Bắt Đầu Trở Thành Thủ Tọa, Đánh Dấu Cực Đạo Đế Binh

Chương 1492: Tề Xuyên cùng Tạ Hồng cái thứ nhất con mồi

Trên núi tuyết, mấy người trẻ tuổi đứng đó, đang nhìn về hướng thành cổ Lạc Tuyết phía bên ngoài vùng đất tuyết. Bọn họ đang quan chiến.
"Người áo đen này thực lực rất mạnh đấy, bị Chiến Vương đánh cho thê thảm như vậy rồi mà vẫn có thể đứng lên như không có chuyện gì." Tạ Hồng nói.
"Người này có chút thần bí." Tề Xuyên nói: "Xem xong hắn cùng Chiến Vương chiến đấu, ta ngược lại thấy rất tò mò muốn biết đến cùng hắn là ai."
Đàm Tuyết Lan nói: "Hắn vừa thần bí vừa mạnh, còn Chiến Vương thì thật sự bá đạo đến đáng sợ, chiến lực như vậy, quả là hiếm thấy."
Là truyền nhân của Hạ Huyền Phong, đừng thấy Đàm Tuyết Lan ham chơi, nhưng thực lực của nàng rất mạnh, đi ra ngoài, thật có thể nói là hiếm người có thể lọt vào mắt xanh của nàng. Người áo đen và Chiến Vương đều mạnh đến mức khiến nàng kinh sợ thán phục, có thể thấy được thực lực của hai người mạnh đến mức nào.
"Lão tổ dặn dò chắc chắn có lý do, nếu không chúng ta mà lơ là, người chịu thiệt chắc chắn là chúng ta." Trưởng Tôn Vân Trạch mỉm cười nói.
Tề Xuyên, Đàm Tuyết Lan mấy người đều rất tán thành gật đầu.
Đối diện với những quái thai xưng vương tuyệt thế của nhiều đại thời đại như vậy, bọn họ thật sự phải cẩn thận một chút, để tránh bị lật thuyền trong mương. Nếu lật thuyền thì sau khi về nhà thời gian cũng không dễ chịu gì.
"Chỉ là mạnh thôi chứ, còn kém ta nhiều lắm. Thật sự, đánh bọn họ, ta có thể chấp bọn họ một tay." Chỉ có Tạ Hồng vẫn vênh váo đắc ý, chẳng để ý chút nào.
"Yếu nhất thì đừng có mạnh miệng." Tề Xuyên nhướng mày: "Ngươi một kẻ đánh phụ trợ thì có tư cách gì đi chê bai người khác?"
"Yếu nhất là ở nhà thôi, ra ngoài ta mới là người mạnh nhất! Cái gì Chiến Vương, cái gì Minh tử, đều là đàn em!" Tạ Hồng chống nạnh, cảm giác bản thân thật sự ngầu.
Trưởng Tôn Vân Trạch, Tề Xuyên mấy người nhướng mắt, trực tiếp coi hắn như không khí. thiên Cơ phong xuất ra toàn loại này, hết thuốc chữa rồi.
"Mấy người đang nhìn ta với ánh mắt gì vậy hả?" Tạ Hồng rất bất mãn với ánh mắt của mấy người đang nhìn mình, lườm lại, nói: "Nói cho các ngươi biết, nếu ta mà bộc phát thực lực thật sự thì đừng nói Chiến Vương hay Minh Tử, ngay cả mấy người các ngươi cũng đều là bại tướng dưới tay ta!"
"Thường ngày bị các ngươi đá, chẳng qua là ta có tầm nhìn lớn, không muốn so đo với các ngươi thôi, chứ không thì mấy người đều bị ta đá cho khóc rồi!"
Ầm!
Vừa dứt lời, hắn liền bị bay ra ngoài.
"Ngao ô!"
Tạ Hồng như tên lửa bay lên trời, ôm mông phát ra tiếng tru như sói.
"Đã ăn cơm còn phải nghe tên ngốc nhà ngươi khoác lác, thật đáng ghét." Bạo tính Vô Cực phong truyền nhân Dương Tinh Dã thu chân lại, mặt đầy vẻ không nhịn được nói.
Hắn cúi đầu ăn cơm nãy giờ, nhịn Tạ Hồng một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được.
Người duy nhất ở đây không phản ứng chính là truyền nhân đich Thần phong trầm mặc ít nói Dư Mặc, hắn vẫn đang ăn cơm, gắp miếng thịt chó này đến miếng thịt chó khác vào bát, ăn quên cả trời đất.
"Ngươi không thấy phiền à?" Dương Tinh Dã ngồi về lại chỗ của mình.
"Đich Thần phong xuất thủ là phải thấy m.á.u, ta sợ làm bị thương hắn." Dư Mặc từ tốn nói.
"Lời này của ngươi nói, sao ta có cảm giác ngươi còn làm bộ hơn cả hắn?" Dương Tinh Dã cau mày.
"Sự thật." Dư Mặc nói ngắn gọn.
"Được rồi, ăn cơm đi, ăn xong còn muốn ra ngoài dạo chơi, ta đã không thể chờ đợi mà đi kh.i. dễ những tên yêu nghiệt thời đại kia rồi." Dương Tinh Dã cầm đũa, lại gia nhập đội ngũ ăn cơm.
"Xa quá vậy, tinh dã ca quả nhiên cũng giấu nhiều thật." Đàm Tuyết Lan nhìn Tạ Hồng bay ra xa, kinh ngạc nói.
"Đúng là đủ xa, tinh dã tên này một cước đã lộ ra không ít thực lực rồi, haha." Tề Xuyên vui vẻ nói.
"Tề Xuyên ca, ta nhớ là trước đó huynh định đánh một trận với tinh dã ca mà?" Đàm Tuyết Lan nói.
"Không sai, dựa vào cú đá vừa nãy bộc lộ thực lực thì xem ra hắn không bằng ta." Tề Xuyên tự tin nói.
"Họ Tề, nhà ngươi đời đời kiếp kiếp đều chơi trận pháp, đánh chính diện thì ngươi nên đứng sang một bên đi."
Giọng nói của Dương Tinh Dã vang lên: "Bàn về đánh chính diện, ai mạnh hơn Đạo Nguyên Phong, Hạ Huyền Phong và Vô Cực phong chứ?"
"Kháo Sơn Phong là thống soái, cẩu Nguyên Phong với thiên Cơ Phong của các ngươi thực ra đều là phụ trợ thôi, một bên trận pháp, một bên cơ mưu, đich Thần Phong thì giỏi ám sát, thực lực chắc chắn cũng hơn mấy người."
Tề Xuyên không phục: "Lời này sai rồi, ai bảo chơi trận pháp thì thực lực nhất định yếu hơn? Hơn nữa, cho dù thực lực ta thật sự kém ngươi chút ít, chỉ cần cho ta bắt được cơ hội bày trận, ngươi có tin là ta có thể trấn áp ngươi mà không tốn chút sức nào không?"
Lần này Dương Tinh Dã không phản bác.
Bởi vì Tề Xuyên nói đúng.
Tề Xuyên thuộc Cẩu Nguyên phong, chuyên nghiên cứu trận pháp, hắn bày trò, người cùng cảnh giới cơ hồ không ai chịu nổi. Trong giới Tu Tiên, trận pháp luôn là thứ không bao giờ bị đào thải, bất kỳ thế lực hay đạo thống nào hầu như đều không thể thiếu trận pháp.
Trận pháp một khi được thi triển thì sẽ bộc phát ra sức mạnh vô song, một vị Tiên Đế đỉnh cấp đã bố trí sẵn trận pháp hoàn hảo, nhờ vào sức mạnh của trận pháp, cũng có thể giao chiến với sinh linh cấp Chuẩn Bá Chủ.
Mặc dù chỉ là giao chiến thôi. Nhưng Tiên Đế bình thường ngay cả tư cách đón một chiêu của sinh linh cấp Chuẩn Bá Chủ cũng không có, vì vậy có thể thấy trận pháp quan trọng đến nhường nào.
Hoa Dật Dương trở về: "Hai người các ngươi định ăn đến khi nào? Cũng đến lúc phải ra ngoài dạo chơi rồi."
Dương Tinh Dã nói: "Lập tức thôi, ăn thêm hai miếng nữa."
Tạ Hồng trở về, chỉ vào Dương Tinh Dã: "Họ Dương, ngươi dám đánh lén ta, lại đây, hai ta đấu một trận!"
Dương Tinh Dã liếc nhìn Tạ Hồng: "Ngươi không sợ ta rút con dao dài bốn mươi mét chém chết ngươi hả?"
Tạ Hồng ngẩng đầu: "Ta có thể tính trước mọi thứ, đòn tấn công của ngươi đều nằm trong dự liệu của ta, muốn đánh trúng ta, không có cửa đâu!"
Dương Tinh Dã đứng dậy: "Có ý tứ đó, vậy ta chiều ngươi vậy!"
Trưởng Tôn Vân Trạch quay đầu lại: "Được rồi, dẹp cái bàn đi, chúng ta ra ngoài dạo chơi xem có thu hoạch gì không."
Hắn vừa lên tiếng thì Tạ Hồng và Dương Tinh Dã đang ma quyền xoa tay cũng đành bỏ qua.
Trong bảy người thì Trưởng Tôn Vân Trạch và Hoa Dật Dương là người có uy tín nhất, lời của hai người này thì những người khác cơ bản đều phải nghe theo.
"Hay là chúng ta tách ra đi, mấy người ở đây, ta không tiện phát huy a." Trong tay Tạ Hồng xuất hiện một cây gậy gỗ, vác lên vai, miệng hơi nhếch lên, nhìn hệt như một tên đầu lĩnh thổ phỉ.
"Ít nhất cũng phải đi hai người một nhóm." Trưởng Tôn Vân Trạch nói.
Vừa nói xong, Tề Xuyên và Tạ Hồng liền nhìn nhau, hai người ăn ý "Kiệt kiệt kiệt" cười quái dị.
"Vậy thì bọn ta đi trước đây, mấy người tự chơi đi." Tạ Hồng và Tề Xuyên bay lên trời, hưng phấn chạy ra ngoài.
"Một người tu trận pháp, một người tu thiên cơ, cả trăm vạn núi tuyết này chắc náo nhiệt lắm đây." Trưởng Tôn Vân Trạch nói.
"Hi vọng là bọn họ đừng chơi quá trớn." Hoa Dật Dương lắc đầu cười.
"Chúng ta cũng đi thôi." Đàm Tuyết Lan nói, nàng chuẩn bị cùng Hoa Dật Dương đi cùng nhau.
Sau khi hai người rời đi thì Trưởng Tôn Vân Trạch cũng lên đường, để lại hai cái bao tử còn đang ăn cơm.
Một bên khác.
Tề Xuyên và Tạ Hồng xuất phát chưa lâu đã gặp được con mồi đầu tiên.
Hai người trốn sau một tảng đá lớn, phía trước, một nam tử tóc tím đang tìm kiếm gì đó.
Nam tử tóc tím vóc dáng cao lớn thẳng tắp, khí tức rất mạnh, quanh người thỉnh thoảng lại phun trào sức mạnh lôi đình.
Nam tử tóc tím này không ai khác chính là truyền nhân của Hỗn Độn thánh địa, La Nam Thiên.
Con mồi đầu tiên là La Nam Thiên, Tề Xuyên và Tạ Hồng cũng có vẻ khá hài lòng, nhìn hắn, hai người đều lộ ra nụ cười hiền lành.
"Kiệt kiệt kiệt..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận