Bắt Đầu Trở Thành Thủ Tọa, Đánh Dấu Cực Đạo Đế Binh

Chương 1478: Thuần hữu nghị

"Vậy mảnh vỡ là thứ gì?" Minh Tử hỏi.
Đoạn Vô Nghĩa khẽ giật mình.
Minh Tử ngẩn người, đột nhiên con ngươi co rút lại ngay tức khắc.
Hắn nhìn chằm chằm Đoạn Vô Nghĩa: "Ngươi xác định đây là sự thật?"
Đoạn Vô Nghĩa liếc nhìn Hạ Thu Nhi: "Thánh Nữ Đế Đình ở đây, ta lừa ngươi lẽ nào lại chọn nơi này?"
Hạ Thu Nhi gật đầu: "Đoạn công tử nói đích thực là sự thật, một trong hai mảnh vỡ quả thật chính là thứ đó, dù chỉ một mảnh, nhưng cũng đủ kinh thế."
Minh Tử hít sâu một hơi, trong lòng cực kỳ bất an: "Thảo nào các ngươi đám kỳ tài thời đại này đều chạy tới đây, thì ra mảnh vỡ đúng là một vật kinh thiên động địa như vậy."
Đoạn Vô Nghĩa cười nói: "Minh Tử đạo hữu đã biết chân tướng rồi, chuyện hợp tác xin hãy cân nhắc, nhiều người thì sức mạnh lớn, đạt được mảnh vỡ, chúng ta cùng nhau hưởng lợi."
Minh Tử gật đầu: "Ta sẽ về suy nghĩ."
Đoạn Vô Nghĩa càng tươi cười rạng rỡ: "Ta đợi tin tốt của đạo hữu."
Hắn lại nhìn về phía Hạ Thu Nhi: "Thánh Nữ, thật ra chúng ta hợp tác cũng không xung đột, người cần chế tác lễ vật, ta và Minh Tử đạo hữu mỗi người lấy đi một bộ phận mảnh vỡ là được, còn lại bộ phận đủ để Thánh Nữ sử dụng."
Hạ Thu Nhi rơi vào trầm tư.
Đoạn Vô Nghĩa nói: "Hợp tác chỉ có lợi không có hại, theo tin tức ta có được, những người khác trong bóng tối cũng đang hoạt động, rất nhiều người đã kết thành liên minh."
"Ta nghĩ mình không phải người đầu tiên tìm tới cửa, thân phận của hai vị đặc biệt, vượt xa người bình thường, sẽ là người được mời đến cuối cùng, nhưng không ai muốn từ bỏ đồng minh mạnh mẽ là các ngươi."
Hạ Thu Nhi cũng nói: "Cũng cho ta thời gian suy nghĩ đi."
Đoạn Vô Nghĩa gật đầu: "Vậy ta cũng đợi tin tốt của Thánh Nữ, ba ngày sau tại tiệc trà giao lưu, chúng ta lại bàn bạc."
Minh Tử đột nhiên hỏi: "Không phải có hai mảnh vỡ sao, vậy mảnh còn lại là gì?"
Đoạn Vô Nghĩa lắc đầu: "Vừa nãy không nói cho đạo hữu vì chúng ta cũng không rõ, chỉ biết rõ hai mảnh vỡ này khi ở cùng nhau, dường như nương tựa vào nhau, lại giống như kìm hãm lẫn nhau, tóm lại là không đơn giản, đều là thứ ai ai cũng thèm muốn, kiêng kỵ."
"Thật sự kỳ lạ, đại thế giới Thiên La lại có bảo vật như vậy, khiến cho cả Tam Thập Tam Thiên đều phải rung động." Minh Tử nói.
"Ta cũng tò mò, có lẽ trong cổ sử đã xảy ra chuyện gì đó rồi, trường hà cổ kim của trời đất dài đằng đẵng, chúng ta chỉ là hạt cát trong đó, ai mà biết đã có những gì từng xảy ra." Đoạn Vô Nghĩa nói.
"Cùng ta hô, quả cà." Giọng Hoa Vân Phi truyền đến.
Minh Tử, Hạ Thu Nhi, Đoạn Vô Nghĩa mấy người nhìn lại, đều nở nụ cười.
"Minh Tử đạo hữu, người bạn này của ngươi thật có phúc." Đoạn Vô Nghĩa bị dung mạo diễm lệ của Khương Nhược Dao và Sỏa Nữu làm kinh ngạc, tán thưởng nói.
"Công tử cũng thích sao?" An Nhiên ở phía sau nói.
"Ha ha, yêu cái đẹp là bản tính của con người, bất quá kẻ tục tằng sẽ dùng ánh mắt ti tiện để huyễn tưởng, ánh mắt bình thường thì nên là thưởng thức, tán thưởng, nếu có thêm ý nghĩ khác thì đó là sự bất kính." Đoạn Vô Nghĩa thừa nhận mình cũng thích người đẹp, nhưng chỉ là thưởng thức, còn những chuyện khác, hắn chưa từng nghĩ tới, cũng chưa từng làm.
An Nhiên hài lòng lộ ra nụ cười.
Phong thái quân tử của Đoạn Vô Nghĩa là điều nàng thích nhất, dám thừa nhận và hào phóng nói ra ý nghĩ thật của mình.
"Chúng ta cũng qua đó đi, đông người mới vui."
Mấy người đi đến bên cạnh ba người Hoa Vân Phi, Minh Tử cầm hình của Hoa Vân Phi trên tay, không kìm được gật đầu: "Không tệ, cái đồ chơi này soi chân dung mà lại giống người thật."
Hạ Thu Nhi cũng thấy ảnh chụp, Hoa Vân Phi và Khương Nhược Dao vừa mới chụp cả đống, khoảng hơn một trăm tấm, đủ các loại động tác, nhìn giống một đôi oan gia ngõ hẹp.
Sỏa Nữu cũng tham gia, cô nàng thì bình thường hơn, chụp cùng Hoa Vân Phi rất giống giấy chứng nhận, nhiều nhất cũng chỉ so hình kéo tay mà Hoa Vân Phi dạy.
"Thật dễ thương, có thể phiền cho ta và An Nhiên chụp một tấm được không? Ta và nàng chỉ có chân dung thông thường, chưa từng chụp kiểu này bao giờ." Đoạn Vô Nghĩa hỏi.
Nghe vậy, An Nhiên phía sau tràn đầy vẻ vui mừng trong mắt.
"Tự nhiên." Hoa Vân Phi gật đầu.
Đoạn Vô Nghĩa và An Nhiên đứng cùng nhau, cười nói: "Có động tác đẹp nào không, dạy chút đi."
Hoa Vân Phi nói: "So hình kéo tay, hô quả cà là được."
"Được." Đoạn Vô Nghĩa gật đầu, vai tựa vào vai An Nhiên, so hình kéo tay, hô lớn một tiếng quả cà.
"Răng rắc" một tiếng, ảnh hai người hiện ra.
Đoạn Vô Nghĩa và An Nhiên rất hài lòng, vì thế Đoạn Vô Nghĩa muốn thêm một tấm nữa, một tấm tự mình giữ, một tấm cho An Nhiên.
"Thật là đẹp." An Nhiên cười khanh khách nhìn tấm ảnh, nhìn về phía Hoa Vân Phi: "Cảm ơn ngươi nhiều lắm, đồ chơi nhỏ này trong tay ngươi thật không đơn giản."
"Ha ha, đa tạ khen ngợi." Hoa Vân Phi nói.
"Đạo hữu, hai ta cũng một tấm đi." Minh Tử nói.
"Được." Hoa Vân Phi gật đầu đồng ý.
Minh Tử tay trái so hình kéo tay, tay phải khoác vai Hoa Vân Phi, cười vui vẻ, hai người trông giống những người bạn thân thiết trong sân trường.
Chụp xong, Hạ Thu Nhi cũng muốn chụp: "Vũ Vân công tử, hay là chúng ta cũng chụp một tấm nhé?"
Đoạn Vô Nghĩa nháy mắt, kinh ngạc nhìn Hạ Thu Nhi, An Nhiên bên cạnh cũng không giấu được vẻ kinh ngạc.
Đây là Hạ Thu Nhi đó, nàng vậy mà lại mời một nam tử cùng chụp ảnh?
Có phải bọn họ biết những chuyện không nên biết rồi không?
"Ta và Vũ Vân công tử là bạn, đừng hiểu lầm." Hạ Thu Nhi giải thích, "Thuần hữu nghị."
"Nhanh lên đi." Minh Tử cười ha hả đẩy Hoa Vân Phi một cái.
Chụp xong, Hạ Thu Nhi ra vẻ bình tĩnh thu ảnh, sau đó lại mời Hoa Vân Phi chụp cho mình và Băng Lạc Linh một tấm.
Sau khi rảnh rỗi trò chuyện đùa giỡn một lát, Đoạn Vô Nghĩa và An Nhiên liền biết điều cáo từ, rất chừng mực.
Hai người rời đi rồi, Minh Tử nhìn Hoa Vân Phi: "Ngươi thấy người này thế nào?"
Hoa Vân Phi lắc đầu: "Không chú ý, các ngươi nói chuyện ta không nghe."
Minh Tử nói: "Ta cảm thấy người này so với cái tên Đoạn Kinh Thiên kia ưu tú hơn nhiều, hai người này thật sự là con của một người cha?"
Hoa Vân Phi cười nói: "Chó vàng lớn ở phàm giới sinh con cũng có những lứa màu khác nhau, hai người tuy cùng một cha, nhưng không có nghĩa sẽ đều ưu tú như nhau."
Về Đoạn Vô Nghĩa, hắn đã được nghe nói về truyền thuyết của đối phương.
Nghe nói Đoạn Vô Nghĩa từng trấn áp cả một thời đại, quét ngang tất cả các cường giả trẻ tuổi của thời đại đó, trong đó còn quét ngang cả một tên yêu nghiệt xuất thế trong thời đại của hắn, có thể nói là vô cùng mạnh mẽ.
Minh Tử nói: "Yêu nghiệt thời đại này không hề đơn giản, có người trùng tu nhiều lần, cảnh giới mỗi lần lại thâm hậu hơn, căn cơ mỗi lần càng khủng khiếp, thực lực càng thêm cường đại."
"Ca ca Đoạn Vô Tình của Đoạn Vô Nghĩa chính là như vậy, nghe nói hắn từng tám lần trùng tu, tám lần xuất thế, cả tám lần đều vô địch! Đã sớm xưng vương!"
"Nghe nói Đoạn Vô Nghĩa luôn muốn so cao thấp với ca ca mình, nhưng có vẻ vẫn luôn ở thế yếu."
"Điểm này, hẳn là Thánh Nữ Hạ rõ hơn."
Hạ Thu Nhi gật đầu: "Thời đại điểm thanh, tức là tiểu thời đại bình thường, còn có bạch ngân thời đại, thường gọi là thịnh thế, tiếp đó là đại hoàng kim thời đại, thời đại mà thiên kiêu lớp lớp xuất hiện, đại vận khí đến. Ca ca Đoạn Vô Tình của Đoạn Vô Nghĩa tám lần trùng tu, tám lần xưng vương, đều là ở đại hoàng kim thời đại."
"Đoạn Vô Nghĩa có lẽ cũng nhiều lần xuất thế, nhưng đều mai danh ẩn tích, vì vậy, có xuất thế mấy lần, xưng vương mấy lần, chỉ mình hắn mới biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận