Bắt Đầu Trở Thành Thủ Tọa, Đánh Dấu Cực Đạo Đế Binh

Chương 1366: Bất Tử hà giáng lâm

Chương 1366: Bất tử hà giáng lâm
Sau khi Phượng Hoàng Đế Tôn, Hỗn Độn Thánh Chủ, tổng viện viện trưởng rời đi, Đế Chủ đi vào một gian phòng đặc thù bên trong Đế Đình. Nơi này giống như tiên cảnh nhân gian, chim hót hoa nở, mây ngũ sắc bồng bềnh, hào quang rực rỡ. Nói là gian phòng, thật ra giống một thế giới lớn hơn. Ở chính giữa thế giới lớn, có một đình nghỉ mát.
Một người nữ tử lặng lẽ ngồi đó, tóc như thác nước, thân hình mông lung tuyệt mỹ, da thịt tựa trăng sáng. Nữ tử nhìn về phía Đế Chủ, môi đỏ khẽ cong lên, hỏi: "Thế nào rồi?"
Đế Chủ đến đối diện nữ tử ngồi xuống, trước mặt hắn là một chén trà vừa mới rót xong. Rõ ràng, nữ tử đã biết trước hắn sẽ đến. Nhấc chén trà lên uống một hơi cạn sạch, Đế Chủ nói: "Mọi thứ đều trong kế hoạch, thời đại của tôn chủ đã qua."
Nữ tử đưa bàn tay trắng như tuyết thon dài nâng ấm trà lên, rót đầy chén trà cho Đế Chủ, nói: "Thu Nhi mang bảo vật về, liền khiến ngươi tự tin như vậy sao?"
"Ngươi không sợ bọn họ gài bẫy ngươi?"
Đế Chủ mỉm cười, trong sự lạnh nhạt không mất đi sự tự tin của bậc đế vương, nói: "Ta và bọn họ có cùng nguồn gốc, bây giờ hợp tác, dựa theo tính cách của bọn họ, không thể nào lừa ta."
"So với tôn chủ, ta càng muốn tin tưởng bọn họ!"
Nữ tử nói: "Xem ra ngươi đã hoàn toàn mất niềm tin vào Tam Thập Tam thiên, muốn lật đổ tất cả."
Đế Chủ nói: "Ta đang làm!"
Nữ tử nhắc nhở: "Bất quá, ngươi vẫn nên đề phòng bọn họ một chút, dù sao các ngươi từng là địch nhân, đã gây cho họ quá nhiều phiền phức."
Đế Chủ nhìn nữ tử, nói: "Chẳng lẽ bọn họ không rõ ta vẫn luôn nhường nhịn sao? Vào lúc họ yếu nhất, ít người nhất."
"Bọn họ đồng ý hợp tác, khẳng định đã hiểu rõ những chuyện này."
Trước đây, trong mỗi hành động nhắm vào Kháo Sơn tông, hắn rõ ràng có thể điều động người mạnh hơn, nhưng hết lần này đến lần khác lại không làm. Dường như có thứ gì đó hạn chế Đế Đình không thể sử dụng lực lượng mạnh hơn, thực chất chỉ là hắn đang ngấm ngầm điều khiển.
Hắn đã bắt đầu sắp xếp việc hợp tác với Kháo Sơn tông từ lâu. Ngay từ đầu, hắn cũng tin Kháo Sơn tông vẫn còn tồn tại!
Nữ tử mỉm cười, "Ngươi sẽ thành công thật không nằm ngoài dự đoán, tôn chủ không hạn chế sự phát triển của ngươi, đó là sai lầm lớn nhất của hắn."
Đế Chủ nắm lấy tay nữ tử: "Ta thành công cũng không thể thiếu sự ủng hộ của nàng."
Nữ tử chính là Đế Hậu.
Đế Hậu cũng nắm chặt tay lớn của Đế Chủ, mỉm cười nói: "Vợ chồng già còn sến sẩm như thế?"
Đế Chủ nói: "Con người ta tâm địa độc ác, ngoại trừ nàng, không ai khác giữ được ta."
Đế Hậu mỉm cười: "Ta sẽ luôn ở sau lưng ủng hộ chàng, làm hậu thuẫn lớn nhất của chàng."
Hạ Thu Nhi đến, thấy cảnh Đế Chủ hai người nắm tay nhau trong lương đình, khóe miệng bất giác nhếch lên.
"Thu Nhi." Thấy Hạ Thu Nhi, Đế Hậu lộ ra vẻ hiền từ của người mẹ, vẫy tay.
"Cha, mẫu thân." Hạ Thu Nhi nhanh chân đến lương đình, gọi.
"Quản lý Đế Đình cảm thấy thế nào?" Đế Hậu hỏi.
Hiện tại, phần lớn công việc của Đế Đình đều do Hạ Thu Nhi quản lý. Sau lần nói rõ mọi chuyện lần trước, Hạ Thu Nhi đã bắt đầu quản lý Đế Đình, ước thúc mọi người, dùng nhân cách của mình để thay đổi phong tục của Đế Đình.
"Cũng tạm, có điều có một số việc đã ăn sâu bén rễ, muốn thay đổi vẫn cần nỗ lực." Hạ Thu Nhi nói.
"Tu Tiên giới tàn khốc là đúng."
Đế Chủ cầm một chén trà đã rót đầy, không nói gì đặt trước mặt Hạ Thu Nhi, nói: "Thu Nhi, con phải nhớ kỹ câu nói này, đừng quá ngây thơ."
"Cha, Thu Nhi không còn như trước kia, có một số việc Thu Nhi rất rõ." Hạ Thu Nhi nghiêm túc nói.
"Con rõ ràng là thuận miệng nói vậy." Đế Chủ mặt không chút biểu cảm gật đầu.
Đế Hậu nhìn hai người, cười lắc đầu. Hai cha con này vẫn còn đang ngấm ngầm gây mâu thuẫn.
"Thu Nhi, con phải hiểu cho cha." Đế Hậu nói.
Hạ Thu Nhi gật đầu, nhưng không lên tiếng.
"Ta không cần nàng lý giải, chỉ cần đến khi nàng chấp nhận được hiện thực, đừng có khóc nhè là được."
Đế Chủ nói xong, uống cạn chén trà rồi đứng dậy rời đi.
Hạ Thu Nhi nhìn bóng lưng Đế Chủ, không nói gì.
"Thu Nhi, lại đây, mẫu thân ôm một cái." Đế Hậu ôn hòa giang hai tay ra.
Hạ Thu Nhi gục vào lòng Đế Hậu, mắt hơi ướt át.
"Con phải hiểu cho cha." Đế Hậu nhẹ nhàng nói.
Trước kia, Đế Chủ để mọi người trong Đế Đình giấu diếm Hạ Thu Nhi các loại thủ đoạn của Đế Đình, chuyện này khiến Hạ Thu Nhi canh cánh trong lòng, luôn ghi nhớ.
Bị tất cả mọi người lừa dối, khiến thế giới trong mộng của cô sụp đổ, người bình thường khó mà hiểu được tâm trạng của cô.
Hạ Thu Nhi hỏi Đế Chủ tại sao. Đế Chủ cũng chỉ trả lời ba chữ: Con không hiểu. Đến giải thích cũng không có. Mâu thuẫn của hai người cũng bắt đầu từ đó. Hai người bắt đầu phân cao thấp.
"Con không biết làm thế nào để hiểu cha." Hạ Thu Nhi rúc vào lòng Đế Hậu, từ trước đến giờ, Đế Hậu mới là bến đỗ của cô mỗi khi buồn khổ. Cũng may Đế Hậu khác hẳn Đế Chủ, nếu không thì sau lần nói rõ đó, nàng thật khó mà niết bàn.
"Con sẽ hiểu thôi, sẽ hiểu cha con vĩ đại đến nhường nào." Đế Hậu nói.
...
Ăn hết ba vòng.
Hoa Vân Phi bốn người cuối cùng cũng ngừng ăn, à không, là ba người, Khương Nhược Dao vẫn còn đang ăn dưa hấu. Thấy ba người nhìn mình chằm chằm, Khương Nhược Dao trực tiếp tế ra huyết sắc sát kiếm cắm bên cạnh. Hoa Vân Phi ba người lập tức dời ánh mắt.
"Linh Nhi, ngươi quay về bộ tộc đi." Hoa Vân Phi nói.
Bất tử hà sắp xuất hiện, Huyết Linh Nhi theo cùng không thích hợp, hắn gọi Huyết Linh Nhi tới ăn một bữa cơm, cũng là để tạm biệt nàng.
"Sư tôn, sau này chúng ta còn gặp lại không?" Huyết Linh Nhi có chút không nỡ. Được biết một người xuất sắc như Hoa Vân Phi, sau này e là nàng khó có thể thích những người khác.
"Sẽ." Hoa Vân Phi gật đầu.
"Thật sao?" Huyết Linh Nhi cười nói.
"Đương nhiên, mặc dù chúng ta không phải sư đồ thật sự, nhưng cũng xem như là bạn bè, nếu là bạn bè thì sẽ gặp lại." Hoa Vân Phi nói.
"Vậy chúng ta hẹn nhé, sau này nhất định phải gặp lại." Huyết Linh Nhi nói.
"Được."
Trong ánh mắt luyến tiếc, Huyết Linh Nhi rời đi.
"Cái chủng tộc này kỳ quái thật đấy." Di Thiên Chân Linh nhìn theo bóng lưng Huyết Linh Nhi lẩm bẩm.
"Kỳ quái ở đâu?" Hoa Vân Phi nhìn nó.
"Nói không ra, cứ cảm thấy rất kỳ quái, vô cùng kỳ quái." Di Thiên Chân Linh nắm tay.
"Ầm ầm..."! ! !"
Đột nhiên, tiếng nước chảy đinh tai nhức óc vang lên bên tai, Hoa Vân Phi đang định nói chuyện thì biến sắc, Khương Nhược Dao đang ăn dưa hấu bỗng ôm dưa hấu đứng dậy.
Tiếng nước chảy lớn như vậy, vượt xa tất cả những lần trước! Chẳng lẽ Bất tử hà đã tới?!
"Chủ nhân, mau nhìn lên trời." Di Thiên Chân Linh đột ngột hô lên.
Hoa Vân Phi và Khương Nhược Dao cùng ngẩng đầu, đồng tử đột nhiên co lại. Không biết từ khi nào, bầu trời đã biến thành màu đỏ như máu, sóng lớn cuồn cuộn, giống như cả bầu trời biến thành một dòng sông màu đỏ, chảy xiết không ngừng, mang theo hơi thở quỷ dị!
Ngay sau đó, dòng sông màu đỏ khổng lồ giống như mây đen ập xuống! Khiến người ta ngạt thở!
"Ôm chặt ta!"
Hoa Vân Phi đột nhiên kéo Khương Nhược Dao vào lòng, đồng thời quát: "Di Thiên chiến giáp!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận