Thập Niên 60 Cường Thủ Kiếm Tiền

Chương 519:

Từ lúc lập xuân đến nay, vậy mà không có một giọt mưa, điều này làm cho rất nhiều người suy sụp.
Nếu Sở Thấm không nói bóng nói gió với Trương Phi Yến, thì làm sao biết được kiếp trước cũng chính thời điểm này cô ấy cũng đã sụp đổ.
Gần đây Trương Phi Yến lại thường đến tìm cô, bởi vì thực ra cô ấy vẫn có hơi nôn nóng, đặc biệt là có người đến nhà cô ấy vào lúc nửa đêm, nhưng cũng không bắt được người.
Thế nên cô ấy phải nói chuyện với Sở Thấm ngay lập tức, dù sao cũng cảm thấy rất có sự an toàn ở chỗ Sở Thấm.
Bởi vì Trương Phi Yến có người mẹ biết rất nhiều thông tin, Sở Thấm cũng không từ chối sự thân mật của cô ấy, thậm chí có lúc còn kêu cô ấy đến nhà.
“Nghe nói thôn Lưu Lý bên cạnh đang trở nên hỗn loạn, mẹ tôi đã nghe được ở trên núi, bà ấy nói tiếng súng phát ra từ thôn Lưu Lý bên đó.” Trương Phi Yến ngồi trong vườn nhà Sở Thấm nói.
Bây giờ cô ấy khá căng thẳng, nhưng không thấp thỏm lo âu như kiếp trước, bởi vì cô ấy biết không thể nói chính xác là mưa đến để cứu vớt tình thế bây giờ là tốt hay xấu.
“Tôi biết, may mà không ai bị thương.” Sở Thấm cũng coi như biết rõ chuyện này, nghe nói là người thôn mình tự cướp người thôn mình, cuối cùng vẫn là đại đội trưởng ghìm tay súng ra mặt mới đàn áp được chuyện này.
Sở Thấm lại thở dài nói: “Cũng không ngạc nhiên. Không phải nói công xã có hộ đã bị cướp rồi sao, mạng cũng không giữ được, cứ tiếp tục như vậy, e là đến mức muốn ăn thịt người rồi.”
Trương Phi Yến có hơi đăm chiêu, mở miệng định nói cái gì đó, lại ngậm miệng lại không nói ra.
Thực ra những chuyện nhỏ nhặt mấy ngày nay cô ấy đã không nhớ rõ nữa, nhưng chuyện lớn thì vẫn còn nhớ, chỉ là không nhớ rõ ngày lắm.
Sau cơn mưa là tháng năm, hay là tháng sáu?
Trương Phi Yến bỗng dưng nói: “Sở Thấm, cô phải chú ý nhiều hơn, có một chuyện…”
Sở Thấm chớp chớp mắt, suy nghĩ lời nói bóng gió của cô ấy, không khỏi tiến về phía trước thăm dò: “Chuyện gì.”
Trương Phi Yến cố gắng nhớ lại... Vậy sau thời gian mưa lớn kéo đến, ngọn núi phía sau nhà Sở Thấm có sụp đổ không?
Cô ấy chỉ nhớ thôn Tịnh Thủy và thôn Lưu Lý cũng xảy ra sạt lở, thế nên đường ra khỏi thôn đều bị ngăn chặn.
Đồng thời chỗ ngã ba cộng đồng thôn Cao Thụ và thôn Tịnh Thủy cũng xảy ra sạt lở, điều này ngược lại làm cho người của hai thôn vui mừng vô cùng.
Không đơn giản là vì cuối cùng mưa cũng rơi, mà hơn hết là vì đường bị chặn nên khiến cho những người có ý định xấu xa khó vào thôn.
Vốn dĩ là loạn trong giặc ngoài, vậy mà bây giờ lại giải quyết được một nửa, chỉ còn lại nội loạn mà thôi.
Trương Phi Yến chỉ nhớ lúc đó mình và người trong nhà có thể nói là vui đến phát khóc, người trong thôn lại càng như một người làm quan cả họ được nhờ, ai biết được trận mưa này càng lúc càng lớn, vượt xa trận mưa năm 59.
Cũng may cuối cùng không ai bị thương, thôn Cao Thụ cũng không bị lũ lụt như công xã, thế nên Trương Phi Yến cũng không để tâm đến trận mưa này lắm.
Nhưng nói tới nói lui, đó là kiếp trước, kiếp này thay đổi nhiều như vậy, tuy là là cô ấy cảm thấy việc hệ trọng không thể thay đổi được, nhưng Sở Thấm có thay đổi rất lớn.
Cứ luôn cảm thấy có chuyện gì đó kỳ lạ xảy ra với cô. Nhỡ đâu nhà ở phía sau núi của Sở Thấm đúng lúc bị sạt lở thì sao?
Trương Phi Yến mím môi, thực sự không nhớ nổi kiếp trước rốt cuộc có bị sạt lở hay không, chỉ hét lên: “Dù sao cô cứ chú ý là được rồi, đến lúc đó cô sẽ biết thôi, nhất định tối đừng ngủ mê quá đấy.”
Sở Thấm xao động trong lòng, chỉ gật đầu tỏ ra hiểu rõ.
Nhưng đợi sau khi Trương Phi Yến rời khỏi, Sở Thấm không ngừng chạy đến vườn rau, dùng cái cuốc bên trên vườn rau để cào đất.
Hửm?
Đất vẫn khô cạn, bên trong không có nỗi con giun.
Mà chân tường bên cạnh cũng không có kiến, chim trên bầu trời cũng không bay thấp, không khí càng không có cảm giác âm u.
Sở Thấm nhíu mày suy nghĩ, nói cách khác là cho dù mưa thì cũng sẽ không thể mưa trong mấy ngày tới.
Đúng vậy, Trương Phi Yến vừa mới dứt lời, Sở Thấm đã đoán được chuyện Trương Phi Yến chưa từng nói ra hẳn là chuyện liên quan đến trời mưa.
Cô ấy bảo mình chú ý một chút, trừ những thiên tai khác ra thì chỉ có lũ lụt mới khiến Sở Thấm chú ý nhiều hơn.
Sau hạn hán có lũ lụt rất bình thường, nhưng theo như biểu hiện của Trương Phi Yến thì chắc hẳn không phải lũ lụt gì quá lớn.
Sở Thấm lại cảm thấy yên tâm hơn.
Cô đứng lên nhìn lượng nước ít ỏi trong chậu nước, rồi lại nhìn cái chậu nước khác, thầm nghĩ mình vẫn có thể chống đỡ được.
Nhiệt độ ngày càng nóng lên, mãi cho đến tháng năm vẫn chưa nhìn thấy chút dấu vết mưa nào.
Ngày nào Sở Thấm cũng sinh hoạt bằng nước trong không gian, còn những người khác trong thôn đếu phải đi bộ mấy cây số hơn để gánh nước trong hồ.
Bởi vì nước trên sông Thượng Khê đã khô cạn hoàn toàn, vốn dĩ bùn lầy ướt át cũng trở nên khô hạn, thậm chí còn bị nứt ra.
Khoảng thời gian này trong thôn cũng xảy ra vài tai họa, ví dụ như nhà của Trương Lão Đại xui xẻo bị người ta đến mấy lần, đương nhiên lần này không bị trộm đồ gì cả, cho dù có là người ngốc đi nữa, cũng sẽ biết giấu lương thực nhà mình trong phòng ngủ.
Ông ta bị trộm cái gì chứ?
Bị trộm đi con gà mái cuối cùng, làm cho Trương Lão Đại mắng từng nhà trong thôn, đến cả nhà Sở Thấm cũng không tha.
Đương nhiên, ông ta không dám điểm mặt gọi tên người ta mà mắng, mà là vừa đi vừa mắng, đi giáp cả thôn, cả thôn đều bị mắng qua một lần.
Nhưng mà bởi vì chuyện ông ta mất gà, nên người trong thôn không có trách móc nặng nề gì lắm, dù sao đổi lại là mình, bản thân không chừng còn mắng ác hơn.
Sở Thấm cũng không để ý, cuộc sống nhàm chán như vậy, Trương Lão Đại cũng coi như là thêm chút thú vị cho người trong thôn, thậm chí cô còn hận không thể để Trương Lão Đại mắng thêm mấy lần.
Không nói đến những cái khác, Trương Lão Đại mắng chửi người cảm giác rất có tiết tấu, toàn những câu không giống nhau, Sở Thấm cũng không biết được thì ra mắng người khác còn có thể mắng như thế.
Còn có nhà của đội trưởng Hàn.
Đúng vậy, đến cả nhà của đội trưởng Hàn cũng bị người ta ghé thăm, kết quả bị bắt ngay tại chỗ. Trộm là ai? Là con trai của một hộ họ Vương trong thôn, tên là Vương Đại Phong.
Cậu ta giải thích… À không, là ngụy biện cho bản thân là vì xem đội trưởng Hàn có tham ô hay không, nên mới thăm dò vào tối muộn ở nhà đội trưởng Hàn.
Đương nhiên, chuyện hoang đường này không có ai tin.
Con người đội trưởng Hàn này không nói đến việc năng lực thế nào, nhưng thái độ đối nhân xử thế lại có chút kiêu ngạo, ai tham ô đi nữa thì ông ấy cũng không làm.
Sở Thấm trước nay vẫn không thích Vương Đại Phong, trong thôn khó có người khiến cô coi thường. Cô thầm nói nếu bắt Vương Đại Phong đưa đến chỗ công xã thì tốt, giải quyết cục phân chuột này cũng coi như là giết gà dọa khỉ, những người rục rịch muốn ngóc đầu dậy trong thôn kia ít nhiều cũng an phận một chút.
Nhưng bởi vì cùng thôn, cuối cùng đội trưởng Hàn vẫn không đưa Vương Đại Phong đến chỗ công an, nhịn rồi lại nhịn, chỉ mắng mấy vài câu rồi lại hung hăng đá mạnh mấy phát, sau khi thả cậu ta về nhà cũng coi như xong chuyện.
Không phải đội trưởng Hàn quá mềm lòng, mà bạn có muốn kêu nhà họ Vương bồi thường, thì nhà họ Vương cũng không có gì để bồi thường cả.
Sau khi Sở Thấm nghe nói xong, trong lòng lập tức lầm bầm rằng đội trưởng Hàn ngu xuẩn.
Làm sao mà không có gì để bồi thường chứ?
Không có đồ ăn, lẽ nào còn không có đồ dùng sao?
Đổi lại là cô, cô sẽ lấy mấy cái giường, chăn gối của nhà họ Vương đi, lúc này mới thật sự coi như là khoét vào tim của nhà họ Vương, cho nhà họ Vương một bài học khắc cốt ghi tâm.
Cuối cùng còn có nhà của thím Sở.
Thím Sở cũng gây sự chú ý, khoảng thời gian đó cả nhà ăn Tết lớn, điều đó thể hiện rõ ràng rằng là gia đình nhà giàu.
Sở Thấm không nhịn được mà châm biếm, thím Sở trông thì khôn khéo, nhưng cũng có lúc khá ngốc.
Thím trốn để ăn thì có tác dụng gì?
Nhà thím mặt mày người nào người này cũng hồng hào, người trong thôn ai cũng ốm thì người nhà của thím còn có thịt, rõ ràng là có lương thực mà.
Nhưng mà nhà của thím Sở cũng không bị trộm thành công, vừa bị phát hiện đã chuồn mất, hình như còn bị gãy chân.
Lúc đó thím Sở còn nói với Sở Thấm: “Thím đứng dậy đi đến cửa thì nghe thấy tiếng “ầm”, sau đó người đó lập tức “hét lên”. Nhưng thím sợ là dùng chiêu điệu hổ ly sơn nên cũng không đuổi theo xem là ai.”
Là ai? Đến giờ vẫn không biết.
Mấy ngày sau cũng không phát hiện ra ai bị thương ở chân trong thôn, chắc là đang ở nhà dưỡng thương.
Ừm, tên trộm cũng coi như thông minh.
Lượng nước mỗi ngày mỗi ít đi, làm sự chú ý của mọi người tập trung đến tài nguyên nước phía bên trên.
Sở Thấm cứ cách ba ngày thì phải giả vờ đi gánh, mỗi ngày mỗi gánh như vậy ngược lại cũng phát hiện được một số chuyện.
Vốn dĩ không thấy bóng dáng ếch xanh đâu, vậy mà sao giờ lại xuất hiện rồi?
Cô nhìn hai con ếch nhảy làm động vũng nước bên cạnh, có hơi sững sờ, cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Sắp mưa rồi sao?” Sở Thấm thầm lẩm bẩm.
Cô gánh nước bị vẩn đục, chậm rãi đi về nhà, trên đường không ngừng quan sát.
Mấy ngày nay thời tiết có hơi nóng. Vốn dĩ cô cho rằng thời tiết tự nhiên ngày càng ấm lên, bây giờ xem ra lại càng oi bức hơn.
Còn về mây trên đỉnh đầu, dường như không có gì kỳ lạ, mặt trời chiếu rọi qua những tầng mây, Sở Thấm không biết hiện tượng “mặt trời chiếu rọi” này đại diện cho cái gì, cô chỉ cảm thấy có lẽ bản thân phải quan sát thêm.
Gánh nước gần nửa tiếng, Sở Thấm mới về đến nhà.
Lúc này đã là chạng vạng rồi, chuyện đầu tiên làm sau khi về nhà chính là quan sát thử xem có trộm vào nhà hay không, rồi lại tuần tra xung quanh sân vườn.
Khi vẫn còn nghe thấy tiếng tăm của Sở Thấm, thì cũng không có ai dám nghịch râu hổ.
Nhưng cô vẫn cẩn trọng, thế nào cũng phải kiểm tra lại một lần, lại bảo Tiểu Bạch kiểm tra một lần nữa mới an tâm.
Tiếp theo là đi xem gà.
Sở Thấm đi đến ngọn núi phía sau, ngược lại lại phát hiện một hiện tượng rất kỳ quái.
Như thường lệ, lúc này những con gà này đều phải ở trong ổ, nhưng hôm nay vẫn có rất nhiều con gà vẫn ở ngoài ổ.
Sở Thấm thầm cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô chìa tay ra, đưa tay quơ đám côn trùng trong không khí, cảm nhận được đám côn trùng đang xông tới một cách mạnh mẽ.
Sở Thấm thu tay lại, thở ra một hơi, đi về nhà.
Cũng không cảm nhận được đây là sự mở đầu của cơn mưa lớn sắp đến, Sở Thấm chính là kẻ ngốc rồi.
Cô vội vàng chạy về nhà, xách cái thang đi kiểm tra nóc phòng trong nhà một lần nữa.
Phòng ngủ, nhà chính đều ổn, chỉ có nhà kho là có hơi nguy hiểm.
Mặt trời lặng đằng tây.
Mặt trời lặng phía chân trời đẹp vô cùng, Sở Thấm đứng trên đỉnh của thang gỗ, cảm nhận được luồng gió mỗi lúc một mạnh, luôn cảm thấy có nguy hiểm đang sắp đến gần.
Đêm nay gió có hơi lớn, toàn bộ người trong thôn đều đã phát hiện.
Nhưng có mưa không?
Không ai biết được, trước kia cũng không phải chưa từng có gió lớn như vậy, nhưng một hạt mưa cũng không có.
Trương Phi Yến không ngủ được, nghe tiếng hò hét bên ngoài phòng, không nhịn được mà mở mắt ra, bắt đầu suy nghĩ trận mưa này sẽ kéo dài mấy ngày, sẽ làm nơi nào bị sạt lở?
“Chắc là không có chuyện gì đâu.”
Cô ấy nhớ đến chuyện công xã bị chìm, đôi mắt lộ ra sự hoảng hốt trong bóng đêm.
Kiếp trước thôn Cao Thụ cũng bị ngập, nhưng cũng chỉ ngập trên đường mà thôi, hoàn toàn không đáng kể chút nào, nếu không phải xảy ra sạt lở thì cô ấy còn hận không thể để mưa nhiều hơn một chút.
Chỗ nguy hiểm nhất, cũng chỉ ngập cách cửa nhà cô ấy mấy bước chân, thậm chí cô ấy còn mò được một con cá trong nước.
“Sở Thấm dù có mang lại phản ứng dây chuyền thế nào đi nữa, cũng không thể làm thay đổi mực nước lũ nhỉ.” Trương Phi Yến lẩm bẩm nói.
Chỉ là Sở Thấm có hơi kỳ lạ, cô ấy muốn nghĩ như vậy, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng.
Hôm nay là ngày cuối cùng của tháng năm, qua đêm nay là bước vào tháng sáu.
Nửa năm này nhà ai cũng không sống yên ổn, người thì thiếu lương thực, người thì thiếu nước, cũng có nhiều người vừa thiếu lương thực vừa thiếu nước.
Trời dần dần tối, Sở Thấm đi tuần tra phía sau gò núi một lần nữa, vừa nãy mới về đến phòng.
Cô sợ phía sau gò núi sẽ bị sụp lún, mấy năm nay cô luôn tuân theo nguyên tắc thỏ không ăn cỏ gần hang, khi đốn cây cũng không đốn cây ở phía sau gò núi để cho thuận tiện, trồng nhiều cây hơn là vì muốn ngăn chặn mười mấy con gà, nghĩ chắc sẽ ổn thôi.
Sở Thấm để đèn pin xuống, lúc bước vào trong phòng, chuẩn bị đóng cửa thì cảm giác được gió càng lúc càng lớn, lớn đến mức cô đóng cửa nhà chính cũng cần dùng chút lực.
Sự xuất hiện của mấy con ve sầu mấy ngày trước không còn nữa, đêm nay yên tĩnh đến mức hiếm thấy.
À không, vẫn còn có những âm thanh khác, tiếng gió.
Bạn cần đăng nhập để bình luận