Bắt Đầu Trở Thành Thủ Tọa, Đánh Dấu Cực Đạo Đế Binh

Chương 472: Không chọc nổi người

Chương 472: Không chọc nổi người của Tề thị Tiên tộc.
Tin tức Tề Thiên Cương vẫn lạc truyền khắp toàn tộc, gây nên oanh động.
"Ta không tin!"
"Thiên Cương Cổ Tổ xem như Chân Tiên trẻ tuổi nhất của tộc ta, khí vận thông thiên, vô địch cùng thế hệ, hắn làm sao có thể vẫn lạc?"
Một vị đệ tử trẻ tuổi sùng bái Tề Thiên Cương rống to, đỏ mặt tía tai, không thể tiếp nhận tin tức này.
"Không sai, Thiên Cương Cổ Tổ tương lai có hi vọng trở thành Bất Hủ giả thứ hai của tộc ta, hắn làm sao có thể vẫn lạc ở bên ngoài!"
"Ta cũng không tin! !"
Càng ngày càng nhiều đệ tử trẻ tuổi lên tiếng, thân thể run rẩy, vừa kinh vừa sợ, không thể tiếp nhận tin tức này.
Tề Thiên Cương là tấm gương của bọn họ, là Chân Tiên trẻ tuổi nhất trong lịch sử Tề thị Tiên tộc, khí vận thông thiên, có tư chất vô địch, sao có thể chết đi.
Tin tức này quá rung động!
Không chỉ thế hệ trẻ không tin, rất nhiều tộc lão cũng không thể tiếp nhận tin tức này, mặt âm trầm, nội tâm dời sông lấp biển, cực kỳ khó chịu.
Bọn họ không có kêu to, bởi vì họ biết, hồn đăng của Thiên Cương Cổ Tổ đã thật sự dập tắt!
Đây là sự thật không thể không chấp nhận!
"Tộc trưởng nói, Thanh Bình Cổ Tổ đã xuất phát từ mấy canh giờ trước, không biết tìm được hung thủ chưa."
"Thanh Bình Cổ Tổ bước vào Bất Hủ cảnh năm mươi năm trước, ở Thương vực này còn có người mà người bắt không được sao?"
"Không tệ, lão phu đoán rằng, Thanh Bình Cổ Tổ chắc chắn đã trấn áp hung thủ, đang trên đường trở về!"
Nhiều vị tộc lão tụ tập một chỗ, sầu mi khổ kiểm, trong lòng nặng trĩu, tin tức Tề Thiên Cương vẫn lạc đã truyền khắp toàn tộc, kinh động đến tất cả Cổ Tổ, cũng không phải chuyện có thể qua loa.
Đợi Thanh Bình Cổ Tổ bắt được hung thủ trở về, có lẽ sẽ thẩm vấn ra thế lực đứng sau đối phương, rồi hủy diệt, có vậy mới có thể xoa dịu cơn giận của các Cổ Tổ.
"Thanh Bình Cổ Tổ đã trở về! !"
Không biết ai hô lên, truyền khắp bộ tộc, lập tức vô số tộc nhân ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy hướng tây bắc, có một đám người đang đạp mây mà đến.
Trong đó có một lão giả mặc áo bào trắng, chính là Thanh Bình Cổ Tổ!
"Người bên cạnh Thanh Bình Cổ Tổ là ai? Cổ Tổ cùng bọn họ đứng chung một chỗ, mà lại chỉ có thể đứng ở gần cuối!" Một vị tộc lão kinh nghi hỏi.
"Thanh Bình Cổ Tổ là Bất Hủ giả, mà lại chỉ có thể đứng ở vị trí lệch, những người này lại có thân phận gì!?" Một vị tộc lão khác nói.
Không đợi mấy vị tộc lão nhiều lời, Tề Thanh Bình cùng đoàn người đã đến trên Tề thị Tiên tộc.
Tộc trưởng Tề thị Tề Minh Đạo dẫn mấy vị tộc lão đã chờ từ sớm ở đây, ôm quyền nói: "Cung nghênh Cổ Tổ khải hoàn, Cổ Tổ, những vị này là?"
Không đợi Tề Thanh Bình mở miệng, Vũ Đức điện chủ thản nhiên nói: "Bổn vương là bạn của Thanh Bình, mấy vị này là đệ tử của bổn vương."
Vừa nói, Vũ Đức điện chủ vừa chỉ vào mấy người Hoa Vân Phi đang đứng một bên.
"Ra mắt Tề tộc trưởng, các vị tiền bối."
Mấy người Hoa Vân Phi mỉm cười ôm quyền, làm lễ vãn bối với Tề Minh Đạo.
"Ha ha, không cần đa lễ, nếu là bạn của Cổ Tổ, vậy mời nhanh vào trong." Tề tộc trưởng Tề Minh Đạo khoát tay, cười nói.
"Ừm."
Vũ Đức điện chủ gật đầu một cái, dẫn Hoa Vân Phi, Khương Nhược Dao và những người khác tự mình đáp xuống không trung, hạ xuống bên trong Tề thị Tiên tộc.
"Cổ Tổ, bọn họ là?" Tề Minh Đạo nhìn bóng lưng mấy người Hoa Vân Phi, đi tới bên cạnh Thanh Bình Cổ Tổ, hỏi.
"Không nên hỏi nhiều, ngươi chỉ cần biết rằng, bọn họ là người không thể trêu vào là được!"
Vũ Đức điện chủ không nói thân phận của mình, Tề Thanh Bình thì càng không dám nói.
"Người mà Tề thị Tiên tộc không chọc nổi! !"
Tề Minh Đạo cùng mấy vị tộc lão nhìn nhau, thần sắc biến đổi, nghe rõ lời Cổ Tổ, liền biết mấy người kia không phải bạn bè của lão nhân gia!
Thậm chí quan hệ không mấy hòa thuận, nếu không Thanh Bình Cổ Tổ đã không cẩn thận như vậy.
"Truyền lệnh xuống, ai cũng không được phép chọc vào bọn họ, bọn họ muốn cái gì, làm cái gì, không được yêu cầu quá đáng, đều đáp ứng họ."
Tề Thanh Bình một lần nữa căn dặn, vô cùng trịnh trọng.
Lão hổ vào chuồng dê, nếu không cẩn thận đối đãi, bầy cừu sẽ tuyệt đối toàn quân bị diệt!
"Thật nghiêm trọng như vậy!"
Tề Minh Đạo cùng mấy vị tộc lão kinh hãi, không tự chủ liếc nhìn Hoa Vân Phi cùng Vũ Đức điện chủ mấy người.
Mấy người kia xác thực không giống người thường, mỗi một người đều vô cùng xuất chúng, khí chất siêu nhiên, tuyệt đối là đến từ một đạo thống siêu cấp nào đó.
Mà có thể để cho Thanh Bình Cổ Tổ thân là Bất Hủ giả cũng phải cẩn trọng và e ngại như vậy, chỉ có loại đạo thống khủng bố đó!
Nghĩ đến đây, Tề Minh Đạo cùng mấy vị tộc lão như bị điện giật, thân thể không tự chủ run lên!
"Cổ Tổ, hung thủ giết Tề Thiên Cương đã tìm được chưa?" Tề Minh Đạo hỏi.
Lý do hắn gọi Thiên Cương, chính là vì Tề Thiên Cương là con trai của hắn, là đứa con mà hắn tự hào nhất!
Sự yên lặng của hắn hiện tại đều là giả vờ, người đau khổ nhất trong toàn bộ Tề thị Tiên tộc, chỉ sợ cũng là hắn!
"Lão phu không phải đã bảo ngươi không nên hỏi nhiều sao?" Tề Thanh Bình hờ hững liếc tới, khẽ quát nói.
Tề Minh Đạo sững sờ.
Ý tứ của những lời này là. . . ! ! !
Hắn quay đầu, nhìn về phía mấy người Hoa Vân Phi, trong đáy mắt hiện lên một vòng cừu hận!
Chính là bọn họ! !"
"Thiên Cương vẫn lạc rồi, chuẩn bị tang lễ đi, nhớ đấy, tang yến phải làm thật phong phú, tuyệt đối không thể qua loa." Tề Thanh Bình không để ý đến sự cừu hận điên cuồng đang ẩn giấu trong mắt Tề Minh Đạo, lại một lần nữa dặn dò.
"Thiên Cương Cổ Tổ bị giết, sao lại phải làm tang lễ chứ, Tiên giới đâu có cái quy củ này." Một vị tộc lão kinh ngạc nói.
"Không làm thì có thể, ngày mai Tề thị Tiên tộc liền không tồn tại nữa." Tề Thanh Bình bỏ lại một câu phía sau, liền đi xuống phía dưới.
"Đây là ý gì. . ." Tề Minh Đạo cùng mấy vị tộc lão ngơ ngác trong một thoáng, làm tang lễ sao lại dính líu đến diệt tộc?
Một giây sau, mấy người liền hiểu ra!
Tề Minh Đạo khớp xương bóp trắng bệch, cổ đỏ lên, quá đáng, thật quá đáng!
Hại hắn người đầu bạc tiễn người đầu xanh thì thôi đi, vậy mà còn vũ nhục người như vậy!
"Quá ghê tởm! !"
Mấy vị tộc lão giận đến đỏ mặt tía tai, nhưng không dám phát tác ra, sợ bị Hoa Vân Phi và mấy người Vũ Đức điện chủ nhìn thấy.
"Lão phu nói lại một lần nữa, cảnh cáo tất cả mọi người, không được chọc vào bọn họ!"
Lời nói của Tề Thanh Bình lần nữa truyền đến.
Tề Minh Đạo và mấy vị tộc lão im lặng gật đầu, mặt âm trầm đáp xuống không trung.
Tiếp theo, Tề Minh Đạo âm thầm truyền lệnh toàn tộc, cảnh cáo tất cả mọi người không được gây sự với Hoa Vân Phi và mấy người Vũ Đức điện chủ.
Lý do là Hoa Vân Phi và những người khác đến từ một đạo thống khủng bố, không thể trêu vào!
Về phần nam tử mặc đạo bào dẫn đầu càng là bạn của Thanh Bình Cổ Tổ!
Sau đó, Tề Minh Đạo lại một lần nữa tuyên bố toàn tộc, nói cho bọn họ biết, Thanh Bình Cổ Tổ đã báo thù cho Thiên Cương Cổ Tổ, đánh chết hung thủ!
Trong chốc lát, Tề thị Tiên tộc vang lên tiếng hoan hô rung trời, vô số đệ tử hô to tên của Thanh Bình Cổ Tổ, kích động không thôi.
Đại thù đã được báo!
Cùng ngày, tang lễ của Tề Thiên Cương bắt đầu tiến hành chuẩn bị, Tề thị Tiên tộc trên dưới treo đầy cờ trắng, mỗi một tộc nhân đều mặc tang phục vừa mới may gấp.
"Vì sao lại phải làm tang lễ chứ? Thiên Cương Cổ Tổ không phải chết tự nhiên, làm tang lễ như vậy, chẳng phải sẽ bị người ta chê cười ư?"
Quy tắc của Tiên giới có chút khác với nhân gian, người không chết vì hết thọ cơ hồ sẽ không tổ chức tang lễ.
Tề Thiên Cương bị giết bên ngoài, theo phong tục, là không nên làm lớn.
Nhưng Tề Minh Đạo lại khăng khăng muốn làm, còn nói đây là ý của Thanh Bình Cổ Tổ, và còn dặn dò mọi người không được bàn luận về chuyện này!
Lập tức, toàn tộc càng không rõ, không hiểu nguyên do bên trong.
Ngày thứ hai, tang lễ của Tề Thiên Cương cử hành đúng hẹn.
Tề thị Tiên tộc chìm vào bầu không khí thương tiếc, vô số tộc nhân quỳ gối trước linh vị Tề Thiên Cương khóc đến đỏ cả mắt.
Sau tang lễ là tang yến.
Hoa Vân Phi, Khương Nhược Dao và Hạ Vận không đi tang yến, người là do bọn họ giết, lại đi ăn cỗ người ta thì thật không lễ phép.
Nhật Nguyệt Thánh Hoàng tổ ba người cũng không quan tâm đến những chuyện này, đi theo Vũ Đức điện chủ.
Mục đích ba người đi không phải là ăn tiệc, mà là mượn oai của Vũ Đức điện chủ để đi lừa bảo vật.
Không ít tộc lão biết ba người đến từ một đạo thống khủng bố mà Tề thị Tiên tộc không chọc nổi, đều tranh nhau đưa bảo bối đến cho ba người, để lấy lòng kết giao.
Ba người sau khi trở về, miệng đều không ngậm lại được, không biết đã nhận được bao nhiêu chỗ tốt.
Ngày thứ ba ở lại Tề thị Tiên tộc.
Màn đêm buông xuống.
Hoa Vân Phi ngồi trong viện, ngắm trăng trên trời, đang suy tư một vấn đề.
Hắn đã đến Tề thị Tiên tộc ba ngày rồi, nhưng xác định vị trí đánh dấu vẫn không thành công, chuyện này rất kỳ lạ.
Khi đi Thất Lạc di tích, hắn chỉ vừa bước vào cửa vào, hệ thống đã nhắc nhở đánh dấu thành công.
"Không thể nhắc nhở một tiếng sao?" Hoa Vân Phi nói với hệ thống.
[Xin lỗi, thật sự là không thể]
"Ngươi cái bộ dạng ngạo kiều này, ta thật muốn đánh ngươi đó."
Hoa Vân Phi rất khó chịu với thái độ của hệ thống đối với hắn.
Hai người xem như đối tác quan hệ, nói chuyện liền cái thái độ này sao?
Hoa Vân Phi muốn biết, hệ thống này là vị đại soái (S) bức (B) nào nghiên cứu ra, phỏng chừng cũng không phải loại người đứng đắn gì.
[Ta thích dáng vẻ ký chủ muốn đánh ta mà lại không đánh được]
"Ta mẹ nó!"
Đúng lúc này ——
Thần sắc của Hoa Vân Phi cứng lại, nhìn về phía một bên.
Chỉ thấy ngoài tiểu viện hắn đang ở, có một người bay qua tường viện, nhảy vào trong viện của hắn!
Là một người áo đen!
Khoảnh khắc nhìn thấy Hoa Vân Phi, hắn liền lao tới, mang theo sát ý đạt đến cực hạn! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận