Thập Niên 60 Cường Thủ Kiếm Tiền

Chương 542:

Thậm chí sản vật rừng núi cũng không được tùy tiện lấy, nếu nhất định phải tính toán rõ ràng thì ngay cả củi trên núi cũng chưa chắc đã có phần.
Mặc dù đội trưởng Hàn cũng nói bình thường sẽ không thu hồi, nhưng dù sao mọi người cũng đã chung sống hòa thuận với nhau qua mấy đời người, dù người trong thôn không quen cũng sẽ không nghiêm túc về vấn đề này.
Hơn nữa, thu lại rồi để làm gì?
Có thể chia nó cho người khác, để người khác có thể trồng rau bên cạnh nhà bạn sao?
Đã cho thì không thể lấy lại, ngay cả kẻ ngốc cũng sẽ không làm chuyện tổn thương người khác nhưng chẳng mang lại lợi ích gì cho bản thân.
Có điều Sở Thấm không cảm thấy an toàn.
Trong từng đêm khuya tĩnh lặng, tưởng tượng đến viễn cảnh mình đi làm công nhân trong nhà máy cơ khí và lương thực trong thôn không có phần cô là Sở Thấm không thể nào yên tâm nổi.
Cô không thể có được cảm giác an toàn từ người khác, cô chỉ có thể tự mình cung cấp, có lẽ còn đến từ đất đai nữa.
Kinh nghiệm kiếp trước ảnh hưởng đến cô sâu sắc, dù rõ ràng quyền lợi của công nhân tốt hơn nông dân nhưng chỉ từ việc nông dân có thể trồng trọt và được chia lương thực đã khiến Sở Thấm chọn nông dân không chút do dự.
Nông dân thì không thể kiếm được tiền à?
Cũng không đúng, Sở Thấm nhìn về phía xa, ném cái cuốc đi rồi ngồi suy nghĩ trên tảng đá bên cạnh.
Có hàng ngàn, thậm chí hàng chục nghìn nhân viên trong nhà máy cơ khí, mà đây chỉ là nhân viên, không bao gồm các thành viên trong gia đình.
Cộng thêm người nhà vào nữa thì đúng là hơn hàng chục nghìn người.
Hàng chục nghìn người này ăn uống ngủ nghỉ là hoàn toàn có thể khiến cho các thôn xung quanh trở nên giàu có, chỉ riêng rau quả cần khoảng hai công xã mới đủ cung cấp.
Và sau đó chính là thịt.
Không chỉ có thể có nhiều món ăn đa dạng mà còn nuôi thêm lợn, đến lúc đó mỗi người được chia trung bình một hoặc hai trăm vào cuối năm cũng không thành vấn đề.
Khi đó, cho dù cô có xây nhà cũng sẽ không nổi bật, vài năm nữa chỉ sợ nhà nào cũng có đủ khả năng xây nhà.
Chỉ là, thuyết phục đội trưởng Hàn thế nào đây?
Sở Thấm lại rơi vào trầm tư.
Cùng lúc đó, sau khi Kỷ Cánh Diêu vội vàng xác nhận quyền sở hữu mảnh đất thì anh vượt qua đám đông và chạy đi mất.
Bởi vì anh là lãnh đạo, người trong thôn thật sự có chút sợ anh cho nên không dám ngăn cản anh.
Sau khi anh rời đi, tất cả mọi người đều tập trung xung quanh bí thư chi bộ thôn, tôi một câu bạn một câu liên tục lên tiếng.
Có người đầu tiên hỏi: "Bí thư chi bộ, thôn chúng ta có hy vọng trở thành công nhân không?"
Sau khi bí thư chi bộ thôn cẩn thận cất bản đồ đi, ông ấy cảm thấy người dân trong thôn làm như vậy là đã khiến thôn mất thể diện, vì vậy ông ấy tức giận nói: "Làm công nhân gì? Mọi người nói thôn chúng ta đã bị lấy đi bốn mẫu đất thì đủ cho người nào đi làm công nhân?"
Một số người lo lắng: "Vậy thì không được, nếu ông đã lấy đất của chúng tôi mà không để chúng tôi đi làm công nhân thì chúng tôi không thể đưa cho ông."
Có một người tính khí nóng nảy nói thẳng: "Lấy lại đi, đừng giao đất cho bọn họ, chúng ta cho bọn họ mà còn không được thù làm sao chỗ này có thể thành công, không phải những chỗ tốt đều... Shh... cậu véo tôi làm gì!"
"Bốp."
Bí thư chi bộ thôn ném hộp gỗ lên bàn, sắc mặt tối sầm lại, nheo mắt nhìn đám đông và nói: "Được rồi, vậy tất cả thôn chúng ta cùng nhau đến ngồi ở chính quyền thị trấn đi, đi hết đi hết mọi người đi hết luôn, đến thị trấn đổi giọng đến khi giúp chúng ta lấy lại bốn mẫu đất được mới thôi."
"..."
Cả căn nhà đột nhiên yên tĩnh.
Giống như ai ai cũng bị bóp cổ, mặt đỏ bừng, không thể phát ra âm thanh, trong lúc nhất thời còn có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
"Mọi người lấy cái bản lĩnh một khóc, hai gây rắc rối ba thắt cổ ra mà trực tiếp nói với lãnh đạo rằng nếu không cho thì sẽ tuyệt thực và nếu không trả thì sẽ tự sát đi." Bí thư chi bộ của thôn nhìn biểu cảm của mọi người, tiếp tục lạnh lùng nói: "Tôi nghĩ bốn mẫu đất này không quan trọng với nhà máy cơ khí, mảnh đất đó chỉ dùng để xây vài ngôi nhà thôi, chúng ta không cho thì cũng có nhiều người, thôn hay công xã nào đó cũng bằng lòng cho."
"Đi, tôi và mọi người cũng đi!"
"Tôi không làm việc sổ sách này nữa, tôi sẽ đi lấy lại mảnh đất cho mọi người!"
Mọi người lúng túng không nói gì.
Điều này có nghĩa là gì?
Nếu bọn họ thật sự làm như vậy, vậy thôn Cao Thụ của bọn họ sẽ bị hủy hoại, nếu bọn họ liệt kê với lãnh đạo huyện, lãnh đạo công xã chắc chắn sẽ mắng bọn họ phiền phức. Hai tầng lãnh đạo này thật sự đều không thích bọn họ, sau này sẽ không có chuyện tốt cho bọn họ.
Hơn nữa... đúng rồi, bốn mẫu đất.
Bốn mẫu đất có thể đổi lấy chỉ tiêu không? Có thể đổi được bao nhiêu? Mọi người đều biết rõ điều đó.
Nhưng đó chỉ là gây ầm ĩ theo thói quen, dù sao thì cho dù nó có tác dụng hay không thì cứ gây ầm ĩ trước rồi hẵng nói chuyện.
"Chuyện đó, bí thư chi bộ này... Nhưng chúng tôi cũng đang nghĩ đến những đứa trẻ trong nhà mà, hiếm khi có cơ hội trở thành một công nhân như thế này!"
"Nếu không, ông có thể giúp chúng tôi đi nói chuyện này, cho dù có hai ba người được vào là cũng được rồi. Đến lúc đó, khi được vào trước thì cũng sẽ có cơ hội đưa người khác vào, dù thế nào cũng phải bắt đầu trước."
"Đúng vậy, thế hệ trẻ trong thôn chúng ta không nói họ xuất sắc như thế nào, trình độ học vấn của họ cao bao nhiêu, nhưng họ có sức lực.
Ví dụ như Sở Thấm! Đúng rồi, chính là Sở Thấm, để cô bé này ở trong thôn thì thật lãng phí, nên đưa cô bé đi ăn lương nhà nước!"
Sở Thấm đang bước một chân vào cửa sân: "..."
Nghe sao cũng có vẻ là lạ?
Mấy phút sau, trong căn nhà chính mát mẻ chỉ còn lại bốn người là Sở Thấm, bí thư chi bộ thôn, đội trưởng Hàn và Đức Tử.
Sở Thấm nghiêm túc quan sát nhà của bí thư chi bộ thôn một lượt, không hiểu sao cô luôn có cảm giác nhà của ông ấy thoáng mát hơn nhà của cô nhiều.
Bí thư chi bộ thôn đặt ghế xuống, uống một ngụm nước rồi quay sang hỏi Sở Thấm: “Hôm nay cháu tới đây là có chuyện gì muốn nói hả?”
Sở Thấm hướng mắt nhìn về phía đội trưởng Hàn, gật đầu: “Dạ, đúng là có chuyện cần bàn thật.”
Đội trưởng Hàn tiếp lời: “Thì là chuyện về nhà máy cơ khí đó.”
Sở Thấm kinh ngạc: “Sao ông biết?!”
Giờ, chỉ cần nghe thấy bốn chữ “nhà máy cơ khí” là đầu bí thư chi bộ thôn lại nhói lên từng cơn, ông ấy đặt vội ly nước xuống, nói: “Với năng lực của cháu thì đâu cần nhờ tới quan hệ trong thôn, có lẽ đến tận nơi xin việc là sẽ được nhận rồi.”
Tuy không đủ kiến thức, nhưng sức lực hơn người của cô hẳn cũng là tài năng mà nhà máy cơ khí đang tìm đấy.
Sở Thấm bĩu môi: “Ý cháu không phải vậy.”
“Thế là gì?”
“Đúng là về nhà máy cơ khí, nhưng chuyện khác cơ.” Sở Thấm trầm tư một lúc rồi nói: “Đội trưởng, bí thư chi bộ, hai người có từng nghĩ đến việc chừa ra một phần đất trong thôn để trồng rau không?”
Trong lúc nhất thời, đội trưởng Hàn không bắt kịp được mạch suy nghĩ của cô: “Ý cô là sao?”
Thế nhưng đôi mắt đục ngầu của bí thư chi bộ lại lóe lên tia sang, tay thoáng dừng lại giữa không trung, sau đó chầm chậm nâng ly nước lên: “Ý cháu là bảo thôn chúng ta chừa đất trồng rau, sau đó bán lại cho nhà máy cơ khí?”
Sở Thấm đáp: “Chính xác! Nếu chúng ta không xin vào nhà máy cơ khí được, vậy sao không tấn công từ bên ngoài, hay mọi người nghĩ số tiền kiếm được bằng cách này quá ít? Không đâu, tôi nghe nói nhà máy đó thuê tận mấy nghìn công nhân lận, cộng thêm người nhà của họ… giờ mọi người tính sơ thử xem một ngày nhà máy cơ khí của họ phải tiêu tốn hết bao nhiêu ký rau đi.”
Lúc này, đội trưởng Hàn đã tiêu hóa xong, cũng hơi xiêu lòng rồi, nhưng sau vài giây nghĩ ngợi lại khẽ cau mày: “Ý tưởng này của cô đúng là tuyệt, nhưng mà…”
Sở Thấm lập tức cắt ngang lời ông ấy, nói chắc như đinh đóng cột: “Đừng nhưng nhị gì nữa!”
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của đội trưởng Hàn, cô bình tĩnh khuyên nhủ bằng giọng vô cùng chân thành: “Tôi biết lương thực rất quan trọng với mọi người, nhưng đôi khi tiền cũng quan trọng không kém, giờ trong thôn toàn là nhà bằng đất bùn vàng, nếu một ngày nào đó mọi người có thể vào ở trong nhà gạch mái ngói thì tốt biết bao, đúng không?”
Đội trưởng Hàn hừ nhẹ: “Bớt giảo biện đi, tôi thấy cô mới là người luôn nhớ thương nhà gạch mái ngói, nhưng lại sợ cây to đón gió nên mới nghĩ cách để mọi người trong thôn cùng xây nhà mới chứ gì.”
Sở Thấm không phủ nhận: “Vậy thì có vấn đề gì không? Tất nhiên là không rồi, lợi cho mọi người, cũng là lợi cho tôi, vẹn cả đôi đường còn gì.”
“Nhưng tôi vẫn giữ nguyên ý kiến kia, lương thực mới là quan trọng nhất.”
Sở Thấm vô cùng cạn lời: “Chỉ là chừa ra một phần thôi mà, trong thôn có nhiều đất để không như vậy, nếu vận động mọi người đi khai hoang hẳn sẽ được một mảnh không nhỏ đâu. Ông nhớ lại xem mấy năm qua, khi mà thời tiết còn rất bình thường thì cuộc sống của mọi người thế nào đi? Không phải bữa nào cũng được ăn cơm, nhưng tóm lại vẫn đủ no, nên dù bây giờ có chừa ra một phần đất để trồng rau thì sẽ chẳng hao hụt bao nhiêu lương thực đâu, đúng không?”
Nói đoạn, Sở Thấm khẽ thở dài một tiếng, không đợi đội trưởng Hàn mở miệng đã nói tiếp: “Với cả, ông cũng nên lớn mật một chút, hồi đó tôi nói rách cả miệng có thể áp dụng trồng xen canh trên hết mọi mảnh ruộng, nhưng ông lại bảo không thể làm vậy được, dây dưa dây cà một hồi lâu vẫn chỉ chịu lấy vài mẫu đất ra thử nghiệm. Thôi, không nói chuyện này nữa, quay về đề tài trồng rau đi, ông cảm thấy nếu thôn Cao Thụ chúng ta buông tay không làm thì thôn Tịnh Thủy có bỏ qua không?”
Bí thư chi bộ thôn muốn nói lại thôi, cảm thấy những lời này của Sở Thấm hơi quá đáng, có khi đội trưởng Hàn nghe xong sẽ lao lên chém cô mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận