Thập Niên 60 Cường Thủ Kiếm Tiền

Chương 296:

Sở Thấm dậy sớm, đạp xe đạp đến thôn Tịnh Thủy lấy được lưới đánh cá mà cô nhờ cậu út Dương mua, nhân tiện mang theo một con thỏ cho ông ấy.
Lưới đánh cá là lưới lớn mà người Đông Hồ dùng để đánh cá, cậu út Dương mặt đầy hoài nghi nhìn cô: “Lưới này cháu có thể dùng được sao?”
Động tác lên xe của Sở Thấm dừng lại, đúng vậy, cô chưa từng dùng lưới đánh cá.
Cô lập tức lấy lại tinh thần.
Kỹ năng sinh tồn quan trọng như vậy sao mình có thể không biết chứ, cô có còn là Sở Thấm toàn năng không.
Vì thế hỏi: “Cậu út, cậu biết không?”
Cậu út Dương đúng là từng đánh bắt, nhưng ông ấy cũng không thành thạo, đứng ở trong sân dạy cô động tác thả lưới và thu lưới, nhìn Sở Thấm luyện vài lần thì phất phất tay bảo cô rời đi.
Cháu gái này quá sốt ruột, không thể để cho cô ở lâu, ai biết lát nữa đầu cô lại lóe ra ý tưởng gì đó, rồi còn có chuyện gì phải nhờ cậy đến mình nữa hay không.
Bị ghét bỏ nên Sở Thấm cũng không học được gì, nhét lưới đánh cá vào trong ngực, trong miệng nói thầm vài câu, rồi cưỡi xe trở về.
Lưới đánh cá không tiện để người ta nhìn thấy, cô về nhà từ đường nhỏ, về đến nhà cất lưới cá xong xuôi thì đi tìm Trương Phi Yến.
Trương Phi Yến còn ở nhà cẩn thận giặt quần áo, cô gái thời đại này rất ít khi được nhẹ nhàng, cho dù không cần đi làm, cũng phải ở nhà làm việc nhà.
Sở Thấm cảm thấy sau khi mình dọn ra ngoài thì việc nhà ít làm hơn rất nhiều, trước kia khi nguyên chủ ở nhà chú thím, việc nhà phần lớn là nguyên chủ gánh vác. Mà giờ đây trong nhà chú thím, là Sở Hồng tiếp nhận việc nhà.
Về phần Sở Kiến...
Sở Thấm sắp đến cửa nhà Trương Phi Yến thì nhìn thấy Sở Kiến từ trong nhà đi ra, trên người còn mang theo dao phay.
Sở Kiến, làm gì vậy?” Sở Thấm hỏi cậu ta.
Sở Kiến xoay người, nhìn thấy Sở Thấm thì bĩu môi, hừ hai tiếng, rồi đá đá tảng đá bên chân nói: “Đi chặt củi.”
Sở Thấm “ồ” một tiếng: “Vậy đi đi.”
Sở Kiến cực kỳ không vui, oán giận nói: “Vừa mới chặt xong một giỏ về, mẹ lại nói không đủ, bảo đi chặt tiếp.”
Sở Thấm mặt lạnh tim cứng: “Mới chặt được một giỏ thôi mà.”
Sở Kiến giật mình, cảm thấy mình tìm Sở Thấm oán giận tỏ vẻ đáng thương đúng là không phải lựa chọn tốt, bèn nhanh chóng chạy vào trong núi.
Sở Thấm thầm trợn mắt, đi tới nhà Trương Phi Yến.
Trương Phi Yến đưa tay tới miệng hà hơi, nhìn thấy người tới cửa là Sở Thấm, tò mò hỏi: “Sở Thấm, cô tới làm gì, là có việc tìm mẹ tôi sao?”
Chẳng trách cô ấy nghĩ như vậy, cô ấy cảm thấy quan hệ giữa Sở Thấm và mẹ cô ấy tốt hơn mình rất nhiều.
Sở Thấm đảo mắt nhìn xung quanh, mơ hồ nói: “Hai ngày trước không phải bảo tôi khi nào lên núi thì gọi cô sao?”
Trương Phi Yến bỗng nhớ ra, đúng vậy, thỏ.
Cô ấy cấp tốc đứng dậy, lại nhìn quần áo ngâm trong chậu chưa giặt xong, mừng rỡ nói: “Cô chờ tôi một lát, tôi xong ngay đây.”
Sở Thấm chỉ chỉ vào quần áo: “Cô không giặt?”
Trương Phi Yến chạy về phòng, giọng nói truyền ra: “Không sao, để lại cho mẹ tôi giặt đi.”
Sở Thấm từ tận đáy lòng cảm thấy thím Trương không có tức giận vô cớ.
Nhưng cô cũng không quan tâm nhiều đến vậy, đối với cô đây chỉ là một cuộc giao dịch với Trương Phi Yến, sớm giải quyết cho xong.
Cô không mang người đi đến đỉnh Thanh Tuyền, đối với cô mà nói thì đỉnh Thanh Tuyền là căn cứ dự trữ lương thực của cô, là nơi cô hết đạn hết lương thực thì có thể khiến cô không bị chết đói.
Còn nữa, đỉnh Thanh Tuyền đối với thôn dân của thôn Cao Thụ mà nói giống như một nửa cấm địa, không chuẩn bị đầy đủ thì không dám đặt chân, cho dù Trương Phi Yến có sống lại một lần vẫn sẽ e ngại nơi này.
Vậy họ đi đâu?
Đến núi Bạch Thạch.
Chờ sau khi Trương Phi Yến từ trong nhà đi ra thì Sở Thấm dẫn người đi thẳng đến cửa thôn, cô đã đặt tất cả dụng cụ ở trong lùm cây ven đường ngoài cửa thôn.
Trương Phi Yến có chút hưng phấn: “Tôi rất ít khi đến núi Bạch Thạch, nhưng cha tôi lại thường đến chân núi Bạch Thạch để chặt cây, lúc trước nhà của chúng tôi có một cánh rừng.”
Cô ấy đang nói chuyện lúc còn chưa dùng chung, Sở Thấm lại bi thương nhớ lại, mình còn chưa đi dạo rừng nhà mình thì đã bị đại đội thu hồi.
Núi Bạch Thạch cũng không khó leo bằng đỉnh Thanh Tuyền, nhưng Sở Thấm là vương giả dẫn theo hạng động, dẫn cô ấy đi theo phải tốn thêm nửa tiếng mới tới mục tiêu.
Cô suy nghĩ mãi, quyết định đi ngược hướng với ngày thứ nhất của buổi săn bắn mùa đông.
Trong núi yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng gió chim hót cùng tiếng suối róc rách.
Trương Phi Yến là người nói nhiều, cô ấy rất muốn nói chuyện, nhưng nhìn vẻ mặt hờ hững của Sở Thấm, dường như đang hết sức chăm chú để phân biệt phương hướng, bèn nuốt những lời muốn nói xuống bụng, không dám lên tiếng.
Sở Thấm rất hài lòng.
Chỉ cần cô ấy không nói lời nào thì đây là một cộng sự tốt.
Lại đi nửa tiếng, cuối cùng đi tới một thung lũng.
Sở Thấm phát hiện nơi này cũng từng bị càn quét nhưng không phải càn quét lúc tham gia săn bắn mùa đông, mà là lúc càn quét chó sói.
Ở đây cô phát hiện ra động thỏ, trong rừng sâu núi thẳm hiếm có người đặt chân này có rất nhiều động thỏ.
“Tìm được rồi.” Sở Thấm nói.
Trương Phi Yến thở hổn hển, tựa vào cái cây bên cạnh, lời Sở Thấm nói như là một công tắc, cuối cùng cô ấy cũng dám lên tiếng: “Thật sao, để cho tôi nghỉ ngơi một chút rồi nói sau.”
Sở Thấm gật đầu: “Không sao, cô nghỉ ngơi đi.”
Nói xong lấy dụng cụ từ trong giỏ trúc ra, lại cầm cuốc nói: “Cô đừng lộn xộn, ở yên đây, tôi đi dạo xung quanh thử.”
Thật ra vừa rồi cô còn phát hiện phân dê ở trên đường đi, phân dê hình tròn màu đen còn rất mới, ở gần đây chắc chắn có dê rừng.
Trương Phi Yến mệt đến choáng váng hoa mắt, ngồi dưới đất không muốn nhúc nhích, chỉ ừ hai tiếng.
Sở Thấm dặn dò xong thì rời đi, vừa đi vừa nhìn, nhớ kỹ hoàn cảnh chung quanh vào trong lòng.
Ví dụ như địa thế... Nơi này nằm ở khe núi giữa hai ngọn núi, đi được mười phút sau thì dường như cô nghe được tiếng nước chảy, gần đây có lẽ có khe suối nhỏ.
Ví dụ như thực vật, tuy nói đã là mùa đông, vạn vật tàn lụi, nhưng lá cây rơi xuống đất lại không hoàn toàn thối rữa nhanh như vậy, Sở Thấm nhìn kỹ có thể nhận ra đây là lá cây gì.
Nơi này dĩ nhiên cũng có hạt dẻ, cô phải nhớ kỹ.
Cô thậm chí còn phát hiện trên mặt đất có vài quả thông, nhưng quả thông này không phải thông Hoa Sơn, là loại quả không ăn được.
Nói đến đây, Sở Thấm bỗng thở dài.
Cánh rừng thông Hoa Sơn của cô đã bị người ta nhanh chân đến trước, tháng trước khi cô đi nhặt thông thì phát hiện quả thông đã biến mất không còn một mảnh, cuối cùng cô tìm kiếm mấy ngày cũng chỉ xào ra được nửa cân hạt thông.
Có thể thấy trong thôn thật sự không có người ngu ngốc.
Có lẽ là năm ngoái cô tùy tiện cho Sở Hồng và Sở Kiến hai nắm thông, bị người nhìn thấy, nên đã có người cố tình ghi nhớ trong lòng.
Có lẽ năm ngoái cô mới là người nhanh chân đến trước, năm nay người ta là “Bình định lập lại trật tự”.
Sở Thấm tiếp tục đi về phía trước, lúc đứng ở chỗ cao, xa xa còn có thể nhìn thấy đỉnh núi cách vách dường như có cây hồng, trên cây hồng còn có quả hồng đang đậu, ngẫu nhiên có mấy con chim dừng chân.
Nơi này quả nhiên có khe suối, vậy mà cô lại không phát hiện.
Nhưng dòng nước trong khe suối thông tới nơi nào, đi dọc theo khe suối, Sở Thấm mới bừng tỉnh, hóa ra khe suối này là nước thượng nguồn từ trong sườn núi mà cô săn thú hai ngày trước.
Cô phát hiện dấu chân dê rừng ở ven suối, quan sát chung quanh một phen, không có bứt dây động rừng, mà lập tức cầm cuốc, đào hai cái hố ở bên cạnh suối.
Về phần Trương Phi Yến có thể tìm đến hay không, cô tạm thời không quan tâm, có đôi khi Trương Phi Yến cũng rất nghe lời, xác suất lớn là cô ấy đang tự mình trông nom động thỏ.
Sở Thấm không để người ta chờ lâu, đào đất đào rất nhanh, không bao lâu đã đào ra một cái hố.
Mặc dù hố không lớn nhưng để bẫy dê rừng thì lại dư dả.
Tiếp theo lại cắm mũi trúc nhọn ở bên trong, che giấu kỹ cửa động rồi vội vàng chạy về động thỏ.
Trương Phi Yến đã có chút sốt ruột, nhìn thấy bóng dáng của Sở Thấm thì nhảy dựng lên: “Cô đi đâu mà lâu thế?”
Sở Thấm vỗ vỗ bùn đất trong tay: “Đi đến đỉnh núi cách vách.”
Lập tức nói sang chuyện khác: “Cô nghỉ ngơi khỏe chưa, xong rồi thì tôi bắt đầu đốt lửa.”
Trương Phi Yến không dám trì hoãn, gật gật đầu.
Cô cẩn thận quan sát dấu vết bên cửa động, chọn vị trí, rồi bắt đầu châm lửa để hun.
Trương Phi Yến nhìn mà có chút mê mang, cũng không biết Sở Thấm lựa chọn như thế nào, chỉ thấy cô châm lửa bốc khói, lập tức nhét vào cửa động.
Ngay sau đó cô nín thở, một giây sau đột nhiên đi tới trước một cái bao bố, vừa túm vừa nói: “Đừng phân tâm, tuyệt đối phải nắm chặt.”
Lời còn chưa dứt, Trương Phi Yến đã nhìn thấy hai tay Sở Thấm siết chặt, nắm lấy bao bố trong tay.
Ngay sau đó lại lấy bao bố bên tay trái cô ấy ra, thì ra cái bao bố kia cũng có thỏ chui vào.
Dù sao Trương Phi Yến đã sống hết một đời, có lẽ vì nhìn cô quá mê mẩn, luống cuống tay chân bận rộn một phen trong giọng nói sốt ruột của Sở Thấm.
Tuy cuối cùng không cẩn thận bị cô ấy thả đi ba con, chỉ bắt được một con, nhưng tốt xấu gì cũng là bắt được mà?
Ngược lại bản thân cô ấy thấy rất hài lòng, dù sao cô chưa từng tự tay bắt được thỏ, chỉ là Sở Thấm bị tức đến mức suýt nữa thì thăng thiên.
Sở Thấm muốn mắng chửi người, suy nghĩ một hồi cũng im miệng, chỉ nén giận mà nói: “Tiếp tục đi, lần này đừng có phân tâm.”
Trương Phi Yến nhìn bốn con thỏ rừng trong bao bố của người ta, vội vàng gật đầu: “Được, lần này tôi tuyệt đối không phân tâm.”
Cô ấy coi như nói được làm được, Sở Thấm chỉ để cho cô ấy quản hai bao bố ở hai cửa động.
Nhưng cũng không biết chuyện gì xảy ra, lần thứ hai kho hun khói thì trong cửa động mà Trương Phi Yến phụ trách lại có một con thỏ chui ra.
Mà lần thứ ba thì động tĩnh gì cũng không có, giống như động thỏ trên sườn núi này đều trống không, hun thế nào cũng hun không ra thỏ.
Sở Thấm buồn bực vò đầu: “Chẳng lẽ là hết rồi sao?”
Xem ra đã tìm được một chỗ khác, nói xong vác giỏ trúc mang theo bao bố tiếp tục đi đến nơi khác.
Trương Phi Yến cũng có chút mơ hồ, nhưng vẫn đuổi theo.
Hôm nay là trời âm u, núi rừng không có ánh mặt trời chiếu rọi trông có chút u ám.
Thời tiết xấu mà vận may dường như cũng không tốt.
Sở Thấm cảm thấy chuyến đi này của mình có chút xui xẻo, bọn họ ở trong núi đợi đến buổi chiều mà chỉ bắt được 8 con.
Trong đó năm con là Sở Thấm bắt được, mà ba con là của Trương Phi Yến.
Sở Thấm không còn chút hứng thú, ngáp một cái rồi nói: “Cô còn muốn tiếp tục không?”
Trương Phi Yến vui mừng đến độ hai má đỏ bừng: “Tôi không tiếp tục nữa, tôi muốn về nhà trước.”
Có thể có được 3 con thỏ, Trương Phi Yến đã cực kỳ thỏa mãn. Cô nhớ kỹ vị trí của mấy động thỏ, lại học cách bắt thỏ của Sở Thấm, quyết định về sau cách mấy ngày lại lôi kéo cha mẹ cùng đến xem thử.
Sở Thấm bất ngờ: “Được rồi, tự cô có thể tìm đường xuống núi chứ?”
Trương Phi Yến rùng mình: “Cô còn chưa xuống núi sao?”
Sở Thấm muốn nói mình chuẩn bị tiếp tục đi dạo, nhưng... Lỡ như Phi Yến cũng không xuống núi thì phải làm sao.
Vì thế bèn nói: “Bỏ đi, tôi cũng xuống núi.”
Chờ ngày mai cô lại đến nơi này một chuyến, cô có dự cảm, những lần tới đây sẽ không khiến cô thất vọng.

Sở Thấm về đến nhà, tùy tiện ăn một bữa cơm, sau đó bắt đầu hun thỏ.
Về phần đầm nước bên rừng trúc, vừa rồi trên đường trở về cô đã hẹn trước với Trương Phi Yến, kế hoạch là buổi chiều ngày mai đi.
Thịt xông khói đương nhiên là dùng gỗ thông chặt trong rừng, mà cô đang cân nhắc xem thỏ bắt được hôm nay đều giết rồi lột da đem đi hun sao? Thật ra Sở Thấm cũng không có mê tín lắm, bèn giết hết rồi đi hun.
Khói bốc lên từ sân sau. Bởi vì gần đây trời lạnh nên đã có người bắt đầu sưởi ấm, Sở Thấm lại ru rú trong nhà, không dễ đến sân đập lúa sưởi ấm, cho nên trong nhà cô bốc khói cũng rất bình thường, người khác có biết thì chỉ cho rằng cô đang sưởi ấm trong nhà.
Sở Thấm bị sặc ho vài tiếng, ở nơi cô không biết, có con dê rừng muốn uống nước, một tiếng “Rầm” rơi vào trong hố mà cô đào.
Nhà họ Hàn.
Hàn Định Quốc nhìn tài liệu, cân nhắc xem nên sắp xếp người trong thôn như thế nào.
Rèn sắt thép cần người, đào đập chứa nước cũng cần người.
Mà thôn Cao Thụ của bọn họ còn cần phụ trách một phần nhiên liệu, cũng chính là cây cối.
Cho nên chặt cây ở chỗ nào lại là một vấn đề.
Mùa đông này đầy ắp nhiệm vụ... Ông ấy buồn phiền đến mức rụng tóc, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi mà giống như đầu đã trọc.
“Nghĩ gì vậy?” Vợ ông ấy đan áo len hỏi.
Là đại đội trưởng, Hàn Định Quốc vẫn có thể lấy được chút đồ tốt, ví dụ như len sợi.
Sở Thấm chạy vài lần đến xã cung ứng cũng không mua được sợi len, nghe nói phải đi thành phố mới có thể mua được sợi len, còn ông ấy nhờ người mua là có thể mua được.
Hàn Định Quốc thở dài, chậm rãi phun khói ra: “Đang phiền muộn không biết sắp xếp thế nào.”
Ông ấy cảm thấy thôn Cao Thụ của bọn họ hẳn là không có cách nào trốn thoát, dù sao tất cả mọi người đều đang tiến bộ, làm còn rùa rút đầu thì ra thể thống gì.
Nếu như tiếp nhận nhiệm vụ lò phân lân khử oxy, vậy có cần đi đào đập chứa nước và rèn sắt thép không?
Chẳng biết vì sao, ông ấy đang khó khăn thì nghĩ đến Sở Thấm.
Sở Thấm ở trong thôn thật sự là một sự tồn tại kỳ lạ.
Có lúc đội trưởng Hàn thậm chí cảm thấy Sở Thấm như người mang vận mệnh, dùng lời của người nông thôn bọn họ mà nói, số mệnh của Sở Thấm khá may mắn.
Tuy ông ấy cũng xem như một nửa đạn viên... Khụ khụ, đơn xin vào Đảng của ông ấy còn chưa được phê duyệt, đại khái còn đang được điều tra nghiên cứu, nhưng ông ấy lớn lên ở nông thôn, đã nghe lờn tai những chuyện kỳ lạ, nên cũng có chút lòng tin với người trời sinh đã có vận mệnh may mắn.
Dù sao đội trưởng Hàn cũng là quan, lăn lộn trong công xã hai ba năm, có chút trí tuệ của thôn quan tầng dưới chót.
Ông ấy gần như có trực giác của động vật nhỏ, trực giác khiến cho ông ấy nhớ tới Sở Thấm vào giờ khắc này.
Trong phút chốc, ông ấy cảm thấy thật kỳ lạ.
Sở Thấm chỉ là một cô gái, mạnh mẽ bền bỉ và cũng đủ thông minh, nhưng loại chuyện này sao cô có thể quyết định được.
Nhưng nghĩ kỹ lại, đội trưởng Hàn vẫn cảm thấy cần phải đi hỏi ý kiến Sở Thấm.
Dựa vào chuyện đào kênh bón phân là do Sở Thấm thúc đẩy, cũng phải đi hỏi ý kiến Sở Thấm thử.
Đội trưởng Hàn hút thuốc xong, sương khói lượn lờ khiến cho người ta không thấy rõ biểu cảm trên mặt ông ấy, lo lắng trong mắt càng được chen chắn một cách vững vàng.
Vợ đội trưởng tên là Ngô Xuân Vũ, trong thôn quen gọi bà ấy là thím Xuân Vũ, lúc này thím Xuân Vũ đan len xong, đưa cho đội trưởng Hàn: “Ông thử xem, xem có mang được không.”
Bà ấy đan một đôi găng tay, thấy đội trưởng Hàn nhận lấy mang vào tay thì nói: “Tôi nhớ mỗi lần Sở Thấm đến công xã hay vào trong huyện đều phải đến xã cung ứng để hỏi xem có sợi len không.”
Đội trưởng Hàn kinh ngạc: “Cô ấy muốn mua len à?”
Thím Xuân Vũ liếc một cái rồi sẵng giọng: “Xem ông hoir kìa, trong thôn chúng ta có ai mà không muốn mua len chứ.”
Đội trưởng Hàn: “Muốn mua và mua không có giống nhau, sợi len rất đắt. Nhưng dựa theo tình huống làm việc không cần mạng sống của Sở Thấm thì đúng là cô ấy có thể mua nổi.”
Thím Xuân Vũ cười cười nói: “Haiz, đứa nhỏ Sở Thấm này đúng là khiến người ta yêu thích. Ông xem vừa rồi ông nghĩ đông nghĩ tây, nhưng rốt cuộc là đào đập chứa nước hay là rèn sắt thép thì nhất định cũng cần có Sở Thấm giúp sức.”
“Mùa đông năm nay lạnh, không phải ông còn bảo có thời gian thì nói chị họ lấy thêm cho ông sao. Ông nhớ lúc muốn mua thì mua thêm hai cuộn, đến lúc đó hỏi Sở Thấm xem có muốn lấy không.”
Ngô Xuân Vũ nổi tiếng là người cẩn thận tỉ mỉ trong thôn, đội trưởng Hàn có thể làm đại đội trưởng, dù sao công lao của bà ấy cũng không thể bỏ qua. Có thể chú ý từ những chi tiết nhỏ này, có thể thấy bình thường bà ấy chú ý rất nhiều đến người trong thôn.
Đội trưởng Hàn theo thói quen hơi cau mày gật đầu, vỗ vỗ đầu gối đứng lên: “Vừa vặn ngày mai tôi muốn đến Lạc Thủy một chuyến, đến lúc đó tìm chị họ hỏi thử.”
Ngô Xuân Vũ kinh ngạc: “Không phải ngày mai anh muốn đến công xã sao?”
Đội trưởng Hàn gãi gãi mặt, nghĩ đến việc này thì trên mặt hiện ra vẻ mất kiên nhẫn: “Ngày mai vận chuyển gỗ xong đi công xã thuận đường quẹo đến Lạc Thủy.”
Ngô Xuân Vũ cất cây trúc đang len đi, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, nói: “Có chuyện tôi quên mất, có phải nhà mới của chị họ ở kế bên nhà dì cả của Sở Thấm không?”
Trước kia vẫn không nhớ ra, bởi vì lúc ấy chị họ còn ở trong nhà cũ.
Cũng trong hai năm nay anh rể chạy xe... bí mật kiếm được chút tiền, sau khi xây nhà mới thì trở thành hàng xóm của dì cả Sở Thấm.
Ngô Xuân Vũ nở nụ cười: “Vậy ông phải đi hỏi Sở Thấm thử, xem cô ấy có thứ gì cần nhờ ông mang cho dì cả của cô ấy không, tôi thấy Sở Thấm thường xuyên nhờ người đưa đồ cho dì cả của mình lắm.”
đội trưởng Hàn cảm thán, gật gật đầu.
Gần chạng vạng tối, không thấy tăm hơi ráng chiều rực rỡ lộng lẫy, Sở Thấm biết ngay ngày mai vẫn sẽ là một ngày âm u.
Càng gần chạng vạng tối, nhiệt độ càng thấp.
Cho dù Sở Thấm muốn hun thỏ nên ngồi ở bên chậu than, cô vẫn cảm thấy hơi lạnh.
Sở Thấm đưa tay lên phía trên chậu than, cân nhắc thấy có lẽ mình nên đốt lò sưởi thử xem.
Đêm nay Tiểu Bạch vẫn chỉ ăn khoai lang nướng, ném khoai lang vào chậu than trước khi vào nhà ăn lấy cơm về.
Sở Thấm nhìn rau hẹ xào mầm đậu trong bát và cà rốt ngâm rượu, không khỏi có chút chột dạ.
Vì thế không gặm xương trong nồi nữa, cô uống canh còn Tiểu Bạch gặm xương. Sở Thấm không khỏi im lặng, chờ một chút, có phải cô và Tiểu Bạch đang chuyển đổi vai vế cho nhau không?
Dù sao Tiểu Bạch cũng rất vui vẻ, sau khi cơm nước xong cẩn trọng trông coi thịt thỏ còn đang hun, để đảm bảo không có gì dám tới gần, đặc biệt là chồn.
Đúng vậy, con chồn có thể đã biến mất trong quá trình tiến hóa của động vật ở kiếp trước, dù sao kiếp trước Sở Thấm chưa từng nhìn thấy con vật gớm như vậy.
Kiếp này lần đầu tiên nghe nói, cũng lần đầu nhìn thấy, gần như hét một tiếng “A” thật to vì sợ hãi.
Nhưng cuối cùng cô chịu đựng không kêu lên, chỉ đá bay con chồn đi.
Thật ra khoảng thời gian trước cô đã nghe nói trong thôn có gà của nhà nào đó bị chồn tha mất, bởi vì chỉ là nghe thím Sở nhắc tới nên cũng không để ý.
Dù sao sau khi xuyên đến, cô cũng chưa từng thấy chồn.
Nhưng sáng sớm hôm nay thật sự là lần đầu tiên cô nhìn thấy, cô thức dậy lúc trời tờ mờ sáng, bầu trời mùa đông vốn đã sáng muộn, lúc cô thức dậy còn cần thắp đèn dầu.
Thắp đèn ra cửa, cô bưng đèn đi vào nhà chính, sau đó mở cửa nhà chính đi ra sân sau để thả lồng gà và thu trứng gà.
Nhưng mới đi tới sân sau, đã thấy con chồn to lớn kia đứng ở trên lồng gà.
Vốn dĩ nó đang cúi đầu, dường như muốn nhấc lồng gà lên.
Nhưng sau khi nghe được động tĩnh thì ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên, nhìn chằm chằm Sở Thấm.
Cảnh tượng ấy, không thể nói là không đáng sợ được.
Dù sao cô cũng không quan tâm con chồn có ác ý hay không, có phải muốn nhào tới chỗ của cô hay không, mà ngay khi nó nhảy xuống, Sở Thấm đã nổi giận trong lòng mà dùng sức lực mãnh liệt nhất để đạp một phát, khiến nó bay xa ra vài mét, đập trúng một tảng đá lớn.
Tổ tông nó, còn muốn gắp gà nhà cô sao?
Không có gì bất ngờ, con chồn chết ngay tại chỗ!
Trong bóng tối, trái tim Sở Thấm đập thình thịch, thở vài hơi mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
“Làm sợ muốn chết.”
Bả vai Sở Thấm cũng hơi lún xuống, sau khi tâm trạng bình tĩnh thì trong chốc lát lửa giận lại ồ ạt dâng lên.
Cô bị mấy con sói hù dọa thì thôi đi, con chồn chết tiệt này, một con chồn nhỏ xíu như vậy mà cũng dọa cô sờ thành ra thế này!
Đây là lịch sử đen tối, cô phải giấu trong lòng cả đời.
Sau khi chồn bị đá chết, Sở Thấm còn phải dọn dẹp thi thể, vừa dọn dẹp vừa cau mày bịt mũi.
Thối, thật sự thối.
Khứu giác của cô rất nhạy bén, mà mùi của con chồn là thứ cô ghét nhất.
Sở Thấm ném con chồn ra khỏi nhà, vốn dị chuẩn bị chờ bình minh lên thì đi chôn, nhưng thật sự cảm thấy ghê tởm, nhân lúc còn tối thì đem nó đi chôn, còn phải chôn thật xa.
Chôn xong về nhà, ở cửa ọe mấy tiếng, nôn mửa ngay tại chỗ. Sau đó ra sức rửa tay, thiếu chút nữa là rửa tay đến tróc da.
Sở Thấm hùng hổ mắng chửi, cô thề, chồn đã vượt qua chó sói, trở thành con vật đáng ghét nhất trong lòng cô.
Có lẽ trong rất nhiều năm đều giữ vững vị trí đứng đầu.
Nghe nói chồn cũng là sinh vật mang thù, Sở Thấm đánh chết một con, bỗng thấy sợ bị trả thù.
Cho dù cô chôn thi thể ở xa xa, còn đào hết đất dính máu chồn vứt xuống sông, cũng vẫn sợ con vật ác ý này sẽ lần nữa đến nhà cô.
Vì thế khi hun thịt thỏ cô phải quan sát toàn bộ quá trình, có việc không quan sát được thì cũng phải để cho Tiểu Bạch trông coi.
Rốt cuộc Tiểu Bạch cũng lần nữa phát huy công dụng, nó còn rất chuyên nghiệp, ngồi ở bên cạnh chậu than không ngừng trông coi thịt thỏ.
Không có cách nào khác, cô sợ con chồn sẽ lẻn vào nhà.
Tiếp theo Sở Thấm lấy khổ chu phơi ở sân trước vào, bánh này còn phơi chưa khô, e rằng còn phải phơi thêm mấy ngày nữa mới được.
Bởi vì ngày mai còn phải phơi nắng, Sở Thấm bèn bưng mẹt tròn đến gian nhà chính.
Vừa cất đồ xong, chợt nghe thấy ngoài cửa có người gõ cửa.
“Ai vậy!” Sở Thấm hô.
Bình thường lúc chạng vạng cô sẽ khóa cửa, những người khác trong thôn luôn có thói quen mở rộng cửa chính, Sở Thấm lại cảm thấy chỉ đóng cửa chính lại thì mới có cảm giác an toàn.
Hàn Định Quốc: “Là tôi.”
Sở Thấm nghi hoặc, đi tới cửa để mở cửa ra: “Đội trưởng, ông có chuyện gì sao?
Điều càng khiến Sở Thấm thấy kỳ lạ chính là đội trưởng Hàn không có đi một người, đứng bên cạnh ông ấy còn cô con gái chín tuổi.
Nhưng suy nghĩ một chút thì nghĩ ra nga, lúc này trời đã dần tối, thậm chí còn phải thắp đèn lên. Một người đàn ông như đội trưởng Hàn đến nhà cô một mình thì không hay lắm, cho nên mang theo con gái út của ông ấy, Hàn Nguyên Anh theo.
Vì thế cô không mời đội trưởng đến nhà chính, mà mời đội trưởng ngồi trong đình. Tiếp theo đốt củi vào lò sưởi, nhiệt độ trong đình trong nháy mắt đã tăng lên vài độ.
“Chị Sở Thấm.” Hàn Nguyên Anh ngửa đầu cười cười.
Sở Thấm nói “Ừ” một tiếng, móc hạt hướng dương ra đưa cho cô bé.
Trong nhà cô không có nhiều loại hạt khác, nhưng hạt hướng dương lại rất nhiều.
Trồng hết đợt này đến đợt khác, hạt hướng dương xào xong bỏ trong tủ quầy đã được 25 cân.
Sở Thấm có ăn xả láng cũng không hết được.
Đội trưởng Hàn chắp tay sau lưng ngồi xuống: “Cô mua chút hạt dưa không dễ dàng, tự mình giữ đi.”
Sở Thấm thuận miệng nói: “Hạt dưa là tôi trồng.”
Chuyện này cũng không cần giấu diếm, tiện tay trồng mấy bụi cây hoa hướng dương ở góc vườn rau và góc sân, không tính là chuyện to tát, dù sao đây cũng không phải lương thực.
Nhưng cũng kỳ lạ, một thực vật nổi bật như hoa hướng dương, năm nay lúc cô trồng cũng không giấu giếm, nhưng cũng không có ai phát hiện.
Đội trưởng Hàn kinh ngạc chớp mắt, sau đó gật gật đầu.
Lúc Sở Thấm đến công xã trong huyện luôn thích tìm những thứ kỳ lạ cổ quái, người trong thôn đều biết.
Còn thích tìm người để đổi hạt giống, thậm chí còn tìm thôn Tịnh Thủy để đổi mấy túi nấm sợi nhưng mà nghe nói cô đã trồng trọt thất bại.
Ông ấy nghĩ chắc là Sở Thấm cũng chỉ trồng vài cây hoa hướng dương, nên thật sự không quá để ý.
Hôm nay là có việc thương lượng, đội trưởng Hàn không nhiều lời trong chuyện nhỏ nhặt này, thở dài một tiếng, rồi đi thẳng vào vấn đề khiến ông ấy rối rắm.
Sở Thấm: “...”
Cho dù là người cô ở trong bóng tối, cũng không che giấu được vẻ kinh ngạc trên mặt.
Đội trưởng Hàn đang nói cái gì?
Đang hỏi cô chuyện nhiệm vụ mùa đông năm nay thôn nên lựa chọn như thế nào sao?
Trời ạ, chuyện này có liên quan gì đến cô.
Đầu tiên Sở Thấm cảm thấy không tin nổi, ngay sau đó lại bị đội trưởng Hàn làm cho cảm động, thẹn thùng nói: “Sao ông lại hỏi tôi chuyện này, ông cũng thấy khó khăn thì đương nhiên tôi cũng không biết nên lựa chọn như thế nào rồi.”
Kỳ lạ làm sao.
Đội trưởng Hàn lơ đễnh, suy nghĩ hồi lâu rồi thăm dò: “Hay là... Cô ném xúc xắc thử xem?”
Sở Thấm: “...”
Hả? Khóe miệng của cô lập tức kéo thẳng, cái gì gọi là ném xúc xắc thử xem!
Làm sao, chẳng lẽ đội trưởng Hàn không phải bị chỉ số thông minh của cô thuyết phục, bởi vì trí tuệ của cô nên mới tới hỏi cô chuyện này sao?
Là bởi vì vận may của cô?
Sở Thấm bỗng có chút không vui, nghiêm mặt thẳng lưng nói: “Lời này của ông là có ý gì, chuyện lớn như vậy đương nhiên là phải suy nghĩ thật kỹ, làm sao có thể dùng biện pháp ném xúc xắc kỳ lạ như vậy được.”
Đội trưởng Hàn thở dài, hỏi: “Vậy cô cảm thấy thôn chúng ta có nên tiếp nhận nhiệm vụ lò phân lân khử ô xy không?”
Sở Thấm thật sự rất hơi khó hiểu: “Ông không nhận cũng phải nhận thôi, dựa theo những gì ông vừa nói, rõ ràng công xã muốn thôn chúng ta và thôn Tịnh Thủy nhận nhiệm vụ này. Hiện tại trọng điểm của nhiệm vụ này không phải tập trung ở việc tiêu hao đất đai và nhân lực sao?”
Tay đội trưởng Hàn khựng lại, hình như đúng là vậy thật.
Sở Thấm lại nói: “Cho nên rối rắm nhiều như vậy làm gì, chỉ vì tranh giành với công xã sao, dù sao lại tranh không lại, vậy chẳng thà thoải mái đồng ý.”
Cô cảm thấy đội trưởng Hàn dường như có chút cảm xúc đánh cược ở bên trong.
“Vả lại, đào đập chứa nước không có tương lai.”
Nhiều nhất là sang năm tuyết tan đất rã đông, nhưng còn chưa canh tác vụ xuân thì sao có thể đi đào bới được.
“Đập chứa nước tạo áp lực với ông, đòi thêm nhiều người. Nhưng tạo áp lực thì tạo áp lực thôi, dù sao người cũng không còn nữa, chẳng lẽ phía đập chứa nước còn có thể vì chuyện này mà đi tìm công xã ư? Nhưng cũng tại công xã giao nhiệm vụ làm chúng ta mắc kẹt mà.”
Sở Thấm thờ ơ giang tay ra.
Chờ sau thiên tai lại khởi công đào đập chứa nước, lỡ như người phụ trách hiện tại thay đổi thì sao. Cho dù không đổi, chẳng lẽ còn có thể ghi thù chuyện này à.
Nếu là cô thì chắc chắn cô sẽ không nhớ, cũng không phải lão gia địa chủ tìm người thuê, rốt cuộc cũng không phải chuyện của mình, níu lấy không buông như vậy để đắc tội với người khác làm gì.
Đội trưởng Hàn nghe xong thì trầm tư một lát, gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với những lời này của Sở Thấm.
Tiếp theo Sở Thấm thở dài, lại nói: Chuyện rèn sắt thép thì chúng ta không thể tránh khỏi, đây là nhiệm vụ mang tính toàn quốc. Nói cách khác mùa đông này chúng ta phải tập trung vào chuyện rèn sắt thép và lò phân lân khử ô-xy. Tôi cảm thấy về mặt nhân công thì cũng xem như có thể gánh vác, cùng lắm thì hy sinh thời gian nghỉ đông của mọi người, chẳng qua hình như lò phân lân khử ô-xy cần rất rất nhiều đất…”
Rốt cuộc cô đã giải quyết vấn đề mấu chốt cho đội trưởng Hàn, giống như bóc hành tây, bóc từng tầng từng tầng cho đến vị trí trung tâm, mới hiểu được vấn đề mấu chốt nhất là gì.
Phải, là đất đai.
Ngoại trừ đất đai thì mọi thứ đều không quan trọng, Sở Thấm nhìn đội trưởng Hàn với vẻ trông mong, đây không phải là vấn đề cô có thể giải quyết.
Thật ra, đất hoang trong thôn dường như đều đã bị thu thập ra ngoài, không còn đất hoang để đào hầm. Phải xem đội trưởng Hàn có nỡ đào hầm chế tác lò phân lân khử oxy ở trên đồng ruộng phì nhiêu hay không.
Đội trưởng Hàn sờ sờ túi áo, theo bản năng muốn hút thuốc.
Ông ấy nhíu mày chặt đến mức có thể kẹp chết một con muỗi, suy nghĩ một hồi lâu, con gái nhỏ của ông ấy cũng đã cắn hạt dưa xong. Sau khi Sở Thấm lại cho cô bé ngại ngùng này một nắm, đội trưởng Hàn mới lên tiếng: “Thứ này có ảnh hưởng đến chất lượng đất đai không?”
Sở Thấm chớp chớp mắt: “Cái này tôi không biết.”
Cô là người học xong tiểu học thì không học nữa, trông cậy cô sẽ biết được những tri thức cao thâm như vậy à?
Nhưng sản xuất thứ này là để tạo nguyên liệu làm phân bón hóa học, Sở Thấm suy đoán chắc là sẽ không ảnh hưởng đến chất lượng đất đai.
Thật ra Sở Thấm còn có một biện pháp không tính là biện pháp, chính là đi dụ Trương Phi Yến nói ra.
Nếu công xã sống chết bắt làm nhiệm vụ này, vậy kiếp trước chắc chắn cũng có thôn nhận nhiệm vụ này.
Thứ này có hậu di chứng hay không, e rằng chỉ có Trương Phi Yến mới biết rõ.
Đội trưởng Hàn vỗ chân thật mạnh: “Tôi hiểu rồi, ngày mai tôi sẽ đi hỏi rõ ràng.”
Nói xong, nhớ tới gì đó, lại nói thêm: “Đúng rồi, ngày mai tôi định đi Lạc Thủy Hương một chuyến, cô có muốn tôi tiện thể đưa giúp đồ gì cho dì cả của cô không?”
Đúng là có thật.
Sở Thấm cân nhắc có nên tặng một con thỏ hun khói cho dì Dương hay không, tiết đông chí còn hơn mười ngày nữa sẽ đến, tương lai sợ rằng sẽ có việc bận rộn, nên không rảnh đến nhà dì cả.
Nghĩ vậy, bèn đáp: “Có, ngày mai mấy giờ đội trưởng đi?”
Đội trưởng Hàn: “Sáu giờ rưỡi.”
Sở Thấm bèn nói: “Vậy đến lúc đó ông tới ngã rẽ, sau đó tôi sẽ đưa đồ cho ông.”
Đội trưởng Hàn gật đầu, Sở Thấm lại hỏi ông ấy một lát về việc rèn sắt thép rồi mới rời đi.
Đêm đã khuya.
Trong thôn vô cùng yên tĩnh.
Nhiệt độ năm nay rất kỳ lạ, lạnh đến lạ thường. Hôm qua còn là ngày nắng đẹp, hôm nay dường như đã muốn kết sương.
Trên thực tế đúng là sắp kết sương, cửa sổ chưa đóng, Sở Thấm ngồi ở trong phòng, cảm nhận được gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, cô không khỏi ôm lấy cánh tay ấm áp vào trong lồng ngực.
Sửa sang lại đồ đạc cho dì Dương xong, Sở Thấm ngồi ở phía trước bàn đọc sách, nhìn bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ, cũng nhìn không vào sách.
Có lẽ là nghĩ đến tương lai, có lẽ năm nay cũng không thể nào gặp dì cả rồi, Sở Thấm bèn nghĩ mang thêm chút đồ nữa để nhờ đội trưởng Hàn mang tới giúp.
Một con thỏ hun khói, một cân thịt heo, hai cân hạt dưa đã xào, còn có bốn quả hồng khô và bốn quả táo, đây coi như là quà tết năm nay.
Khoảng thời gian trước anh cả lại gửi chút gạo nếp tới cho cô, Sở Thấm cũng cũng viết thư nhờ anh cả mua giúp ấm đun, nên Sở Thấm bèn nghĩ năm nay phải tặng dì cả nhiều đồ hơn.
Haiz…
Lại đến cuối năm.
Sau khi Sở Thấm tỉnh lại, đầu óc cô còn chưa tỉnh táo lắm, dường như tinh thần còn đang lang thang trên không trung.
Cô vội vàng rửa mặt, khi chạm vào làn nước lạnh buốt mới giật mình lập tức tỉnh táo lại ngay.
"Hình như trời lại lạnh rồi." Sở Thấm cảm nhận được nhiệt độ, lẩm bẩm nói.
Cô muốn ra vườn rau nhìn một chút, dù sắc trời còn chưa sáng hẳn nhưng cũng biết hôm nay trời đã có sương giá.
Sở Thấm nghĩ như vậy nên cô nhóm lò trước rồi đặt ấm nước lên trên bếp lò.
Cô không mua được phích nước, lại không có lò sưởi nên cũng chỉ có thể tạm thời đốt bếp lò trước, như vậy thì lúc nào cũng có thể uống nước nóng.
Sở Thấm là một sống dưỡng sinh lại tiếc mệnh nên rất ít khi cô uống nước lạnh, kể cả vào mùa hè.
Sau đó, cô lấy trứng gà được hấp chín xuống, rồi cho ba phần mì lạnh đã nướng cho vào nồi hấp để hâm nóng.
Ở kiếp trước, cô đã nghe ông nội kể rằng cách đây rất lâu có một thứ gọi là lò vi sóng, nói rằng nó rất tiện lợi để hâm nóng thức ăn.
Nhưng dựa theo đời này thì chắc phải qua mấy năm, hoặc là vài chục năm nữa mới có thể xuất hiện.
Sở Thấm đã học xong tri thức trung học, đọc vài cuốn sách, còn đọc cả văn chương của các vĩ nhân, cho nên Sở Thấm đã không còn là một người tận thế vũ lực siêu quần mà nội tâm cằn cỗi nữa rồi. Mọi thứ đều phát triển theo quy luật, dựa theo kỹ thuật hiện tại thì những thứ như lò vi sóng sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện.
Sở Thấm thỏa sức tưởng tượng cuộc sống thoải mái của mấy chục năm sau, cô muốn sống càng lâu càng tốt. Thế giới này quá tốt đẹp, dù có sống bao lâu cô cũng không chê phiền.
Sau khi đậy nắp nồi hấp, Sở Thấm lấy đồ đạc đã đóng gói ngày hôm qua đi đến ngã ba đường để đợi đội trưởng Hàn.
Ở ngã ba đường bây giờ, những cơn gió lạnh như dao thổi qua, cô cảm thấy mình cần phải mua một cái đồng hồ.
Đương nhiên, cô cũng biết rõ mình không mua nổi.
Cái đồ chơi này giống như xe đạp, đều là xa xỉ phẩm nên cần tốn không ít tiền và một tấm phiếu khó như lên trời, Sở Thấm tưởng tượng nếu mình có thể rút trúng thì tốt biết mấy.
Cô kiểm soát thời gian vẫn rất chuẩn xác, sau khi đợi khoảng năm sáu phút thì đội trưởng Hàn đã tới.
Sở Thấm giao đồ cho đội trưởng Hàn: "Phiền đội trưởng rồi."
Trông đội trưởng Hàn có vẻ khá sốt ruột, chỉ vội vàng gật đầu nói "Không có gì" rồi rời đi ngay.
Sở Thấm nghi hoặc nghĩ thầm, chẳng lẽ đã xảy ra việc gì khẩn cấp?
Đúng là có việc gấp thật, hôm qua sau khi từ nhà Sở Thấm trở về, cha mẹ Lưu Bách Phúc đã đến tìm ông ấy, nói là hôm nay Lưu Bách Phúc sẽ xuất viện, nhờ đội trưởng Hàn sắp xếp người đi đón một chút.
Sở Thấm về nhà ăn sáng rồi đến núi Bạch Thạch càn quét một vòng thì Lưu Bách Phúc đã trở lại trong thôn.
Sở Thấm đeo giỏ trúc trống rỗng đi từ trên núi xuống, khi đi ngang qua sân đập lúa thì tình cờ nhìn thấy anh trai của Lưu Bách Phúc đang đỡ người xuống xe lừa.
Cô tò mò hỏi thím Xuân Vũ bên cạnh: "Thím ơi, còn chưa nằm viện được ba ngày mà, sao đã về rồi?"
Ngô Xuân Vũ thấy là Sở Thấm thì cười nói: "Cháu vừa đi đâu về mà thế này hả?"
Sở Thấm không hề cảm thấy chột dạ chút nào: "Núi Bạch Thạch ạ."
Ngô Xuân Vũ hiểu ngay, bởi vì đàn sói đã bị càn quét nên mấy ngày này trong thôn nhất định sẽ có rất nhiều người lên núi.
Tốc độ của Sở Thấm rất nhanh, nhưng mà nhìn cái giỏ trúc rỗng của cô thì rõ ràng là cô chẳng thu hoạch được gì cả.
Chà, bề ngoài thì đúng là không thu hoạch được gì.
Tuy nhiên, Sở Thấm dùng tinh thần lực nhìn vào không gian ba lô của mình, chỉ thấy một con dê rừng trưởng thành bị cô cố ý bỏ vào trong không gian ba lô.
Tâm trạng của Sở Thấm vô cùng tốt, Ngô Xuân Vũ thấy vậy thì cảm thấy tính cách của cô rất điềm tĩnh, không khỏi có ấn tượng tốt hơn mấy phần.
Bà ấy nói: "Lưu Bách Phúc bị gãy chân, ở nhà thì phải nằm, mà ở bệnh viện cũng chỉ có thể nằm, nên đương nhiên là về nhà tĩnh dưỡng rồi. Hiện tại nằm viện cũng không dễ dàng, đối với những bệnh như kiểu gãy chân thế này, có thể cho cháu vào ở đã là rất tốt rồi."
Sở Thấm nghe không hiểu: "Giường không đủ dùng sao ạ?"
"Ôi, đâu chỉ có thế. Sau khi nằm viện, bệnh nhân sẽ có cơm bệnh, ở bên ngoài cháu phải dùng phiếu mới có thể mua được đồ ăn, còn ở trong bệnh viện thì cứ có tiền là mua được ngay."
Sở Thấm chợt bừng tỉnh, nằm viện mà còn có chuyện tốt như thế sao?
Khó trách lúc này Lưu Bách Phúc còn đang chống gậy lải nhải bên cạnh: "Bách Xuyên đúng là có phúc, cũng không biết nó được ở lại bệnh viện thêm mấy ngày, ôi chao, ngày nào cũng được ăn mì và thịt trứng cả đấy."
Nói rồi, ông ta còn chép chép miệng, dáng vẻ hận không thể quay lại trong huyện nằm viện thêm hai ngày.
Nghe nói chi phí nằm viện là do trong thôn chi trả, phí bồi dưỡng cũng có một chút, một nhà cho năm cân thịt, nhà kia cho tám cân thịt, trong lòng của người nhà họ Lưu đều rất thoải mái.
Mặt trời xuất hiện được nửa tiếng rồi lại bị tầng mây nặng nề che khuất.
Không biết là ai lên núi đào một gốc gỗ lớn rồi đặt ở sân đập lúa rồi thắp sáng, nên những người già thường quây quần quanh gốc gỗ để tán gẫu nói chuyện.
Mà người trẻ tuổi thì sao, đều bị điều động đi chặt cây cả rồi.
Trái tim Sở Thấm rơi cái "bịch" xuống đất, thôn Cao Thụ bọn họ cũng phải chặt cây.
Vậy nhỡ đâu... Có phải cũng sẽ thu thập những đồ vật bằng sắt để luyện thép như các công xã khác không?
Cô cảm thấy điều này rất có thể xảy ra, nên muốn nhanh chóng về nhà để chuẩn bị.
Chặt cây không phải việc của cô, bí thư chi bộ thôn chỉ sắp xếp cho một số thanh niên trai tráng đi chặt thôi.
Thật ra ông ấy cũng đã đến hỏi Sở Thấm, nhưng mà trời đang rất lạnh, lại thêm tâm trạng cô không yên nên Sở Thấm không muốn đi chặt.
Vừa về đến nhà là Sở Thấm ném ngay con dê rừng trong không gian ra chiếc bàn dài ở sân sau.
Sân sau giờ đã trở thành lò mổ của cô, không chỉ có treo dụng cụ giết thịt treo trên tường, mà còn có cả một chiếc bàn.
Sở Thấm mài dao xoèn xoẹt, cô tốn nửa buổi sáng để giết con dê rừng rồi sắp xếp vào ba lô không gian của mình.
Bây giờ trong bốn ô không gian ba lô của cô có những gì:
Ô thứ nhất là thịt heo, ô thứ hai là thịt gà, thứ ba là khoai lang, thứ tư là thịt dê vừa giết xong.
Về phần trứng gà thì lại bị cô đặt ở trong phòng.
Khi số lượng gà trong nhà giảm bớt thì tốc độ tăng trưởng của trứng gà cũng dần dần chậm lại.
Nhưng Sở Thấm không biết đủ, trước đây cô không có hy vọng, nhưng từ khi cô rút được một chiếc ba lô không gian thì cô lại muốn giành được một chiếc khác.
Sau khi giết dê rừng không lâu, đã đến giờ ăn trưa.
Sở Thấm đi vào phòng ngủ, kéo ngăn bí mật trên giường ra rồi lấy ra một chiếc hộp gỗ, trong đó đựng tiền và phiếu lương thực mà cô đã tích luỹ.
Cô dự định sắp tới sẽ đến công xã hoặc huyện đẻ sử dụng hết số phiếu sắp hết thời hạn.
Điều quan trọng là lúc này việc thu lương thực đã xong, cho nên chắc chắn tất cả lương thực mà xã cung ứng đang bán đều là đồ mới.
Sở Thấm cúi đầu đếm, có hai phiếu thịt.
Tuy phiếu thịt còn lâu mới hết hạn nhưng cô vẫn còn chỗ trống, tiêu hay không tiêu cũng không sao, bỏ vào chỗ đó cũng không sao.
Cô còn phiếu lương thực có thể mua được sáu cân ngũ lương thực nữa, nó được cho khi trong thôn tính công điểm, Sở Thấm dự định dùng để mua bột mì.
Trong nhà không có nhiều bột mì, cô nghĩ hai năm tới không mua được thêm bột mì nên muốn dùng một phần tư con dê rừng tìm cậu út Dương hỗ trợ đổi bột mì.
Sở Thấm còn có nửa cân phiếu dầu, cô dùng rất tốn dầu, nhưng mà trong nhà lại không thiếu mỡ heo và dầu thực vật.
Thật ra khi chia lương thực, một mình cô đã được chia cho nhiều dầu nhất, nhưng đối với Sở Thấm lại không đủ.
Với cách sử dụng vung tay quá trán này của cô thì chỉ ba tháng là chỗ dầu đó có thể bị cô sử dụng hết.
Còn lại là một tấm phiếu vải, ờm, đối với cô cơ bản là không có tác dụng gì, trước mắt cô không thiếu vải nên cô có thể tìm bí thư chi bộ thôn để đổi thành phiếu lương thực. Vừa vặn sang đầu năm sau, nhà bí thư chi bộ trong thôn sẽ tổ chức hôn sự, thứ thiếu nhất là phiếu vải.
Còn có một phiếu công nghiệp nữ, tất nhiên là cô để mua xà phòng rồi.
Ôi chao! Phiếu công nghiệp là khó tích lũy nhất, bất kể là khăn mặt hay là ô che mưa, hoặc là kim khâu, đồ sắt gì đó, đều phải dùng phiếu công nghiệp.
Chỉ là lần nào có phiếu công nghiệp, Sở Thấm cũng để mua xà phòng. Cô nghĩ thầm trong lòng, không biết khi nào mới có thể rút được xà phòng ra khỏi hộp mù.
Bữa trưa đã sẵn sàng.
Sở Thấm đến nhà ăn mua cơm, cô mang thêm một bát để đựng dưa muối, bây giờ trong nhà ăn có dưa muối ăn hàng ngày nữa.
Sau khi về nhà, ngoại trừ dưa muối ra thì cô cho Tiểu Bạch ăn tất cả đồ ăn. Trước khi giết dê rừng, cô đã nấu cơm sẵn đó, cũng làm cả đồ ăn luôn rồi, chính là món thịt kho đậu phộng, nên bây giờ cô chỉ cần nấu thêm bát canh là có thể ăn luôn.
Món canh là canh khoai mỡ mà kiếp trước Sở Thấm rất thích.
Sau khi gọt vỏ khoai thì cắt thành nhiều miếng nhỏ, sau đó cắt nhỏ cà rốt thái sợi, cần tây thái sợi và nấm hương thái nhỏ rồi cho vào nấu chung với nước.
Nếu có điều kiện, đập thêm một quả trứng nữa và nêm chút muối, mùi vị kia còn tươi ngon hơn cả canh thịt.
Mà ở nhà cô lại có đầy đủ những nguyên liệu trên.
Cà rốt trồng trong vườn rau đã lớn, Sở Thấm còn thu hoạch được những nửa giỏ trúc cà rốt.
Cà rốt có thể giữ được rất lâu trong điều kiện thời tiết như thế này.
Cần tây cũng được trồng trên mảnh đất rau của nhà cô, nhưng việc trồng trọt của Sở Thấm có hơi thất bại, rất nhiều rệp, cô cũng không biết nên làm thế nào cho phải nên phần rau có thể ăn không được bao nhiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận