Thập Niên 60 Cường Thủ Kiếm Tiền
Chương 279:
Nước trong nhà ăn đang sôi, không cần sắp xếp, tất cả các thôn dân rảnh rỗi đều tự giác đi lấy nước trong nhà ăn.
Từ Lão Đồ móc dao mổ heo của mình ra, mà ông cố Từ thì ở bên cạnh hỗ trợ.
Ông cố Từ là một thợ săn, giết heo đối với ông ta mà nói, xem như là chuyện quen thuộc rồi.
Mà người được coi là công thân bắt heo rừng của thôn, giờ phút này đang ăn cơm trong nhà ăn.
Sở Thấm không quen ăn ở nhà ăn, sau khi lấy đồ ăn thì bước đi trong bóng đêm mà về nhà. Vừa đi về nhà, vừa cảm thấy càng ngày càng cách xa trận náo nhiệt.
Dường như tất cả người trong thôn đều tụ tập ở trên sân đập lúa, trên đường đi cô còn gặp được vợ chồng nhà họ Hoàng đang vội vàng đến.
Thấy uy lực của heo rừng chưa, ngay cả vợ chồng nhà họ Hoàng lười đến như vậy mà cũng bưng chậu gỗ đến xếp hàng từ sớm.
Về đến nhà, Tiểu Bạch đói đến mức quỳ rạp trên mặt đất, nhìn thấy cô thì tủi thân kêu gâu gâu.
“A, xin lỗi mày quá.” Sở Thấm xót xa xoa xoa đầu nó: “Cho mày ăn cái này trước vậy.”
Cô đổ đồ ăn lấy từ nhà ăn vào trong bát của Tiểu Bạch.
Hôm nay đồ ăn trong nhà ăn rất phong phú, có canh rau đông quỳ, có cải thảo xào, còn có trứng khuấy xào cà rốt thái sợ.
Mặc dù không có nhìn thấy bóng dáng của trứng đâu.
Bản thân Sở Thấm thì lại tùy tiện hâm lại xíu mại để ăn, cô lại ăn hơn mười cái xíu mại, vuốt bụng trên mặt lộ ra vẻ sầu khổ, xong rồi, cô thật sự phải bỏ ăn thôi.
Cơm nước xong, Sở Thấm tắm rửa xong lại giặt quần áo rồi mới xách thùng gỗ đi đến sân đập lúa.
Cô là người tham gia săn bắn mùa đông, không chỉ có thể được chia nhiều hơn, còn không cần xếp hàng trước, được hưởng lối đi VIP, đến sau nhưng có thể trực tiếp tìm Từ Lão Đồ chia thịt cho cô.
Những người khác phải xếp hàng, bởi vì những vị trí ngon của con heo chỉ có từng đấy, tất cả mọi người biết phải làm sao? Chẳng thà dựa vào thứ tự tới trước tới sau thôi.
Thật ra sau khi Sở Thấm có nuôi heo trong nhà thì khoogn quá thích ăn thịt heo rừng nữa, có được hơn hai trăm cân thịt heo nuôi ở nhà nên giờ cô rất xa xỉ, xa xỉ đến mức đồng ý dùng thịt heo rừng để đổi lấy lương thực.
“Nói không chừng thật sự có thể đổi được.” Đi được nửa đường Sở Thấm bỗng nhiên dừng lại, muốn nhờ cậu út của cô chuyện này.
Dù sao... Nợ nhiều cũng không lo mà.
Làm phiền cậu ú một lần hai lần Sở Thấm còn có thể thấy ngại, sau khi làm phiền thêm vài lần, Sở Thấm đã hoàn toàn không có ý nghĩ ngượng ngùng nữa.
“Sở Thấm, nhanh lên!”
Còn chưa tới nơi sân đập lúa, thím Sở đã vẫy tay với cô, ý bảo cô mau đến đây.
Sở Thấm chạy tới: “Sao vậy ạ?”
Thím Sở khiếp sợ, bắt đầu đẩy cô: “Trời ơi, cháu mau đi lấy thịt của cháu đi, còn tới hỏi thím làm gì, đứa nhỏ này sao mà ngơ ngác thế!”
“Cháu, thím gọi cháu…”
“Gọi cái gì, thím gọi cháu không phải bảo cháu đến chỗ thím, mau đi đi. Trời ơi, lát nữa thịt ngon đều bị chia hết rồi.”
Lời Sở Thấm bị cắt ngang, còn bị đẩy cho lảo đảo, không đợi đứng vững đã vội vàng chạy về phía Từ Lão Đồ.
Quả nhiên heo đã giết xong.
Gia đình năm con heo đều đã bị giết, Từ Lão Đồ, ông cố Từ còn có lão nhị của nhà họ Từ cùng với hai người khác giết heo rất tốt trong thôn cùng nhau làm thịt heo.
Nước trong nhà ăn hết thùng này đến thùng khác, hoàn toàn không ngừng!
Ông cố Từ nhìn thấy là Sở Thấm, bèn cười hỏi: “Cô bé Thấm, cháu muốn bộ phận nào?”
Sở Thấm: “...”
Nguyên chủ có rất nhiều cái tên, người bình thường gọi cô là Sở Thấm, người lớn tuổi gọi cô bé Thấm.
Tất nhiên, xưng hô này rất bình thường.
Trong trí nhớ cô em họ của cô còn bị gọi là cô bé Hồng.
Sở Thấm cười cười, nói: “Thịt đùi đi ạ.”
Ông cố Từ giơ tay xuống cắt, cắt cho Sở Thấm hai cân thịt đùi, lập tức lại nói: “Cháu còn có thể lấy thịt thỏ.”
Sở Thấm ngạc nhiên: “Cháu còn có thỏ sao?”
Thật ra cô có thể lấy được hai cân thịt đùi đã khiến cô rất bất ngờ rồi, bởi vì buổi săn bắn mùa đông cũng không phải chia theo công điểm, mà là chia theo đầu người.
Nếu như cô không có lên núi tham gia săn bắn mùa đông, có lẽ cùng lắm cô cũng chỉ được chia một cân thịt.
Mà hiện tại có thêm một cân, cô nghĩ đây là thù lao khi lên núi săn bắn vào mùa đông.
Ông cố Từ cười ha hả: “Đội trưởng Hàn cố ý dặn ông để lại thỏ cho cháu, hôm nay chắc là cháu đã lập công.”
Sở Thấm suy nghĩ một chút, nhưng cũng không khách sáo mà gật đầu.
Sao không tính là lập công chứ?
“Vậy cháu cầm lấy đi, à, còn có hai khúc thịt rắn, cũng là đội trưởng Hàn dặn để lại cho cháu, chỉ là rắn còn chưa lột da.” Ông cố Từ giao thỏ và thịt cho cô, sau đó lại nói.
Nói xong, mang theo đồ rời đi.
So với những người khác, thu hoạch của cô cũng xem như rất nhiều, còn chưa ra khỏi sân đập lúa đã có người gọi cô lại: “Sở Thấm, đến đây, thím tìm cháu nói chuyện.
Sở Thấm xoay người, đi về phía bà ấy.
Người gọi cô là thím Trương.
“Thím, có chuyện gì sao?” Cô tò mò hỏi.
Thím Trương đặt thùng gỗ của mình xuống tại chỗ, lôi kéo Sở Thấm đến bên cạnh rồi thấp giọng nói: “Tìm cháu đổi chút thịt, cháu thấy thế nào?”
Sở Thấm nghi hoặc: “Không phải đang chia thịt sao, sao thím còn phải đổi thịt với chau.”
Thím Trương thở dài: “Chia cái gì, nhà thím không được chia nhiều bằng cháu.”
Bà ấy lại nói: “Thím cũng không gạt cháu, thím dùng lương thực đổi với cháu, ba cân lương thực đổi một cân thịt cháu thấy thế nào?”
Cách đổi này cũng khá là công bằng, chỉ là nếu như Sở Thấm tìm cậu út Dương để đổi, chưa hẳn là không thể đổi được mấy lượng lương thực.
Nhưng cũng không cần phải tốn công, thím Trương muốn đổi thì đổi thôi.
Nhưng Sở Thấm muốn hỏi rõ ràng: “Là lúa sao?”
Thím Trương không nói gì: “Chẳng lẽ thím còn có thể cho cháu khoai lang?”
Trong lòng bà ấy lại thầm nói, hiện tại ở nhà mình đúng là có rất nhiều khoai lang, nếu không phải con nhóc chết tiệt trong nhà trông coi chặt chẽ thì bà ấy đã khăng khăng dùng khoai lang để đổi rồi.
Sở Thấm nghe được là lúa thì hết sức sảng khoái mà đưa thịt lợn rừng vừa mới lấy đến tay cầm còn chưa nói cho thím Trương, nói: “Của thím đây, lương thực ngày mai đưa cho cháu cũng được.”
Thím Trương nói “Ôi” một tiếng: “Đâu cần phải ngày mai.”
Nói xong xoay người hô: “Phi Yến! Phi Yến à, Trương Phi Yến đâu rồi?”
Kêu xong ba tiếng, Trương Phi Yến đang trốn trong đám người xem phần thịt cũng lấy lại tinh thần, nghe thấy mẹ cô ấy đang gọi.
Trương Phi Yến đang sững sờ.
Hôm nay ở trong kiếp trước, đã từng xảy ra tai nạn.
Tai nạn là gì? Là trong số những người I săn bắn mùa đông có người bị đâm bị thương, nghe nói là bị heo rừng đâm mạnh vào bụng, máu lập tức phun ra ngay tại chỗ.
Sau đó còn mượn máy cày từ chỗ đào mương, suốt đêm đưa người đến bệnh viện huyện để chữa bệnh, ở nửa tháng mới xuất viện, đợi đến nửa năm sau mới có thể xuống đồng làm việc.
Mà kiếp này... Đúng là có người bị đụng nhưng chỉ bị bầm tím chân. So với kiếp trước, hoàn toàn là chuyện nhỏ nhặt!
Không cần nhiều lời, thay đổi lần này chắc chắn là do Sở Thấm mang đến.
Cô ấy vội vàng nói một tiếng “Vâng”, chạy đến bên cạnh mẹ.
Sau khi nghe mẹ dặn dò, Trương Phi Yến ngoáy ngoáy lỗ tai: “Cái gì? Mẹ nói cái gì? Mẹ bảo con đưa sáu cân lúa cho Sở Thấm?”
Cô ấy há to miệng.
Cô ấy rất uất ức đó, bản thân tích góp lương thực giống như chuột, mà lương thực của Sở Thấm thì đầy kho, thế mà hiện tại bà ấy còn muốn tự tay lấy lương thực của nhà mình ra cho Sở Thấm!
Ánh mắt Trương Phi Yến nhìn Sở Thấm đầy u oán, còn Sở Thấm thì chỉ nhún vai.
Cũng hết cách rồi, cô mạnh như vậy đấy.
*
Sở Thấm thật sự không thích heo rừng, thịt này rất khó hầm, muốn hầm được nhừ cũng phải tốn rất nhiều củi.
Cho dù mang về nhà, cũng chỉ thêm đồ ăn cho Tiểu Bạch.
Ngược lại cô có một ý nghĩ, sau khi cuộc săn bắn mùa đông kết thúc cô phải nghĩ cách đến núi Bạch Thạch một chuyến.
Trước đây cô chưa từng đến mảnh đất trù phú này, hình như có hơi thiệt, phải đi xem có thể bí mật kiếm được mấy con thú hoang hay không.
Nguyên nhân chủ yếu vẫn là do hôm nay cô phát hiện ra phân và nước tiểu của dê rừng, so với heo rừng thì cô thích dê rừng hơn.
Trong mùa đông giá lạnh, tuyết lớn bay tán loạn, mà cô lại được uống canh xương dê, phải nói cảm giác sung sướng miễn bàn.
Nhưng không biết vì sao cô xuyên đến đã rất lâu, mà cũng chỉ săn được một con dê rừng, thật sự làm người ta tiếc nuối.
Sở Thấm đi theo Trương Phi Yến đến nhà cô ấy, lúc này trong nhà cô ấy không có ai, đều đang ở sân đập lúa.
Trương Phi Yến đẩy cửa ra, kiềm chế suốt chặng đường cuối cùng cũng không nhịn được nữa, thấp giọng hỏi cô: “Cô đã có nhiều lương thực như vậy rồi mà còn phải đổi lương thực?”
Sở Thấm nhìn cô ấy như nhìn kẻ ngốc, khó hiểu hỏi ngược lại: “Vậy cô có chê lương thực nhiều không?”
Trương Phi Yến nghẹn họng, nâng cằm, muốn nói gì đó lại không nói được ra thành lời. Sắc mặt lại dần dần dịu lại, đưa Sở Thấm đến nhà chính, đốt đèn dầu, ánh đèn lắc lư trên mặt cô ấy, Trương Phi Yến hỏi cô: “Hôm nay mọi người đến núi Bạch Thạch có nhiều con mồi không?”
Trong lòng Sở Thấm bỗng nâng cao tính cảnh giác, dùng ánh mắt hoài nghi để nhìn cô ấy: “Đừng nói với tôi là cô cũng muốn đi nhé? Vậy tôi khuyên cô không nên đi, không phải tôi sợ cô bắt được con mồi, mà tôi sợ cô mất mạng.”
Cô thật sự không nói quá, thể trạng của Trương Phi Yến này đi vòng ngoài còn tốn sức, cũng lắm chỉ có thể đi dạo ở chân núi thôi.
Sở Thấm cũng không nói có tin hay không, động thỏ nào có dễ phát hiện như vậy. Hơn nữa chỉ có một người lên núi, động thỏ cũng không tính là dễ đào.
Trương Phi Yến nhếch môi, như thể đưa ra một quyết định trọng đại, nhìn ra ngoài cửa, lôi kéo Sở Thấm vào mà nói thầm: “Tôi chỉ cho cô một chỗ tốt, nơi đó có thể bắt được cá.”
Sở Thấm: “...”
Cô tò mò: “Cô nói là Đông Hồ chứ gì?”
Trương Phi Yến gật gật đầu: “Tôi biết cô chắc chắn cũng sẽ nghĩ đến Đông Hồ, nhưng cô chắc chắn không biết là hồ nào ở Đông Hồ.”
Sở Thấm bỗng thấy hứng thú, hỏi cô ấy: “Chẳng lẽ là hồ bị người ta vây quanh?”
Trong Đông Hồ có hồ nuôi cá con được dùng gỗ làm lan can để vây lại, mà hồ tự nhiên thì lại trống rỗng.
Lại nói trước đó Sở Thấm còn muốn đến Đông Hồ câu cá, không ngờ cô đã đánh giá cao chính mình, cũng đã đánh giá thấp hồ tự nhiên ở Đông Hồ.
Sở Thấm làm tận tám cái lồng cá, trong thời gian của vụ mùa còn dành ra chút thời gian để đạp xe đạp đến bốc khói mới thả lồng cá vào trong hồ tự nhiên mà mình đã chọn.
Nửa tháng qua không bắt được một con cá nào.
Khoảng thời gian đó cô gần như là cứ ba ngày lại đến một chuyến, kết quả nhiều lần đều đi không công, thu hoạch thậm chí còn thua lúc cô đánh bắt ở bờ sông trước cửa nhà mình.
Sau đó Sở Thấm thẹn quá hóa giận mà thu hết lồng cá lại, không đến hồ tự nhiên bắt cá nữa.
Từ từ, Sở Thấm mới cẩn thận suy nghĩ lại.
Cá trong hồ cũng không phải là cá bình thường! Không thể xem thường chúng.
Đó đều là những con cá lọt lưới mà xã viên Đông Hồ ngày ngày đánh bắt.
Sở Thấm vừa thả lồng cá có ba ngày mà chẳng lẽ còn có thể bắt được?
Cho nên cô mới không thu hoạch được gì, còn lãng phí rất nhiều sức lực và thời gian.
Trương Phi Yến gật gật đầu rồi lại lắc đầu, cô ấy hỏi: “Cô biết thôn chúng ta có con đường nhỏ có thể đến Đông Hồ chứ?”
Sở Thấm ừ ừ hai tiếng.
Trương Phi Yến lại nói: “Lúc đi qua con đường đó có một ngã rẽ khi đi ngang qua rừng trúc đấy, cô nhớ không?”
Sở Thấm lại ừ ừ hai tiếng.
Ngã rẽ đó rất chật hẹp, hơn nữa vị trí còn hẻo lánh, cho tới bây giờ cô cũng không dám vào.
Trên mặt Trương Phi Yến thoáng qua một chút đắc ý: “Cô không biết, nơi đó thuộc vị trí của Đông Hồ, mà đi vào ngã rẽ đó có thể nhìn thấy một đầm nước không tính là nhỏ. Cái đầm nước ấy nối liền với một hồ nuôi cá của Đông Hồ, vậy cô nói xem đầm nước đó có cá hay không?”
Sở Thấm có chút mơ hồ: “Tôi nghĩ là không có.”
Vị trí ấy cách Đông Hồ một khoảng, giữa đầm nước và hồ nước có con sông nhỏ nối liền, nhưng cá cũng không thể đi ngược dòng nước mà lên tới đầm nước để sinh hoạt chứ?
Hơn nữa đã có nuôi cá, chắc chắn cũng sẽ dùng đồ để vây lỗ hổng trong hồ lại. Dù là lưới trúc hay là lưới cá, dù sao cũng không thể để cá lớn chạy thoát, cá nhỏ muốn bơi ngược dòng tới chỗ đầm nước chắc chắn cũng rất khó khăn.
Sở Thấm không biết trước tương lai, đương nhiên suy đoán cái đầm nước này không có cá theo lẽ thường tình.
Nhưng Trương Phi Yến lại biết trước tương lai, trong lòng cô ấy thầm nói, nếu không có cá thì đầu năm sau mấy con cá lớn ở trong đầm từ đâu mà ra đây?
Còn có thể là từ trong tảng đá nhảy ra à?
Lúc ấy khi tin tức này được truyền ra cũng khiến cô ấy bóp chặt cổ tay, rõ ràng cô ấy đã đến rừng trúc kia chặt trúc, cũng bất ngờ nhìn thấy đầm nước ấy một lần, nhưng chưa từng nghĩ nơi đó có cá.
“Tôi nói với cô là có thì chắc chắn có, cô đừng không tin.” Trương Phi Yến vội vàng nói.
Điều đáng hận là trước đó cô ấy không có nghĩ đến cái đầm này, hơn nữa cô ấy còn nói rách miệng để cha mẹ theo cô ấy đi bắt cá, mà cha mẹ cô ấy sống chết không tin, còn không cho cô ấy đi xa như vậy, nếu không làm sao cô ấy có thể tìm tới Sở Thấm.
Sở Thấm cũng kịp nhận ra, đúng vậy, Trương Phi Yến nói có thì chắc chắn có.
Cô cũng không hỏi sâu, hẹn thời gian với Trương Phi Yến xong thì nói: “Chuyện dụng cụ thì để tôi nghĩ cách, cô đừng tiết lộ chuyện này ra là được.”
Trương Phi Yến trừng mắt: “Miệng tôi rất kín đấy.”
Sở Thấm: “...”
Kín sao? Cô không tin tưởng lắm.
Sở Thấm không nhiều lời, mang theo lúa mình đổi được đi ra ngoài, trước khi đi dường như nghĩ đến điều gì đó, nói: “Lúc rảnh rỗi tôi sẽ dẫn cô đến núi đào động thỏ.”
Cô không thích nợ ân huệ của Trương Phi Yến.
Giao dịch mà thôi, Trương Phi Yến nói cho cô biết vị trí của cá thì cô nói vị trí của động thỏ cho Trương Phi Yến.
Tối nay không có quá nhiều sao nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy Bắc Đẩu Thất Tinh nối liền thành hình cái thìa.
Sở Thấm lại đi qua sân đập lúa, Từ Lão Đồ tinh mắt phát hiện ra cô, phất tay chào hỏi: “Lại đây lấy rắn đi.”
“Được ạ.” Sở Thấm chạy lon ton đến.
Tốc độ của bọn họ rất nhanh, bản thân chỉ đi đến nhà họ Trương một chuyến mà đã xử lý xong hai con rắn rối.
Sở Thấm được hai khúc thịt rắn, còn chưa tới nửa cân.
Nhưng như vậy cũng được rồi, những thứ này có thể hầm ra một chén canh.
Sở Thấm nhanh nhẹn bước về nhà, sau khi đặt thịt rắn xuống thì xách lúa đến hầm trú ẩn.
Nhìn kho lương thực đã sắp đầy, Sở Thấm không khỏi hài lòng gật đầu.
Sớm muộn gì cũng có một ngày cô đổi sang một kho lương thực lớn hơn, sau đó lấp đầy kho lương thực.
Sở Thấm ở trong hầm ngây người một hồi lâu.
Nhìn củi gỗ vẫn chất đầy ở vách tường như cũ, lại nhìn từng cái bao tải chất đống ở trong góc, trong tay lại cầm lấy lúa gạo sần sùi ở kho lương thực, cảm giác an toàn trong lòng cô lại tăng thêm vài phần.
Rời khỏi hầm trú ẩn, tối nay ngủ một giấc thật ngon.
Ngày hôm sau.
Vẫn là một ngày đi săn bắn mùa đông.
Chỉ là thu hoạch của ngày hôm nay không thể so với hôm qua, phần lớn đều là gà rừng thỏ rừng.
Hôm nay cũng coi như chọc ổ gà rừng, bắt được năm con gà rừng.
Nhưng Sở Thấm lại có thu hoạch, cô phát hiện tổ ong ở trong núi, lớn không thua gì tổ ong mà cô lấy được ở đỉnh Thanh Tuyền.
Điều này làm cho cô vô cùng mừng rỡ.
Mật ong trong nhà cô dùng rất nhanh, bình thường đổi các đồ vật nhỏ như vải dệt đều dùng trứng gà và mật ong để đổi.
Mà dì cả thỉnh thoảng nhờ người mang đồ cho cô, đa phần cô cũng dùng mật ong để đáp lễ.
Sở Thấm thầm nghĩ: Mùa xuân sang năm sẽ đến lấy mật ong.
Cô nhớ kỹ vị trí, âm thầm nhìn lướt qua những người khác, những người khác dường như cũng không phát hiện ra.
Rất nhanh, một ngày đã trôi.
Có lẽ là vận may đều dùng vào buổi sáng hôm nay, nên thu hoạch hôm nay thật sự có hạn.
Nhưng không sao, tất cả mọi người đều không buồn bực, cùng lắm thì kéo dài kỳ hạn săn bắn mùa đông thôi.
Thế là đến ngày thứ ba của cuộc đi săn mùa đông.
Sở Thấm vẫn đi theo lên núi, chỉ là hôm nay trong đội ngũ săn bắn lại có thêm sáu người, có thể thấy đội trưởng Hàn vẫn nói “Không vội không vội” nhưng thật ra cũng rất sốt ruột.
Lần này sau khi lên núi thì chia làm hai tổ lớn, dọc theo các phương hướng khác nhau để đi tìm con mồi.
Sở Thấm được giao trọng trách, hai ngày qua nhóm đội trưởng Hàn cũng phát hiện đặc điểm ngũ giác nhạy bén của cô, thật sự cảm thấy cho dù Sở Thấm ở trong núi, cũng có thể như cá gặp nước giống như khi ở ruộng đất.
Cô cũng không cần làm gì, chỉ là suốt quá trình đó giúp đỡ chú ý hoàn cảnh xung quanh, thông qua các loại dấu vết mà phân tích có con mồi hay không.
Đương nhiên, loại gánh nặng này không thể chỉ để cho một mình cô gánh vác, còn hai người nữa được phân chia cùng nhiệm vụ với cô.
Một buổi sáng, cà đám người không thu hoạch được gì ngoài thỏ, ngay cả một con gà rừng cũng không có.
Nhưng buổi chiều, Sở Thấm tinh mắt phát hiện hai con hươu rừng, vì thế tổ bọn họ lại thu hoạch được hai con hươu rừng.
Vốn tưởng rằng chắc sẽ dẫn trước tổ còn lại, nhưng khi nghe được xa xa truyền đến từng trận tiếng súng thì biết ngay là tổ do đội trưởng Hàn dẫn đầu hẳn cũng đã thu hoạch được con mồi lớn.
Nhưng điều Sở Thấm không ngờ đó là, ngoài con heo rừng cỡ lớn còn có chó sói.
Tổ của đội trưởng Hàn bị bao vây tấn công, cuối cùng đánh chết hai con heo rừng và năm con chó sói, đồng thời kết thúc với việc bốn người bị thương.
Lần này bị thương không phải vết thương nhẹ như ngày hôm trước, có một người tên là Lưu Bách Phúc, bị lợn rừng đâm lăn xuống dốc, chân ngã bị gãy, may mắn khi đó anh họ Lưu Bách Xuyên nhanh tay lẹ mắt đi cứu ông ấy, nếu không ông ấy đã bị chó sói gặm đầu rồi.
Chẳng qua thịt trên đùi Lưu Bách Xuyên bị cắn mất một miếng, miệng vết thương kia chảy máu đầm đìa, đáng sợ đến mức Sở Thấm cũng không dám nhìn thẳng!
Thu hoạch lần này rất lớn nhưng cái giá cũng lớn.
Làm cho lúc đội trưởng Hàn xuống núi sắc mặt nặng nề, không có lấy một nụ cười, còn không bằng hôm qua.
Bước chân của họ vội vã, vội vàng xuống núi đưa người đi chữa bệnh.
Mà Sở Thấm thả chậm bước chân, cố ý đi ở cuối cùng.
Cô vẫn đang quan sát hoàn cảnh sơn trang, nếu đã chuẩn bị lên núi săn dê rừng thì không thể đánh trận mà không chuẩn bị.
Tiểu Đường ở phía trước lặng lẽ nói: “Cũng không biết sau khi trở về sẽ ăn nói với nhà họ Lưu như thế nào nữa.”
Từ Lão Đồ móc dao mổ heo của mình ra, mà ông cố Từ thì ở bên cạnh hỗ trợ.
Ông cố Từ là một thợ săn, giết heo đối với ông ta mà nói, xem như là chuyện quen thuộc rồi.
Mà người được coi là công thân bắt heo rừng của thôn, giờ phút này đang ăn cơm trong nhà ăn.
Sở Thấm không quen ăn ở nhà ăn, sau khi lấy đồ ăn thì bước đi trong bóng đêm mà về nhà. Vừa đi về nhà, vừa cảm thấy càng ngày càng cách xa trận náo nhiệt.
Dường như tất cả người trong thôn đều tụ tập ở trên sân đập lúa, trên đường đi cô còn gặp được vợ chồng nhà họ Hoàng đang vội vàng đến.
Thấy uy lực của heo rừng chưa, ngay cả vợ chồng nhà họ Hoàng lười đến như vậy mà cũng bưng chậu gỗ đến xếp hàng từ sớm.
Về đến nhà, Tiểu Bạch đói đến mức quỳ rạp trên mặt đất, nhìn thấy cô thì tủi thân kêu gâu gâu.
“A, xin lỗi mày quá.” Sở Thấm xót xa xoa xoa đầu nó: “Cho mày ăn cái này trước vậy.”
Cô đổ đồ ăn lấy từ nhà ăn vào trong bát của Tiểu Bạch.
Hôm nay đồ ăn trong nhà ăn rất phong phú, có canh rau đông quỳ, có cải thảo xào, còn có trứng khuấy xào cà rốt thái sợ.
Mặc dù không có nhìn thấy bóng dáng của trứng đâu.
Bản thân Sở Thấm thì lại tùy tiện hâm lại xíu mại để ăn, cô lại ăn hơn mười cái xíu mại, vuốt bụng trên mặt lộ ra vẻ sầu khổ, xong rồi, cô thật sự phải bỏ ăn thôi.
Cơm nước xong, Sở Thấm tắm rửa xong lại giặt quần áo rồi mới xách thùng gỗ đi đến sân đập lúa.
Cô là người tham gia săn bắn mùa đông, không chỉ có thể được chia nhiều hơn, còn không cần xếp hàng trước, được hưởng lối đi VIP, đến sau nhưng có thể trực tiếp tìm Từ Lão Đồ chia thịt cho cô.
Những người khác phải xếp hàng, bởi vì những vị trí ngon của con heo chỉ có từng đấy, tất cả mọi người biết phải làm sao? Chẳng thà dựa vào thứ tự tới trước tới sau thôi.
Thật ra sau khi Sở Thấm có nuôi heo trong nhà thì khoogn quá thích ăn thịt heo rừng nữa, có được hơn hai trăm cân thịt heo nuôi ở nhà nên giờ cô rất xa xỉ, xa xỉ đến mức đồng ý dùng thịt heo rừng để đổi lấy lương thực.
“Nói không chừng thật sự có thể đổi được.” Đi được nửa đường Sở Thấm bỗng nhiên dừng lại, muốn nhờ cậu út của cô chuyện này.
Dù sao... Nợ nhiều cũng không lo mà.
Làm phiền cậu ú một lần hai lần Sở Thấm còn có thể thấy ngại, sau khi làm phiền thêm vài lần, Sở Thấm đã hoàn toàn không có ý nghĩ ngượng ngùng nữa.
“Sở Thấm, nhanh lên!”
Còn chưa tới nơi sân đập lúa, thím Sở đã vẫy tay với cô, ý bảo cô mau đến đây.
Sở Thấm chạy tới: “Sao vậy ạ?”
Thím Sở khiếp sợ, bắt đầu đẩy cô: “Trời ơi, cháu mau đi lấy thịt của cháu đi, còn tới hỏi thím làm gì, đứa nhỏ này sao mà ngơ ngác thế!”
“Cháu, thím gọi cháu…”
“Gọi cái gì, thím gọi cháu không phải bảo cháu đến chỗ thím, mau đi đi. Trời ơi, lát nữa thịt ngon đều bị chia hết rồi.”
Lời Sở Thấm bị cắt ngang, còn bị đẩy cho lảo đảo, không đợi đứng vững đã vội vàng chạy về phía Từ Lão Đồ.
Quả nhiên heo đã giết xong.
Gia đình năm con heo đều đã bị giết, Từ Lão Đồ, ông cố Từ còn có lão nhị của nhà họ Từ cùng với hai người khác giết heo rất tốt trong thôn cùng nhau làm thịt heo.
Nước trong nhà ăn hết thùng này đến thùng khác, hoàn toàn không ngừng!
Ông cố Từ nhìn thấy là Sở Thấm, bèn cười hỏi: “Cô bé Thấm, cháu muốn bộ phận nào?”
Sở Thấm: “...”
Nguyên chủ có rất nhiều cái tên, người bình thường gọi cô là Sở Thấm, người lớn tuổi gọi cô bé Thấm.
Tất nhiên, xưng hô này rất bình thường.
Trong trí nhớ cô em họ của cô còn bị gọi là cô bé Hồng.
Sở Thấm cười cười, nói: “Thịt đùi đi ạ.”
Ông cố Từ giơ tay xuống cắt, cắt cho Sở Thấm hai cân thịt đùi, lập tức lại nói: “Cháu còn có thể lấy thịt thỏ.”
Sở Thấm ngạc nhiên: “Cháu còn có thỏ sao?”
Thật ra cô có thể lấy được hai cân thịt đùi đã khiến cô rất bất ngờ rồi, bởi vì buổi săn bắn mùa đông cũng không phải chia theo công điểm, mà là chia theo đầu người.
Nếu như cô không có lên núi tham gia săn bắn mùa đông, có lẽ cùng lắm cô cũng chỉ được chia một cân thịt.
Mà hiện tại có thêm một cân, cô nghĩ đây là thù lao khi lên núi săn bắn vào mùa đông.
Ông cố Từ cười ha hả: “Đội trưởng Hàn cố ý dặn ông để lại thỏ cho cháu, hôm nay chắc là cháu đã lập công.”
Sở Thấm suy nghĩ một chút, nhưng cũng không khách sáo mà gật đầu.
Sao không tính là lập công chứ?
“Vậy cháu cầm lấy đi, à, còn có hai khúc thịt rắn, cũng là đội trưởng Hàn dặn để lại cho cháu, chỉ là rắn còn chưa lột da.” Ông cố Từ giao thỏ và thịt cho cô, sau đó lại nói.
Nói xong, mang theo đồ rời đi.
So với những người khác, thu hoạch của cô cũng xem như rất nhiều, còn chưa ra khỏi sân đập lúa đã có người gọi cô lại: “Sở Thấm, đến đây, thím tìm cháu nói chuyện.
Sở Thấm xoay người, đi về phía bà ấy.
Người gọi cô là thím Trương.
“Thím, có chuyện gì sao?” Cô tò mò hỏi.
Thím Trương đặt thùng gỗ của mình xuống tại chỗ, lôi kéo Sở Thấm đến bên cạnh rồi thấp giọng nói: “Tìm cháu đổi chút thịt, cháu thấy thế nào?”
Sở Thấm nghi hoặc: “Không phải đang chia thịt sao, sao thím còn phải đổi thịt với chau.”
Thím Trương thở dài: “Chia cái gì, nhà thím không được chia nhiều bằng cháu.”
Bà ấy lại nói: “Thím cũng không gạt cháu, thím dùng lương thực đổi với cháu, ba cân lương thực đổi một cân thịt cháu thấy thế nào?”
Cách đổi này cũng khá là công bằng, chỉ là nếu như Sở Thấm tìm cậu út Dương để đổi, chưa hẳn là không thể đổi được mấy lượng lương thực.
Nhưng cũng không cần phải tốn công, thím Trương muốn đổi thì đổi thôi.
Nhưng Sở Thấm muốn hỏi rõ ràng: “Là lúa sao?”
Thím Trương không nói gì: “Chẳng lẽ thím còn có thể cho cháu khoai lang?”
Trong lòng bà ấy lại thầm nói, hiện tại ở nhà mình đúng là có rất nhiều khoai lang, nếu không phải con nhóc chết tiệt trong nhà trông coi chặt chẽ thì bà ấy đã khăng khăng dùng khoai lang để đổi rồi.
Sở Thấm nghe được là lúa thì hết sức sảng khoái mà đưa thịt lợn rừng vừa mới lấy đến tay cầm còn chưa nói cho thím Trương, nói: “Của thím đây, lương thực ngày mai đưa cho cháu cũng được.”
Thím Trương nói “Ôi” một tiếng: “Đâu cần phải ngày mai.”
Nói xong xoay người hô: “Phi Yến! Phi Yến à, Trương Phi Yến đâu rồi?”
Kêu xong ba tiếng, Trương Phi Yến đang trốn trong đám người xem phần thịt cũng lấy lại tinh thần, nghe thấy mẹ cô ấy đang gọi.
Trương Phi Yến đang sững sờ.
Hôm nay ở trong kiếp trước, đã từng xảy ra tai nạn.
Tai nạn là gì? Là trong số những người I săn bắn mùa đông có người bị đâm bị thương, nghe nói là bị heo rừng đâm mạnh vào bụng, máu lập tức phun ra ngay tại chỗ.
Sau đó còn mượn máy cày từ chỗ đào mương, suốt đêm đưa người đến bệnh viện huyện để chữa bệnh, ở nửa tháng mới xuất viện, đợi đến nửa năm sau mới có thể xuống đồng làm việc.
Mà kiếp này... Đúng là có người bị đụng nhưng chỉ bị bầm tím chân. So với kiếp trước, hoàn toàn là chuyện nhỏ nhặt!
Không cần nhiều lời, thay đổi lần này chắc chắn là do Sở Thấm mang đến.
Cô ấy vội vàng nói một tiếng “Vâng”, chạy đến bên cạnh mẹ.
Sau khi nghe mẹ dặn dò, Trương Phi Yến ngoáy ngoáy lỗ tai: “Cái gì? Mẹ nói cái gì? Mẹ bảo con đưa sáu cân lúa cho Sở Thấm?”
Cô ấy há to miệng.
Cô ấy rất uất ức đó, bản thân tích góp lương thực giống như chuột, mà lương thực của Sở Thấm thì đầy kho, thế mà hiện tại bà ấy còn muốn tự tay lấy lương thực của nhà mình ra cho Sở Thấm!
Ánh mắt Trương Phi Yến nhìn Sở Thấm đầy u oán, còn Sở Thấm thì chỉ nhún vai.
Cũng hết cách rồi, cô mạnh như vậy đấy.
*
Sở Thấm thật sự không thích heo rừng, thịt này rất khó hầm, muốn hầm được nhừ cũng phải tốn rất nhiều củi.
Cho dù mang về nhà, cũng chỉ thêm đồ ăn cho Tiểu Bạch.
Ngược lại cô có một ý nghĩ, sau khi cuộc săn bắn mùa đông kết thúc cô phải nghĩ cách đến núi Bạch Thạch một chuyến.
Trước đây cô chưa từng đến mảnh đất trù phú này, hình như có hơi thiệt, phải đi xem có thể bí mật kiếm được mấy con thú hoang hay không.
Nguyên nhân chủ yếu vẫn là do hôm nay cô phát hiện ra phân và nước tiểu của dê rừng, so với heo rừng thì cô thích dê rừng hơn.
Trong mùa đông giá lạnh, tuyết lớn bay tán loạn, mà cô lại được uống canh xương dê, phải nói cảm giác sung sướng miễn bàn.
Nhưng không biết vì sao cô xuyên đến đã rất lâu, mà cũng chỉ săn được một con dê rừng, thật sự làm người ta tiếc nuối.
Sở Thấm đi theo Trương Phi Yến đến nhà cô ấy, lúc này trong nhà cô ấy không có ai, đều đang ở sân đập lúa.
Trương Phi Yến đẩy cửa ra, kiềm chế suốt chặng đường cuối cùng cũng không nhịn được nữa, thấp giọng hỏi cô: “Cô đã có nhiều lương thực như vậy rồi mà còn phải đổi lương thực?”
Sở Thấm nhìn cô ấy như nhìn kẻ ngốc, khó hiểu hỏi ngược lại: “Vậy cô có chê lương thực nhiều không?”
Trương Phi Yến nghẹn họng, nâng cằm, muốn nói gì đó lại không nói được ra thành lời. Sắc mặt lại dần dần dịu lại, đưa Sở Thấm đến nhà chính, đốt đèn dầu, ánh đèn lắc lư trên mặt cô ấy, Trương Phi Yến hỏi cô: “Hôm nay mọi người đến núi Bạch Thạch có nhiều con mồi không?”
Trong lòng Sở Thấm bỗng nâng cao tính cảnh giác, dùng ánh mắt hoài nghi để nhìn cô ấy: “Đừng nói với tôi là cô cũng muốn đi nhé? Vậy tôi khuyên cô không nên đi, không phải tôi sợ cô bắt được con mồi, mà tôi sợ cô mất mạng.”
Cô thật sự không nói quá, thể trạng của Trương Phi Yến này đi vòng ngoài còn tốn sức, cũng lắm chỉ có thể đi dạo ở chân núi thôi.
Sở Thấm cũng không nói có tin hay không, động thỏ nào có dễ phát hiện như vậy. Hơn nữa chỉ có một người lên núi, động thỏ cũng không tính là dễ đào.
Trương Phi Yến nhếch môi, như thể đưa ra một quyết định trọng đại, nhìn ra ngoài cửa, lôi kéo Sở Thấm vào mà nói thầm: “Tôi chỉ cho cô một chỗ tốt, nơi đó có thể bắt được cá.”
Sở Thấm: “...”
Cô tò mò: “Cô nói là Đông Hồ chứ gì?”
Trương Phi Yến gật gật đầu: “Tôi biết cô chắc chắn cũng sẽ nghĩ đến Đông Hồ, nhưng cô chắc chắn không biết là hồ nào ở Đông Hồ.”
Sở Thấm bỗng thấy hứng thú, hỏi cô ấy: “Chẳng lẽ là hồ bị người ta vây quanh?”
Trong Đông Hồ có hồ nuôi cá con được dùng gỗ làm lan can để vây lại, mà hồ tự nhiên thì lại trống rỗng.
Lại nói trước đó Sở Thấm còn muốn đến Đông Hồ câu cá, không ngờ cô đã đánh giá cao chính mình, cũng đã đánh giá thấp hồ tự nhiên ở Đông Hồ.
Sở Thấm làm tận tám cái lồng cá, trong thời gian của vụ mùa còn dành ra chút thời gian để đạp xe đạp đến bốc khói mới thả lồng cá vào trong hồ tự nhiên mà mình đã chọn.
Nửa tháng qua không bắt được một con cá nào.
Khoảng thời gian đó cô gần như là cứ ba ngày lại đến một chuyến, kết quả nhiều lần đều đi không công, thu hoạch thậm chí còn thua lúc cô đánh bắt ở bờ sông trước cửa nhà mình.
Sau đó Sở Thấm thẹn quá hóa giận mà thu hết lồng cá lại, không đến hồ tự nhiên bắt cá nữa.
Từ từ, Sở Thấm mới cẩn thận suy nghĩ lại.
Cá trong hồ cũng không phải là cá bình thường! Không thể xem thường chúng.
Đó đều là những con cá lọt lưới mà xã viên Đông Hồ ngày ngày đánh bắt.
Sở Thấm vừa thả lồng cá có ba ngày mà chẳng lẽ còn có thể bắt được?
Cho nên cô mới không thu hoạch được gì, còn lãng phí rất nhiều sức lực và thời gian.
Trương Phi Yến gật gật đầu rồi lại lắc đầu, cô ấy hỏi: “Cô biết thôn chúng ta có con đường nhỏ có thể đến Đông Hồ chứ?”
Sở Thấm ừ ừ hai tiếng.
Trương Phi Yến lại nói: “Lúc đi qua con đường đó có một ngã rẽ khi đi ngang qua rừng trúc đấy, cô nhớ không?”
Sở Thấm lại ừ ừ hai tiếng.
Ngã rẽ đó rất chật hẹp, hơn nữa vị trí còn hẻo lánh, cho tới bây giờ cô cũng không dám vào.
Trên mặt Trương Phi Yến thoáng qua một chút đắc ý: “Cô không biết, nơi đó thuộc vị trí của Đông Hồ, mà đi vào ngã rẽ đó có thể nhìn thấy một đầm nước không tính là nhỏ. Cái đầm nước ấy nối liền với một hồ nuôi cá của Đông Hồ, vậy cô nói xem đầm nước đó có cá hay không?”
Sở Thấm có chút mơ hồ: “Tôi nghĩ là không có.”
Vị trí ấy cách Đông Hồ một khoảng, giữa đầm nước và hồ nước có con sông nhỏ nối liền, nhưng cá cũng không thể đi ngược dòng nước mà lên tới đầm nước để sinh hoạt chứ?
Hơn nữa đã có nuôi cá, chắc chắn cũng sẽ dùng đồ để vây lỗ hổng trong hồ lại. Dù là lưới trúc hay là lưới cá, dù sao cũng không thể để cá lớn chạy thoát, cá nhỏ muốn bơi ngược dòng tới chỗ đầm nước chắc chắn cũng rất khó khăn.
Sở Thấm không biết trước tương lai, đương nhiên suy đoán cái đầm nước này không có cá theo lẽ thường tình.
Nhưng Trương Phi Yến lại biết trước tương lai, trong lòng cô ấy thầm nói, nếu không có cá thì đầu năm sau mấy con cá lớn ở trong đầm từ đâu mà ra đây?
Còn có thể là từ trong tảng đá nhảy ra à?
Lúc ấy khi tin tức này được truyền ra cũng khiến cô ấy bóp chặt cổ tay, rõ ràng cô ấy đã đến rừng trúc kia chặt trúc, cũng bất ngờ nhìn thấy đầm nước ấy một lần, nhưng chưa từng nghĩ nơi đó có cá.
“Tôi nói với cô là có thì chắc chắn có, cô đừng không tin.” Trương Phi Yến vội vàng nói.
Điều đáng hận là trước đó cô ấy không có nghĩ đến cái đầm này, hơn nữa cô ấy còn nói rách miệng để cha mẹ theo cô ấy đi bắt cá, mà cha mẹ cô ấy sống chết không tin, còn không cho cô ấy đi xa như vậy, nếu không làm sao cô ấy có thể tìm tới Sở Thấm.
Sở Thấm cũng kịp nhận ra, đúng vậy, Trương Phi Yến nói có thì chắc chắn có.
Cô cũng không hỏi sâu, hẹn thời gian với Trương Phi Yến xong thì nói: “Chuyện dụng cụ thì để tôi nghĩ cách, cô đừng tiết lộ chuyện này ra là được.”
Trương Phi Yến trừng mắt: “Miệng tôi rất kín đấy.”
Sở Thấm: “...”
Kín sao? Cô không tin tưởng lắm.
Sở Thấm không nhiều lời, mang theo lúa mình đổi được đi ra ngoài, trước khi đi dường như nghĩ đến điều gì đó, nói: “Lúc rảnh rỗi tôi sẽ dẫn cô đến núi đào động thỏ.”
Cô không thích nợ ân huệ của Trương Phi Yến.
Giao dịch mà thôi, Trương Phi Yến nói cho cô biết vị trí của cá thì cô nói vị trí của động thỏ cho Trương Phi Yến.
Tối nay không có quá nhiều sao nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy Bắc Đẩu Thất Tinh nối liền thành hình cái thìa.
Sở Thấm lại đi qua sân đập lúa, Từ Lão Đồ tinh mắt phát hiện ra cô, phất tay chào hỏi: “Lại đây lấy rắn đi.”
“Được ạ.” Sở Thấm chạy lon ton đến.
Tốc độ của bọn họ rất nhanh, bản thân chỉ đi đến nhà họ Trương một chuyến mà đã xử lý xong hai con rắn rối.
Sở Thấm được hai khúc thịt rắn, còn chưa tới nửa cân.
Nhưng như vậy cũng được rồi, những thứ này có thể hầm ra một chén canh.
Sở Thấm nhanh nhẹn bước về nhà, sau khi đặt thịt rắn xuống thì xách lúa đến hầm trú ẩn.
Nhìn kho lương thực đã sắp đầy, Sở Thấm không khỏi hài lòng gật đầu.
Sớm muộn gì cũng có một ngày cô đổi sang một kho lương thực lớn hơn, sau đó lấp đầy kho lương thực.
Sở Thấm ở trong hầm ngây người một hồi lâu.
Nhìn củi gỗ vẫn chất đầy ở vách tường như cũ, lại nhìn từng cái bao tải chất đống ở trong góc, trong tay lại cầm lấy lúa gạo sần sùi ở kho lương thực, cảm giác an toàn trong lòng cô lại tăng thêm vài phần.
Rời khỏi hầm trú ẩn, tối nay ngủ một giấc thật ngon.
Ngày hôm sau.
Vẫn là một ngày đi săn bắn mùa đông.
Chỉ là thu hoạch của ngày hôm nay không thể so với hôm qua, phần lớn đều là gà rừng thỏ rừng.
Hôm nay cũng coi như chọc ổ gà rừng, bắt được năm con gà rừng.
Nhưng Sở Thấm lại có thu hoạch, cô phát hiện tổ ong ở trong núi, lớn không thua gì tổ ong mà cô lấy được ở đỉnh Thanh Tuyền.
Điều này làm cho cô vô cùng mừng rỡ.
Mật ong trong nhà cô dùng rất nhanh, bình thường đổi các đồ vật nhỏ như vải dệt đều dùng trứng gà và mật ong để đổi.
Mà dì cả thỉnh thoảng nhờ người mang đồ cho cô, đa phần cô cũng dùng mật ong để đáp lễ.
Sở Thấm thầm nghĩ: Mùa xuân sang năm sẽ đến lấy mật ong.
Cô nhớ kỹ vị trí, âm thầm nhìn lướt qua những người khác, những người khác dường như cũng không phát hiện ra.
Rất nhanh, một ngày đã trôi.
Có lẽ là vận may đều dùng vào buổi sáng hôm nay, nên thu hoạch hôm nay thật sự có hạn.
Nhưng không sao, tất cả mọi người đều không buồn bực, cùng lắm thì kéo dài kỳ hạn săn bắn mùa đông thôi.
Thế là đến ngày thứ ba của cuộc đi săn mùa đông.
Sở Thấm vẫn đi theo lên núi, chỉ là hôm nay trong đội ngũ săn bắn lại có thêm sáu người, có thể thấy đội trưởng Hàn vẫn nói “Không vội không vội” nhưng thật ra cũng rất sốt ruột.
Lần này sau khi lên núi thì chia làm hai tổ lớn, dọc theo các phương hướng khác nhau để đi tìm con mồi.
Sở Thấm được giao trọng trách, hai ngày qua nhóm đội trưởng Hàn cũng phát hiện đặc điểm ngũ giác nhạy bén của cô, thật sự cảm thấy cho dù Sở Thấm ở trong núi, cũng có thể như cá gặp nước giống như khi ở ruộng đất.
Cô cũng không cần làm gì, chỉ là suốt quá trình đó giúp đỡ chú ý hoàn cảnh xung quanh, thông qua các loại dấu vết mà phân tích có con mồi hay không.
Đương nhiên, loại gánh nặng này không thể chỉ để cho một mình cô gánh vác, còn hai người nữa được phân chia cùng nhiệm vụ với cô.
Một buổi sáng, cà đám người không thu hoạch được gì ngoài thỏ, ngay cả một con gà rừng cũng không có.
Nhưng buổi chiều, Sở Thấm tinh mắt phát hiện hai con hươu rừng, vì thế tổ bọn họ lại thu hoạch được hai con hươu rừng.
Vốn tưởng rằng chắc sẽ dẫn trước tổ còn lại, nhưng khi nghe được xa xa truyền đến từng trận tiếng súng thì biết ngay là tổ do đội trưởng Hàn dẫn đầu hẳn cũng đã thu hoạch được con mồi lớn.
Nhưng điều Sở Thấm không ngờ đó là, ngoài con heo rừng cỡ lớn còn có chó sói.
Tổ của đội trưởng Hàn bị bao vây tấn công, cuối cùng đánh chết hai con heo rừng và năm con chó sói, đồng thời kết thúc với việc bốn người bị thương.
Lần này bị thương không phải vết thương nhẹ như ngày hôm trước, có một người tên là Lưu Bách Phúc, bị lợn rừng đâm lăn xuống dốc, chân ngã bị gãy, may mắn khi đó anh họ Lưu Bách Xuyên nhanh tay lẹ mắt đi cứu ông ấy, nếu không ông ấy đã bị chó sói gặm đầu rồi.
Chẳng qua thịt trên đùi Lưu Bách Xuyên bị cắn mất một miếng, miệng vết thương kia chảy máu đầm đìa, đáng sợ đến mức Sở Thấm cũng không dám nhìn thẳng!
Thu hoạch lần này rất lớn nhưng cái giá cũng lớn.
Làm cho lúc đội trưởng Hàn xuống núi sắc mặt nặng nề, không có lấy một nụ cười, còn không bằng hôm qua.
Bước chân của họ vội vã, vội vàng xuống núi đưa người đi chữa bệnh.
Mà Sở Thấm thả chậm bước chân, cố ý đi ở cuối cùng.
Cô vẫn đang quan sát hoàn cảnh sơn trang, nếu đã chuẩn bị lên núi săn dê rừng thì không thể đánh trận mà không chuẩn bị.
Tiểu Đường ở phía trước lặng lẽ nói: “Cũng không biết sau khi trở về sẽ ăn nói với nhà họ Lưu như thế nào nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận