Bắt Đầu Trở Thành Thủ Tọa, Đánh Dấu Cực Đạo Đế Binh

Chương 615: Chuẩn bị tốt nồi

Chương 615: Chuẩn bị tốt nồi
Luân Hồi cổ địa.
Hoa Lăng Thiên mang theo Hoa Vân Phi cùng ba tiểu bối mặc sức thưởng thức mỹ vị, cả bốn người đều lộ vẻ thỏa mãn, dù tính cách nhạt nhòa như Hi Nguyệt, giờ phút này khuôn mặt cũng ửng hồng. Đáy mắt ánh lên một chút dư vị vẫn chưa thỏa mãn.
"Sư tỷ đừng khách sáo, ăn thêm một miếng nữa đi."
Hoa Vân Phi nhìn thấy Hi Nguyệt có chút ngại ngùng, chủ động gắp một miếng thịt lớn cỡ bàn tay vào bát nàng, làm đầy bát nàng.
"Uống thêm chút nước canh, canh này đại bổ đấy!"
Hoa Vân Phi lại cầm lấy thìa, cho bát vốn đã đầy lại thêm đầy canh, mùi hương nồng đậm lan tỏa khắp nơi, loại mỹ vị này không phải món canh gà của hắn kiếp trước có thể sánh bằng.
(◜◝) "Bất công nha, ta cũng muốn."
Khương Nhược Dao cười tủm tỉm đưa bát tới trước mặt Hoa Vân Phi, ra hiệu hắn gắp thức ăn cho mình.
"Đều có cả, đều có cả."
Hoa Vân Phi cười ha ha, cũng gắp một miếng thịt lớn cho Khương Nhược Dao, tiện tay múc thêm canh, ✧*。٩(ˊᗜˋ*)و✧*。
"Khặc khặc, Vân Đế tự tay múc canh, quả nhiên thơm hơn hẳn."
Khương Nhược Dao cười quái dị một tiếng, trân trọng bắt đầu thưởng thức mỹ vị trong bát, hình như do chính tay Hoa Vân Phi múc nên ăn càng ngon.
"Ngươi đó à..."
Hoa Vân Phi lắc đầu cười, tính cách của Khương Nhược Dao quá chân thật, không kiêu không làm, Hoa Lăng Thiên ở bên cạnh nàng cũng có thể cười như vậy, căn bản không hề che giấu bản thân.
"Ha ha, ăn được là phúc."
Hoa Lăng Thiên cười ha ha, không hề bận tâm đến cái kiểu cười của Khương Nhược Dao, thậm chí đôi khi chính hắn cũng sẽ cười như vậy. Đây là tiếng cười đặc trưng của chính phái, cứ vậy mà cười tự nhiên thôi.
"Rào!"
Hoa Lăng Thiên vung tay đánh ra ba đạo phù văn rơi vào ba người, giúp ba người áp chế nguồn năng lượng nhục thân đang tràn đầy quá mức do ăn quá nhiều. Nguồn năng lượng này, với tu vi của ba người, khó mà tiêu hóa hết trong thời gian ngắn, phong ấn lại thì có thể từ từ dẫn ra hấp thụ.
( งᵒ̴̶̷᷅ᐜᵒ̴̶̷᷄) "Lão tổ, ngài làm vậy, con còn ăn thêm năm chén được ấy!"
Khương Nhược Dao lập tức hưng phấn hẳn lên, nàng đứng bên cạnh nồi, ngậm đũa trong miệng, đang tìm kiếm mục tiêu vừa ý.
"Vậy ta cũng ăn năm chén thôi, cũng không thể yếu thế được." Hoa Vân Phi cười nói, không cam lòng yếu thế nhích mông đi tới bên nồi, lựa chọn thịt Luân Hồi Thú.
Hi Nguyệt liếc nhìn hai người, khóe miệng nở nụ cười, bờ Luân Hồi Hồ chưa bao giờ náo nhiệt như vậy, trong khoảnh khắc này, lại khiến nàng cảm nhận được niềm vui sướng chưa từng có. Nàng thích cảm giác vui vẻ, hòa thuận thế này. Thật đẹp. Nếu sư tôn cũng ở đây... thì tốt quá.
Hoa Lăng Thiên nhìn ra Hi Nguyệt đang nghĩ gì, mỉm cười, nói: "Nha đầu, bát con đã hết rồi, để Vân Phi gắp cho con chút đi."
(◜◝) Hi Nguyệt giật mình, vội vàng lắc đầu, "Tiền... Tiền bối, con no rồi, không cần đâu."
Hoa Lăng Thiên lại lấy ra một cái nồi khác, nói: "Đừng khách sáo, đều là người một nhà cả, cứ thoải mái ăn, lão tổ mời khách."
Dứt lời, hắn ra hiệu Hoa Vân Phi gắp thức ăn cho Hi Nguyệt.
( ᐛ ) "Sư tỷ, tới đây, đây là thịt bắp đùi, thịt mềm non, con Luân Hồi Thú cấp Tiên Vương này lúc còn sống chắc chắn là một cao thủ đạo chân chính."
Hoa Vân Phi cười nói, gắp một miếng thịt lớn cho Hi Nguyệt, thịt có màu vàng óng, hương thơm nồng đậm, vô cùng ngon miệng.
"Cảm... Cảm ơn."
Hi Nguyệt vội vàng đưa bát ra trước mặt Hoa Vân Phi, có chút xấu hổ, nàng rất ít khi ăn nhiều đồ như vậy, nhưng lần này lại ăn rất nhiều.
"Các ngươi cứ ăn đi, lão tổ ta đang nấu nồi khác."
Hoa Lăng Thiên cười ha ha, bắt đầu cho đồ gia vị, cây thì là, bột tiêu cay không thiếu một thứ nào vào nồi sắt lớn thứ hai.
"Lão tổ, con muốn siêu cay."
Khương Nhược Dao nhìn sang, môi đỏ bóng mỡ, khuôn mặt ửng hồng vì ăn.
"+1."
Hoa Vân Phi giơ tay, hắn kiếp trước cũng thích ăn cay, món ngon thế này mà không có vị cay thì đáng tiếc.
"Hi Nguyệt thì sao?"
Hoa Lăng Thiên nhìn Hi Nguyệt, biết nàng ngại nói thẳng.
"Con cũng muốn siêu... Siêu cay ạ."
Hi Nguyệt hơi cúi đầu, mặt có chút đỏ.
"Được, các ngươi cứ ăn, lão tổ sẽ nấu cho các ngươi."
Hoa Lăng Thiên cười nói.
"Tiểu Thiên, sao ngươi không hỏi ta thích ăn khẩu vị gì hả?" Lúc này, một giọng nữ từ xa truyền đến, mang theo ý cười.
"Ha ha, khẩu vị tổ nãi nãi ta còn không rõ à, đương nhiên là siêu cay rồi."
Hoa Lăng Thiên cười ha hả nhìn về phía chỗ không xa, nơi đó có một nữ tử tuyệt sắc đang bước tới, toàn thân lượn lờ tiên khí màu vàng nhạt.
Nữ tử mặc phượng bào, đầu đội mũ phượng, ngũ quan tuyệt mỹ, khí chất siêu nhiên, như một nữ vương, khí tràng cường đại.
"Gặp qua lão tổ!"
Thấy nữ tử, Hoa Vân Phi cùng Khương Nhược Dao vội đặt bát đũa xuống, cung kính hành lễ.
Hi Nguyệt cũng làm vậy, lễ phép hành lễ bái kiến bậc trưởng bối với nữ tử.
Nữ tử này chính là người ban cho Khương Nhược Dao sức mạnh! Thân phận thật của nàng chính là vợ của Hoa Lâm Phong, lão tổ thứ 31 của Hoa thị – Lâm Nguyệt Á.
"Ha ha, người một nhà, không cần khách sáo."
Lâm Nguyệt Á cười ha ha, thu lại khí tràng trên người, đi tới ngồi xuống cạnh mấy người, Hoa Lăng Thiên vội vàng đưa bát đũa lên.
"Không cần, ta tự mình làm."
Hoa Lăng Thiên vừa chuẩn bị gắp thức ăn cho Lâm Nguyệt Á, nhưng bị nàng từ chối, nàng thích tự mình động tay hơn.
Nàng vén tay áo lên, không hề giữ hình tượng mà bắt đầu gắp thịt, ăn canh, khiến môi đỏ mọng bóng dầu.
Bộ dạng này của nàng rất khác so với trước đây, nhưng lại cực kỳ chân thật, và chỉ có người nhà của Kháo Sơn tông mới có thể thấy được nàng ở bộ dạng này.
"Đừng có mà nhìn thôi, Kháo Sơn tông không theo khuôn phép, đừng vì ta mà mất hứng, cứ ăn đi, không đủ thì để Tiểu Thiên nấu tiếp."
Vừa ăn, Lâm Nguyệt Á vừa kêu Hoa Vân Phi mấy người tiếp tục ăn, không muốn vì mình mà mất vui.
"Vị lão tổ bà bà này tính cách hình như rất hợp khẩu vị của ta." Khương Nhược Dao lén nói với Hoa Vân Phi.
"Ngươi muốn làm gì?" Hoa Vân Phi nghe giọng điệu của Khương Nhược Dao thì biết nàng có ý tưởng.
"Hắc hắc, đây chính là vợ của tổ sư gia đời thứ 31 đấy, chắc bà ấy biết rất nhiều bí thuật của Kháo Sơn tông đúng không?"
"Ngươi nói xem, nếu ta làm thân với bà ấy, có phải sẽ sớm học được nhiều bí thuật không?"
ƪ(˘⌣˘)ʃ Trong lòng Khương Nhược Dao tính toán nhỏ nhặt, vừa nói vừa vui vẻ xích lại gần Lâm Nguyệt Á.
Hoa Vân Phi nghĩ rằng Khương Nhược Dao sẽ chờ quen thân rồi mới hỏi Lâm Nguyệt Á về bí thuật của Kháo Sơn tông. Ai ngờ nàng lại chẳng đi theo đường thông thường, tiến lên ôm lấy cánh tay Lâm Nguyệt Á, làm nũng, khen bà đẹp đồng thời bảo bà dạy mình bí thuật, nói rằng thực lực của mình quá yếu, cần có thủ đoạn để bảo vệ tính mạng.
"Nha đầu này..."
Hoa Lăng Thiên cũng hơi ngạc nhiên với hành động này, muốn bí thuật có thể trực tiếp như vậy sao?
Điều khiến hắn ngạc nhiên hơn chính là Lâm Nguyệt Á lại thực sự truyền cho Khương Nhược Dao một loại bí thuật.
(♡ ὅ ◡ ὅ )ʃ♡ "Tuyệt vời! Lão tổ đẹp nhất, hi hi!"
Khương Nhược Dao để lại một dấu môi đỏ trên mặt Lâm Nguyệt Á, nàng cười hì hì nhìn về phía Hoa Vân Phi, đắc ý nháy mắt, như đang muốn nói mình lợi hại thế nào.
"Lợi hại."
Hoa Vân Phi giơ ngón tay cái lên.
"Đợi lão tổ ta học được ta sẽ dạy cho ngươi."
Khương Nhược Dao đưa mắt cho Hoa Vân Phi, sau đó tiếp tục bắt chuyện với Lâm Nguyệt Á, cả hai vừa cười vừa nói, trông rất xinh đẹp, thoạt nhìn giống như tỷ muội.
"Ầm ầm!"
Đột nhiên, Luân Hồi cổ địa rung chuyển, bên bờ Luân Hồi Hồ cũng bị ảnh hưởng, mặt hồ nổi lên gợn sóng.
"Là kẻ nào dám giết cường giả tộc ta, cút ra đây!" Âm thanh của Luân Hồi lão tổ truyền đến, chấn động cả đất trời, như sấm sét, vang vọng khắp Luân Hồi cổ địa.
"Vốn định ăn xong mới đi thu thập hắn, không ngờ chính hắn lại đưa tới cửa." Hoa Lăng Thiên nhìn về phía bên ngoài Luân Hồi cổ địa, trong mắt lộ ý cười nói.
Lâm Nguyệt Á cũng nhìn theo, mắt phượng ánh lên một vẻ khác lạ, "Hắn đây là biết chúng ta không đủ ăn, cố ý mang nguyên liệu tươi ngon tới cho chúng ta."
"Tiểu Thiên, ta đi một lát sẽ trở lại, chuẩn bị sẵn nồi đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận