Bắt Đầu Trở Thành Thủ Tọa, Đánh Dấu Cực Đạo Đế Binh

Chương 1182: Ta là loại kia ăn đã xong người?

Chương 1182: Ta là loại người ăn xong rồi bỏ sao?
Phượng Hoàng tiên triều.
Vị cường giả của Phượng Hoàng tiên triều còn chưa về đến Phượng Hoàng tiên triều, đã bị người đột ngột gọi lại.
Hắn nhíu mày, trong lòng trong nháy mắt cảnh giác, rõ ràng mình đã cẩn thận như vậy, ai còn có thể phát hiện ra hắn?
Khi ý nghĩ của hắn quét về phía sau lưng, phát hiện người đứng đó chính là Nguyệt Vân Thường, lông mày của hắn liền giãn ra ngay, ngược lại trợn mắt, theo bản năng nói: "Đế Hậu, sao ngươi lại về đây?"
Chưa đợi Nguyệt Vân Thường đáp lời, hắn đã kịp phản ứng, vui vẻ nói: "Ta hiểu rồi, Đế Hậu đây là cố ý về cảm tạ Đế Tôn."
Nguyệt Vân Thường cười tủm tỉm nói: "Hắn làm cho ta nhiều như vậy, ta đương nhiên muốn đích thân đến tạ ơn hắn."
Cường giả Phượng Hoàng tiên triều liên tục gật đầu: "Đúng vậy, Đế Tôn rất quan tâm Đế Hậu, dù các ngươi tách ra, trong lòng hắn vẫn còn có ngươi."
Nói xong, hắn lại nghĩ đến gì đó, nhìn quanh một lượt, nói: "Nhưng mà Đế Hậu, bây giờ tình hình bất ổn, ngươi đột nhiên trở về như vậy, vẫn là nên cẩn thận thì hơn."
Hắn hiểu rõ sự đáng sợ của những sinh linh cấp Bá Chủ, Nguyệt Vân Thường tuy giấu rất kỹ, nhưng vẫn có khả năng lớn bị những sinh linh cấp Bá Chủ kia tính toán đến.
Nếu có sinh linh cấp Bá Chủ nào đó vẫn luôn chú ý Nguyệt Vân Thường, thì khả năng này lại càng lớn.
Bây giờ Nguyệt Vân Thường vừa đối đầu với thế lực cấp bá chủ khác, chính là thời điểm nguy hiểm nhất, nàng đột nhiên trở về, rất có thể sẽ bị nhắm tới.
"Ta dám trở về, thì khẳng định không có việc gì, hơn nữa những Bá Chủ kia làm gì có thời gian nhìn chằm chằm vào ta? Bọn họ coi thường ta ấy chứ, với lại tu vi của ta cũng không thấp, đâu đến mức bị động như thế." Nguyệt Vân Thường cười giải thích.
Cường giả Phượng Hoàng tiên triều gật đầu liên tục, "Cũng đúng, thực lực của Đế Hậu rất mạnh, nếu không phải..."
Nói đến đây, hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì, ngẩng đầu nhìn kỹ Nguyệt Vân Thường, sao trông nàng không có vẻ gì là bị trọng thương cả?
Trước đó Nguyệt Vân Thường sắc mặt tái nhợt, toàn thân khói đen mịt mờ, không ngừng nôn ra huyết đen, khí tức suy yếu tột độ.
Nhưng Nguyệt Vân Thường bây giờ, mặt mày hồng hào, khí huyết thông suốt, khí tức vững vàng, làm sao có vẻ gì là trọng thương?
"Sao vậy?"
Nguyệt Vân Thường nhẹ nhàng hỏi thăm, giả bộ không biết: "Chẳng lẽ ngươi vẫn còn giận vì chuyện ta trách cứ ngươi lúc trước à? Ta giận như vậy là vì..."
"Không..." Chưa để nàng nói hết, vị cường giả Phượng Hoàng tiên triều đã vội vàng lắc đầu, "Ta biết rõ Đế Hậu nói vậy vì tình thế cấp bách thôi, là quá lo lắng cho Phượng Hoàng tiên triều, ta có thể hiểu mà."
Nguyệt Vân Thường cười gật đầu: "Ngươi hiểu được thì tốt rồi."
Cường giả Phượng Hoàng tiên triều nói: "Vậy ta... đi gọi Đế Tôn? Hay là Đế Hậu theo ta vào trong?"
"Đế Hậu dù đã rời đi, nhưng Đế Tôn từ đầu đến cuối không xem ngươi là người lạ của Phượng Hoàng tiên triều, pháp trận phòng ngự Đế Hậu vẫn muốn vào là vào, không hề trở ngại."
Nguyệt Vân Thường nhẹ nhàng lắc đầu, "Để hắn ra đi, ta không thể đi vào, phải tránh hiềm nghi, nếu thật sự bị phát hiện, đối với Phượng Hoàng tiên triều cũng càng không tốt."
Cường giả Phượng Hoàng tiên triều gật đầu, "Vậy ta sẽ báo cho Đế Tôn tới gặp ngươi, ta nghĩ hắn chắc đang bế quan, nếu không đoán chừng cũng không cần ta báo nữa."
Nói xong hắn nhanh chóng quay người rời đi.
Đồng thời trong miệng không ngừng nghĩ lung tung.
"Ta hiểu rồi, bây giờ Đế Hậu trông có vẻ không sao, khẳng định là đang cố nén vết thương, chỉ muốn thể hiện mặt tốt nhất trước mặt Đế Tôn."
"Hai người đã nhiều năm không gặp, tuy vậy, nhưng tình cảm chắc chắn không bị ảnh hưởng gì, nàng trước mặt Đế Tôn, chắc chắn muốn thể hiện mình đẹp nhất."
"Đúng, nhất định là vậy, ta nghĩ chắc chắn không sai."
Nghĩ đến đây, hắn lại thở dài.
"Ta nói hai người này cũng thật là, rõ ràng đều yêu nhau, sao nhất định phải chia tay?"
"Theo ta thấy, hai người lần này dứt khoát hợp lại luôn đi, rồi xem ai còn dám động đến Đế Hậu? Với tính tình của Đế Chủ kia, ai dám động đến Đế Hậu, dù chỉ là một ý niệm thôi, cũng liều mạng mà xé hắn ra!"
"Tân Khuyết." Nguyệt Vân Thường đột nhiên gọi.
"Sao vậy Đế Hậu, có gì muốn dặn dò sao?" Tân Khuyết vô thức ngoảnh lại.
"Không có gì, chỉ là thấy cái tên của ngươi không ổn, đáng lẽ phải đổi đi mới đúng, bởi vì ngươi thiếu một thứ." Nguyệt Vân Thường nói, giọng điệu nhẹ nhàng.
"Đổi đi? thiếu tân?" Tân Khuyết nghi hoặc.
"Đừng nghĩ nhiều, ta chỉ lỡ lời thôi, đi gọi Đế Tôn đi." Nguyệt Vân Thường nói.
"A, được được." Tân Khuyết gật đầu, vừa nghĩ ngợi về lời của Nguyệt Vân Thường, vừa hướng về Phượng Hoàng tiên triều mà đi.
"Suy nghĩ kỹ lại xem, dạo gần đây ta tu luyện, quả thực phát hiện mình có chỗ thiếu sót, suy nghĩ chưa đủ nhiều, tâm cảnh cũng có vẻ không viên mãn, như có gì đó còn thiếu."
"Lẽ nào Đế Hậu đang nhắc nhở tâm cảnh của ta có thiếu sót? Nàng nhìn ra vấn đề trong tu luyện của ta, cho nên mới cố ý ám chỉ ta sao?"
Tân Khuyết cảm động, trong lòng không kìm được mà tự nhủ: "Đế Hậu quả nhiên vẫn là Đế Hậu, nàng quá dịu dàng, biết rõ chỉ có cách ám chỉ thế này, mới có thể để mình tự mình suy nghĩ mà ngộ ra, đạt được hiệu quả tốt hơn."
"Nàng thật là... ta khóc mất!"
Oanh!
Khí tức trên người Tân Khuyết đột ngột dâng trào, thực lực tăng mạnh!
Nguyệt Vân Thường: "?"
Không phải chứ, lời cô nói khó hiểu vậy sao?
Sao còn nhân đó mà đột phá?
Nguyệt Vân Thường tay đỡ trán, lần nữa không nói nên lời.
Bên trong Phượng Hoàng tiên triều.
Tân Khuyết đi tới ngoài sơn cốc nơi Phượng Hoàng Đế Tôn thường lui tới, nhỏ giọng nói: "Đế Tôn, Đế Hậu trở về rồi, mau đừng bế quan nữa, cơ hội đến rồi!"
Thế nhưng, trong sơn cốc lại không ai đáp lời.
"Kỳ lạ, không có ở đây sao? Bình thường đều tu luyện ở chỗ này mà? Đổi chỗ rồi à?"
Tân Khuyết thấy không ai đáp lại, có chút nghi hoặc.
"Đế Tôn, Đế Hậu của ngài về rồi đó, ngài phải nắm chắc cơ hội nha, ta chỉ có thể giúp ngài tới đây thôi."
Hắn lại hô lớn.
"Cơ hội? Ta cần gì cơ hội?"
"Một người phụ nữ mà ta không muốn thôi, ta là loại người ăn xong rồi bỏ sao?"
"Lời cảnh cáo đó nói rất hay đấy, ngựa tốt không ăn cỏ cũ, thân ta là sinh linh cấp Bá Chủ, lại phải cúi đầu vì một người phụ nữ sao? Ta trong lòng ngươi chính là loại người này sao?"
"Bảo nàng cút đi! Ta không gặp nàng!"
Tân Khuyết ngây người, thái độ của Phượng Hoàng Đế Tôn sao không giống với những gì hắn nghĩ thế? Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ nói lời ác độc với Đế Hậu như vậy.
"Ta cho ngươi đi giúp nàng, không phải vì trong lòng ta vẫn còn nàng, mà là trên đầu nàng vẫn còn danh hiệu Phượng Minh Đế Hậu, không muốn để nàng c·h·ết trong tay người khác, làm mất uy danh của Phượng Hoàng tiên triều."
Phượng Hoàng Đế Tôn lần nữa quát lạnh: "Ta không muốn nói nhảm nữa, đi bảo nàng cút đi, đừng có ở đây làm chướng mắt."
Tân Khuyết há hốc miệng, đứng ngây ra đó.
"Được rồi, cứ để nàng phơi sương cũng tốt, ngươi đi tu luyện đi, ta thấy ngươi sắp đột phá rồi đó, nắm bắt cơ hội." Phượng Hoàng Đế Tôn nói.
"Thế nhưng, Đế Hậu vốn bị trọng thương, nàng vì gặp ngài, còn cố tình giả bộ như không sao... Ngài thật không đi gặp nàng?"
"Không gặp!"
"Đế Tôn, chuyện này..."
"Ta nói không gặp, ngươi không hiểu sao?"
Lúc này.
Một nam tử hình dạng xấu xí, thân hình mập mạp đột nhiên xuất hiện trước mặt Nguyệt Vân Thường, cười ha hả nhìn Nguyệt Vân Thường, xoa xoa tay nói: "Ta biết ngay là ngươi sẽ đến gặp ta, nhất định sẽ đến, hắc hắc..."
Nguyệt Vân Thường nhìn nam tử vừa xấu vừa béo nục nịch trước mặt mà lâm vào trầm tư.
Nam tử cũng nhận ra thái độ của mình có chút không đúng, vội vàng đổi tư thái, chắp tay sau lưng, nhàn nhạt nói: "Biết quay về rồi sao? Biết ở bên ngoài khó sống lắm không? Biết không có ta che chở nửa bước khó đi sao?"
"Nếu ngươi đã biết hết rồi, ta cũng không phải không thể tha thứ cho ngươi, bất quá..."
Lời còn chưa dứt, một bàn tay đã vặn chặt lỗ tai của hắn, xoay 360 độ, "Biết cái đầu nhà ngươi!"
"A, đau đau đau đau..." Nam tử vẻ mặt buồn bã kêu lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận