Bắt Đầu Trở Thành Thủ Tọa, Đánh Dấu Cực Đạo Đế Binh

Chương 1114: Ngao Côn đại nhân thiên hạ vô địch

Chiến trường Chuẩn Tiên Đế, đột nhiên phát ra một tiếng cười lớn ngang ngược, tiếp theo đó là một cảnh tượng kinh người. Chỉ thấy mấy vị Chuẩn Tiên Đế của ba ngàn Đạo Giới đang cùng Chuẩn Tiên Đế Đại Vũ Trụ chém giết, phía sau đầu không gian đột nhiên vỡ tan, mấy khối gạch bay thẳng tới! "Phốc phốc!" Mấy vị Chuẩn Tiên Đế của ba ngàn Đạo Giới ngay lập tức đầu rơi máu chảy, mắt trợn ngược, đầu óc choáng váng, trong nhất thời pháp lực cũng khó ngưng tụ. Đối thủ của bọn hắn, mấy vị Chuẩn Tiên Đế Đại Vũ Trụ kinh nghiệm tác chiến vô cùng phong phú, làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội này, lúc này toàn lực xuất thủ, đánh cho trọng thương. Cảnh tượng này, khiến người ngoài ý muốn, làm người ta kinh ngạc. Lại có người ở sau lưng đánh lén, còn ra tay được, khiến mấy vị Chuẩn Tiên Đế đều gặp nạn! Ngay lúc đang kịch chiến, Ngao Côn liếc nhìn về phía bên này, nhìn Đế Quang trên người Võ Đức cùng bộ mặt nhọn kia, hắn không khỏi nhíu mày. Sau đó, hắn xuất thủ nặng hơn, một bộ tư thế liều mạng, khiến đối thủ của hắn ngơ ngác, bọn hắn cảm giác Ngao Côn như bị kích thích đột ngột. "Vô sỉ! Tu sĩ Đại Vũ Trụ các ngươi chỉ biết làm loại trò này?" Một vị Chuẩn Tiên Đế ba ngàn Đạo Giới gầm thét tức giận. "Ngươi không phải nói không hạn chế chúng ta sao? Cái này hối hận rồi à? Mà lại, ba ngàn Đạo Giới không phải rất lợi hại sao, so với Đại Vũ Trụ lợi hại hơn nhiều, các ngươi đều mạnh như vậy, lẽ nào còn sợ loại thủ đoạn nhỏ này?" "Không thể nào không thể nào?" "Ba ngàn Đạo Giới sẽ không thật sự sợ đấy chứ?" Võ Đức đứng ngạo nghễ giữa trời, quan sát dòng sông thời gian, ngẩng cằm lên, trông rất uy nghiêm, có thể lời nói ra lại chẳng liên quan gì đến uy nghiêm. Chuẩn Tiên Đế ba ngàn Đạo Giới bị nghẹn đến sắc mặt xanh mét, không biết phản bác thế nào. Bọn hắn ăn quả đắng thiệt thòi. Tục ngữ nói, người mặt dày thì vô địch, vị Vũ Đế này không biết xấu hổ như thế, thật sự vô địch. Bọn hắn lại nghĩ đến câu "Các ngươi có khả năng sao?" của Ngao Côn, điều này càng làm bọn hắn khó chịu, trong lòng nghẹn ứ, như bị táo bón. "Giết hắn!" Ba ngàn Đạo Giới tức giận đến cực độ, không thể gióng trống khua chiêng chơi trò mặt dày, nhưng không thể cứ nhẫn nhịn như vậy, chắc chắn phải cho Võ Đức đẹp mặt. Lúc này có hai vị Chuẩn Tiên Đế từ trong thông đạo đi ra, trừng mắt nhìn Võ Đức lao tới. Kết quả Võ Đức một cái thuấn thân, đã đến một nơi khác trong thời không, tốc độ nhanh đến kinh người. Hai vị Chuẩn Tiên Đế vừa chuẩn bị truy sát tới, Võ Đức lại xuất hiện ở một nơi khác, hắn vẻ mặt chế nhạo, giọng điệu phách lối, "Không phải, hai anh em được không đấy? Đức gia ta đã chậm như vậy, các ngươi vẫn đuổi không kịp?" "Cái vị Chuẩn Tiên Đế của các ngươi, không phải là mua được đấy chứ?" Nhìn hai vị Chuẩn Tiên Đế dần dần mặt mày táo bón, Võ Đức biểu lộ khoa trương, một mặt kinh ngạc nói: "Không thể nào không thể nào, chẳng lẽ ta nói trúng rồi, đế vị của các ngươi, thật sự là mua được?" Nói rồi, hắn một mặt hiếu kỳ, ra vẻ học hỏi người dưới, hỏi: "Hảo huynh đệ, nói nhanh cho ta biết đi mua ở đâu vậy, Đức gia ta cũng đi đặt một lô, để sau cho toàn bộ hậu cung đều an bài hết, ngày sau lại sinh thêm một đống Đế tử, đơn giản quá tuyệt, nghĩ thôi đã thấy thích." "Bản đế muốn giết chết ngươi!" Hai vị Chuẩn Tiên Đế hoàn toàn nổi giận, không để ý hình tượng mà gào thét. Hai người chia quân hai ngả, phong tỏa thiên địa, muốn chặn đường Võ Đức. Nhưng Võ Đức vẫn đi ra ngoài, rất quái dị, căn bản không thể ngăn được hắn. Vừa ra ngoài Võ Đức chống nạnh, nhìn hai vị Chuẩn Tiên Đế, có điều hắn còn chưa kịp mở miệng, hai người liền vội vàng bịt tai, không muốn nghe hắn sủa bậy. Cái ngữ khí âm dương kia ai mà chịu nổi? Là người ta cũng nổi điên! Thế nhưng bọn hắn căn bản không thể ngăn cản được Võ Đức, lực lượng pháp tắc của đối phương không tầm thường. Những người khác cũng chú ý tới, Võ Đức tuy nói nhiều, nhưng thủ đoạn của hắn cũng cực kỳ không tầm thường. Một khi xuất thủ liền chụp cho mấy vị Chuẩn Tiên Đế đầu rơi máu chảy, giúp mấy vị Chuẩn Tiên Đế chư thiên đánh bại địch thủ, loại thủ đoạn này rất kinh người. Hiện tại hầu như tất cả Chuẩn Tiên Đế ba ngàn Đạo Giới đều đang đề phòng hắn! Đây chính là uy hiếp đến từ lão lục! Không ai muốn bị đột nhiên chụp cho một phát! Thấy hai vị Chuẩn Tiên Đế không đuổi nữa, Võ Đức cảm thấy nhàm chán, nhìn về phía Huyền Minh Nữ Đế đang giao chiến, con mắt lập tức sáng lên, cười hắc hắc, nghĩ đến chuyện tốt đẹp. Hắn nhanh chóng đi tới, đồng thời hô: "Tiểu Huyền Huyền, Đức ca ca đến rồi, có nhớ Đức ca ca không?" Đang chiến đấu, Huyền Minh Nữ Đế từ đầu sợi tóc đến ngón chân đều dựng đứng, một thoáng thất thần, suýt nữa bị đối thủ trọng thương. Nàng hung dữ trừng Võ Đức một cái, ra hiệu hắn đừng nói lung tung. "Tiểu Huyền Huyền đúng là xinh đẹp, liếc ta một cái thôi, cũng đã phong tình vạn chủng, mê chết người." Võ Đức nhếch miệng cười nói, dính tới. Huyền Minh Nữ Đế bó tay hết cách, rất muốn tránh xa Võ Đức, ở đây nhiều người như vậy mà, vạn nhất hắn nói lỡ, nàng còn mặt mũi nào nữa? Nhưng mà đối thủ của nàng lại càng thêm căng thẳng, uy hiếp của Võ Đức cũng không nhỏ, vạn nhất hắn thừa dịp mình không chú ý đánh lén thì xong đời. "Lão đệ đừng khẩn trương, ngươi là đối tượng lịch luyện của Tiểu Huyền Huyền, ta cũng không thể phá hỏng, nếu không nàng sẽ giận." Võ Đức vừa cười vừa nói. "Phù." Thấy Võ Đức không giống đang nói đùa, vị Chuẩn Tiên Đế kia lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay lúc hắn và Huyền Minh Nữ Đế đang giao chiến đến gay cấn quên cả trời đất, phía sau đầu của hắn, một cục gạch đột nhiên bay ra, hung hăng đập xuống. A một tiếng, vị Chuẩn Tiên Đế kia gặp nạn. "Ngươi… ngươi không phải nói…" Sắc mặt hắn xanh xám, trừng mắt nhìn Võ Đức. "Dỗ con nít cũng tin à? Ngươi người này làm sao tu luyện được đến Chuẩn Tiên Đế thế, cũng quá ngây thơ rồi đấy, thật là cười chết ta." Võ Đức nhếch miệng cười, đưa cho Huyền Minh Nữ Đế một ánh mắt mau giải quyết hắn đi. "A!" Vị Chuẩn Tiên Đế này sụp đổ, hắn rốt cuộc đã bị cái gió gì vậy mà lại tin cái tên này. Hối hận thì cũng muộn rồi, Huyền Minh Nữ Đế đã xuất thủ, hắn không cách nào phản kháng, đã bị ức vạn pháp tắc bao phủ, thần hồn trong nháy mắt thủng trăm ngàn lỗ. Huyền Minh Nữ Đế quay đầu nhìn Võ Đức, thấy đối phương đang nhếch miệng cười với nàng, lại vội vàng quay đầu lại. Lúc này, Võ Đức đột nhiên đi tới, thấp giọng bên tai nàng nói: "Ta gần đây lại làm được mấy bộ đồ mới... Đợi đánh xong, chúng ta... Hắc hắc." Huyền Minh Nữ Đế giật mình. Đúng lúc này, chiến trường Tiên Vương đang đại loạn, xuất hiện một nữ tử kỳ lạ. Nàng rất đẹp, thanh khiết thoát tục, không nhiễm bụi trần, da thịt óng ánh, hai chân thẳng tắp, một đôi mắt như sóng nước trong veo. Sau khi xuất hiện, nàng không vội tham chiến mà vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía chiến trường Chuẩn Tiên Đế, như đang tìm kiếm một ai đó. "Ngao Côn đại nhân chắc là ở chỗ này đi…" Nữ tử tự nói, đầy mắt mong chờ. Rất nhanh, theo ánh mắt rơi vào một bóng dáng bá đạo uy nghiêm, hai tròng mắt của nàng đột nhiên sáng lên, trong nháy mắt kích động không thôi, suýt hét lên. "Ngao Côn đại nhân thật đẹp trai, Ngao Côn đại nhân thật mạnh mẽ, Ngao Côn đại nhân thiên hạ vô địch!" Cuối cùng, nàng vẫn là hét lớn lên, trên chiến trường máu chảy thành sông, có vẻ cực kỳ không hài hòa. Nàng như một kẻ mê muội, vì Ngao Côn cổ vũ, hô to bốn chữ Ngao Côn đại nhân, đầy mắt si mê. Ngao Côn động lòng, nhíu mày nhìn lại, chỉ một cái liếc mắt đã khiến nữ tử lần nữa hét lên, kích động suýt nữa ngất tại chỗ. Ngao Côn nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt, hơi nghi hoặc một chút, người này biết hắn sao? Còn si mê hắn? Võ Đức cũng bị thanh âm hấp dẫn, khi thấy nữ tử thì khóe miệng của hắn lập tức cong lên. Nghi hoặc trong đáy mắt Ngao Côn cũng bị hắn bắt được, hắn muốn ôm bụng cười lớn, không thể chờ đợi được muốn xem màn "nhận nhau" kịch tính giữa nữ tử và Ngao Côn. "Hắc hắc, ta coi như là làm giúp hắn xong chuyện trọng đại cuối đời, hắn không cảm ơn ta chết mới lạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận