Thập Niên 60 Cường Thủ Kiếm Tiền

Chương 607:

Sở Thấm lắc đầu: “Tôi không thiếu, tôi có thể tự mình kiếm được.”
Kỷ Cánh Diêu mỉm cười, lúc này có người dựa vào làm việc mà kiếm được bữa cơm no thật sự là hiếm có, có thể no bảy phần đã là không tệ, vậy mà cô không chỉ ăn no, còn có thể lấy lương thực đổi thứ khác, làm sao có thể khiến người ta không khâm phục chứ.
Anh nói: "Được, nếu cô muốn bột mì, có thể đến tìm tôi, ở chỗ này của chúng ta không trồng nhiều lúa mì."
Lời này... Sở Thấm không thể từ chối.
Cô thích thức ăn làm bằng bột mì, nhưng đôi khi rất khó mua.
Bèn gật đầu: “Vậy thì tôi không khách sáo nữa. À đúng rồi, tôi trả tiền hạt điều cho anh."
Nói xong cô đứng dậy đi vào phòng ngủ lấy tiền.
Kỷ Cánh Diêu lại nhìn một vòng nhà chính và sân nhỏ, luôn cảm thấy ở đây thoải mái hơn ở nhà mình rất nhiều.
Nhà cô nằm ở trên đỉnh đồi, gió thổi nhẹ, mang theo cảm giác mát mẻ, dưới chân đồi là nước chảy róc rách, kế đó là dòng suối. Trong viện có bốn vại nước lớn, cây cỏ tươi tốt, không chỉ bên cạnh có cây, mà trong sân cũng có mấy cây.
Như vậy, mùa hè làm sao không thoải mái.
Anh nhìn quanh nhà chính lần nữa.
Đồ đạc trong nhà Sở Thấm rất ngăn nắp, so với lần trước mình đến, không mua thêm gì cả, nhưng thứ nên có đều có, không kém gì so với những nhà trong thành phố.
Ngay lúc Kỷ Cánh Diêu đang cảm khái có một mình mà cô cũng có thể sống tốt như vậy, thì Sở Thấm cầm tiền ra.
Cô hỏi: "Bao nhiêu tiền thế?"
Kỷ Cánh Diêu chỉ nói: “Năm đồng là được.”
Sở Thấm trợn to mắt: "Anh đùa tôi à, mấy thứ này chỉ năm đồng thôi ư? Chỉ riêng hạt điều thôi, chắc cũng hơn năm đồng rồi. Nếu giá đúng như thế thật, lần sau về anh mang cho tôi nửa bao hạt điều và nửa bao bánh bích quy, sẽ không quá hai mươi đồng."
Kỷ Cánh Diêu: ". . . "
Anh sửng sốt một lúc, sau đó cười vui vẻ nói: “Cũng không phải là không thể, nếu cô chịu đưa cho tôi hai mươi đồng thì được thôi."
Sở Thấm nhíu mày, không theo kịp ý của anh.
Nhân lúc cô đang không chú ý, Kỷ Cánh Diêu mỉm cười, rút tờ năm đồng từ trong tay cô, sau đó rời đi.
"Này..."
Sở Thấm giật mình, suy nghĩ một lúc, đi vào nhà bếp lấy một con thỏ hun khói, rồi gói một túi nhộng ve vừa mới chiên xong kín đáo nhét cho anh, nhiêu đó là trả đủ.
Kỷ Cánh Diêu bất lực nhìn cô, cuối cùng cũng nhận lấy rồi rời đi.
Nếu anh không nhận, sợ là lần tới cô sẽ không nhận đồ của anh nữa.
Nhưng, vẫn có chút tiến triển đúng không, đổi lại là lúc trước, Sở Thấm sẽ không nỡ cho anh thứ như thịt và nhộng ve.
Chờ anh đi rồi, Sở Thấm rốt cuộc thả ga, ăn hết hạt điều này đến hạt điều khác.
Hạt điều này thực sự ăn rất ngon, mang mùi thơm ngọt ngào đặc trưng, ăn không bị chát hay đắng.
Túi hạt điều này nặng năm sáu cân, Sở Thấm tính cất vào hộp sắt, như vậy mới không bị ẩm ướt.
Bánh bích quy thì ngược lại, Sở Thấm cảm thấy loại bánh bích quy này có chút giống với bánh bích quy cô làm khi chơi trò chơi, hương vị khi ăn cũng không khác nhau nhiều.
Cô gật đầu, vỗ nhẹ lên miếng bánh bích quy.
Ừm, không tệ, từ nay về sau cô có thể yên tâm lấy bánh bích quy của hệ thống ra ăn, bởi vì bữa sáng cô có bánh gạo đường đỏ, nên thời gian này để dành được ít bánh bích quy.
Buổi chiều, Sở Thấm nằm trên chiếc ghế xích đu trong nhà chính, ăn hết hạt điều này đến hạt điều khác.
Cô đã cất chiếc đệm lông thỏ đi, bây giờ chiếc ghế tre lạnh như băng, nằm rất thoải mái.
Gió nhẹ phe phẩy, mang theo hơi mát, xua tan hơi nóng trên người, ngay cả tiếng ve kêu không ngớt cũng cảm thấy êm tai hơn rất nhiều.
Sở Thấm từ từ nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Bước vào tháng bảy.
Vốn tưởng mùa mưa đã qua, nhưng không ngờ sau tháng bảy, ông trời lật mặt nhanh như trẻ sơ sinh vậy, giây trước còn nắng chang chang, giây sau mây đen đã che kín trời, không lâu sau đã có sấm chớp, mưa như trút nước, rất không cho người ta mặt mũi.
Sở Thấm bị thời tiết thất thường làm cho bối rối, mỗi lần thấy sắc trời thay đổi là cô sẽ vứt cuốc, vội vàng chạy về nhà thu quần áo.
Cô như vậy, những người khác cũng như vậy.
Dù sao gần đây trong thôn không có nhà nào là quần áo không bị ướt, nhà họ Hoàng bởi vì ôm may mắn trong lòng mà không kịp thu quần áo, hai cái đệm đều bị mưa to làm ướt.
May là lúc đó đang giữa hè, nếu không ban đêm ngủ đã chết cóng rồi.
Vì đang vào thời điểm lúa sinh trưởng, ruộng không thể có nhiều nước, nên ngày nào người trong thôn cũng phải đi tháo nước.
Đúng vậy, tháo nước.
Sở Thấm cũng phải làm, năm ngoái và năm trước là gánh nước, ngày này qua ngày khác, hết xô này đến xô khác. Năm nay thì tháo nước, mặc cơn mưa tầm tã, cô vẫn tháo nước trên đồng.
Trời hạn hán có thể dẫn nước, lũ thì có thể thoát nước.
May là có con mương này, có thể chuyển dòng nước đọng ra khỏi đồng ruộng.
Nghe nói ruộng lúa ở thôn Trung Bình và ao Chu Gia sắp bị úng đến tận gốc, làm gần đây đội trưởng Hàn phải ở lại hai thôn này, thôn Cao Thụ giao cho bí thư chi bộ thôn và chú Thắng Lợi tạm thời trông coi.
Lại là một ngày tháo nước nữa.
Sở Thấm mặc áo tơi, đầu đội mũ tre, tóc trên trán và thái dương đều bị mưa làm ướt, ngẩng đầu lên, cô chỉ nhìn thấy khung cảnh mờ mịt trước mắt vì mưa lớn.
Cô mở thêm dòng chảy trên ruộng, cho nước trong ruộng chảy theo đó vào mương.
Dù vậy, do lượng nước lớn nên hạt thóc cũng xấu hẳn đi.
Lúc đầu, cô còn nghĩ vụ thu hoạch năm nay sẽ ổn, nhưng bây giờ cô chỉ mong, duy trì được năng suất năm ngoái là tốt rồi.
Sở Thấm thở dài, sau khi làm xong hết công việc mình phụ trách, cô mới chậm rãi đi bộ về nhà.
Vì trời mưa, nên thời gian làm việc cũng không dài lắm, chỉ cần hoàn thành công việc được giao là có thể về nhà.
Cô lau mồ hôi, chậm rãi bước về nhà.
Khi đi ngang qua nhà Tiểu Đường, cô báo với Tiểu Đường một tiếng, Tiểu Đường cũng không kiểm tra mà tính công điểm cho cô luôn.
Sở Thấm kéo thân xác mệt mỏi về nhà, việc đầu tiên cô làm khi về đến nhà chính là nhanh chóng cởi chiếc áo tơi khủng khiếp của mình ra.
Giờ cô muốn nhất là rút được một bộ áo mưa từ hệ thống, có điều, có rút được cô cũng không dám mang ra dùng.
Sở Thấm treo áo tơi lên bức tường bên ngoài dưới mái hiên, nước mưa trên áo tơi chảy xuống, tụ lại rồi từ từ chảy vào trong sân.
Cô cởi mũ xuống, vẫy vẫy rồi treo lên cùng.
Làm xong, Sở Thấm thái vài lát gừng, cho vào ấm đun, sau đó đi vào bếp sờ nước trong nồi.
Ừm, vẫn còn ấm, dùng được.
Sở Thấm múc hai thùng nước đi vào phòng tắm, tắm xong đi ra thì canh gừng cũng vừa được.
Uống nửa ấm canh gừng xong, Sở Thấm ợ một cái, đầy mùi gừng.
Trước đây cay đến mức cô phải chửi thề, nhưng bây giờ uống đã quen nên cô thấy dễ chịu hơn rất nhiều, may là năm ngoái cô để nhiều gừng, không thì trong nhà đã sớm hết gừng rồi.
Tiếp đó, cô vẫn có việc để làm.
Làm cái gì?
Chăn lợn, cho gà ăn, nuôi tằm.
Đầu tiên, cô che ô cho lợn ăn trước.
Bảo sao cô muốn xây nhà, vào ngày mưa rất bất tiện, ngay cả tắm cũng phải che ô tắm, chứ đừng nói là đi chăn lợn ở sân sau.
Sở Thấm đi tới chuồng lợn, lấy thức ăn băm sẵn trong thùng gỗ bên cạnh ra cho lợn ăn.
Trong thời gian này, cô không chỉ rút được thức ăn cho gà, mà còn rút được ba bao thức ăn cho lợn từ hộp mù của hệ thống .
Khi rút được thức ăn cho gà, cô mẩm nghĩ một ngày nào đó mình sẽ rút được thức ăn cho lợn, không ngờ là nó lại đến nhanh như vậy.
Sở Thấm cực kỳ hài lòng, điều duy nhất không hài lòng là cô không thể tự mình nuôi lợn.
Haiz! Cũng may một phần con lợn này sẽ là của mình, cũng không tính là làm mướn không công cho người khác.
Hai con lợn ăn rất vui vẻ, Sở Thấm cẩn thận kiểm tra chuồng lợn, trước khi rời đi còn xúc phân lợn ra, có thời gian thì đưa đến chuồng lợn tập trung.
Sau khi cho lợn ăn xong thì cô cho gà ăn.
Đàn gà đang tụ tập dưới chuồng gỗ sau đồi.
Vì năm nay trời mưa nhiều, Sở Thấm không thể chuyển lên chuyển xuống, nên đã dựng một cái chuồng gỗ bên trên.
Chuồng gỗ tương đối lớn, sơ sơ khoảng hai mươi mét vuông.
Gỗ dùng làm cột, rơm dùng làm mái, trời mưa gà sẽ rúc vào chuồng gỗ, không chịu ra ngoài. Lúc này, Sở Thấm vãi thẳng thức ăn vào trong chuồng, kiểm tra tình hình đàn gà một lúc, xem chúng ổn không, sau đó cô mới yên tâm xuống dưới.
Cuối cùng cho tằm ăn, tằm ở góc nhà bếp.
Sở Thấm đặt mấy cái giá gỗ trong nhà bếp, trên giá gỗ là mấy cái mẹt.
Trong cái mẹt, là từng con tằm màu trắng mập mạp.
Đầu tiên, Sở Thấm dọn sạch sẽ phân của chúng, sau đó hơ khô lá dâu, cắt thành từng mảnh rắc vào trong cái mẹt, những con tằm trắng mập mạp bắt đầu ngọ nguậy ăn.
"Phải nhả tơ rồi chứ nhỉ?" Sở Thấm suy đoán nói.
Cô chọc chọc con tằm, tự hỏi liệu năm nay có thể làm một chiếc chăn tơ tằm hay không.
Chăn tơ tằm, nghe nói chỉ người giàu mới đắp.
Thật ra cô đã nuôi được một vụ, còn thu được nửa bao tơ tằm, thêm bốn năm lượt nữa, chắc là cô có thể làm được chăn rồi.
Lợn, gà rồi đến tằm, Sở Thấm không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cảm thấy cuộc sống của mình càng ngày càng tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận