Thập Niên 60 Cường Thủ Kiếm Tiền

Chương 576:

"Sở Thấm, cô biết lái xe sao."
Đi qua cửa thôn, có người kinh ngạc hỏi cô.
Sở Thấm gật đầu một cái, thấy có chút không chắc chắn nên chỉ nói: "Tôi chỉ biết một chút mà thôi."
Chú Sở trợn trắng mắt.
Cô mà chỉ biết một chút xíu, vậy thì ông ấy chẳng biết cái khỉ gì rồi.
Ông ấy dặn dò Sở Thấm: "Cháu cẩn thận một chút, nếu không chắc chắn thì không cần miễn cưỡng đâu. Cái này cũng không đơn giản là vấn đề địa hình, mà trong trời tuyết này đường cũng trơn trợt, còn phải đi lên sườn núi... Không cẩn thận coi chừng lật xe."
Sở Thấm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu ý, tất nhiên cô cũng hiểu chú Sở nói vậy là có ý tốt.
Cô tiếp tục đi, tầm khoảng 10 phút sau đã đến khúc cua.
Đội trưởng Hàn đã đứng đó chờ sẵn, bên cạnh còn có không ít người vây quanh xem náo nhiệt.
Nói thật, người của Cục Lương thực cũng không gửi gắm hy vọng gì vào cô gái tên Sở Thấm này, bọn họ còn đang tính đem thẳng lương thực tới nơi này rồi cho lên xe hàng luôn.
Thật ra thì như vậy cũng được.
Nhưng lại có một vấn đề, đó là nơi này rất khó quay đầu.
Đi về phía trước nữa, rời phạm vi thôn Cao Thụ thì con đường sẽ càng ngày càng hẹp, đến lúc đó đừng nói là quay đầu, kể cả muốn đi thẳng cũng không được, thật sự chỉ có thể quay xe trở về công xã.
Trong thế tiến thoái lưỡng nan, đội trưởng Hàn bỗng nhiên nói muốn để người dân rành việc lái xe trong thôn ra thử một chút, bọn họ cũng chỉ có thể đồng ý.
Ai mà ngờ được người dân biết lái xe mà ông ấy nói lại chỉ là một cô gái chừng 20, chuyện này làm cho người Cục Lương thực lầm bầm với nhau, nói chẳng lẽ đội trưởng Hàn đang đùa giỡn bọn họ cho vui?
"Cô ấy thật sự biết lái."
Đội trưởng Hàn ra sức thuyết phục.
"Đặc biệt cô ấy đã từng đến đội vận tải luyện tập, kỹ thuật rất tốt, ngay cả chú cô ấy cũng kém hơn."
Chú Sở đang ở ngay bên cạnh xem náo nhiệt: "..."
Ông ấy kiềm chế để không tức ói ra máu, mấp máy môi hồi lâu cũng nói không ra lời, bèn mặt lạnh trở về thôn.
Thật ra thì đội trưởng Hàn thật sự tin Sở Thấm có khả năng. Có lẽ trong thôn này, trừ chú Sở thím Sở ra thì Sở Thấm là tài xế giỏi mà ông ấy tin tưởng nhất.
Nếu như là người bình thường thì tất nhiên ông ấy sẽ không tin.
Nhưng Sở Thấm có thể là người bình thường được sao, cô ấy còn kỳ lạ hơn bất cứ kỳ nhân dị sĩ nào, là kiểu con gái phi thường đến mức có thể đánh nhau tay không cùng hai ba người đàn ông cường tráng.
Vì vậy, dưới sự thuyết phục đầy cố gắng của đội trưởng Hàn, Cục Lương thực miễn cưỡng đồng ý để cho Sở Thấm đi làm thử, vậy nên mới có chuyện thím Sở đi kêu Sở Thấm.
"Cho tôi qua, xin nhường đường."
Sở Thấm đi xen qua đám người, đội trưởng Hàn nghe giọng nói thì quay đầu, lúc thấy cô là ánh mắt sáng lên: "Sở Thấm, mau tới đây."
Ông ấy ngoắc ngoắc tay với Sở Thấm, chỉ xe hàng đang đậu trên đường rồi nói: "Cô đi thử một chút, giúp bọn họ lái nó vào thôn."
Sở Thấm nhìn theo, suy tư chốc lát rồi gật đầu.
Ngay lúc cô đi tới, đội trưởng Hàn lại len lén hỏi: "Có chắc chắn hay không?"
Sở Thấm tức giận nói: "Bất kể có nắm chắc hay không thì không phải ông cũng đã gọi tôi tới rồi sao."
Cơn bực bội do bị đánh thức của cô vẫn còn chưa tan hết đâu.
Đội trưởng Hàn ngượng ngùng: "Vậy mau đi đi."
Nói xong, Sở Thấm bước chầm chậm xuống dốc, sau đó cô mở cửa ghế lại, đạp lên bệ đỡ bên cạnh để lên chỗ ngồi.
Cô thử cảm giác ngồi ở đây, không nhịn được mà gật đầu một cái.
Không tệ không tệ, xe tải này rất tốt, mới hơn xe của đội vận tải nhiều.
Sở Thấm quan sát một chút rồi bắt đầu điều khiển xe.
Trước tiên khởi động xe, sau đó nhắm ngay vị trí, từ từ chuyển động tay lái tới góc độ thích hợp.
Việc này cần khá nhiều sự tỉ mỉ, dẫu sao nếu muốn cho xe lớn như vậy quẹo cua thuận lợi trên sườn núi cũng là một việc khó.
Mọi người đều tập trung nhìn cô, đặc biệt là tài xế ban đầu thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ Sở Thấm làm hư chiếc xe yêu dấu của mình.
Thế nhưng Sở Thấm làm tốt ngoài mong đợi.
Chỉ thấy cô chầm chậm de xe cỡ tám lần, rốt cuộc cũng cho xe quẹo 180 độ thành công.
Quay đầu xe, còn chậm chậm đi lên sườn núi.
"Má ơi, Sở Thấm giỏi thật đó chứ." Có người lẩm bẩm: "Tài xế kia ngồi đây cả nửa ngày cũng không quay đầu được, sao cô ấy làm thì lại dễ dàng quá vậy."
"Ai mà biết được chứ, tôi thấy theo tình hình này, chẳng phải Sở Thấm còn lợi hại hơn hơn cả tài xế Cục Lương thực sao?"
"Như vậy là có thể đến nhà máy cơ khí rồi đó, tôi nghe người ta nói nhà máy cơ khí đang tuyển tài xế."
Sở Thấm lái quá vững.
Ở một nơi chật hẹp như vậy, cô vẫn không hề để thân xe đụng vào vách núi bên cạnh, thậm chí còn không chạm được nhánh cây.
Đặc biệt là vị tài xế kia. Chỉ có người cùng là tài xế như anh ta mới hiểu được tay lái Sở Thấm đỉnh đến mức nào.
Thứ chứng minh tay lái cứng không chỉ nằm ở chỗ cô quẹo cua quá tốt, mà phần nhiều nằm ở việc cô không để xe bị trượt đi trong địa hình đầy băng tuyết như thế này.
Mà giờ phút này, Sở Thấm ngồi trong buồng lái bắt đầu dùng sức, cô đạp chân ga, tìm đúng góc độ để đi thẳng lên sườn núi.
Trên sườn núi lập tức đầy người chạy theo, có người chạy đến dưới sườn núi, còn có người leo lên trên cây nhìn.
Đa số người trẻ tuổi đều cảm thấy Sở Thấm cực kỳ ngầu, nhìn xuyên qua lớp kính trước xe, nhìn thấy gương mặt kiên nghị của Sở Thấm giờ phút này, họ cảm thấy đây chính là mị lực của tài xế.
Xe từ từ leo dốc, trên đường leo lên có khúc quanh, Sở Thấm lại tiếp tục quẹo cua.
Mọi người đứng dưới sườn núi thấy mà toát cả mồ hôi, rất sợ cái xe này không bò lên nổi mà lui thẳng xuống dưới.
Thật ra thì Sở Thấm cũng hơi hồi hộp, đừng thấy lúc này đây mặt mũi cô bình tĩnh, trái tim cô đang đập bịch bịch trong lồng ngực rồi.
Đến lúc đường không còn dốc nữa, Sở Thấm rốt cuộc cũng được thở phào.
Đến đây thì đã rất dễ lái tiếp, Sở Thấm ngồi trên xe, lái thẳng một đường vào thôn trong ánh mắt khiếp sợ, hâm mộ và thậm chí là kính nể của mọi người, cuối cùng ngừng bên cạnh sân đập lúa.
Như vậy vẫn chưa đủ.
Sở Thấm còn tiện thể quay xe lại rồi mới nhảy xuống từ trong buồng lái.
"Sao cô làm được như vậy thế." Trương Phi Yến hào hứng tới nói với cô: "Không ngờ cô còn có ngón nghề này, vậy từ nay về sau cô không sợ không có cơm ăn rồi."
Chỉ có cô mới hiểu được rằng mấy chục năm sau, à không, chỉ gần chục năm nữa thôi, tài xế đã là nghề vô cùng phổ biến.
"Nếu cô giỏi lái xe như vậy, về sau đi làm ngành vận tải sẽ tốt biết bao." Trương Phi Yến lần nữa cảm khái: "Đến lúc đó muốn mua đồ ở đâu cũng được."
Sở Thấm đã từng nghĩ đến điều đó, nhưng cô cảm thấy cuộc sống như hiện tại cũng không tệ lắm, cho nên không tính đến chuyện này.
Vì vậy cô nói: "Thôi thôi, bình an yên ổn ở trong thôn không tốt sao."
Vẻ mặt Trương Phi Yến rất phức tạp, cô ấy nhìn Sở Thấm, nói: "Ừm, bây giờ thì rất tốt, nhưng tương lai thì không nói chính xác được."
Hai mươi năm sau cũng là vì cô muốn an ổn ở lại trong thôn, cũng lôi kéo lớp trẻ, để cho bọn họ yên phận ở lại thôn, khiến sau này người dân thôn bọn họ trở thành nhóm người nghèo nhất kia mà.
Sở Thấm kinh ngạc, cô không hiểu được hết ẩn ý trong lời Trương Phi Yến vừa nói.
Cô suy nghĩ một chút, sau đó không nghĩ ra nên dứt khoát bỏ cuộc, tương lai? Tương lai còn xa lắm.
Lương thực trong thôn được chuyển lên xe rất nhanh, Sở Thấm nép ở trong kho hàng không bị gió lạnh thổi tới, bỗng nhiên cảm thấy muốn chết.
Thế nhưng nộp thuế nông nghiệp xong là phải phát lương thực ngay lập tức, cô còn phải chờ thêm một chút.
Đợi nửa tiếng, cơn buồn ngủ biến thành cơn đói bụng, cô thật sự không nhịn được nữa, đang muốn đứng dậy về nhà ăn cơm thì bị người ta gọi lại.
"Cô này, cô là Sở Thấm đúng không?"
Sở Thấm quay đầu, người gọi cô là người của Cục Lương thực, cô nghi ngờ gật đầu một cái: "Đúng vậy."
Người đó cười cười nói: "Vâng, đồng chí Sở, tôi họ Lý, cô gọi tôi Lý Lôi là được. Cô lái xe không tệ, nên chúng tôi có việc này muốn mời cô hỗ trợ một chút."
Hỗ trợ? Sở Thấm thắc mắc, cô liếc nhìn sang đội trưởng Hàn cũng đang ngây ngẩn gần đó, như đang hỏi ông ấy xem người này có ý gì?
Lý Lôi nói: "Cũng là do thời tiết làm hại, năm nay tuyết rơi nhiều, đường xá ở rất nhiều nơi bị tắt nghẽn, cho nên mới muốn mời cô về giúp đỡ."
Thật ra thì Sở Thấm có chút không muốn, trời lạnh như thế này thì ai lại không muốn được ở nhà.
Thế nhưng —
Lý Lôi lại nói: "Dĩ nhiên, cũng không phải mời giúp đỡ không công."
Sở Thấm bắt đầu hơi dao động, cô chớp mắt mấy cái, rất muốn hỏi thử xem thù lao là cái gì. Nhưng thấy đội trưởng Hàn đang cố sức nháy mắt liên tục, cô liền gật đầu: "Tôi có thể thử trước được không, thử việc hai ngày rồi quyết định có muốn tiếp tục làm không."
Lý Lôi cười: "Được. Hay là cứ bắt đầu từ hôm nay vậy, nếu như giờ cô không có việc bận gì thì cứ lái xe đến phố huyện đi."
Sở Thấm do dự: "Thế thì tôi phải ở lại phố huyện à?"
Lý Lôi suy nghĩ một chút rồi nói: "Ở lại nhà trọ của Cục Lương thực thì sao? Là nhà trọ phòng đơn, bên cạnh còn có những người khác nữa."
Sở Thấm lại có hơi không muốn đi, cô không muốn rời căn nhà ấm áp của mình.
"Như vậy sao, thế cô có xe đạp không?" Lý Lôi suy tính rồi nói: "Vậy phiền cô chịu cực mấy hôm tới nhé."
Nếu Sở Thấm không muốn đi thì ông ấy cũng không bắt buộc, nhưng để cho cô hỗ trợ lái xe thu lương thực ở công xã Dương Tử Câu, chuyển xong thì ngừng xe ngay trong công xã, cô có xe đạp thì cũng tiện để trở về thôn.
Đôi mắt Sở Thấm sáng lên, cô gật đầu một cái: "Tôi có!"
Có là được!
Lý Lôi nói: "Vậy được rồi, cơm trưa mấy ngày này của cô chúng tôi sẽ lo hết."
Nơi nào thiếu ăn chứ Cục Lương thực thì không thiếu.
Sở Thấm nghe được câu này mới hơi hài lòng, chờ ông ấy rời đi rồi, cô mới sâu kín nhìn đội trưởng Hàn.
"Ông có ý gì thế?" Cô không hiểu: "Mùa đông lạnh thế này tôi thật sự không thích ra ngoài đâu."
Đội trưởng Hàn nhìn chung quanh một chút rồi kêu cô tới bên cạnh, thấp giọng nói: "Cô đừng có ngu ngốc, Cục Lương thực mời cô làm việc thì sẽ không bạc đãi cô, không chừng đây còn là công việc lâu dài. Hơn nữa còn làm việc tự do, không cần phải đi chấm công."
Sở Thấm không hiểu nên hỏi: "Sao có thể?"
Còn có công việc không cần chấm công mà vẫn có tiền cầm sao?
"Cục Lương thực của huyện chúng ta cần vận chuyển lương thực đến thành phố, hàng năm bọn họ chỉ phải đi một chuyến, cũng chỉ trong khoảng một hai tuần lễ, còn được trả thù lao thì cô có làm hay không? Hơn nữa năm nay thu lương thực trong mùa rét đậm, nhưng sang năm năm sau thì không nhất định là vậy. Cô đó, cứ tranh thủ để lại ấn tượng tốt cho người ta đi, về sau có việc này người ta còn gọi cô tiếp." đội trưởng Hàn tận tình khuyên bảo.
Ông ấy thật sự đang nghĩ cho Sở Thấm.
Ông ấy hiểu được chuyện Sở Thấm luôn tâm tâm niệm niệm muốn được xây nhà gạch ngói, lúc này chạy xe vận tải lại là các kiếm tiền rất tốt.
Sở Thấm bừng tỉnh: "Là vậy à, vậy tôi phải hết sức tranh thủ cơ hội, nếu có thể chạy đến thành phố..."
Không nói chuyện khác, chỉ mua đồ thôi cũng rất tiện lợi.
Huống chi cô còn có túi đeo lưng không gian.
Năm nay cô không tính đi xa, phải về nhà mỗi ngày là bởi vì ở nhà có thức ăn, mà những người khác lại thiếu thức ăn.
Chờ đến tối nay, cô sẽ lấy hết thức ăn còn ở nhà xếp ngay ngắn vào trong túi đeo lưng không gian, vậy là có thể yên tâm rời đi.
Vì vậy chuyện này coi như đã sắp xếp xong. Sở Thấm lập tức trở về nhà luộc mấy cái trứng lên ăn, đem theo bi đông chứa nước, mặc thêm áo bông dày, mang bao tay rồi bước vào con đường hỗ trợ thu lương.
Sở Thấm có tính cảnh giác rất mạnh, cho dù là ban ngày, cô cũng sợ mình đi rồi nhà sẽ có kẻ gian.
Vì vậy đến lúc xuất phát, cô giấu hết toàn bộ những thứ khác người, còn khóa mấy lớp cửa ở hầm trú ẩn.
Như vậy vẫn chưa đủ, đội trưởng Hàn phải nói sẽ giúp cô trông chừng căn nhà, cô mới có thể yên tâm.
Dù gì Tiểu Bạch vẫn còn ở nhà, ban ngày chỉ cần có người lạ đến là Tiểu Bạch sẽ sủa, giọng nó thì nhất định trong vòng ba trăm thước sẽ có thể nghe.
Cô chuyên tâm lái xe, trước tiên là lái đến công xã, chờ họ thu nhận hết lương thực hôm nay rồi mới có thể chở chúng đến phố huyện.
Sở Thấm là người bản xứ, nên cô càng rành đường ở xã Dương Tử Câu hơn tài xế ban đầu. Cô biết rõ ở đâu có chỗ quẹo cua hay là đường đi rộng hẹp thế nào.
Ở phía sau buồng xe, các nhân viên ngồi cùng với lương thực lập tức cảm nhận được cái hay khi để Sở Thấm lái xe.
Tài xế ban đầu cảm khái, anh ta lên tiếng trước nhất: "Cô bé này còn nhỏ tuổi nhưng lái xe rất ổn, cũng không biết đã luyện tập thế nào mà ra được vậy."
"Đúng đó, lúc đầu tôi còn say xe, bây giờ thì gần như hết say rồi." Có một người ngồi ở đuôi xe, bị lạnh cóng cũng nói.
Lý Lôi cười cười: "Anh đã ói suốt dọc đường, chắc đến giờ bụng không ói được nữa ấy chứ."
"Mà này, cô bé đó sẽ lái xe đi toàn bộ Dương Tử Câu đúng không? Chậc, có thể mời cô ấy giúp lái sang công xã kế bên luôn cũng được đó." Người nọ xoa bụng nói.
Lý Lôi: "Anh cho là tôi không nghĩ đến à, là do con gái người ta yêu nhà, không muốn rời nhà."
"Vậy thì càng đơn giản mà, tạm thời cứ để cho cô ấy giữ xe."
Đây không phải là hại người nhà sao, Lý Lôi thầm nghĩ.
Lỡ như xe xảy ra vấn đề gì thì con gái người ta phải chịu trách nhiệm sao?
"Vậy có thể xảy ra vấn đề gì, chẳng lẽ có người dám trộm bánh xe đi bán?"
"Đúng vậy, có mấy công xã trong đội vận tải nhiều khi cũng đâu cần lái xe về đâu."
Lý Lôi lắc đầu, không thể bẫy con gái nhà người ta như vậy được.
"Chú Triệu này thật là..."
Xe chạy êm đềm một đường đến công xã, khi Tần Văn Quân nhìn thấy Sở Thấm bước xuống từ trên xe còn thấy rất kỳ quái, cô ấy đi tới hỏi cô: "Cô đi làm tài xế cho Cục Lương thực đấy à?"
Sở Thấm xấu hổ cười cười: "Tài xế tạm thời thôi, bị bắt tới trợ giúp, lúc thu lương thực công xã chúng tôi cũng là lái."
Tần Văn Quân kinh ngạc: "Vậy thì hay quá, chỉ là tôi không nghĩ cô nhìn vậy mà lại biết lái xe."
Sở Thấm kể sơ qua chuyện mình đến đội vận tải học lái xe. Ngay lúc này Lý Lôi lại đi tới, kể chuyện mọi người đều khen ngợi khả năng lái xe của Sở Thấm.
"Họ còn nằng nặc đòi tôi phải nhờ đồng chí Sở lái xe đi thu hết các xã lân cận đấy." Lý Lôi bất đắc dĩ nói, rồi ông ấy quay đầu bảo Sở Thấm: "Tiểu Sở, cô thật sự rất bản lĩnh đấy."
Tần Văn Quân: "Vậy hãy mau thu nhận Sở Thấm đi."
Lý Lôi: "Sở Thấm không muốn rời nhà."
Sở Thấm cũng cười cười: "Nhà tôi đã chuẩn bị xong hết mọi thứ cho mùa đông rồi, không muốn đi phố huyện đâu."
Suy nghĩ này thật sự rất khác với mọi người.
Nếu là những người khác thì chắc đã tranh nhau đi rồi.
Tần Văn Quân cũng nói chuyện cho cô mang xe về thôn Cao Thụ, nhưng Lý Lôi vẫn từ chối.
Cô ấy liền hiểu ông ấy sợ xe xảy ra chuyện.
Tần Văn Quân suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy có gì cứ để Sở Thấm dừng xe ở nhà máy cơ khí cũng tốt. Dù sao nhà máy cơ khí cũng gần thôn Cao Thụ, nhân tiện còn có thể đi thu lương thực của Xã Lạc Thủy và Đông Hồ gần đó giúp ông luôn, nói không chừng là thu luôn cả Kim Khê cũng được."
Lý Lôi như có điều suy nghĩ.
Xã Lạc Thủy, xã Đông Hồ cùng với Dương Tử Câu đều là những công xã nằm xung quanh nhà máy cơ khí. Xã Kim Khê sẽ xa hơn chút, nhưng từ đó đến nhà máy cơ khí rất tiện đường, nếu như vậy thì đỗ xe ở nhà máy cơ khí thật sự rất hợp lý.
Tần Văn Quân lại nói thêm: "Vậy thì các ông phải trả thù lao cho người ta nhiều một chút, mùa đông rét mà còn phải chạy lên chạy xuống theo mọi người cũng không dễ dàng."
"Chà, đó là dĩ nhiên." Lý Lôi nói, ông ấy đã suy nghĩ, đến lúc đó không chỉ nên cho cô một mức thù lao xứng đáng mà còn phải cho Sở Thấm một phần phúc lợi đơn vị của Cục Lương thực.
Cất hết lương thực xong, Sở Thấm lại được lái xe. Trạm kế tiếp là đại đội thôn Hoàng Lâm.
Đó là nơi nào?
Chính là nhà mẹ thím Sở.
Nguyên chủ đã từng tới đây, Sở Thấm lục lọi trong trí nhớ, cũng có chút ấn tượng đối với đường đi ở nơi này.
Cô lái xe vào thôn rất thuận lợi, lúc này Sở Thấm không xuống xe mà cứ ngồi ở ghế tài xế. Cô không thích tới nơi đông người, mà lại còn là nơi nhiều người xa lạ.
Cô uống miếng nước, sau đó bóc hai quả trứng gà mang từ nhà đi.
Sở Thấm ăn nhâm nhi, nửa giờ sau hàng được cân xong, cô lại chở đến công xã.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, chốc lát đã tới buổi trưa.
Sở Thấm ăn cơm ở nhà ăn công xã. Nhà ăn này dĩ nhiên không phải bếp ăn lớn của công xã, mà là nhà ăn nhỏ dành cho lãnh đạo đến ăn.
Chỉ có điều cô có chút buồn rầu, cơm nước ở nhà ăn công xã nhìn vậy chứ hoàn toàn kém hơn thức ăn nhà cô. Thế nhưng đây là miễn phí, Sở Thấm cũng không đòi hỏi gì.
Buổi chiều lại đi thu lương thực ở một công xã nữa.
Cuối cùng là trở lại công xã, số lương thực này không thể chở được hết trong một chuyến, Sở Thấm đi tận ba đợt mới chuyển hết lương thực đến Cục Lương thực.
Khi cô lái xe về lại công xã đã là bốn giờ hơn, trời chạng vạng tối.
Đậu xe ở công xã, Sở Thấm đạp xe trở về thôn Cao Thụ.
Đường tuyết rất khó đi, nhưng cô nghĩ đến những món đồ và tem phiếu mà Lý Lôi đã hứa thì lại không cảm thấy khó đi nữa.
Chú Lý Lôi có nói, hai ngày nữa cục sẽ mua một tảng thịt dê, cô cũng sẽ được chia phần.
Sở Thấm cũng hơi sốt ruột, cô đạp xe, để lại một vệt bánh xe trong tuyết.
Sở Thấm mất tổng cộng ba ngày để thu hết lương thực xã Dương Tử Câu.
Ngày thứ ba, cô mang hai cân thịt dê từ Cục Lương thực về, điều này làm cho thím Sở cảm thấy mấy ngày này cô cực khổ cũng không uổng phí, còn ý thức được tài xế được trọng dụng bao nhiêu.
Kiểu người như Sở Thấm, vừa rành đường, lái xe vững vàng, có thể lao động chân tay lại còn biết sửa xe, đến đơn vị nào cũng có người muốn.
Cho dù là Cục Lương thực thần thánh cũng rất là coi trọng những khả năng và kỹ thuật này của cô.
Dù sao những người đi theo Sở Thấm xuống thôn quê thu lương thực đều không có ý kiến gì, thậm chí nói muốn cho Sở Thấm đi theo đến Đông Hồ.
Sở Thấm đi hay không đi?
Ngược lại là đi.
Cô đi Đông Hồ bốn ngày, ngày nào cũng dừng xe ở nhà máy cơ khí.
Trong nhà máy cơ khí cũng có xe, thậm chí còn có thể đổ xăng châm dầu, không sợ sẽ xảy ra chuyện.
Hôm đó là ngày thứ tư cô đi thu lương thực ở Đông Hồ. Vừa dừng lại, Sở Thấm liền nhảy xuống xe, chuẩn bị đạp xe đạp với tốc độ nhanh nhất để trở về thôn.
Tại sao ư? Bởi vì thôn sắp chia lương thực.
Không chỉ như vậy, hôm nay trong thôn còn có cá.
Cá ở đâu ra? Là cá do đội sản xuất lúc trước trộm hạt bắp của thôn bọn họ cho, nói chính xác là cá bồi thường.
Sở Thấm cảm thấy thật sự phấn khích, nếu không phải hai ngày nay cô cứ liên tục thúc giục vị đội trưởng kia thì không chừng bên đó còn kì kèo không muốn cho đó.
Sở Thấm tự cảm thấy mình có công lớn, cô cũng không có ý định giấu diếm đội trưởng Hàn và mọi người trong thôn. Từ trước đến nay, làm việc tốt mà không để lại tên tuổi chưa bao giờ là phong cách của cô.
Chẳng qua là Sở Thấm mới vừa lên xe đã đụng phải Kỷ Cánh Diêu.
Kỷ Cánh Diêu vừa nhìn thấy cô đã kinh ngạc, anh hỏi cô: "Tại sao cô lại ở đây thế."
Sở Thấm: "Tôi đậu xe. Mấy hôm nay tôi giúp Cục Lương thực thu lương thực, xe thì để ở nhà máy cơ khí các anh."
Kỷ Cánh Diêu cười cười: "Mấy ngày trước tôi không có tới nhà máy, cho nên không biết được."
Sở Thấm nhất thời hiếu kỳ, cô tò mò hỏi: "Thì ra công việc của anh không cần đi làm mỗi ngày sao?"
"Đi làm thì vẫn phải đi, nhưng mà tương đối tự do."
Sở Thấm vô cùng hâm mộ, cô nói: "Vậy thì có thể nói anh muốn đi làm thì đi, không muốn thì ở nhà sao?"
Đây là công việc mơ ước gì vậy, nếu có thể vừa làm việc linh hoạt vừa nhận được mức lương cao như thế, cô sẽ từ bỏ vườn rau mà không cần ai ép.
Kỷ Cánh Diêu: "..."
"Thật ra cũng không tự do như vậy."
Anh bỗng nhiên đổi chủ đề: "Mấy ngày nữa tôi dọn nhà xong, tính mời mấy người bạn sang ăn bữa cơm, cô có thời gian không?"
Sở Thấm càng thấy lạ: Thì ra bọn họ cũng được coi là bạn sao?
Nhưng cô cũng không ngốc đến mức hỏi ra tiếng, Kỷ Cánh Diêu hỏi như thế tức là anh xem cô là bạn rồi còn gì.
Sở Thấm vẫn lưỡng lự, cả trưởng và phó nhà máy cơ khí đều là bạn cô, vậy có phải sau này cô muốn đổi phiếu cũng sẽ dễ hơn hay không?
"Mấy ngày nữa là khi nào?" Sở Thấm hỏi: "Tôi không biết được đâu, tôi còn phải đi thu lương thực bên xã Lạc Thủy và xã Kim Khê các anh nữa."
Kỷ Cánh Diêu suy nghĩ một chút: "Vậy lúc nào cô xong việc được?"
"Ít nhất phải năm ngày đi, Xã Lạc Thủy và Kim Khê cũng dễ thu." Sở Thấm nói.
Thế nhưng vừa nói xong, cô lại cảm thấy có chỗ không đúng.
Kỷ Cánh Diêu hỏi cô khi nào có thể xong việc, vậy ý anh là chờ cô làm xong lại mời sao?
Sở Thấm thấy rất khó hiểu, quan hệ giữa bọn họ tốt như vậy từ lúc nào, không phải chỉ là đổi phiếu với nhau thôi sao?
Nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ xong, Kỷ Cánh Diêu đã nói: "Vậy thì thật là tốt, một tuần sau tôi mới mở tiệc, giờ vẫn còn đang dọn một số đồ gia dụng."
Sở Thấm chỉ chỉ nhà trọ: "Anh dọn vào trong đó sao?"
Kỷ Cánh Diêu gật đầu một cái.
Sở Thấm bây giờ không hề thấy hâm mộ cái loại nhà kiểu phương Tây này, cô cảm thấy nó cứ như lồng chim bồ câu.
Đến cả căn nhà bây giờ đang ở cô cũng thấy nó không đủ lớn, nếu mà vào đây ở chắc cô sẽ chết ngộp mất.
May quá may quá, may quá mình không cần ở đây.
Cô lại hỏi: "Không phải lãnh đạo có thể ở biệt thự riêng sao?"
Trước đây cô nghe người ta nói như vậy.
Kỷ Cánh Diêu không biết làm sao: "Phải thêm tiền, hơn nữa không có biệt thự đâu, chỉ có nhà cấp 4 gạch ngói, cao nhất cũng chỉ xây được hai tầng. Nếu làm trái mà có ai đó báo cáo lên, người của tổ tuần tra sẽ lột da tôi xuống mất."
ở Thấm trợn mắt, trong nháy mắt mở ra thế giới mới.
Thì ra ở trong nhà máy ai thấy lãnh đạo chướng mắt cũng có thể tố cáo, thì ra ăn ở quá khác người là không được.
Xem ra làm trưởng nhà máy cũng không tốt đến vậy.
Hôm nay, thôn Cao Thụ rất náo nhiệt, lương thực trong kho đã được chuẩn bị xong, chỉ còn chờ các thôn dân tới đẩy đi nữa thôi. Dù ngoài trời gió lạnh gào thét, tuyết bay tán loạn cũng chẳng ngăn nổi sự phấn khởi, hào hứng của các thôn dân.
Lúc này, trên sân phơi đã đứng đầy người, tuyết trắng phủ đầy đầu nhưng vẫn không một ai chịu rời đi, nhất quyết phải nán lại xem. Vì hôm nay không chỉ chia mỗi lương thực mà còn có cả cá nữa.
Vì đã đói bụng gần một năm trời nên hiện tại, khát khao có được lương thực và thịt của các thôn dân đã vô cùng lớn, sao có thể chỉ vì một trận tuyết nhỏ mà lùi bước chứ.
Trên tay đội trưởng Hàn cầm một xấp giấy ghi điểm dày cộm, chạy vội đến sân đập lúa, nhìn khung cảnh mênh mông trắng xóa trước mặt, lòng thầm hạ quyết tâm sau khi tính toán xong sổ sách của đội, nếu còn dư tiền, nhất định phải xây một hội trường mới được.
“Đứng túm tụm ở đây nữa, tới căng tin đi.” Ông ấy hô lớn: “Lạnh sắp chết luôn rồi, đợt này chắc cũng tốn tầm hai ba tiếng đó, không chịu nổi đâu.”
Đi thì đi, chỉ cần chia được lương thực thì đi chỗ nào cũng được.
Thế là các thôn dân lại dời trận địa tới căng tin, nên lúc Sở Thấm đạp xe trở về, chạy tới sân đập lúa thì hoang mang vô cùng. Trên sân vắng tanh vắng ngắt, đừng nói là người, tới cả một con chim sẻ còn không có nữa kìa.
“Không phải cô nói hôm nay là ngày thôn chia lương thực sao?” Kỷ Cánh Diêu tò mò hỏi.
Anh biết hôm nay thôn Cao Thụ sẽ chia lương, bèn tới tìm Sở Thấm tư để lén đổi chút lương thực.
… Không phải là vì nhiều phiếu quá xài không hết, mà do anh muốn đổi lương thực thật. Anh có thể nhận ra được, ai thiếu lương chứ Sở Thấm thì không. Khuôn mặt nhỏ kia chẳng những tròn vo, còn hồng hào sáng láng, có lẽ không đến độ no cành bụng, nhưng ít nhất cũng đủ ngày ba bữa, mỗi bữa no tám phần.
Sở Thấm trầm ngâm rồi nói: “Đúng rồi, chắc đang ở căng tin đó.”
Dứt lời, cô lập tức rẽ về hướng dẫn tới căng tin.
Lúc sắp đến nơi, Sở Thấm bỗng dừng bước, quay sang nói với anh: “Hôm nay thôn bọn tôi chia lương, nếu có người thôn khác như anh đứng xem thì không ổn lắm, hay là anh tới nhà tôi chờ nhé?”
Kỷ Cánh Diêu cảm thấy không thành vấn đề. Anh liếc nhìn ngọn núi phía sau nhà cô, sau đó xoay người, chầm chậm đẩy xe về phía đó.
Sở Thấm bước vào căng tin, không khí nơi đây náo nhiệt, hừng hực khí thế. Gần như toàn bộ người trong thôn đều có mặt ở căng tin, vì Sở Thấm có công giúp thôn đòi được cá nên vừa tới đã có thể nhận được phần của mình ngay, không cần xếp hàng chờ đợi.
“Sở Thấm! Cô về rồi hả?” Có người nhìn thấy cô bèn bắt chuyện chào hỏi.
Sau đó lại có người tiếp lời: “Nhanh tới đây đi, năm nay công điểm của cô lại đứng đầu nên được chia nhiều lương thực lắm đó, nhiều hơn cả ba người nhà tôi cộng lại nữa.”
Các thôn dân đang túm tụm quanh bàn tự động nhường cho Sở Thấm một con đường, cô vừa mỉm cười vừa thong thả tiến lại gần chiếc bàn kia.
Sau bàn có nhóm đội trưởng Hàn, họ đang tính toán công điểm đặng chia lương thực và tiền hoa hồng cho thôn dân.
Năm nay người nào cũng được chia lương, nhưng riêng tiền hoa hồng thì chỉ có một vài người đủ điều kiện nhận thôi.
“Sở Thấm hả, cô chờ thêm chút nữa nhé, để tôi tính xong lương của nhà chú Từ rồi sẽ qua chia cho cô ngay.” Đội trưởng Hàn ngẩng đầu nhìn cô, nói.
“Không sao, tôi không vội.”
Sở Thấm dời bước sang kế toán Kim ngồi bên cạnh, nói: “Chú, cháu kiểm tra công điểm của mình trước nhé?”
“Được, cháu tự kiểm lại xem có đúng không đi.” Kế toán Kim chỉ tay vào hàng số liệu ghi tên cô trên bảng ghi chú công điểm.
Năm nay Sở Thấm kiểm được tổng cộng 2080 công điểm, không ngoài dự đoán mà đứng hạng nhất toàn thôn. Tựa như thôn dân ban nãy nói, công điểm của cô còn nhiều hơn cả nhà người ta cộng lại, hơn nữa không phải một mà là tận mấy nhà lận.
Ví dụ điển hình là nhà họ Hồ.
Con trai nhà họ đang đi học ở trưởng tiểu học của thôn Tịnh Thủy, ông cụ Hồ thì bị bệnh liệt giường, trong nhà chỉ còn mỗi Hồ lão đại thân thể yếu đuối và vợ ông ấy đi làm kiếm công điểm thôi. Với tình trạng sức khỏe như vậy mà hai người kia có thể kiếm được tổng 12 công điểm một ngày đã là không tệ, thế nên khi nghĩ tới từng bao lương thực có thể chất thành đống của Sở Thấm là lòng lại chua chát vô cùng, hai mắt đỏ hồng như sắp nhỏ máu.
“Số liệu khớp chưa?” Kế toán Kim hỏi, lại chỉ vào trang kế bên, nói: “Đây là tiền chia hoa hồng, cột này là số ký thóc, bên kia là bắp và khoai lang, cháu đối chiếu lại lần nữa đi.”
Sở Thấm gật đầu: “Dạ.”
Nếu đúng hết, vậy có thể bắt đầu chia lương thực cho cô rồi.
Đội trưởng Hàn tiện tay đưa 15 đồng 8 hào – số tiền chia hoa hồng cho Sở Thấm. Năm nay số cây thôn bán ra không nhiều, nên tiền hoa hồng cũng chẳng thấm thía vào đâu. Sở Thấm nhét thẳng vào túi, nghĩ thầm trong đầu rằng cộng thêm cả số tiền này thì cô đã tiết kiệm được 350 đồng rồi.
Chừng đó đã đủ xây một căn nhà gạch mái ngói chưa nhỉ?
Có lẽ với người khác thì không, xây một phòng hẳn vẫn được, nhưng muốn dựng cả căn thì khá khó, nhưng Sở Thấm thì khác, trong tay cô chẳng những có ngói, có xi-măng mà còn kha khá gạch, nên chắc chắn là đủ.
Kế tiếp là chia lương thực.
Thôn năm nay cũng hào phóng ghê, dùng hẳn bao tải để đựng, đỡ mất công cô chạy về nhà lấy tới đây. Còn xe đẩy thì tạm thời cứ mượn của nhà thím Sở đã, hiện vẫn chưa đến lượt nhà bà ấy nên không sao hết.
Thậm chí, chú thím Sở còn chạy tới chất lương thực giùm cô, Tiểu Đường phụ trách cân lương thực, cân xong thì giao lại cho ba người, khi đó họ mới được chất lương lên xe đẩy.
“Thóc: một trăm bốn mươi ba ký.” Tiểu Đường hô nhỏ, lại ra hiệu cho Sở Thấm lại gần kiểm tra con số kim cân đang chỉ. Xem xong, Sở Thấm gật đầu.
Sau đó Tiểu Đường lại báo: “Khoai lang: một trăm năm mươi tám ký.”
Sở Thấm lại tới kiểm tra, thấy cân đúng thì gật đầu.
“Bắp tám mươi mốt, đậu này mười bốn, đậu phộng mười hai ký rưỡi…”
Dứt lời, từng bao lương thực được chuyển lên xe đẩy, chiếm hết hơn phân nửa diện tích của xe.
Cuối cùng chính là cá, vì hôm bắt trộm Sở Thấm lập được công lớn, cộng thêm cũng có đóng góp trong việc đi giục Đông Hồ đưa cá tới đây nên cô được chia phần nhiều hơn người khác, tận hai con cá lớn, tổng lại chắc phải hơn hai ký.
Sở Thấm vui như trẩy hội, treo cá lên ngay trước đầu xe đẩy, rồi quay qua tạm biệt thím Sở: “Thím ơi cháu đẩy xe về trước, lát nữa sẽ quay lại trả xe cho thím.”
“Mình cháu đẩy nổi không đấy? Hay thím gọi chú tới giúp cháu nhé?” Thím Sở hỏi cô.
Sở Thấm phất tay: “Không sao đâu ạ, cháu đẩy được mà.”
Dứt lời, cô nghiến răng, nắm chặt cán xe, dùng lực đẩy mạnh, chầm chậm đẩy xe từ căng tin trở về nhà.
Đường phủ đầy tuyết nên hơi khó đi, chân Sở Thấm dẫm trên nền tuyết, phát ra tiếng ọt ẹp.
Mùa này, thứ gì cũng điêu tàn, héo úa, tới cả mấy sợi dây leo trên hàng rào sắt cũng không phải ngoại lệ. Không có lá dây leo chắn tầm mắt, từ xa Kỷ Cánh Diêu đã trông thấy cô.
Anh vội chạy xuống núi, giúp cô đẩy xe.
Kỷ Cánh Diêu thở dài: “Khó trách cô không muốn tới nhà máy cơ khí làm việc, nếu tới nhà máy, chắc chắn kiếm không ra nổi số lương thực mà một mình cô kiếm được ở thôn.”
Sở Thấm đắc ý: “Đương nhiên rồi, mấy anh có lương nhưng lại chết đói, làm gì sánh được với tôi.”
Hai người ra sức đẩy xe lên trên sườn núi, đến nơi, cả người Sở Thấm đã chảy đầy mồ hôi, cô vội mở cửa, mời Kỷ Cánh Diêu vào trong ngồi.
Vì mấy hôm nay có chuyện cần ra ngoài nên cô đã cất toàn bộ những món đồ bất thường trong nhà đi, tới cả hai mảnh đất cô trộm khai hoang cũng bị san cho bằng, cộng thêm lá cây úa tàn nên trông mấy cây ăn quả sau nhà như sắp chết héo đến nơi, vậy mới yên tâm để Kỷ Cánh Diêu vào nhà.
Kỷ Cánh Diêu quan sát sân vườn và gian phòng khách một lượt, thầm kinh ngạc trong lòng. Nhà của Sở Thấm rất ngăn nắp, dù nhiều đồ đặc nhưng không hề bừa bộn. Sân vườn được lát đá xanh, ngoài ra còn có một cái đình che bên trên bếp lò.
Từ đó suy ra cô là một người yêu sự sạch sẽ, cũng rất giỏi tự tìm niềm vui cũng như thích hưởng thụ.
Còn phòng khách trông thế nào?
Tuy chỉ là một gian phòng gỗ trét bùn vàng, nhưng vách tường lại cực kỳ sạch sẽ, từ nóc nhà đến góc phòng không có tí mạng nhện nào. Giữa căn phòng có một chiếc bàn ăn hình vuông không quá lớn, bên cạnh bàn chỉ kê hai chiếc ghế. Đối diện cửa ra vào là bàn thờ, trên đó có đặt một lư hương nhỏ. Có điều trên bức tường đằng sau lư hương lại không phải bức tranh Quan âm quen thuộc, thay vào đó là một bức tranh thần tài.
“Anh ngồi nghỉ một lát đi, cần bao nhiêu ký lương vậy?”
Sở Thấm nhóm bếp, sau đó rót cho anh một ly nước ấm từ bình giữ nhiệt.
“Mười hai ký rưỡi thóc và hai mươi lăm ký khoai lang.” Kỷ Cánh Diêu nghĩ ngợi, rồi nói tiếp: “Nếu cô thấy nhiều quá thì bớt lại cũng được.”
Sau đó anh lại hỏi Sở Thấm: “Cô cần thịt ngỗng không? Tôi có thể cho cô ba tấm phiếu công nghiệp, cộng thêm hai con ngỗng nặng tầm năm ký nữa.”
Cánh tay đang rót nước của Sở Thấm dừng lại, khó hiểu hỏi: “Anh có thứ đó hả? Vậy hẳn là dễ tìm người đổi lương lắm mà, sao lại đến nhờ tôi?”
Thật ra Kỷ Cánh Diêu cũng chẳng hiểu nổi, chỉ biết trong lòng tồn tại thứ cảm xúc không thể nói rõ cũng chẳng diễn tả được, cuối cùng chỉ đành trả lòi rằng: “Tôi không quen biết nhiều người ở thôn Nhạc Thủy, còn… trong xưởng thì không tiện trao đổi với người khác, về phần thị trấn, thời tiết thế này mà phải lên tới thị trấn thì phiền phức lắm.”
Sở Thấm khó hiểu: “Anh không phải người của thôn Nhạc Thủy hả?”
Kỷ Cánh Diêu đáp: “Tới đời tôi mới tính là người ở thôn Nhạc Thủy.”
Sở Thấm nghe là hiểu ngay, hóa ra nhà họ Kỷ là dọn tới sau, vậy thì không khác nhà họ Sở là mấy rồi, trường hợp như vậy, bất cẩn chút thôi là rất dễ nảy sinh mâu thuẫn với người trong thôn ngay.
Cô từng nghe loáng thoáng đâu đó rằng nhà họ Kỷ chỉ có một mình vị xưởng trưởng này thôi, nghĩa là toàn bộ người lớn trong nhà đã mất rồi.
Sở Thấm gật đầu: “Nếu anh chịu lấy ngỗng ra đổi thì quá tốt. Đúng rồi, còn sống hay đã chết thế?”
“Chết, đào đâu ra sống chứ.” Kỷ Cánh Diêu bất đắc dĩ hỏi: “Chẳng lẽ cô tính nuôi nó hay gì?”
“Có sao đâu, ngỗng cũng đẻ trứng được mà.”
Sở Thấm đặt ly nước xuống trước mặt anh, sau đó đi tới bên cạnh xe đẩy, gỡ bao lương thực vừa lấy xuống, đưa cho anh.
Nếu người ta đã hào phóng như vậy, cô cũng không thể bần tiện tới nỗi đổi cho người ta lương thực cũ được.
Sau khi cân xong thóc và khoai lang, cô còn khuyến mãi thêm cho anh chút cải trắng và cải củ.
Kỷ Cánh Diêu đứng dậy: “Giờ này ngày mai tôi tới giao ngỗng cho cô nhé.”
Sở Thấm gật đầu: “Được, giờ nào tiện cho anh là được, tôi không cần gấp đâu.”
Cô sao cũng được, dù sao cũng là thịt ngỗng thôi mà. Nhưng thịt ngỗng thì chế biến kiểu gì nhỉ? Sở Thấm nghĩ ngợi, hầm với khoai tây cùng nấm hương khô hả? Lại dán thêm vài cái bánh bắp quanh thân nồi nữa!
Sở Thấm đánh ực một phát, bỗng muốn rút mấy chữ “tôi không cần gấp đâu” về lại ghê.
Kỷ Cánh Diêu không nán lại lâu, sau khi đưa phiếu công nghiệp cho cô thì lập tức xách theo hai bao tải rời đi.
Sở Thấm đợi anh đi xa rồi mới quay về trả xe đẩy cho thím Sở, sau đó thì vui vẻ nhảy chân sáo về nhà thu thập lại lương thực.
Đây chính là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của cô trong năm nay. Dù đã bán đi một phần nhưng số lương thực còn lại vẫn đủ để chất đầy cả căn nhà, khiến Sở Thấm chỉ nhìn thôi đã thấy tự hào vô cùng, thế là tối nay hào phóng vung tay nấu một nồi thịt dê và cá kho củ cải.
Nay là ngày thu hoạch, phải ăn món gì ngon ngon chứ.
Kế đó cô còn xào thêm một đĩa tể thái giòn nộn và một nồi canh đông quỳ xanh mát mắt.
Nhìn bốn món ăn trên bàn, hai mắt Sở Thấm cong thành vầng trăng luôn rồi.
Mặt khác, Kỷ Cánh Diêu đã xách theo lương thực về đến nhà, nhà anh từ đầu đã trống vắng, giờ chẳng khác cái hang tuyết. Do cần chuyển nhà nên dạo gần đây, đồ đạc đã được anh lục tực chở đến trong nhà máy.
Mà anh cũng chẳng có gì để luyến tiếc.
Nơi này quả thật là nhà anh, nhưng những ký ức nó chứa đựng lại chẳng mấy vui vẻ.
Anh ngồi trong phòng, uống một ngụm nước ấm, nhìn bông tuyết rơi lả tả ngoài cửa sổ, chầm chậm xóa tan cảm giác kỳ lạ trong lòng.
Hình như mình có chút thích Sở Thấm thì phải: Kỷ Cánh Diêu nghĩ.
Đứng trước sự thật này, Kỷ Cánh Diêu thấy hơi ngạc nhiên, cũng thấy rất khó hiểu, nhưng phần nhiều lại là thoải mái.
Đúng là anh thinh thích người ta thật.
Nhưng chuyện đó có vấn đề gì sao?
Không hề.
Kỷ Cánh Diêu lại thở dài.
Lúc đầu mình từ chối quá mãnh liệt, báo hại đến tận bây giờ dì Lan vẫn không dám quay lại hỏi ý anh.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Sở Thấm không phải kiểu người sẽ ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của người khác, dù cho người đó có là dì của cô ấy.
Kỷ Cánh Diêu bỗng cảm thấy may mắn vô cùng, nếu hai người họ quen biết nhau qua mai mối, kiểu gì Sở Thấm cũng sẽ ghét anh cho xem. Đến lúc đó, anh mà dám lẽo đẽo theo cô, hẳn sẽ bị cô dạy cho một trận như lần cô đánh Kim lão nhị ấy.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, ngày đông cứ thế dần trôi.
Dạo gần đây, tuyết rơi suốt mấy ngày liền, không có xu hướng dừng lại, dường như có xu thế phát triển thành bão tuyết.
“Hai năm qua lắm thiên tai, chẳng lẽ năm nay lại gặp thêm tuyết tai?”
Trong thôn có người suy đoán như vậy.
Kỳ thật suy nghĩ này không phải là không có cơ sở, lượng tuyết rơi năm nay cực kỳ giống những cơn mưa hồi hè, như thể không đổ hết số tuyết tích lũy cho tương lai mấy năm sắp tới thì sẽ không bỏ qua vậy.
Công việc thời vụ của Sở Thấm ở cục quản lý lương thực đã kết thúc, thù lao cũng khá khẩm lắm, làm cô cực kỳ mong chờ năm sau sẽ lại có cơ hội giúp cục vận chuyển lương thực tiếp.
Mà thù lao của cô có gì hả?
Lần lượt là hai tấm phiếu lương ba ký và bốn ký dùng được trên cả nước.
Điều khiến Sở Thấm vui mừng không chỉ vì chúng là phiếu lương toàn quốc, còn là vì hạn sử dụng của chúng kéo dài đến tận sang năm.
Nói cách khác, Sở Thấm hoàn toàn có thể tận dụng hai tờ phiếu lương chất lượng cao này đúng lúc. Ngoài ra còn có một ký thịt heo, tuy hầu hết là thịt nạc, cũng chẳng ở chỗ ngon nhất, nhưng với Sở Thấm chẳng thiếu thốn gì thì đó mới chính là phần cô yêu nhất. Bên cạnh đó còn có một ký thịt dê, cái này đã đưa cho cô từ lâu rồi. Cuối cùng là chưa đến hai lạng rưỡi nấm khô, một lon đào vàng đóng hộp và hai lượng dầu đậu phộng.
Trong đó, ngoại trừ thịt dê và phiếu, những thứ khác đều là quà thưởng tết của cục quản lý lương thực.
Lúc ấy, Sở Thấm cũng tấm tắc than lạ trong lòng, cục quản lý lương thực không hổ danh là nơi làm công kiếm tiền đáng mơ ước nhất cả huyện, dù là năm mất mùa mà phúc lợi nhân viên vẫn tốt như vậy.
Tuy vận chuyển lương thực mệt phát hoảng, nhưng chưa tới nửa tháng đã kiếm được bằng này thứ, Sở Thấm thấy rất hài lòng.
Lúc này, cô đang ở nhà cất nấm hương khô vào lọ đựng đồ khô dưới hầm, tiện tay lấy chút đường đỏ ra ngoài.
Hôm nay cô định làm bánh tổ đường đỏ.
Mai là ngày Kỷ Cánh Diêu chuyển nhà, Sở Thấm từng đi hỏi thím Sở, theo lời bà ấy thì người ta chuyển nhà là mình phải tặng quà, và dưới quê thường sẽ tặng bánh tổ.
Ý nghĩa hả? Chúc gia chủ năm sau sung túc hơn năm nay*, kiểu kiểu thế.
(Chú thích*: Bánh tổ là cách gọi bên Việt Nam, còn bên Trung tên là 年糕, phiên âm: niên cao, tặng bánh tổ là để chúc 年年糕, 年年高, phiên âm: niên niên cao, niên niên cao, có nghĩa là thịnh vượng, tiến bộ)
Đương nhiên, nếu bạn có tiền thì tặng thóc, tặng cá hay tặng dầu cũng đều được.
Sở Thấm nghĩ ngợi, thế thôi chọn bánh tổ đi.
Lý do cũng hoàn toàn không phải vì để đem tặng, mà quan trọng nhất là cô có hơi thèm bánh tổ đường đỏ.
Chiếc bánh tổ đường đỏ thím Sở cho cô lần trước ấy, dù mang đi hấp hay cho vào chảo dầu chiên thì mùi vị đều không tệ, ngoại trừ khuyết điểm hơi dính răng ra thì không còn gì nữa.
Cách làm bánh tổ đường đỏ cực kỳ đơn giản, nguyên liệu chính của bánh tổ là bột gạo nếp, còn bánh tổ đường đỏ thì chỉ cần cho thêm đường đỏ vào bột gạo nếp thôi là xong rồi.
Có điều cô không có bột gạo nếp, nhưng cô lại có gạo nếp.
Gạo nếp là do anh họ cho, từ lúc được cho đến giờ Sở Thấm chẳng hề động, chờ đến tận cuối năm mới rớ vào.
Sở Thấm rửa sạch cối xay, vo gạo nếp, sau đó trộn với nước rồi nghiền thành hỗn hợp sánh mịn. Kế tiếp, cô hấp cách thủy đường đỏ cho chảy ra, trong lúc chờ thì vào nhà lôi đống lá gói bánh ú hồi hè ra, ngâm trong nước rửa sạch rồi lót trong một cái mẹt tròn, cuối cùng chỉ cần cho đường đỏ và hỗn hợp bột ban nãy vào mẹt, bắc bếp hấp trong khoảng ba mươi phút là xong.
Bánh chín, cô bẻ một miếng nhỏ nếm thử, ừm, ngọt vừa phải, không gắt, cô hài lòng gật đầu.
Sau khi hấp xong, phải ăn nhân lúc nó còn nóng, chứ thứ này mà nguội thì sẽ cứng lại, vừa khó nhai lại khó ăn. Nhưng nếu cứng lại thì sẽ dễ bảo quản hơn, Sở Thấm bèn đặt số bánh tổ còn thừa cạnh cửa sổ, tính nhờ nhiệt độ ngoài trời đóng băng chúng nó, khi nào đóng băng xong thì cắt thành từng miếng nhỏ, xếp chồng lên rồi cất vào trong tủ là được.
Nhìn màu đỏ của bánh tổ nhạt dần vì khí lạnh, lại ngửi hương vị ngọt ngào thoang thoảng trong không khí, Sở Thấm bỗng thấy trái tim như ngâm trong mật.
Hôm sau.
Lại là một ngày tuyết rơi dày đặc, hôm nào Sở Thấm cũng phải ra ngoài dọn tuyết tận ba lần.
Tuyết trong sân đã chất đầy cả sườn núi, chỗ đó còn có mấy bụi cây bị đè ngả rạp ra đất. Đứng từ trên núi nhìn xuống, nhà Sở Thấm chẳng khác nào bị tường tuyết bao vậy cả.
Sáng sớm thức dậy, Sở Thấm ngồi trên giường, nhìn ngọn lửa bập bùng trong lò sưởi, vô cùng may mắn vì mình đã lo xa mà xây lò sưởi trước.
Xem thời tiết bây giờ đi, bên ngoài là tuyết bay đầy trời, gió lạnh rít gào, nhưng trong phòng cô lại ấm áp vô cùng. Sở Thấm chỉ mặc một bộ đồ mỏng, đi tới đi lui trong phòng, tiện tay quẳng vào lò sưởi thêm hai khúc củi.
Than củi này dùng bền thật sự, Sở Thấm để một thùng trong phòng, thế mà hiện tại mới chỉ vơi đi một chút, còn chưa đến một phần sáu nữa.
Thím Sở cũng bảo may là có than củi mà cô cho, chứ mùa đông năm nay lạnh bất thường quá. Thậm chí bà Tiền cũng lén chạy tới tìm cô, dùng vòng bạc đổi gạch.
Đổi gạch để làm gì?
Thì người già đâu giỏi chịu lạnh.
Nhưng bà Tiền lại bảo: “Thật ra nếu chỉ có mình bà già này, có lạnh chút cũng chẳng sao, thậm chí chết cóng cũng không phải vấn đề lớn, sống đến từng tuổi này rồi, được thêm một ngày chính là phúc. Nhưng con cháu trong nhà vẫn còn nhỏ, nếu bà không còn thì hai đứa nó biết sống làm sao, nên phải đối xử tốt với bản thân hơn thôi.”
Nghe vậy, Sở Thấm cảm động lắm, dù trái tim cô có sắt đá đến đâu thì trong lòng vẫn có thiện cảm với người già và trẻ nhỏ.
Mười tám năm sống ở thời tận thế kia đã ảnh hưởng sâu sắc đến cô, sau khi tận thế ập tới, trẻ nhỏ là bảo vật quý giá nhất, dù người thành phố có tiêu xài hoang phí cỡ nào, liên bang có hủ bại ra sao, thì tài nguyên đổ lên người trẻ nhỏ vẫn luôn ở mức cao nhất, chất lượng nhất.
Thế nên Sở Thấm lập tức nhận lấy vòng bạc, sau đó dọn gạch và xi-măng tới nhà bà Tiền, còn tiện tay xây luôn lò sưởi cho bà. Nghe nói bây giờ cả nhà bà Tiền không thèm ra cửa nữa mà tối ngày rúc trong nhà hưởng thụ lò sưởi.
Có lẽ thấy lò sưởi rất có ích nên sau này lại có thêm vài nhà trong thôn bắt tay xây.
Tính đến hiện tại, một phần ba hộ gia đình trong thôn đã có lò sưởi, dẫn tới số người tụ năm tụ ba bên nhau sưởi ấm, tám chuyện cũng giảm đi nhiều.
Sở Thấm khoác áo bông, bước vội ra ngoài cửa đánh răng, đánh xong thì leo lên nóc nhà quét sạch tuyết đọng bên trên. Giờ cô đã thành thạo đến độ nhắm mắt cũng làm được, xong xuôi thì xuống bếp nấu cơm.
Mùa đông lạnh giá tất nhiên phải ăn món gì đó nóng hổi.
Thế là Sở Thấm quyết định làm sủi cảo chua cay, lại hấp thêm bốn cái bánh bao nhân tể thái. Phần nhân bánh bao chỉ cho thêm xíu thịt mỡ, ngoại trừ tác dụng tăng thêm độ béo cho bánh ra thì gần như không nếm ra được.
Nhưng chính nhờ xíu thịt mỡ phần nhân tể thái càng thêm thơm ngon, mỡ xanh bóng bẩy thấm vào lớp bánh mềm bao bên ngoài, lúc cho vào miệng chỉ thấy thơm lừng cả khoang miệng. Bánh bao nhạt, nước lèo sủi cảo lại nồng, hai bên kết hợp khiến người thưởng thức cảm thấy vô cùng thỏa mãn từ trong ra ngoài.
“Quá sướng!” Sở Thấm uống một ngụm sữa ấm, híp mắt nói.
Sáng mùa đông, cảm giác hạnh phúc như được tăng gấp mười lần vậy.
Cơm nước xong, cô đi quanh nhà dọn dẹp một lát.
Có lẽ thói ở sạch của cô ngày càng nặng lên rồi, không chỉ có thể, hình như cô còn mắc phải hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nữa hay sao ấy. Tỷ như sau khi nấu cơm xong, nhất định phải rửa chén rồi dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp thì mới yên tâm đi ăn cơm.
Hoặc là mỗi khi than củi cạnh bếp lò giảm xuống một mức nhất định thì cô chắc chắn sẽ lập tức bổ sung thêm. Đúng rồi, còn phải dọn dẹp bụi tro dưới đáy bếp nữa, dọn thật sạch, sau đó mới chuyển số củi mới tới, để dưới cùng, số củi cũ thì chất lên trên dùng tiếp.
Cũng nhờ vậy mà cơ thể được rèn luyện, nên dù mùa đông kéo dài tận hai ba tháng thì cô vẫn tràn trề sức lực, khỏe mạnh vô cùng, một đấm hạ gục hai người đàn ông luôn!
Hôm nay, sau khi quét dọn nhà cửa xong, thấy đã đến giờ, cô lập tức cầm theo mấy khối bánh tổ và hai trái táo, lên đường tới nhà máy cơ khí.
Lần này, Sở Thấm vẫn đi bằng xe đẹp. Tuyết rơi dày nên đạp xe chẳng dễ chút nào, có trời mới biết cô tốn bao nhiêu sức mới đạp đi nổi.
Trên đường đi, gió lạnh tạt vào mặt, Sở Thấm đánh quấn cao khăn quàng cổ lên, kéo thấp mũ xuống che chắn một phần.
Hầy, lạnh quá đi, hối hận ghê, từ đầu cô đã cảm thấy quan hệ giữa mình và xưởng trưởng Kỷ chưa thân thiết đến độ có thể tới ăn cơm tân gia rồi. Đừng bảo là Kỷ Cánh Diêu ít bạn ít bè, thế nên tới một người được các công nhân dẫn mối tới mua bán như mình cũng có thể lọt vào mắt xanh nha? Chậc chậc, nếu vậy thì nhân duyên của anh đúng là đạm bạc thiệt.
Đạp gần bốn chục phút, cuối cùng cô cũng đến được nhà máy cơ khí.
Không khí trong nhà máy náo nhiệt hơn hẳn lúc trước, trên con đường gần lối ra vào cũng thường xuyên xuất hiện người qua lại.
Sở Thấm đi tới tòa nhà ký túc xá, sau đó nhờ hỏi thăm mọi người trong ký túc xá mà biết được nhà của Kỷ Cánh Diêu nằm ở đâu. Ngay lúc tính nhấc chân đi tới đó thì lại phát hiện Kỷ Cánh Diêu cũng đang đứng gần đây, nhưng hình như là không nhìn thấy cô.
Sở Thấm nhẹ nhàng tiến sát lại gần, cất giọng nói nhỏ: “Đừng nói cái danh nhà lính này của anh là nhờ đục nước béo cò lừa bịp người khác mà có đấy nhé?”
Bằng không sao lại chẳng phát hiện ra một người lớn như cô?
Kỷ Cánh Diêu bị dọa giật nảy mình, sau khi hoàn hồn vội nói: “Làm gì có.”
Trong mắt Sở Thấm ánh lên vẻ nghi ngờ, nhưng cũng không nói gì nhiều, chỉ giơ cái rổ trong tay lên cho anh xem: “Quà mừng tân gia của anh này.”
Sau đó, không đợi anh đáp lại, cô đã bổ sung thêm: “Tôi chưa từng nhìn thấy kiểu nhà dành cho một người như này bao giờ đâu, mau, dẫn tôi lên xem thử đi, để xem làm sao con người ta lại sống được trong cái chuồng bồ câu này, chẳng lẽ không thấy nóng hả?”
Kỷ Cánh Diêu: “…”
Sao nghe giọng cô, anh lại có cảm giác mình trông thảm lắm nhỉ?
Kỷ Cánh Diêu mỉm cười, nhận lấy cái rổ, sau đó dẫn Sở Thấm lên.
“Xưởng trưởng Kỷ, đây là?”
Trong ký túc xá đã có thêm không ít người, lúc đi dọc hành lang tầng một, chốc chốc là lại có người đến chào hỏi.
“Bạn.” Kỷ Cánh Diêu đáp lại ngắn gọn, rõ ràng.
Không hiểu sao Sở Thấm luôn thấy là lạ, hình như ánh mắt mấy người này nhìn cô có gì đó quái dị lắm.
“Sao họ lại nhìn tôi như thế?” Sở Thấm trộm hỏi.
Kỷ Cánh Diêu kinh ngạc: “Cô không biết hả, trong nhà máy của bọn tôi, cô nổi tiếng lắm đấy.”
Sở Thấm giật mình: “Vì vụ lái xe hả?”
Kỷ Cánh Diêu gật đầu: “Nhiều tài xế trong nhà máy còn chưa điêu luyện bằng cô đâu, thế nên lần này họ cảm thấy mất thể diện lắm.”
Sống lưng Sở Thấm lập tức thẳng tắp, xem ra sau này, bất kể đi tới đâu cô cũng có thể dễ dàng nổi lên như cồn rồi.
Nhà Kỷ Cánh Diêu nằm ở tầng ba, một tầng không quá cao cũng không quá thấp. Không chỉ vậy, nhà anh còn nằm cuối hành lang, cách nhà vệ sinh công cộng xa nhất.
Ở thời đại này, nhà vệ sinh công cộng không chỉ có mỗi công dụng là “giải quyết nỗi buồn”, mà còn kiêm luôn nhà tắm, chỗ rửa mặt các kiểu. Thế nên không nghĩ cũng biết mỗi sáng, mấy phòng gần nhà vệ sinh sẽ ồn ào đến cỡ nào, nếu đổi thành người hay gắt ngủ như Sở Thấm, kiểu gì cũng sẽ bị hành đến suy nhược tinh thần cho xem.
Còn chưa tới cửa nhà anh mà Sở Thẩm chỉ cần liếc mắt thôi cũng đã nhận ra: “Hình như nhà anh lớn hơn nhà người khác thì phải.”
Nhà anh nằm ngay khúc cua, tòa nhà này được xây theo hình chữ L, nhà anh nằm ngay chỗ gạch ngang. Hơn nữa chỗ đó còn làm tận hai căn hộ, căn của anh nằm ngoài rìa.
Khu vực đó chia đều cho hai gia đình, mắt thường cũng nhìn thấy được diện tích của nó lớn hơn những căn nhà cùng tầng.
Kỷ Cánh Diêu gật đầu: “Nhà của tôi rộng khoảng bảy mươi lăm mét vuông, chia thành hai phòng ngủ, một phòng khách.”
Sở Thấm trợn trừng mắt: “Nhỏ quá vậy!”
Còn nhỏ hơn cô tưởng tượng nữa, thế thì bí chết mất!
Cô cau mày, sau này cô tuyệt đối không ở trong loại căn hộ này đâu, còn chưa rộng bằng sân nhà cô nữa!
Hầu hết ba thế hệ trong một gia đình ở thành phố đều sống trong ngôi nhà có diện tích từ hai mươi đến ba mươi mét vuông, nhưng nhà của Kỷ Cánh Diêu không khác gì một căn biệt thự cao cấp.
Sở Thấm đi dọc hành lang, vừa đi vừa nhìn.
Hành lang khá tối, hai bên sườn đều có người ở, những người này đã chuyển vào ở, bọn họ còn bày đồ đạc nấu cơm ngoài cửa. Có một số người dùng chung một nồi, có vài hộ gia đình lại dùng riêng.
Vì diện tích nhỏ, lại có nhiều người ở, không khí lưu thông kém khiến nơi này có mùi khó ngửi, đa phần là mùi dầu cây trẩu. Dù sao thì dạo gần đây đang là thời gian cao điểm để chuyển nhà, rất nhiều người dọn vào ở khi căn hộ vừa được hoàn thiện nội thất. Hầu như đồ dùng trong nhà bây giờ được sơn bằng dầu cây trẩu, mà nhiều đồ đạc sơn dầu cây trẩu như vậy cùng tụ tập lại một chỗ thì hỏi sao mùi không nặng cho được.
Sở Thấm hỏi Kỷ Cánh Diêu: “Đồ đạc trong nhà anh do ai làm?”
Kỷ Cánh Diêu đáp: “Thợ mộc Trương người Đông Hồ, sao vậy, cô cũng muốn đánh đồ nội thất à? Người đó đánh cũng không tồi, tinh thông khắc hoạ hội hoạ.”
Sở Thấm: “Tôi sẽ tự làm, tôi không muốn tốn tiền thuê người đánh.”
Nhưng cô không biết chạm khắc đồ hay vẽ vời gì cả, nếu có thể học được thì cũng tốt, bởi ai mà chẳng muốn sở hữu những món đồ nội thất xinh đẹp.
Mà Kỷ Cánh Diêu lại không ngờ cô có bản lĩnh ở phương diện này, vậy nên anh càng bội phục Sở Thấm.
Đúng là tài giỏi.
Khi đến nhà Kỷ Cánh Diêu, trong nhà anh có người.
Là ai? Trong đó có năm người mà Sở Thấm không quen biết, nhưng có hai người cô thấy rất quen.
Khi nghiêm túc nhìn thật kỹ, Sở Thấm bỗng bừng tỉnh.
Sở Thấm: “Là dì Lan!”
Đây chẳng phải người ở căn hộ bên cạnh nhà dì cả của cô sao?
Lâu rồi không gặp, vậy nên Sở Thấm phải suy nghĩ mất hai giây mới nhận ra.
Lan Bạch nhìn Sở Thấm, sau đó lại nhìn Kỷ Cánh Diêu, bà ta nở nụ cười tươi rói, để lộ vết nứt trên chiếc răng cửa.
Lan Bạch cười đáp: “Đúng vậy, là dì đây! Sở Thấm, lâu không thấy cháu tới nhà dì cả chơi, tưởng cháu quên dì rồi chứ.”
Sở Thấm vội đáp: “Cháu nhớ mà.”
Sở Thấm cười ngượng ngùng, sau đó cô hàn huyên với Lan Bạch mấy câu. Kỷ Cánh Diêu bắt đầu giới thiệu cô với mọi người, Sở Thấm “xin chào” mấy lần xong cũng im như hến, quan sát khắp căn phòng.
Vừa vào cửa sẽ là chỗ ăn cơm trong phòng khách, có bàn ăn và một chiếc ghế dài có chỗ tựa lưng, gọi là “sô pha”.
Sở Thấm quan sát hai chiếc sô pha bằng thái độ nghiêm túc, thầm ghi nhớ, nghĩ đến lúc rảnh cũng phải chế tác một cái sô pha như vậy để trong nhà chính.
Bên cạnh sô pha còn có cái bàn nhỏ, còn lại là hai chiếc tủ bát một mới một cũ.
Bên trong căn phòng có hai gian phòng nhỏ thông với nhà hàng xóm bên cạnh, một là phòng bếp, còn lại là WC.
Sở Thấm thấy khá hay, hoá ra WC có thể đặt trong nhà.
Cả hai nơi đều có cửa sổ, nhưng phòng bếp hướng ra hành lang lại có ánh sáng không được tốt lắm, trông hơi tối tăm.
Mà ánh sáng trong WC lại rất tốt, nó không sát hành lang, từ cửa sổ nhìn ra có thể thấy một toà nhà khác, còn nhìn về nơi xa xa sẽ là đỉnh núi bị phủ đầy tuyết.
Bên phải có hai căn phòng, ánh sáng cực kỳ tốt, nhưng không biết mùa đông có ấm mùa hè có mát hay không. Một căn phòng còn có ban công, đứng từ ban công có thể ngắm nhìn toàn cảnh, nhiều bộ phận của xưởng máy móc.
Tự nhiên Sở Thấm lại cảm thấy cái chuồng bồ câu này cũng khá tốt, ít nhất là rất tiện.
Ngay cả WC cũng được đặt trong nhà và có chỗ tắm rửa, hỏi sao không thuận tiện cho được.
Nhưng Sở Thấm vẫn thích căn nhà có sân của mình hơn, cô bắt đầu suy ngẫm, sau này xây nhà phải ưu tiên kết hợp kiểu căn hộ phòng xép với nhà vườn của mình.
Vậy thì phải xây dựng thế nào?
Sở Thấm suy nghĩ cẩn thận…
Đồ ăn trong bữa tiệc chuyển nhà là do Kỷ Cánh Diêu làm, điều khiến Sở Thấm ngạc nhiên là tài nghệ nấu ăn của anh cũng không tồi.
Dù chưa ăn, nhưng chỉ cần ngửi thấy mùi thơm nức mũi từ trong bếp truyền ra là Sở Thấm cũng đủ biết món ăn này ngon thế nào.
Buổi trưa đến gần, những bông tuyết bên ngoài bắt đầu rơi.
Đứng trên ban công nhìn xuống có thể thấy con đường nhỏ dẫn đến thôn Cao Thụ bên ngoài xưởng máy móc, con đường quạnh quẽ không một bóng người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận