Bắt Đầu Trở Thành Thủ Tọa, Đánh Dấu Cực Đạo Đế Binh

Chương 1597: Sư huynh muốn cùng ngươi nói âm thanh có lỗi với

"Choảng ——" Đạo tâm của Hoa Vân Phi vỡ nát, khiến cho thiên đạo vô cùng bi thương, bầu trời ảm đạm, không thấy một tia ánh sáng.
Nhìn Hoa Vân Phi mi tâm đang chảy máu, hơi thở thoi thóp, mọi người đều cảm thấy tiếc hận, ngay cả Đế Huyền Chiến Hoàng, Thiên Diệp Chiến Hoàng và Minh Hoàng Thiên Tôn ba người trong mắt đều lộ vẻ cảm thán.
Ba người đều từng có tuổi trẻ, từng khí phách ngút trời, ở Hoa Vân Phi, họ như thấy được bóng dáng của chính mình ngày xưa.
Đạo tâm đối với một người trẻ tuổi đang "khỏe mạnh trưởng thành" mà nói là vô cùng quan trọng, đạo tâm vỡ, từ đó về sau, tâm cảnh của Hoa Vân Phi khó mà viên mãn, khi ngộ đạo cũng khó có thể nhập vào cảnh giới sâu sắc, mọi con đường tu luyện đều sẽ gặp cản trở.
Nghiêm trọng hơn, có thể từ đó sẽ không thể gượng dậy nổi, đạo tâm không cách nào tái tạo, cả đời sẽ chỉ tầm thường vô vị.
Hôm nay, trước trận chiến lớn, Hoa Vân Phi đã thể hiện một sức mạnh siêu phàm tuyệt thế, ép đám cường giả kỳ cựu phải cúi đầu, tuổi còn trẻ mà đã có sức mạnh như vậy, thiên phú quả thực không thể tưởng tượng nổi, xứng đáng với danh hiệu thiếu niên Bá Chủ.
Với một thiên kiêu như hắn, nhìn lại toàn bộ lịch sử, có được mấy người?
"Thực lực chiến đấu hôm nay của hắn, có thể cùng Đạo Vô Song tranh ngôi đệ nhất cổ kim!" Lôi Áo lẩm bẩm.
Hắn là người đầu tiên bị Hoa Vân Phi trọng thương, cảm xúc rất sâu, hôm nay nếu không có Cổ Tổ thủ dụ, nếu không có ba đại cường giả cấp Chuẩn Bá Chủ hàng lâm, thì tất cả bọn họ đã bị g·iết sạch rồi.
Lời nói của Lôi Áo gây được tiếng vang, không chỉ một mình hắn nghĩ như vậy, một người mà quét ngang hơn mười cường giả cấp Chuẩn Bá Chủ, đây không phải là điều người thường có thể làm được.
Ở cùng cảnh giới mà có sức chiến đấu đến mức này, nhìn khắp cả lịch sử cũng tìm không ra mấy người, hiện tại, có lẽ chỉ có người mang danh đệ nhất cổ kim Đạo Vô Song mới có thể tranh hùng cùng hắn.
Nhưng Đạo Vô Song chưa bao giờ thực sự ra tay, hắn và Hoa Vân Phi ai mạnh hơn ai, cũng không ai có thể nói chắc chắn được.
"So sánh với Đạo Vô Song sao? Hắn cũng xứng!"
"Hôm nay hắn là kẻ bại, bị ta, bị tầng lớp cao của Thiên Vũ hung hăng giẫm dưới chân, đây chính là kết cục của kẻ đối đầu với tầng lớp cao của Thiên Vũ!"
Phượng Ngạn cười phá lên, ngông cuồng vô cùng, vẻ nho nhã ban đầu đã sớm biến mất, lúc này mới chính là tính cách thật của hắn.
Quân tử sao? Hắn xưa nay không phải là quân tử!
Những người tin tưởng hắn, đều giống như Hoa Vân Phi, đều bị hắn hung hăng giẫm lên mặt đất!
"Sư huynh, sư huynh!" Hạ Thu Nhi ôm lấy Hoa Vân Phi, nước mắt lưng tròng, trong lòng vô cùng đau đớn.
"Ta không sao." Hoa Vân Phi cố gắng gượng cười, sắc mặt trắng bệch, hấp hối, giống như lúc Hạ Thu Nhi bị p·há đạo trước đây, thậm chí còn thảm hơn nhiều.
"Là Thu Nhi vô dụng, ở Đế Đình mà cũng không thể bảo vệ được huynh, là Thu Nhi vô dụng..." Hạ Thu Nhi không ngừng lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống, thương tâm đến cực độ.
Nhìn thấy Hoa Vân Phi bị p·há đạo, Hạ Thu Nhi còn khó chịu và không thể chấp nhận hơn cả lúc bản thân nàng bị p·há đạo.
Nàng không hiểu Hoa Vân Phi muốn làm gì, vì sao lại làm như vậy, cái giá phải t·r·ả liệu có quá lớn hay không?
Nàng đã một thời gian không về Đế Đình, một mực ở Chủng Đạo sơn, chẳng lẽ gần đây huynh ấy đang mưu tính những chuyện nàng không hề hay biết sao?
"Ta không phải vẫn còn sống sao? Đừng khóc..." Hoa Vân Phi run rẩy giơ tay lên, lau đi nước mắt cho Hạ Thu Nhi.
Hạ Thu Nhi nắm lấy tay Hoa Vân Phi đang lau nước mắt, hai má áp sát vào lòng bàn tay hắn, nàng dịu dàng nói: "Để muội đưa sư huynh đi nhé, chỉ cần sư huynh gật đầu, muội nhất định sẽ làm được!"
"Ai dám cản đường, muội g·iết kẻ đó!"
Hạ Thu Nhi chưa bao giờ nói ra lời nào mang theo sát khí như vậy, Đế Huyền Chiến Hoàng cũng ngạc nhiên, nhận thức có chút thay đổi.
Quả không hổ là con gái của Đế Chủ, mặc dù rất hiền lành, nhưng cũng có mặt kiên cường, chỉ là chưa từng thể hiện ra mà thôi.
"Hạ Thu Nhi, ngươi có biết mình đang nói cái gì không?" Phượng Ngạn nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt âm trầm.
Hạ Thu Nhi khiến cho trong lòng hắn nặng trĩu.
Thân phận của nàng quá phức tạp, Phượng Ngạn cũng rất đau đầu.
Nhưng Hoa Vân Phi phải theo hắn về Quỷ Phượng tộc, đây là lệnh của cấp trên muốn người! Bất Diệt Chiến Thể, Vạn Đạo Thần Thể, Vĩnh Hằng Tiên Thể tập hợp trong một người, người như vậy quá khó gặp.
Hạ Thu Nhi không nhìn Phượng Ngạn, nhìn Hoa Vân Phi chờ đợi câu trả lời của hắn.
"Đế Huyền Chiến Hoàng!" Phượng Ngạn gấp gáp, nhìn về phía Đế Huyền Chiến Hoàng, muốn ông đưa Hạ Thu Nhi đi.
"Nàng bây giờ mới là Đế Đình chi chủ, về nguyên tắc mà nói, bản tọa cũng phải nghe theo nàng." Đế Huyền Chiến Hoàng nói.
"Ngươi...!" Phượng Ngạn nghiến răng, hắn sao không biết, Đế Huyền Chiến Hoàng đây là căn bản xem thường hắn, nếu hắn là Chiến Hoàng cấp tu vi, thì Đế Huyền Chiến Hoàng tuyệt đối sẽ không nói như vậy.
Nghĩ đến đó, hắn lại lấy ra Cổ Tổ thủ dụ, quát lớn: "Mang nàng đi cho ta! Đừng để ta nhắc lại!"
Sự xuất hiện của Cổ Tổ thủ dụ khiến cho bầu không khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng đến cực độ.
Đế Huyền Chiến Hoàng nhíu mày, nhìn Phượng Ngạn với ánh mắt trở nên cực kỳ lạnh lùng, mang theo sát khí nồng đậm.
Cường giả cấp Chiến Hoàng là những người mạnh nhất dưới cấp Bá Chủ, Bá Chủ không xuất hiện, họ chính là Bá Chủ, hành vi của Phượng Ngạn hoàn toàn là đang khiêu khích sự uy nghiêm của ông.
Minh Hoàng Thiên Tôn và Thiên Diệp Chiến Hoàng nhìn Phượng Ngạn với ánh mắt cũng vô cùng băng lãnh, đều rất không ưa tên Phượng Ngạn này.
Những cường giả vây xem tim đập loạn.
Bốn người này chẳng lẽ lại muốn nội chiến hay sao?
Một bên có Cổ Tổ thủ dụ, một bên là ba vị cường giả tối đỉnh cấp Chuẩn Bá Chủ, nếu xung đột nổ ra, tòa Thiên Vũ này chắc chắn sẽ máu chảy thành sông.
"Sư muội, ta không đi." Hoa Vân Phi lắc đầu phá vỡ sự yên lặng, nói: "Nam nhi làm việc phải có trách nhiệm, chuyện của ta ta sẽ tự mình gánh vác."
Nói xong, hắn định rút tay ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của Hạ Thu Nhi.
Hạ Thu Nhi nắm lấy tay không chịu buông: "Nhưng sư huynh đến Quỷ Phượng tộc rồi, thì có thể sẽ không về được nữa..."
Hoa Vân Phi nói: "Chuyện chưa xảy ra thì không có gì là tuyệt đối cả, Thu Nhi, muội có tin sư huynh không?"
Hạ Thu Nhi ngẩn người, một lúc sau mới buông tay Hoa Vân Phi ra, toàn thân mất hết sức lực, nhỏ giọng nói: "Muội đương nhiên tin tưởng sư huynh."
Hoa Vân Phi đột nhiên nói: "Sư muội, sư huynh muốn nói với muội một tiếng xin lỗi..."
"Vì sao sư huynh phải nói xin lỗi, người cần phải nói cũng phải là..."
Hạ Thu Nhi chưa nói xong, Phượng Ngạn đã bắt lấy Hoa Vân Phi, bóp cổ hắn, cười nói: "Coi như ngươi thức thời, không để nàng quấy rầy, nếu không ta thật sự sẽ có chút khó làm."
Hắn nhìn Hạ Thu Nhi, cười lớn: "Ngươi yên tâm, hắn có tác dụng lớn, trong thời gian ngắn sẽ không c·hết được. Sau này biết đâu ngươi còn có cơ hội gặp lại hắn, bất quá khi đó có lẽ ngươi sẽ không chịu được hình dạng của hắn đâu."
Hạ Thu Nhi liếc nhìn Phượng Ngạn, rồi lại nhìn Hoa Vân Phi đang bị bóp cổ, cắn chặt môi, không nói một lời.
"Chư vị, hãy nhìn cho kỹ, đây chính là kẻ thất bại! Kẻ khiêu khích tộc ta mà thất bại!"
Phượng Ngạn mang theo Hoa Vân Phi để cho mọi người nhìn.
Không một ai có thể cười nổi, kết cục của Hoa Vân Phi, có lẽ tương lai cũng chính là kết quả của bọn họ.
Tầng lớp cao của Thiên Vũ coi thường tầng lớp thấp của Thiên Vũ, giống như người nhìn súc vật vậy!
Bọn họ không hiểu, đều là Tam Thập Tam Thiên, vì sao lại phải chia ra, đối xử khác biệt như vậy?
"Ha ha ha...! "
"Cảm giác chiến thắng thật là thoải mái!"
Phượng Ngạn cười lớn bay lên trời, mang theo Hoa Vân Phi bay vào tầng mây, biến mất vào chỗ sâu trong tầng mây.
"Mọi người giải tán đi."
Minh Hoàng Thiên Tôn phân phó mọi người.
Sau khi mọi người rời đi, ba đại cường giả lâm vào trầm mặc.
Không biết bao lâu sau, ba người mới trao đổi ánh mắt, trong đáy mắt lãnh đạm lại đều hiện lên một tia ý cười.
"Tiểu tử này diễn kịch thật không tệ a, nếu không phải đã sớm nhận được mệnh lệnh của Thánh Chủ, bản tọa cũng sẽ bị l·ừ·a mất."
"Ha ha, vẫn là Đế Chủ đại nhân anh minh, cố ý không nói cho Thu Nhi, mục đích chính là muốn nàng bộc lộ ra chân tình sau cùng."
"So về mưu đồ với sinh vật cấp Bá Chủ, thì mấy kẻ cấp Chiến Hoàng như chúng ta còn kém xa lắm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận