Bắt Đầu Trở Thành Thủ Tọa, Đánh Dấu Cực Đạo Đế Binh

Chương 1487: Đừng làm rộn, nhà ngươi lão tổ đến nghe nhà ta lão tổ

"Chương 1487: Đừng làm rộn, nhà ngươi lão tổ đến nghe nhà ta lão tổ"
Thanh niên áo bào tím vừa nói xong lời hung hăng liền bị đá, rất thảm, bị đè xuống dưới đất không nhúc nhích được.
"Ngươi xem ngươi đấy, ăn cơm thì cứ ăn cơm đi, còn đòi ta cho thêm món tráng miệng sau bữa ăn làm gì, khách khí quá rồi đấy?" Cẩu Nguyên Phong tiểu tổ Tề Xuyên vỗ vỗ tay, mặt mày hớn hở, giọng nói đầy vẻ đắc ý.
Vừa nói, hắn lại bồi thêm một cước.
"Ngươi... Các ngươi..."
Thanh niên áo bào tím chính là người của Thiên Cơ phong tiểu tổ, tên Tạ Hồng, hắn nằm bẹp dưới đất, mông sưng vù lên, toàn thân run rẩy, mặt mày đầy vẻ không cam tâm.
"Mọi người đều quen biết cả rồi, cảm ơn gì chứ."
Tề Xuyên nhếch mép cười, hắn nhìn về phía những tiểu tổ khác, nói: "Các huynh đệ, chúng ta cứ tiếp tục ăn thôi, trời tuyết lạnh mà có thịt chó nấu canh với bún thì đúng là tuyệt phối."
Chỉ có Tạ Hồng một mình chịu trận, những người khác ngồi quây quần ăn thịt chó nấu canh, cười cười nói nói, chỉ có hắn "tội nghiệp" nằm bẹp ở đấy, không ai quan tâm.
"Haizz, năm nay nói thật hay bị đánh quá đi." Tạ Hồng mặt mày tràn đầy bi phẫn, than thở.
Sau đó... hắn lại bị đá!
"Ách a..."
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng núi non, làm rung chuyển cả lớp băng tuyết.
"Làm ơn im miệng giùm cái, bớt nói chuyện bớt ăn đòn."
Tề Xuyên nói: "Ở bên ngoài ngươi có lẽ có vốn liếng tranh giành thứ nhất thứ hai gì đó, nhưng đây là ở trong nhà, ngươi chỉ có thể ngoan ngoãn làm chính mình, hiểu chưa?"
Tạ Hồng che mặt nức nở, thật sự là quá khinh người!
Đạo Nguyên phong tiểu tổ Hoa Dật Dương liếc Tạ Hồng một cái giả vờ đau khổ, nói: "Nếu ta mà gỡ tay ngươi ra mà không thấy giọt nước mắt nào, thì ngươi thảm chắc rồi."
Tạ Hồng lập tức liếm liếm ngón trỏ, sau đó dùng ngón trỏ dính đầy nước miếng thần bí kia quẹt hai lần lên khóe mắt, hắn nói: "Mọi người đều biết, nước mắt là nước, nước miếng là nước, cho nên nước mắt cũng giống nước miếng, mà nước miếng cũng chính là nước mắt!"
Ầm!
Hắn bay thẳng ra ngoài, biến mất nơi chân trời.
Hoa Dật Dương thu chân về: "Thực lực thì chẳng ra gì, suốt ngày toàn lý sự cùn."
Tề Xuyên khoác vai những người trong nhà, nhìn về phía hướng Tạ Hồng bị bay ra ngoài: "Xa ghê, Dật Dương ca, thực lực của anh lại tiến bộ rồi."
Hoa Dật Dương lắc đầu: "Vẫn chưa đủ mạnh, tháng trước đi thách đấu con rối của tổ sư gia, bị cho một trận lên bờ xuống ruộng."
Tiểu tổ Hạ Huyền Phong Đàm Tuyết Lan bật cười một tiếng, nói: "Em với anh ấy đi, máu suýt chút nữa bắn cả lên người em rồi."
Hoa Dật Dương nhướn mày: "Tuyết Lan, em chỉ thích vạch mặt anh thôi đúng không?"
Đàm Tuyết Lan cười hì hì: "Đánh không lại anh Dật Dương ca, thì cũng chỉ có thể lấy lại danh dự bằng cách này thôi."
Hoa Dật Dương lắc đầu cười trừ.
"Không công bằng nha."
Tề Xuyên đột nhiên than vãn: "Dật Dương ca, sao Tuyết Lan lại được đi cùng anh, còn em thì không? Chẳng lẽ em không đủ đẹp trai à?"
Vừa nói, hắn vừa điên cuồng liếc mắt đưa tình với Hoa Dật Dương.
"Đừng làm anh ghê tởm, mày muốn bị anh cho ăn đòn phải không?" Hoa Dật Dương liếc hắn một cái, suýt nữa thì theo phản xạ vung chân lên.
"Ha ha ha, bị anh phát hiện rồi." Tề Xuyên cười lớn.
Ầm!
Tề Xuyên kêu lên một tiếng rồi hóa thành một ngôi sao băng nơi chân trời.
"Haizz, đã dặn phải nhịn rồi, chân của mình sao mà không nghe lời thế chứ?" Hoa Dật Dương mặt mày "đau khổ" thu chân lại.
"Thâm độc thì có."
Tiểu tổ Kháo Sơn phong Trưởng Tôn Vân Trạch nhếch mép cười, "Thảo nào mấy người tiểu tổ đạo nguyên phong kia ai cũng phải đề phòng anh, không đề phòng, sợ rằng lúc nào cũng ăn đòn thôi."
"Cũng vậy." Hoa Dật Dương nói: "Ta cũng phải đề phòng bọn họ, không cẩn thận, có khi bị đánh lén như chơi ấy chứ."
Kháo Sơn tông quá cạnh tranh, mấy tiểu tổ gần bằng tuổi nhau chính là đối thủ, mà theo phong cách Kháo Sơn tông thì, đánh trực diện tỷ lệ không khác gì trúng xổ số, hầu như đều là đánh lén.
Có thể nói, ngươi ở trong Kháo Sơn tông muốn thường xuyên đề phòng, bởi vì những người khác có thể sẽ ra tay đánh úp ngươi bất cứ lúc nào!
"Ta bỗng nhiên không để ý một cái."
Tạ Hồng bò trở về, nghe được Hoa Dật Dương, lập tức lộ vẻ khinh bỉ, nói: "Anh hận không thể mặc cả quần đùi bằng tiên kim quý hiếm vào ấy nhỉ, cẩn thận quá mức à? Anh đường đường là truyền nhân của Đạo Nguyên phong, sao có thể sợ như thế chứ?"
Vừa nói xong, hắn lại bay lên trời.
Hoa Dật Dương thu chân lại: "Một lúc không ăn đòn, mông mày liền ngứa đúng không?"
Tạ Hồng từ trên cao rơi xuống, chật vật ngã xuống nền tuyết, hắn ôm mông rên rỉ.
Hắn nhìn Trưởng Tôn Vân Trạch, mếu máo: "Vân Trạch ca, cái thằng đần Dật Dương lão kia bắt nạt em, anh không quan tâm à?"
Trưởng Tôn Vân Trạch kẹp một miếng thịt chó bỏ vào miệng, mặt mày tận hưởng, nghe Tạ Hồng nói vậy, không buồn để ý đáp: "Hắn bắt nạt mày chứ có phải người khác đâu, tao quản làm gì?"
Tạ Hồng mặt đầy bất phục: "Chẳng lẽ em không phải là người à?"
Trưởng Tôn Vân Trạch lắc đầu: "Cũng không hoàn toàn là... Ờ... Miễn cưỡng coi như một dạng người hình thôi."
"Ha ha ha..." Mấy vị tiểu tổ đều cười phá lên, quả nhiên, người của Kháo Sơn phong, nói chuyện đều thành nghệ thuật.
"Oa... Mọi người đều bắt nạt em, em sẽ mách lão tổ, tố cáo mọi người một mẻ!" Tạ Hồng la oai oái.
"Đừng làm ầm ĩ, lão tổ nhà ngươi phải nghe lão tổ nhà ta." Trưởng Tôn Vân Trạch thản nhiên đáp lại.
Lần này Tạ Hồng càng thêm suy sụp.
Hoa Dật Dương nhìn về phía dãy núi xa xa, nói: "Lần này Tam Thập Tam Thiên tới mấy tên quái thai rất mạnh, mọi người phải cẩn thận chút, đừng có mà lật xe."
Đàm Tuyết Lan mỉm cười nói: "Dật Dương ca, bọn em chỉ là người trẻ tuổi thôi chứ có phải con nít đâu, chuyện nhỏ như này cần gì anh phải nhắc nhở."
Hoa Dật Dương trừng mắt với Đàm Tuyết Lan: "Anh nói chính là em đấy, em mải chơi quá, lỡ chơi quá trớn thì có mà khóc không kịp đó. Anh nói cho em biết, nếu thật sự xảy ra chuyện anh nói, anh chắc chắn sẽ phê bình em một trận cho ra trò."
Đàm Tuyết Lan lè lưỡi, không dám nói thêm gì nữa.
Hoa Dật Dương trong tiểu tổ có uy vọng rất cao, mặt hắn nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, không có mấy ai dám đụng vào xui xẻo của hắn.
"Cái tên Chiến Vương kia giao cho ta." Tạ Hồng xung phong nhận việc.
"Ngươi cho rằng Chiến Vương là dạng thiên kiêu bình thường à? Người ta không chỉ có thực lực vô địch trong mười đời, mà còn sau khi trải qua thất bại dưới tay Đạo Vô Song đã một lần nữa thuế biến rồi."
Hoa Dật Dương nói: "Không phải ta không tin tưởng ngươi, đối đầu với hắn, ngươi sẽ phải chịu không ít khổ đấy."
Tạ Hồng trợn tròn mắt: "Bộ không tin ta đến thế à?"
Hoa Dật Dương lắc đầu: "Là do Chiến Vương kia xác thực không hề đơn giản. Chúng ta tuy là yêu nghiệt, nhưng người ta cũng đâu có phải phế vật."
"Trong lịch sử của Tam Thập Tam Thiên, Chiến Vương Tuyệt đích thực là một trong những quái thai xuất sắc nhất, nếu không thì Đạo Vô Song đã không coi trọng hắn đến thế."
Trưởng Tôn Vân Trạch gật đầu: "Lão tổ có nói qua, so với trước kia, Tam Thập Tam Thiên đã trưởng thành lên rất nhiều, tu sĩ cùng cảnh giới càng ngày càng mạnh, chúng ta không được chủ quan khinh địch, nhất là khi đối mặt với đối thủ như Chiến Vương."
Tạ Hồng nghiêm túc gật đầu: "Đạo Vô Song có tới không? Chiến Vương các ngươi không cho ta đánh, vậy ta đi tìm hắn đánh vậy."
Hoa Dật Dương nhìn Tạ Hồng: "Nếu ngươi thực sự vội vàng muốn đầu thai thế, thì không cần phiền phức như vậy, ta có thể tiễn ngươi đi một đoạn đường luôn!"
Tạ Hồng nhún vai: "Anh xem, nóng vội thế đấy. Em chỉ nói vậy thôi, anh kích động cái gì chứ?"
Hoa Dật Dương nói: "Hạ ca không có tới, ta đương nhiên phải trông chừng mấy người các ngươi rồi, lần này là đi chơi, nhưng không thể chơi quá trớn được!"
Tạ Hồng lẩm bẩm: "Còn không bằng để Hạ ca đến đây, anh ta hiền hơn anh nhiều, sẽ không có hung dữ với em như thế này."
"Kệ ngươi. Hạ ca tính tình tốt thì tốt thật, nhưng đó cũng không phải là lý do để ngươi làm bừa." Hoa Dật Dương nhìn về phía không trung, nói: "Hình như Thanh Nhan đang hướng về phía bên này của chúng ta."
Tạ Hồng nhíu mày: "Sao nàng ta biết rõ chúng ta đang ở đây thế?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận