Thập Niên 60 Cường Thủ Kiếm Tiền
Chương 258:
Cô dám nói người người nhà nhà xung quanh mười dặm này không có ai nuôi chó giống như cô nuôi.
Tiểu Bạch "Gâu gâu" hai tiếng, dùng tay đẩy đẩy bát cơm tỏ vẻ còn muốn.
Sở Thấm đen mặt: "Hết rồi!''
Quá đáng quá, cô còn không dám ăn quá no.
Nói xong bèn đứng dậy rửa chén.
Cơm nước rửa bát xong xuôi vẫn chưa tới mười hai giờ.
Dựa theo tháng mà nói, lúc này đã bước vào mùa đông, nhưng thôn Cao Thụ hiển nhiên sẽ phải đợi đến cuối tháng mười một mới cảm nhận được cái lạnh rõ rệt. Đợi đến tháng mười hai mới có thể cảm nhận được cơn lạnh buốt như dao cắt trong gió.
Nhưng xét về mặt nhiệt độ thì tháng mười một vẫn còn là đầu tháng mười một, ánh mặt trời khá ấm áp, rất có cảm giác cuối thu thoải mái.
Nắng gắt cuối thu biến mất, trời đông giá rét chưa tới.
Khoảng thời gian này giống như ngày xuân, không nóng không lạnh, là mùa thoải mái vui sướng nhất.
Rất nhiều gia đình đều lấy hoa quả khô trong nhà ra phơi nắng, còn phải phơi chăn cho mùa đông.
Bởi vì sau khoảng thời gian này nắng sẽ không còn gay gắt như vậy nữa, phải phơi nắng càng sớm càng tốt.
Cô cũng bắt đầu phơi nắng, giữa trưa treo chăn dày trên cột trúc trước sân, dùng gậy gỗ sạch sẽ hung hăng đánh bông gòn một chút.
Làm xong việc này, bắt tay vào việc khác.
Sở Thấm chuyển gạch ra sân trước, rốt cuộc hôm nay cũng có thời gian rảnh rỗi để xây lò sấy.
Lúc trước cô vẫn luôn do dự nên làm giường sưởi, hay nên làm lò sưởi trong tường?
Nếu làm giường sưởi thì không cần thiết làm lò sấy khô nữa, bởi vì gạch tích góp từng tí một khẳng định không đủ.
Nhưng làm lò sưởi là chuyện đương nhiên, lò sấy khô rất hữu dụng, vốn dĩ cô muốn dùng vạc gốm để chế tạo nhưng lại phát hiện nó không thành công.
Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ vẫn nên làm lò sưởi, dù sao nơi này cũng không lạnh đến mức nhất định phải đặt giường sưởi.
Sở Thấm bắt đầu xuống tay với tấm gạch, lấy hết công cụ cần dùng ra, vẽ xong bản vẽ, sau đó nên đo đạc thì đo đạc, nên kiểm kê viên gạch thì kiểm kê viên gạch.
So với những gia đình khác, công cụ trong nhà Sở Thấm vô cùng đầy đủ, trái lại cũng không kém thợ hồ bình thường là bao.
Thậm chí cô còn nghĩ đến việc đảm nhận một số công việc thợ mộc hoặc thợ hồ để giết thời gian khi không có việc gì làm trong mùa đông, đồng thời kiếm thêm chút thu nhập, phải biết rằng làm thợ hồ và thợ mộc cũng kiếm được không ít tiền.
Đáng tiếc năm nay khả năng cao phải đi đào đập chứa nước, Sở Thấm có chút nghẹn lòng.
Cô nghĩ sau này chắc mình phải lấy lông thỏ ra, làm mấy đôi găng tay lông thỏ trước và miếng đệm đầu gối bằng lông thỏ.
Sở Thấm luôn có thói quen phòng ngừa chu đáo, suy nghĩ lang thang thì cũng không biết sẽ nghĩ đến đâu.
Lấy lại tinh thần, tiếp tục kiểm kê.
"Ước chừng phải dùng đến 150 viên gạch." Sở Thấm lẩm bẩm. Đồng thời còn phải dùng đến đá nhỏ, nhưng đá thì dễ kiếm, bờ sông trước cửa nhà có rất nhiều.
Sau khi suy nghĩ một phen, Sở Thấm lại chuyển đồ đạc ra sân sau. Vốn dĩ đã chọn vị trí đặt lò sấy khô là ở sân trước, thế nhưng mua thêm đồ sân trước thì sẽ quá chật chội, Sở Thấm có chứng OCD rất nhỏ, sân trước sân sau không thể chênh lệch quá nhiều.
Đặt lò sấy ở sân sau gần đình, Sở Thấm cầm cuốc đào đất rồi bắt đầu xây.
Cô đã từng xây qua thứ này, vật liệu năm đó còn không đầy đủ như thế này mà cô còn xây được, chẳng lẽ hiện tại lại thất bại?
Ừm, đương nhiên là sẽ không thất bại rồi!
Chỉ thấy Sở Thấm trải gạch đá trên mặt đất, cô xài xi măng cũng không hề keo kiệt, nên dùng thì sẽ dùng.
Tạo một miệng lửa ở tầng cuối cùng, ở giữa lỗ chính là chỗ để đặt thứ cần sấy khô.
Loại hình này giống như một cái nồi sắt úp ngược, là cái nồi sắt úp ngược trên bàn.
Một cơn gió thổi qua, lá cây xào xạc rung động, cuốn vài phiến lá rụng lên, bay múa trên mặt đất.
Sở Thấm bỗng nhiên hoài nghi chỉ sợ cái lò sấy này của cô sẽ biến thành lò nướng… Cái tát vào mặt tới vừa nhanh vừa vội, vang lên bốp bốp, Sở Thấm gãi đầu, có chút ngoài ý muốn.
Vậy một lò có thể dùng cho hai mục đích được không?
Hết cách rồi, gạch của cô đều đã trộn với xi măng, chẳng lẽ còn có thể lật đổ lại sao?
Sở Thấm ngây người nửa ngày, quyết định chờ lò khô rồi thử xem, trong nhà vừa vặn có nấm tươi cậu út Dương cho.
Được, cứ như vậy đi.
Sở Thấm có chút xấu hổ, ném dụng cụ sang một bên, rửa tay chạy đi bắt đầu làm việc.
Thế nhưng nấm tươi của cô đã ăn hết rồi, thật sự đừng nói, mùi vị đó ngon đến mức Sở Thấm cũng không nỡ chừa lại làm thí nghiệm.
Nấm mối xào với thịt ăn, kết hợp với ớt xanh ớt đỏ trồng trong vườn rau, màu sắc vừa nhìn đã thấy hấp dẫn.
Nấm hương thì xào, cô thích mùi vị của nấm xào.
Sở Thấm trực tiếp dùng đồ ăn để thí nghiệm, vì vậy cô đốt lò lửa, đợi đến khi không tới gần bếp lò cũng cảm nhận được sức nóng thì đến giảm độ nóng xuống.
Tắt lửa trong bếp và đặt thức ăn vào chỗ nướng. Sau đó đóng chặt cửa gỗ lại, chờ bên trong sấy khô.
Sở Thấm xách ghế ra ngồi ở trước lò nướng, chống má chậm rãi chờ đợi.
Thời gian chênh lệch không nhiều lắm, Sở Thấm mở cửa gỗ ra, dùng kẹp trúc gắp lá rau bên trong ra.
Ngay khi kẹp trúc vừa kẹp lấy lá rau, Sở Thấm đã biết ngay!
Đúng vậy, thành công rồi, bởi vì lá rau rõ ràng có chút xốp giòn, đây là nguyên nhân của việc nướng quá mức, xem ra về sau cô còn phải nhiều luyện tập hơn chút nữa.
Nhưng dù có thế nào, có thể sấy khô là được.
Sở Thấm nhất thời vui vẻ ra mặt, lật trái lật phải xem lá rau kia.
Ha! Lấy ngựa chết làm ngựa sống cũng coi như thành công.
—
Có lò nướng rồi, Sở Thấm vội vàng nóng lòng muốn lên núi tìm xem ở ranh giới thôn Cao Thụ bọn họ có nấm mốc hay không.
Quả nhiên đội trưởng Hàn ăn giấm với gì đó đến nỗi mặt ủ rũ xuống mấy ngày, Sở Thấm và những người trẻ tuổi nhìn thấy ông ấy thì bỏ chạy.
May mắn trong khoảng thời gian này ông ấy phải chạy đi hai đầu đập chứa nước của công xã, đồng thời cũng có hai đội thôn dự định vào thăm xét đại đội thôn Cao Thụ, căn bản là không có thời gian ở trong thôn buồn bực tức giận.
Bước vào tháng mười một, nhiệt độ tựa như giảm thẳng xuống.
Sở Thấm lén lút lên núi vào sáng sớm, tốt xấu gì cô cũng biết nếu như bị vây quanh ở trong núi vào mùa này thì sẽ không chết đói nhưng sẽ dễ dàng bị đông lạnh rồi đổ bệnh, cho nên không ai dám lên đỉnh Thanh Tuyền, chỉ dám dạo chơi ở sau núi.
Lúc cô đi dạo cũng không nhàn rỗi, liên tục chặt vài cây gỗ, quyết định mang về nhà phơi nắng, bổ sung phần đã dùng hết kia.
Sở Thấm nghĩ năm nay trong nhà phải chuẩn bị nhiều củi lửa một chút.
Một là có lò nướng, hai là có lò sưởi, ba là sắp xây lò sưởi trong tường, tóm lại mỗi một loại đều phải dùng đến củi lửa.
Hướng đi vào trong núi càng lúc càng sâu, Sở Thấm chặt đốn cây cũng càng lúc càng "điên cuồng ngang ngược".
Đến đây rồi, cô không còn sợ bị người nghe thấy nữa, lúc này hẳn là sẽ không có ai lên núi, cũng sẽ không có ai vào sâu như vậy, Sở Thấm chặt xong một thân cây, thì bỏ một thân cây vào trong ba lô không gian của mình.
Sau khi chặt 28 cái cây, Sở Thấm mới ngừng lại.
Đi tới một chỗ tương đối ẩm ướt, đây là nơi mà cô chưa từng tới bao giờ, mới vừa đến, cô liền ngẩn người.
Tại sao ngẩn người?
Không nhìn thấy nấm, nhưng nhìn thấy mộc nhĩ.
Sở Thấm trừng to mắt: "Ôi vãi, cái này là xoay chuyển tình thế à."
Mộc Nhĩ cũng được, cô không hề kén chọn. Thậm chí mộc nhĩ cũng không cần sấy khô, phơi nắng là được rồi.
Món này ăn cũng ngon, bình thường chỉ cầm lên một nắm nhỏ, bỏ vào trong nước ngâm là có thể ngâm ra mộc nhĩ thật lớn.
Xào mộc nhĩ ăn trong ngày đông cũng không tệ, chỉ cần Sở Thấm có thể xào là sẽ cảm thấy được, cô không cần phải nghĩ đến món phụ. Hơn nữa, mộc nhĩ có vị giòn mềm, cô thích mộc nhĩ hơn so với nấm khô.
Sở Thấm mừng rỡ sắp nhảy dựng lên, nhanh chóng chạy qua, chạy đến bên cạnh một gốc cây hòe mục nát, bắt đầu hái mộc nhĩ trên cây hòe.
Cô cũng thấy may mắn vì hôm nay mình đã vác giỏ trúc đến, lần này mặc kệ có đi làm muộn hay không, tóm lại là sau khi hái mộc nhĩ ở nơi này xong rồi thì cô mới rời đi.
Vội vàng xuống núi, chạy về nhà.
Sở Thấm đặt mộc nhĩ lên bàn chính, nghiêm khắc chỉ vào giỏ trúc nói với Tiểu Bạch: "Không được đụng vào cái này, đụng thì đánh."
Tiểu Bạch điên cuồng vẫy đuôi.
Sở Thấm cũng mặc kệ nó có hiểu hay không, tóm lại lúc ra cửa thuận tiện đóng cửa nhà chính lại, chỉ sợ Tiểu Bạch sẽ làm hại mộc nhĩ của cô.
Hôm nay có khởi đầu tốt đẹp, cô cực kỳ vui vẻ ra cửa, Sở Thấm lại bị kéo đi đào kênh.
Đội trưởng Hàn tăng thêm người cho tổ của cô, bày ra dáng vẻ con kênh này không được đào thông từ thôn Cao Thụ đến đoạn sông Thượng Khê thì thề sẽ không đón năm mới.
Sở Thấm có thể làm sao bây giờ?
Toàn bộ tổ người bày ra vẻ mặt đau khổ, sau đó lại nhìn nhìn Sở Thấm vừa cau mày nói "Làm phiền rồi" vừa cầm cuốc vung mạnh.
Thật sự rất khó để đào sâu, tiếp tục hát vang đi về phía trước.
Người phía sau ngoại trừ ăn bụi thì chính là ăn đất.
Điều này nghĩa từ nay về sau, thôn Cao Thụ không chỉ có hai ba dòng suối nhỏ, mà còn đại biểu cho con sông lớn nhất của thôn Cao Thụ và toàn bộ công xã Dương Tử Câu được nối liền, bước vào hàng ngũ thôn xóm có nguồn nước sung túc.
Đội trưởng Hàn và thư ký thôn cười đến nỗi trên mặt thêm nhiều nếp nhăn tự nhiên, Sở Thấm nhìn thôi cũng cảm thấy đau mặt.
Thật ra công lao phần nhiều thuộc về công cụ mượn từ hồ chứa nước, nửa khúc sau cực kỳ khó đào, đặc biệt là đá có kích cỡ không đồng đều bị chôn sâu dưới đất khiến độ tiến triển bị dừng lại nhiều lần.
Cho tới khi công cụ đào hồ chứa nước được đưa tới, còn bên hồ chứa nước tạm thời chưa cần dùng đến những công cụ này, đội trưởng Hàn lại đưa hai mươi người từ trong thôn đi công tác ở hồ chứa nước, sau đó thuận lợi mượn một bộ công cụ.
Sau khi có công cụ, giải quyết cục đá lớn suông sẻ. Với lại mấy người Sở Thấm trời lạnh thì đất sẽ đóng băng nên đào đất cả ngày lẫn đêm, thức khuya mỗi ngày, chỉ ngủ sáu tiếng một ngày.
E rằng đây là thời gian mệt mỏi nhất kể từ khi Sở Thấm xuyên qua.
Cô mệt đến nỗi mỗi ngày về nhà tắm rửa rồi cho gà ăn xong là nằm xuống ngủ, ngủ như chết, e là dù đất có rung núi có chuyển ở bên ngoài thì cũng không dậy nổi.
Cũng không bật lửa mỗi ngày, trừ khi nấu trứng gà và nấu khoai lang.
Hàng ngày cô đều phải nấu mười cái trứng gà và mười cái khoai lang, nếu không đồ ăn ở căn tin không thể chống đỡ được công tác ở cường độ cao như vậy.
Tất nhiên, không phải những lời nói bánh vẽ của đội trưởng Hàn có thể khiến Sở Thấm phấn đấu như thế.
Mà là cô bị cám dỗ bởi việc có gấp đôi công điểm trong khoảng thời gian này.
Đội trưởng Hàn nói rồi, nói là ca ngày và ca đêm sẽ có gấp đôi công điểm trong khoảng thời gian này nên nhóm này của họ mới đào thông kênh nước trước cuối tháng mười một.
Quả nhiên, bánh vẽ vô dụng, bánh thật mới vĩnh viễn là động lực để tiến tới.
Cuộc sống này liên tục suốt mười ngày, Sở Thấm và bốn mươi hai người của tổ khác nhận được gấp đôi công điểm của mười ngày ròng rã.
Nhận xong là bước vào cuối tuần của tháng mười một, thời tiết chợt giảm nhiệt, như thể chỉ trong một đêm đã giảm xuống vài độ.
Sáng sớm hôm đó, đội trưởng Hàn cho nghỉ một ngày.
Hiếm thấy Sở Thấm ngủ đến tám giờ sáng mới tỉnh, nếu không phải do Tiểu Bạch cứ gọi cô mãi thì chắc cô sẽ ngủ luôn tới chín giờ.
Phòng tờ mờ sáng, sau khi rời giường, vén rèm đẩy ra cửa sổ, lập tức phòng sáng sửa hơn.
Gió lạnh ập vào mặt, dường như trong gió mang theo những cây kim băng rất nhỏ, Sở Thấm lập tức tỉnh táo.
Cô vươn tay cảm nhận nhiệt độ ở bên ngoài, rồi hà hơi, thấy hơi hà ra từ từ chuyển sang màu trắng, cô hiểu ngay cần phải làm lò sưởi trong tường từ sớm.
Làm sớm thì tận hưởng sớm chứ sao, năm nay vẫn là mùa đông lạnh giá.
Bởi vì không cần làm công nên Sở Thấm có thời gian làm bữa sáng phong phú cho bản thân.
Làm món gạo nếp xíu mại, cách làm này nhìn từ trên thực đơn, chỉ là cần dùng tới gạo nếp cho xíu mại, gạo nếp trong nhà không nhiều lắm. Nếu muốn làm bánh dày tiếp thì phải mua thêm gạo nếp sau khi làm xong xíu mại lần này.
Sở Thấm khó khăn cán xong da xíu mại, rồi vất vả nhồi túi gạo nếp vào da xíu mại, sau đó bỏ lồng hấp để hấp.
Cô đã nêm gia vị cho gạo nếp này, còn cho thêm thịt heo và nấm hương vào, mùi hương của thịt heo và nấm hương liên tục toả ra từ lồng hấp khi hấp.
Bụng của Sở Thấm kêu rột rột, cũng may vừa lúc ăn mì lạnh nướng được thưởng từ trò chơi, không thì giờ cô đã thèm tới mức chảy nước miếng.
Gạo nếp không nhiều lắm, muốn làm nhiều xíu mại cũng không được.
Sở Thấm chỉ làm hơn năm mươi cái, nhưng sáng sớm nay cô đã ăn mười mấy cái.
Cũng may thể chất của Sở Thấm cao, dạ dày có sức đề kháng kha khá, bằng không phải bỏ ăn vài ngày mới được.
Gà kêu xầm xì ở trong hàng rào tre, Sở Thấm cơm nước xong thì nhặt trứng gà từ lồng gà và ổ gà.
Bây giờ trong nhà có bốn con gà mái, mỗi ngày cô đều nhặt ba tới bốn quả trứng gà, độ tiến triển tích cóp trứng của Sở Thấm bỗng giảm xuống, nhưng Sở Thấm vẫn khá hài lòng.
Không thể không hài lòng được sao, cả nhà người khác chỉ có năm con gà, còn một mình cô có tới năm con.
Trong nhà Sở Thấm cũng xảy ra ‘di chứng’ sau khi có được nhiều trứng, đó là mỗi khi nhà nào trong thôn muốn mở tiệc rượu mời khách thì họ tới nhà của cô đầu tiên.
Tới làm gì? Tới mua trứng gà chứ gì.
Nói đúng ra là đổi trứng gà bằng lương thực và một ít các loại đồ dùng hàng ngày như chén đũa, điều này khiến Sở Thấm rất hài lòng. Trứng gà nhà cô hơi nhiều, đổi đi cũng không hề đau lòng tí nào.
Nhặt xong trứng gà, bỏ vào sọt tre trong phòng ngủ.
Tiểu Bạch "Gâu gâu" hai tiếng, dùng tay đẩy đẩy bát cơm tỏ vẻ còn muốn.
Sở Thấm đen mặt: "Hết rồi!''
Quá đáng quá, cô còn không dám ăn quá no.
Nói xong bèn đứng dậy rửa chén.
Cơm nước rửa bát xong xuôi vẫn chưa tới mười hai giờ.
Dựa theo tháng mà nói, lúc này đã bước vào mùa đông, nhưng thôn Cao Thụ hiển nhiên sẽ phải đợi đến cuối tháng mười một mới cảm nhận được cái lạnh rõ rệt. Đợi đến tháng mười hai mới có thể cảm nhận được cơn lạnh buốt như dao cắt trong gió.
Nhưng xét về mặt nhiệt độ thì tháng mười một vẫn còn là đầu tháng mười một, ánh mặt trời khá ấm áp, rất có cảm giác cuối thu thoải mái.
Nắng gắt cuối thu biến mất, trời đông giá rét chưa tới.
Khoảng thời gian này giống như ngày xuân, không nóng không lạnh, là mùa thoải mái vui sướng nhất.
Rất nhiều gia đình đều lấy hoa quả khô trong nhà ra phơi nắng, còn phải phơi chăn cho mùa đông.
Bởi vì sau khoảng thời gian này nắng sẽ không còn gay gắt như vậy nữa, phải phơi nắng càng sớm càng tốt.
Cô cũng bắt đầu phơi nắng, giữa trưa treo chăn dày trên cột trúc trước sân, dùng gậy gỗ sạch sẽ hung hăng đánh bông gòn một chút.
Làm xong việc này, bắt tay vào việc khác.
Sở Thấm chuyển gạch ra sân trước, rốt cuộc hôm nay cũng có thời gian rảnh rỗi để xây lò sấy.
Lúc trước cô vẫn luôn do dự nên làm giường sưởi, hay nên làm lò sưởi trong tường?
Nếu làm giường sưởi thì không cần thiết làm lò sấy khô nữa, bởi vì gạch tích góp từng tí một khẳng định không đủ.
Nhưng làm lò sưởi là chuyện đương nhiên, lò sấy khô rất hữu dụng, vốn dĩ cô muốn dùng vạc gốm để chế tạo nhưng lại phát hiện nó không thành công.
Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ vẫn nên làm lò sưởi, dù sao nơi này cũng không lạnh đến mức nhất định phải đặt giường sưởi.
Sở Thấm bắt đầu xuống tay với tấm gạch, lấy hết công cụ cần dùng ra, vẽ xong bản vẽ, sau đó nên đo đạc thì đo đạc, nên kiểm kê viên gạch thì kiểm kê viên gạch.
So với những gia đình khác, công cụ trong nhà Sở Thấm vô cùng đầy đủ, trái lại cũng không kém thợ hồ bình thường là bao.
Thậm chí cô còn nghĩ đến việc đảm nhận một số công việc thợ mộc hoặc thợ hồ để giết thời gian khi không có việc gì làm trong mùa đông, đồng thời kiếm thêm chút thu nhập, phải biết rằng làm thợ hồ và thợ mộc cũng kiếm được không ít tiền.
Đáng tiếc năm nay khả năng cao phải đi đào đập chứa nước, Sở Thấm có chút nghẹn lòng.
Cô nghĩ sau này chắc mình phải lấy lông thỏ ra, làm mấy đôi găng tay lông thỏ trước và miếng đệm đầu gối bằng lông thỏ.
Sở Thấm luôn có thói quen phòng ngừa chu đáo, suy nghĩ lang thang thì cũng không biết sẽ nghĩ đến đâu.
Lấy lại tinh thần, tiếp tục kiểm kê.
"Ước chừng phải dùng đến 150 viên gạch." Sở Thấm lẩm bẩm. Đồng thời còn phải dùng đến đá nhỏ, nhưng đá thì dễ kiếm, bờ sông trước cửa nhà có rất nhiều.
Sau khi suy nghĩ một phen, Sở Thấm lại chuyển đồ đạc ra sân sau. Vốn dĩ đã chọn vị trí đặt lò sấy khô là ở sân trước, thế nhưng mua thêm đồ sân trước thì sẽ quá chật chội, Sở Thấm có chứng OCD rất nhỏ, sân trước sân sau không thể chênh lệch quá nhiều.
Đặt lò sấy ở sân sau gần đình, Sở Thấm cầm cuốc đào đất rồi bắt đầu xây.
Cô đã từng xây qua thứ này, vật liệu năm đó còn không đầy đủ như thế này mà cô còn xây được, chẳng lẽ hiện tại lại thất bại?
Ừm, đương nhiên là sẽ không thất bại rồi!
Chỉ thấy Sở Thấm trải gạch đá trên mặt đất, cô xài xi măng cũng không hề keo kiệt, nên dùng thì sẽ dùng.
Tạo một miệng lửa ở tầng cuối cùng, ở giữa lỗ chính là chỗ để đặt thứ cần sấy khô.
Loại hình này giống như một cái nồi sắt úp ngược, là cái nồi sắt úp ngược trên bàn.
Một cơn gió thổi qua, lá cây xào xạc rung động, cuốn vài phiến lá rụng lên, bay múa trên mặt đất.
Sở Thấm bỗng nhiên hoài nghi chỉ sợ cái lò sấy này của cô sẽ biến thành lò nướng… Cái tát vào mặt tới vừa nhanh vừa vội, vang lên bốp bốp, Sở Thấm gãi đầu, có chút ngoài ý muốn.
Vậy một lò có thể dùng cho hai mục đích được không?
Hết cách rồi, gạch của cô đều đã trộn với xi măng, chẳng lẽ còn có thể lật đổ lại sao?
Sở Thấm ngây người nửa ngày, quyết định chờ lò khô rồi thử xem, trong nhà vừa vặn có nấm tươi cậu út Dương cho.
Được, cứ như vậy đi.
Sở Thấm có chút xấu hổ, ném dụng cụ sang một bên, rửa tay chạy đi bắt đầu làm việc.
Thế nhưng nấm tươi của cô đã ăn hết rồi, thật sự đừng nói, mùi vị đó ngon đến mức Sở Thấm cũng không nỡ chừa lại làm thí nghiệm.
Nấm mối xào với thịt ăn, kết hợp với ớt xanh ớt đỏ trồng trong vườn rau, màu sắc vừa nhìn đã thấy hấp dẫn.
Nấm hương thì xào, cô thích mùi vị của nấm xào.
Sở Thấm trực tiếp dùng đồ ăn để thí nghiệm, vì vậy cô đốt lò lửa, đợi đến khi không tới gần bếp lò cũng cảm nhận được sức nóng thì đến giảm độ nóng xuống.
Tắt lửa trong bếp và đặt thức ăn vào chỗ nướng. Sau đó đóng chặt cửa gỗ lại, chờ bên trong sấy khô.
Sở Thấm xách ghế ra ngồi ở trước lò nướng, chống má chậm rãi chờ đợi.
Thời gian chênh lệch không nhiều lắm, Sở Thấm mở cửa gỗ ra, dùng kẹp trúc gắp lá rau bên trong ra.
Ngay khi kẹp trúc vừa kẹp lấy lá rau, Sở Thấm đã biết ngay!
Đúng vậy, thành công rồi, bởi vì lá rau rõ ràng có chút xốp giòn, đây là nguyên nhân của việc nướng quá mức, xem ra về sau cô còn phải nhiều luyện tập hơn chút nữa.
Nhưng dù có thế nào, có thể sấy khô là được.
Sở Thấm nhất thời vui vẻ ra mặt, lật trái lật phải xem lá rau kia.
Ha! Lấy ngựa chết làm ngựa sống cũng coi như thành công.
—
Có lò nướng rồi, Sở Thấm vội vàng nóng lòng muốn lên núi tìm xem ở ranh giới thôn Cao Thụ bọn họ có nấm mốc hay không.
Quả nhiên đội trưởng Hàn ăn giấm với gì đó đến nỗi mặt ủ rũ xuống mấy ngày, Sở Thấm và những người trẻ tuổi nhìn thấy ông ấy thì bỏ chạy.
May mắn trong khoảng thời gian này ông ấy phải chạy đi hai đầu đập chứa nước của công xã, đồng thời cũng có hai đội thôn dự định vào thăm xét đại đội thôn Cao Thụ, căn bản là không có thời gian ở trong thôn buồn bực tức giận.
Bước vào tháng mười một, nhiệt độ tựa như giảm thẳng xuống.
Sở Thấm lén lút lên núi vào sáng sớm, tốt xấu gì cô cũng biết nếu như bị vây quanh ở trong núi vào mùa này thì sẽ không chết đói nhưng sẽ dễ dàng bị đông lạnh rồi đổ bệnh, cho nên không ai dám lên đỉnh Thanh Tuyền, chỉ dám dạo chơi ở sau núi.
Lúc cô đi dạo cũng không nhàn rỗi, liên tục chặt vài cây gỗ, quyết định mang về nhà phơi nắng, bổ sung phần đã dùng hết kia.
Sở Thấm nghĩ năm nay trong nhà phải chuẩn bị nhiều củi lửa một chút.
Một là có lò nướng, hai là có lò sưởi, ba là sắp xây lò sưởi trong tường, tóm lại mỗi một loại đều phải dùng đến củi lửa.
Hướng đi vào trong núi càng lúc càng sâu, Sở Thấm chặt đốn cây cũng càng lúc càng "điên cuồng ngang ngược".
Đến đây rồi, cô không còn sợ bị người nghe thấy nữa, lúc này hẳn là sẽ không có ai lên núi, cũng sẽ không có ai vào sâu như vậy, Sở Thấm chặt xong một thân cây, thì bỏ một thân cây vào trong ba lô không gian của mình.
Sau khi chặt 28 cái cây, Sở Thấm mới ngừng lại.
Đi tới một chỗ tương đối ẩm ướt, đây là nơi mà cô chưa từng tới bao giờ, mới vừa đến, cô liền ngẩn người.
Tại sao ngẩn người?
Không nhìn thấy nấm, nhưng nhìn thấy mộc nhĩ.
Sở Thấm trừng to mắt: "Ôi vãi, cái này là xoay chuyển tình thế à."
Mộc Nhĩ cũng được, cô không hề kén chọn. Thậm chí mộc nhĩ cũng không cần sấy khô, phơi nắng là được rồi.
Món này ăn cũng ngon, bình thường chỉ cầm lên một nắm nhỏ, bỏ vào trong nước ngâm là có thể ngâm ra mộc nhĩ thật lớn.
Xào mộc nhĩ ăn trong ngày đông cũng không tệ, chỉ cần Sở Thấm có thể xào là sẽ cảm thấy được, cô không cần phải nghĩ đến món phụ. Hơn nữa, mộc nhĩ có vị giòn mềm, cô thích mộc nhĩ hơn so với nấm khô.
Sở Thấm mừng rỡ sắp nhảy dựng lên, nhanh chóng chạy qua, chạy đến bên cạnh một gốc cây hòe mục nát, bắt đầu hái mộc nhĩ trên cây hòe.
Cô cũng thấy may mắn vì hôm nay mình đã vác giỏ trúc đến, lần này mặc kệ có đi làm muộn hay không, tóm lại là sau khi hái mộc nhĩ ở nơi này xong rồi thì cô mới rời đi.
Vội vàng xuống núi, chạy về nhà.
Sở Thấm đặt mộc nhĩ lên bàn chính, nghiêm khắc chỉ vào giỏ trúc nói với Tiểu Bạch: "Không được đụng vào cái này, đụng thì đánh."
Tiểu Bạch điên cuồng vẫy đuôi.
Sở Thấm cũng mặc kệ nó có hiểu hay không, tóm lại lúc ra cửa thuận tiện đóng cửa nhà chính lại, chỉ sợ Tiểu Bạch sẽ làm hại mộc nhĩ của cô.
Hôm nay có khởi đầu tốt đẹp, cô cực kỳ vui vẻ ra cửa, Sở Thấm lại bị kéo đi đào kênh.
Đội trưởng Hàn tăng thêm người cho tổ của cô, bày ra dáng vẻ con kênh này không được đào thông từ thôn Cao Thụ đến đoạn sông Thượng Khê thì thề sẽ không đón năm mới.
Sở Thấm có thể làm sao bây giờ?
Toàn bộ tổ người bày ra vẻ mặt đau khổ, sau đó lại nhìn nhìn Sở Thấm vừa cau mày nói "Làm phiền rồi" vừa cầm cuốc vung mạnh.
Thật sự rất khó để đào sâu, tiếp tục hát vang đi về phía trước.
Người phía sau ngoại trừ ăn bụi thì chính là ăn đất.
Điều này nghĩa từ nay về sau, thôn Cao Thụ không chỉ có hai ba dòng suối nhỏ, mà còn đại biểu cho con sông lớn nhất của thôn Cao Thụ và toàn bộ công xã Dương Tử Câu được nối liền, bước vào hàng ngũ thôn xóm có nguồn nước sung túc.
Đội trưởng Hàn và thư ký thôn cười đến nỗi trên mặt thêm nhiều nếp nhăn tự nhiên, Sở Thấm nhìn thôi cũng cảm thấy đau mặt.
Thật ra công lao phần nhiều thuộc về công cụ mượn từ hồ chứa nước, nửa khúc sau cực kỳ khó đào, đặc biệt là đá có kích cỡ không đồng đều bị chôn sâu dưới đất khiến độ tiến triển bị dừng lại nhiều lần.
Cho tới khi công cụ đào hồ chứa nước được đưa tới, còn bên hồ chứa nước tạm thời chưa cần dùng đến những công cụ này, đội trưởng Hàn lại đưa hai mươi người từ trong thôn đi công tác ở hồ chứa nước, sau đó thuận lợi mượn một bộ công cụ.
Sau khi có công cụ, giải quyết cục đá lớn suông sẻ. Với lại mấy người Sở Thấm trời lạnh thì đất sẽ đóng băng nên đào đất cả ngày lẫn đêm, thức khuya mỗi ngày, chỉ ngủ sáu tiếng một ngày.
E rằng đây là thời gian mệt mỏi nhất kể từ khi Sở Thấm xuyên qua.
Cô mệt đến nỗi mỗi ngày về nhà tắm rửa rồi cho gà ăn xong là nằm xuống ngủ, ngủ như chết, e là dù đất có rung núi có chuyển ở bên ngoài thì cũng không dậy nổi.
Cũng không bật lửa mỗi ngày, trừ khi nấu trứng gà và nấu khoai lang.
Hàng ngày cô đều phải nấu mười cái trứng gà và mười cái khoai lang, nếu không đồ ăn ở căn tin không thể chống đỡ được công tác ở cường độ cao như vậy.
Tất nhiên, không phải những lời nói bánh vẽ của đội trưởng Hàn có thể khiến Sở Thấm phấn đấu như thế.
Mà là cô bị cám dỗ bởi việc có gấp đôi công điểm trong khoảng thời gian này.
Đội trưởng Hàn nói rồi, nói là ca ngày và ca đêm sẽ có gấp đôi công điểm trong khoảng thời gian này nên nhóm này của họ mới đào thông kênh nước trước cuối tháng mười một.
Quả nhiên, bánh vẽ vô dụng, bánh thật mới vĩnh viễn là động lực để tiến tới.
Cuộc sống này liên tục suốt mười ngày, Sở Thấm và bốn mươi hai người của tổ khác nhận được gấp đôi công điểm của mười ngày ròng rã.
Nhận xong là bước vào cuối tuần của tháng mười một, thời tiết chợt giảm nhiệt, như thể chỉ trong một đêm đã giảm xuống vài độ.
Sáng sớm hôm đó, đội trưởng Hàn cho nghỉ một ngày.
Hiếm thấy Sở Thấm ngủ đến tám giờ sáng mới tỉnh, nếu không phải do Tiểu Bạch cứ gọi cô mãi thì chắc cô sẽ ngủ luôn tới chín giờ.
Phòng tờ mờ sáng, sau khi rời giường, vén rèm đẩy ra cửa sổ, lập tức phòng sáng sửa hơn.
Gió lạnh ập vào mặt, dường như trong gió mang theo những cây kim băng rất nhỏ, Sở Thấm lập tức tỉnh táo.
Cô vươn tay cảm nhận nhiệt độ ở bên ngoài, rồi hà hơi, thấy hơi hà ra từ từ chuyển sang màu trắng, cô hiểu ngay cần phải làm lò sưởi trong tường từ sớm.
Làm sớm thì tận hưởng sớm chứ sao, năm nay vẫn là mùa đông lạnh giá.
Bởi vì không cần làm công nên Sở Thấm có thời gian làm bữa sáng phong phú cho bản thân.
Làm món gạo nếp xíu mại, cách làm này nhìn từ trên thực đơn, chỉ là cần dùng tới gạo nếp cho xíu mại, gạo nếp trong nhà không nhiều lắm. Nếu muốn làm bánh dày tiếp thì phải mua thêm gạo nếp sau khi làm xong xíu mại lần này.
Sở Thấm khó khăn cán xong da xíu mại, rồi vất vả nhồi túi gạo nếp vào da xíu mại, sau đó bỏ lồng hấp để hấp.
Cô đã nêm gia vị cho gạo nếp này, còn cho thêm thịt heo và nấm hương vào, mùi hương của thịt heo và nấm hương liên tục toả ra từ lồng hấp khi hấp.
Bụng của Sở Thấm kêu rột rột, cũng may vừa lúc ăn mì lạnh nướng được thưởng từ trò chơi, không thì giờ cô đã thèm tới mức chảy nước miếng.
Gạo nếp không nhiều lắm, muốn làm nhiều xíu mại cũng không được.
Sở Thấm chỉ làm hơn năm mươi cái, nhưng sáng sớm nay cô đã ăn mười mấy cái.
Cũng may thể chất của Sở Thấm cao, dạ dày có sức đề kháng kha khá, bằng không phải bỏ ăn vài ngày mới được.
Gà kêu xầm xì ở trong hàng rào tre, Sở Thấm cơm nước xong thì nhặt trứng gà từ lồng gà và ổ gà.
Bây giờ trong nhà có bốn con gà mái, mỗi ngày cô đều nhặt ba tới bốn quả trứng gà, độ tiến triển tích cóp trứng của Sở Thấm bỗng giảm xuống, nhưng Sở Thấm vẫn khá hài lòng.
Không thể không hài lòng được sao, cả nhà người khác chỉ có năm con gà, còn một mình cô có tới năm con.
Trong nhà Sở Thấm cũng xảy ra ‘di chứng’ sau khi có được nhiều trứng, đó là mỗi khi nhà nào trong thôn muốn mở tiệc rượu mời khách thì họ tới nhà của cô đầu tiên.
Tới làm gì? Tới mua trứng gà chứ gì.
Nói đúng ra là đổi trứng gà bằng lương thực và một ít các loại đồ dùng hàng ngày như chén đũa, điều này khiến Sở Thấm rất hài lòng. Trứng gà nhà cô hơi nhiều, đổi đi cũng không hề đau lòng tí nào.
Nhặt xong trứng gà, bỏ vào sọt tre trong phòng ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận