Bắt Đầu Trở Thành Thủ Tọa, Đánh Dấu Cực Đạo Đế Binh

Chương 580: Nghiệp chướng a

Chương 580: Nghiệp chướng, Thiên Đình chính là thế lực hòa giải nổi tiếng của Tiên giới, phàm là có nhiễu loạn lớn, bọn họ gần như đều sẽ xuất hiện can ngăn. Nhưng điều khiến mọi người kỳ lạ là, cuộc chiến giữa Ngao Côn và Thập Phương Tiên Vương đã tạo ra chấn động lớn như vậy, người của Thiên Đình vẫn chưa từng lộ diện. Bọn họ không thể nào không biết chuyện này. Nhưng nếu biết, vì sao bọn họ lại không xuất hiện? Không ai đưa ra được đáp án! “Sao, năm người các ngươi cũng không dám ra tay sao?” Ngao Côn nhìn sắc mặt khó coi của năm người Thập Phương Tiên Vương, trong con ngươi tràn đầy vẻ miệt thị. Thanh đồng đỉnh, hoàng kim thuẫn, kích lớn màu đỏ ngòm lúc này bay ra, phong tỏa bốn phía trời đất, dập tắt ảo tưởng đào tẩu của năm người. "Ngao Côn... Khụ khụ... Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào mới chịu dừng tay?" Thập Phương Tiên Vương không ngừng ho ra máu, nghiến răng nói. Toàn thân hắn đầy vết máu, sắc mặt trắng bệch, lần này, hắn xem như bị Công Tôn Yên Nhiên hố thảm rồi. "Dù sao cũng phải có một điều kiện chứ?" Bốn vị vô thượng Tiên Vương cũng lên tiếng, bọn họ không muốn động thủ với Ngao Côn, vô cùng mong có thể giảng hòa. Lúc này, Ngao Côn như nhận được tin tức gì đó, đột ngột thay đổi chủ ý, gật đầu nói: “Đã vậy, bổn vương cho các ngươi một cơ hội lập công chuộc tội, nếu không nắm bắt được thì đừng trách bổn vương.” Trong mắt Thập Phương Tiên Vương hiện lên vẻ vui mừng, "Ngao Vương xin cứ nói." Ngao Côn khẽ cười, kim bào lay động, tóc đen tung bay, "Đầu tiên, ngươi phải đích thân thay mặt đệ tử không có mắt của ngươi, xin lỗi Hoa Vân Phi! Cái này… là điều kiện thứ nhất." Thập Phương Tiên Vương ngây người, để hắn phải xin lỗi một tiểu bối Đại Đế cảnh sao? Nếu thật làm vậy, sau này hắn còn mặt mũi nào ở Tiên giới nữa? Bốn vị vô thượng Tiên Vương đưa mắt nhìn nhau, khóe miệng nở nụ cười bất đắc dĩ. Điều kiện này không khó, nhưng mấu chốt là Thập Phương Tiên Vương lại là một cự đầu cấp vương a. Phải biết rằng, ở cấp độ của bọn họ, tôn nghiêm và thể diện cực kỳ quan trọng! Bắt hắn xin lỗi một tiểu bối Đại Đế cảnh tuổi còn chưa bằng một phần lẻ số tuổi của mình, chẳng khác nào giết hắn sao? Chư vương đang quan chiến nghe đến lời này đều bày tỏ có thể hiểu cho Thập Phương Tiên Vương, đổi lại là bọn họ, cũng tuyệt đối sẽ thấy khó xử. Nhưng khó xử thì không làm sao? Thái độ của Ngao Côn là ở đó, ngươi không nghe lời hắn, chắc chắn hắn sẽ đánh ngươi! "Haizz..." Thập Phương Tiên Vương thở dài một tiếng, như thể già đi rất nhiều trong khoảnh khắc, "Thôi, cứ theo lời Ngao Vương mà làm vậy." Nghe vậy, bốn vị vô thượng Tiên Vương cũng lắc đầu thở dài, Tu Tiên giới quả nhiên là một nơi nhìn vào thực lực. Ai có thể nghĩ đến, người mạnh như Thập Phương Tiên Vương cũng có ngày bị ép phải cúi đầu? Ngao Côn chắp hai tay sau lưng, hài lòng gật đầu, nói: “Tốt, thái độ của ngươi bổn vương vẫn xem là vừa ý.” “Yêu cầu thứ hai, mỗi người các ngươi phải giao cho bổn vương một nửa số bảo vật mang theo người.” "Một nửa?" Mắt Thập Phương Tiên Vương trợn lên, khóe miệng co giật. Hắn sống mấy kỷ nguyên, thể nội vô số trân bảo, có thể nói là cả một bảo khố cũng không sai, bảo hắn chia ra một nửa, chẳng khác nào đòi mạng già của hắn sao? “Vì sao chúng ta cũng phải đưa?” Bốn vị vô thượng Tiên Vương định đến cứu viện Thập Phương Tiên Vương càng thêm há hốc mồm. Bọn họ xuất hiện đến giờ, ngoại trừ bị ăn đòn phản kích, chỉ có động mồm động miệng, chẳng làm gì khác, mà Ngao Côn lại bắt bọn họ cũng giao một nửa bảo vật ra, quả là quá đáng! “Bổn vương có giới hạn kiên nhẫn, không làm được thì tiếp tục đánh, quyết sống chết!” “Chờ bổn vương đánh chết các ngươi, tất cả của các ngươi đều sẽ là của bổn vương!” Ngao Côn hơi híp mắt lại, dòng sông thời gian vốn đã bình ổn lại lần nữa sôi trào, uy áp khủng bố quét sạch trời đất. Hắn không thích nói nhảm, nếu năm người không đáp ứng, thì cũng đừng hòng đáp ứng, hắn tự mình lấy! Nếu không phải vừa rồi Hoa Lâm Phong bảo hắn nên dừng đúng lúc, hắn nhất định đã đánh năm người một trận trước, sau đó mới bàn điều kiện với bọn họ. "Đừng đánh, chúng ta đáp ứng!" Bị ép bởi áp lực của Ngao Côn, năm người Thập Phương Tiên Vương chỉ có thể đáp ứng, bất đắc dĩ đem một nửa số trân bảo trong cơ thể đóng gói giao ra. Chư vương vây xem nhìn thấy cảnh này, theo bản năng nuốt nước bọt, mỗi người giao một nửa, vậy phải là bao nhiêu tài nguyên đây? Bọn họ liếc nhìn Công Tôn Yên Nhiên vẫn còn đang bị đánh trên Thiên Đế Bình Nguyên, nha đầu này, lần này coi như đã hố năm vị vương một vố rồi. Không biết sau việc này, Công Tôn Yên Nhiên có bị Thập Phương Tiên Vương trục xuất sư môn không đây! Sau khi nhận được trân bảo của năm người Thập Phương Tiên Vương giao, Ngao Côn vung tay, thời không đảo lộn, dòng sông thời gian phía trước vỡ vụn, hiện ra khung cảnh trên Thiên Đế Bình Nguyên. Trên Thiên Đế Bình Nguyên, Trần lão vẫn đang ra sức đánh Công Tôn Yên Nhiên, âm thanh “bốp bốp” không ngớt. Giờ phút này, khuôn mặt xinh đẹp của Công Tôn Yên Nhiên đã chỉ còn lại bạch cốt âm u, thịt nát vụn đầy đất, thê thảm vô cùng. Nhưng không ai đồng tình với nàng! Người xem đều cho rằng Công Tôn Yên Nhiên đáng đời, không có việc gì lại cứ thích ăn nói bậy bạ, khoe mẽ ưu việt, khoe mẽ bối cảnh, ai ngờ lại đá phải tấm sắt Hoa Vân Phi! "Ầm ầm!" Hư không trên trời nứt toác ra, vương uy đột ngột trào ra, trời đất không tự chủ rung chuyển, trên dòng sông thời gian sâu trong hư không, Ngao Côn dẫn theo năm người Thập Phương Tiên Vương bước đến. "Hoa Vân Phi." Thập Phương Tiên Vương nhìn về phía Hoa Vân Phi, sắc mặt có chút giãy dụa, trầm mặc một lát rồi mới nói tiếp, "Đệ tử của bổn vương làm nhục ngươi, nàng đã sai, bổn vương thay nàng xin lỗi ngươi, mong ngươi có thể tha thứ." Tê! ! Nghe được lời Thập Phương Tiên Vương, trên Thiên Đế Bình Nguyên tức khắc vang lên một mảng lớn tiếng hít vào, sắc mặt mỗi người đều tràn đầy vẻ kinh ngạc, nội tâm hoảng sợ vô cùng! Thập Phương Tiên Vương là một cự đầu cấp vương, vậy mà giờ đây lại xin lỗi Hoa Vân Phi sao? Thật không hợp lẽ thường! Chuyện này chưa từng phát sinh trong lịch sử Tiên giới! Lần này, Hoa Vân Phi xem như đã khai sáng tiền lệ, một vị cự đầu cấp vương lại hạ mình xin lỗi, thật là một vinh hạnh đặc biệt! Bọn họ chắc chắn rằng, sau trận chiến này, danh tiếng của Hoa Vân Phi nhất định sẽ vang danh ba ngàn vực! “Sư tôn...” Thân thể Công Tôn Yên Nhiên đột nhiên run lên, hốc mắt chỉ còn lại bộ xương kia chảy xuống những giọt nước mắt hối hận. Tất cả là tại nàng, tất cả là do nàng nhất định phải chọc vào Hoa Vân Phi, do nàng cứ thích ăn nói lung tung, không những tự mình rơi vào khốn cảnh mà còn kéo cả Thập Phương Tiên Vương cao cao tại thượng xuống nước. Nàng có thể tưởng tượng, Thập Phương Tiên Vương xin lỗi Hoa Vân Phi trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng tuyệt đối là cực kỳ giãy dụa! Mà thủ phạm gây ra tất cả chuyện này lại chính là nàng! Hoa Vân Phi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Thập Phương Tiên Vương, biểu tình bình thản, thản nhiên nói: “Tiền bối, lời xin lỗi của ngươi hình như không có thành ý, còn tự xưng bổn vương? Ngươi đang ra lệnh cho ta sao?” “Oanh!” Nghe được lời Hoa Vân Phi, Thiên Đế Bình Nguyên tức khắc nổ tung, tất cả mọi người đều há hốc mồm. Ai cũng không ngờ rằng Thập Phương Tiên Vương đã đích thân xin lỗi Hoa Vân Phi, nhưng hắn lại không lập tức tiếp nhận, còn giở giọng lên án! "Tên tiểu bối này, xứng danh là người do Võ Vương mang ra, có cá tính!" Các đại nhân vật nghe vậy cũng bật cười lắc đầu, chỉ có Võ Vương mới có thể đào tạo ra một hậu bối như vậy, không sợ trời không sợ đất, căn bản không biết sợ hãi là gì. "Hoa Vân Phi...!" Công Tôn Yên Nhiên kêu lớn, nàng không thể chịu được Thập Phương Tiên Vương lần nữa phải chịu nhục! "Đủ rồi!" Thập Phương Tiên Vương đột ngột quát khẽ một tiếng, cắt ngang Công Tôn Yên Nhiên, hắn nhìn kỹ Hoa Vân Phi, "Là ta đường đột, ta lặp lại lần nữa những lời vừa nãy." “Đệ tử của ta làm nhục ngươi, là do ta người làm sư phụ không tròn trách nhiệm, ta thay nàng xin lỗi ngươi, và cũng xin sự tha thứ của ngươi.” Vừa dứt lời, trời đất im ắng. Lần này Thập Phương Tiên Vương dùng hai chữ "thỉnh cầu"! Mà đối phương chỉ là một Đại Đế mà thôi! Nguyên nhân sâu xa gây ra tình cảnh này là vì bối cảnh của Hoa Vân Phi đủ mạnh! Đúng như Hoa Vân Phi nói, đi ra ngoài lăn lộn không chỉ cần có sức đánh, còn cần phải có bối cảnh! Có bối cảnh thật có thể muốn làm gì thì làm! "Ừm." Hoa Vân Phi gật đầu, "Thái độ coi như không tệ, lần này ta xem như nể mặt ngươi còn trẻ vô tri mà tạm thời tha thứ cho ngươi vậy." Lời nói của Hoa Vân Phi lần nữa làm cho tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người. Hắn lại dám nói xem ở mặt Thập Phương Tiên Vương còn trẻ vô tri sao? Ngọa tào, tuổi của hắn gộp lại mấy đời cũng còn lớn hơn ngươi, thần hồn hắn còn trẻ vô tri! Mọi người biết, Hoa Vân Phi đang đem sự nhục nhã của Công Tôn Yên Nhiên đối với hắn trước đây áp lên người Thập Phương Tiên Vương! Bối cảnh của hắn đủ mạnh, ăn chắc Thập Phương Tiên Vương! Thập Phương Tiên Vương âm thầm nghiến răng, cố kiềm chế lại xúc động trong lòng, "Đa tạ!" Dứt lời, hắn vung tay thu Công Tôn Yên Nhiên đi, đồng thời mang cả Trần lão đi theo, biến mất ở chân trời. Hắn đã không còn mặt mũi nào để ở lại nữa rồi! Sau khi Thập Phương Tiên Vương đi, bốn vị vô thượng Tiên Vương còn lại cũng sau khi bày tỏ sự áy náy đã xám xịt rời đi. Lúc này chân trời chỉ còn lại một mình Ngao Côn. Hoa Vân Phi và Ngao Côn đang đối diện nhau, hai người cứ nhìn nhau như vậy, không ai lên tiếng, không khí có chút quái dị. Mọi người nhìn Hoa Vân Phi, lại nhìn Ngao Côn, sao bọn họ lại có cảm giác giữa hai người này có gì đó không đúng vậy? Ngao Côn ra mặt giúp Hoa Vân Phi, bây giờ chuyện đã giải quyết xong rồi, lẽ ra hắn phải lên tiếng cảm ơn chứ? Sao lại im lặng? Ngay khi mọi người đang nghi hoặc, Hoa Vân Phi cuối cùng cũng có động thái, chậm rãi ôm quyền nói: "Đa tạ tiền bối đã ra tay giúp đỡ, vãn bối vô cùng cảm kích." Ngao Côn: "..." Một khắc sau, Ngao Côn biến mất không thấy đâu, không nói một lời, trầm mặc rời đi.... Trần lão sau khi bị mang đi, không lâu sau đó, liền bị Thập Phương Tiên Vương đang phẫn nộ bóp thành bùn máu, chết thảm trong hư không. Trước khi chết, hắn vô cùng hối hận, nếu như hắn không mở miệng sỉ nhục Hoa Vân Phi, có lẽ Hoa Vân Phi sẽ không để hắn đánh Công Tôn Yên Nhiên, hắn cũng sẽ không chết. Đáng tiếc, hối hận đã muộn rồi. "Sư tôn, thật xin lỗi." Công Tôn Yên Nhiên đứng bên cạnh Thập Phương Tiên Vương, cúi đầu nhìn mũi chân, vẻ mặt đau khổ, trong lòng hối hận vô cùng. “Ngươi… Ai!” Thập Phương Tiên Vương thở dài một tiếng, không biết phải nói gì với Công Tôn Yên Nhiên. "Hả? Ai đó!" Ngay lúc này, Thập Phương Tiên Vương đột nhiên phát hiện hắn và Công Tôn Yên Nhiên không biết từ khi nào đã bị một đám người bao vây! Những người này ai nấy cũng rất mạnh, tên ở giữa đang cười quái dị nhìn hắn. "Không muốn chịu khổ da thịt thì hãy giao hết những thứ có giá trị trên người ra." Một đám người bao vây Thập Phương Tiên Vương, cười “khặc khặc” quái dị. “Vụt!” Thập Phương Tiên Vương ý thức được có gì đó không ổn, không chút nghĩ ngợi, thu Công Tôn Yên Nhiên vào trong tay áo rồi quay người bỏ chạy, nhưng còn chưa chạy được bao xa, đã bị đám người kia đuổi kịp. “Các ngươi… đừng tới đây!” Thập Phương Tiên Vương bây giờ đang bị thương nặng, không phải là đối thủ của đám người thần bí này, không đánh được mấy chiêu đã bị đặt trên mặt đất. Sau đó, một trận đá mông lớn tàn ác bắt đầu. Không biết qua bao lâu, khi đám người thần bí rời đi, Thập Phương Tiên Vương vẫn không kìm nén được mà khóe mắt trào ra những giọt nước mắt tủi nhục. Trải nghiệm vừa rồi khiến hắn cảm thấy, thà chết trên tay Ngao Côn còn hơn. Thật là quá nhục nhã! Sao đám người này có thể như vậy! Không chỉ cướp hết bảo bối của hắn mà còn ra tay “che chở” bờ mông của hắn nữa! “Haizz, nghiệp chướng a!” Thập Phương Tiên Vương vốn vẫn luôn cho rằng mình là người có đại khí vận, nhưng lần này hắn thật sự là xui xẻo, vốn dĩ đang bế quan ở Thập Phương Thần Sơn, vậy mà lại đột ngột gặp phải tai nạn này, không những bị đòn hiểm mà bảo bối cũng hết sạch! Mãi rất lâu sau đó, Thập Phương Tiên Vương mới điều chỉnh lại tâm trạng, hướng về Thập Phương vực mà đi. Còn chưa đi được bao xa, Thập Phương Tiên Vương liền sững lại, chỉ thấy phía trước đối diện hắn, một nữ tử áo bào đỏ xinh đẹp tuyệt trần đang bước tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận