Bắt Đầu Trở Thành Thủ Tọa, Đánh Dấu Cực Đạo Đế Binh

Chương 332: Cái mông này không tệ, thẳng mềm!

Sau ba ngày.
Tiểu kiếm Tiên Lãnh Hiểu Quân cùng Bá thiên Chiến Thể Lý Huyền Ca quyết chiến kết thúc.
Nghe nói hai người đánh nhau khó phân thắng bại, quyết đấu cả vạn chiêu vẫn không thể phân định được ai hơn ai, đánh đến cuối cùng, cả hai đều bị trọng thương.
Ngay lúc hai người đánh nhau quyết liệt nhất, Lý Huyền Ca đột nhiên bị một nam một nữ đánh lén, nháy mắt bỏ mạng ngay tại chỗ, trên người bảo vật đều bị lấy sạch.
Tin đồn một nam một nữ đánh lén Lý Huyền Ca, chính là hai người nổi tiếng về ám sát cát tường như ý.
Sau khi Lý Huyền Ca chết, thi thể của hắn bị Bá thiên Tiên Thể đang quan chiến cướp đi.
Ngay sau đó, Tiểu kiếm Tiên bị thương nặng cũng bị một tên yêu nghiệt thiên kiêu để ý tới, đối phương muốn thừa cơ hắn đang bị thương để tiêu diệt đối thủ đáng sợ này.
Nhưng vị yêu nghiệt này còn chưa kịp ra tay thì đã bị "Tổ chức hắc thủ" nhắm tới, bị đánh lén bằng côn, nằm vật ra đất, bảo vật trên người bị cướp sạch trơn.
Chưa hết, bởi vì bị đánh lén bằng côn, thần hồn tê liệt, thực lực mười phần còn lại một, vị yêu nghiệt thiên kiêu này bị Lãnh Hiểu Quân một kiếm xuyên qua giữa mày, chết thảm tại chỗ!
Sau đó, Lãnh Hiểu Quân liền đạp kiếm rời đi, tìm nơi ẩn nấp chữa thương.
Mà những người đến xem trước đó lại không may mắn như vậy, chỉ thấy đám "Tổ chức hắc thủ" mang khăn lụa đen, người quấn sương mù thần bí, căn bản không nhìn rõ thân phận.
Trong tiếng kêu tuyệt vọng, rất nhiều người đều bị đánh lén bằng côn, trên người bị cướp sạch trơn.
"Cái mông này không tệ, thẳng và mềm!"
Những "Tổ chức hắc thủ" trước khi đi, đều có một hành động đặc trưng là đá vào mông mỗi người hai cước, gặp phải mông nào có độ đàn hồi tốt, còn khen một câu như vậy.
Sau chuyện này, "Tổ chức hắc thủ" ngày càng nổi danh trong đế lộ, rất nhiều người cũng biết người đông cũng không thể ngăn được "Tổ chức hắc thủ" phát huy.
Bởi vì... bọn hắn người thật sự rất đông!...
Hoàng châu.
Hoa Vân Phi xác nhận nơi ẩn náu của đệ tử Huyền châu tông đều an toàn, liền đi đến Hoàng châu.
Về phần Diệp Bất Phàm và Giai Đa Bảo thì đã tách ra khỏi hắn.
Hai người có nhiều thủ đoạn tự vệ, không muốn đi theo bên cạnh Hoa Vân Phi – một tên khổng lồ, sau khi đòi được đế quan của Nhật Nguyệt thần tử thì đã rời đi.
Điều đáng nói là, trong đế quan cũng không chôn cất thi thể của Nhật Nguyệt Thánh Hoàng đế, mà chỉ là một chiếc quan tài rỗng.
Việc này khiến kế hoạch thất bại, Diệp Bất Phàm và Giai Đa Bảo hai người dù sao cũng hơi khó chịu, hai người tính toán đủ điều, nhưng vẫn không thể thành Nhật Nguyệt Thánh Hoàng.
Bất quá, để trả thù Nhật Nguyệt Thánh Hoàng, Giai Đa Bảo mang theo đế quan bên mình, dùng nó làm vũ khí, Đế quan làm từ chất liệu đặc thù, có lẽ do chính Nhật Nguyệt Thánh Hoàng đích thân chế tạo, vung nắm có uy năng bất phàm, có thể trở thành một đại sát khí.
Đồng dạng là thiên kiêu, mấy lần liền có thể đánh chết!
Giai Đa Bảo cũng muốn đợi đến khi độ Thánh Vương kiếp, nếu gặp lại đạo pháp thân của Nhật Nguyệt Thánh Hoàng đế, liền sẽ lấy đế quan này đi đánh hắn!
Hoàng châu nương tựa Huyền châu, nơi đây cũng lưu truyền chuyện Nhật Nguyệt thần tử lợi dụng đế lăng lừa giết vô số người, còn có chuyện Tiểu kiếm Tiên quyết chiến với Bá thiên Chiến Thể cũng có người đang bàn tán.
Bất quá những chuyện này đều không liên quan đến Hoa Vân Phi.
Hắn vận chuyển 《Khán Bất Thấu Liễm Tức thuật》 và nhiều loại liễm tức thuật khác, như một người trong suốt, đi qua hết nơi này đến nơi khác.
Gặp chỗ nào náo nhiệt thì dừng lại xem náo nhiệt một chút, gặp đệ tử Kháo Sơn tông hoặc bạn bè Đông vực nào cần giúp đỡ, hắn cũng sẽ ra tay giúp một chút.
Sau đó hắn lại đến Vũ châu.
Mới bước vào Vũ châu, Hoa Vân Phi đã nghe thấy một đại sự chấn động Vũ châu.
Tổ chức sát thủ Hoàng Đình đã hợp thành một đội săn giết, đặc biệt săn giết những thiên kiêu bước vào đế lộ!
Nghe nói, bọn chúng đang thu thập tinh khí sinh mệnh của các thiên kiêu, huyết dịch của người bị giết cũng sẽ bị rút đi, tựa hồ đang tiến hành một kế hoạch nào đó.
"Nghe nói chưa? Vị nữ tử sở hữu băng linh huyền thể đang bị vây trong một sơn cốc, bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà! Chắc rất nhanh sẽ rơi vào tay Hoàng Đình!"
"Ngươi nói cái đó không phải tin tức mới nhất rồi, nghe nói một nam tử sở hữu hỏa linh huyền thể giết vào vòng vây cứu được vị băng linh huyền thể kia, nhưng hai người lại bị bảy thần tử của Hoàng Đình dẫn người lần nữa vây khốn tại Nguyệt Thần cốc!"
Tiếng bàn luận của tu sĩ truyền vào tai Hoa Vân Phi.
Nghe tin này, Hoa Vân Phi trước tiên nghĩ đến đại đệ tử của Hạ Huyền Chân Nhân – Lạc Hàn Nguyệt!
Lạc Hàn Nguyệt chính là người sở hữu băng linh huyền thể, lần này cũng tiến vào đế lộ.
Sau đó Hoa Vân Phi lấy quân cờ ra cảm ứng, phát hiện đúng là có một quân cờ đang ở hướng Nguyệt Thần cốc!
Vậy có nghĩa là người đang bị Hoàng Đình vây giết chính là Lạc Hàn Nguyệt!
Hoa Vân Phi thông qua quân cờ cảm ứng, phát hiện số người của tông môn Vũ châu rất ít, một số rất ít đệ tử Kháo Sơn tông nghe được tin tức đã hướng Nguyệt Thần cốc mà đi.
Mà bên ngoài Vũ châu, cũng có rất nhiều quân cờ hướng về Vũ châu, mục tiêu đều là Nguyệt Thần cốc!
Hiển nhiên, đệ tử Kháo Sơn tông nghe được tin tức đều biết người đang bị vây khốn là Lạc Hàn Nguyệt thông qua vị trí quân cờ, tất cả đều đang khẩn trương chạy đến cứu người!
Hoa Vân Phi không dám chậm trễ, lập tức đến cổ thành gần nhất, dự định sẽ truyền tống đến nơi gần Nguyệt Thần cốc nhất...
Nguyệt Thần cốc!
Một chỗ bí mật trong hang đá.
Lạc Hàn Nguyệt nằm trên một tảng đá, bụng đang chảy máu, máu có màu đen, rõ ràng là trúng kịch độc nào đó!
Nàng đau đến sắc mặt trắng bệch, khí tức vô cùng suy yếu, giống như sắp chết đến nơi.
Đây là vết thương của Lạc Hàn Nguyệt lúc đang có cơ duyên tiến vào trạng thái đốn ngộ sâu thì bị một sát thủ cấp bậc thần tử của Hoàng Đình đánh lén.
Nếu không phải Lạc Hàn Nguyệt lưu lại mấy đạo pháp trận hộ thân trước khi đốn ngộ để bảo vệ mình thì e rằng nàng đã sớm chết dưới đòn đánh lén của tên sát thủ cấp bậc thần tử đó!
Sau đó, tuy nàng đã đào thoát bằng một thủ đoạn đặc thù, nhưng vì trúng kịch độc đặc chế của Hoàng Đình, nàng vẫn bị tìm thấy, bị vây khốn trong một sơn cốc.
Trong lúc nàng nắm chặt ngọc bội thân phận của Kháo Sơn tông, chuẩn bị liều mình gọi người đến giúp, thì thần tử của Thất Thần điện - Đoàn Vô Danh xuất hiện.
Đoàn Vô Danh vác nàng lên, mang nàng giết ra khỏi trùng vây, chạy trốn ra ngoài!
Nhưng Hoàng Đình coi trọng thể chất của hai người, tốn rất nhiều nhân lực lần nữa vây khốn hai người tại Nguyệt Thần cốc này.
Dù cho Nguyệt Thần cốc rộng lớn vô cùng, Lạc Hàn Nguyệt và Đoàn Vô Danh cũng không trốn được bao lâu.
Hơn nữa kịch độc trên người Lạc Hàn Nguyệt trong phạm vi nhất định sẽ bị phát giác, đợi bất kỳ sát thủ Hoàng Đình nào đến gần, bọn họ sẽ bị bại lộ!
Để ngăn chặn chuyện đó xảy ra, cứ cách một đoạn thời gian Đoàn Vô Danh sẽ ra ngoài chủ động lộ diện một lần.
Hắn cố tình lộ diện, dẫn dụ sát thủ Hoàng Đình đến nơi khác, không cho bọn chúng đến gần chỗ này.
Như vậy sẽ trì hoãn được thời gian bại lộ nơi ẩn náu của Lạc Hàn Nguyệt!
Đoàn Vô Danh thực sự rất mạnh, tư chất của hắn không quá nổi trội, nhưng thực lực của hắn vượt xa người thường, căn cơ vững chắc.
Bất quá, một tay khó vỗ thành tiếng, sát thủ Hoàng Đình ở Vũ châu thật sự quá nhiều, chỉ riêng sát thủ cấp bậc thần tử đã có bảy người, lại còn đặc biệt giỏi ám sát phối hợp đánh nhóm.
Đánh nhau lâu, dù là Đoàn Vô Danh cũng bị trọng thương, lại không có thời gian chữa trị, dẫn đến chiến lực giảm sút.
"Lộp cộp..."
Tiếng bước chân vang lên, là Đoàn Vô Danh trở về, áo bào hắn dính đầy máu, mỗi bước đi đều để lại một vệt máu.
Máu có của hắn, nhưng càng nhiều hơn là của sát thủ Hoàng Đình.
"Ngươi trốn đi, ta không sao."
Lạc Hàn Nguyệt yếu ớt nhìn Đoàn Vô Danh, không biết đây là lần thứ mấy trong khoảng thời gian này nàng nói ra những lời này.
"Ta ở đây, ngươi cũng ở đây." Đoàn Vô Danh nhẹ nhàng nói.
Hắn từ trong ngực lấy ra một viên đan dược cho Lạc Hàn Nguyệt ăn vào, sau đó hai tay bấm niệm pháp quyết, bắt đầu chữa thương cho Lạc Hàn Nguyệt, ức chế kịch độc lan tràn.
Nếu không cách một đoạn thời gian áp chế một lần, với Lạc Hàn Nguyệt đã suy yếu đến cực điểm như này, không quá ba ngày nàng sẽ chết.
"Khụ khụ..." Không bao lâu, Đoàn Vô Danh bị thương nặng liền không chịu nổi sự tiêu hao này, miệng không ngừng ho ra máu, sắc mặt trắng bệch.
"Tại sao ngươi... muốn đối tốt với ta như vậy?" Lạc Hàn Nguyệt hơi nhíu mày liễu, không muốn thấy Đoàn Vô Danh vì thế mà trở nên thảm hại như thế này.
Hắn rõ ràng là một thiên kiêu bị mọi người đánh giá thấp, sở hữu thực lực đáng sợ, nhưng chỉ vì mình, mà rơi vào cảnh tuyệt vọng.
"Mười năm trước cha ta mở miệng vũ nhục ngươi, coi như là ta nợ ngươi." Đoàn Vô Danh nói.
"Ta muốn nghe sự thật." Lạc Hàn Nguyệt biết Đoàn Vô Danh đang nói dối.
Với thân phận và địa vị của Đoàn Vô Danh, sao có thể vì lý do đó mà nguyện ý lấy mạng bảo vệ nàng.
"Lạc Hàn Nguyệt, ngươi biết thế nào là...Chớp mắt vạn năm ư?" Đoàn Vô Danh nhẹ giọng hỏi.
"Chớp mắt vạn năm?" Lạc Hàn Nguyệt nhìn lên đỉnh hang, ánh mắt nghi hoặc, "Là có ý gì?"
Đoàn Vô Danh lắc đầu, không giải thích, hắn nhìn bên mặt Lạc Hàn Nguyệt, khóe miệng bất giác lộ ra một tia mỉm cười.
"Tìm thấy các ngươi rồi!"
Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên phía sau hai người.
"Phập phập!"
Tiếp theo đó trong một khoảnh khắc, một bàn tay từ phía sau lưng đâm xuyên vào ngực Đoàn Vô Danh, máu tươi soạt một tiếng chảy lênh láng khắp đất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận