Thập Niên 60 Cường Thủ Kiếm Tiền

Chương 151:

Chân con hươu xấu số bị đứt, nó quỳ rạp xuống đất.
Như vậy vẫn chưa đủ, Sở Thấm tránh được động tác chó cùng rứt giậu của con hươu, vòng sang bên cạnh rồi cắt chân trước bên phải của nó. Vết cắt quá tàn bạo, lúc này hươu rừng quỳ rạp xuống đất, không thể bò dậy được nữa.
Sở Thấm vỗ ngực nói: “Tay nghề cũng không bị giảm sút quá nhiều, năm đó chém đầu hươu đâu tốn sức như vậy!”
Sở Thấm toát mồ hôi lạnh, suýt nữa là cô bị con hượu đụng trúng rồi, tóm lại là do lâu không đi săn nên hơi ngượng tay.
Con hươu rừng vẫn giãy giụa không ngừng, Sở Thấm không dám ở lại nơi này quá lâu. Con hươu không đổ quá nhiều máu, nhưng ai biết nó có thu hút con nào khác tới đây hay không, mùi máu tươi rất dễ hấp dẫn động vật hoang dã.
Sở Thấm cũng không có ý định giết chết con hươu luôn trên núi, dù sao thì máu hươu cũng là thứ đáng giá, cô muốn giữ lại.
Vì thế Sở Thấm đã bỏ con hươu vào trong ba lô không gian, cảnh giác nhìn xung quanh rồi nhanh chóng xuống núi.
Đợi đến khi ra khỏi cửa suối nước nóng, đến phần bìa rừng Sở Thấm mới dám thở phào một hơi, cô dựa vào gốc cây để lấy lại bình tĩnh.
Sở Thấm nhắm mắt, cô đứng dậy, tuyết đọng trên cây thi nhau rơi xuống.
Không chỉ tuyết đọng trên cây, dường như tuyết bắt đầu rơi từ giữa không trung, vừa nãy cô không để ý tới.
Sở Thấm vươn tay cảm nhận bông tuyết.
Bông tuyết tan ra khiến lòng bàn tay cô hơi ướt.
“Phải về rồi.” Sở Thấm thì thầm với bản thân, trận tuyết này chắc lại dày lắm cho xem.
Nhưng trước khi quay về, Sở Thấm cần phải chặt một ít củi trước, cô có mang dao chặt củi theo. Dùng dao chặt cùi chặt mấy cây gỗ, sau đó vứt bảy cây gỗ vào trong không gian, hai cây còn lại thì kéo thẳng về.
Lúc Sở Thấm về nhà, cô tình cờ thấy Đại Nành Tử lên núi, hai người gật đầu xem như chào hỏi, nhưng không ai nói với nhau câu nào.
Về đến nhà.
Sở Thấm tới sân sau trước, cô đặt ba thanh gỗ vừa kéo về trong sân sau, dùng dao chẻ củi chặt thành từng đoạn ngắn.
Mặc dù trong nhà có rất nhiều cây gỗ nhưng Sở Thấm không nhìn được cái cảnh đồ thì hao dần mà không bổ sung thêm.
Sau khi chặt riêng thành từng đoạn, Sở Thấm đặt chúng trong sân, đợi ngày nào trời nắng sẽ đem ra phơi rồi ôm vào phòng bếp.
Sau đó Sở Thấm thả hươu rừng ra, cô lấy cái thùng, bắt đầu dốc máu hươu vào đó.
Máu hươu rất hữu ích, ở kiếp trước, người trong thành phố luôn muốn có nó, nhưng tiếc là mỗi lần săn xong mang hươu về đến nơi chỉ còn có ít máu.
Sở Thấm nhanh tay lẹ mắt, dùng con dao giết heo đâm vào giữa người con hươu, nó run rẩy vùng vẫy khoảng nửa phút mới dần yên lặng.
Máu tươi từ người con hươu chảy thẳng vào cái thùng to lớn kia, thỉnh thoảng lại nhỏ vài giọt trên nền tuyết trắng tinh, trông đỏ rực chói mắt cực điểm.
“Cuối cùng cũng xong.” Sở Thấm để con hươu rừng sang một bên, sau khi vắt hết máu thì nó cũng đã chết đờ rồi.
Sở Thấm cất máu hươu thu được vào trong ba lô rồi lại cố gắng nhét cả con hươu vào.
Mãi sau Sở Thấm mới gật đầu hài lòng, không tồi, chỉ chiếm một diện tích nhỏ của ba lô.
Xem ra trò chơi chó kia vẫn rất hiểu chuyện.
Sở Thấm thả hươu ra, cắt đứt sừng hươu… Ai nha, cái này cũng là vật quý hiếm.
Sừng hươu được cho là thuốc hiếm, có tác dụng làm ấm thận, bồi bổ gân cốt, hầm thịt ăn cũng không tồi.
Có thể nói khắp người hươu đều là bảo bối, ngoài máu, sừng còn có deer penis. Sau khi lọc những thứ quý hiếm, Sở Thấm còn cắt được khoảng một hai mươi cân thịt ở các bộ phận có thể ăn được.
Thịt hươu tươi ăn rất ngon, ban đêm, Sở Thấm cắt một miếng thịt hươu rồi thái lát, đặt trên phiến đá nướng.
Sở Thấm để phiến đá vào trong bếp than, đồng thời tưới dầu lên trên, sau đó đặt miếng thịt hươu tươi lên trên, âm thanh “xèo xèo” vang lên kích thích vị giác của con người.
Thậm chí lúc ăn thịt hươu chín còn không cần chấm nước sốt, mùi vị khi ăn thẳng như vậy cũng không tồi.
Còn nếu muốn chấm, Sở Thấm sẽ chấm với muối tiêu, cô thầm nghĩ sang năm xay thêm ít bột ớt cũng hay.
Thật ra trong nhà Sở Thấm vẫn còn tương vừng, toàn bộ hạt mè trong thôn đều được đem đi ép lấy dầu, ép xong Sở Thấm chia làm bốn lạng, bây giờ vẫn còn nguyên trong tủ, không mất dấu giọt nào.
Tương vừng là thím Sở cho, lần đó Sở Thấm cho thím Sở đồ sấy, vậy nên ngày hôm sau thím Sở đã đưa lại Sở Thấm tương vừng. Nghe nói tương vừng này là do người chị họ của bà ấy nghiền, khoảng hai cân, Sở Thấm vừa ngửi đã thấy thơm.
Hôm sau canh đông lại, Sở Thấm có thể vớt mỡ lợn. Heo nhà cô béo phì, hầm canh có thể thu được một lớp dầu dày nổi phía trên, canh xương hầm ít dầu mỡ vẫn ngon hơn, số mỡ heo vừa thu đủ để cô dùng trong một ngày.
Sở Thấm khóa kỹ cửa, chốt cửa sổ.
Sau khi thổi tắt ngọn đèn dầu, Sở Thấm lại bắt đầu nghĩ tới những gì mình thu hoạch được hôm nay rồi vui vẻ nằm xuống giường ngủ.
Ngày tháng thoi đưa, mùa xuân tươi đẹp tìm đến.
Chớp mắt một cái lại tới đêm giao thừa.

Khác với năm trước, năm nay Sở Thấm ở trong nhà, cô có rất nhiều không gian và vật tư để chuẩn bị cho đêm giao thừa.
Hôm trước đêm giao thừa hai ngày, Lý Hoà ở cách xa ngàn dặm nhận được một gói hàng từ em họ gửi tới.
Lý Hoà ngẩn tò te khi người đưa thư điểm mặt gọi tên, không phải mẹ anh ta vừa mới gửi một kiện hàng ư, sao giờ lại có nữa vậy?
Tới khi mở ra xem mới biết, hoá ra là Sở Thấm gửi tới.
Bởi vì dân số thưa thớt mà đất đai rộng lớn, bộ đội không hề thiếu đất cho nên người có cấp bậc như anh ta hoàn toàn có thể chọn một mảnh đất để xây nhà ở.
Vợ của Lý Hoà là bác sĩ quân y, tên Lương Thiến, hai người theo đuổi tư tưởng mới, là kết hôn yêu đương tự do.
Về đến nhà, Lương Thiến thấy gói hàng thì tỏ vẻ buồn bực: “Mẹ lại gửi tới nữa à?”
Lý Hoà lắc đầu đáp: “Là Sở Thấm.”
Lương Thiến ngạc nhiên: “Là em họ ư?”
Lý Hoà vừa nói vừa mở ra, cau mày: “Đúng vậy, không phải con bé đó đang sống một mình à? Mẹ gửi thư về nói con bé dọn ra khỏi nhà chú thím rồi, tại sao vẫn có thể gửi nhiều đồ tới như vậy?”
Mở ra xong, Lý Hoà lại càng ngỡ ngàng hơn: “Không ít đâu.”
Đến cả Lương Thiến cũng không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, thật ra cô ta chừng từng gặp Sở Thấm, kết hôn trong quân đội, mấy năm nay vẫn còn nhiều việc phải làm, mà đi bộ đội phải xa nhà nên cũng không có cơ hội về thăm người thâm. Sau lại mang thai sinh con, suy cho cùng thì cô em họ này chỉ tồn tại qua miệng mẹ chồng và chồng mà thôi.
“Mẹ nói em họ là một đứa ngoan ngoãn trung thực, hơi nhút nhát và không thích nói chuyện.” Lương Thiến nói. Lúc còn ở đây, mẹ chồng đã nói rất nhiều về cô em họ này, vậy nên Lương Thiến cũng hình dung được phần nào.
Lý Hoà nhìn lá thư được gửi tới, anh ta cười nói: “Bây giờ không còn nhút nhát nữa đâu, hoang dã rồi. Lá thư trước mẹ có đề cập tới, nói những chuyện Sở Thấm có thể làm còn tốt hơn đàn ông, tính tình cứng ngắc không khác gì cục đá.”
Lý Hoà đọc thư, ban đầu anh ta không tin lời mẹ nói, nhưng bây giờ thì tin rồi.
Trong thư, Sở Thấm nói rằng mấy món đồ sấy này là do cô tự làm ở nhà. Cô biết đặt bẫy thú rừng và nuôi heo, vậy nên anh ta không cần phải lo lắng gì cho cô và hãy nhận lấy mấy món đồ mà cô gửi tới, nếu không cô sẽ không yên lòng.
Sau đó Sở Thấm cũng nói thêm là mình kiếm được nhiều công điểm, không ai trong thôn có thể vượt qua cô, chăm chỉ lao động sẽ không bị đói.
Lý Hoà cảm thán: “Nội dung thư chỉ nói về những chuyện thường ngày, nhưng mỗi chữ lại lộ rõ tính chất kiên cường mạnh mẽ. Đúng là trước đây Tiểu Thấm rất nhút nhát và không thích nói chuyện… Mà cũng không đến mức này.”
Nụ cười trên khuôn mặt Lý Hoà rất biến mất: “Lúc ở với dì và dượng anh con bé vẫn rất hoạt bát, sau lại trở nên hướng nội ít nói, bây giờ kiên cường mạnh mẽ thế cũng không tệ, sẽ không bị ai bắt nạt.”
Lương Thiến băn khoăn: “Lần trước mẹ bảo chúng ta tìm đối tượng cho em họ, mà giờ em họ như vậy… Tìm không dễ đâu. Muốn tìm bạn đời phù hợp phải tìm người bù trừ cho mình, ban đầu em chỉ tập trung vào mấy người tính tình cứng rắn chút, nhưng giờ có vẻ không hợp nữa rồi.”
Lý Hoà ngẫm nghĩ, tự thấy chẳng sai.
Người mà vợ chồng họ tìm chắc chắn là người trong quân đội, là quân nhân, mà theo quan điểm của Lý Hoà thì sau khi kết hôn nhất định phải sống ở chỗ người chồng đóng quân, sống chung với quân đội.
Nhưng Sở Thấm có thể tự nuôi sống bản thân, cô kiếm sống dựa vào đất đai đồng ruộng, giờ bảo cô từ bỏ thôn Cao Thụ để gia nhập quân đội thì e là không được.
Lý Hoà tự hỏi: “Vậy trước mắt cứ từ từ đã, xem tính cách có hợp hay không, dù gì Tiểu Thấm vẫn còn nhỏ.”
Lý Hoà nhìn đồ sấy, thở dài: “Tối nay chúng ta xào lạp xưởng ăn đi, thật khó để con bé có thể tự nuôi sống mình và làm được món đồ sấy ở độ tuổi còn trẻ như vậy.”
Bộ đội không có nạn đói, nhưng họ thèm thịt là thật.
Thỉnh thoảng Lý Hoà vẫn có cơ hội bổ sung thức ăn từ căng tin, nhưng Lương Thiến lại rất ít ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận