Thập Niên 60 Cường Thủ Kiếm Tiền

Chương 123:

Cũng đúng, vì thế lại yên tâm đi ngủ.
Ở gần, cho dù hai người có lười biếng đi, cũng biết rõ Sở Thấm lợi hại đến nhường nào.
Có thể tạo ra nhiều gia sản như vậy cũng không phải người bình thường.
Trong lòng Châu Thông thấp thỏm, lộ đầu ra quan sát bên trong, một hồi lâu mới chậm rãi leo lên tường vây.
“A…”
Anh ta bị thủy tinh đâm vào.
“Bà nó, sao còn có thứ này!” Châu Thông lo sợ bất an, cho dù trong sân là một mảng tối om, cũng cảm thấy giống như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình.
Đúng rồi, chắc chắn là chó.
Con chó kia hình như bị trói lại, cũng tốt, mình khỏi tốn cái bánh bao.
Gió đêm thổi nhẹ, anh ta không cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, ngược lại có chút khiếp sợ.
Nhưng đã đi đến bước đường này, Châu Thông không thể lùi bước, kiên trì đến cùng, nâng thang gỗ lên, nhích không được nhìn, sau đó nhìn xem dưới tường vây, dường như đang đánh giá độ cao, rồi chuẩn bị nhảy vào trong sân.
Sở Thấm nhướng mày.
Muốn nhảy à? Cái bẫy phòng vệ mà cô đào mùa đông năm ngoái còn chưa tháo ra đâu!
Nhưng cô đã xem thường Châu Thông, đầu tiên Châu Thông lấy cái rìu treo vào buổi tối xuống, ném xuống phía dưới.
“Xoảng!” Rìu rơi vào trong bẫy.
Châu Thông sợ tới mức cả người toát đầy mồ hôi, nếu mình nhảy xuống, không gãy chân cũng là may rồi.
Thật đáng sợ.” Trong lòng anh ta lẩm bẩm, cũng may ngày đó sau khi thương lượng với em trai, cảm thấy Sở Thấm ở một mình chắc chắn sẽ không thể nào không có phòng bị gì, phải cẩn thận một chút mới được.
Lúc này Châu Thông cắn răng mang thang gỗ lên, sau đó đặt ở bên trong.
Tiểu Bạch còn đang sủa, Châu Thông cảm thấy không ổn lắm, phải tranh thủ thời gian, sau khi đi vào thì làm cho con chó này câm miệng.
“Cũng may nhà Sở Thấm hẻo lánh.” Anh ta vui mừng nói, nói rất nhỏ giọng.
Châu Thông chậm rãi leo xuống thang gỗ, tay đã bị rạch chảy máu, nhưng vẫn rất rất vững.
Trong bóng tối, Sở Thấm như thể mãnh hổ đang kiên nhẫn chờ đợi con mồi, lại giống như con báo săn mồi ra sức chờ để tung ra một phát ăn ngay.
Cô nắm chặt gậy gỗ trong tay, ngang hông còn đeo dao mổ heo.
Người này nên may mắn vì bản thân không có chuẩn bị giết người, nếu không lúc này động mạch chủ của anh ta đã sớm phun máu.
“Từ này về sau, tuyệt đối phải tránh xa Sở Thấm này một chút…” Châu Thông nói thầm, anh ta quyết định làm xong đợt này thì không làm nữa.
Có làm nữa cũng không đụng vào nhà Sở Thấm.
Ai có thể biết được, cô gái nhìn yên tĩnh như Sở Thấm lại độc ác đến vậy, còn cắm mũi trúc để làm bẫy, đây là ý đồ giết chết người ta mà!
May mà hôm nay cô rời khỏi nhà, khiến Châu Thông không khỏi cảm thấy may mắn.
Anh ta đang chuẩn bị từ thang gỗ bước tới sân, Sở Thấm cũng đứng dậy không chút tiếng động, mạnh mẽ xông tới, nhanh đến mức có thể thấy dư ảnh.
Cô khống chế cổ của Châu Thông, dùng sức kéo anh ta một cái, khiến cho mặt anh ta hướng xuống, vang lên một tiếng “Bốp” nặng nề ngã trên mặt đất.
Sở Thấm cười khẩy: “Lại trộm nhà của tôi, anh xong rồi, đêm khuya yên tĩnh anh có chết ở đây thì cũng không ai biết.”
Châu Thông “bị dọa sợ” đến mức thở dốc, bởi vì cú ném thật mạnh khiến anh ta chảy máu mũi, sống mũi hình như cũng bị gãy.
Bởi vì cổ bị Sở Thấm giam cầm gắt gao, anh ta không thể nói lưu loát, đứt đoạn nói: “Đừng mà… Đừng giết tôi, tôi không dám, tha mạng cho tôi, không, không có dám nữa.”
Sở Thấm cười nhạo, tay phải chặn ở sau gáy anh ta, đầu gối bên phải cũng quỳ trên người anh ta, tay trái thì nhét gậy gỗ vào miệng anh ta, ngay sau đó lấy con dao mổ heo ra.
Sở Thấm đặt dao mổ heo trước mắt Châu Thông, khi ánh trăng chậm rãi từ trong đám mây đi ra, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng không chỉ tăng thêm vài phần u ám cho dao mổ heo, còn khiến Châu Thông thấy rõ sự sắc bén của dao mổ heo.
Châu Thông thật sự sợ hãi, cả người run bần bật, miệng không ngừng ú ớ, nước mắt cũng trào ra.
Người này không nói giỡn, cô thật sự muốn giết mình, bản thân sắp chết rồi. Rõ ràng chỉ là đi trộm đồ, còn chưa trộm được, đã phải lấy mạng để bồi thường.
Khi dao mổ heo tới gần cổ anh ta, Châu Thông muốn hô to, liều mạng giãy dụa, gân xanh nổi đầy trên trán, mồ hôi càng không ngừng chảy.
Đột nhiên run rẩy…
Thì ra là sợ tè ra quần!
Sở Thấm trợn mắt, lập tức đứng dậy giẫm anh ta: “Anh quá vô dụng đi, mới vậy mà đã không khống chế được. Vậy lát nữa tôi cạo da anh, chọc huyết anh, moi xương anh, xem anh là heo để luyện tập thì anh phải làm sao, đừng nói sẽ ị đùn nhé?”
Châu Thông liều mạng gật đầu. Phải, anh ta chắc chắn sẽ ị, nên tha cho anh ta đi.
Anh ta thật sự có thể cảm nhận được sát khí và tà khí, thật đáng sợ, thật đáng sợ!
Sở Thấm lập tức bẻ gãy hai tay anh ta, kéo anh ta đi tới trước nhà chính, rút dây thừng treo trên tường ra, sau khi dùng sức buộc chặt rồi mới rút gậy gỗ trong miệng anh ta ra.
“Anh dám kêu tôi sẽ giết anh.” Cô hung tợn nói.
Dao giết heo gần ngay trước mắt, Châu Thông rơi lệ khắp mặt: “Tôi không kêu không kêu, tha cho tôi đi. Trên người tôi có tiền, cô cứ lấy đi rồi tha cho tôi một mạng!”
Sở Thấm hừ nói: “Nói giỡn à, anh nghèo đến mức trộm của tôi thì đáng bao nhiêu tiền để tôi thả anh chứ.”
Cô tiếp tục hỏi: “Anh tên gì? Là người thôn nào? Có đồng bọn hay không? Đừng hòng nói dối, dám nói dối tôi sẽ giết chết anh. Tôi thật sự có thể giết chết anh, đến lúc đó ném vào núi. Anh biết chỗ chúng ta có rất nhiều sói, nên hủy thi thể rất dễ dàng. Dù sao anh cũng giấu giếm người khác tới đây, không ai biết anh ở chỗ tôi, biết cũng không có chứng cớ!”
Châu Thông điên cuồng lắc đầu: “Tôi là Châu Thông, người thôn Lưu Lý, không có đồng bọn, thật sự không có!”
Châu Thông? Còn là thôn Lưu Lý.
Đôi mắt Sở Thấm sắc bén: “Chị anh là Châu Liên?”
Châu Thông muốn khóc chết: “Chị tôi không biết, không liên quan đến chị tôi.”
Sở Thấm cũng biết đến chị dâu Châu Liên, người này tuy rằng chưa từng tiếp xúc, nhưng danh tiếng trong thôn cũng khá tốt.
Cô mỉm cười độc ác: “Anh nói dối, anh còn có em trai sinh đôi, dính lấy nhau không rời. Anh tới trộm đồ, chắc chắn anh ta cũng tới.”
“Không có...”
“Không nên vội vã phủ nhận, các anh chắc chắn rằng tôi không có ở nhà, cho nên mới dám đến trộm đúng không?”
Châu Thông sợ tới mức con ngươi đều muốn rã rời.
Người này đáng sợ đến mức khiến người ta cảm thấy kinh khủng.
Sở Thấm trừng anh ta: “Dám tới nhà tôi trộm, từng người các anh đều chạy không thoát.” Đưa toàn bộ đến nông trường cải tạo, cô muốn giết gà dọa khỉ.
Cô lấy ra một cái bao bố, cho người vào, rồi lại trói chặt lỗ hổng.
“Tiểu Bạch quan sát anh ta, đừng cắn chết người.” Sở Thấm nói.
Sau đó ra cửa, đi tới bên kia sông, gõ cửa nhà họ Hoàng: “Thím có nhà không?”
Đương nhiên ở nhà, thím Hoàng thậm chí còn chưa ngủ.
Chó nhà Sở Thấm vẫn sủa, hai vợ chồng đều cảm thấy nhà Sở Thấm chắc chắn đã xảy ra chuyện, nhưng nhớ tới lại lười, đều muốn để đối phương đi xem.
“Đây! Sao vậy?” Thím Hoàng nói.
Sở Thấm nói: “Thím giúp cháu một việc, giúp cháu đến nhà chú Trịnh gọi chú cháu đến một chuyến.”
Thím Hoàng chọc chọc chồng ở bên cạnh, chú Hoàng không vui lắm.
Một giây sau, chỉ nghe Sở Thấm tiếp tục nói: “Cháu hái chút đào khỉ, hai người ăn không?”
Thím Hoàng phủng đất đứng dậy, vội nói: “Chờ một chút, để thím đi gọi giúp con.” Con trai bà ta hái trái đào khỉ, giấu giếm sống chết không chịu cho bà ta ăn thêm, mà bà ta vẫn còn thèm.
Vì thế thím Hoàng cũng không hỏi tại sao, nhanh chóng chạy đến nhà họ Trịnh, nói chuyện này với chú Sở.
Chú Sở vừa nghe, đã biết xảy ra chuyện lớn rồi.
Còn làm gì nữa, ông ấy nhanh chóng chạy đến nhà Sở Thấm.
“Sao vậy sao vậy?” Chú Sở lo lắng hỏi: “Có phải trong nhà có trộm hay không?”
Sở Thấm kinh ngạc: “Sao chú biết được.”
Ngay sau đó cô nghiêm mặt nói: “Nhưng không sao, tên trộm đã bị cháu trói lại, ngay ở trong sân. Còn có đồng bọn ở cửa thôn, chú giúp cháu trông chừng, cháu đi một lát sẽ về.”
Ngang hông Sở Thấm quấn dây thừng thô, bên hông đeo dao mổ heo, trong tay mang theo gậy gỗ, không đợi Chú Sở hỏi rõ ràng, cô đã nhấc chân chạy đến cửa thôn.
Chú Sở: “...”
Ông ấy ôm ngực, trái tim dường như đang mơ hồ phát đau.
Chết tiệt! Đứa cháu gái điềm đạm thục nữ ngoan ngoãn hiểu chuyện của ông ấy đâu rồi.
Chú Sở cũng không để ý chuyện này, mà nhìn vào nhà Sở Thấm, lại nhìn phương hướng Sở Thấm rời đi, cuối cùng vẫn chạy về phía cửa thôn.
Sở Thấm còn chạy nhanh hơn cả chú Sở. Lúc chú Sở mới được nửa đường, cô đã sắp đến cửa thôn.
Cửa thôn yên tĩnh, tựa như không bị quấy rầy.
Sở Thấm thả chậm bước chân, cô đang phân tích, nếu là cô, cô sẽ trốn ở nơi nào để canh gác.
Nếu nếu giỏi thì người em trai này mới giỏi, chuyện dễ làm để lại cho mình, trộm cắp lại để anh mình làm.
Sở Thấm sẽ không tha cho anh ta, cô phải kéo anh ta về nhà, bắt trộm bắt tang vật, từ này cũng không sai.
Ở đâu chứ? Sở Thấm cực kỳ kiên nhẫn chậm rãi tới gần.
Phía sau cây đại thụ kia, nơi đó có một bóng người, cô đã nhìn thấy.
Cô tới gần, rồi lại gần hơn nữa, u ám hỏi: “Xin chào, anh đang đợi tôi sao?”
Không có thôn dân sống gần cửa thôn, một bên là núi, một bên là từng tầng ruộng bậc thang, con đường ở ngay giữa. Sau khi cắt lúa thì mảnh đất này đã được để trống, mà rơm rạ chất đống trên đồng ruộng ở trong màn đêm nhìn giống như những con thú hoang ẩn nấp trên cánh đồng.
Người lớn lên ở trong thôn như Châu Minh không sợ đêm tối ở quê, nhưng đêm nay trong lòng anh ta lại vô cùng bất an.
Gió đêm thổi làm cho lá cây rung lắc rì rào, anh ta đột nhiên giật mình.
Ánh trăng thay đổi, tầm nhìn lúc sáng lúc tối khiến hô hấp anh ta trở nên gấp gáp hơn.
Sau đó anh ta vứt bỏ hết những suy nghĩ lung tung trong lòng, chỉ nhìn chằm chằm vào cửa thôn, sau khi nhìn nửa tiếng, anh ta cảm thấy Sở Thấm rất có thể đang ở nhà cậu út của cô, tối nay sẽ không về.
Nếu cô về thì đã về từ lâu rồi, sẽ không muộn đến như vậy.
Nhưng anh ta cũng không dám thả lỏng cho đến giây phút cuối cùng, vẫn nhìn chăm chú với trái tim đập thình thịch.
Cho đến khi, một giọng nói yếu ớt truyền đến bên tai.
Nói trắng ra thì ngay khoảnh khắc này trái tim của Châu Minh như đã ngừng đập, hồn lìa khỏi xác, nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung, anh ta giống như đã nhìn thấy bà cố đã chết từ nhiều năm vậy.
"Quả thật đang đợi tôi nhỉ." Người ở phía sau khẽ thở dài: "Trộm nhà ai không trộm lại trộm nhà tôi, coi như anh xui rồi."
Châu Minh nghiến răng xoay người lại, trừng mắt nhìn cô như nhìn thấy ma, hoảng hốt nói: "Sao cô lại, a..."
"Bốp! Bốp!"
Châu Minh hét lên một tiếng rồi im bặt, Sở Thấm cầm cây gậy lên dứt khoát gõ mạnh vào anh ta hai cái, sau đó nhét cây gậy vào trong miệng anh ta giống như đã làm với anh trai của anh ta vậy.
"Anh muốn hỏi tại sao tôi lại ở đây có phải không?" Sở Thấm trừng mắt tức giận nói: "Đúng là hời cho anh rồi, nếu là trước đây thì tôi sẽ đánh thẳng vào đầu anh đấy, nếu không đánh văng não anh ra thì tôi không mang họ Sở."
Cô nói rồi bẻ tay anh ta, hai tiếng "răng rắc" vang lên, sau đó dùng dây thừng trói người lại, kéo anh ta một mạch về nhà như kéo con chó nhỏ.
Cô còn vừa đi vừa nói: "Anh không cần phải nói gì hết, tôi sẽ đối xử với anh giống như anh trai ngu ngốc kia thôi, đừng có mà khóc lóc, nếu đã quyết tâm ăn trộm thì phải chuẩn bị tâm lý sẽ bị bắt đi..."
"Sở Thấm."
Cô chưa kịp đi được hai bước thì đã gặp chú Sở, ông ấy nhìn cô từ trên xuống dưới, thấy cô không sao mới thở ra một hơi rồi nói: "Cháu làm chú sợ muốn chết, sao cháu lại dữ dằn như vậy!"
"Hu hu hu..."
Sở Thấm còn chưa kịp lên tiếng, Châu Minh bị trói tay lại kích động la lên, nước mắt giàn giụa, nhìn ông ấy như đang nhìn một vị thần.
Trong lòng anh ta la hét: Cứu tôi, cứu tôi với
Sở Thấm đá mạnh vào eo anh ta: "Câm miệng, im lặng cho tôi! Muốn tôi tháo cằm của anh ra đúng không?"
Cô nói rồi vội vàng nói với chú Sở: "Chú, cháu phải nhanh chóng kéo anh ta về nhà trước, bắt trộm phải bắt lúc đang ăn trộm, đến lúc đó chú giúp cháu tìm đội trưởng hoặc bí thư chi bộ của thôn là được."
Thật ra trong thôn còn có tiểu đội trưởng dân quân, nhưng vì xem phim, dân quân từng thôn đã bị kéo về xã để giữ trật tự.
Chú Sở quả thật dã ngớ người.
Ông ấy nhanh chóng gật đầu, cứ cảm thấy hai chiếc răng trong miệng của cháu gái mình lúc này đã biến thành răng nanh rồi.
Sở Thấm không có thời gian tiếp tục nói dóc: "Đến lúc đó chú đừng nói gì cả, cứ nói là nhà cháu có trộm là được."
Cô nói xong, không đợi chú Sở phản ứng lại đã dùng sức kéo Châu Minh nhanh chóng rời đi.
Trong nhà.
Tiểu Bạch cẩn thận canh chừng, Châu Thông không phải không nghĩ tới việc chạy trốn, nhưng tay anh ta đã bị gãy, chân vẫn mềm nhũn như sợi mì chín trần qua nước lạnh, đứng dậy còn khó khăn, huống chi là chạy trốn.
Sở Thấm đi ra ngoài bắt người, thật ra chỉ mất chưa đầy mười phút mà Châu Thông cảm thấy như đã qua mười kiếp, cuối cùng cô cũng trở về, còn mang theo em trai của hắn.
Cô ném người đến bên cạnh Châu Thông, vỗ bụi trên tay với vẻ mặt lạnh lùng và nói: "Để hai anh em các người đoàn tụ rồi đấy. Sinh đôi mà, còn đi ăn trộm chung một chỗ với nhau, tội này sao có thể có người nhẹ người nặng chứ. Người ta thường nói có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu, hai người đừng có nghĩ tới chuyện bỏ trốn."
Sở Thấm nhìn quanh nhà, thật ra trong đây không còn gì để dọn dẹp, ruộng khoai lang ở sân sau, ban đêm tắt lửa tối đèn không nhìn thấy gì cả.
Cô thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống ghế, hậm hừ một tiếng rồi chờ chú Sở dẫn người tới.
Sở Thấm đã sẵn sàng làm một trận giết gà dọa khỉ rồi.
Lần này phải truyền đi, càng dữ càng tốt, sau này không ai dám gây sự với cô nữa.
Sở Thấm đã hạ quyết tâm trong lòng, thế là ánh mắt nhìn hai anh em lập tức tràn ngập vẻ xấu xa.
Châu Thông và Châu Minh run lên, nếu không phải cả người Châu Thông như nhũn ra không đứng lên nỗi và trong miệng Châu Minh có một cây gậy thì hai người bọn họ sẽ quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Khoảng năm sáu phút sau, Hàn Định Quốc và bí thư chi bộ của thôn vội vã đến nhà của Sở Thấm, theo sau là rất nhiều người trong thôn.
Lúc này Sở Thấm đã thắp đèn dầu, khi bọn họ đi vào nhìn thấy hai người bị trói ở cột nhà chính.
"Xảy ra chuyện gì đây?" Bí thư chi bộ của thôn vội vàng hỏi.
Trên mặt Sở Thấm đột nhiên hiện lên vẻ tức giận, cô chỉ vào hai người bọn họ nói: "Tối nay hai người này đến nhà cháu ăn trộm, nhưng may thay Tiểu Bạch của cháu nhạy bén nghe thấy động tĩnh đánh thức cháu dậy. Lúc cháu nghe thấy tiếng động đã trốn sau bụi đất, cứ nghĩ là tường nhà cháu quá cao bọn họ không vào được, ai ngờ bọn họ còn mang theo cái thang!"
Cô vừa nói vừa chỉ vào cái thang đang dựa trên tường: "Nhìn cái thang gỗ này đi, trên đó có ghi ba chữ Châu Tam Hổ nữa."
Mọi người vội vàng chạy tới nhìn, mà hai anh em nhà họ Châu đã hoàn toàn tan vỡ trong lòng.
Việc hai anh em bị bắt là chứng cứ, nhưng vẫn có thể ngụy biện.
Còn cái thang đã là bằng chứng quyết định rồi!
Ngày nay hầu hết thang của mọi người đều dùng mực đen viết lên tên mình, bởi vì đôi khi trong thôn muốn dùng đến cái thang, cho nên lúc trả lại dễ bị nhầm lẫn, cũng giống như viết tên ở đáy bát.
Châu Tam Hổ là cha của cặp song sinh nhà họ Châu, mà toàn bộ xã Dương Tử Câu chỉ có một người tên là Châu Tam Hổ.
Bí thư chi bộ của thôn nhìn xong thì giận dữ chỉ vào hai người bọn họ: "Gia đình các cậu thiếu đồ ăn, nghèo đến mức đói meo rồi sao? Muốn tới thôn chúng tôi để trộm đồ, đồ không có lương tâm, còn không biết nghĩ cho chị của các cậu."
Làm ra chuyện này, chị gái của bọn họ phải nhìn mặt người khác trong thôn như thế nào đây.
Sở Thấm là ai? Là một cô gái mồ côi cha mẹ đã chết, một kẻ ngoài thôn như vậy mà cũng dám ăn hiếp, thôn bọn họ không xử lí nghiêm khắc cũng không được.
Vợ chồng Châu Liên đã đến xã xem phim, nhưng cha mẹ chồng Châu Liên không đi, lúc này bọn họ đúng lúc đi đến, nghe thấy lời này xấu hổ đến mức muốn ngất đi.
"Nói đi!" Bí thư chi bộ của thôn gào lên.
"Hu hu hu..."
Hai anh em không nói được gì, nước mắt cứ liên tục tuôn rơi.
Mọi người: "..."
Đúng rồi, một người bị đút một đống rơm trong miệng, miệng người kia thì bị đút khúc gỗ tròn, trước tiên phải để cho họ có cơ hội nói đã.
Sở Thấm rút rơm và gậy ra, ném sang một bên trong sự chán ghét: "Nói đi, tại sao các anh lại muốn đến trộm nhà tôi trong khi tôi không ở nhà?"
Châu Minh vẫn muốn vùng vẫy giãy chết, nhưng Châu Thông, người sau khi suýt chút nữa bị dao heo giết cắt cổ bèn run rẩy nhận tội: "Tôi, tôi còn tưởng cô đến thôn Tịnh Thủy."
Sở Thấm chợt hiểu ra, cô còn tưởng hai người này cho rằng cô sẽ đi xem phim, nhưng vừa rồi nghĩ lại thì lại cảm thấy không đúng.
Cô không ngồi trong xe lừa, hơn nữa bọn họ cũng không thể nghe ngóng chuyện này một cách tường tận.
Mà chính cô chỉ tạm thời nói với thím Sở muốn đi thôn Tịnh Thuỷ, cũng bởi vì có việc...
Lúc này có người nói: "Thảo nào, chắc là lúc chiều hôm nay thím Sở buột miệng nói ra Sở Thấm muốn đi đến nhà cậu út, hai tên trộm các người đã để ý rồi."
Châu Minh nhắm mắt lại, muốn nói mình đang ở cửa thôn, là do Sở Thấm kéo anh ta đến đây, nhưng dù sao cũng đã bị lôi đến đây rồi, điều mọi người nhìn thấy chính là tên trộm bị bắt, nên chỉ có thể cùng với Châu Thông khóc lóc cầu xin tha thứ.
Sở Thấm lạnh lùng hậm hừ một cái rồi nói tiếp: "May mà tôi đã chuẩn bị tốt, cho dù bọn họ không rơi xuống hố tôi đào cũng vô tình ngã gãy tay, một người cho thêm mấy cây gậy, lấy dây thừng trói lại, vẫn chưa kịp làm gì."
Bị ngã gãy tay...
Mọi người không khỏi nhìn sang, quả nhiên tay của hai anh em không có sức rủ xuống.
Rất nhiều người nuốt nước bọt, đây có phải là vô tình té ngã không? Đến gãy cả hai cánh tay sao?
Cảnh tượng này còn chấn động hơn nhiều so với dáng vẻ thảm thương của hai người bọn họ, cho nên là Sở Thấm đã bẻ gãy tay, lúc này lại do Sở Thấm nắn lại.
Không ngờ cô ấy còn có chiêu này đấy.
Cô ấy học được chiêu này từ khi nào vậy?
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Trong sân lập tức im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, sau nửa phút, bí thư chi bộ của thôn khẽ ho vài lần rồi hỏi: "Sở Thấm, bây giờ cháu có cách gì cho hai người này không?"
Sở Thấm biết rằng, theo thông lệ có lẽ phải báo cho bí thư chi bộ của thôn và đại đội trưởng đến, dân làng hai bên ngồi xuống bàn bạc, nên dạy dỗ thì dạy dỗ, nên bồi thường thì bồi thường.
Nhưng cô không muốn, cô muốn đưa hai người đến nông trường, cái này phải báo cảnh sát giải quyết.
Theo truyền thống tranh chấp nông thôn không báo cảnh sát, miễn là không làm tổn hại một lượng lớn tài sản và tính mạng con người.
Những người vừa đột nhập đã bị bắt như anh em nhà họ Châu càng không báo cảnh sát, nếu như báo cảnh sát trái lại sẽ khiến mọi người nghĩ rằng cô quá tàn nhẫn.
Nhưng mục đích của Sở Thấm, chẳng phải là muốn làm cho người ta nghĩ rằng cô không dễ chọc vào, để sau này người ta không dám gây sự nữa sao?
Sở Thấm nghiêm nghị nói: "Cháu sẽ gọi cảnh sát."
Không phải muốn gọi cảnh sát, mà là quyết định gọi cảnh sát.
Bí thư chi bộ của thôn không ngạc nhiên chút nào, dáng vẻ này của Sở Thấm rõ ràng đang muốn làm lớn chuyện.
Ông ấy cũng hiểu, cuộc sống gia đình của cô gái Sở Thấm quả thật khá khó khăn, lần này xem nhẹ thì sau này phải làm sao?
Cho nên ông ấy suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Khi nào Hướng Tùng trở về, chú sẽ nhờ cậu ấy ngày mai giúp cháu đến xã tìm cảnh sát."
Cao Hướng Tùng là đội trưởng dân quân trong thôn.
Hàn Định Quốc cũng đồng ý, em dâu của ông ấy là dì họ của Sở Thấm, ít nhiều cũng có chút quan hệ họ hàng, tiện thể nói: "Hai người này sẽ nhốt lại ở nhà tôi, sẽ không cho bọn họ chạy trốn đâu." Ông ấy có ba người con trai, tất cả đều cao lớn khỏe mạnh, sao mà không trị được hai người này.
Đối với những người còn lại, một số người cảm thấy Sở Thấm làm rất tốt, một số cảm thấy cô đã làm quá mức.
Nhưng Sở Thấm đâu có nghe lời người khác nói cho nên cũng sẽ không quan tâm đến những lời khuyên bảo sau đó.
Châu Minh nghe xong nằm sấp ngã xuống đất, nhưng Châu Thông lại thở phào nhẹ nhõm.
Thật tốt, không cần bị lột da cho sói ăn nữa.
Vấn đề này đã được giải quyết cho đến khi những người xem phim trở về thôn.
Khi thím Sở biết chuyện suýt chút nữa đã tát hai anh em nhà họ Châu, sắc mặt Châu Liên lại tái nhợt, cả người lạnh lẽo.
"Hai đứa em trai tôi thật sự làm ra chuyện như vậy sao?" Cô ấy không thể tin nổi mà dựa vào tường hỏi: "Bọn nó là những đứa trẻ trung thực mà."
Bí thư chi bộ của thôn vừa hút thuốc vừa nói: "Thật đấy, bị tóm ngay tại chỗ, hơn nữa cũng đã thừa nhận, chiếc thang có tên cha cô được viết trên đó đang ở nhà đại đội trưởng chính là chứng cứ."
Ông ấy nói chuyện này cho Châu Liên biết là để cô ấy có thể về nhà giải thích với cha mẹ ruột một chút, không cần ông ấy lại nói thêm một lần nữa.
Bình thường hai đứa nhóc nhà họ Châu rất thành thật, nhưng đứa thứ hai lanh lẹ hơn một chút, đúng là biết người biết mặt nhưng không biết lòng.
Châu Liên quả thật muốn hộc máu.
Đợi đến khi biết được Sở Thấm muốn báo cảnh sát, cô ấy suýt chút nữa cô ấy đã vọt đến nhà cô để cầu xin, may là có chồng cô ấy ngăn lại mới không đi được.
Làm sao có thể đi xin Sở Thấm tha thứ? Người ta rõ ràng là người bị hại, hai người kia trộm đồ nhà người ta còn bị bắt và mất mặt như vậy, sao còn có thể xin tha thứ đây?
Bởi vì xảy ra một chuyện lớn như thế nên đêm nay thôn Cao Thụ không ai có thể chợp mắt.
Đặc biệt là câu chuyện Sở Thấm tháo dây rồi bẻ tay lại cho người ta, dùng gậy đánh cho hai người đó bầm tím, cuối cùng còn dọa bọn họ sẽ lan truyền chuyện này đến mọi nơi.
"Con bé Sở Thẩm này thật ghê gớm."
Sau khi Hàn Định Quốc sắp xếp xong mọi chuyện thì cũng gần đến mười một giờ đêm, lúc này ông ấy mới lên giường nằm.
Vợ đội trưởng vẫn chưa ngủ, bà ấy cười và nói: "Anh đã nói câu này lần thứ ba trong tối nay rồi đấy."
Vợ đội trưởng lên tiếng: "Theo như anh nói thì tốt nhất là sáng ngày mai chúng ta nên lan truyền chuyện này giúp con bé càng rộng càng tốt à?"
Hàn Định Quốc suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Mọi người giúp người ta lan truyền đi."
Ông ấy nói xong còn nhìn bà ấy một cái: "Dù sao bình thường đàn bà phụ nữ bọn em cũng thích tụ tập nói chuyện với nhau mà. Em giúp Sở Thấm làm chuyện này cũng xem là làm việc tốt."
Vợ đội trưởng hung hăng véo thịt bên hông ông ấy: "Muốn chết à, nói ai thích tụ tập nói chuyện vậy hả?"
Bà ấy thổi tắt đèn, kéo chăn lên rồi đi ngủ luôn, không thèm để ý đến người đang nằm bên cạnh nữa.
Đêm nay, hầu hết người dân trong thôn đều đến mười một mười hai giờ mới ngủ, mà lúc này Sở Thấm đã chìm vào mộng đẹp từ lâu.
Ngày hôm sau.
Cao Hướng Tùng đạp xe đến xã để mời cảnh sát đến, gần đến trưa thì có hai vị cảnh sát đi đến thôn. Bởi vì tối hôm qua có rất nhiều nhân chứng, vật chứng rõ ràng, có chứng cứ xác thực cho nên hai viên cảnh sát nhanh chóng đưa hai anh em đi.
Bí thư chi bộ của thôn Lưu Lý và đại đội trưởng đã đến từ sáng sớm, mà cha mẹ nhà họ Châu thậm chí đã đến từ tối hôm qua. Cửa lớn nhà Hàn Định Quốc đóng chặt, làm thế nào cũng không chịu mở, đến sáng sớm hôm nay bọn họ mới nhìn thấy Châu Minh và Châu Thông.
Sau khi đánh chửi một trận, vợ chồng nhà họ Châu khóc đến mức nước mắt giàn dụa, cầu xin tha cho hai anh em.
Sở Thấm làm sao có thể đồng ý chứ, cô thấy phiền phức, hôm nay còn muốn đi đến núi Đại Nham để nhặt hạt thông.
Cô đã giải quyết xong chuyện này, cô sẽ không bỏ qua cho hai người bọn họ đâu, bị đày đến nông trường là chuyện không thể thay đổi được nữa, đừng hòng có ai khiến cho cô đổi ý.
"Nhà chúng tôi đền tiền cho cô!" Vợ chồng nhà họ Châu khóc lóc cầu xin.
Sở Thấm nhíu mày: "Không cần, mọi chuyện cứ làm theo pháp luật đi."
Cô nói chắc như đinh đóng cột, thầm nghĩ: Nhà mấy người còn nghèo hơn nhà tôi, có thể bồi thường cho tôi bao nhiêu?
Châu Liên không cần mặt mũi mà cầu xin, cha mẹ giận cá chém thớt mà tát cô ấy mấy cái, sau đó lại bị chồng kéo về nhà nghỉ ngơi.
Sở Thấm cũng đóng chặt cửa, dù tiếng khóc lóc ngoài cửa lớn cỡ nào, cô vẫn ở trong nhà thưởng thức hạt dẻ và chờ đợi.
Cho đến lúc cảnh sát đưa hai anh em nhà họ Châu đi và nói: "Gần đây chúng tôi đang siết chặt lại, vì vậy càng phải xử lý nghiêm khắc với trường hợp chạy tới nhà và ức hiếp phụ nữ sống một mình như thế này, ít nhất là phải làm ở nông trường trong mười năm."
Sau khi vào nông trường chính là đến làm việc, lúc này làm sao có thể đi tù và được ăn uống miễn phí được.
Sở Thấm nghe như vậy xong thì cảm thấy hạt dẻ càng thêm thơm ngọt, mềm mại.
Đúng là giải quyết được một nỗi lòng.
Bây giờ còn có người dám cảm thấy Sở Thấm là một quả hồng mềm và bị nhào nặn như thế nào cũng được sao? Còn ai dám nữa chứ.
Danh tiếng hung tợn của Sở Thấm nhanh chóng được truyền đi đến khắp mọi nơi, thậm chí chuyện càng truyền đi càng không đúng sự thật. Bẻ gãy hai tay biến thành bẻ gãy hai chân, trói tay biến thành trói hai chân bọn họ rồi treo ngược lên cành cây...
Cho dù thím Sở có giải thích thế nào cũng vô dụng, hình như mọi người bị những tin đồn được thay đổi thuyết phục hơn.
Sở Thấm còn có thể nói gì? Cô chỉ có thể nói là vượt qua khỏi mong đợi... Vậy cũng được thôi.
Nhưng chuyện này lại dọa sợ dì Dương đến mức phải tự mình chạy đến thôn Cao Thụ, còn mang theo nửa con gà mái già và hầm cho cô.
Thậm chí còn chạy đến cửa nhà họ Châu ở thôn Lưu Lý với thím Sở để mắng thêm một trận, mấy người họ suýt nữa đánh nhau.
Mãi đến khi mùa đông đến, khi nhiệt độ giảm đáng kể, tin đồn mới dần hạ nhiệt.
Vì bị người ta chú ý, Sở Thấm nghĩ tới nghĩ lui vẫn không dám đến núi Đại Nham nhặt hạt thông.
Bây giờ cô ngày càng trở nên nhát gan, chủ yếu là do khái niệm "tập thể" đang dần sâu sắc hơn, việc đào góc tường tập thể là một vấn đề nghiêm trọng.
Vì vậy, việc hái hạt thông đã bị trì hoãn cho đến cuối tháng mười một, hôm nay là ngày cuối cùng của tháng mười một.
Sở Thấm có thói quen ghi lại nhiệt độ, mặc dù tất cả đều dựa vào suy đoán, nhưng cô đoán rất giỏi.
"Có khả năng thấp hơn ba hoặc bốn độ so với năm ngoái." Cô ghi lại nhiệt độ hôm nay vào sổ ghi chép và lẩm bẩm.
Sở Thấm nhìn những ngọn núi xa xôi rồi thở dài, dùng kẹp sắt gảy than đang cháy trong lò than một cái rồi nói: "Vậy phải trải qua mùa đông năm nay như thế nào đây?"
Năm ngoái trời đã lạnh, miễn cưỡng tự chống đỡ bằng bếp lò và một tấm chăn dày.
Năm nay... Sở Thấm thầm nghĩ: Có cần dựng một cái giường sưởi không nhỉ? Hay là xây thêm bếp lò?
Cô lật một vài trang của cuốn sổ tay của mình, trang này là trang cô ghi lại những gì cô nhận được mấy tháng qua.
Trong số này có hơn bốn trăm viên gạch.
Số lượng này hoàn toàn đủ, cộng với những gì nhận được trước đây thì cũng có thể vừa xây được giường vừa xây được bếp lò.
Tuy nhiên, nguồn gốc của những viên gạch không dễ tìm, vì vậy Sở Thấm chỉ có thể tạm thời đặt nó sang một bên.
Hơn nữa, cô còn nhận được những thứ khác.
Hai cái xô sắt có nắp đậy mà Sở Thấm dùng để đựng đậu, thường được đặt ở góc phòng ngủ, để bớt chỗ trong chiếc tủ bếp đã chật ních.
Bốn phiến đá lớn, cái này thật sự rất lớn, không uổng công Sở Thấm dùng bốn lần rút thăm hàng tuần lấy được.
Những phiến đá được lát trong sân, chỉ vừa đủ để lấp con đường từ nhà chính đến cổng, cuối cùng Sở Thấm cũng không sợ giày bẩn vào những ngày mưa nữa.
Ngoài ra còn có hai cái lu lớn.
Cái lu lớn này rất vừa ý của cô, nó lớn hơn thùng gạo cô đã mua, sau một thời gian nữa mang nó ra để ủ rượu cũng tốt.
Còn có một con dao nhà bếp, một chai rượu, một chai iốt, một ống kháng sinh tại chỗ, và những thứ khác là những thứ tạm thời không dùng đến hoặc ít dùng như là bóng đèn, dụng cụ ngoáy tai.
Hiển nhiên Sở Thấm cảm thấy tất cả mọi thứ mình nhận được đều đến từng đợt, như thể hệ thống trò chơi mắc chứng cưỡng chế vậy.
Trước đây là hạt giống, bây giờ lại là thuốc chấn thương.
Cũng tốt, tất cả đều có thể sử dụng được.
Trước mắt cô không có quá nhiều áp lực về lương thực, mặc dù biết một năm nữa nạn đói sắp đến, nhưng cô cũng không quá lo lắng, cho nên cô rất thoải mái trong khoảng thời gian này.
Vừa ăn vừa uống, một tí thịt lợn rừng trong nhà cũng sắp giải quyết hết rồi, lúc này cô mới nghĩ đến việc nhiều nhất nửa tháng sau phải giết heo.
Thật ra cô có thể nuôi heo tiếp, bây giờ cô có tiền, thậm chí có thể nuôi thêm hai con heo con.
Trong lúc ăn hạt dẻ nướng, Sở Thấm lên kế hoạch cho hai tháng tiếp theo, trong lòng dần dần ổn định, cô đứng dậy vỗ vỗ tay, mang theo ba lô chuẩn bị lên núi Đại Nham.
Cô nhận thấy rằng dường như không có ai trong thôn đi nhặt hạt thông, cô không biết có phải chưa có ai biết đến nơi đó không.
Gần đây trong thôn rất rảnh rỗi, đến mức từng bàn đánh bài trong thôn đều được bày ra. Dường như các dì trong thôn không chịu nổi nữa, thậm chí thím Sở còn nói muốn gọi cảnh sát để họ đến bắt chú Sở.
Sở Thấm vô cùng buồn bực, rốt cuộc chơi bài thì có gì tốt mà lại có nhiều người say mê trong đó đến như vậy.
Cô đi đường vòng đến lối vào thôn, tránh đám đông và không gặp ai trên đường đi.
Sau đó, cô đi lên núi Đại Nham theo con đường mòn nhỏ, nửa giờ sau đã đến rừng thông.
Mùa đông đang đến, những chiếc lá khô phủ kín núi rừng.
Có lẽ do dạo gần đây không có mưa, thời tiết khô ráo, quả thông bị trên mặt đất đều rất tốt, không bị thối.
Việc nhặt hạt thông thật sự rất rắc rối, phải mở quả thông cứng rắn ra rồi hạt thông bên trong mới nảy ra.
Công việc này tốn nhiều thời gian, mỗi phút mỗi giây trên núi đều nguy hiểm, vì vậy tốt nhất là mang quả thông về nhà, sau đó mới lấy quả thông ở nhà.
Nhưng người bình thường không thể chấp nhận, quả thông quá chiếm chỗ lại tương đối nặng, Sở Thấm không gặp khó khăn gì bởi vì có ba lô không gian.
Sở Thấm chỉ cần đặt quả thông vào chiếc sọt sau lưng, sau khi chứa đầy sọt thì lại lấy quả thông bỏ vào không gian, cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Cây thông này hình như là thông Hoa Sơn, Sở Thấm thấy trong sách liên quan đến nông nghiệp có thông tin giới thiệu, hạt thông Hoa Sơn ăn rất ngon.
Trên đường về nhà, cô tiện tay hái một ít cỏ phấn hương, lần này đã là gốc cây cuối cùng, sau một thời gian con lợn chỉ có thể ăn cải trắng trên ruộng rau, thật đau lòng.
Sau khi trở về nhà.
Sở Thấm để quả thông ở sân sau, cô phải mất hai ngày mới lấy hết hạt thông trong quả thông ra.
Quả thông được lấy ra sẽ được ngâm trong nước trong một giờ, ngâm đến khi vỏ mềm nhũn ra mới có thể bỏ vào lồng hấp.
Lồng hấp vẫn được làm bằng tre, cô làm lồng hai tầng, để sau này có thể hấp bánh bao và các loại món ăn khác thuận tiện hơn, nhưng không ngờ cô lại sử dụng để hấp hạt thông trước.
Hạt thông chỉ cần được hấp trong nửa giờ, sau khi hấp, chúng được đặt trong sân để phơi khô, chờ đến khi mang vào rang.
Lúc này Sở Thấm vẫn chưa cân, sau khi sấy khô thì cho hạt thông vào nồi sắt để rang, đảo qua đảo lại, đợi đến khi hầu hết hạt thông nứt vỏ mới lấy ra ngoài.
Sau đó chúng được mang đi cân, không ngờ được mười tám ký!
Sở Thấm cười toe toét, nhà cô lại thêm một loại hạt nữa rồi.
Cô lấy ra ba ký hạt thông, chia chúng thành ba phần dành cho thím Sở, dì Dương và cậu út Dương, sau đó để phần còn lại vào trong bình gốm và xếp gọn gàng.
Sở Thấm nghĩ đến lúc đó gửi đi cho anh họ một ký hạt thông, số còn lại đủ cho cô ăn.
Sau khi làm ra hạt thông xong, ngô trong thôn cũng sắp được thu hoạch.
Sở Thấm lại phải đi làm, lần này cô rõ ràng cảm thấy có người trong thôn dường như sợ cô nên tránh xa cô.
Vậy cũng rất tốt, mọi thứ đều có ưu và nhược điểm, Sở Thấm nghĩ rất thoáng.
Ngô chín trong một khoảng thời gian ngắn, đồng thời một khoảng mía nhỏ trong thôn cũng đã đến lúc có thể thu hoạch.
Mía không được sử dụng để làm đường nâu, chừng này không đủ nên chỉ dùng để ăn.
Hàn Định Quốc khá ân cần, mùa đông cảm thấy người dân trong thôn không có quả, cho nên trồng mía và năn ngọt, cả hai đều có thể lưu trữ lâu vào mùa đông.
Vì vậy Sở Thấm không được giao nhiệm vụ hái ngô, mà là đi đào mía.
Không sao, cô đã quen với công việc này.
Mặc dù kiếp trước cô chưa bao giờ trồng mía, nhưng chẳng phải chỉ cần nhổ ra là được rồi sao?
Sở Thấm rất khỏe nên nhổ ra nhanh hơn những người khác, một người có thể so sánh với hai người.
Nếu muốn bảo quản mía lâu thì phải nhổ tận gốc, như vậy có thể tránh thất thoát nước.
Ngay sau khi mía và năn ngọt được thu hoạch không lâu, Hàn Định Quốc đã phân phát chúng cho người dân trong thôn.
Lần này, nó không được chia theo công điểm mà được chia theo đầu người. Điều đó cũng bình thường, thật ra ngoại trừ thực phẩm chủ yếu, tất cả đều chia theo đầu người.
Cho nên Sở Thấm hoàn toàn không lấy được nhiều mía và năn ngọt, cô chỉ có hai cây mía, Hàn Định Quốc chọn cây tốt nhất cho cô.
Còn năn ngọt cô chỉ nhận được nửa ký, ở địa phương, thứ này ăn sống như một loại trái cây, nhưng cô không dám, thứ này được đào ra khỏi đất, ai biết có ký sinh trùng nào không.
Chờ tuyết đầu mùa rơi, toàn bộ ngô cũng đã thu hoạch, theo công điểm, Sở Thấm nhận được 212 cân.
Nếu không thì sao có thể nói là niềm vui chất đầy chứ, khoai lang bên cạnh hàng rào nhà cô cũng đã chín, Sở Thấm lấy được gần 150 cân khoai lang. Cô nghĩ bản thân có thể làm miến khoai lang rồi.
Ngô cũng có thể được nghiền thành bột ngô, như vậy có thể giữ được lâu hơn.
Cho nên Sở Thấm lại lên kế hoạch về những việc sắp tới, công việc chính của cô vào mùa đông năm nay chính là chế biến.
Chế biến khoai lang và ngô.

Ngoài miến khoai lang, cô phải phơi khô một ít khoai lang trước mới được.
Chuyện này rất đơn giản, rửa sạch khoai lang, loại bỏ lỗ đen trên da và cho vào nồi để nấu. Sau khi nấu xong thì cắt thành từng miếng và đặt lên cái sàng để hong khô.
Hong khô cũng được, phơi khô thì tốt hơn, dù sao Sở Thấm cũng đã chọn những ngày có nắng để phơi hết khoai lang, cuối cùng làm ra được 45 cân khoai lang khô.
Ở nhà có rất nhiều khoai lang, còn sắp phải giết heo nên Sở Thấm có thể ra sức làm khoai lang.
Cô không rành quá trình làm miến khoai lang nên đặc biệt đi hỏi ý kiến thím Sở, sau khi hiểu rõ mới dám bắt đầu làm.
Thật ra cũng đơn giản.
Muốn làm miến khoai lang thì trước tiên phải làm bột khoai lang.
Khoai lang được nghiền thành dung dịch đặc, sau đó đổ vào gạc, sau khi lọc nhiều lần và thu được nước tinh bột sau khi lọc cặn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận