Thập Niên 60 Cường Thủ Kiếm Tiền

Chương 84:

“Cũng đúng, xung quanh đều là lau sậy và cây nhỏ mà.” Xuân đi hạ tới, nhiệt độ tăng cao, nhưng thảm thực vật che khuất ánh nắng, dòng nước dưới bóng mát tất nhiên là mát mẻ hơn, con trạch rất thích môi trường này.
Nhưng trạch tinh quái lắm, Sở Thấm vẫn chỉ bắt được mỗi cua, về nhà chế biến xong thì được hai hộp bột cua, chỗ bột cua này hoàn toàn đủ cho mấy con gà, thậm chí còn thừa.
"Phần còn lại để làm phân bón đi." Sở Thấm nghĩ thầm, thực ra những thứ kiểu xương dùng làm phân bón rất hiệu quả.
Chiều tối, Sở Thấm trộn bột cua với rau dại rồi đổ vào máng đá cho gà ở bên trong hàng rào.
Thực tế thì cô hiếm khi thả gà ra ngoài để chúng tự đi kiếm ăn, vì thả chúng ra ngoài xong thì cô không biết phải gọi chúng nó về kiểu gì, chỉ có thể bắt ép.
Sở Thấm thực sự không thể học được câu thần chú mà những người khác trong làng gọi: "Cục cục cục…"
Việc này cũng khiến cô phải đi tìm rau rừng hàng ngày để cho gà ăn, qua một thời gian, khi cây giống khoai lang đã phát triển thì cây khoai lang giống được đem trồng lại.
Không biết là bột cua có tác dụng tốt hơn hay thời cơ đã đến, chỉ hai ngày sau, con gà đầu tiên bắt đầu đẻ trứng.
Sáng nay nhiệt độ mát mẻ.
Đêm qua trời mưa nhẹ, trên dãy núi đối diện sân vẫn còn đọng sương mù.
Có những giọt sương treo trên đám cỏ dại ở góc sân, chúng lớn lên đột ngột dưới sự tưới nước của mưa, Sở Thấm dễ dàng nhổ chúng ra.
Sở Thấm hôm kia không đi làm, nên hôm sau cô dậy sớm, sau khi thức dậy, cô nấu cơm và tắm rửa, sau đó cô ra sau nhà lùa gà vào chuồng gà. vào hàng rào.
Nhưng sau khi thả gà xong, tôi quay lại thì thấy một quả trứng sáng rực trên tấm thảm rơm trong chuồng gà!
“Đệt…"
Sở Thấm vui mừng khôn xiết! Con gà này ngon quá, ấn tượng đến nỗi nó đẻ trứng thật.
Đây là những quả trứng gà con đầu lòng, những quả trứng này tương đối nhỏ nhưng cô không hề ghét bỏ, cô chỉ đem chúng vào phòng ngủ như bảo bối rồi bỏ vào giỏ tre trong tủ.
Sau khi gà đẻ trứng giống như bật công tắc, ngày hôm sau Sở Thấm nhìn thấy trong chuồng gà có hai quả trứng.
Vào ngày thứ ba, cô nhìn thấy ba.
Bây giờ cô không còn phải lo lắng về việc nên cho trứng của ai vào bữa ăn nữa, cả ba con gà mái đều chắc chắn đã bắt đầu đẻ trứng.
Sở Thấm vui vẻ cất chúng lại với nhau, điều cô mong chờ nhất mỗi sáng thức dậy chính là nhặt trứng.
Ngày hôm đó Sở Thấm cũng luộc hết trứng, ăn xong đi đến bí thư thôn mượn xe đạp, về phần cô muốn đi đâu hả? Đương nhiên là tới thị trấn Lạc Thủy.

Xã Lạc Thủy.
Hôm nay trời đất quang đãng, là một ngày rất đẹp.
Hôm trước đến tận khuya Dương Lập Thu mới về đến nhà, bà ấy đã ngồi xe lửa hai ngày nên đầu óc choáng váng, cứ thế nằm ở nhà suốt một ngày mới tỉnh lại.
Lý Giải Phóng thấy bà ấy như vậy nên cũng không dám nói chuyện nhà họ Kim với bà, cho tới hôm nay ăn điểm tâm xong, thấy sắc mặt bà ấy tốt hơn nên ông ấy mới nói ra.
Không ngoài dự đoán, Dương Lập Thu nghe xong thì máu dồn lên não, giận đến mức váng đầu hoa mắt, suýt chút nữa là ngã xuống đất, sau khi được đỡ lên thì răng va vào nhau cầm cập, đầu hồi lâu không nói nên lời.
"Lập Thu này, bà nói chuyện đi, đừng để cơn giận làm cơ thể tổn thương nặng nề, chuyện giờ đã không có cách nào thay đổi được, hãy suy nghĩ cho Kim Kim và Kim Ngọc đi." Lý Giải Phóng lo lắng khuyên nhủ.
"Tôi còn có thể nói gì?" Dương Lập Thu nghiến răng thật chặt: "Tôi chỉ ước gì có thể xé xác Kim Đại Lực."
"Tất nhiên là xé được thì sẽ xé, nhưng không phải nó bỏ chạy rồi sao." Lý Giải Phóng thấy Dương Lập Thu cứ nhìn xe đạp, thậm chí còn định đi lấy dao thì vội vàng ngăn cản: "Kẻ gây họa là Kim Đại Lực đã chạy rồi, giờ phải suy nghĩ cho hai đứa trẻ, tôi cũng muốn bàn bạc chuyện hai đứa nhỏ này với bà, bằng không chúng ta cứ đón Kim Kim cùng Kim Ngọc về đây đi?"
Dương Lập Thu vỗ bàn cái rầm, căm giận nói: "Vậy thì quá hời cho Kim Đại Lực rồi, năm đó là nó xin cưới Tiểu Mãn, bây giờ Tiểu Mãn mới đi không bao lâu thì nó cũng vứt luôn hai đứa nhỏ."
Lý Giải Phóng than thở: "Hôm đó tôi đến xem xong là muốn dẫn Kim Kim và Kim Ngọc về nhà ngay, nhưng tôi lại nghĩ nhà họ Kim sẽ không chịu, nên mới chờ bà về rồi bàn bạc lại kỹ càng."
Ông ấy đang nói lời thật lòng.
Trước tiên nếu bà nhà mình mà biết chuyện thì nhất định sẽ muốn đón hai đứa trẻ về đây, vậy thì ông ấy cứ nói trước.
Hai người đàn ông nhà họ Kim một người thì lười biếng lạ thường, người kia thì đánh bạc quen thói, tóm lại đều không phải là loại người tốt lành gì. Người lớn trong nhà họ Kim lại là hai ông già nát rượu, vừa lười vừa thích cờ bạc, có thể tưởng tượng được nếu hai đứa nhỏ mà sống ở nhà họ Kim thì sẽ như thế nào.
Vả lại, nhà ông bà vẫn có thể ráng nuôi thêm được hai đứa nhỏ.
Mẹ ông ấy đã qua đời từ lâu, cha ông ấy thì lớn tuổi, hiện giờ thân thể vẫn khỏe mạnh, đuổi gà đuổi chó đều được, tháng nào cũng có tiền trợ cấp, về vấn đề dưỡng lão thì không cần bận tâm một cái gì.
Còn con trai lớn nhà ông ấy mỗi tháng đều có tiền gửi về nhà, còn ông ấy và Lập Thu, cùng với con trai nhỏ đều chăm sóc hoa màu rất lành nghề, của cải quả thật rất sung túc.
Con trai cả đã kết hôn sinh con nhưng lại ở xa ngàn dặm, con trai thứ mới tròn mười bảy tuổi, muốn kết hôn thì sớm nhất cũng phải chờ ba bốn năm.
Nuôi trẻ con nói phiền thì cũng phiền, thế nhưng nếu nói đơn giản thì cũng rất đơn giản. Từ nhỏ đến lớn chuyện cần tiền nhất chỉ là học phí, những chuyện khác thì Lý Giải Phóng thấy rằng cũng chỉ có thêm mấy phần cơm.
Cháu nhà mình mà không nhận về, chẳng lẽ giao cho người cậu họ như Tiểu Hưng sao?
Còn về Sở Thấm, hai vợ chồng không hề nghĩ tới.
Dương Lập Thu dần dần tỉnh táo lại: "Chỉ sợ nhà họ Kim không chịu thả người."
Đúng vậy. Lý Giải Phóng cau mày.
Hai vợ chồng đều cảm thấy chuyện này cần phải bàn bạc cẩn thận, khi Lý Giải Phóng chuẩn bị đi cùng Dương Lập Thu một chuyến đến xã Hoa Khê, Sở Thấm cũng đến cửa nhà ngay lúc đó.
"Thấm à, sao cháu lại tới đây!" Dương Lập Thu vội vàng đi mở cửa: "Mới ít lâu không thấy mà cháu gầy đi nhiều thế."
Lý Giải Phóng thấy vậy, thầm nghĩ không ổn rồi.
Ông ấy cứ luôn cảm thấy còn chuyện gì chưa nói, thì ra là chuyện Sở Thấm. Ông ấy vẫn chưa nói với Lập Thu việc Sở Thấm dọn từ nhà chú ra ngoài sống một mình, lúc ấy ông ấy chỉ sợ vợ mình lo lắng.
Trong trí nhớ Sở Thấm thì người dì cả này luôn nhiệt tình quá đáng, thế nên cô học theo thái độ nguyên chủ, cũng thân thiết cười cười: "Cháu không ốm đâu, còn cảm thấy đã mập thêm mấy cân."
Lý Giải Phóng nói: "Là do trổ mã đấy, cô bé nào lớn lên cũng sẽ nhìn gầy đi một chút."
"Dượng," Sở Thấm chào ông ấy, sau đó nói với Dương Lập Thu: "Cháu nghe nói dì mới về nên muốn sang thăm, sau đó chúng ta cùng đến xã Hoa Khê xem Kim Kim cùng Kim Ngọc ra sao."
"Cháu nói đúng, đúng lúc dì cũng sắp đi." Dương Lập Thu nói rồi quay sang Lý Giải Phóng đang ngồi trên xe: "Ông cũng phải mau mau chút đi."
Phải, đợi một hồi nữa nhất định sẽ có thêm một màn khóc lóc.
Quả nhiên.
Khi ba người đang trên đường đến xã Hoa Khê, Sở Thấm nói hết mọi chuyện mấy tháng nay một lần, Dương Lập Thu chỉ cảm thấy nước mắt của mình sắp chảy khô: "Cả bốn mẹ con các cháu đều thật đáng thương, mẹ cháu thì mất sớm quá, ban đầu dì tưởng chú cháu là người tốt... ai ngờ lại có thể đuổi cháu ra bên ngoài. Bây giờ đến phiên Kim Kim và Kim Ngọc, tự nhiên lại có một người cha như cầm thú."
Sở Thấm: "..."
"Thật ra thì chú thím nhà cháu cũng rất tốt bụng, lúc ấy cũng là do cháu hồ hồ làm loạn thôi, sau đó cháu ở mấy ngày thì nhận ra mình sống ở đó cũng không tệ, thím cháu có gọi cháu về thì cháu cũng không trở về."
Sở Thấm sợ dì cả đau lòng, càng sợ bà ấy cầm dao đến thôn Cao Thụ nên cứ luôn miệng kể hết chi tiết tường tận cuộc sống của mình.
Nói thật ra thì nếu ở nhà chú thím cô sẽ được ăn ngon, sống cũng thoải mái hơn, còn không có người quản, muốn ngủ lúc thì ngủ lúc đó, muốn không giặt quần áo thì cũng không cần giặt quần áo...
Nói xong câu cuối cùng, Dương Lập Thu cũng không nói ra cái gì không tốt, bà ấy lau nước mắt, nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi cũng thấy nhẹ lòng phần nào.
Sở Thấm làm như vậy không phải là vì bị chú thím ức hiếp, cô vẫn rất hiểu lòng chú thím nhà mình, nếu họ có muốn bắt nạt Sở Thấm thì cũng sẽ không chờ tới bây giờ, cô đã ở nhà bọn họ nhiều năm như vậy, chưa từng nghe qua cái gì không tốt.
Thật lâu sau, dì Dương bỗng nhiên nói: "Nói thế cũng hay, từ nay về sau cháu có muốn kiếm tấm chồng cũng dễ dàng hơn một chút."
Sở Thấm suýt chút nữa là lao thẳng xuống mương!
*
Xã Hoa Khê.
Chỉ cần là xã thì sẽ rộng rãi hơn so với thôn, đất đai cũng bằng phẳng hơn rất nhiều.
Ở đây thì những gia đình bình thường sẽ không đói đến mức thật sự đi ăn xin, thường thì sẽ có lúc không tính là ăn no, nhưng dù sao cũng sẽ không đói bụng
Ông cụ nhà họ Kim cứ tỏ vẻ nhà mình không phải là nhà bình thường, đây cũng là nguyên nhân vì sao Dương Lập Thu phải đón hai đứa trẻ về, bà ấy sợ hai đứa trẻ thật sự có thể chết đói ở nhà họ Kim.
Bây giờ vấn đề là: nếu nhà họ Kim không thả người thì sao?
Dương Lập Thu cùng Lý Giải Phóng không nghĩ ra được cách giải quyết, nhưng Sở Thấm đã suy nghĩ suốt đường đi, và cô đã thật sự nảy ra một ý tưởng.
Cô nói: "Nhà họ Kim là vì tiền nên mới giữ lấy bọn trẻ, nhưng nếu như không có tiền thì sao?"
"Làm sao có thể không có tiền, còn Kim Đại Lực thì sao, hàng tháng đều gửi tiền về đây là để..." Dương Lập Thu vừa nói xong lại ngẩn ra, quay đầu hỏi: "Ý cháu là khiến cho Kim Đại Lực không gửi tiền về nữa?"
Sở Thấm gật đầu.
Ông ta là loại người vô cùng bội bạc.
Hoặc là bởi vì từ nhỏ cha mẹ đã thiên vị, dẫn đến việc ông ta một mặt thì muốn được cha mẹ chú ý cùng yêu mến, mặt khác lại không nhịn được mà oán hận cha mẹ, phải đối đầu với cha mẹ.
Mẹ của nguyên chủ kết hôn với ông ta, nhất định là bởi vì cha mẹ ông ta không muốn ông ta và mẹ nguyên chủ kết hôn.
Phải nói rằng ông ta thật sự không hề đặt con gái vào mắt, rõ ràng là con mình có thể sống một cuộc sống thoải mái ở nhà dì cả, thế mà cũng phải bắt đứa trẻ ở lại nhà họ Kim chịu sống khổ... Mà hình như ông ta cũng chẳng để tâm cho lắm.
Chính là kiểu không để ý rồi coi như đồ bỏ, may là chưa tới mức coi con mình là cái đinh trong mắt rồi muốn phá hủy đi.
Sở Thấm lại nói: "Nếu như hai đứa nhỏ Kim Kim và Kim Ngọc không được nuôi ở nhà họ Kim, nếu có chuyện gì sẽ không tìm đến ông ta, chắc chắc người vợ mới cưới của ông ta sẽ càng thích thú."
Nói vậy cũng đúng.
Dương Lập Thu lại tự suy nghĩ theo hướng đó một chút, nếu như bà ấy là con dâu mới, dĩ nhiên bà ấy sẽ hy vọng con của vợ trước được nuôi ở phía nhà ngoại. Vì chuyện này, chắc hẳn vợ mới cũng sẽ khuyên bảo một hai câu.
Lý Giải Phóng chợt hiểu ra: "Cho nên trước tiên chúng ta phải nghĩ cách lấy được thông tin liên lạc của Kim Đại Lực, đến lúc đó sẽ thương lượng với cậu ta, để cậu ta ngừng gửi tiền về nhà họ Kim mỗi tháng, đến lúc đó nhà họ Kim chắc chắn sẽ không muốn giữ bọn trẻ lại nữa."
Sau khi nói xong, ông ấy không khỏi nhìn Sở Thấm, trong đầu nghĩ Tiểu Thấm cũng là sống một mình một thời gian mới rèn luyện được, ngay cả mắt nhìn sự việc cũng sâu xa kỹ càng hơn.
Trong lúc nói chuyện, ba người đã đến được chỗ xã trưởng.
Lý Giải Phóng nói: "Tôi đi hỏi thử trước, lúc ấy Kim Đại Lực chuyển hộ khẩu nhất định là còn để lại địa chỉ."
Dương Lập Thu gật đầu, dẫn Sở Thấm đến nhà họ Kim.
Trên đường gặp người, có người liền nói: "Không biết chừng ông cụ Kim lại chui đến cái xó kia đánh bài rồi, ông cụ Kim đó nghĩ y chang cha ông ấy, dù sao chuyện làm ruộng chỉ có ông cụ Kim lo, bà cụ Kim thì vẫn ở nhà."
Sở Thấm nghe xong là cảm thấy buồn bực.
Thời tiết tốt như vậy, không lo đi làm việc mà lại đi đánh bạc?
Nhà họ Kim vô cùng yên tĩnh.
Lúc Dương Lập Thu đến cũng không có gõ cửa mà cứ "Két" một tiếng đẩy cửa bước vào.
Sau đó bà ấy cố chịu đựng cơn giận đang dâng lên, vừa đi vừa nói: "Này thím Kim, tôi là dì của hai đứa."
Vừa dứt lời, chỉ thấy Kim Ngọc mặc bộ quần áo đơn sơ cũ nát ngồi trên mặt đất gian nhà chính, đang gặm một quả dưa chuột.
Thấy bà ấy, cô bé ngẩng đầu, nhưng người vẫn còn lơ mơ.
Nước mắt Dương Lập Thu chợt rơi xuống, bà ấy ôm cô bé vào trong ngực, chỉ thấy Kim Kim chạy ra từ trong phòng bếp, nhìn Dương Lập Thu bằng ánh mắt xa lạ.
Ngược lại là nhìn Sở Thấm thì có vẻ như còn nhận ra được, chỉ có điều cậu bé vẫn thấp thỏm vô cùng.
Sở Thấm than thở trong lòng, đi qua sờ đầu cậu bé: "Còn nhớ chị là ai không?"
"Chị hai." Cậu bé ngẩng đầu lên nói, nói xong ánh mắt đỏ lên, nhưng cũng không khóc.
Dương Lập Thu liền rơi nước mắt lã chã, bà ấy không chịu nổi chuyện này nên kéo cậu bé lại: "Dì là dì cả của cháu, giờ dì cả dẫn cháu về nhà dì ở mấy ngày được không?"
Kim Kim gật gật đầu, hỏi: "Còn em gái thì sao ạ?"
"Dẫn theo cả em gái nữa."
Dương Lập Thu nói xong thì có tiếng nói vọng ra từ trong phòng, là giọng của bà cụ Kim kêu lên: "Ai đó?"
"Tôi, Dương Lập Thu."
Bà ấy lẳng lặng giao Kim Ngọc cho Sở Thấm, nói thì thầm: "Dẫn em trai em gái đi ra ngoài, để dì nói chuyện với nhà họ Kim."
Vốn dĩ họ chưa tính dẫn hai đứa bé đi ngay trong hôm nay, còn định chờ nhà họ Kim đưa chúng sang.
Nhưng bây giờ chỉ vừa gặp mặt thì họ đã thật sự không muốn để cho Kim Kim cùng Kim Ngọc đợi thêm một giây nào nữa, có cướp cũng phải cướp về.
Sở Thấm gật đầu, hơi ngại ngùng quay sang ôm đứa bé, lại dắt Kim Kim đi ra cửa.
Cô cũng không đứng canh ngay cửa mà đi tới ngồi dưới tàng cây cách đó không xa, lại móc từ trong túi ra trứng gà luộc từ buổi sáng. Cô lột vỏ trứng trong ánh mắt đầy sự thèm thuồng của Kim Kim cùng Kim Ngọc, sau đó đưa cho Kim Ngọc trước: "Tới đây, tự ăn... Thôi, để chị đút em ăn trứng gà."
Tay này bẩn.
Cô vừa nói vừa nhét quả trứng vào tay cho Kim Kim: "Em tự lột vỏ đi."
Kim Kim cúi đầu xoắn xoắn vạt áo, không nhận lấy: "Chị ăn đi."
Sở Thấm kéo cậu bế ngồi xuống, lại móc ra thêm cho cậu bé nhìn: "Xem này, trong túi chị còn tận bốn quả mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận