Thập Niên 60 Cường Thủ Kiếm Tiền

Chương 563:

Sở Thấm dùng cả nửa ngày thứ nhất để tổng vệ sinh, quét dọn nhà cửa cho sạch sẽ từ trong ra ngoài.
Cái gì cần rửa thì rửa, cần sấy thì sấy, rồi phơi nắng, tóm lại làm nửa ngày không ngơi tay.
Nửa ngày sau đó là dành để kiểm điểm vật liệu.
Đầu tiên là kiểm điểm không gian của mình, cùng với những thứ cô lấy ra từ hệ thống trong khoảng thời gian này.
Cô vẫn chỉ có bốn túi đeo lưng không gian.
Túi thứ nhất để 30 cân thịt heo rừng, 10 cân xương heo, cùng với khoảng chừng 18 cân đầu heo.
Túi thứ hai để 15 cân thịt heo nhà, 8 cân đầu heo, cùng một bộ đồ lòng heo.
Trong cái túi đeo lưng thứ ba là dưa, khoảng chừng 1000 cân, đủ cho Sở Thấm ăn hồi lâu, theo như sức ăn của cô.
Túi thứ tư để bánh bích quy lấy được từ hệ thống trò chơi, bình thường lấy được sữa bò hay đồ hộp thì cô đã ăn hết, chỉ có bánh bích quy là càng ngày càng nhiều.
Lúc trước Sở Thấm đã tiêu hao hết, những thứ này là mới hoàn toàn, chừng 20 cân.
Còn gà thì đã bị cô ăn hết rồi.
Cá ướp ban đầu cũng đã tiêu hao sạch.
Thế nhưng qua đợt này cô phải lấy táo thay thế bánh bích quy, năm nay táo nhà trúng mùa lớn, tổng cộng xấp xỉ 500 cân.
Sở Thấm sờ lên gương mặt cũng được coi là xinh đẹp của mình, cảm nhận sâu sắc rằng nếu cô không có võ lực siêu mạnh thì đã có người tìm đến mượn số thịt cô có, thậm chí là cướp đi từ lâu rồi.
Cô ghi chép hết số liệu vào quyển sổ, sau đó xem lại những thứ đồ lấy ra từ hệ thống.
Dạo này cô rút được không ít thứ tốt, có một cân bánh trứng gà.
Bánh trứng gà này là bánh ăn liền, vỏ ngoài hơi giòn xốp, bên trong lại mềm cùng vô cùng, hơn nữa còn có rắc hạt mè, Sở Thấm ăn vào là thấy thơm đến tận đáy lòng, chỉ cảm thấy đây là món ăn ngon nhất trên thế giới.
Dĩ nhiên, cho đến khi rút được bánh cánh bướm cô vẫn cảm thấy như vậy.
Lần đầu Sở Thấm được ăn bánh cánh bướm, cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vừa giòn vừa thơm, so với bánh trứng gà thì kết cấu và hương vị đều khác.
Cô thường xuyên chấm với sữa bò ăn, đôi lúc cô sẽ nhúng hẳn bánh cánh bướm vào sữa bò, đẹp đến mức Sở Thấm nheo mắt lại, vô thức nở nụ cười.
Bánh cánh bướm được hẳn hai cân, thật sự khiến cho Sở Thấm cảm thấy hệ thống hào phóng một lần.
Tới bây giờ thì bánh cánh bướm chỉ còn hơn một cân.
Thức ăn thì hai loại này, còn đồ dùng hàng ngày thì Sở Thấm cũng rút được thứ tốt.
Gì nhỉ?
Cốt sắt.
Đúng vậy, chính là cốt sắt, xây nhà lầu cần dùng đến cốt sắt.
Lúc Sở Thấm rút được, cô sợ há hốc mồm, miệng có thể nhét vừa một cái trứng. Ban đầu cô không biết lấy cốt sắt để làm gì, cho đến đi hỏi thăm chú Dương mới hiểu được thì ra là dùng để xây nhà.
Có cốt sắt, nhà có thể vững hơn.
Cốt sắt một lần được tới 1 tấn, khiến cho Sở Thấm căn bản không dám lấy ra, chỉ có thể cất giữ ở trong không gian dành riêng cho vật phẩm.
Một thứ khác là xi măng, cô không rút được gạch mà rút được tới 20 túi xi măng. Chuyện này làm cho Sở Thấm rất hoài nghi liệu có phải hệ thống đang ẩn ý cho cô biết đây là thời điểm tốt để xây nhà hay không.
Còn có cả thuốc kháng sinh.
Chỉ có điều với trình độ văn hóa của Sở Thấm, không có cách nào để cô hiểu được thuốc khác sinh là gì, có tác dụng gì.
Với thuốc kháng sinh này, Sở Thấm không dám hỏi tùy tiện, cô còn định khi rảnh rỗi sẽ đi tiệm sách ở phố huyện, tìm xem thử đây là cái gì.
Cuối cùng là hai túi thức ăn gia súc khổng lồ.
Thức ăn cho gà này cũng khá đặc biệt, Sở Thấm đọc giới thiệu của hệ thống, bên trong có bột bắp, bột mì, bột đậu, cám và cả bột cá các loại, Sở Thấm xem xong cũng muốn ăn thử coi nó có vị gì.
Sau khi rút được thức ăn gia súc, Sở Thấm mới cho gà ăn, gà ăn đặc biệt ngon, hơn nữa còn đẻ trứng rất mắn, nhìn cũng khỏe mạnh hơn.
Sở Thấm càng kiểm tra càng vui vẻ, chỉ âm thầm cầu nguyện về sau những gì mình rút được cũng phải dựa theo tiêu chuẩn này hoặc hơn.
Ghi chép vào quyển sổ xong, Sở Thấm lại kiểm tra những chai lọ lớn nhỏ có cất đồ trong nhà.
Nửa vò rau cải muối chua, ngày thường cô cũng ăn nhiều, cho nên còn dư lại khá ít, năm nay thu hoạch xong sẽ làm thêm một chút.
Cà rốt muối chua cũng còn nửa vò, thứ này được cất rất kín, cô cũng ăn dè. Đừng thấy chỉ có nửa vò, để ăn tới đầu mùa xuân năm sau cũng không có vấn đề.
Còn hai vò dưa muối các loại, ví dụ như tỏi, khoai sọ cùng đậu hũ mộc nhĩ gì đó, Sở Thấm cũng ướp chung một chỗ, đây là cô học theo mọi người trong thôn, ăn vẫn không tệ. Đặc biệt là khoai sọ cùng đậu hũ, ăn với cháo hết sức ngon.
Ngoài ra còn hai vò rượu, nửa vò tương đậu nành, hai vò tiêu xây, hai vò tiêu xanh.
Còn có hai vò rượu dương mai, hai vò rượu dâu, một vò rượu đào kim nương.
Ngoài ra còn có đầy đủ nước tương để ăn đến sang năm, còn có nửa vò đường cát trắng, hai vò muối.
Kiểm tra hết gia vị và thức ăn, đến lượt lương thực trong hầm trú ẩn và trái cây khô.
Còn lại xấp xỉ 500 cân thóc, riêng chỗ để thóc còn trống rất nhiều vị trí, Sở Thấm đặt hết hạt bắp vào trong đó, gần như là lấp đầy.
Cộng hết hai túi hạt bắp là chừng 180 cân, chỉ có điều trong tủ còn để chừng 10 cân bột bắp vừa mài xong, cho nên cộng hết thì còn chừng 200 cân bắp.
Đậu nành 12 cân, không nhiều lắm, cô chuẩn bị giữ lại để khi nào bắt đầu mùa đông sẽ làm chút đậu hũ ăn.
Đậu xanh thì không còn, năm nay mùa hè nóng nực quá mức, cô đã nấu ăn hết rồi.
Nhưng cô còn có nếp.
Nếp là do anh họ gửi tới, lúc đó trong túi Kỷ Cánh Diêu đưa cho cô có 10 cân nếp, Sở Thấm nhét vào chỗ để lương thực, vừa vặn cũng đầy.
Mà trừ nếp ra, anh họ còn gửi cho Sở Thấm khô mực mà cô rất thích.
Tổng cộng có ba miếng khô mực, còn có hơn một cân cá khô, theo như lời anh họ cô nói thì cá khô nấu canh xương cùng với khô mực, uống vào sẽ có một hương vị rất khác.
Ngoài ra còn có 3 cân tảo bẹ khô với hạt muối, khi lấy ra, mùi tanh của biển phả vào mặt, khiến khao khát được nhìn thấy biển của Sở Thấm như tro tàn sống dậy.
Đời trước, cuộc sống của cô chỉ ở trong rừng cây, chưa từng được thấy biển, đời này cô cũng chưa được thấy qua, về sau nhất định phải đi xem một lần.
Sau đó là rong biển khô, lần này rong biển khô rất nhiều, nhưng lại có cát mịn bám phía trên, nên cần rửa kỹ hơn mới có thể ăn được.
Cuối cùng chính là cá khô, cá khô đã được sấy lên, không giống như các loại khô vớt lên từ sông, loại cá này lớn hơn những con cá nhỏ nơi sông hồ.
Anh họ nói trong thư rằng loại cá này rửa sạch sẽ xong nên nấu cùng hạt tiêu xanh đỏ và gừng tỏi, nấu nước canh cho đến khi cá khô trong lại, cá khô sẽ từ từ trở nên đậm đà, mùi vị đặc biệt ngon.
Sở Thấm thử nấu một lần theo phương pháp đó, quả thật rất ngon, khiến hôm đó Sở Thấm ăn đến bốn chén cơm!
Có thể nói bây giờ những gì mà anh họ gửi đến đã nằm trong tâm khảm cô, khiến cho Sở Thấm cứ luôn lăn tăn xem mình phải gửi gì để đáp lại.
Kiểm đếm xong hết mọi thứ, Sở Thấm trở lại mặt đất. Cờ bay phấp phới, ánh nắng chiều đẹp đến kinh người, từng đám mây đỏ rực chồng lên nhau ở chân trời, cứ như ngọn lửa đang sắp bùng lên.
Sở Thấm hít một hơi thật sâu, đi xem lại hai mảnh đất trồng khoai trong nhà một lần nữa.
Đúng vậy, năm nay Sở Thấm vẫn sẽ làm ruộng dưa.
Nhưng chỉ có một mảnh đất trồng khoai lang, còn thức ăn trong vườn mà cô trồng thì chủ yếu là khoai tây.
Khoai tây có thể cất giữ trong túi đeo không gian, trồng bao nhiêu cũng không sợ nhiều.
Mà khoai tây là thứ Sở Thấm thích ăn, không ăn hết còn có thể làm thành tinh bột khoai tây, tinh bột khoai tây có thể chế biến thành bột khoai tây ân.
Thời gian cô làm ruộng hơi chậm hơn những hộ khác trong thôn một chút, ruộng khoai lang này ước chừng đến cuối tháng 11 mới có thể thu hoạch.
Còn về khoai tây thì sẽ càng trễ, ước chừng phải đến giữa tháng chạp mới thu hoạch được, chỉ là không biết khi đó có tuyết rơi hay không.
Tiếng gà gáy trong núi mơ hồ lọt vào tai cô, Sở Thẩm lại đi cho gà ăn, sau khi cho gà ăn nửa giờ, cô lùa gà vào chuồng.
Đây là ngày đầu tiên cô nghỉ ngơi, nhưng hình như cô lại không thể nghỉ ngơi được.
Không được, ngày mai phải nghỉ ngơi một chút.
Sở Thấm cảm thấy mình không thể để bản thân quá vất vả, tự mình bóc lột sức lao động của mình là muốn chết hay sao?
Thế nhưng…
Nhìn cây dâu kia, tính toán một chút, ngày mai hái lá xong hẵng nghỉ ngơi đi.
Lá dâu mà, hái cuối mùa thu là tốt nhất.
người ta nói thời điểm hái lá dâu thích hợp nhất là mùa xuân và sau sương giá, vì vậy theo mùa mà người ta chia thành lá dâu xanh và lá dâu sương, cả hai loại lá dâu đều thích hợp dùng làm thuốc, và còn thích hợp để làm trà lá dâu.
Nhưng Sơ Khâm không hái được lá dâu xanh nữa, chỉ có thể hái lá dâu sương, cô thậm chí còn muốn thử xem mình có thể dùng lá dâu cắt nhỏ nấu cháo hay không.
Haizz, dù sao cô cũng chưa lấy được tằm, trước đây Sở Thấm đã nhờ thím Sở giúp đỡ, nhưng sớm nhất phải đến sang năm mới có thể đưa tằm cho cô.
Vì vậy mùa đông năm nay, cô lại tự giao cho mình thêm mấy nhiệm vụ để tiêu bớt thời giờ.
Nhìn là thấy mùa đông năm nay sẽ lạnh, sẽ còn có tuyết rơi, theo lời mọi người trong thôn nói thì khả năng cao là có bão tuyết.
Không phải tuyết rơi nhiều, mà là bão tuyết.
Điều này khiến Sở Thấm nhanh chóng ghi lại việc chặt củi vào lịch trình, quyết định lấy thời gian rảnh để chặt thật nhiều củi và làm thật nhiều than.
"Chậc, tại sao lại tự nghĩ thêm nhiệm vụ cho mình chứ, đòi mạng..." Sở Thấm ảo não vỗ đầu, cô lắc đầu, vén tay áo lên đi nấu cơm.
Trong thời gian này, làng không chỉ phải cắt lúa mà còn phải cắt bớt cỏ trên núi trước khi cỏ mùa thu chuyển sang màu vàng.
Heo đã được đem về thôn, đội trưởng Hàn tự mình dẫn hai thôn đi nhận, tổng cộng phải chạy bốn chuyến mới đem được hết những chú heo con này về.
Thôn Cao Thụ và thôn Tịnh Thủy rần rần chuyện đón heo, tất nhiên cũng gây sự chú ý cho những thôn khác.
Những thôn khác có muốn hay không?
Dĩ nhiên là muốn, cho dù ban đầu không nghĩ đến, nhưng thấy hai thôn này bày ra nhiều thứ như vậy, dĩ nhiên bọn họ cũng bắt đầu ước ao.
Nhưng rất nhiều thôn lại không có điều kiện được như vậy.
Thôn Cao Thụ và thôn Tịnh Thủy có tiền, thôn Tịnh Thủy vốn đã nổi danh giàu có khắp mười dặm xung quanh, còn thôn Cao Thụ đã trải qua giai đoạn phát triển suốt hai năm nay, của cải cũng dư dả hơn những thôn khác một ít.
Số tiền mà hai thôn này có thể lấy ra mua gạch đá, xi măng cùng dây kẽm là con số mà rất nhiều nơi khác không có được.
Hơn nữa, tiền mua heo con gà con cũng phải rất tốn kém.
Không chỉ có tiền, còn phải lo thêm nhân công cùng thức ăn gia súc.
Thôn nào ít người thì đào không ra nhân công, thôn ít đất đai thì sẽ không có được thức ăn gia súc.
Cuối cùng vẫn là vấn đề dám nghĩ dám làm, nghĩ thì nghĩ, có làm hay không lại là một chuyện khác.
Cho dù bị thôn Cao Thụ và thôn Tịnh Thủy kích thích khiến họ rất muốn đi mua heo con về nuôi ngay, nhưng nếu bảo làm thật thì bọn họ vẫn sẽ không dám.
Lỡ như nuôi chết thì sao?
Lỡ như lỗ vốn thì sao?
Tóm lại là không phải ai cũng có sự gan lì đó.
Nhưng mà một vài đội sản xuất lại có, điều kiện cũng tạm được, liền học theo bọn họ đi nói chuyện với nhà máy cơ khí.
Khi Sở Thấm cầm lưỡi liềm cắt lấy bông lúa đầu tiên của năm nay, cô nghe nói đơn đặt hàng của đơn vị hậu cần nhà máy cơ khí đã được chia xong, đội sản xuất khu vực gần đó và vài đội ở phố huyện kế bên đã ăn chia sạch sẽ.
Tin tức này được lạn ra, khiến cho những thôn làng còn đang suy nghĩ, hoặc những thôn bởi vì không có tiền mà không thể xin đơn đặt hàng rối rít hết cả lên. Thế nhưng họ cũng chỉ có thể thở dài, không nhịn được mà nhìn về những thôn đã nhận đơn đặt hàng trước, không cách nào khống chế sự ghen tị đang chua loét lên trong lòng. Thậm chí có người xấu bụng còn cầu nguyện ông trời làm cho thức ăn heo gà vịt của mấy thôn này chết hết.
Năm nay thóc gạo gặt được muộn hơn so với năm trước rất nhiều, điều này cũng làm cho thời điểm gặt lúa trời không quá nóng bức, Sở Thấm cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Một khi người ta thoải mái thì tốc độ gặt lúa cũng sẽ tăng nhanh.
Không tới nửa tháng, dưới sự đồng tâm hiệp lực của người dân trong thôn, tất cả cây lúa đã được gặt xong.
Không chỉ gặt hết mà còn đập được hết.
Nhân lúc ánh mặt trời lên cao, người dân trong thôn liền trải lúa ra khắp ruộng để phơi.
Bởi vì đội trưởng Hàn sợ năm nay mùa đông tới sớm, cho nên ông ấy liền gấp rút thúc giục việc đồng áng gấp.
Đồng thời cũng không lơ là việc bên phía chuồng heo chuồng gà.
Đội trưởng Hàn phân công bốn người lo chuồng heo, là vợ chồng Từ lão đồ cùng với cha con Vu Thắng trong thôn.
Vợ chồng Từ lão đồ thì không cần nói, công việc ban đầu của hai người chính là quản chuồng heo. Họ quản lý cũng tốt, những con heo do bọn họ nuôi đều mập mạp hơn so với heo của người khác. Hơn nữa họ còn biết đỡ đẻ cho heo, ngay cả heo có bị một vài bệnh vặt bọn họ cũng biết xử lý.
Còn cha con Vu Thắng thì sao? Đơn giản là giúp đỡ hai người thôi.
Nhà họ Vu cũng giống như nhà họ Sở, đều chạy nạn tới đây. Trong thời gian chạy nạn, vì đánh nhau với người ta mà Vu Thắng bị mù một bên mắt, má trái cũng có một vết sẹo kéo dài từ khóe mắt đến sau tai, vô cùng nổi bật, trẻ nít trong thôn cũng gọi ông ấy là quỷ, có người nhát gan thậm chí còn bị vẻ ngoài của ông ấy dọa cho bật khóc.
Bởi vì vẻ ngoài và vấn đề với đôi mắt, ông ấy rất trầm lặng ít nói, nhưng lại rất chịu thương chịu khó.
Sức khỏe vợ ông ấy không tốt, mỗi ngày có thể làm được 3 công điểm đã là tốt lắm rồi. Sức khỏe mẹ ông ấy lại càng tệ hơn, mỗi tháng Tần Hoa đều phải kê đơn thuốc cho bà cụ uống. Ông ấy còn có một con trai 8 tuổi bị bệnh suyễn, bệnh này thì không thể xuống ruộng làm việc, còn phải bảo bọc thật nhiều.
Nhưng với hoàn cảnh này mà ông ấy lại có thể dẫn theo con trai 15 tuổi, kiếm đủ lương thực cho cả nhà ăn no, để cho con trai nhỏ ăn uống đầy đủ mập mạp, vợ và mẹ cũng không gầy guộc vàng vọt gì. Còn xây được một căn nhà đất chỉnh tề bốn phòng, hoàn toàn có thể khen một tiếng siêng năng cần mẫn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận