Thập Niên 60 Cường Thủ Kiếm Tiền

Chương 237:

Sở Thấm tràn đầy sức sống quay về nhà, bắt đầu nhóm lửa, sau khi đổ nước vào trong nồi mới cầm hộp cơm đi tới căng tin.
Gạo mới vẫn chưa có, nên mọi người vẫn phải ăn gạo cũ. Vì ngày mùa nên căng tin cũng không còn keo kiệt nữa, Sở Thấm phát hiện còn có cả thịt nữa. Là đậu đũa xào thịt. Mặc dù nói mỗi người chỉ có một thìa, mà trong một thìa đậu đũa này chỉ có một miếng thịt, nhưng đó cũng là thịt.
Sở Thấm trợn tròn mắt, chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày được nhìn thấy thịt trong căng tin. Chắc chắn đây là bữa thịt đầu tiên kể từ khi căng tin khai trương vào năm nay.
Người trong thôn cực kỳ phấn khởi. Sở Thấm cũng cảm nhận được lúc ăn cơm tâm trạng của mọi người hưng phấn đến cỡ nào.
Thím Tú Hoa vẫn múc thức ăn vào trong hộp cơm của cô, rồi lẳng lặng kéo Sở Thấm nói: “Bác đoán căng tin này của chúng ta sẽ mở lâu đấy.”
Sở Thấm ngạc nhiên: “Tại sao?”
Cô không thích, ngày mùa cô sẵn lòng ăn cơm căng tin, nhưng lúc rảnh rỗi cô thà ở trong nhà xào nấu mấy thứ tươi ngon để ăn.
Con người buồn vui không giống nhau. Thím Tú Hoa lại cảm thấy chuyện này cực kỳ tốt. Bởi vì chuyện này có nghĩa là bà ấy có thể làm việc lâu dài ở trong căng tin.
Thím Tú Hoa nói: “Bởi vì bên trên nói muốn mở tiệm cơm tập thể. Văn kiện đã truyền xuống rồi, bác nghe cháu gái lấy chồng ở trong công xã nói.”
Sở Thấm ngơ ngác gật đầu.
Trên đường về nhà, cô xách hộp cơm trầm tư. Cơm tập thể không chỉ có nghĩa là cùng ăn cơm, mà càng là “của công” ở mức độ sâu hơn.
Nói vậy là nhất định sau này sẽ càng trông coi củi lửa nghiêm ngặt hơn, không còn cho chặt một cách dễ dàng nữa. Thậm chí Sở Thấm còn cảm thấy có lẽ sẽ có người dựa vào tình hình ống khói mà suy đoán trong nhà có nhóm lửa hay không? Rồi nhóm lửa vì lý do gì? Một ngày dùng bao nhiêu củi.
Mấy thứ này cũng thôi đi. Nếu không có củi thì vẫn có thể dùng than. Sở Thấm đang nghĩ, liệu sau này lương thực có còn phân chia nữa hay không? Cô không biết nên muốn làm cho rõ.

Về đến nhà, Sở Thấm bỏ bánh bao vào trong nồi để hâm nóng. Bánh bao mà cô gói hồi trước đã ăn gần hết rồi, hai cái cuối cùng đang ở trong nồi. May mà đã ăn hết, như vậy lát nữa cô mới có thể giết gà bỏ vào trong không gian.
Vì số bánh bao này, cô đã đẩy lùi việc giết gà. Ban đầu cô định giết gà vào đầu tháng này, vì thế đã giấu số gà còn lại vào trong gò núi mà mộ của cha nguyên chủ đang chôn tại đó. Đợi khi nào ăn hết bánh bao mới giết.
Nhưng hồi đầu tháng dì cả đã mang đến cho cô ít bánh gạo. Sở Thấm thèm quá nên cắt bánh gạo thành từng miếng xong thì xào chung với cải xanh và trứng gà để ăn. Cô ăn mấy ngày liền mới thấy ngán, cho nên bánh bao mới còn lại chừng này.
Sở Thấm ăn cơm và bánh bao, cảm thấy bụng đã no tầm 60% thì đi vào núi bắt mấy con gà về. Tổng cộng có 12 con gà gồm ba con trống và chín con mái. Sở Thấm chỉ để lại một con gà trống và bốn con gà mái. Coi như tối nay cô đại khai sát giới – phải giết tận bảy con gà.
Lượng công việc không hề nhỏ. Mắt thấy trời đã tối xuống, Sở Thấm không nhịn được lén đi vào phòng, cầm đèn pin ra. Không sao đâu, cô thầm nói với bản thân, chỉ cần cẩn thận làm ở sân sau, chắc hẳn sẽ không có ai nhìn thấy.
Nước đã đun sôi rồi. Sở Thấm múc vài thùng nước xách ra sân sau.
Gà bị cô cắt cổ nhổ lông. Lượng máu của bảy con gà khá nhiều, Sở Thấm thầm nói ngày mai có thể xào huyết gà để ăn. Sau đó cô lại nhổ lông. Lần này trước khi nhổ lông phải nhúng gà vào trong nước sôi mới dễ nhổ.
Đèn pin chiếu sáng như ban ngày. Sở Thấm cố ý treo nó ở dưới mái hiên giống như một bóng đèn. Cô còn cố ý chạy ra cổng quan sát bằng các góc độ, phát hiện không nhìn thấy ánh đèn mới yên tâm.
Sau đó nhổ lông, vẫn nhổ lông, rồi lại nhổ lông...
Trời đã tối đen như mực, ánh trăng vô cùng sáng tỏ. Sở Thấm chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy ánh trăng tĩnh lặng.
Thời gian dần trôi qua, trăng treo trên đầu cành, cuối cùng cô cũng nhổ xong lông của con gà cuối cùng. E rằng bây giờ hầu hết mọi người đều đã nằm trên giường ngủ một giấc ngon lành rồi.
Sở Thấm không ngờ rằng sẽ có một ngày cô nhổ lông gà đến nỗi tay đau nhức.
Bằng mắt thường có thể nhìn thấy trên người con gà đã được nhổ sạch lông. Nhưng những sợi lông tơ vẫn còn bám lên trên, cần phải nhổ kỹ lại bằng nhíp.
Tầm mười phút sau, cô cất đèn pin. Cuối cùng đặt bảy con gà trắng trẻo sạch lông vào trong bồn rửa rau, rửa sạch bằng nước, sau đó cho hết vào trong ba lô không gian để dự trữ.
Còn lòng gà cũng phải rửa. Lòng gà cũng là một món ngon. Huống hồ trong nhà Sở Thấm có đủ các loại dưa chua. Đến lúc đó cắt ít dưa chua, kèm theo tí ớt làm món lòng gà chua cay. Dù là ăn kèm với cơm hay bỏ vào bát mì hoặc miến đều rất ngon.
Lòng gà bao gồm ruột, tim, gan và mề gà. Trong đó khó làm nhất là mề gà. Bên trong chứa thức ăn vẫn chưa tiêu hóa hết, hầu như cô đều nhíu mày làm cho xong. Mười mấy phút nữa lại trôi qua, bảy bộ lòng gà đều đã được rửa sạch.
Sở Thấm thử vào trong không gian. Mắt thấy có thể bỏ vào trong cùng một ô với bảy con gà, cô mới yên lòng. Sau đó cô lại nghi ngờ: Tại sao trứng gà lại không được?
Ngẫm lại vẫn không hiểu. Sở Thấm lẩm bẩm mấy câu nói xấu hệ thống. Sau đó cô đi đến phòng bếp múc nước vẫn còn ấm ở trong nồi đổ vào thùng, rồi xách vào phòng tắm để tắm rửa.
“Haiz! Thoải mái quá đi!”
Đêm thu mát mẻ tắm rửa sạch sẽ toàn thân mệt mỏi. Lúc cô mở cửa phòng tắm có từng cơn gió thổi đến, hong khô hơi nước trên người cô.
Cô hít sâu một hơi, dường như ngửi thấy mùi lương thực ở gần đó bay đến. Đây cũng là mùi vị của việc được mùa.
Cô vứt quần áo vào trong thùng để mai giặt. Đêm khuya yên tĩnh, Sở Thấm quay về giường thoải mái đi ngủ.
Hôm sau, có lẽ vật tư đầy ắp trong không gian đã tiếp thêm sức mạnh và lòng tin cho Sở Thấm, nên cô không còn bị chính sách bên ngoài quấy nhiễu nữa. Mà bắt đầu quay về cuộc sống trước kia, tâm trạng cũng dần bình ổn.
Đội trưởng Hàn cũng nhìn ra được, cho nên hôm nay khi Sở Thấm đang làm việc, ông ấy không khỏi gật gù với cô: “Trông có vẻ đã điềm tĩnh hơn, mấy hôm trước cô đã gặp phải chuyện gì thế?”
Sở Thấm chỉ gật đầu, vẻ mặt vẫn không thay đổi. Cô thầm nói: Chỉ có những người rộng lượng mới có thể cười ha hả suốt ngày khi đối mặt với các chính sách xa lạ.
Đội trưởng Hàn không nhìn ra suy nghĩ của cô, mà phất tay bảo Sở Thấm mặt lạnh này mau đi làm việc.
Đợi đến cuối tháng mười, lúa trong thôn đều đã gặt xong. Vì vừa gặt vừa đập lúa nên lúa vừa cắt xong đã có thể tiến vào phân đoạn phơi.
Mấy ngày trước đội trưởng Hàn đã sắp xếp ổn thỏa cho năm mươi người đi đến công xã để xây lò rèn sắt thép. Hôm đó ông ấy còn hỏi Sở Thấm có đi hay không, nhưng cô không chịu.
Sở Thấm nói thẳng: “Trời đất bao la lương thực là quan trọng nhất. Bây giờ tôi phải canh giữ lương thực, không thể đi đâu được.”
Hàn Định Quốc đang hút thuốc, nghe cô nói thế thì suýt bị sặc khói, ra sức ho vài tiếng: “Cô không đi thật à? Xây lò rèn thép cũng tính tiền lương đó.”
Kể từ khi công xã thông báo tính tiền lương, hầu như người trong thôn đều tranh giành báo danh để được đi.
Sở Thấm nghĩ bụng: Tiền lương một ngày năm hào, còn không bằng cô đi vào núi tìm chuột tre.
Thật ra lương năm hào cũng có thể làm. Mặc dù chắc chắn sẽ mệt chết đi được, nhưng ở phương diện này Sở Thấm là người “ai đến cũng không chối từ”. Tiền mà, luôn chẳng kiếm đủ, vả lại ở nông thôn một ngày năm hào đã rất cao rồi.
Nhưng cô không chịu nổi việc bắt buộc ở lại công xã, còn phải ngủ trên giường chung cho đến khi xây xong lò rèn thép. Chẳng khác nào lấy mạng cô. Sở Thấm thà chết chứ không chịu ngủ trên giường chung.
Đội trưởng Hàn không lay chuyển được cô, ông ấy vốn chỉ muốn chăm sóc cho Sở Thấm.
Bây giờ ánh nắng chói chang, hạt lúa vàng ươm được trải bằng phẳng trên sân đập lúa. Suy cho cùng sân đập lúa chưa đủ lớn, cũng chẳng đủ phơi. Thế là trong thôn đã trải bạt tre trên cánh đồng, ước chừng hơn năm mươi tấm, phóng tầm mắt khắp nơi đều là bạt tre.
Bạt tre là đồ tre giống như tấm thảm được đan thành từ các nan tre. Bình thường không sử dụng có thể cuộn lại, còn khi nào dùng thì mở ra, vừa không chiếm diện tích lại cực kỳ tiện lợi.
Sở Thấm nghĩ bụng cô cũng phải đan một tấm để trong nhà. Nhưng cô không đan thành bạt mà đan thành chiếu, chắc chắn mùa hè nằm lên đó sẽ mát lạnh.
Trải bạt tre xong, mọi người đã đổ lúa trong bao bố lên trên, sau đó dùng cái cào đẩy ra cho bằng phẳng. Phơi lúa phải mất tầm một tuần. Đợi đến khi bước vào tháng mười một, lúa mới trong năm nay mới được nhập kho.
Hàn Định Quốc đang thống kê sản lượng của mỗi mẫu ruộng, làm xong, ông ấy thật sự mừng rỡ.
“Quả thật đã cao hơn năm ngoái 15%.” Hàn Định Quốc vui mừng nói: “Xem ra năm sau vẫn phải mua phân bón này.”
Vợ đội trưởng hỏi: “Nhiều thế cơ à? Vậy chẳng phải năm nay thôn Cao Thụ của chúng ta sẽ đứng đầu công xã à?”
Chuyện này...
Hàn Định Quốc khẽ cau mày: “Năm nay năng suất lúa của thôn chúng ta là gần 680 cân. Nhưng anh nghe nói năng suất lúa của thôn Lưu Ly tới 820 cân lận.”
Vợ đội trưởng trợn tròn mắt. Bà ấy đang may vá, suýt nữa thì đâm vào tay mình: “820? Có cái rắm! Thôn Lưu Ly lấy đâu ra 820 cân thế. Thôn chúng ta là nhờ có phân bón, còn thôn của họ có cái đếch gì? Khoác lác cũng chỉ có thế thôi.”
Hàn Định Quốc cảm thấy hơi phiền muộn: “Ban đầu anh cũng không tin. Nhưng tin tức này là do lão Cảnh ở thôn Lưu Ly truyền ra ngoài. Anh đã hỏi vài người khác, họ đều nói là 820.”
Lão Cảnh là đại đội trưởng của thôn Lưu Ly, ông ta còn có thể lừa người khác ư?
“Ôi mẹ ơi! Vậy thì tại sao chứ?” Vợ đội trưởng sững sờ: “Thôn họ trồng kiểu gì mà có thể đạt đến 820 cân vậy? Họ cùng dùng phân bón à?”
Hàn Định Quốc lắc đầu: “Không có.”
Ông ấy không nghe nói bọn họ sử dụng phân bón. Nhưng có thể đạt được năng suất 820, trong tích tắc ông ấy không thể xác định bọn họ có dùng hay không.
Tin tức năng suất lúa của thôn Lưu Ly là 820 cân đã nhanh chóng lan truyền khắp thôn. Ngay cả Sở Thấm ru rú trong xó bếp ngoại trừ đi làm sẽ không ra ngoài khi không cần thiết cũng biết được tin tức này.
Cô hơi ngạc nhiên, 820 cân ư? Làm sao có thể? Không thể nào.
Sở Thấm lắc đầu, thật ra cô không tin cho lắm, hẳn là có người cứ truyền qua truyền lại rồi thêm mắm dặm muối. Thôi bỏ đi, kệ bọn họ.
Lúc này Sở Thấm đang kéo khoai lang vào trong phòng ngủ để phơi khô.
Đúng vậy, đây chính là số khoai lang đã thu hoạch từ hai ruộng khoai lang trong nhà vào năm nay. Tổng cộng có 750 cân, nhiều hơn năm ngoái.
Cô đã đào khoai lang vào quãng thời gian trước. Vì số lượng quá nhiều nên đã phơi trong phòng bếp. Ai mà biết sáng sớm hôm nay sau khi thức dậy lại phát hiện có hai củ khoai lang đã bị gặm mất.
Chuyện này có thể do chó gây ra ư? Nhất định là không rồi, sau vài lần bị cô đánh Tiểu Bạch đã không dám dụng vào khoai lang nữa rồi. Do đó chỉ có thể là do chuột. Sở Thấm tức muốn chết, vội vàng đâm chọc trong phòng bếp, nhưng không tìm ra chuột nên đã kéo khoai lang về lại phòng ngủ.
Hết cách rồi, thế là phòng ngủ lại đầy ắp khoai lang. Sở Thấm thở dài, cô ngẫm nghĩ tìm một cơ hội để làm miến khoai lang, như vậy mới để được lâu.
Nhưng khoai lang chỉ để được hai ngày. Cũng trong hai ngày này cô đã được rảnh rỗi, bởi vì trước đó quá bận rộn, đội trưởng Hàn sợ bọn họ đổ bệnh nên đã cho nghỉ hai ngày. E rằng qua quãng thời gian nữa lại tiếp tục bận rộn.
Công xã nói, nhân lúc thời tiết vẫn chưa lạnh gấp rút đi đào mương. Đến lúc đó thật sự không có thời gian để nghỉ ngơi, ngoài làm việc ra cũng chỉ có làm việc.
Còn khoai lang trong núi Hồ Lô. Sáng sớm hôm nay Hoàng Đậu Tử đã đến nhà cô bàn bạc, dự định ngày mai sẽ đi đào về.
Sở Thấm nhìn trời, hiện đang là 10 giờ sáng. Thế là đeo gùi trên lưng, chuẩn bị đi tới núi Thanh Tuyền. Cô đi đến đó làm gì? Tất nhiên là để hái hạt dẻ rồi.
Cây hạt dẻ đó sinh trưởng hằng năm. Nếu đã bị cô biết được thì đâu thể để cho nó lãng phí.
Sở Thấm nhớ tới hạt dẻ mà mình đã hái vào năm ngoái. Nếu không bị cô nướng thì cũng bị cô luộc lên ăn... cuối cùng ăn đến nỗi khó tiêu. Ừm, năm nay không được làm như vậy nữa.
Đã lâu lắm rồi Sở Thấm không đi lên núi Thanh Tuyền nữa. Lần trước đến đây đã là chuyện từ mấy tháng trước, bẫy đặt trong núi cũng không thèm ngó ngàng đến nữa. Suy cho cùng bốn con sói hoang kia đã để lại bóng ma quá sâu đậm cho cô, đến nỗi bây giờ khi lên núi, Sở Thấm vẫn còn sợ sệt.
Có điều cây hạt dẻ không nằm sâu bên trong, mà nằm ở vòng ngoài núi Thanh Tuyền. Theo lý mà nói thì xác suất gặp phải động vật hoang dã không quá cao.
Lần này trước khi lên núi, cô tạm thời để trống hai ô trong ba lô, để phòng ngừa chuyện cô gặp xui xẻo lại gặp phải sói hoang và để mười mấy trứng gà đã luộc chín vào trong ba lô không gian.
Núi sâu yên tĩnh, càng vào cuối thu, núi rừng vốn tràn trè sức sống cũng tiến vào giai đoạn cỏ cây khô héo. Nhưng vẫn có một số loài thực vật có lá, chẳng hạn như cây phong. Sau khi lá phong chuyển sang màu đỏ thì vô cùng đẹp đẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận