Bắt Đầu Trở Thành Thủ Tọa, Đánh Dấu Cực Đạo Đế Binh

Chương 558: Ta biết ngươi là, vẫn luôn biết

Rời khỏi hư không, Hoa Vân Phi lần nữa đến thiên Đế bình nguyên. Giờ phút này, thiên Đế bình nguyên vốn yên tĩnh, đúng là lần nữa trở nên náo nhiệt. Hoa Vân Phi nhìn kỹ lại, phát hiện Hi Nguyệt không ngờ đã xông qua tầng thứ chín mươi chín, ngang hàng với kỷ lục của Trọng Đồng Giả! Khó trách mọi người sẽ xôn xao, phải biết kỷ lục của Trọng Đồng Giả, kể từ sau kỷ nguyên thiên Đế, một mực duy trì đến hiện tại, trước kia có "cẩu" phá kỷ lục, sáng tạo lịch sử, hiện tại không ngờ xuất hiện một người xông đến tầng thứ chín mươi chín, có thể thấy được tâm tình của mọi người. Lẽ nào năm nay sẽ xuất hiện hai người cùng lúc phá vỡ kỷ lục của Trọng Đồng Giả? Trong bóng tối, một vài nhân vật lớn kinh sợ, đồng thời đã hướng Luân Hồi Tiên Vương chúc mừng. Nhất là gã điện chủ Vũ Đức này, nhìn Hi Nguyệt như nhìn con gái mình, yêu thích không thôi, thấy Hi Nguyệt ngang hàng kỷ lục của Trọng Đồng Giả thì lập tức vỗ tay khen hay. Sau đó, nhân lúc không khí không tệ, vội vàng mượn cớ này để bắt chuyện với Luân Hồi Tiên Vương. Hiển nhiên tán dương, vỗ tay đều chỉ là trò vui khởi động, mục đích chính của hắn là bắt chuyện với Luân Hồi Tiên Vương. Nhưng mà Luân Hồi Tiên Vương căn bản không để ý gã liếm cẩu đã quấn lấy nàng mấy kỷ nguyên, nàng yên tĩnh đứng đó, dung nhan tuyệt mỹ, dáng người quyến rũ, như một ngự tỷ cao lãnh, toát ra vẻ xa cách. Trên đời này, có thể đến gần Luân Hồi Tiên Vương, có lẽ chỉ có hai đệ tử của nàng là Hi Nguyệt và Hoa Vân Phi. Người khác muốn nói với nàng một câu cũng cực kỳ khó. “Ai, kế hoạch cao minh của bổn vương lại bị phát hiện rồi sao?” Thấy Luân Hồi Tiên Vương không để ý mình, Vũ Đức điện chủ lộ vẻ thất bại, hắn cảm thấy mình diễn rất giống mà. “Tiểu tử này vừa nãy chạy đi đâu vậy?” Lúc này, hắn thấy Hoa Vân Phi lại xuất hiện ở thiên Đế bình nguyên, trong lòng nghi ngờ đồng thời nhìn về phía Luân Hồi Tiên Vương, đem chuyện Hoa Vân Phi muốn lên đỉnh cầm “đồ cấm kỵ” để bù đắp thể chất khiếm khuyết kể cho nàng. Nghe Vũ Đức điện chủ nói, Luân Hồi Tiên Vương đứng im nãy giờ cuối cùng cũng có phản ứng, nàng trầm mặc một hồi mới nói: “Sao ngươi không nói sớm?” Vũ Đức điện chủ nghe ra ý tứ trong lời nàng, bất đắc dĩ nói: “Nói sớm, ngươi sẽ đi cướp cẩu à? Kết cục của Đế thiên hạ ngươi không thấy sao? “Thân phận cẩu không đơn giản, phía sau hẳn là một truyền thừa cổ xưa ẩn thế nào đó.” "Hắn là đệ tử của ta, chỉ cần hắn cần, dù nguy hiểm thế nào ta cũng sẽ giúp hắn cướp về!" Luân Hồi Tiên Vương thản nhiên nói. "Ngươi… Ai!" Vũ Đức điện chủ thở dài nặng nề, n.g.ự.c lớn muội cái gì cũng tốt, chỉ là quá bao che khuyết điểm, một khi đã coi trọng ai, nàng sẽ đối tốt với người đó hết mực. Vũ Đức điện chủ nói với giọng đầy ý vị: "Ta nói cho ngươi, không phải để ngươi đi cướp đồ vật, ta muốn ngươi dùng thân phận sư tôn để an ủi hắn một chút." Luân Hồi Tiên Vương liếc nhìn Vũ Đức điện chủ, trong mắt ý tứ tựa như đang nói, ngươi có lòng tốt vậy sao? Vũ Đức điện chủ nhếch miệng: “Tuy là ta không thích ngươi gần gũi đàn ông khác, nhưng thấy tiểu soái bỉ thất bại, ta cũng có chút khó chịu, lần này coi như ngoại lệ đi." “Lần đầu tiên ta thấy ngươi giống người.” Khóe miệng Luân Hồi Tiên Vương nở nụ cười, rồi biến mất ngay tại chỗ. Vũ Đức điện chủ ngẩn người: “Nàng... vừa rồi có phải đã cười không…?” Hoa Vân Phi đang cùng sư huynh muội Diệp Bất Phàm quan tâm tình hình Hi Nguyệt xông tháp, đúng lúc này, trong đầu hắn đột nhiên vang lên âm thanh của Luân Hồi Tiên Vương. Ngay sau một khắc, khi Diệp Bất Phàm bọn họ chú ý thì Hoa Vân Phi đã không còn ở đó nữa. Hoa Vân Phi bị Luân Hồi Tiên Vương kéo vào một không gian cổ xưa đặc biệt. Mở mắt ra, hắn liền thấy phía trước không xa có một bóng người mặc hồng bào, dáng người uyển chuyển đang đứng đó. “Đệ tử gặp qua sư tôn!” Hoa Vân Phi cung kính chắp tay nói. Luân Hồi Tiên Vương đối với hắn rất tốt, cực kỳ bao che khuyết điểm, đồng dạng khi hắn gặp chuyện, Luân Hồi Tiên Vương luôn là người xông lên trước nhất, có thể nói đối với người đệ tử này móc tim móc phổi. Cho nên, Hoa Vân Phi đối với Luân Hồi Tiên Vương cũng thay đổi thành cực kỳ kính trọng. “Vũ Đức nói với vi sư là ngươi cần đồ cấm kỵ trên đỉnh Đế tháp sao?” Luân Hồi Tiên Vương vẫn quay lưng về phía Hoa Vân Phi, nhẹ giọng hỏi. Hoa Vân Phi gật đầu: “Đệ tử cần đồ cấm kỵ này để chữa trị Hồng Mông Đạo Thể.” Luân Hồi Tiên Vương nói: "Nếu ngươi cần, vi sư liền đi cướp đồ cấm kỵ trên người cẩu về cho ngươi!" Hoa Vân Phi nhìn bóng lưng Luân Hồi Tiên Vương, trong lòng không bình tĩnh. Thấy Hoa Vân Phi không nói gì, Luân Hồi Tiên Vương cũng không lên tiếng, hai người cứ thế rơi vào im lặng. Một lúc sau, Hoa Vân Phi trước tiên phá vỡ im lặng, chắp tay nói: “Sư tôn, kỳ thực đệ tử chính là cẩu.” Hoa Vân Phi không nhìn thấy, ngay khi hắn vừa nói xong, khóe miệng Luân Hồi Tiên Vương liền lập tức nở một nụ cười vui mừng, "Thật sao? Ngươi không cần lo lắng vi sư, cho dù có cướp cẩu, cũng không ai làm gì được vi sư cả." “Sư tôn, đây không phải lời nói dối thiện ý, cẩu đúng là do đệ tử giả trang, nguyên nhân là không muốn quá ồn ào.” Hoa Vân Phi nói. Luân Hồi Tiên Vương im lặng trong chốc lát, nói: “Đã vậy, lần tới ngươi đến Đạo Huyền Sơn, vi sư sẽ đi cùng ngươi.” “Đa tạ sư tôn.” Khóe miệng Hoa Vân Phi lộ ra nụ cười, nói. Luân Hồi Tiên Vương muốn đi cùng là vì sợ hắn xảy ra chuyện, muốn ở bên cạnh bảo vệ hắn, nghĩ đến điều này, lòng Hoa Vân Phi cũng cảm thấy rất ấm áp. Một sư tôn như vậy ai mà không thích chứ? “Nếu sư tôn không còn chuyện gì, đệ tử xin cáo lui trước.” Hoa Vân Phi nhìn bóng lưng Luân Hồi Tiên Vương nói. Luân Hồi Tiên Vương không trả lời, coi như là đồng ý. Khi Luân Hồi Tiên Vương cho rằng Hoa Vân Phi sắp rời đi thì Hoa Vân Phi đột nhiên lấy ra một quyển trục đặt trên mặt đất, sau đó mới rời khỏi thế giới này. Sau khi Hoa Vân Phi rời đi, quyển trục lập tức xuất hiện trong tay Luân Hồi Tiên Vương, mở ra, đập vào mắt là năm chữ lớn Lưu Kim “Nhất Khí Hóa Tam Thanh”! Thấy năm chữ này, Luân Hồi Tiên Vương trầm mặc, đôi mắt đẹp tĩnh lặng nhấc lên gợn sóng, rồi nàng lấy ra một quyển trục tương tự! Quyển thứ hai này tuy giống quyển Hoa Vân Phi để lại, nhưng kiểu dáng cổ xưa hơn, tràn đầy dấu vết tháng năm. Nhìn hai quyển trục trong tay, khóe miệng Luân Hồi Tiên Vương nở một nụ cười dịu dàng, nói nhỏ: “Ta biết ngươi là ai, vẫn luôn biết…” Không gian này đột nhiên nổi gió, thổi tung mái tóc và góc áo của Luân Hồi Tiên Vương. Hoa Vân Phi xuất hiện lại là ở bên ngoài thiên Đế bình nguyên. Thấy Hoa Vân Phi đột ngột xuất hiện, Hoàng Huyền trong bóng tối lập tức tỉnh táo, bờ m.ô.n.g cũng bắt đầu đau. Bất quá nghĩ tới lần này cùng các tiểu tổ thành đoàn hành động thì hắn liền yên tâm. Nhưng ngay sau đó, một câu nói của Nhật Nguyệt Thánh Hoàng nháy mắt khiến tim hắn nhảy lên cổ họng: “Đây là cá lớn, cướp thôi?” “Cơ hội phất nhanh ngay trước mắt!” Hoàng Huyền và Giai Đa Bảo hung dữ nhìn lại: "Hắn là người nhà, còn là sư tôn của chúng ta!" Nhật Nguyệt Thánh Hoàng nhíu mày, nhếch mép cười nói: “Vậy thì sao? Chẳng lẽ giết người quen các ngươi không hiểu? Sinh ra đã mổ một nửa, người quen tha hồ lừa gạt! “Sư tôn các ngươi giàu đến chảy mỡ cũng chưa đủ, ta nhớ lâu lắm rồi! Lão rung lắc, lão tinh, hai ngươi đi cùng ta." Hoàng Huyền hai người: “…” D.a.o Quang Đại Đế hai người: “…” …. Xem xong nhớ like và theo dõi nhóm bên dưới nhé, tiện thể xin miễn phí món quà nhỏ, cảm tạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận