Thập Niên 60 Cường Thủ Kiếm Tiền

Chương 234:

Mà Sở Thấm vẫn là cách nói đó. Người trong thôn cũng không bám lấy cô nữa. Nhưng cô vẫn mất kiên nhẫn, đợi đến khi có người cầm trứng gà chuẩn bị đến nhà đổi thịt thì Sở Thấm đã từ chối: “Có thể giúp cháu gọi đội trưởng Hàn đến không? Nếu không thì hôm nay hãy kéo con heo còn lại đến chuồng heo luôn đi.”
Người kia mừng rỡ, lấy một cái trứng gà trong giỏ nhét cho Sở Thấm ngay, rồi xoay người chạy xuống sườn dốc tìm đội trưởng Hàn.
Sở Thấm sờ trứng gà, thầm nói trong thôn lại náo nhiệt một phen rồi. Mặc dù chỉ có một con heo, nhưng mỗi hộ gia đình được chia vài lạng thịt cũng là chuyện vui rồi.
Đội trưởng Hàn vội vã chạy đến, thậm chí Sở Thấm còn ngửi thấy mùi khói thuốc trên người ông ấy. Có thể thấy lúc nãy ông ấy vẫn chưa hút thuốc xong.
Ông ấy hỏi: “Cô muốn kéo heo đến chuồng heo thật à?”
Sở Thấm thở dài: “Không kéo cũng không còn cách nào khác.”
Cô đâu muốn bị người khác làm phiền mỗi ngày.
Đội trưởng Hàn gật đầu, sau đó tìm Tư lão Đồ cùng ước lượng trọng lượng của con heo, ngạc nhiên nói: “228 cân, nặng đấy.”
Sau đó ông ấy lại tiếc nuối nhìn Sở Thấm: “Tôi muốn sắp xếp cô đến chuồng heo rồi đấy.” Kỹ thuật nuôi heo này mà không đi đến chuồng heo thì thật đáng tiếc.
Sở Thấm giật mình: “Đừng mà! Thôi bỏ đi! Tôi không chịu nổi nơi đó đâu.”
So với trọng lượng năm ngoái thì không chênh lệch bao nhiêu, nhưng vì năm ngoái heo có đủ thức ăn gia súc. Còn năm nay ở trong thôn thức ăn gia súc đã bị suy giảm, nên hai con heo nhà Sở Thấm được xem như thành một phái riêng.
Do đó có thể thấy trong năm nay cuộc sống không hề dễ dàng. Trong thôn coi như tốt lắm rồi. Các thôn dân không còn bị cảnh bữa đói bữa no, một là vì năm ngoái lương thực coi như dư dả, hai là vì đã mở căng tin.
Đội trưởng Hàn không cho các thôn dân ăn thả cửa. Lượng ăn như Sở Thấm chỉ được ăn đến bốn năm bát, còn mấy người khác cùng lắm cũng chỉ bảy tám bát.
Đợi đến thời kì giáp vụ đã đến mùa rau dại. Thứ này cũng được xem như lương thực. Căng tin cũng làm bánh bao rau dại.
Tất nhiên bánh bao rau dại này không làm từ bột mì trắng giống như Sở Thấm hồi trước, càng không có nước chấm ăn kèm, mà là dùng cám mì. Thứ này khó ăn nhưng được cái no.
Đội trưởng Hàn rất vui vẻ nói: “Con heo nhà cô đến rất đúng lúc, nuôi cũng béo tròn nên tôi sẽ chấm nhiều công điểm hơn cho cô.”
Dứt lời, ông ấy và Từ lão Đồ kéo con heo rời đi.
“Haiz!” Đợi họ rời đi rồi, Sở Thấm nhìn chuồng heo trống trải mà than thở, trong lòng cũng trống rỗng.
Không thể nuôi heo được nữa, coi như đã cắt đứt một con đường tiền tài của Sở Thấm. Nhưng cô lại nhanh chóng trở nên phấn chấn, trong nhà vẫn còn mấy con gà chưa được xử lý.
Gà thì dễ xử lý hơn nhiều. Dù Sở Thấm không nỡ giết cũng phải giết, nhưng không nhất thiết phải gấp gáp như thế. Bởi vì bây giờ việc cấp bách là ba lô không gian không đủ dùng.
Thịt heo đã giết hôm nay có thể để cùng ô không gian với số thịt heo còn lại. Thịt gà cũng phải chiếm một ô không gian riêng biệt. Nhưng trước mắt ô không gian này vẫn đang đựng bánh bao.
Ô không gian còn lại là để trứng gà, mà khổ nổi thịt gà không thể để chung với trứng gà, bây giờ cả ba ô không gian đều đã đầy ắp.
Sở Thấm buồn bực.
Số trứng gà mà cô tích trữ này đều do mấy con gà trong nhà đẻ ra, dựa vào đâu mà không thể đặt chung một chỗ? Không ngờ hệ thống lại gây khó dễ cho cô ở chỗ này, khiến cô rất không vui.
Cả ba ô không gian đều được sử dụng, nói cách khác sau này không thể nhét thêm món đồ gì vào trong không gian nữa.
Ban đầu cô còn muốn bẻ thêm nhiều chuột tre, rồi để trong không gian hai ba năm sau ăn dần. Tiếc quá đi!
Có lẽ ngày càng đến gần năm 1959, Sở Thấm nhìn lương thực không được xem là dồi dào trong hầm, rồi lại nghĩ tới sức ăn của mình và Tiểu Bạch chẳng đủ lấp đầy bụng. Cô bắt đầu hơi thấp thỏm lo âu.
Trương Phi Yến cũng thế. Cô ấy càng lo lắng hơn Sở Thấm, thậm chí còn mức độ vô cùng buồn bực sốt ruột.
Suy cho cùng Sở Thấm không trải qua ba năm đó, nên cô chỉ có thể tưởng tượng mà thôi. Nhưng Trương Phi Yến thì khác. Đối với cô ấy, ba năm sau là hình ảnh thực. Đói kém đến nỗi không nỡ chứng kiến, nhớ lại những cảnh tượng đó, cô ấy không khỏi run lẩy bẩy.
Cô ấy lo âu không thể xoa dịu. Cho dù đi lên núi ngắm nhìn khoai lang sinh trưởng tốt cũng không được.
Bấy giờ cô lại lật sách cấp hai ra, không còn mù tịt không hiểu gì như lúc đọc sách ngày trước nữa.
Kỹ thuật viên Mạc vẫn đang ở trong thôn. Cô ấy đã dồn rất nhiều tâm huyết vào những mảnh đất ở các thôn mà mình chăm sóc, đâu thể rời đi ở thời khắc chín muồi cuối cùng. Cô ấy còn chuẩn bị ghi chép số liệu đây này.
Do đó cứ cách dăm ba bữa Sở Thấm lại chạy đến chỗ của kỹ thuật viên Mạc. Cô không thích tiếp xúc với người khác, nhưng cũng biết được nhân lúc cô ấy còn ở đây, mình học hỏi thêm nhiều điều mới là cách tốt nhất. Đợi cô ấy đi rồi sẽ không còn sinh viên nào có thể làm giáo viên chỉ bảo cho cô.
Tháng chín mùa thu là mùa thu hoạch.
Hiện trong thôn Cao Thụ, thứ bắt mắt nhất là từng mẫu ruộng lúa vàng ươm nối liền nhau. Hạt lúa đầy ắp khiến cây lúa trĩu xuống. Có nông dân dày dặn kinh nghiệm đã mừng rỡ như điên trên bờ ruộng.
“Chắc chắn năm nay lúa sẽ được mùa lớn, 100%.” Ông cụ Mã có vai vế cao nhất, cũng là người lớn tuổi nhất trong thôn Cao Thụ đỏ mắt nói. Ông ta nâng cây lúa đang rũ xuống lên bằng đôi tay thô ráp, mắt ngân ngấn nước.
Ông ta lau khóe mắt nói: “Đã lâu lắm rồi tôi chưa từng nhìn thấy cây lúa như này. Việc sử dụng phân bón hóa học là chính xác. Dù tốn bao nhiêu tiền cũng xứng để đổi vụ được mùa này.”
Không những lúa được mùa mà khoai lang và ngô cũng sinh trưởng tốt. Lúc đó may mà kỹ thuật viên Mạc đã bón phân dựa theo nguyên tố bị thiếu trong đất trồng khoai lang, còn giúp dồn phân chế tạo phân bón.
Mà cây ngô cũng khiến người ta cảm thấy mừng rỡ. Lúc đó kỹ thuật viên Mạc đã đề nghị trồng đậu nành trong ruộng ngô. Người trong thôn đều cảm thấy suy nghĩ này quá mạo hiểm, nhưng đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ thôn cân nhắc xong thì chịu áp lực bảo trồng đậu nành. Bây giờ nhìn thấy đậu nành và ngô thật sự bổ trợ cho nhau, theo lời kỹ thuật viên Mạc nói là còn tiết kiệm phân đạm.
Sở Thấm xong việc đang đứng trên bờ ruộng, hiếm khi không chạy về nhà trước, mà men theo bờ ruộng đi tới các ruộng cây trồng khác ở xung quanh để quan sát.
Cô dựa vào trí nhớ vượt trội tính toán, nói không chừng sản lượng lúa năm nay thật sự có thể cao hơn 10% so với năm ngoái. Không khéo còn đạt đến 15%.
Năm nay thời tiết không mấy suôn sẻ, có thể thu hoạch như vậy, đừng nói là năm sau, nếu ăn tiết kiệm một tí còn có thể ăn tới năm kia.
Tim Sở Thấm đập thình thịch. Kỹ thuật viên Mạc không hề nói điêu, lúc này cô đã hiểu rõ uy lực của phân bón rồi.
Bước vào tháng chín, các việc trọng đại lũ lượt kéo đến. Còn chưa kịp đến vụ thu, bên trên bỗng nói vụ thu phải cấp bách, bởi vì tiếp theo phải tập trung sức lực vào việc đào mương chứa nước.
Việc này cũng được thôi, người dân trong thôn còn có thể chấp nhận. Dù sao vẫn là câu nói đó. Mương là đào cho mình nên thuộc về công việc của mình.
Nhưng vụ thu vừa mới bắt đầu được nửa tháng, khi Sở Thấm còn đang ở trên đồng thở hổn hển gặt lúa, một đống người ở xung quanh cũng giống như cô, lại truyền tai nhau nói rằng tiếp tục thúc đẩy vụ thu và công việc sửa con mương.
Tại sao ư? Bởi vì phải rèn sắt thép rồi.
Đội trưởng Hàn mơ màng, Sở Thấm nghe xong cũng ngây người, các thôn dân cũng không khác là bao.
Không phải chứ? Bọn họ đang nói đùa à? Rèn sắt thép ư?
Bọn họ đâu phải là người có giấy chứng nhận, làm sao biết rèn sắt thép? Bình thường ngay cả sắt thép cũng hiếm khi nhìn thấy. Nhưng công xã đã cử một trợ lý họ Hoàng đến đây rồi.
Trợ lý Hoàng khó xử nói: “Chuyện này cũng hết cách rồi, dù gì trước cuối tháng mười mỗi đại đội phải cử ra 50 người đến công xã để xây lò rèn sắt thép.”
Đội trưởng Hàn buồn bực hỏi: “Chỉ cần xây thôi à?”
“Cũng không hẳn, mà còn phải rèn thép nữa.” Trợ lý Hoàng đáp, nói xong ông ta cũng thở dài: “Đều là nhiệm vụ do bên trên sắp xếp, thật ra trong công xã cũng không thể làm gì được.”
Nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, cô thật sự không nhịn được lên tiếng hỏi: “Công xã muốn rèn thép nhưng mà có nguyên vật liệu, than đá gì không?”
Cô đoán là không. Nếu có nguyên vật liệu thì hoàn toàn không nỡ để cho công xã rèn. Dù gì Sở Thấm cũng từng làm việc trong nhà máy thép, làm sao lại không biết cách để rèn ra thép cơ chứ?
Công xã hoàn toàn không có điều kiện này. Theo cô thấy đây là việc làm vớ vẩn, không bằng gạt bỏ hạng mục rèn thép này đi.
Xây lò rèn thép cũng cần dùng đến khá nhiều viên gạch. Sở Thấm đang tích góp viên gạch để làm lò sấy nghe xong thì lục phủ ngũ tạng đều đau nhức.
Trợ lý Hoàng lườm cô, lắc đầu nói: “Tôi không nghe nói cần dùng đến nguyên vật liệu gì. Còn than đá, còn cần đến nó ư? Trong công xã đã bắt đầu chuẩn bị chặt cây rồi.”
Sở Thấm: “...”
Được thôi, nói không chừng người ta thật sự có cách gì đó có thể rèn ra thép.
Đội trưởng Hàn ra sức nháy mắt với cô. Sở Thấm vốn vẫn muốn mở miệng nói gì đó, thấy đội trưởng Hàn như vậy thì không khỏi ngậm miệng lại không nói gì nữa, mà xoay người tiếp tục gặt lúa.
Ông ấy đang sợ cô đắc tội với người ta, nên bảo cô đừng nhiều lời nữa. Đúng là người trong cuộc còn chưa lo mà người xung quanh đã gấp gáp lo lắng rồi. Chỉ là một nông dân nhỏ bé bình thường thì lo nhiều như vậy để làm gì.
Sở Thấm ra sức gặt lúa, thế là mọi người xung quanh đều không hiểu ai đã chọc giận vị sát thần này. Tại sao lại đột ngột tăng tốc vậy? Đúng là nắng mưa thất thường, trở mặt nhanh như bánh tráng. Chỉ trong nháy mắt, đội trưởng Hàn vẫn đang trò chuyện với người ta cũng cảm nhận rất rõ người bên cạnh này lại tăng tốc độ làm việc lên đáng kể.
Bọn họ đang gặt lúa. Kỹ thuật viên Mạc cũng không nhàn rỗi, mà thống kê từng mẫu ruộng, ghi chép các số liệu chi chít đầy cuốn sổ.
Cô ấy cũng rất bận. Ghi ghép xong thôn Cao Thụ còn phải đi tới công xã, rồi tiếp tục đi tới thôn Khê Đầu.
Bây giờ hầu như đều nhờ Sở Thấm cho cô ấy mượn xe đạp, bởi vì đội trưởng Hàn cũng dăm ba bữa lại đi tới công xã để họp. Mỗi lần Sở Thấm nhìn thấy đội trưởng Hàn đi lên công xã họp đều nơm nớp lo sợ ông ấy lại mang về nhiệm vụ nào đó.
Giữa tháng mười, lúa đã gặt xong được một nửa. Lúc này nhiệm vụ của Sở Thấm đã đổi sang đập lúa.
Trên đồng ruộng đặt hơn một trăm thùng lúa. Thùng lúa cũng tức là thùng đập lúa, tiếng đập lúa “bộp bộp bộp” nối tiếp nhau ở trong thôn.
Đập lúa không hề nhẹ nhàng như gặt lúa. Hiện đang là thời điểm nắng gắt mùa thu, ánh mặt trời như lửa đốt chiếu xuống khiến người khác xây xẩm mặt mày, không cẩn thận sẽ bị say nắng.
Dưới ánh nắng, hai tay Sở Thấm cầm một bó lúa liên tục đập vào trong thùng đập lúa, để hạt lúa trên cây rơi vào trong thùng. Cây lúa để hai bên người cô đã chất thành đống, bên tay trái là chưa đập, còn bên phải là đã đập xong. Còn chất cao hơn cả người cô, suýt vây cô trong đống lúa không còn nhìn thấy bóng dáng.
Nhìn xung quanh, chỉ có đống lúa bên cạnh cô là chất cao nhất. Hôm nay Sở Thấm vẫn được 13 công điểm.
Sẩm tối, ánh chiều tà giống như dải lụa. Sở Thấm tan làm với cánh tay nhức mỏi, mà người bên cạnh cũng không khác là bao. Đập lúa là phải nhức mỏi tay. Sở Thấm ở mức độ này đã tốt lắm rồi.
Hôm nay người chấm điểm trong đại đội là Tiểu Đường. Cậu ấy không chỉ chấm điểm, mà còn phụ trách thống kê và đối chiếu.
Tiểu Đường vừa mới nhận được công việc này nên rất cẩn trọng, hận không thể để số chấm công ở bên gối, ngày nào cũng lật ra xem mới chịu được.
Bởi vì cậu ấy nắm rõ công điểm của mỗi người trong đại đội, càng biết rõ công điểm của Sở Thấm đã bỏ xa mọi người. Đến mức nào ư? Đó là gộp một hai ba người ở dưới cùng mới gần bằng cô.
Tiểu Đường thấy hôm nay cô lại được chấm 13 công điểm thì không khỏi cảm thán: “Sở Thấm, năm nay sau vụ thu khi chia lương thực, cô phải mang theo nhiều bao bố vào nhé. Nếu được, tốt nhất là kéo hai xe đẩy đến.”
Sở Thấm đang ký tên nghi ngờ, rồi bừng tỉnh. Nói vậy là cô nhiều công điểm đến nỗi một xe đẩy tay cũng không chở hết lương thực đúng không?
Sở Thấm chợt vui vẻ: “Được, cảm ơn nhé!”
Sở Thấm tràn đầy sức sống quay về nhà, bắt đầu nhóm lửa, sau khi đổ nước vào trong nồi mới cầm hộp cơm đi tới căng tin.
Gạo mới vẫn chưa có, nên mọi người vẫn phải ăn gạo cũ. Vì ngày mùa nên căng tin cũng không còn keo kiệt nữa, Sở Thấm phát hiện còn có cả thịt nữa. Là đậu đũa xào thịt. Mặc dù nói mỗi người chỉ có một thìa, mà trong một thìa đậu đũa này chỉ có một miếng thịt, nhưng đó cũng là thịt.
Sở Thấm trợn tròn mắt, chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày được nhìn thấy thịt trong căng tin. Chắc chắn đây là bữa thịt đầu tiên kể từ khi căng tin khai trương vào năm nay.
Người trong thôn cực kỳ phấn khởi. Sở Thấm cũng cảm nhận được lúc ăn cơm tâm trạng của mọi người hưng phấn đến cỡ nào.
Thím Tú Hoa vẫn múc thức ăn vào trong hộp cơm của cô, rồi lẳng lặng kéo Sở Thấm nói: “Bác đoán căng tin này của chúng ta sẽ mở lâu đấy.”
Sở Thấm ngạc nhiên: “Tại sao?”
Cô không thích, ngày mùa cô sẵn lòng ăn cơm căng tin, nhưng lúc rảnh rỗi cô thà ở trong nhà xào nấu mấy thứ tươi ngon để ăn.
Con người buồn vui không giống nhau. Thím Tú Hoa lại cảm thấy chuyện này cực kỳ tốt. Bởi vì chuyện này có nghĩa là bà ấy có thể làm việc lâu dài ở trong căng tin.
Thím Tú Hoa nói: “Bởi vì bên trên nói muốn mở tiệm cơm tập thể. Văn kiện đã truyền xuống rồi, bác nghe cháu gái lấy chồng ở trong công xã nói.”
Sở Thấm ngơ ngác gật đầu.
Trên đường về nhà, cô xách hộp cơm trầm tư. Cơm tập thể không chỉ có nghĩa là cùng ăn cơm, mà càng là “của công” ở mức độ sâu hơn.
Nói vậy là nhất định sau này sẽ càng trông coi củi lửa nghiêm ngặt hơn, không còn cho chặt một cách dễ dàng nữa. Thậm chí Sở Thấm còn cảm thấy có lẽ sẽ có người dựa vào tình hình ống khói mà suy đoán trong nhà có nhóm lửa hay không? Rồi nhóm lửa vì lý do gì? Một ngày dùng bao nhiêu củi.
Mấy thứ này cũng thôi đi. Nếu không có củi thì vẫn có thể dùng than. Sở Thấm đang nghĩ, liệu sau này lương thực có còn phân chia nữa hay không? Cô không biết nên muốn làm cho rõ.

Về đến nhà, Sở Thấm bỏ bánh bao vào trong nồi để hâm nóng. Bánh bao mà cô gói hồi trước đã ăn gần hết rồi, hai cái cuối cùng đang ở trong nồi. May mà đã ăn hết, như vậy lát nữa cô mới có thể giết gà bỏ vào trong không gian.
Vì số bánh bao này, cô đã đẩy lùi việc giết gà. Ban đầu cô định giết gà vào đầu tháng này, vì thế đã giấu số gà còn lại vào trong gò núi mà mộ của cha nguyên chủ đang chôn tại đó. Đợi khi nào ăn hết bánh bao mới giết.
Nhưng hồi đầu tháng dì cả đã mang đến cho cô ít bánh gạo. Sở Thấm thèm quá nên cắt bánh gạo thành từng miếng xong thì xào chung với cải xanh và trứng gà để ăn. Cô ăn mấy ngày liền mới thấy ngán, cho nên bánh bao mới còn lại chừng này.
Sở Thấm ăn cơm và bánh bao, cảm thấy bụng đã no tầm 60% thì đi vào núi bắt mấy con gà về. Tổng cộng có 12 con gà gồm ba con trống và chín con mái. Sở Thấm chỉ để lại một con gà trống và bốn con gà mái. Coi như tối nay cô đại khai sát giới – phải giết tận bảy con gà.
Lượng công việc không hề nhỏ. Mắt thấy trời đã tối xuống, Sở Thấm không nhịn được lén đi vào phòng, cầm đèn pin ra. Không sao đâu, cô thầm nói với bản thân, chỉ cần cẩn thận làm ở sân sau, chắc hẳn sẽ không có ai nhìn thấy.
Nước đã đun sôi rồi. Sở Thấm múc vài thùng nước xách ra sân sau.
Gà bị cô cắt cổ nhổ lông. Lượng máu của bảy con gà khá nhiều, Sở Thấm thầm nói ngày mai có thể xào huyết gà để ăn. Sau đó cô lại nhổ lông. Lần này trước khi nhổ lông phải nhúng gà vào trong nước sôi mới dễ nhổ.
Đèn pin chiếu sáng như ban ngày. Sở Thấm cố ý treo nó ở dưới mái hiên giống như một bóng đèn. Cô còn cố ý chạy ra cổng quan sát bằng các góc độ, phát hiện không nhìn thấy ánh đèn mới yên tâm.
Sau đó nhổ lông, vẫn nhổ lông, rồi lại nhổ lông...
Trời đã tối đen như mực, ánh trăng vô cùng sáng tỏ. Sở Thấm chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy ánh trăng tĩnh lặng.
Thời gian dần trôi qua, trăng treo trên đầu cành, cuối cùng cô cũng nhổ xong lông của con gà cuối cùng. E rằng bây giờ hầu hết mọi người đều đã nằm trên giường ngủ một giấc ngon lành rồi.
Sở Thấm không ngờ rằng sẽ có một ngày cô nhổ lông gà đến nỗi tay đau nhức.
Bằng mắt thường có thể nhìn thấy trên người con gà đã được nhổ sạch lông. Nhưng những sợi lông tơ vẫn còn bám lên trên, cần phải nhổ kỹ lại bằng nhíp.
Tầm mười phút sau, cô cất đèn pin. Cuối cùng đặt bảy con gà trắng trẻo sạch lông vào trong bồn rửa rau, rửa sạch bằng nước, sau đó cho hết vào trong ba lô không gian để dự trữ.
Còn lòng gà cũng phải rửa. Lòng gà cũng là một món ngon. Huống hồ trong nhà Sở Thấm có đủ các loại dưa chua. Đến lúc đó cắt ít dưa chua, kèm theo tí ớt làm món lòng gà chua cay. Dù là ăn kèm với cơm hay bỏ vào bát mì hoặc miến đều rất ngon.
Lòng gà bao gồm ruột, tim, gan và mề gà. Trong đó khó làm nhất là mề gà. Bên trong chứa thức ăn vẫn chưa tiêu hóa hết, hầu như cô đều nhíu mày làm cho xong. Mười mấy phút nữa lại trôi qua, bảy bộ lòng gà đều đã được rửa sạch.
Sở Thấm thử vào trong không gian. Mắt thấy có thể bỏ vào trong cùng một ô với bảy con gà, cô mới yên lòng. Sau đó cô lại nghi ngờ: Tại sao trứng gà lại không được?
Ngẫm lại vẫn không hiểu. Sở Thấm lẩm bẩm mấy câu nói xấu hệ thống. Sau đó cô đi đến phòng bếp múc nước vẫn còn ấm ở trong nồi đổ vào thùng, rồi xách vào phòng tắm để tắm rửa.
“Haiz! Thoải mái quá đi!”
Đêm thu mát mẻ tắm rửa sạch sẽ toàn thân mệt mỏi. Lúc cô mở cửa phòng tắm có từng cơn gió thổi đến, hong khô hơi nước trên người cô.
Cô hít sâu một hơi, dường như ngửi thấy mùi lương thực ở gần đó bay đến. Đây cũng là mùi vị của việc được mùa.
Cô vứt quần áo vào trong thùng để mai giặt. Đêm khuya yên tĩnh, Sở Thấm quay về giường thoải mái đi ngủ.
Hôm sau, có lẽ vật tư đầy ắp trong không gian đã tiếp thêm sức mạnh và lòng tin cho Sở Thấm, nên cô không còn bị chính sách bên ngoài quấy nhiễu nữa. Mà bắt đầu quay về cuộc sống trước kia, tâm trạng cũng dần bình ổn.
Đội trưởng Hàn cũng nhìn ra được, cho nên hôm nay khi Sở Thấm đang làm việc, ông ấy không khỏi gật gù với cô: “Trông có vẻ đã điềm tĩnh hơn, mấy hôm trước cô đã gặp phải chuyện gì thế?”
Sở Thấm chỉ gật đầu, vẻ mặt vẫn không thay đổi. Cô thầm nói: Chỉ có những người rộng lượng mới có thể cười ha hả suốt ngày khi đối mặt với các chính sách xa lạ.
Đội trưởng Hàn không nhìn ra suy nghĩ của cô, mà phất tay bảo Sở Thấm mặt lạnh này mau đi làm việc.
Đợi đến cuối tháng mười, lúa trong thôn đều đã gặt xong. Vì vừa gặt vừa đập lúa nên lúa vừa cắt xong đã có thể tiến vào phân đoạn phơi.
Mấy ngày trước đội trưởng Hàn đã sắp xếp ổn thỏa cho năm mươi người đi đến công xã để xây lò rèn sắt thép. Hôm đó ông ấy còn hỏi Sở Thấm có đi hay không, nhưng cô không chịu.
Sở Thấm nói thẳng: “Trời đất bao la lương thực là quan trọng nhất. Bây giờ tôi phải canh giữ lương thực, không thể đi đâu được.”
Hàn Định Quốc đang hút thuốc, nghe cô nói thế thì suýt bị sặc khói, ra sức ho vài tiếng: “Cô không đi thật à? Xây lò rèn thép cũng tính tiền lương đó.”
Kể từ khi công xã thông báo tính tiền lương, hầu như người trong thôn đều tranh giành báo danh để được đi.
Sở Thấm nghĩ bụng: Tiền lương một ngày năm hào, còn không bằng cô đi vào núi tìm chuột tre.
Thật ra lương năm hào cũng có thể làm. Mặc dù chắc chắn sẽ mệt chết đi được, nhưng ở phương diện này Sở Thấm là người “ai đến cũng không chối từ”. Tiền mà, luôn chẳng kiếm đủ, vả lại ở nông thôn một ngày năm hào đã rất cao rồi.
Nhưng cô không chịu nổi việc bắt buộc ở lại công xã, còn phải ngủ trên giường chung cho đến khi xây xong lò rèn thép. Chẳng khác nào lấy mạng cô. Sở Thấm thà chết chứ không chịu ngủ trên giường chung.
Đội trưởng Hàn không lay chuyển được cô, ông ấy vốn chỉ muốn chăm sóc cho Sở Thấm.
Bây giờ ánh nắng chói chang, hạt lúa vàng ươm được trải bằng phẳng trên sân đập lúa. Suy cho cùng sân đập lúa chưa đủ lớn, cũng chẳng đủ phơi. Thế là trong thôn đã trải bạt tre trên cánh đồng, ước chừng hơn năm mươi tấm, phóng tầm mắt khắp nơi đều là bạt tre.
Bạt tre là đồ tre giống như tấm thảm được đan thành từ các nan tre. Bình thường không sử dụng có thể cuộn lại, còn khi nào dùng thì mở ra, vừa không chiếm diện tích lại cực kỳ tiện lợi.
Sở Thấm nghĩ bụng cô cũng phải đan một tấm để trong nhà. Nhưng cô không đan thành bạt mà đan thành chiếu, chắc chắn mùa hè nằm lên đó sẽ mát lạnh.
Trải bạt tre xong, mọi người đã đổ lúa trong bao bố lên trên, sau đó dùng cái cào đẩy ra cho bằng phẳng. Phơi lúa phải mất tầm một tuần. Đợi đến khi bước vào tháng mười một, lúa mới trong năm nay mới được nhập kho.
Hàn Định Quốc đang thống kê sản lượng của mỗi mẫu ruộng, làm xong, ông ấy thật sự mừng rỡ.
“Quả thật đã cao hơn năm ngoái 15%.” Hàn Định Quốc vui mừng nói: “Xem ra năm sau vẫn phải mua phân bón này.”
Vợ đội trưởng hỏi: “Nhiều thế cơ à? Vậy chẳng phải năm nay thôn Cao Thụ của chúng ta sẽ đứng đầu công xã à?”
Chuyện này...
Hàn Định Quốc khẽ cau mày: “Năm nay năng suất lúa của thôn chúng ta là gần 680 cân. Nhưng anh nghe nói năng suất lúa của thôn Lưu Ly tới 820 cân lận.”
Vợ đội trưởng trợn tròn mắt. Bà ấy đang may vá, suýt nữa thì đâm vào tay mình: “820? Có cái rắm! Thôn Lưu Ly lấy đâu ra 820 cân thế. Thôn chúng ta là nhờ có phân bón, còn thôn của họ có cái đếch gì? Khoác lác cũng chỉ có thế thôi.”
Hàn Định Quốc cảm thấy hơi phiền muộn: “Ban đầu anh cũng không tin. Nhưng tin tức này là do lão Cảnh ở thôn Lưu Ly truyền ra ngoài. Anh đã hỏi vài người khác, họ đều nói là 820.”
Lão Cảnh là đại đội trưởng của thôn Lưu Ly, ông ta còn có thể lừa người khác ư?
“Ôi mẹ ơi! Vậy thì tại sao chứ?” Vợ đội trưởng sững sờ: “Thôn họ trồng kiểu gì mà có thể đạt đến 820 cân vậy? Họ cùng dùng phân bón à?”
Hàn Định Quốc lắc đầu: “Không có.”
Ông ấy không nghe nói bọn họ sử dụng phân bón. Nhưng có thể đạt được năng suất 820, trong tích tắc ông ấy không thể xác định bọn họ có dùng hay không.
Tin tức năng suất lúa của thôn Lưu Ly là 820 cân đã nhanh chóng lan truyền khắp thôn. Ngay cả Sở Thấm ru rú trong xó bếp ngoại trừ đi làm sẽ không ra ngoài khi không cần thiết cũng biết được tin tức này.
Cô hơi ngạc nhiên, 820 cân ư? Làm sao có thể? Không thể nào.
Sở Thấm lắc đầu, thật ra cô không tin cho lắm, hẳn là có người cứ truyền qua truyền lại rồi thêm mắm dặm muối. Thôi bỏ đi, kệ bọn họ.
Lúc này Sở Thấm đang kéo khoai lang vào trong phòng ngủ để phơi khô.
Đúng vậy, đây chính là số khoai lang đã thu hoạch từ hai ruộng khoai lang trong nhà vào năm nay. Tổng cộng có 750 cân, nhiều hơn năm ngoái.
Cô đã đào khoai lang vào quãng thời gian trước. Vì số lượng quá nhiều nên đã phơi trong phòng bếp. Ai mà biết sáng sớm hôm nay sau khi thức dậy lại phát hiện có hai củ khoai lang đã bị gặm mất.
Chuyện này có thể do chó gây ra ư? Nhất định là không rồi, sau vài lần bị cô đánh Tiểu Bạch đã không dám dụng vào khoai lang nữa rồi. Do đó chỉ có thể là do chuột. Sở Thấm tức muốn chết, vội vàng đâm chọc trong phòng bếp, nhưng không tìm ra chuột nên đã kéo khoai lang về lại phòng ngủ.
Hết cách rồi, thế là phòng ngủ lại đầy ắp khoai lang. Sở Thấm thở dài, cô ngẫm nghĩ tìm một cơ hội để làm miến khoai lang, như vậy mới để được lâu.
Nhưng khoai lang chỉ để được hai ngày. Cũng trong hai ngày này cô đã được rảnh rỗi, bởi vì trước đó quá bận rộn, đội trưởng Hàn sợ bọn họ đổ bệnh nên đã cho nghỉ hai ngày. E rằng qua quãng thời gian nữa lại tiếp tục bận rộn.
Công xã nói, nhân lúc thời tiết vẫn chưa lạnh gấp rút đi đào mương. Đến lúc đó thật sự không có thời gian để nghỉ ngơi, ngoài làm việc ra cũng chỉ có làm việc.
Còn khoai lang trong núi Hồ Lô. Sáng sớm hôm nay Hoàng Đậu Tử đã đến nhà cô bàn bạc, dự định ngày mai sẽ đi đào về.
Sở Thấm nhìn trời, hiện đang là 10 giờ sáng. Thế là đeo gùi trên lưng, chuẩn bị đi tới núi Thanh Tuyền. Cô đi đến đó làm gì? Tất nhiên là để hái hạt dẻ rồi.
Cây hạt dẻ đó sinh trưởng hằng năm. Nếu đã bị cô biết được thì đâu thể để cho nó lãng phí.
Sở Thấm nhớ tới hạt dẻ mà mình đã hái vào năm ngoái. Nếu không bị cô nướng thì cũng bị cô luộc lên ăn... cuối cùng ăn đến nỗi khó tiêu. Ừm, năm nay không được làm như vậy nữa.
Đã lâu lắm rồi Sở Thấm không đi lên núi Thanh Tuyền nữa. Lần trước đến đây đã là chuyện từ mấy tháng trước, bẫy đặt trong núi cũng không thèm ngó ngàng đến nữa. Suy cho cùng bốn con sói hoang kia đã để lại bóng ma quá sâu đậm cho cô, đến nỗi bây giờ khi lên núi, Sở Thấm vẫn còn sợ sệt.
Có điều cây hạt dẻ không nằm sâu bên trong, mà nằm ở vòng ngoài núi Thanh Tuyền. Theo lý mà nói thì xác suất gặp phải động vật hoang dã không quá cao.
Lần này trước khi lên núi, cô tạm thời để trống hai ô trong ba lô, để phòng ngừa chuyện cô gặp xui xẻo lại gặp phải sói hoang và để mười mấy trứng gà đã luộc chín vào trong ba lô không gian.
Núi sâu yên tĩnh, càng vào cuối thu, núi rừng vốn tràn trè sức sống cũng tiến vào giai đoạn cỏ cây khô héo. Nhưng vẫn có một số loài thực vật có lá, chẳng hạn như cây phong. Sau khi lá phong chuyển sang màu đỏ thì vô cùng đẹp đẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận