Bắt Đầu Trở Thành Thủ Tọa, Đánh Dấu Cực Đạo Đế Binh

Chương 1412: Minh chủ tọa kỵ

Chương 1412: Minh chủ tọa kỵ Địa phận Tần Quảng Vương.
Trên bản đồ đánh dấu vị trí chính là địa phận này.
Thông qua tọa độ đã đánh dấu trên bản đồ, Hoa Vân Phi lợi dụng trận đài truyền tống không hạn chế địa vực, rất nhanh chạy đến địa phận này.
Tần Quảng Vương được công nhận là người đứng đầu trong thập đại Diêm Quân, địa phận hắn quản hạt rõ ràng càng lớn, càng rộng, trời tựa hồ cũng cao hơn, trong không khí tràn ngập một áp lực lành lạnh.
Theo lý, trận đài truyền tống không hạn chế địa vực có thể trực tiếp truyền tống đến địa điểm đã định.
Nhưng không hiểu sao, không thể truyền tống đến địa điểm đã định, Hoa Vân Phi đành phải truyền tống đến địa phận này trước.
"Tốt bảo bối." Diệp Phong Lưu nhìn chằm chằm vào trận đài trên tay Hoa Vân Phi, "Trên người ngươi đồ tốt không ít nha, giàu đến chảy mỡ."
"Ánh mắt ngươi đó, chẳng lẽ muốn cướp ta?" Hoa Vân Phi liếc hắn một cái.
"Ta cũng không có khả năng thành công a." Diệp Phong Lưu cười nói.
"Vậy ngươi là thật sự muốn cướp đó." Hoa Vân Phi nói.
"Hắc hắc, cái này ai không thèm chứ?" Diệp Phong Lưu nói rất thẳng thắn.
"Ha ha, ngươi có nhiều đồ tốt thật, rõ ràng chúng ta mới là tiền bối, kết quả người đỏ mắt lại là chúng ta." Tả hộ pháp nói.
"Không sai." Hữu hộ pháp cũng gật đầu đồng tình.
"Vốn liếng quá dày ta cũng không biết làm sao." Hoa Vân Phi nói, vô hình trang cái bức.
"Cái bức này, người bình thường thật sự không giả được."
Diệp Phong Lưu nhếch mép, càng thêm quyết tâm đi theo Hoa Vân Phi, đi theo con nhà giàu, tuyệt đối không lo ăn uống.
Trước kia trôi qua gọi là quãng thời gian khổ gì?
Một đoàn người vượt không gian mà đi, nhanh chóng tiếp cận mục tiêu.
"Phía trước kia chẳng lẽ chính là nghiệp biển trong truyền thuyết sao?"
Diệp Phong Lưu nhìn chằm chằm vào phía trước.
Tầm mắt của mọi người, là một vùng hải dương không thấy được điểm cuối, trên đó tràn ngập sương mù, oán khí ngút trời, thường có vong linh gào thét, thỉnh thoảng lại có hư ảnh đầu lâu gào rú.
Từ xa nhìn lại, oán khí ngút trời!
Bầu trời kia đều bị mây đen bao phủ!
Từ xa nhìn lại, mọi người thấy phảng phất không phải biển, mà là một thế giới kinh khủng tạo thành từ oán linh! Những đầu lâu tranh nhau gào thét nhiều đến khiến người ta tê cả da đầu!
Dù là ba người Diệp Phong Lưu cũng nhìn nhíu chặt mày, trực giác cho họ biết, nếu tùy tiện xâm nhập vào vùng hải dương phảng phất được tạo thành từ oán linh này, với tu vi của họ, e rằng khó mà thoát ra!
Bọn họ phỏng đoán, đây chính là nghiệp biển trong truyền thuyết!
Nghiệp biển hội tụ tất cả những cảm xúc tiêu cực cùng tội nghiệt của người chết từ xưa đến nay, theo số người chết ngày càng nhiều, dần dà tạo thành vùng hải dương không thấy được điểm cuối này.
Nếu xông vào, chắc chắn sẽ bị vô số oán linh thôn phệ!
"Nghiệp biển này dường như kết nối với thượng giới, nghe đồn nghiệp biển ở đó mới là chủ biển, nơi này chỉ có thể coi là nhánh sông." Hoa Vân Phi nói.
"Cái này chỉ là nhánh sông?" Ba người Diệp Phong Lưu hít khí lạnh.
Nhánh sông đã lớn như vậy rồi?
Vậy nghiệp biển chân chính sẽ kinh khủng đến mức nào?
Từ xưa đến nay, tất cả tội nghiệt và tâm tình tiêu cực của chúng sinh hội tụ vào một chỗ, thật không phải là chuyện đùa!
"Ta cũng chỉ nghe nói thôi." Hoa Vân Phi lắc đầu, hắn cũng chỉ hiểu đại khái, thực hư thế nào thì không rõ.
Đám người đến gần.
Nghiệp biển là mở ra, muốn tìm cái chết, không ai ngăn cản.
"Sao có người lại câu cá?"
Diệp Phong Lưu nhìn chằm chằm vào phía trước, Hoa Vân Phi và những người khác cũng trừng mắt, phát hiện bên cạnh nghiệp biển, có một người đang câu cá.
Một thanh niên, mặc đạo bào, cầm một cái bàn nhỏ ngồi đó, miệng còn đang hát một ca khúc khiến lòng người vui vẻ.
Tay hắn cầm một cây cần câu bằng trúc xanh, đang thả câu.
"Ồ, mấy vị ca lạ mặt ghê ha, không giống người ở đây nha, đây là cả đoàn đến nghiệp biển bơi lội sao?" Thanh niên cũng cảm nhận được Hoa Vân Phi và những người khác, mỉm cười quay đầu, trêu chọc nói.
"Ngươi đang câu cá ở đây?" Hoa Vân Phi và những người khác đến gần, Diệp Phong Lưu hỏi.
"Câu cá? Nghiệp biển này làm gì có cá." Thanh niên ha ha cười lắc đầu.
"Vậy ngươi đang câu gì?" Diệp Phong Lưu hỏi.
"Thiên cơ bất khả lộ."
Thanh niên nhếch miệng, cười đầy thần bí.
"Các ngươi tới đây làm gì? Nơi này nguy hiểm vô cùng, nếu không cẩn thận rơi vào trong đó, e rằng sẽ bị oán linh thôn phệ sạch sẽ." Thanh niên đánh giá đám người từ trên xuống dưới, nói.
"Có chút việc." Hoa Vân Phi nói.
"Việc gì?" Thanh niên hỏi.
"Mọi người là người dưng, việc gì ta đâu cần phải nói?"
Hoa Vân Phi lắc đầu cười một tiếng, hắn dẫn theo ba người Diệp Phong Lưu rời đi, đi về phía bờ biển xa hơn.
"Các ngươi cần phải cẩn thận một chút, nghe đồn nghiệp biển này là nơi nghỉ chân của Minh Vương Long, biết Minh Vương Long chứ? Đó là tọa kỵ của Minh chủ đại nhân, là hung thú mạnh nhất dưới gầm trời." Thanh niên tốt bụng nhắc nhở.
Minh Vương Long?
Tọa kỵ của Minh chủ?
Nghe thanh niên nói, mấy người Hoa Vân Phi đều giật mình.
Bọn họ đều là lần đầu tiên nghe đến truyền thuyết này.
"Minh Vương Long là hung thú thần kỳ nhất giữa trời đất, nơi nghỉ chân của nó là sâu trong nghiệp biển, lấy oán linh của chúng sinh và tội nghiệt của chúng sinh trong nghiệp biển làm thức ăn, được mệnh danh là chủ của nghiệp hải!" Thanh niên nói thêm.
Ba người Diệp Phong Lưu càng nghe càng kinh hãi, chủ của nghiệp hải, tọa kỵ của Minh chủ, Minh Vương Long này sẽ cường đại đến mức nào?
Mọi người càng đi càng xa, bóng dáng thanh niên dần dần bị sương mù trong nghiệp biển bao phủ, biến mất không thấy đâu.
"Ngươi đến nghiệp biển làm gì?" Diệp Phong Lưu hỏi.
"Đến lấy một vật, nhưng ta cũng không rõ đó là vật gì." Hoa Vân Phi nói.
"Không biết rõ mà ngươi còn tới? Ai bảo ngươi đến?" Diệp Phong Lưu nói.
"Lý Vạn Cơ."
"Ngươi không sợ hắn hố ngươi? Trước kia các ngươi không phải là địch nhân sao?" Diệp Phong Lưu hỏi.
"Hắn sẽ không, trực giác của ta rất chuẩn." Hoa Vân Phi lắc đầu.
Diệp Phong Lưu không biết nói gì hơn, hắn nhìn nghiệp biển, nói: "Chúng ta đều là người có khí vận ngập trời, sẽ không xảo như vậy mà gặp được Minh Vương Long đang ở chỗ này nghỉ chân chứ?"
"Ngươi đang nghĩ gì vậy? Nơi này chỉ là một góc của nghiệp biển thật sự, Minh Vương Long chắc chắn ở trong nghiệp biển chân chính ở thượng giới, sao có thể bị chúng ta gặp ở đây được." Tả hộ pháp nói.
"Cũng phải." Diệp Phong Lưu gật đầu.
Đến vị trí đã định trên bản đồ, đám người phát hiện có một chiếc thuyền đang đậu ở mép bờ, chiếc thuyền này không lớn, đại khái vừa đủ cho năm người.
"Ý là muốn chúng ta đi thuyền ra biển sao?"
Diệp Phong Lưu nhíu mày.
"Xem ra là vậy." Hoa Vân Phi gật đầu.
"Nói thế nào? Nghiệp biển nguy hiểm vô cùng, nơi này dù chỉ là một góc nhưng dù sao cũng kết nối với nghiệp biển chân chính."
Diệp Phong Lưu và những người khác nhìn Hoa Vân Phi.
"Đã đến đây rồi, chẳng lẽ lại quay về?"
Hoa Vân Phi đi đầu nhảy lên thuyền.
Khương Nhược Dao không nói một lời đuổi theo sau.
Ba người Diệp Phong Lưu nhìn biển nghiệp mịt mờ, cũng theo đó nhảy lên thuyền.
Sau khi tất cả đều lên thuyền, chiếc thuyền này tự động xuất phát, phá tan oán linh và âm vụ, đưa Hoa Vân Phi và mọi người đi về phía sâu trong nghiệp biển.
Trên đường đi, bên tai mọi người tiếng oán linh gào thét không ngớt, những ai tâm trí không kiên định, ở chỗ này chắc chắn sẽ phát điên, sau đó sẽ bị oán linh xâu xé mà ăn!
Theo thuyền không ngừng đi vào trong, ba người Diệp Phong Lưu đều cảnh giác lên, dù với tu vi của ba người, ở đây cũng không thể không khẩn trương, nhất định phải cẩn thận đối mặt.
Bọn họ không để ý rằng, không biết từ khi nào, ở phía sau thuyền, lại xuất hiện một sinh vật thần bí, đang theo sau bọn họ.
Sinh vật này không nhìn rõ hình dạng, thân thể của nó đều đang lặn sâu trong nghiệp biển, theo hình dáng mờ ảo hiện ra có thể thấy được, sinh vật này nhỏ nhất e là cũng có kích thước hàng ức vạn trượng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận