàng thật sự rất xinh đẹp." Minh Tử nhếch mép, không hề nản chí. Hắn dù sao cũng là đệ tử Minh Chủ, Yêu Nghiệt mạnh nhất Ám Thế Giới, bối cảnh thực lực đều thuộc hàng đỉnh, hắn không tin mình lại không theo đuổi được một người phụ nữ. Hắn quay người rời đi, ngược hướng với Cung Thanh Nhan, hai người rẽ theo hai hướng khác nhau. Trở lại thành cổ Lạc Tuyết, tuy bây giờ đã đêm khuya, nhưng trong thành cổ vẫn sáng đèn rực rỡ, tiếng người huyên náo. Thành cổ Lạc Tuyết có ưu thế địa lý tự nhiên, hầu như tất cả tu sĩ khai quật được bảo vật, đều sẽ đến thành cổ Lạc Tuyết để bán lấy tiền hoặc trao đổi, cho nên thành cổ Lạc Tuyết cũng là một thị trường giao dịch lớn. Hai bên đường bày đủ loại hàng hóa trên vỉa hè, các chủ quán gần như đều đeo mặt nạ, người mặc hắc bào. Minh Tử tùy ý liếc mắt nhìn, xác định không có bảo vật nào đáng để thu gom về, liền trực tiếp đi tới. Phía trước, Hoa Vân Phi xuất hiện trước một gian hàng, bên cạnh đứng Khương Nhược Dao và Sỏa Nữu. Ba người họ bày bán một quầy hàng, đủ loại trang sức được bày biện chỉnh tề, Hoa Vân Phi đang chọn lựa. "Dao tỷ, Sỏa Nữu, các ngươi thích cái nào? Ta tính tiền." Hoa Vân Phi nói. Khương Nhược Dao không nói gì, còn Sỏa Nữu thì đang cẩn thận quan sát từng món đồ trang sức, trâm ngọc, vòng tay, dây chuyền... Nhìn những món trang sức rực rỡ muôn màu, cuối cùng Sỏa Nữu để mắt đến một chiếc vòng ngọc. "Ôi, vị tiên tử này thật có con mắt, vòng tay ngọc này là sư tôn nhà ta phải mất gần trăm năm mới luyện thành bảo vật tuyệt thế, bên trong chứa đạo văn phòng ngự cường đại..." Thấy Sỏa Nữu thích vòng ngọc, chủ quán lập tức tươi cười tâng bốc. "Cái này gói lại đi." Hoa Vân Phi gật đầu nói. "Được rồi." Chủ quán cười đáp, lấy ra một chiếc gấm nang tinh xảo, cất vòng ngọc vào trong. "Dao tỷ, chọn được chưa?" Hoa Vân Phi nhìn về phía Khương Nhược Dao. "Ta không cần ngươi tặng đồ." Khương Nhược Dao mặt lạnh nhạt nói. "Thật sự không muốn?" Hoa Vân Phi lại hỏi. "Không muốn." Khương Nhược Dao trầm mặc một hồi, trả lời vẫn không thay đổi. "Vậy được rồi." Thanh toán xong tiền vòng ngọc, Hoa Vân Phi đưa cả gấm nang và vòng ngọc cho Sỏa Nữu. "Mở ra đeo thử xem." Hoa Vân Phi nói. "Ừm." Sỏa Nữu gật đầu, xem chừng mở gấm nang ra, lấy vòng ngọc đeo lên cổ tay mình óng ánh như ngọc. Sỏa Nữu ngắm nghía chiếc vòng một lần lại một lần, có thể thấy, nàng vô cùng thích nó. "Ngươi thích là tốt." Hoa Vân Phi cười nói. Khương Nhược Dao lạnh lùng nhìn một màn này, đột nhiên, nàng hừ lạnh một tiếng, quay người bỏ đi. "Dao tỷ, ngươi đi đâu?" Hoa Vân Phi quay người gọi. Khương Nhược Dao căn bản không để ý đến hắn. "Lão bản, cái này, cái này, còn cái này đều gói lại cho ta." Hoa Vân Phi lắc đầu cười, quay sang nói với chủ quán, Khương Nhược Dao, con nhóc này bây giờ đúng là không nhịn được trêu đùa, hắn cố ý thuận miệng nói vậy, kết quả cô bé này liền hờn dỗi. Người trước kia trực tính như vậy, giờ sao lại kiêu căng như thế? Cầm ba món đồ trang sức, Hoa Vân Phi vội vàng dẫn Sỏa Nữu đuổi theo. "Đạo hữu cũng có nỗi khổ riêng a." Ở nơi xa đang quan sát một màn này, Minh Tử cười ha hả, trong lòng đột nhiên thấy thoải mái hơn rất nhiều. Người ưu tú như Hoa Vân Phi cũng cần dỗ Khương Nhược Dao như vậy, thì có gì để mà mình phải vội vàng? "Xin hỏi, có phải là Minh Tử đại nhân không?" Một nữ tử từ trong hẻm nhỏ bước ra, vòng eo nhỏ nhắn, dung nhan xuất chúng, nàng hơi khom người với Minh Tử, nói: "Đại nhân nhà ta có lời muốn gửi cho ngài, ba ngày sau, ông ấy sẽ tổ chức một buổi tiệc trà giao hữu, đến lúc đó Đế Đình Thánh Nữ, truyền nhân Hỗn Độn Thánh Địa đều sẽ tham gia, đại nhân nhà ta hy vọng ngài có thể đến." Minh Tử nói: "Đại nhân nhà ngươi là ai?" Nữ tử nói: "Truyền nhân Thiên Khải Thánh Địa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận