Bắt Đầu Trở Thành Thủ Tọa, Đánh Dấu Cực Đạo Đế Binh

Chương 1311: Tiền bối, ta phát hiện ngươi là người tốt

Đãng Tẫn Thiên trước sau thái độ thay đổi quá lớn, Hoa Vân Phi đang nằm rạp trên mặt đất ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm, không hiểu người này muốn làm gì. "Không lẽ cần ta đỡ ngươi dậy?" Đãng Tẫn Thiên nhìn Hoa Vân Phi, mặt mày bình thản, từ trong mắt hắn không đọc được bất cứ cảm xúc gì. Hoa Vân Phi đứng lên, chữa lành thân thể, lau đi vết máu ở khóe miệng, nhưng hắn không lại gần mà chỉ đứng nhìn Đãng Tẫn Thiên từ xa, "Tiền bối có gì cứ hỏi thẳng." "Ngươi không lại gần, là sợ?" Đãng Tẫn Thiên ánh mắt lóe lên vẻ trầm ngâm, "Ngươi cho rằng khoảng cách này là an toàn sao? Giết ngươi chỉ cần một ánh mắt thôi." Hoa Vân Phi im lặng, lời Đãng Tẫn Thiên nói không hề sai, dù hắn cách Đãng Tẫn Thiên rất xa nhưng khoảng cách này đối với đối phương cũng chỉ là đưa tay ra là có thể bóp chết hắn. Nghĩ ngợi, Hoa Vân Phi vẫn đi tới, ngồi xếp bằng xuống cách Đãng Tẫn Thiên ba mét, nhìn đối phương, "Tiền bối có gì muốn hỏi ta?" "Xem ra ngươi cũng có chút gan dạ đấy." Đãng Tẫn Thiên khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn về nơi nào đó trong hư không, "Vừa rồi nếu ngươi không đến, ta sẽ định hỏi người khác đấy." Nơi hư không kia chợt im ắng. "Các ngươi nghĩ hành tung của mình có thể giấu được ta sao? Làm như không thấy, chẳng qua ta không muốn vạch trần, để cho các ngươi chút mặt mũi." Đãng Tẫn Thiên nói. Các lão tổ ở chỗ sâu trong hư không chắp tay, rồi lẳng lặng rút lui. Đãng Tẫn Thiên đã nể mặt bọn họ, vậy nên họ tự nhiên cũng cho người nọ chút thể diện, trả không gian lại cho hai người. Hoa Vân Phi trong lòng nặng nề, thực lực của Đãng Tẫn Thiên quả thực khó lường, tựa như không chuyện gì có thể qua được mắt hắn. Có điều hắn có thực lực mạnh mẽ như vậy mà cũng không bị bất cứ thương tổn nào, vậy sao phải ẩn mình ở Phiếu Miểu Giới làm gì? "Có phải ngươi đang hiếu kỳ, tại sao với thực lực của ta lại chưa từng xuất hiện, mà lại chọn trốn ở Phiếu Miểu Giới dưỡng già?" Đãng Tẫn Thiên nhìn thấu tâm tư của Hoa Vân Phi, hỏi. Hoa Vân Phi gật đầu. "Cái này chẳng phải là vì các ngươi hết sao!" Đãng Tẫn Thiên hai mắt trở nên lạnh lẽo, cực kỳ bất mãn. "Tổ sư gia phong ấn ngươi?" Hoa Vân Phi đương nhiên nghĩ như vậy nói. "Ha ha ha..." Nghe Hoa Vân Phi nói, Đãng Tẫn Thiên đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn. "Tiền bối cười cái gì?" Hoa Vân Phi cau mày. "Ta cười ngươi ngu dốt và tự phụ, thật sự cho rằng người đứng sau ngươi là vô địch sao? Ta lúc đó đang ở đỉnh cao phong độ, ai có thể phong ấn được ta?" Đãng Tẫn Thiên nhìn Hoa Vân Phi, ánh mắt như đuốc, chứa sự tự tin ngập trời. Hắn là ai? Đãng Tẫn Thiên, bất kể thiên phú hay thực lực đều không thua bất cứ kẻ nào, dưới gầm trời này ai có thể phong ấn được hắn khi đang ở thời kỳ đỉnh cao? Chuyện này là không thể! Dù cho nhiều người liên thủ cũng không thể ngăn cản được hắn, hắn mà đã muốn trốn thì ai cũng không giữ được! Hoa Vân Phi im lặng, lời Đãng Tẫn Thiên nói không hề sai, khi đó hắn ở đỉnh phong, lại không bị thương, ai có thể phong ấn được hắn? Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một ý nghĩ không thể tin, nhìn về phía Đãng Tẫn Thiên, thăm dò hỏi: "Tiền bối tự phong sao?" Đãng Tẫn Thiên hừ một tiếng, "Cũng không quá ngu ngốc, trí thông minh còn có thể cứu vãn." Thật sự là tự phong! Hoa Vân Phi giật mình, hai mắt khép hờ, Đãng Tẫn Thiên tại sao lại tự phong tại Phiếu Miểu Giới? Đã nói là tự phong, tại sao còn nói đều là vì Kháo Sơn tông? Lúc này, trong lòng Hoa Vân Phi xuất hiện một lý do khiến ngay cả hắn cũng vô cùng kinh ngạc và khó mà tin được. "Không phải là vì các ngươi, ta có thể tự phong tại cái Phiếu Miểu Giới nhỏ bé này sao?" "Ta chính là trời, kẻ mạnh nhất giữa trời đất, nếu như ta muốn thì có thể giết chết bất cứ ai, nhưng vì các ngươi mà phải tự phong ở chỗ này vô số năm." Đãng Tẫn Thiên càng nói càng bất mãn, Hoa Vân Phi cảm nhận được oán khí nồng đậm từ người hắn. Hoa Vân Phi không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe. Một hồi lâu sau, tâm tình của Đãng Tẫn Thiên mới bình tĩnh lại, nói: "Có lẽ ngươi cũng nên gọi ta một tiếng tổ sư gia." Hoa Vân Phi ngơ ngác. Gọi Đãng Tẫn Thiên là tổ sư gia? Đãng Tẫn Thiên khẽ ngẩng đầu nhìn về phương xa, trong mắt thoáng hiện nét hồi ức, có lẽ đang nghĩ về một chuyện gì đó tốt đẹp nên khóe miệng cũng từ từ cong lên. Hắn nói: "Rất nhiều lão tổ trong tông của ngươi, thậm chí những tổ sư gia mà ngươi thường nhắc tới, phần lớn đều do ta dạy dỗ, bọn họ gặp ta đều phải kính cẩn gọi một tiếng lão sư." Hoa Vân Phi ngẩn người, vẻ mặt chấn kinh, không ngờ giữa Đãng Tẫn Thiên và Kháo Sơn tông lại có mối liên hệ như vậy. Rất nhiều tổ sư gia đều do Đãng Tẫn Thiên dạy, vậy thì hắn gọi một tiếng tổ sư gia cũng không có gì lạ. Nhưng hắn vẫn không vội lên tiếng. Dù sao đây cũng chỉ là lời của một mình Đãng Tẫn Thiên, hắn không thể chắc chắn lời đối phương có phải thật hay không. Có lẽ, Đãng Tẫn Thiên cũng giống như Tu Di Thiên trước đây, chỉ là giả nhân giả nghĩa, là giả người tốt, mục đích là để làm giảm cảnh giác của hắn. "Ngươi cái thằng nhóc hỗn xược này, lại còn nghi ngờ ta?" Đãng Tẫn Thiên trực tiếp đọc được suy nghĩ trong lòng Hoa Vân Phi, giận dữ trừng mắt nhìn hắn, bất mãn nói. "Không phải ta muốn thế, thật sự là không thể buông lỏng cảnh giác, dù chỉ là khả năng thôi, ta cũng phải hết sức thận trọng." Hoa Vân Phi chắp tay nói, không kiêu ngạo không tự ti. "Cái sự cảnh giác vớ vẩn của ngươi, đúng là quá đa nghi, không tin tưởng người khác, giống y hệt mấy vị tổ sư nhà ngươi." Đãng Tẫn Thiên hừ lạnh một tiếng: "Ta phát hiện ra đám tổ sư nhà ngươi đi theo ngươi dễ như trở bàn tay, ngươi nghĩ ta có cần thiết lừa ngươi sao, lừa ngươi thì có lợi ích gì?" Hoa Vân Phi trầm tư, cẩn thận suy nghĩ lời Đãng Tẫn Thiên nói, lời của đối phương không sai. Với thực lực của đối phương thì thật sự không cần phải lừa hắn. Dù sao hắn và Tu Di Thiên không giống nhau, Tu Di Thiên thì mất trí nhớ lại tàn phế, còn hắn thì đang ở đỉnh phong. Một cường giả đỉnh cao, cần gì phải đi lừa một đứa nhóc như hắn? "Trong tông của ngươi có một tên nhóc họ Tưởng đúng không?" Đãng Tẫn Thiên bình thản hỏi. "Tên nhóc họ Tưởng?" Hoa Vân Phi nghĩ ngợi, ý Đãng Tẫn Thiên là Tưởng gia sao? "Thằng nhóc đó từng bái sư chỗ ta, nhưng hắn quá ngu dốt, thiên phú cũng không có gì nổi bật nên cuối cùng bị ta đuổi khỏi cửa, để hắn chạy về tông của ngươi." Đãng Tẫn Thiên nói. "Tưởng gia quá ngu dốt? Thiên phú không nổi bật?" Hoa Vân Phi không nhịn được cau mày, hắn vừa nghe được gì vậy? Tưởng gia vừa nghiên cứu không hạn chế địa vực định giả pháo vừa luyện chế tiên đế đan mà lại bị Đãng Tẫn Thiên đánh giá thấp như vậy sao? "Không tin sao?" Đãng Tẫn Thiên nhìn biểu hiện của Hoa Vân Phi liền biết hắn không tin, lập tức vỗ tay phát ra một tiếng. Giữa hai người xuất hiện một bức tranh. Trong hình là một chàng trai trẻ đang ngồi khóc nức nở trước một thần điện cổ kính, hắn quỳ rạp trên mặt đất không ngừng dập đầu, cầu xin lão sư đừng đuổi hắn đi. "Thiên tư của ngươi bình thường, nhận ngươi làm đồ cũng chỉ vì nể mặt người nọ, giờ đây, tình hình giữa chúng ta đã tới bước này rồi, ngươi nên cút đi thôi." Tiếng nói lạnh lùng vang lên từ trong thần điện cổ kính. Chính là giọng của Đãng Tẫn Thiên! Mà chàng trai kia chính là Tưởng gia thời trẻ. Cuối cùng, Tưởng gia khi còn trẻ bị Đãng Tẫn Thiên trục xuất khỏi môn phái, bị vứt bỏ không thương tiếc. Hình ảnh biến mất, Đãng Tẫn Thiên nhìn Hoa Vân Phi, "Sao nào, hay ngươi muốn nói đoạn ký ức này cũng là giả?" Hoa Vân Phi lắc đầu, "Tiền bối, ta phát hiện, người là người tốt." "Ta là người tốt?" Đãng Tẫn Thiên cau mày. Trong trí nhớ, có người từng nói với hắn câu tương tự. Nhưng lần đó, chỉ vì câu nói đó mà cả hai suýt đánh nhau, Đãng Tẫn Thiên hắn sao có thể được xưng là người tốt? Hắn là trời! Là bá chủ của giữa trời đất này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận