Bắt Đầu Trở Thành Thủ Tọa, Đánh Dấu Cực Đạo Đế Binh

Chương 1462: Vị này thân phận có chút phức tạp

"Chương 1462: Vị này thân phận có chút phức tạp "Ngươi làm gì?"
"Làm càn!"
Cây Bàn Đào hô lớn, dây leo lập tức quất về phía Võ Đức.
"Ừm? Bản đế đi tiểu ngươi không thấy sao? Thật to gan!" Võ Đức kéo quần lên rồi vung tay đánh bay dây leo, hắn tức giận trừng mắt nhìn cây Bàn Đào, vô cùng bực bội.
"Ngươi... !" Cây Bàn Đào khó thở, nếu không phải thực lực bị phong ấn, nó làm sao bị một Tiên Đế khi dễ?
"Ngươi cái gì mà ngươi?"
Võ Đức đi vòng quanh cây Bàn Đào ba vòng bên trái, ba vòng bên phải, nhíu mày nói: "Bản đế phát hiện ngươi không phải linh căn bình thường à? Giống như là cây đào, nhưng tại sao cây này của ngươi trơ trụi lủi?"
Nghe vậy cây Bàn Đào liền bực mình, nghĩ đến cảnh Hoa Vân Phi cướp đi một trăm quả Bàn Đào tiên quả trước kia.
Lúc ấy nó dẫn người tới cũng không chuẩn bị cho ai quả Bàn Đào tiên quả, ai ngờ Hoa Vân Phi lại dùng ra thần thông nghịch thiên, ngay trước mặt nó lấy đi Bàn Đào tiên quả.
Cảnh này nó cả đời cũng không quên được!
"Cút, bản tọa không muốn để ý đến ngươi." Cây Bàn Đào nói.
"Ha ha, cây đào nhà ngươi có con mắt tinh đấy? Bản đế thế nhưng là Tiên Đế, ngươi là cấp bậc gì mà dám nói với bản đế như vậy?" Võ Đức dựng lông mày lên, cây Bàn Đào khiến hắn rất khó chịu.
"Hừ, nếu không bị phong ấn, với thực lực mèo ba chân của ngươi thì tư cách để bản tọa ra một chiêu cũng không có." Cây Bàn Đào lạnh lùng nói.
"Ghê đấy, nói chuyện ngược lại cũng ngông cuồng, ngươi bị phong ấn trước có thực lực gì, nói nghe một chút?" Võ Đức nhếch mép cười.
"Chiến Hoàng cấp Chuẩn Bá Chủ!" Cây Bàn Đào nói.
"Cái gì?" Võ Đức kinh hãi, cây đào này trước mắt tuy lớn kinh người, nhưng lại có thực lực Chiến Hoàng cấp Chuẩn Bá Chủ sao?
"Sợ?" Cây Bàn Đào cười lạnh.
"Cái gì?" Ai ngờ Võ Đức chỉ kinh hãi một chút, nhưng không hề có ý sợ hãi.
"Ngươi không sợ?" Cây Bàn Đào nhíu mày.
"Ngươi không phải bị phong ấn rồi sao? Nếu vậy thì bản đế còn sợ ngươi làm gì?" Võ Đức ngoáy ngoáy lỗ tai, hờ hững.
"Hừ, tuy bị phong ấn, nếu chọc đến ta, bản tọa cũng có thể khiến ngươi đau khổ." Cây Bàn Đào nói.
"Ngươi muốn nói như vậy, bản đế phải gọi người thôi."
Võ Đức nhếch miệng cười, từ khi vào Kháo Sơn tông, lưng hắn chưa từng cong, bởi vì quá cứng cáp.
"Lại là câu nói này!!"
Cây Bàn Đào muốn điên lên.
Bây giờ nó nghe thấy câu nói này là bực mình.
Có người có chỗ dựa thì ghê gớm à?
"Mà này, ngươi bị ai phong ấn ở đây vậy?" Võ Đức hiếu kỳ hỏi, nhận thấy cây đào trước mắt không đơn giản.
"Kẻ quản lý thế giới này." Cây Bàn Đào nói.
"Vậy chính là cái tên tiểu nhóc đáng ghét đó à?" Võ Đức nhìn cây Bàn Đào, nghĩ ngợi, dò hỏi: "Chẳng lẽ ngươi là cây Bàn Đào trong truyền thuyết, linh căn đỉnh cấp của thiên địa?"
"Không phải loại cây đào nào cũng có thể đạt tới cấp bậc của bản tọa." Cây Bàn Đào ngạo nghễ nói.
"Tê..." Võ Đức hít sâu một hơi, thật đúng là cây Bàn Đào! Trong thời gian hắn bế quan, Hoa Vân Phi đã có được cả cây Bàn Đào rồi!
Vậy chẳng phải bây giờ hắn cùng lúc có ba loại linh căn cao cấp nhất của thiên địa sao?
Võ Đức cười.
Không hổ là người lớn của hắn, đúng là trâu bò!
"Vậy quả Bàn Đào trên cây ngươi, đều bị kẻ quản lý kia hái đi?" Võ Đức lại hỏi, đáy mắt hắn hưng phấn và kích động đã không thể che giấu.
"Ừm." Cây Bàn Đào nhìn Võ Đức trước mắt, nghĩ một lát rồi nói: "Xem dáng vẻ của ngươi thì vị trí trong thế giới này cũng không thấp, ngươi có thể giúp ta mang một câu nói không?"
Võ Đức đang rời đi, nghe thấy cây Bàn Đào hỏi lại bèn quay đầu: "Ngươi muốn bản đế mang lời gì?"
Cây Bàn Đào nghĩ nghĩ: "Ta muốn gặp hắn một lần."
"Chỉ đơn giản vậy thôi sao?" Võ Đức nhíu mày.
"Chỉ đơn giản vậy thôi." Cây Bàn Đào gật đầu, tuy Võ Đức nhìn có vẻ không đáng tin cậy, nhưng một câu nói chắc sẽ truyền đạt được.
"Tốt, giao cho bản đế."
"Ha ha ha, Bàn Đào tiên quả của ta tới rồi!"
Võ Đức cười lớn rời đi, hưng phấn không thôi, Võ Đức đạp lên viên gạch cực nhanh chạy về Kháo Sơn tông.
"Tiểu nhóc đáng ghét đâu?" Võ Đức tìm đến Thiên Phỉ Tuyết.
"Chắc là đang trên đại đạo tu luyện, Võ tiền bối ngài..." Thiên Phỉ Tuyết chưa nói hết câu, Võ Đức đã biến mất không thấy tăm hơi.
"Phỉ Tuyết lão sư, hắn là ai vậy ạ?" Các đệ tử phía trước tò mò, cảm giác Võ Đức khác với đại cao thủ trong truyền thuyết.
"Vị này thân phận có chút phức tạp." Thiên Phỉ Tuyết không biết giải thích sao, nghĩ một chút rồi nói: "Trên danh nghĩa, hắn nên tính là phụ thân của Hồng Mông chi chủ."
"Tê..." Các đệ tử đều kinh hãi, không ngờ người vừa nãy có địa vị lớn như vậy, lại là phụ thân của Hồng Mông chi chủ!
Võ Đức vừa tới đại đạo, liền thấy Diệp Phong Lưu và tả hữu hộ pháp ba người.
"Gương mặt lạ nhỉ." Võ Đức liếc nhìn qua ba người, chuẩn bị đi ngang qua bọn họ để tìm Hoa Vân Phi đang ngồi phía trước.
"Hắn đang tu luyện, ngươi có việc gì sao?" Tả hộ pháp mở mắt nhìn Võ Đức.
"Ta là phụ thân của hắn." Võ Đức tự giới thiệu.
"Ngươi là phụ thân của hắn?" Tả hộ pháp kinh ngạc, ngay cả Diệp Phong Lưu và hữu hộ pháp đều mở mắt nhìn sang, quan sát kỹ Võ Đức.
Tu vi cảnh giới Tiên Đế?
Nghĩ đến truyền thống của Kháo Sơn tông, ba người nhất trí cho rằng thực lực thật sự của Võ Đức không chỉ có vậy, huống hồ hắn vẫn là phụ thân của Hoa Vân Phi, tuyệt đối cũng là một lão quái siêu cấp!
Nhìn như Tiên Đế, thực chất có thể là...
Nghĩ tới đây, ba người Diệp Phong Lưu đứng dậy, chắp tay với Võ Đức, nói: "Thất kính thất kính, xin hỏi tiền bối xưng hô thế nào?"
Võ Đức rất thích thái độ của ba người Diệp Phong Lưu, ngẩng đầu lên, nói: "Võ Đức."
"Hoa Võ Đức?" Ba người Diệp Phong Lưu liếc nhau, cái tên này, Hoa Vân Phi xác thực đã nhắc qua.
Bọn họ tưởng rằng Võ Đức họ Hoa, dù sao bọn họ đã biết tên của Hoa Vân Phi.
"Các ngươi ngồi đi, tên kia ta biết, lúc tu luyện trước giờ có một tia thần hồn ở lại, không sao cả để liên lạc." Võ Đức nói.
"Mời." Ba người Diệp Phong Lưu không ngăn cản nữa.
Sau khi Võ Đức đi về phía Hoa Vân Phi, Tả hộ pháp nhỏ giọng nói: "Các ngươi thấy người này tu vi thực sự là bao nhiêu?"
Sắc mặt Hữu hộ pháp nghiêm túc: "Hoàn toàn không nhìn thấu, dù có nguyên nhân công pháp, nhưng nhìn thần thái tự tin của hắn, nghĩ chắc tu vi hơn chúng ta rất nhiều!"
Ngay cả người mạnh nhất là Diệp Phong Lưu cũng khẽ gật đầu: "Ta cũng không nhìn thấu người này, có thể sinh ra Vân Phi, thiên phú và huyết mạch của hắn cũng không thể thấp, tu vi khẳng định cực kỳ mạnh mẽ!"
Vì nể thân phận của Võ Đức, bọn họ đều không thăm dò, nếu không ba người có lẽ đã phải cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ của mình.
"Tiểu nhóc đáng ghét." Võ Đức đi đến ngồi bên cạnh Hoa Vân Phi.
"Đây là đang phá cảnh?" Hoa Vân Phi mở mắt, cười nhìn Võ Đức.
"Đương nhiên, cũng phải nhìn xem ai là lão phụ thân của ngươi!" Võ Đức vỗ ngực một cái, tươi cười hớn hở.
Ở phía sau, nghe thấy câu này, ba người Diệp Phong Lưu âm thầm kinh hãi, lần đột phá này chỉ là lĩnh vực Chiến Hoàng cấp hay là cấp độ Bá Chủ? Không lẽ là cái sau à?
"Nói đi, tới tìm ta làm gì?" Hoa Vân Phi nói, hắn hiểu rất rõ Võ Đức, vội vã chạy tới như vậy, chắc chắn biết được tin tức gì đó.
"Hắc hắc, vẫn là ngươi hiểu ta." Võ Đức nhếch miệng cười, mặt dày giơ tay ra nói: "Nghe nói ngươi lấy được không ít Bàn Đào tiên quả..."
Hoa Vân Phi liền lấy ba quả Bàn Đào tiên quả đặt trước mặt Võ Đức, "Hai quả là của ngươi, còn một quả là của tiền bối Huyền Minh."
"Ha ha ha, tốt." Võ Đức cười lớn.
"Ngươi là biết được từ chỗ cây Bàn Đào sao?" Hoa Vân Phi hỏi.
"Ừ, ta ngẫu nhiên đi ngang qua đó, từ miệng nó biết được vài chuyện." Võ Đức nói, quý trọng ôm ba quả Bàn Đào tiên quả vào lòng.
"Nó có nhờ ngươi mang lời gì không?"
Võ Đức nghĩ nghĩ: "Hình như là nói, nó bảo ta mang lời gì tới ấy, để ta nghĩ xem."
Cuối cùng hắn cũng nhớ ra: "Nó nói đời này không muốn gặp lại ngươi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận