Bắt Đầu Trở Thành Thủ Tọa, Đánh Dấu Cực Đạo Đế Binh

Chương 223: Không phải như ngươi nghĩ!

"Tất nhiên..."
Chuyển chủ đề, Hoa Vân Phi mỉm cười nói tiếp: "Việc giúp đỡ này, ta sẽ dùng cách của riêng ta."
Hắn tu con đường cẩu đạo, làm việc gì cũng đều muốn theo phương thức cẩu đạo. Chẳng phải cái tổ chức Thiệt Thiên kia thích chơi trò sau lưng sao?
Vậy thì tốt thôi, ta sẽ chơi trò sau lưng chúng, xem ai chơi ai.
"Chỉ cần ngươi đồng ý giúp đỡ."
Khương Nhược Dao cười nhạt một tiếng, cũng không ép buộc Hoa Vân Phi, nói: "Ngươi muốn dùng cách nào cũng được."
"Có một câu nói rất hay, quá trình không quan trọng, kết quả mới là quan trọng nhất!"
Nói xong, nàng và Hoa Vân Phi nhìn nhau cười, đạt thành sự nhất trí.
Lúc này, không gian phía sau Khương Nhược Dao đột nhiên nứt ra không một tiếng động, một viên gạch khắc chữ "Đức" bay ra, treo sau đầu Khương Nhược Dao. Chính là Vũ Đức Chuyên theo đạo Quang Thánh Địa trở về! Nó treo ở đó, hình như có ý định ra tay.
"Ây... Ngươi làm gì vậy?"
Hoa Vân Phi đứng đối diện Khương Nhược Dao, còn Vũ Đức Chuyên thì mờ ám, hắn thấy rõ nhất.
"Nàng đẹp quá, đập ngất mang về làm vợ." Vũ Đức Chuyên truyền âm nói.
Hoa Vân Phi: "..."
"Ngươi cứ nhìn sau lưng ta làm gì vậy? Sau lưng ta có gì sao?"
Khương Nhược Dao phát giác ánh mắt của Hoa Vân Phi có gì đó không đúng, hơi nghiêng người nhìn lại, nhưng chẳng phát hiện ra gì cả. Chỉ thấy Vũ Đức Chuyên không hề có khí tức gì, dường như hòa vào làm một với thiên địa, nó theo chuyển động của đầu Khương Nhược Dao mà di chuyển thân mình, luôn luôn ở sau đầu nàng, sẵn sàng xuất thủ. Nếu không phải Hoa Vân Phi là chủ nhân, ngay cả hắn cũng chưa chắc đã phát hiện ra nó.
"Không có gì không có gì, gần đây hơi mệt, có chút mất tập trung thôi." Hoa Vân Phi cười ha ha, vụng trộm phẩy phẩy tay, bảo Vũ Đức Chuyên mau đi.
Vũ Đức Chuyên đáp lại: "Chủ nhân không thích thế này sao? Ta thấy đẹp thật mà?"
Hoa Vân Phi giật mình, nói: "Ngươi đập ngất rồi muốn đưa cho ta sao?"
Vũ Đức Chuyên nghĩ một lát, nói: "Chủ nhân không thích thì để ta dùng cũng được!"
Hoa Vân Phi: "..."
Đây là lời lẽ gì vậy? ! Bây giờ hắn thật muốn biết người luyện ra Vũ Đức Chuyên là ai, người ta nói vũ khí giống chủ nhân, vậy thì chủ nhân của Vũ Đức Chuyên, chắc cũng là loại thích cột chặt gái đẹp mà nhìn. Giống như Hỗn Độn Chung thì thích làm trò ngu, mà hệ thống cũng nói, Hỗn Độn Đại Đế là một tên ngốc, chẳng hề nghiêm chỉnh!
"Được được, tán gái còn cần ngươi ra tay sao? Ta chỉ là không muốn thôi, không phải là không được đâu."
Hoa Vân Phi dứt lời, mới để Vũ Đức Chuyên từ bỏ ý định với Khương Nhược Dao. Nếu không với viên gạch này của nó xuống, Khương Nhược Dao dù tu vi đã ở cảnh giới Chuẩn Đế viên mãn cũng sẽ nằm sải lai đất ngay.
"Có thể dẫn ta đi gặp nhị đệ tử của ngươi không? Lâu rồi ta không thấy Huyền Hoàng Bất Diệt Thể." Khương Nhược Dao nhìn Hoa Vân Phi nói.
"Đương nhiên có thể." Chuyện nhỏ này Hoa Vân Phi đương nhiên sẽ không từ chối.
Sau khi biết một chút chân tướng, trong lòng hắn vẫn rất kính nể Khương Nhược Dao vì đã đến Thần vực Thái Sơ phía sau. Bọn họ làm cho vùng vũ trụ này đổ máu, bảo vệ vạn linh, đã hy sinh quá nhiều.
Sau đó Hoa Vân Phi dẫn theo Khương Nhược Dao rời khỏi nơi ở, ai ngờ vừa ra cửa, đã đụng phải Nam Cung Hướng Thiên đang đi ngang qua. Nam Cung Cổ Tộc cũng ở Hoang Châu, hắn định cùng Kháo Sơn Tông về chung đường, nên vẫn ở lại đây.
"Ồ ồ, Vân Phi, tình hình gì thế này?"
Nam Cung Hướng Thiên nhìn Khương Nhược Dao từ trên xuống dưới, tấm tắc kinh ngạc, mắt phát sáng, nói: "Đẹp quá đi, tìm ở đâu vậy?"
"Không phải như ngươi nghĩ đâu." Hoa Vân Phi biết Nam Cung Hướng Thiên nghĩ sai, liền giải thích.
"Ta nghĩ thế nào?" Nam Cung Hướng Thiên cười tươi như hoa nhìn Hoa Vân Phi.
"Nam Cung tiền bối, có đôi khi lỡ lời dễ ăn đòn lắm đấy." Hoa Vân Phi nói một cách đầy ẩn ý.
"Đùa thôi, tu vi của ta lợi hại lắm đấy..." Nam Cung Hướng Thiên chưa kịp nói hết câu, Hoa Vân Phi đột nhiên truyền âm: "Người bên cạnh ta tu vi là Chuẩn Đế cảnh đấy!"
"Chuẩn Đế cảnh?" Nụ cười trên mặt Nam Cung Hướng Thiên lập tức tắt ngấm.
Hắn đảo mắt nhìn Khương Nhược Dao đang nhìn lại hắn, lập tức cảm thấy sống lưng lạnh toát, một luồng khí lạnh xộc thẳng lên đầu. Trực giác mách bảo hắn có nguy hiểm!
"Vậy... ta còn có việc, đi trước đây, hai người cứ nói chuyện nhé."
Nói xong, Nam Cung Hướng Thiên quay lưng bỏ chạy cho Hoa Vân Phi cùng Khương Nhược Dao xem, biến mất không thấy tăm hơi, đi nhanh thật!
Khương Nhược Dao cười nhìn Hoa Vân Phi, nói: "Hắn mà nói thêm câu nữa là ta đánh hắn rồi."
Hoa Vân Phi: "..."
Sau sự việc ấy, Hoa Vân Phi dẫn Khương Nhược Dao đến một khu vườn hoa. Nơi này trồng đầy hoa biển màu hồng, trong không khí thoang thoảng hương hoa, gió nhẹ thổi qua, lay động mái tóc của hai người, tựa như gió đang nhẹ vuốt ve họ.
Diệp Bất Phàm bọn họ đều ở chỗ này, tụ tập một chỗ, kể cả Sở Thanh Nhi mới gia nhập cũng ở đây. Lúc này, Diệp Bất Phàm, Hoàng Huyền, Giai Đa Bảo, Sở Thanh Nhi đang ngồi trong đình ở khu vườn, uống trà, tay cầm bánh ngọt. Một bên, A A đang cưỡi trên mình Kim Kim, một người một gà vừa ăn kẹo hồ lô do Diệp Bất Phàm mua về.
"A A, cái kia của ngươi ngon không?" Kim Kim nghiêng đầu sang, nhìn xiên kẹo hồ lô trong tay A A, chớp mắt gà, hỏi.
"Ngon chứ, đại sư huynh bảo cái này của ta là bản giới hạn, quý lắm đấy." A A lè đầu lưỡi hồng hồng, liếm lấy cây kẹo hồ lô, cười hì hì nói.
"Vậy sao ta thấy cái của ta còn ngon hơn đây? Ta chưa từng ăn cây kẹo hồ lô nào ngon như thế, đúng là tuyệt." Kim Kim nói.
"Thật không?" A A cúi đầu nhìn xiên kẹo hồ lô bảy màu bay bay bên miệng Kim Kim, có chút thèm thuồng liếm môi.
"Không tin à? Vậy thì Gà ca chịu thiệt một chút, đổi với ngươi đi." Mắt gà Kim Kim đảo quanh, tỏ vẻ "rộng lượng" nói.
"Được ạ, Kim Kim tốt nhất!" Mắt to của A A chớp chớp, cười vui vẻ. Nàng vội vàng nghiêng người, đưa xiên kẹo hồ lô trong tay cho Kim Kim, sau đó duỗi tay còn lại, cầm lấy kẹo hồ lô của Kim Kim.
"Hắc hắc..." Thấy xiên kẹo hồ lô đến tay, Kim Kim bắt đầu cười hắc hắc, mắt gà cong thành vành trăng.
"Ta nói ngươi con gà này, sao lại hư như vậy hả?" Giai Đa Bảo đang uống trà thấy không vừa mắt, nói: "A A tốt với ngươi thế, sao ngươi hết lần này đến lần khác lừa nó?"
"Ăn lẩu ngươi cũng hầu như dành hết những chỗ linh dược tốt cho A A, chẳng lẽ đầu óc không được tốt à?" Hoàng Huyền cũng nhìn lại, nheo mắt cười nói: "Ha ha, đối với loại này, đánh một trận là ngoan ngay."
"Hình như bọn mình chưa từng đánh nó lần nào thì phải? Bảo sao nó cứ ngang ngược thế?" Nói rồi Hoàng Huyền đặt chén trà trong tay xuống, đứng lên nhìn Kim Kim với ánh mắt không hề thiện ý.
"Ta cảnh cáo các ngươi, đừng có lại đây nhá!"
"Đừng có ép Gà ca phải dùng tuyệt kỹ cước pháp hai năm rưỡi luyện ra đá các ngươi đấy!" Kim Kim theo bản năng lùi lại mấy bước, thận trọng nhìn Hoàng Huyền.
Lúc này, Diệp Bất Phàm nhìn về phía cửa vườn, nói: "Mau đừng có làm loạn, sư phụ tới kìa."
Hoàng Huyền nghe vậy nhìn lại, thấy Khương Nhược Dao sánh vai đi cùng Hoa Vân Phi, ánh mắt không khỏi thốt lên kinh ngạc: "Đẹp quá đi."
"Đây chẳng phải là sư nương à? Sư phụ đưa nàng tới gặp chúng ta sao?" Giai Đa Bảo chăm chú nhìn Khương Nhược Dao nói.
"Sư nương là sao?" A A nhìn Khương Nhược Dao, nghiêng đầu nói.
"Sư nương chính là vợ của sư phụ." Sở Thanh Nhi xoa đầu A A, nhẹ nhàng nói. Nàng quay đầu nhìn Khương Nhược Dao, vốn là một mỹ nhân, nhưng cô vẫn không thể không thán phục vẻ đẹp của Khương Nhược Dao. Thanh tao như tiên nữ, mái tóc xõa xuống, mang theo tiên khí, trên người nàng còn có khí chất đặc biệt mà Sở Thanh Nhi không có được.
"Mấy đứa các ngươi, đừng để khách nhân phật ý."
"Vi sư nói trước, nàng mà đánh các ngươi, vi sư không cản nổi đâu!"
Hoa Vân Phi cùng Khương Nhược Dao sánh vai đi đến, cười nói đùa.
"Cũng tại ta đẹp quá thôi, là lỗi của ta mà." Khương Nhược Dao cong môi đỏ lên một nụ cười tuyệt đẹp, cười nhạt nói.
Nghe vậy, Giai Đa Bảo cười hắc hắc, nói: "Tính tình dày da mặt như thế, làm sư nương của bọn ta chắc chắn không có vấn đề gì!"
Hoàng Huyền: "Tán thành!"
Khương Nhược Dao tiến lại gần nói chuyện với Hoàng Huyền, đáy mắt nàng hiện lên một tia sâu xa, sau đó hai con ngươi hơi khựng lại.
"Quả nhiên là Huyền Hoàng Bất Diệt Thể!"
"Ngươi tên là gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận