Bắt Đầu Trở Thành Thủ Tọa, Đánh Dấu Cực Đạo Đế Binh

Chương 1205: Muốn đi vào thăm người thân sao?

Chương 1205: Muốn vào thăm người thân sao?
Di La giới.
Đây là một Đạo Giới đã sớm suy tàn, thậm chí tên của nó cũng sắp bị xóa khỏi Tam Thiên Đạo Giới, cả Đạo Giới u ám đầy tử khí, gần như không có sinh linh nào. Bầu trời Di La giới mờ mịt, đại địa một màu đen, trong không khí tràn ngập sương mù mang theo pháp tắc đặc thù, Sơ Nhất bước vào, giống như tiến vào rừng rậm đầm lầy.
Sau khi đi theo Thần Trụ Thiên Hoàng đuổi đến Di La giới, Thiên Diệp Chiến Hoàng mặc khôi giáp vàng kim liếc nhìn xung quanh, ánh mắt đế vương lóe lên, trong chốc lát đã nắm bắt được tình hình của toàn bộ Đạo Giới. Có điều, hắn vẫn không tìm thấy Nguyệt Vân Thường và những người khác.
Phía sau hắn, hơn mười cao thủ cấp Tiên Đế cũng đang quan sát Di La giới, mắt ánh lên tinh quang.
"Nguyệt Vân Thường bọn chúng trốn ở đây sao?"
"Ngươi chắc chắn Thần Vũ Thiên Hoàng đã đến đây?" Thiên Diệp Chiến Hoàng hỏi Thần Trụ Thiên Hoàng.
Thần Trụ Thiên Hoàng là một nam tử gầy gò, da ngăm đen, trên mặt và trên da trần trụi khắc vô số đồ đằng cổ xưa. Giọng hắn khàn khàn, nghe rất khó chịu, như ma âm xoi tai, "Ở ngay đây, huynh trưởng không chỉ giỏi thuật truy tung, mà còn giỏi Ẩn Nặc thuật, ngươi không phát giác ra cũng bình thường."
Nói rồi, hắn chỉ về phía xa xăm, nơi sâu trong màn sương mù có một ngọn thần sơn thấp thoáng, "Huynh trưởng giờ phút này đang ở chỗ đó, huyết mạch chi lực của ta có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn."
Đôi mắt Thiên Diệp Chiến Hoàng sáng lên, nhìn chăm chú vào đỉnh thần sơn mà Thần Trụ Thiên Hoàng vừa nói, cẩn thận dò xét.
Phía sau hắn, một đám Tiên Đế cũng nhìn sang.
"Quả thật ở đó."
Dù biết rõ vị trí, một đám Tiên Đế vẫn không phát hiện ra, nhưng Thiên Diệp Chiến Hoàng lại thấy được một phần chân tướng, quả thực có người đứng trên đỉnh núi kia.
"Huynh trưởng đang chờ chúng ta, đi thôi." Thần Trụ Thiên Hoàng nói, dẫn đầu tiến về ngọn thần sơn kia.
Thiên Diệp Chiến Hoàng theo sát phía sau, cả đoàn người không phát ra một tiếng động, lặng lẽ tiến về thần sơn.
"Ta đã nói là không cần viện quân rồi mà?"
Đám người Thần Trụ Thiên Hoàng còn chưa đến nơi, thanh âm Thần Vũ Thiên Hoàng đã truyền tới, có chút bất mãn.
"Huynh trưởng, đối phương cũng có hai chuẩn bá chủ, vì an toàn, vẫn là để chúng ta giúp huynh đi." Thần Trụ Thiên Hoàng nói.
"Thôi được, đã đến rồi, ta cũng không tiện đuổi các ngươi về, đến tụ hợp bên cạnh ta đi." Thần Vũ Thiên Hoàng nói, không tiếp tục kiên trì việc một mình ra tay nữa.
Chẳng bao lâu, đám người Thần Trụ Thiên Hoàng, Thiên Diệp Chiến Hoàng đã đến đỉnh thần sơn, phía sau Thần Vũ Thiên Hoàng.
Thần Vũ Thiên Hoàng đứng quay lưng về phía chúng sinh, đứng nhìn phong vân biến ảo, áo bào phấp phới trong gió, khí chất cực kỳ siêu phàm.
"Huynh trưởng, Nguyệt Vân Thường bọn chúng rốt cuộc trốn ở đâu?" Thần Trụ Thiên Hoàng vừa đi vừa hỏi.
Thiên Diệp Chiến Hoàng cũng theo sát phía sau, đều lộ vẻ hiếu kỳ, muốn biết rõ Nguyệt Vân Thường bọn chúng đang ẩn nấp ở nơi nào. Thần Vũ Thiên Hoàng đã ở lại Di La giới, vậy thì đối phương nhiều khả năng đã ẩn mình ở nơi đây, có điều, vừa nãy sau khi họ dò xét một hồi, vẫn không phát hiện gì.
Đối mặt với câu hỏi của Thần Trụ Thiên Hoàng, Thần Vũ Thiên Hoàng vẫn quay lưng về phía mọi người lại im lặng không đáp.
"Huynh trưởng?"
Thần Trụ Thiên Hoàng đột nhiên cau mày dừng bước, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm "huynh trưởng".
Đồng thời, Thiên Diệp Chiến Hoàng cũng giơ tay ngăn cản một đám Tiên Đế phía sau, sắc mặt trở nên u ám, nhìn chằm chằm vào "Thần Vũ Thiên Hoàng" đang quay lưng về phía mọi người.
Một đám Tiên Đế nhíu mày, cảm nhận được bầu không khí khác thường đột nhiên trở nên căng thẳng, có chút không hiểu chuyện gì xảy ra.
Chuyện gì vậy?
Ầm ầm!
Ngay lúc một đám Tiên Đế đang thầm đoán chuyện gì, Thần Trụ Thiên Hoàng và Thiên Diệp Chiến Hoàng đột nhiên đồng loạt ra tay, tung ra Lôi Đình Nhất Kích.
Cả ngọn thần sơn trong nháy mắt sụp đổ, hóa thành tro bụi dưới lực lượng kinh khủng, cả vùng hư không cũng vì đó mà tan vỡ, bão hư không tràn ra, thổi tung cả tóc của mọi người.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Một đám Tiên Đế nhíu mày, tại sao Thần Trụ Thiên Hoàng và Thiên Diệp Chiến Hoàng lại đột nhiên ra tay với Thần Vũ Thiên Hoàng?
"Chuẩn bá chủ quả nhiên không dễ lừa, không hổ là những kỳ tài cái thế ngàn vạn năm khó gặp, tỷ tỷ ta còn muốn đùa các ngươi thêm chút nữa, thật đáng tiếc..."
"Thần Vũ Thiên Hoàng" biến đổi hình dạng, biến thành một nữ tử đầy đặn tư Mạn Diệu, môi đỏ mọng quyến rũ, cười nói tự nhiên, mặc áo hở hang, ngực có hình trái tim trắng như tuyết.
Nữ tử đã sớm di chuyển ra ngoài trước khi Thần Trụ Thiên Hoàng và Thiên Diệp Chiến Hoàng ra tay, đứng ở viễn không cười nhìn Thần Trụ Thiên Hoàng và đoàn người.
"Nguyệt Vân Thường!"
Một đám Tiên Đế trợn trừng mắt, trong lòng kinh hãi.
Thần Vũ Thiên Hoàng sao lại biến thành Nguyệt Vân Thường?
Trong nháy mắt, bọn họ đã kịp phản ứng.
Bọn họ đã bị lừa!
Làm gì có Thần Vũ Thiên Hoàng nào, người mà họ thấy, vẫn luôn là ảo ảnh do Nguyệt Vân Thường tạo ra!
Và khi nhìn thấy Thần Vũ Thiên Hoàng là do Nguyệt Vân Thường giả trang, bọn họ cũng ý thức được đây là cạm bẫy!
"Huynh trưởng của ta đâu?"
Gương mặt Thần Trụ Thiên Hoàng với đầy đồ đằng phủ một lớp sương lạnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nguyệt Vân Thường.
"Đây này, ngươi muốn vào thăm người thân sao?"
Nguyệt Vân Thường giơ tay, đầu ngón tay xuất hiện một cái tháp nhỏ, chính là Cửu U Luyện Ngục Tháp.
Nhìn thấy Cửu U Luyện Ngục Tháp, cảm nhận được huyết mạch chi lực quen thuộc trong tháp, sắc mặt Thần Trụ Thiên Hoàng hoàn toàn âm trầm, sát ý ngút trời.
Nguyệt Vân Thường lại nhìn Thiên Diệp Chiến Hoàng, cười hì hì nói: "Huyền Đạo Thần Hoàng cũng ở trong đó, ngươi có muốn vào thăm một chút không?"
Sắc mặt Thiên Diệp Chiến Hoàng u ám đáng sợ, khôi giáp vàng kim phát ra ánh sáng chói lóa, đôi mắt như hai vầng liệt dương, toàn thân chiến ý ngút trời, chiếu sáng cổ kim thiên địa.
"Sao lại vậy, vì sao tức giận như vậy? Rốt cuộc có muốn vào thăm người thân hay không? Hay là muốn tỷ tỷ ta tự mình mời các ngươi vào?"
Đối mặt với Thần Trụ Thiên Hoàng và Thiên Diệp Chiến Hoàng đang nổi giận, Nguyệt Vân Thường vẫn cười nói tự nhiên, không hề hoảng sợ.
"Chiến Hoàng, có thể có mai phục, hay là chúng ta nên rời khỏi Di La giới, bao vây nơi này rồi tính sau?" Một vị Tiên Đế của Tổng viện nói với Thiên Diệp Chiến Hoàng.
"Thiên Hoàng, Nguyệt Vân Thường cố tình mưu đồ dẫn chúng ta đến đây, nhất định có mai phục, vẫn nên rút lui trước đi." Thanh Sơn Xà Hoàng nói.
Sắc mặt hắn có thể nói là khó coi nhất ở đây. Dù hắn thông minh đến đâu, cũng không thể ngờ rằng Thần Vũ Thiên Hoàng đến truy kích Nguyệt Vân Thường lại là giả.
Mà Thần Vũ Thiên Hoàng thật đã sớm bị trấn áp vào trong Cửu U Luyện Ngục Tháp rồi!
Chuyện này sao hắn có thể ngờ tới?
Mạnh như Thần Vũ Thiên Hoàng, lại bị trấn áp trong một thời gian ngắn, chuyện này ai cũng không thể tin, căn bản không hiểu Nguyệt Vân Thường đã làm bằng cách nào.
Chuyện này cũng khiến hắn suy đoán sai, rơi vào bẫy của Nguyệt Vân Thường, mục đích của đối phương chính là muốn dẫn dụ người tới, còn hắn thì lại gọi cả đám người lớn đến!
Thật tình mà nói, hắn tức đến muốn thổ huyết.
Nếu không phải hắn rõ ràng chính mình, thì chính hắn cũng đã nghi ngờ có phải mình là nội gián hay không rồi.
"Huynh trưởng đã bị trấn áp, ta sao có thể làm như không thấy? Nếu có mai phục, vậy thì cứ nghênh chiến, ta chính là chuẩn bá chủ, còn gì phải sợ?"
Thần Trụ Thiên Hoàng căn bản không chịu lùi bước.
Thiên Diệp Chiến Hoàng cũng vậy, "Ta cũng muốn xem chúng có thể giở trò gì, bất kỳ mưu kế nào trước thực lực tuyệt đối cũng chỉ là vô nghĩa!"
Hai đại chuẩn bá chủ đều rất tự tin.
Hai người không chịu lùi, Thanh Sơn Xà Hoàng bọn họ càng không có khả năng rút lui, đành phải tham chiến, nhao nhao tế ra chiến binh.
"Đến đi, để ta xem, mấy kẻ tàn binh bại tướng như các ngươi có thể giãy dụa ra sao." Thiên Diệp Chiến Hoàng nhìn thẳng Nguyệt Vân Thường.
"Ngươi thật muốn xem sao?" Nguyệt Vân Thường cười tự nhiên, môi đỏ mọng khẽ nhếch lên tạo thành độ cong quyến rũ.
"Bớt nói nhảm!"
Thần Trụ Thiên Hoàng hét lớn, trực tiếp ra tay, tốc độ của hắn nhanh đến mức không thể nhìn thấy, lời còn chưa dứt đã xuất hiện trước mặt Nguyệt Vân Thường, một quyền ném ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận