Thập Niên 60 Cường Thủ Kiếm Tiền
Chương 535:
Sở Thấm xụ mặt, cười ha ha hai tiếng: "Tôi?"
Gọi cô giúp, bọn họ quen thân lắm sao?
Suýt chút nữa cô đã tỏ vẻ xem thường.
Nhưng giây tiếp theo, Sở Thấm lại bỗng dưng nghĩ đến hơn nửa năm trước cô còn nợ ơn của người ta, mà Kỷ Cánh Diêu cũng đang cười như không cười mà nhìn cô, trên mặt anh lộ ra nụ cười mỉm và nói: "Đúng."
Cô còn chưa thu hoạch của chính cô đâu!
Kỷ Cánh Diêu vừa lòng: "Cũng không phải tôi muốn nhờ cô giúp đỡ, vốn là muốn nhờ đội trưởng Hàn của cô thu hoạch giúp, nhưng kết quả là đầu của ông ấy bị thương thủng một lỗ, hiện tại đang được bác sĩ thôn các cô kiểm tra đấy.
Về phần những người khác thì đã bị bí thư chi bộ của thôn các cô kéo đi đào đất ở đoạn đường bị lở. Đúng lúc gặp được người quen là cô cho nên mới nhờ cô giúp một chút."
Khóe miệng Sở Thấm giật nhẹ: "Khi nào thì đưa cho anh?"
Kỷ Cánh Diêu: "Không vội, nội trong tuần này cô đưa cho tôi là được, đến lúc đó cô cứ đưa đến nhà máy cơ khí."
Sở Thấm nghiêm túc từ chối: "Không, tự anh tới lấy."
Thái độ của cô rất cứng, dù sao hiện tại trời mưa không dứt, ai biết được vài ngày sau còn bị lún đất nữa hay không. Cô thật sự rất sợ chết đấy, dù sao thì mấy ngày này Sở Thấm không hề muốn đi về phía sườn núi.
Kỷ Cánh Diêu: "Thôi được."
Anh suy nghĩ một chút, cũng là tiện đường mà thôi. Đến lúc đó từ nơi này quẹo qua thôn Tịnh Thủy, rồi đi từ con đường nhỏ của thôn Tịnh Thủy cũng có thể về nhà.
Kỷ Cánh Diêu nói xong thì không ở lâu, anh rời đi rất nhanh.
Các người dân trong thôn không ngờ hai người lại quen thuộc đến thế, chờ sau khi Kỷ Cánh Diêu rời đi thì bọn họ dời trận địa, lúc này Sở Thấm lại trở thành trung tâm của bọn họ.
"Sở Thấm, cô và xưởng trưởng Kỷ là bạn bè sao?"
"Sở Thấm, cô giới thiệu cho tôi với."
"Đi đi đi, mấy người ồn ào quá, bản thân không cố gắng mà ngược lại còn gây khó xử cho Sở Thấm làm chi chứ. Nếu có chí tiến tới thì tự mình đi giành lấy đi, muốn ỷ lớn hiếp nhỏ, ép người ta đồng ý có phải không?"
Bỗng nhiên có một vị thím nhảy ra chống nạnh lên, phun nước bọt rồi chỉ ngón tay vào mặt từng người mà mắng.
Bà ta cũng không đợi những người khác phản ứng lại, bỗng nhiên nở nụ cười, nói với Sở Thấm: "Sở Thấm cô tới đây này, tôi có việc tìm cô, chuyện quan trọng lắm, tôi nói với cô này..."
Sở Thấm không chịu được ồn ào bị vị thím này ra vẻ bí ẩn lôi ra khỏi đám người cho nên cũng theo vị thím này đi đến một bên.
Cô còn đang mờ mịt thì chợt nghe vị thím này thấp giọng nói ra một cách vui vẻ: "Sở Thấm, cô giới thiệu giúp Hỉ Tử nhà tôi vào nhà máy cơ khí với, sau này tiền lương của Hỉ Tử chia cho cô một nửa!"
Sở Thấm: "..."
Đây là "tiến tới" mà bà ta nói sao?
Cô đã hiểu, bằng lòng lấy ra một nửa tiền lương, đúng là xem như cực kỳ "tiến tới".
Nhưng Sở Thấm là ai chứ?
Đó là người mà trong nhà có vài khối vàng khối đấy, cô có thể để ý đến số tiền lương đó hay sao?
...
Cô để tay lên ngực tự hỏi, để ý thì thật sự cũng có để ý, nhưng lại không đủ. Nếu bà ta nói đưa hết phiếu phúc lợi cho cô thì có lẽ cô còn có thể có ham muốn được hai giây.
Nhưng trả thù lao sao? Xin thứ lỗi khó mà bằng lòng!
Vì thế Sở Thấm dùng lời nói đầy chính nghĩa từ chối: "Thím, sao thím có thể nói ra những lời này chứ, tôi là người như thế sao? Đạo đức của tôi có thấp đến mức đấy sao? Nếu thật sự tôi muốn giới thiệu thì chẳng lẽ tôi còn muốn tiền của Tứ Hỉ nhà thím sao?"
Không thèm, cái tôi muốn là vật tư, là phiếu.
"Nói gì đi nữa, dù cho tôi và xưởng trưởng Kỷ có quan hệ tốt đi nữa thì người ta cũng sẽ không nghe lời tôi đâu, huống hồ tôi và xưởng trưởng Kỷ chỉ gặp mặt vài lần có thể nhớ được cái tên mà thôi."
Sở Thấm nói càng lúc thì giọng càng lớn, mẹ của Hỉ Tử cũng càng ngày càng ngượng ngùng, khi cô thấy mọi người bắt đầu phản ứng lại và muốn đến đây đánh cô thì Sở Thấm đã chạy không thấy bóng dáng nhanh như chớp.
Cô đến nhà đội trưởng Hàn trước, vừa nãy mới nghe Kỷ Cánh Diêu nói đầu của đội trưởng Hàn thủng một lỗ lớn, Sở Thấm cũng nên đi nhìn xem thủng đến bao nhiêu lỗ.
Bước vào nhà họ Hàn, Tần Hoa và Tần Trưởng Thành đều có mặt.
Sở Thấm vội hỏi thím Xuân Vũ: "Đội trưởng có khỏe không?"
Thím Xuân Vũ thở dài, chỉ vào trong phòng: "Cũng tạm, trước khi trở về nhà máy cơ khí thì có kiểm tra rồi, cũng may là không có nhiễm trùng. Chì là mất máu khá nhiều, vài ngày tiếp theo nên ăn gì tốt hơn chút để tẩm bổ."
Nếu là trước đây vậy thì không có gì. Nhưng hiện giờ thì làm sao còn có món ngon cho đội trưởng tẩm bổ chứ?
Cô đi vào phòng nhìn trên đầu đội trưởng Hàn đang băng vải trắng một cái, sau đó rời đi.
Đường đi ẩm ướt, bùn đất nhão nhão dính dính, khi đi trên đường phải chú ý và cẩn thận để tránh trượt chân nếu không thì mông sẽ dính đầy bùn.
Hiện giờ từng nhà đều đang tát nước, ngạch cửa lâu ngày không được tháo ra giờ đây cũng gỡ xuống hết đề tát hết nước trong nhà ra ngoài, tát nước xong thì chuyển sang rửa gia cụ giặt quần áo rửa chén đũa hay rửa mọi thứ ở nơi này.
Nhà Sở Thấm cũng giống như vậy.
Cô đau khổ đầy mặt nên hét lên: "Thật là phí phạm mà, uổng phí quá!"
Những thứ trong nhà chưa kịp tẩy rửa phần lớn đều bị ngâm nước, đó là củi lửa đặt tại phòng bếp và dưới mái hiên.
Trong nhà lộn xộn đến nỗi không có chỗ đặt chân.
Sở Thấm yên lặng nhìn xung quanh một lượt, trong lòng thầm thấy may mắn vì địa thế nhà mình cao. Nếu nhà cô trở thành cái dạng này thì ngay cả nhà cô cũng không thèm nữa.
"Thím, cần cháu giúp không?" Cô hỏi.
Thím Sở lắc đầu: "Không cần đầu, chú của cháu đi quét dọn nhà vệ sinh rồi, đợi lát nữa ông ấy cũng tới giúp một tay, có khả năng hôm nay sẽ xong."
Nhà vệ sinh?
Sở Thấm ngẩn ra một giây, cô quay đầu "ọe" một tiếng rồi chạy đi không quay trở lại, vừa chạy vừa nói: "Cháu sẽ không quay lại, thím tự làm một mình nhé."
Cô không dám nghĩ tới, cũng không muốn đi tới lui ở bên ngoài, cô phải chạy về nhà nhanh chóng tát vôi sống.
Sở Thấm có đến sáu túi vôi sống, cô đang suy nghĩ xem phải tìm cớ gì để lấy ra.
Hiện tại làm vôi sống có dễ không?
Nói dễ thì cũng dễ, có vài thôn tự mình nung để lấy vôi nữa đấy. Chỉ là sau khi lũ lụt qua đi thì không đủ vôi sống cung cấp cho thôn Cao Thụ xa xôi của bọn họ, tất nhiên, mọi người đều nghĩ không dùng tới thứ này.
Nhưng Sở Thấm lại cảm thấy có gì kì lạ, tạm thời không nghĩ ra lý do nên cũng không suy nghĩ nữa, tiêu độc cho nhà mình trước một lần rồi nói sau.
Vì thế cô cũng bắt đầu làm vệ sinh.
Tuy nói trong nhà không bị ngập nước, nhưng bởi vì thiếu nước nên từ đầu năm đến giờ cô vẫn không có tổng vệ sinh lần nào.
Là một người có bệnh sạch sẽ cấp độ thấp, nhưng lại có chiều hướng gia tăng ngày càng nghiêm trọng nên Sở Thấm đã nhẫn nhịn thật lâu rồi, cô muốn thừa dịp có nước thì tổng vệ sinh nhà cửa một lần.
Hiện tại không muốn làm, ai biết được sau này còn có thể xảy ra hạn hán hay không.
Sở Thấm nói làm thì làm ngay, sau khi cô ngủ một giấc thì tinh thần no đủ mười phần, lấy thùng và quần áo đã bị vứt bỏ ra, rồi dọn tất cả các món đồ trong nhà có thể dọn đều mang ra sân hết toàn bộ.
Món nào cần chùi thì chùi, cần rửa thì rửa, cuối cùng phơi dưới nắng mặt trời.
Ánh mặt trời vào tháng sáu nóng rực, không đến hai tiếng đồng hồ thì hơi nước đọng trên bàn ghế đã bị bốc hơi không còn một giọt.
Sở Thấm cần cù chăm chỉ, thậm chí còn chùi rửa phòng chứa lương thực, cuối cùng còn tát một ít vôi sống ở các phòng trống, đợi đến chạng vạng thì quét sạch vôi sống.
"Như vậy có tác dụng không?" Sở Thấm có chút nghi ngờ, thời gian có ngắn quá hay không?
Nhưng ngắn thì cũng không có cách nào khác, những gia cụ đang phơi trong sân cần phải dọn vào nhà.
Thậm chí cô còn gỡ tấm ván gỗ của giường ra đề chùi rửa và phơi nắng chứ đừng nói tới bàn học hay tủ bát này nọ.
Vì thế trước khi mặt trời lặn, Sở Thấm đã dọn mấy thứ này vào nhà rồi lắp ráp xong xuôi, phòng ngủ nhà chính và phòng bếp đều trở nên rực rỡ trong nháy mắt.
Đúng là nhà ở cần phải có hơi người mới ấm áp, thời gian cứ thế trôi qua nhưng nhà cô lại càng ngày mới là chuyện gì đang xảy ra?
Sở Thấm nhìn thấy căn nhà sạch sẽ nên tâm trạng cũng trở nên vui vẻ, không hề thấy xương sống hay eo lưng đau chút nào.
Làm xong này đó còn chưa đủ, trong sân cũng phải quét dọn.
Quét dọn một lần vẫn không đủ, Sở Thấm dội nước rửa sạch vài lần cho đến khi trên tảng đá không còn nhiễm một hạt bụi nào.
Cô vẩy vôi sống ở sân trước sân sau, đoạn đường từ chân núi đến nhà là cô vẩy nhiều nhất.
Có lẽ là bởi vì thực vật nơi đây sum xuê cho nên một mảnh rừng sau nhà cô vẫn như cũ, không có dấu hiệu sạt lở nào cả.
Chỉ có điều đường lên núi rất khó đi, Sở Thấm xách mấy con gà tới lui vài lần để đặt chúng vào rào tre dưới chân núi, nhìn thấy chúng nó cũng còn hoạt bát mới yên tâm.
Ban đêm.
Sở Thấm đứng ở trong viện, vầng trăng treo cao sáng rực trên bầu trời đầy sao, thỉnh thoảng có tiếng động từ trong thôn truyền đến.
Cô còn có thể nghe được tiếng nước chảy từ con sông dưới chân núi, làm người nghe yên tâm vô cùng.
Những tháng ngày làm người lo lắng hoảng sợ cứ thế trôi qua.
…
Thời gian gieo hạt bắt đầu từ tháng sáu.
Đội trưởng Hàn trên đầu vẫn còn quấn một vòng vải trắng, đứng ở trên bờ ruộng tập hợp từng đám người đi làm việc, tinh thần hào hứng như vậy đã hơn nửa năm rồi chưa thấy được.
Người dân trong thôn cũng khôi phục tươi cười, cho dù làm việc suốt ngày đêm, tăng ca thêm giờ đến bảy tám giờ tối cũng không có một câu oán hận.
Có gì để oán hận đâu chứ? Không đói bụng chết là tốt lắm rồi.
Hạt giống cây cải dầu hiện tại không trồng được, tất cả ruộng đất đều được dùng để trồng các cây lương thực như lúa khoai lang và cây ngô v.v...
Bởi vì không trồng cây cải dầu nên đội trưởng Hàn còn sắp xếp trồng đậu nành và đậu phộng nhiều hơn thường ngày.
Hết cách rồi, người mà, luôn cần có dầu để ăn.
Sở Thấm khôi phục trạng thái như trước kia, mỗi ngày đều đi đến hai nơi thẳng tiến, từ trong nhà đến đồng ruộng, rồi từ đồng ruộng về nhà.
Chỉ là cô luôn cảm thấy chính mình đã quên chuyện gì đó...
Đã quên cái gì?
Giờ phút này Sở Thấm mệt đến nỗi mồ hôi đổ đầm đìa, chống cái cuốc đứng ở trong ruộng vừa mới được xới đất xong.
Nhìn thấy vài con trâu đi chầm chậm từ phía xa, trong lòng Sở Thấm không khỏi chửi ầm lên: Cha mẹ ơi! Tại sao không mua thêm vài con trâu nữa?
Đội trưởng Hàn muốn vội vàng gieo trồng lương thực thì bọn họ cày cuốc vừa cần có số lượng lại càng phải có chất lượng.
Đúng thật là coi người như con bò già để sai sử mà!
Trong lòng Sở Thấm buồn rầu, trong đầu có một ý tưởng vừa mới thoáng qua thì lại biến mất, trong nhất thời cô đã quên bản thân mình đã quên cái gì.
"Làm việc chăm chỉ hơn đi!"
"Tiếp tục tiếp tục đi, còn muốn chịu đói không, trồng nhanh lên, tranh thủ để mấy tháng sau chúng ta đều được ăn cơm bằng gạo tẻ thơm nứt!"
Không biết đội trưởng Hàn lấy cái loa từ nơi nào, mỗi ngày đều cầm loa hét to, ngay cả Sở Thấm cũng có thể nghe Trương Phi Yến ở bên cạnh mệt như chó nằm xấp xuống đất le lưỡi nói thầm: "Tôi không muốn bị đói, càng không muốn mệt chết!"
Trương Phi Yến nói xong thì mặc kệ khuôn mặt phơi nắng đến đỏ ửng kia mà ngồi xổm xuống bờ ruộng, khi nhìn thấy đội trưởng Hàn đi ngang qua thì đứng bật dậy.
Sở Thấm nhìn đến ngớ người.
"Sở Thấm cô đang làm gì thế? Đứng dậy nhanh lên."
Đội trưởng Hàn chỉ vào cô.
Sở Thấm xem thường liếc ông ấy một cái, cái cuốc trong tay cũng bắt đầu hoạt động trở lại, cô cảm thấy chính mình cũng muốn biến thành chó chết.
*
Thời gian gieo hạt là dùng mạng sống để gieo.
Chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủn, không biết người trong thôn mệt đến nằm xuống bao nhiêu lần, nhưng cho dù nằm xuống thì cũng chỉ là nghỉ ngơi một lát lại vội vàng đứng lên tiếp tục làm việc.
Vết thương trên đầu của đội trưởng Hàn không tốt, nghe nói mỗi sáng sớm thay băng tới buổi tối thì lại máu lại tiếp tục thấm ra băng vải, đến nỗi làm cho thím Xuân Vũ là một người hòa nhã nhất trong thôn cũng phải chửi ầm lên, còn trộm tìm Sở Thấm mua chút trứng gà.
Hiện tại nhà của Sở Thấm là hộ duy nhất ở trong thôn có năm con gà trong tay, trong đó có bốn con đều là gà mái đẻ trứng.
Trong thôn muốn mua trứng gà đều đến tìm cô, cũng may là cô trộm nuôi hơn mười con gà, nếu không thì chỉ có bao nhiêu trứng thôi cũng không đủ cho một mình cô ăn.
Mà Đức Tử thì trông càng mệt mỏi hơn.
Chân bị gãy nhưng vẫn còn chống gậy ra ngồi ở tại sân đập lúa để lựa hạt giống, mỗi lần ngồi lựa là cả một ngày.
Cho dù vợ chồng nhà họ Tần đã về hưu cũng bận rộn đến xây xẩm mặt mày. Không phải đi khám bệnh cho người này bị cảm nắng thì cũng là vào núi hái thuốc giải nhiệt, hoặc là nấu nước giải nhiệt, ngay cả xuống ruộng làm việc cũng không thể miễn.
"Tình nguyện mệt chết cũng không để đói chết!"
Đội trưởng Hàn dùng sơn đỏ viết hai câu này trên tường của sân đập lúa.
Đúng thật vậy, ba ngày làm hết công suất, tiến độ làm việc có thể bằng với tiến độ làm việc trong bảy ngày so với trước kia.
Chờ đến khi người có thể so sánh với con bò già như Sở Thấm cũng chịu không nổi nữa, mà người trong thôn phần lớn nếu không nghỉ ngơi thì sợ là sẽ bị hộc máu thì ruộng đất trong thôn cũng đã cày xong rồi!
Chờ gieo hạt thôi!
Vì thế tại buổi tối ngày hôm đó, khi bóng đêm bao trùm hết cả vùng này, khi mà ánh trăng đã ló dạng trên đỉnh núi và sao cũng mọc đầy trời thì đội trưởng Hàn đứng ở trên sân đập lúa, thừa dịp mọi người ghi chép công điểm mới cầm loa thể hiện lòng từ bi: "Ngày mai nghỉ ngơi một ngày!"
Có ai hiểu không…
Lúc này suýt chút nữa Sở Thấm đã dập đầu xuống đất để thể hiện ra sự vui sướng cực hạn của chính mình.
Nếu vẫn cứ tiếp tục làm như vậy thì cô phải tìm lý do nghỉ bệnh để đình công, dù sao lương thực trong nhà cô vẫn còn nhiều, không sợ chết đói.
Không chờ đội trưởng Hàn nói xong, dưới chân Sở Thấm: người đã đăng ký hoàn công xong giống như giẫm lên bánh xe lửa của Na Tra chạy một mạch về nhà.
Về đến nhà, khi trải qua khu nuôi gà dưới chân núi thì cô không tự chủ phanh lại, sau khi Sở Thấm dùng sức lực cuối cùng lên núi nhốt gà lại rồi mới về nằm trên xích đu bằng tre ở trong sân nghỉ ngơi nửa tiếng đồng hổ sau đó mới đứng dậy hâm nóng cơm.
Mỗi ngày vào giờ này là lúc cô vui vẻ nhất, hôm nay lại càng vui hơn nữa, bởi vì ngày mai không cần đi làm việc.
Đồ ăn là vài món buổi sáng còn dư lại, Sở Thấm trút hết toàn bộ vào trong một cái tô còn to hơn cái đầu của cô, trộn đều rồi đặt vào trong nồi hấp.
Bởi vì lao động tốn sức quá nhiều, Sở Thấm không nỡ đối xử tệ với bản thân.
Mấy ngày nay cô đều ăn cơm trắng nấu bằng gạo thuần mà không trộn vào thứ gì khác, mỗi ngày ít nhất hai quả trứng và một chén thịt, cộng thêm đủ loại rau khô.
Món hôm nay cô ăn là thịt kho tàu, miếng thịt này là nửa đêm hôm qua cô đã chưng cách thủy.
Nửa đêm hôm qua cô bị tiếng gào khóc thảm thiết của vợ chồng nhà họ Hoàng đánh thức, nghe nói là đôi vợ chồng lười này bởi vì làm việc quá mệt mỏi nên nửa đêm gặp ác mộng mới tỉnh lại, sau đó càng nghĩ càng thấy khổ nên mới khóc, làm cho Sở Thấm tức giận đến nỗi ngay lập tức cầm gậy gộc muốn ra ngoài đánh người.
Mẹ nó, làm ồn là tội ác tày trời!
Sở Thấm bị đánh thức đến nỗi mồ hôi lạnh cũng chảy đầy, cuối cùng cô chỉ đứng ở ngay cửa hô to một tiếng "ồn ào", chờ hai vợ chồng nhà họ Hoàng im miệng thì phất tóc quay về phòng.
Nhưng đang ngủ say mà bị thức tỉnh cho nên Sở Thấm không ngủ lại ngay được, do vậy cô dứt khoát lấy một miếng thịt ba chỉ từ ba lô không gian, đặt ở trong nồi đất chậm rãi hầm, hầm một hồi thì cơn buồn ngủ lại ập tới nên lại đi ngủ bù.
Vì thế sáng hôm nay cô mới có được một nồi thịt kho tàu mềm mại, nước sốt đậm đà nồng đậm hương thơm, còn mang theo hơi nóng.
Sau đó lại xào thêm một dĩa rau cải chua, rau cải ngâm chua thường là dưa muối mà đa số người địa phương thường hay ăn, không hiểu vì nguyên nhân gì, Sở Thấm càng ăn lại càng cảm thấy hợp khẩu vị, vì thế năm ngoái cô ngâm đến hai vò rau cải chua, cho tới bây giờ đã ăn gần hết nửa vò.
Rau cải ngâm như thế nào cũng đều ngon, không cần thêm dầu để xào thì cũng rất bắt cơm, nhưng Sở Thấm lại thích thả chút dầu thêm chút vụn tiêu xanh, xào đến thơm ngào ngạt lại không chua không mặn, chỉ cần múc hai muỗng vào chén cơm trộn lại là không cần ăn thêm món khác.
Bởi vì xào rau cải xong thì khi trong nồi còn dính rất nhiều rau cho nên Sở Thấm cũng không muốn làm thêm món canh khác, chỉ dùng chút rau cải còn dính trong nồi "xèo" một tiếng đổ nước ấm vào, sau khi nấu sôi còn đập hai quả trứng gà vào, đặc biệt giống món canh trứng dưa muối.
Những món ăn này để tới tối ăn vẫn còn ngon, rau cải chua ăn cùng thịt kho tàu đúng là cực kỳ hợp nhau, vừa thơm vừa không ngán.
Giờ phút này khi cô lấy cái tô lớn từ trong nồi ra đặt trên bàn cơm thì từng hạt cơm đã được bao bọc bằng nước dùng, vụn rau cải cũng trộn lẫn trong tô cơm, rất giống món cải mai úp thịt.
Ngay lập tức Sở Thấm có cảm giác thèm ăn, cô hớp một ngụm canh dưa muối trứng gà vừa nguội vừa chua, phát ra một tiếng “a” đầy cảm thán rồi cầm lấy cái thìa bắt đầu ăn cơm.
Bầu trời bên ngoài đầy sao, trong phòng ngọn đèn dầu cháy sáng ấm áp.
Không ai có thể hạnh phúc hơn cô vào giờ phút này.
Hôm nay Sở Thấm ngủ một giấc đến tỉnh, có lẽ là bởi vì mấy ngày trước mệt nhọc quá sức cho nên khi cô tỉnh lại đã là tám giờ rưỡi, mặt trời đã lên cao để phơi nắng cho toàn bộ sân nhà cô.
Lại tới nữa lại tới nữa...
Một lần nữa cô lại cảm thấy dường như chính mình đã quên điều gì.
Sở Thấm thoáng buồn rầu, một bên làm bữa sáng còn một bên suy nghĩ, chờ đến khi làm bữa sáng xong vẫn còn chưa nhớ tới.
Sáng hôm nay cô ăn cháo gạo kê.
Khoan đã, cháo gạo kê?
Sở Thấm giật mình, bí thư chi bộ trong thôn còn chưa trả lại cho cô khoản lương thực mà thời gian trước cô lấy ra cho đám nhỏ kia ăn.
Không được! Thứ cô cho là gạo kê vàng đấy.
Đó là gạo kê mà cô đã mót từng chút từng chút một đấy, không thể không trả à.
Lúc này tinh thần Sở Thấm đã phấn chấn trở lại, nhanh chóng ăn cho xong cháo rồi ra khỏi nhà.
Giờ phút này, bí thư chi bộ của thôn đang đi kiểm tra ngoài ruộng, chủ yếu là kiểm tra chất lượng công tác của người dân trong thôn.
"Bí thư chi bộ…"
Bỗng nhiên, ông ấy nghe được một tiếng gọi đột ngột làm cho ông ấy sợ tới mức suýt chút nữa đã bước hụt một chân vào trong mương.
Sở Thấm vừa thét to vừa chạy tới, hết sức nghiêm túc nói: "Bí thư chi bộ, cháu có một chuyện đặc biệt quan trọng tìm chú."
Bí thư chi bộ của thôn còn chưa nói gì mà đội trưởng Hàn đứng bên cạnh đã sợ tới mức liên tục nói đừng, hận không thể che lại cái lỗ tai không nghe.
Hiện tại ông ấy sợ nhất là Sở Thấm đột ngột đề cập đến "chuyện quan trọng".
Bí thư chi bộ của thôn rõ ràng cũng sợ, tay trái ông ấy cầm tẩu hút thuốc cũng không yên, bỗng nhiên run rẩy một cái, trong lòng cũng mờ mịt, chuẩn bị tâm lý đầy đủ mới dám hỏi: "Chuyện gì?"
Sở Thấm phụng phịu, nghiêm mặt hỏi: "Chuyện gì à? Có phải chú đã quên một chuyện nào đó rồi hay không?"
Đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ của thôn lại bị dọa lần nữa.
Bí thư chi bộ của thôn nghĩ trái nghĩ phải: "Không có... đúng không?"
Không có mà, hạn hán cũng đã giải quyết, lũ lụt cũng đã rút nước, trong công xã lại càng không có nhiệm vụ gì, đất lún ở khắp nơi cũng đã được dọn dẹp khá sạch sẽ, còn có thể có chuyện gì nữa?
Sở Thấm hừ lạnh hai tiếng, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn ông ấy: "Không gì mà không, gạo của cháu đâu, gạo kê của cháu đâu?"
Cô nói xong thì vỗ vỗ hai tay, trừng mắt thật to giống như không thể tin nhìn vào bí thư chi bộ của thôn, hoảng hốt nói: "Không thể nào không thể nào, không phải chú muốn quỵt gạo kê của cháu chứ?"
Bí thư chi bộ của thôn sửng sốt. Gạo? Gạo kê? Gạo kê gì?
Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, nghĩ đến lúc lũ lụt chưa rút hết nước, có một ngày ông ấy dẫn người dân trong thôn lên núi lại giữ đám trẻ con lại, bỗng chốc bừng tỉnh nhận ra.
Giờ phút này mới thật sự là bừng tỉnh nhận ra.
"À cháu nói phần gạo kê đó sao?" Bí thư chi bộ của thôn cười ha ha lên, giống như nhẹ nhàng thở ra, thoải mái nói: "Thì ra là gạo kê. Số gạo kê kia sẽ trả lại cho cháu, nhưng hiện tại lục soát hết nhà của những người đó cũng tìm không ra hai trăm gram gạo kê, nên cũng đành để cháu chờ một chút."
"Chỉ là," ông ấy vừa cười vừa nói: "Nếu cháu chịu đổi với thứ khác thì cũng được. Trong sân nhà của nhóm thanh niên trí thức đều còn, chú cũng không muốn để cháu thiệt thòi, nhưng chủ yếu là gạo kê của cháu quá mức quý hiếm nên tạm thời không có được."
Sở Thấm muốn ngất, nếu không bởi vì có mấy đứa trẻ từ một đến hai tuổi thì làm sao cô sẽ lấy gạo kê ra ăn.
Cũng không thể để cho mấy đứa nhỏ vẫn chưa đầy một tuổi cùng nhau ăn rau dại chứ.
"Cứ việc yên tâm, sớm muộn gì cũng sẽ trả cho cháu."
Bí thư chi bộ của thôn lại cam kết.
Trong lòng Sở Thấm nói thầm: sớm hay muộn là bao lâu?
Cô cũng hết cách, chỉ đành gật đầu: "Thôi được."
Chờ khi cô xoay người trở về, đi qua cây cầu ngang nhà họ Hoàng, nhìn thấy một người đứng cách đó không xa thì cuối cùng Sở Thấm mới mới phản ứng lại.
Cô đã quên gì sao? Đã quên đòi nợ của bản thân, cũng đã quên giúp người khác đòi nợ.
Người đứng dưới chân núi là ai? Kỷ Cánh Diêu.
"Trời ạ, việc bản thân mình vào nhà máy cơ khí chắc sẽ không ảnh hưởng gì đâu đúng không?" Sở Thấm thì thào, sau đó nhanh chân bước tới.
Kỷ Cánh Diêu rất là dễ gần, cũng chưa chờ Sở Thấm mở miệng thì đã hỏi cô: "Đồng chí Sở, xin hỏi lương thực giúp tôi thu đã có chưa?"
Sở Thấm thoáng chột dạ, nhưng trên mặt vẫn là biểu cảm hờ hững như cũ: "Anh chờ một chút đi, đã nhiều ngày nay thôn chúng ta bộn bề nhiều việc, vốn là tôi tính hôm nay đi thu, ai ngờ anh đã tới rồi."
Cô nói xong thì tạm dừng một giây, không tránh khỏi nghi ngờ, hỏi: "Chỉ có một chút lương thực như vậy mà thôi, sao nhà máy các anh lại gấp gáp như vậy?"
Tính tình của Kỷ Cánh Diêu phần lớn vẫn rất tốt, anh hiểu Sở Thấm đã quên việc này anh cũng không vạch trần, chỉ nói: "Tôi tìm đến bí thư chi bộ của thôn và đội trưởng Hàn trong thôn của các cô thảo luận vài chuyện, đi ngang qua nhà cô thì vừa vặn nhớ tới chuyện lương thực, nếu cô đã thu thì tôi tiện đường mang đi luôn mà thôi."
Lúc này Sở Thấm mới cảm thấy bình thường.
Rốt cuộc là xưởng phó, nên không thể chỉ cố ý vì chút lương thực ấy mà chạy đến đây một chuyến nhỉ?
Nhưng bỗng nhiên cô lại có chút tò mò: "Đợi đã, sao anh biết nơi này là nhà tôi?"
Kỷ Cánh Diêu: "Nhờ vào trực giác."
Sở Thấm cạn lời: "Vậy trực giác của anh chính xác quá nhỉ."
Kỷ Cánh Diêu mỉm cười: "Thật ra tôi có nghe tiếng chó sủa gần đây, nghe nói đầu năm nay ở xung quanh chỉ có nhà cô có nuôi chó. Nhà máy cơ khí của chúng tôi cũng chuẩn bị nuôi vài con, đúng rồi, nghe nói chó nhà cô là con đực đúng không? Nếu giống chó nhà cô tốt thì tôi còn muốn nhờ chó nhà cô giúp một chút."
Sở Thấm có chút bực bội: "Chó nhà tôi hết ăn lại nằm, lại ăn rất nhiều, cũng không chịu làm gì, ngoại trừ cái lỗ tai thính một chút, tiếng sủa lớn một chút thì cũng không có tác dụng gì khác."
Như vậy sao, Kỷ Cánh Diêu gật đầu, trong lòng lại bỏ qua con chó này, con chó này không xứng với Hoa Nữu nhà mình.
Nói xong thì anh rời đi tìm đội trưởng Hàn, mà Sở Thấm thì đi về nhà.
Khi Sở Thấm về đến nhà thì mới nhớ tới lúc nãy cô nên hỏi Kỷ Cánh Diêu xem anh đi tìm đội trưởng Hàn là có chuyện gì.
Cô lắc đầu, tiếp tục về nhà nằm.
Mặc kệ là chuyện gì, đến lúc đó cũng sẽ biết được.
Nhưng Sở Thấm chỉ nằm trong chốc lát thì không nằm được nữa, tuy rằng thân thể vẫn mỏi mệt không phục hồi tốt như cũ, nhưng bản năng của thân thể và tinh thần lại muốn cô đứng dậy làm việc, đi đến đất trồng rau để làm việc.
Nửa năm này, đất trồng rau coi như bỏ hoang.
Cho dù không gian của cô có thể chứa nước, việc nấu nước cũng thuận tiện hơn người khác, nhưng cũng không có cách lấy nước ra trồng rau.
Phải hiểu được có bao nhiêu người đang gặp khó khăn về việc dùng nước.
Nói sau đi nữa, lỡ như có người đến nhà cô, không cần vào nhà mà đi thẳng từ cửa sân tới đất trồng rau nhìn xem là có thể nhìn thấy một mảnh đất xanh mướt đang trồng rau không thích hợp với lẽ thường thì phải làm sao?
Cô nghĩ trước nghĩ sau, cho nên mảnh đất trồng rau mới bị bỏ hoang hơn nửa năm.
Hiện giờ đã có nước lại có ánh mặt trời, có thể bắt đầu trồng trở lại.
Dù sao cô luôn cảm thấy được chuyện này không thể bỏ qua nhanh như vậy, không thấy Trương Phi Yến mỗi ngày vẫn đều lo lắng hãi hùng như trước đấy sao.
Thừa dịp ông trời bằng lòng cho mọi người nghỉ ngơi thì nhanh chân trồng được bao nhiêu hay bấy nhiêu đi.
Ngay tại lúc Sở Thấm vâng theo bản năng của thân thể và tinh thần, cầm lấy cái cuốc múa may tại vườn rau đổ đầy mồ hôi thì Kỷ Cánh Diêu đi vào nhà của bí thư chi bộ của thôn.
Giờ phút này trong nhà bí thư chi bộ của thôn tụ tập khá nhiều người, đa số là các vị lãnh đạo trong thôn.
Bí thư chi bộ của thôn thật cẩn thận lấy một cái hộp từ trong phòng rồi mở hộp lấy một trang giấy ở bên trong ra.
Mở trang giấy ra, thì ra là một tấm bản đồ.
Tấm bản đồ này cũng không phải là tấm bản đồ tầm thường mà là bản đồ của thôn Cao Thụ.
Địa phận của thôn Cao Thụ được phân từ đất đai sông núi đều được cẩn thận đánh dấu ghi lại trên tấm bản đồ này.
Lúc này Kỷ Cánh Diêu đến đây là vì đất trong thôn Cao Thụ, thôn Cao Thụ có một mảnh đất hoang ở gần nhà máy cơ khí, trải qua sự quy hoạch của huyện cùng với sự xác nhận của công xã thì mảnh đất đó cũng đã được chia cho nhà máy cơ khí, anh đến đây là để tiếp nhận.
Ngay cả khi làm việc quần quật trong vườn rau ở nhà, Sở Thấm cũng nghe thấy tiếng động.
Cô đứng thẳng dậy, lau mồ hôi trên trán, đưa tay lên che lông mày rồi nheo mắt nhìn về phía xa.
"Đang làm gì vậy ta?"
Mọi người không nghỉ ngơi ở nhà, mà thay vào đó là đổ bộ về nhà bí thư chi bộ.
Một lúc sau, chú Hoàng vội vã về nhà.
Cũng không biết ông ta nói cái gì mà một lúc sau, Hoàng Đậu Tử và thím Hoàng vội vã chạy ra ngoài, trông rất vui vẻ và phấn khích.
Sở Thấm càng ngày càng nghi ngờ, không nhịn được tiến lên hai bước, hét về phía nhà họ Hoàng: "Thím ơi, có chuyện gì vậy?"
Giọng nói của cô rất vang, thím Hoàng mỉm cười và nói: "Xưởng trưởng Kỷ của nhà máy cơ khí đến rồi, cậu ấy đến đây để xác nhận đất, mảnh đất gần rừng trúc trong thôn chúng ta được giao cho nhà máy cơ khí!"
Sở Thấm ngạc nhiên, đến chia đất?
Vậy tại sao lại vui vẻ đến như vậy?
Rồi cô suy nghĩ lại, mảnh đất bên cạnh rừng trúc không phải là mảnh đất hoang mà đến chó cũng không thèm hay sao?
Mảnh đất ấy có nhiều sỏi đá, rất khó chăm sóc, hơn nữa với thôn Cao Thụ thì vị trí đó vô cùng không tốt.
Nếu như muốn làm việc ở đó thì phải mất khoảng gần hai tiếng đồng hồ để lên đó, kết quả ở đó chỉ có chưa đến bốn mẫu đất. Tự dưng uổng phí công sức như vậy làm gì, không bằng cứ bỏ hoang nó đi.
Nhưng hôm nay, có thể đổi đi mới được coi là có giá trị.
Dù sao thì cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, nhà máy cơ khí chiếm đất của chúng ta, mặc dù là chiếm hợp pháp, hợp quy tắc, nhưng có nên bồi thường một chút không?
Người dân trong làng rất vui vẻ, ai ai cũng cảm thấy rằng thôn Cao Thụ của họ cũng giống như những thôn bị chiếm kia. Vì vậy, nhà máy cơ khí chuẩn bị cung cấp cho thôn của bọn họ một chỉ tiêu công nhân và mở rộng cửa cho thôn của bọn họ.
Nhưng Sở Thấm lại cảm thấy không lạc quan lắm.
Bốn mẫu đất đủ để trao đổi bao nhiêu chỉ tiêu?
Không thể đổi lấy một cái nào.
Thật ra, cô nghĩ rằng người dân trong thôn không nên lúc nào cũng tập trung vào số lượng chỉ tiêu công nhân, dù sao thì cũng là công nhân tạm thời với mức lương hai mươi nhân dân tệ một tháng là rất nhiều đối với nông dân. Nhưng cô có một cách, nếu thành công thì có thể cho những người dân trong thôn trung bình hai mươi đồng lương mỗi tháng.
Cái gì?
Cô nhìn mảnh đất dưới chân mình.
Một nhà máy lớn có thể thúc đẩy việc làm ở một số thị trấn lân cận cũng không phải là lời nói suông.
Việc làm ở đây không chỉ có nghĩa là làm việc trong một nhà máy, mà còn có những công việc khác.
Ví dụ, xử lý các đơn đặt hàng của nhà máy cơ khí.
Tất nhiên, đơn đặt hàng ở đây không đề cập đến đơn hàng phụ kiện họ cần để sản xuất sản phẩm, mà đề cập đến đơn đặt hàng mà họ cần dùng cho hậu cần.
Với nhà máy lớn như vậy, mỗi ngày cần cung cấp bao nhiêu lương thực, bao nhiêu món ăn?
Lương thực thì không sao, mua từ nơi khác rồi vận chuyển đến cũng được, dù sao món đồ này cũng bền.
Nhưng còn các món ăn thì sao?
Chưa nói đến thịt mà nhắc đến rau trước, số lượng nhu cầu rau dưa trong nhà máy chắc chắn rất lớn.
Tốt nhất là nhập hàng từ công xã của các thôn trang bên cạnh, nếu một thôn trang không tiêu thụ được thì hai thôn trang, ba thôn trang, còn không thì hai công xã, ba công xã.
Trong suốt một năm sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Đáng tiếc là tất cả mọi người không biết nếu họ không nghĩ đến điều này, hoặc không quan tâm đến điều này mà bọn họ chỉ chăm chăm lao đến chỉ tiêu công nhân.
Sở Thấm vô cùng buồn bực.
Nhưng Sở Thấm không biết là như vậy, rất nhiều người thật sự không ngờ tới, nhưng cũng có một số người có đầu óc thông minh, phản ứng nhanh, bọn họ mơ hồ nghĩ đến chuyện này. Nhưng sau khi suy nghĩ sâu xa, lại cảm thấy mình không có cách gì cho nên đành từ bỏ.
Tại sao lại không có cách gì?
Cần đất để trồng rau, nhiều loại rau thì cần nhiều đất hơn, bình thường trong thông sẽ không đồng ý chia quá nhiều đất để trồng rau.
Bây giờ là thời điểm mà lương thực được ưu tiên, trong mắt những người thông minh này xem ra có được một cánh đồng đầy đủ mọi loại lương thực mới tốt. Làm gì có nơi nào có thể trồng rau, sẽ không có ai yên tâm.
Nhưng Sở Thấm càng nghĩ càng thấy dễ chịu.
Nếu có thể, thì cô sẽ không muốn làm công nhân trong một nhà máy cơ khí chút nào!
Có lần cô hỏi đội trưởng Hàn, nếu trong nhà chỉ có một người như cô mà người đó lại đi làm công nhân trong nhà máy cơ khí thì nhà cô có bị thôn lấy đi không?
Kết quả là sẽ không lấy nhà, đất xây nhà cũng không, nhưng đất trồng rau thì có thể sẽ bị lấy đi.
Thật đáng sợ! Tóc của Sở Thấm dựng đứng lên.
Thậm chí sản vật rừng núi cũng không được tùy tiện lấy, nếu nhất định phải tính toán rõ ràng thì ngay cả củi trên núi cũng chưa chắc đã có phần.
Mặc dù đội trưởng Hàn cũng nói bình thường sẽ không thu hồi, nhưng dù sao mọi người cũng đã chung sống hòa thuận với nhau qua mấy đời người, dù người trong thôn không quen cũng sẽ không nghiêm túc về vấn đề này.
Hơn nữa, thu lại rồi để làm gì?
Có thể chia nó cho người khác, để người khác có thể trồng rau bên cạnh nhà bạn sao?
Đã cho thì không thể lấy lại, ngay cả kẻ ngốc cũng sẽ không làm chuyện tổn thương người khác nhưng chẳng mang lại lợi ích gì cho bản thân.
Có điều Sở Thấm không cảm thấy an toàn.
Trong từng đêm khuya tĩnh lặng, tưởng tượng đến viễn cảnh mình đi làm công nhân trong nhà máy cơ khí và lương thực trong thôn không có phần cô là Sở Thấm không thể nào yên tâm nổi.
Cô không thể có được cảm giác an toàn từ người khác, cô chỉ có thể tự mình cung cấp, có lẽ còn đến từ đất đai nữa.
Kinh nghiệm kiếp trước ảnh hưởng đến cô sâu sắc, dù rõ ràng quyền lợi của công nhân tốt hơn nông dân nhưng chỉ từ việc nông dân có thể trồng trọt và được chia lương thực đã khiến Sở Thấm chọn nông dân không chút do dự.
Nông dân thì không thể kiếm được tiền à?
Cũng không đúng, Sở Thấm nhìn về phía xa, ném cái cuốc đi rồi ngồi suy nghĩ trên tảng đá bên cạnh.
Có hàng ngàn, thậm chí hàng chục nghìn nhân viên trong nhà máy cơ khí, mà đây chỉ là nhân viên, không bao gồm các thành viên trong gia đình.
Cộng thêm người nhà vào nữa thì đúng là hơn hàng chục nghìn người.
Hàng chục nghìn người này ăn uống ngủ nghỉ là hoàn toàn có thể khiến cho các thôn xung quanh trở nên giàu có, chỉ riêng rau quả cần khoảng hai công xã mới đủ cung cấp.
Và sau đó chính là thịt.
Không chỉ có thể có nhiều món ăn đa dạng mà còn nuôi thêm lợn, đến lúc đó mỗi người được chia trung bình một hoặc hai trăm vào cuối năm cũng không thành vấn đề.
Khi đó, cho dù cô có xây nhà cũng sẽ không nổi bật, vài năm nữa chỉ sợ nhà nào cũng có đủ khả năng xây nhà.
Chỉ là, thuyết phục đội trưởng Hàn thế nào đây?
Sở Thấm lại rơi vào trầm tư.
Cùng lúc đó, sau khi Kỷ Cánh Diêu vội vàng xác nhận quyền sở hữu mảnh đất thì anh vượt qua đám đông và chạy đi mất.
Bởi vì anh là lãnh đạo, người trong thôn thật sự có chút sợ anh cho nên không dám ngăn cản anh.
Sau khi anh rời đi, tất cả mọi người đều tập trung xung quanh bí thư chi bộ thôn, tôi một câu bạn một câu liên tục lên tiếng.
Có người đầu tiên hỏi: "Bí thư chi bộ, thôn chúng ta có hy vọng trở thành công nhân không?"
Sau khi bí thư chi bộ thôn cẩn thận cất bản đồ đi, ông ấy cảm thấy người dân trong thôn làm như vậy là đã khiến thôn mất thể diện, vì vậy ông ấy tức giận nói: "Làm công nhân gì? Mọi người nói thôn chúng ta đã bị lấy đi bốn mẫu đất thì đủ cho người nào đi làm công nhân?"
Một số người lo lắng: "Vậy thì không được, nếu ông đã lấy đất của chúng tôi mà không để chúng tôi đi làm công nhân thì chúng tôi không thể đưa cho ông."
Có một người tính khí nóng nảy nói thẳng: "Lấy lại đi, đừng giao đất cho bọn họ, chúng ta cho bọn họ mà còn không được thù làm sao chỗ này có thể thành công, không phải những chỗ tốt đều... Shh... cậu véo tôi làm gì!"
"Bốp."
Bí thư chi bộ thôn ném hộp gỗ lên bàn, sắc mặt tối sầm lại, nheo mắt nhìn đám đông và nói: "Được rồi, vậy tất cả thôn chúng ta cùng nhau đến ngồi ở chính quyền thị trấn đi, đi hết đi hết mọi người đi hết luôn, đến thị trấn đổi giọng đến khi giúp chúng ta lấy lại bốn mẫu đất được mới thôi."
"..."
Cả căn nhà đột nhiên yên tĩnh.
Giống như ai ai cũng bị bóp cổ, mặt đỏ bừng, không thể phát ra âm thanh, trong lúc nhất thời còn có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
"Mọi người lấy cái bản lĩnh một khóc, hai gây rắc rối ba thắt cổ ra mà trực tiếp nói với lãnh đạo rằng nếu không cho thì sẽ tuyệt thực và nếu không trả thì sẽ tự sát đi." Bí thư chi bộ của thôn nhìn biểu cảm của mọi người, tiếp tục lạnh lùng nói: "Tôi nghĩ bốn mẫu đất này không quan trọng với nhà máy cơ khí, mảnh đất đó chỉ dùng để xây vài ngôi nhà thôi, chúng ta không cho thì cũng có nhiều người, thôn hay công xã nào đó cũng bằng lòng cho."
"Đi, tôi và mọi người cũng đi!"
"Tôi không làm việc sổ sách này nữa, tôi sẽ đi lấy lại mảnh đất cho mọi người!"
Mọi người lúng túng không nói gì.
Điều này có nghĩa là gì?
Nếu bọn họ thật sự làm như vậy, vậy thôn Cao Thụ của bọn họ sẽ bị hủy hoại, nếu bọn họ liệt kê với lãnh đạo huyện, lãnh đạo công xã chắc chắn sẽ mắng bọn họ phiền phức. Hai tầng lãnh đạo này thật sự đều không thích bọn họ, sau này sẽ không có chuyện tốt cho bọn họ.
Hơn nữa... đúng rồi, bốn mẫu đất.
Bốn mẫu đất có thể đổi lấy chỉ tiêu không? Có thể đổi được bao nhiêu? Mọi người đều biết rõ điều đó.
Nhưng đó chỉ là gây ầm ĩ theo thói quen, dù sao thì cho dù nó có tác dụng hay không thì cứ gây ầm ĩ trước rồi hẵng nói chuyện.
"Chuyện đó, bí thư chi bộ này... Nhưng chúng tôi cũng đang nghĩ đến những đứa trẻ trong nhà mà, hiếm khi có cơ hội trở thành một công nhân như thế này!"
"Nếu không, ông có thể giúp chúng tôi đi nói chuyện này, cho dù có hai ba người được vào là cũng được rồi. Đến lúc đó, khi được vào trước thì cũng sẽ có cơ hội đưa người khác vào, dù thế nào cũng phải bắt đầu trước."
"Đúng vậy, thế hệ trẻ trong thôn chúng ta không nói họ xuất sắc như thế nào, trình độ học vấn của họ cao bao nhiêu, nhưng họ có sức lực.
Ví dụ như Sở Thấm! Đúng rồi, chính là Sở Thấm, để cô bé này ở trong thôn thì thật lãng phí, nên đưa cô bé đi ăn lương nhà nước!"
Sở Thấm đang bước một chân vào cửa sân: "..."
Nghe sao cũng có vẻ là lạ?
Mấy phút sau, trong căn nhà chính mát mẻ chỉ còn lại bốn người là Sở Thấm, bí thư chi bộ thôn, đội trưởng Hàn và Đức Tử.
Sở Thấm nghiêm túc quan sát nhà của bí thư chi bộ thôn một lượt, không hiểu sao cô luôn có cảm giác nhà của ông ấy thoáng mát hơn nhà của cô nhiều.
Bí thư chi bộ thôn đặt ghế xuống, uống một ngụm nước rồi quay sang hỏi Sở Thấm: “Hôm nay cháu tới đây là có chuyện gì muốn nói hả?”
Sở Thấm hướng mắt nhìn về phía đội trưởng Hàn, gật đầu: “Dạ, đúng là có chuyện cần bàn thật.”
Đội trưởng Hàn tiếp lời: “Thì là chuyện về nhà máy cơ khí đó.”
Sở Thấm kinh ngạc: “Sao ông biết?!”
Giờ, chỉ cần nghe thấy bốn chữ “nhà máy cơ khí” là đầu bí thư chi bộ thôn lại nhói lên từng cơn, ông ấy đặt vội ly nước xuống, nói: “Với năng lực của cháu thì đâu cần nhờ tới quan hệ trong thôn, có lẽ đến tận nơi xin việc là sẽ được nhận rồi.”
Tuy không đủ kiến thức, nhưng sức lực hơn người của cô hẳn cũng là tài năng mà nhà máy cơ khí đang tìm đấy.
Sở Thấm bĩu môi: “Ý cháu không phải vậy.”
“Thế là gì?”
“Đúng là về nhà máy cơ khí, nhưng chuyện khác cơ.” Sở Thấm trầm tư một lúc rồi nói: “Đội trưởng, bí thư chi bộ, hai người có từng nghĩ đến việc chừa ra một phần đất trong thôn để trồng rau không?”
Trong lúc nhất thời, đội trưởng Hàn không bắt kịp được mạch suy nghĩ của cô: “Ý cô là sao?”
Thế nhưng đôi mắt đục ngầu của bí thư chi bộ lại lóe lên tia sang, tay thoáng dừng lại giữa không trung, sau đó chầm chậm nâng ly nước lên: “Ý cháu là bảo thôn chúng ta chừa đất trồng rau, sau đó bán lại cho nhà máy cơ khí?”
Sở Thấm đáp: “Chính xác! Nếu chúng ta không xin vào nhà máy cơ khí được, vậy sao không tấn công từ bên ngoài, hay mọi người nghĩ số tiền kiếm được bằng cách này quá ít? Không đâu, tôi nghe nói nhà máy đó thuê tận mấy nghìn công nhân lận, cộng thêm người nhà của họ… giờ mọi người tính sơ thử xem một ngày nhà máy cơ khí của họ phải tiêu tốn hết bao nhiêu ký rau đi.”
Lúc này, đội trưởng Hàn đã tiêu hóa xong, cũng hơi xiêu lòng rồi, nhưng sau vài giây nghĩ ngợi lại khẽ cau mày: “Ý tưởng này của cô đúng là tuyệt, nhưng mà…”
Sở Thấm lập tức cắt ngang lời ông ấy, nói chắc như đinh đóng cột: “Đừng nhưng nhị gì nữa!”
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của đội trưởng Hàn, cô bình tĩnh khuyên nhủ bằng giọng vô cùng chân thành: “Tôi biết lương thực rất quan trọng với mọi người, nhưng đôi khi tiền cũng quan trọng không kém, giờ trong thôn toàn là nhà bằng đất bùn vàng, nếu một ngày nào đó mọi người có thể vào ở trong nhà gạch mái ngói thì tốt biết bao, đúng không?”
Đội trưởng Hàn hừ nhẹ: “Bớt giảo biện đi, tôi thấy cô mới là người luôn nhớ thương nhà gạch mái ngói, nhưng lại sợ cây to đón gió nên mới nghĩ cách để mọi người trong thôn cùng xây nhà mới chứ gì.”
Sở Thấm không phủ nhận: “Vậy thì có vấn đề gì không? Tất nhiên là không rồi, lợi cho mọi người, cũng là lợi cho tôi, vẹn cả đôi đường còn gì.”
“Nhưng tôi vẫn giữ nguyên ý kiến kia, lương thực mới là quan trọng nhất.”
Sở Thấm vô cùng cạn lời: “Chỉ là chừa ra một phần thôi mà, trong thôn có nhiều đất để không như vậy, nếu vận động mọi người đi khai hoang hẳn sẽ được một mảnh không nhỏ đâu. Ông nhớ lại xem mấy năm qua, khi mà thời tiết còn rất bình thường thì cuộc sống của mọi người thế nào đi? Không phải bữa nào cũng được ăn cơm, nhưng tóm lại vẫn đủ no, nên dù bây giờ có chừa ra một phần đất để trồng rau thì sẽ chẳng hao hụt bao nhiêu lương thực đâu, đúng không?”
Nói đoạn, Sở Thấm khẽ thở dài một tiếng, không đợi đội trưởng Hàn mở miệng đã nói tiếp: “Với cả, ông cũng nên lớn mật một chút, hồi đó tôi nói rách cả miệng có thể áp dụng trồng xen canh trên hết mọi mảnh ruộng, nhưng ông lại bảo không thể làm vậy được, dây dưa dây cà một hồi lâu vẫn chỉ chịu lấy vài mẫu đất ra thử nghiệm. Thôi, không nói chuyện này nữa, quay về đề tài trồng rau đi, ông cảm thấy nếu thôn Cao Thụ chúng ta buông tay không làm thì thôn Tịnh Thủy có bỏ qua không?”
Bí thư chi bộ thôn muốn nói lại thôi, cảm thấy những lời này của Sở Thấm hơi quá đáng, có khi đội trưởng Hàn nghe xong sẽ lao lên chém cô mất.
Gọi cô giúp, bọn họ quen thân lắm sao?
Suýt chút nữa cô đã tỏ vẻ xem thường.
Nhưng giây tiếp theo, Sở Thấm lại bỗng dưng nghĩ đến hơn nửa năm trước cô còn nợ ơn của người ta, mà Kỷ Cánh Diêu cũng đang cười như không cười mà nhìn cô, trên mặt anh lộ ra nụ cười mỉm và nói: "Đúng."
Cô còn chưa thu hoạch của chính cô đâu!
Kỷ Cánh Diêu vừa lòng: "Cũng không phải tôi muốn nhờ cô giúp đỡ, vốn là muốn nhờ đội trưởng Hàn của cô thu hoạch giúp, nhưng kết quả là đầu của ông ấy bị thương thủng một lỗ, hiện tại đang được bác sĩ thôn các cô kiểm tra đấy.
Về phần những người khác thì đã bị bí thư chi bộ của thôn các cô kéo đi đào đất ở đoạn đường bị lở. Đúng lúc gặp được người quen là cô cho nên mới nhờ cô giúp một chút."
Khóe miệng Sở Thấm giật nhẹ: "Khi nào thì đưa cho anh?"
Kỷ Cánh Diêu: "Không vội, nội trong tuần này cô đưa cho tôi là được, đến lúc đó cô cứ đưa đến nhà máy cơ khí."
Sở Thấm nghiêm túc từ chối: "Không, tự anh tới lấy."
Thái độ của cô rất cứng, dù sao hiện tại trời mưa không dứt, ai biết được vài ngày sau còn bị lún đất nữa hay không. Cô thật sự rất sợ chết đấy, dù sao thì mấy ngày này Sở Thấm không hề muốn đi về phía sườn núi.
Kỷ Cánh Diêu: "Thôi được."
Anh suy nghĩ một chút, cũng là tiện đường mà thôi. Đến lúc đó từ nơi này quẹo qua thôn Tịnh Thủy, rồi đi từ con đường nhỏ của thôn Tịnh Thủy cũng có thể về nhà.
Kỷ Cánh Diêu nói xong thì không ở lâu, anh rời đi rất nhanh.
Các người dân trong thôn không ngờ hai người lại quen thuộc đến thế, chờ sau khi Kỷ Cánh Diêu rời đi thì bọn họ dời trận địa, lúc này Sở Thấm lại trở thành trung tâm của bọn họ.
"Sở Thấm, cô và xưởng trưởng Kỷ là bạn bè sao?"
"Sở Thấm, cô giới thiệu cho tôi với."
"Đi đi đi, mấy người ồn ào quá, bản thân không cố gắng mà ngược lại còn gây khó xử cho Sở Thấm làm chi chứ. Nếu có chí tiến tới thì tự mình đi giành lấy đi, muốn ỷ lớn hiếp nhỏ, ép người ta đồng ý có phải không?"
Bỗng nhiên có một vị thím nhảy ra chống nạnh lên, phun nước bọt rồi chỉ ngón tay vào mặt từng người mà mắng.
Bà ta cũng không đợi những người khác phản ứng lại, bỗng nhiên nở nụ cười, nói với Sở Thấm: "Sở Thấm cô tới đây này, tôi có việc tìm cô, chuyện quan trọng lắm, tôi nói với cô này..."
Sở Thấm không chịu được ồn ào bị vị thím này ra vẻ bí ẩn lôi ra khỏi đám người cho nên cũng theo vị thím này đi đến một bên.
Cô còn đang mờ mịt thì chợt nghe vị thím này thấp giọng nói ra một cách vui vẻ: "Sở Thấm, cô giới thiệu giúp Hỉ Tử nhà tôi vào nhà máy cơ khí với, sau này tiền lương của Hỉ Tử chia cho cô một nửa!"
Sở Thấm: "..."
Đây là "tiến tới" mà bà ta nói sao?
Cô đã hiểu, bằng lòng lấy ra một nửa tiền lương, đúng là xem như cực kỳ "tiến tới".
Nhưng Sở Thấm là ai chứ?
Đó là người mà trong nhà có vài khối vàng khối đấy, cô có thể để ý đến số tiền lương đó hay sao?
...
Cô để tay lên ngực tự hỏi, để ý thì thật sự cũng có để ý, nhưng lại không đủ. Nếu bà ta nói đưa hết phiếu phúc lợi cho cô thì có lẽ cô còn có thể có ham muốn được hai giây.
Nhưng trả thù lao sao? Xin thứ lỗi khó mà bằng lòng!
Vì thế Sở Thấm dùng lời nói đầy chính nghĩa từ chối: "Thím, sao thím có thể nói ra những lời này chứ, tôi là người như thế sao? Đạo đức của tôi có thấp đến mức đấy sao? Nếu thật sự tôi muốn giới thiệu thì chẳng lẽ tôi còn muốn tiền của Tứ Hỉ nhà thím sao?"
Không thèm, cái tôi muốn là vật tư, là phiếu.
"Nói gì đi nữa, dù cho tôi và xưởng trưởng Kỷ có quan hệ tốt đi nữa thì người ta cũng sẽ không nghe lời tôi đâu, huống hồ tôi và xưởng trưởng Kỷ chỉ gặp mặt vài lần có thể nhớ được cái tên mà thôi."
Sở Thấm nói càng lúc thì giọng càng lớn, mẹ của Hỉ Tử cũng càng ngày càng ngượng ngùng, khi cô thấy mọi người bắt đầu phản ứng lại và muốn đến đây đánh cô thì Sở Thấm đã chạy không thấy bóng dáng nhanh như chớp.
Cô đến nhà đội trưởng Hàn trước, vừa nãy mới nghe Kỷ Cánh Diêu nói đầu của đội trưởng Hàn thủng một lỗ lớn, Sở Thấm cũng nên đi nhìn xem thủng đến bao nhiêu lỗ.
Bước vào nhà họ Hàn, Tần Hoa và Tần Trưởng Thành đều có mặt.
Sở Thấm vội hỏi thím Xuân Vũ: "Đội trưởng có khỏe không?"
Thím Xuân Vũ thở dài, chỉ vào trong phòng: "Cũng tạm, trước khi trở về nhà máy cơ khí thì có kiểm tra rồi, cũng may là không có nhiễm trùng. Chì là mất máu khá nhiều, vài ngày tiếp theo nên ăn gì tốt hơn chút để tẩm bổ."
Nếu là trước đây vậy thì không có gì. Nhưng hiện giờ thì làm sao còn có món ngon cho đội trưởng tẩm bổ chứ?
Cô đi vào phòng nhìn trên đầu đội trưởng Hàn đang băng vải trắng một cái, sau đó rời đi.
Đường đi ẩm ướt, bùn đất nhão nhão dính dính, khi đi trên đường phải chú ý và cẩn thận để tránh trượt chân nếu không thì mông sẽ dính đầy bùn.
Hiện giờ từng nhà đều đang tát nước, ngạch cửa lâu ngày không được tháo ra giờ đây cũng gỡ xuống hết đề tát hết nước trong nhà ra ngoài, tát nước xong thì chuyển sang rửa gia cụ giặt quần áo rửa chén đũa hay rửa mọi thứ ở nơi này.
Nhà Sở Thấm cũng giống như vậy.
Cô đau khổ đầy mặt nên hét lên: "Thật là phí phạm mà, uổng phí quá!"
Những thứ trong nhà chưa kịp tẩy rửa phần lớn đều bị ngâm nước, đó là củi lửa đặt tại phòng bếp và dưới mái hiên.
Trong nhà lộn xộn đến nỗi không có chỗ đặt chân.
Sở Thấm yên lặng nhìn xung quanh một lượt, trong lòng thầm thấy may mắn vì địa thế nhà mình cao. Nếu nhà cô trở thành cái dạng này thì ngay cả nhà cô cũng không thèm nữa.
"Thím, cần cháu giúp không?" Cô hỏi.
Thím Sở lắc đầu: "Không cần đầu, chú của cháu đi quét dọn nhà vệ sinh rồi, đợi lát nữa ông ấy cũng tới giúp một tay, có khả năng hôm nay sẽ xong."
Nhà vệ sinh?
Sở Thấm ngẩn ra một giây, cô quay đầu "ọe" một tiếng rồi chạy đi không quay trở lại, vừa chạy vừa nói: "Cháu sẽ không quay lại, thím tự làm một mình nhé."
Cô không dám nghĩ tới, cũng không muốn đi tới lui ở bên ngoài, cô phải chạy về nhà nhanh chóng tát vôi sống.
Sở Thấm có đến sáu túi vôi sống, cô đang suy nghĩ xem phải tìm cớ gì để lấy ra.
Hiện tại làm vôi sống có dễ không?
Nói dễ thì cũng dễ, có vài thôn tự mình nung để lấy vôi nữa đấy. Chỉ là sau khi lũ lụt qua đi thì không đủ vôi sống cung cấp cho thôn Cao Thụ xa xôi của bọn họ, tất nhiên, mọi người đều nghĩ không dùng tới thứ này.
Nhưng Sở Thấm lại cảm thấy có gì kì lạ, tạm thời không nghĩ ra lý do nên cũng không suy nghĩ nữa, tiêu độc cho nhà mình trước một lần rồi nói sau.
Vì thế cô cũng bắt đầu làm vệ sinh.
Tuy nói trong nhà không bị ngập nước, nhưng bởi vì thiếu nước nên từ đầu năm đến giờ cô vẫn không có tổng vệ sinh lần nào.
Là một người có bệnh sạch sẽ cấp độ thấp, nhưng lại có chiều hướng gia tăng ngày càng nghiêm trọng nên Sở Thấm đã nhẫn nhịn thật lâu rồi, cô muốn thừa dịp có nước thì tổng vệ sinh nhà cửa một lần.
Hiện tại không muốn làm, ai biết được sau này còn có thể xảy ra hạn hán hay không.
Sở Thấm nói làm thì làm ngay, sau khi cô ngủ một giấc thì tinh thần no đủ mười phần, lấy thùng và quần áo đã bị vứt bỏ ra, rồi dọn tất cả các món đồ trong nhà có thể dọn đều mang ra sân hết toàn bộ.
Món nào cần chùi thì chùi, cần rửa thì rửa, cuối cùng phơi dưới nắng mặt trời.
Ánh mặt trời vào tháng sáu nóng rực, không đến hai tiếng đồng hồ thì hơi nước đọng trên bàn ghế đã bị bốc hơi không còn một giọt.
Sở Thấm cần cù chăm chỉ, thậm chí còn chùi rửa phòng chứa lương thực, cuối cùng còn tát một ít vôi sống ở các phòng trống, đợi đến chạng vạng thì quét sạch vôi sống.
"Như vậy có tác dụng không?" Sở Thấm có chút nghi ngờ, thời gian có ngắn quá hay không?
Nhưng ngắn thì cũng không có cách nào khác, những gia cụ đang phơi trong sân cần phải dọn vào nhà.
Thậm chí cô còn gỡ tấm ván gỗ của giường ra đề chùi rửa và phơi nắng chứ đừng nói tới bàn học hay tủ bát này nọ.
Vì thế trước khi mặt trời lặn, Sở Thấm đã dọn mấy thứ này vào nhà rồi lắp ráp xong xuôi, phòng ngủ nhà chính và phòng bếp đều trở nên rực rỡ trong nháy mắt.
Đúng là nhà ở cần phải có hơi người mới ấm áp, thời gian cứ thế trôi qua nhưng nhà cô lại càng ngày mới là chuyện gì đang xảy ra?
Sở Thấm nhìn thấy căn nhà sạch sẽ nên tâm trạng cũng trở nên vui vẻ, không hề thấy xương sống hay eo lưng đau chút nào.
Làm xong này đó còn chưa đủ, trong sân cũng phải quét dọn.
Quét dọn một lần vẫn không đủ, Sở Thấm dội nước rửa sạch vài lần cho đến khi trên tảng đá không còn nhiễm một hạt bụi nào.
Cô vẩy vôi sống ở sân trước sân sau, đoạn đường từ chân núi đến nhà là cô vẩy nhiều nhất.
Có lẽ là bởi vì thực vật nơi đây sum xuê cho nên một mảnh rừng sau nhà cô vẫn như cũ, không có dấu hiệu sạt lở nào cả.
Chỉ có điều đường lên núi rất khó đi, Sở Thấm xách mấy con gà tới lui vài lần để đặt chúng vào rào tre dưới chân núi, nhìn thấy chúng nó cũng còn hoạt bát mới yên tâm.
Ban đêm.
Sở Thấm đứng ở trong viện, vầng trăng treo cao sáng rực trên bầu trời đầy sao, thỉnh thoảng có tiếng động từ trong thôn truyền đến.
Cô còn có thể nghe được tiếng nước chảy từ con sông dưới chân núi, làm người nghe yên tâm vô cùng.
Những tháng ngày làm người lo lắng hoảng sợ cứ thế trôi qua.
…
Thời gian gieo hạt bắt đầu từ tháng sáu.
Đội trưởng Hàn trên đầu vẫn còn quấn một vòng vải trắng, đứng ở trên bờ ruộng tập hợp từng đám người đi làm việc, tinh thần hào hứng như vậy đã hơn nửa năm rồi chưa thấy được.
Người dân trong thôn cũng khôi phục tươi cười, cho dù làm việc suốt ngày đêm, tăng ca thêm giờ đến bảy tám giờ tối cũng không có một câu oán hận.
Có gì để oán hận đâu chứ? Không đói bụng chết là tốt lắm rồi.
Hạt giống cây cải dầu hiện tại không trồng được, tất cả ruộng đất đều được dùng để trồng các cây lương thực như lúa khoai lang và cây ngô v.v...
Bởi vì không trồng cây cải dầu nên đội trưởng Hàn còn sắp xếp trồng đậu nành và đậu phộng nhiều hơn thường ngày.
Hết cách rồi, người mà, luôn cần có dầu để ăn.
Sở Thấm khôi phục trạng thái như trước kia, mỗi ngày đều đi đến hai nơi thẳng tiến, từ trong nhà đến đồng ruộng, rồi từ đồng ruộng về nhà.
Chỉ là cô luôn cảm thấy chính mình đã quên chuyện gì đó...
Đã quên cái gì?
Giờ phút này Sở Thấm mệt đến nỗi mồ hôi đổ đầm đìa, chống cái cuốc đứng ở trong ruộng vừa mới được xới đất xong.
Nhìn thấy vài con trâu đi chầm chậm từ phía xa, trong lòng Sở Thấm không khỏi chửi ầm lên: Cha mẹ ơi! Tại sao không mua thêm vài con trâu nữa?
Đội trưởng Hàn muốn vội vàng gieo trồng lương thực thì bọn họ cày cuốc vừa cần có số lượng lại càng phải có chất lượng.
Đúng thật là coi người như con bò già để sai sử mà!
Trong lòng Sở Thấm buồn rầu, trong đầu có một ý tưởng vừa mới thoáng qua thì lại biến mất, trong nhất thời cô đã quên bản thân mình đã quên cái gì.
"Làm việc chăm chỉ hơn đi!"
"Tiếp tục tiếp tục đi, còn muốn chịu đói không, trồng nhanh lên, tranh thủ để mấy tháng sau chúng ta đều được ăn cơm bằng gạo tẻ thơm nứt!"
Không biết đội trưởng Hàn lấy cái loa từ nơi nào, mỗi ngày đều cầm loa hét to, ngay cả Sở Thấm cũng có thể nghe Trương Phi Yến ở bên cạnh mệt như chó nằm xấp xuống đất le lưỡi nói thầm: "Tôi không muốn bị đói, càng không muốn mệt chết!"
Trương Phi Yến nói xong thì mặc kệ khuôn mặt phơi nắng đến đỏ ửng kia mà ngồi xổm xuống bờ ruộng, khi nhìn thấy đội trưởng Hàn đi ngang qua thì đứng bật dậy.
Sở Thấm nhìn đến ngớ người.
"Sở Thấm cô đang làm gì thế? Đứng dậy nhanh lên."
Đội trưởng Hàn chỉ vào cô.
Sở Thấm xem thường liếc ông ấy một cái, cái cuốc trong tay cũng bắt đầu hoạt động trở lại, cô cảm thấy chính mình cũng muốn biến thành chó chết.
*
Thời gian gieo hạt là dùng mạng sống để gieo.
Chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủn, không biết người trong thôn mệt đến nằm xuống bao nhiêu lần, nhưng cho dù nằm xuống thì cũng chỉ là nghỉ ngơi một lát lại vội vàng đứng lên tiếp tục làm việc.
Vết thương trên đầu của đội trưởng Hàn không tốt, nghe nói mỗi sáng sớm thay băng tới buổi tối thì lại máu lại tiếp tục thấm ra băng vải, đến nỗi làm cho thím Xuân Vũ là một người hòa nhã nhất trong thôn cũng phải chửi ầm lên, còn trộm tìm Sở Thấm mua chút trứng gà.
Hiện tại nhà của Sở Thấm là hộ duy nhất ở trong thôn có năm con gà trong tay, trong đó có bốn con đều là gà mái đẻ trứng.
Trong thôn muốn mua trứng gà đều đến tìm cô, cũng may là cô trộm nuôi hơn mười con gà, nếu không thì chỉ có bao nhiêu trứng thôi cũng không đủ cho một mình cô ăn.
Mà Đức Tử thì trông càng mệt mỏi hơn.
Chân bị gãy nhưng vẫn còn chống gậy ra ngồi ở tại sân đập lúa để lựa hạt giống, mỗi lần ngồi lựa là cả một ngày.
Cho dù vợ chồng nhà họ Tần đã về hưu cũng bận rộn đến xây xẩm mặt mày. Không phải đi khám bệnh cho người này bị cảm nắng thì cũng là vào núi hái thuốc giải nhiệt, hoặc là nấu nước giải nhiệt, ngay cả xuống ruộng làm việc cũng không thể miễn.
"Tình nguyện mệt chết cũng không để đói chết!"
Đội trưởng Hàn dùng sơn đỏ viết hai câu này trên tường của sân đập lúa.
Đúng thật vậy, ba ngày làm hết công suất, tiến độ làm việc có thể bằng với tiến độ làm việc trong bảy ngày so với trước kia.
Chờ đến khi người có thể so sánh với con bò già như Sở Thấm cũng chịu không nổi nữa, mà người trong thôn phần lớn nếu không nghỉ ngơi thì sợ là sẽ bị hộc máu thì ruộng đất trong thôn cũng đã cày xong rồi!
Chờ gieo hạt thôi!
Vì thế tại buổi tối ngày hôm đó, khi bóng đêm bao trùm hết cả vùng này, khi mà ánh trăng đã ló dạng trên đỉnh núi và sao cũng mọc đầy trời thì đội trưởng Hàn đứng ở trên sân đập lúa, thừa dịp mọi người ghi chép công điểm mới cầm loa thể hiện lòng từ bi: "Ngày mai nghỉ ngơi một ngày!"
Có ai hiểu không…
Lúc này suýt chút nữa Sở Thấm đã dập đầu xuống đất để thể hiện ra sự vui sướng cực hạn của chính mình.
Nếu vẫn cứ tiếp tục làm như vậy thì cô phải tìm lý do nghỉ bệnh để đình công, dù sao lương thực trong nhà cô vẫn còn nhiều, không sợ chết đói.
Không chờ đội trưởng Hàn nói xong, dưới chân Sở Thấm: người đã đăng ký hoàn công xong giống như giẫm lên bánh xe lửa của Na Tra chạy một mạch về nhà.
Về đến nhà, khi trải qua khu nuôi gà dưới chân núi thì cô không tự chủ phanh lại, sau khi Sở Thấm dùng sức lực cuối cùng lên núi nhốt gà lại rồi mới về nằm trên xích đu bằng tre ở trong sân nghỉ ngơi nửa tiếng đồng hổ sau đó mới đứng dậy hâm nóng cơm.
Mỗi ngày vào giờ này là lúc cô vui vẻ nhất, hôm nay lại càng vui hơn nữa, bởi vì ngày mai không cần đi làm việc.
Đồ ăn là vài món buổi sáng còn dư lại, Sở Thấm trút hết toàn bộ vào trong một cái tô còn to hơn cái đầu của cô, trộn đều rồi đặt vào trong nồi hấp.
Bởi vì lao động tốn sức quá nhiều, Sở Thấm không nỡ đối xử tệ với bản thân.
Mấy ngày nay cô đều ăn cơm trắng nấu bằng gạo thuần mà không trộn vào thứ gì khác, mỗi ngày ít nhất hai quả trứng và một chén thịt, cộng thêm đủ loại rau khô.
Món hôm nay cô ăn là thịt kho tàu, miếng thịt này là nửa đêm hôm qua cô đã chưng cách thủy.
Nửa đêm hôm qua cô bị tiếng gào khóc thảm thiết của vợ chồng nhà họ Hoàng đánh thức, nghe nói là đôi vợ chồng lười này bởi vì làm việc quá mệt mỏi nên nửa đêm gặp ác mộng mới tỉnh lại, sau đó càng nghĩ càng thấy khổ nên mới khóc, làm cho Sở Thấm tức giận đến nỗi ngay lập tức cầm gậy gộc muốn ra ngoài đánh người.
Mẹ nó, làm ồn là tội ác tày trời!
Sở Thấm bị đánh thức đến nỗi mồ hôi lạnh cũng chảy đầy, cuối cùng cô chỉ đứng ở ngay cửa hô to một tiếng "ồn ào", chờ hai vợ chồng nhà họ Hoàng im miệng thì phất tóc quay về phòng.
Nhưng đang ngủ say mà bị thức tỉnh cho nên Sở Thấm không ngủ lại ngay được, do vậy cô dứt khoát lấy một miếng thịt ba chỉ từ ba lô không gian, đặt ở trong nồi đất chậm rãi hầm, hầm một hồi thì cơn buồn ngủ lại ập tới nên lại đi ngủ bù.
Vì thế sáng hôm nay cô mới có được một nồi thịt kho tàu mềm mại, nước sốt đậm đà nồng đậm hương thơm, còn mang theo hơi nóng.
Sau đó lại xào thêm một dĩa rau cải chua, rau cải ngâm chua thường là dưa muối mà đa số người địa phương thường hay ăn, không hiểu vì nguyên nhân gì, Sở Thấm càng ăn lại càng cảm thấy hợp khẩu vị, vì thế năm ngoái cô ngâm đến hai vò rau cải chua, cho tới bây giờ đã ăn gần hết nửa vò.
Rau cải ngâm như thế nào cũng đều ngon, không cần thêm dầu để xào thì cũng rất bắt cơm, nhưng Sở Thấm lại thích thả chút dầu thêm chút vụn tiêu xanh, xào đến thơm ngào ngạt lại không chua không mặn, chỉ cần múc hai muỗng vào chén cơm trộn lại là không cần ăn thêm món khác.
Bởi vì xào rau cải xong thì khi trong nồi còn dính rất nhiều rau cho nên Sở Thấm cũng không muốn làm thêm món canh khác, chỉ dùng chút rau cải còn dính trong nồi "xèo" một tiếng đổ nước ấm vào, sau khi nấu sôi còn đập hai quả trứng gà vào, đặc biệt giống món canh trứng dưa muối.
Những món ăn này để tới tối ăn vẫn còn ngon, rau cải chua ăn cùng thịt kho tàu đúng là cực kỳ hợp nhau, vừa thơm vừa không ngán.
Giờ phút này khi cô lấy cái tô lớn từ trong nồi ra đặt trên bàn cơm thì từng hạt cơm đã được bao bọc bằng nước dùng, vụn rau cải cũng trộn lẫn trong tô cơm, rất giống món cải mai úp thịt.
Ngay lập tức Sở Thấm có cảm giác thèm ăn, cô hớp một ngụm canh dưa muối trứng gà vừa nguội vừa chua, phát ra một tiếng “a” đầy cảm thán rồi cầm lấy cái thìa bắt đầu ăn cơm.
Bầu trời bên ngoài đầy sao, trong phòng ngọn đèn dầu cháy sáng ấm áp.
Không ai có thể hạnh phúc hơn cô vào giờ phút này.
Hôm nay Sở Thấm ngủ một giấc đến tỉnh, có lẽ là bởi vì mấy ngày trước mệt nhọc quá sức cho nên khi cô tỉnh lại đã là tám giờ rưỡi, mặt trời đã lên cao để phơi nắng cho toàn bộ sân nhà cô.
Lại tới nữa lại tới nữa...
Một lần nữa cô lại cảm thấy dường như chính mình đã quên điều gì.
Sở Thấm thoáng buồn rầu, một bên làm bữa sáng còn một bên suy nghĩ, chờ đến khi làm bữa sáng xong vẫn còn chưa nhớ tới.
Sáng hôm nay cô ăn cháo gạo kê.
Khoan đã, cháo gạo kê?
Sở Thấm giật mình, bí thư chi bộ trong thôn còn chưa trả lại cho cô khoản lương thực mà thời gian trước cô lấy ra cho đám nhỏ kia ăn.
Không được! Thứ cô cho là gạo kê vàng đấy.
Đó là gạo kê mà cô đã mót từng chút từng chút một đấy, không thể không trả à.
Lúc này tinh thần Sở Thấm đã phấn chấn trở lại, nhanh chóng ăn cho xong cháo rồi ra khỏi nhà.
Giờ phút này, bí thư chi bộ của thôn đang đi kiểm tra ngoài ruộng, chủ yếu là kiểm tra chất lượng công tác của người dân trong thôn.
"Bí thư chi bộ…"
Bỗng nhiên, ông ấy nghe được một tiếng gọi đột ngột làm cho ông ấy sợ tới mức suýt chút nữa đã bước hụt một chân vào trong mương.
Sở Thấm vừa thét to vừa chạy tới, hết sức nghiêm túc nói: "Bí thư chi bộ, cháu có một chuyện đặc biệt quan trọng tìm chú."
Bí thư chi bộ của thôn còn chưa nói gì mà đội trưởng Hàn đứng bên cạnh đã sợ tới mức liên tục nói đừng, hận không thể che lại cái lỗ tai không nghe.
Hiện tại ông ấy sợ nhất là Sở Thấm đột ngột đề cập đến "chuyện quan trọng".
Bí thư chi bộ của thôn rõ ràng cũng sợ, tay trái ông ấy cầm tẩu hút thuốc cũng không yên, bỗng nhiên run rẩy một cái, trong lòng cũng mờ mịt, chuẩn bị tâm lý đầy đủ mới dám hỏi: "Chuyện gì?"
Sở Thấm phụng phịu, nghiêm mặt hỏi: "Chuyện gì à? Có phải chú đã quên một chuyện nào đó rồi hay không?"
Đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ của thôn lại bị dọa lần nữa.
Bí thư chi bộ của thôn nghĩ trái nghĩ phải: "Không có... đúng không?"
Không có mà, hạn hán cũng đã giải quyết, lũ lụt cũng đã rút nước, trong công xã lại càng không có nhiệm vụ gì, đất lún ở khắp nơi cũng đã được dọn dẹp khá sạch sẽ, còn có thể có chuyện gì nữa?
Sở Thấm hừ lạnh hai tiếng, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn ông ấy: "Không gì mà không, gạo của cháu đâu, gạo kê của cháu đâu?"
Cô nói xong thì vỗ vỗ hai tay, trừng mắt thật to giống như không thể tin nhìn vào bí thư chi bộ của thôn, hoảng hốt nói: "Không thể nào không thể nào, không phải chú muốn quỵt gạo kê của cháu chứ?"
Bí thư chi bộ của thôn sửng sốt. Gạo? Gạo kê? Gạo kê gì?
Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, nghĩ đến lúc lũ lụt chưa rút hết nước, có một ngày ông ấy dẫn người dân trong thôn lên núi lại giữ đám trẻ con lại, bỗng chốc bừng tỉnh nhận ra.
Giờ phút này mới thật sự là bừng tỉnh nhận ra.
"À cháu nói phần gạo kê đó sao?" Bí thư chi bộ của thôn cười ha ha lên, giống như nhẹ nhàng thở ra, thoải mái nói: "Thì ra là gạo kê. Số gạo kê kia sẽ trả lại cho cháu, nhưng hiện tại lục soát hết nhà của những người đó cũng tìm không ra hai trăm gram gạo kê, nên cũng đành để cháu chờ một chút."
"Chỉ là," ông ấy vừa cười vừa nói: "Nếu cháu chịu đổi với thứ khác thì cũng được. Trong sân nhà của nhóm thanh niên trí thức đều còn, chú cũng không muốn để cháu thiệt thòi, nhưng chủ yếu là gạo kê của cháu quá mức quý hiếm nên tạm thời không có được."
Sở Thấm muốn ngất, nếu không bởi vì có mấy đứa trẻ từ một đến hai tuổi thì làm sao cô sẽ lấy gạo kê ra ăn.
Cũng không thể để cho mấy đứa nhỏ vẫn chưa đầy một tuổi cùng nhau ăn rau dại chứ.
"Cứ việc yên tâm, sớm muộn gì cũng sẽ trả cho cháu."
Bí thư chi bộ của thôn lại cam kết.
Trong lòng Sở Thấm nói thầm: sớm hay muộn là bao lâu?
Cô cũng hết cách, chỉ đành gật đầu: "Thôi được."
Chờ khi cô xoay người trở về, đi qua cây cầu ngang nhà họ Hoàng, nhìn thấy một người đứng cách đó không xa thì cuối cùng Sở Thấm mới mới phản ứng lại.
Cô đã quên gì sao? Đã quên đòi nợ của bản thân, cũng đã quên giúp người khác đòi nợ.
Người đứng dưới chân núi là ai? Kỷ Cánh Diêu.
"Trời ạ, việc bản thân mình vào nhà máy cơ khí chắc sẽ không ảnh hưởng gì đâu đúng không?" Sở Thấm thì thào, sau đó nhanh chân bước tới.
Kỷ Cánh Diêu rất là dễ gần, cũng chưa chờ Sở Thấm mở miệng thì đã hỏi cô: "Đồng chí Sở, xin hỏi lương thực giúp tôi thu đã có chưa?"
Sở Thấm thoáng chột dạ, nhưng trên mặt vẫn là biểu cảm hờ hững như cũ: "Anh chờ một chút đi, đã nhiều ngày nay thôn chúng ta bộn bề nhiều việc, vốn là tôi tính hôm nay đi thu, ai ngờ anh đã tới rồi."
Cô nói xong thì tạm dừng một giây, không tránh khỏi nghi ngờ, hỏi: "Chỉ có một chút lương thực như vậy mà thôi, sao nhà máy các anh lại gấp gáp như vậy?"
Tính tình của Kỷ Cánh Diêu phần lớn vẫn rất tốt, anh hiểu Sở Thấm đã quên việc này anh cũng không vạch trần, chỉ nói: "Tôi tìm đến bí thư chi bộ của thôn và đội trưởng Hàn trong thôn của các cô thảo luận vài chuyện, đi ngang qua nhà cô thì vừa vặn nhớ tới chuyện lương thực, nếu cô đã thu thì tôi tiện đường mang đi luôn mà thôi."
Lúc này Sở Thấm mới cảm thấy bình thường.
Rốt cuộc là xưởng phó, nên không thể chỉ cố ý vì chút lương thực ấy mà chạy đến đây một chuyến nhỉ?
Nhưng bỗng nhiên cô lại có chút tò mò: "Đợi đã, sao anh biết nơi này là nhà tôi?"
Kỷ Cánh Diêu: "Nhờ vào trực giác."
Sở Thấm cạn lời: "Vậy trực giác của anh chính xác quá nhỉ."
Kỷ Cánh Diêu mỉm cười: "Thật ra tôi có nghe tiếng chó sủa gần đây, nghe nói đầu năm nay ở xung quanh chỉ có nhà cô có nuôi chó. Nhà máy cơ khí của chúng tôi cũng chuẩn bị nuôi vài con, đúng rồi, nghe nói chó nhà cô là con đực đúng không? Nếu giống chó nhà cô tốt thì tôi còn muốn nhờ chó nhà cô giúp một chút."
Sở Thấm có chút bực bội: "Chó nhà tôi hết ăn lại nằm, lại ăn rất nhiều, cũng không chịu làm gì, ngoại trừ cái lỗ tai thính một chút, tiếng sủa lớn một chút thì cũng không có tác dụng gì khác."
Như vậy sao, Kỷ Cánh Diêu gật đầu, trong lòng lại bỏ qua con chó này, con chó này không xứng với Hoa Nữu nhà mình.
Nói xong thì anh rời đi tìm đội trưởng Hàn, mà Sở Thấm thì đi về nhà.
Khi Sở Thấm về đến nhà thì mới nhớ tới lúc nãy cô nên hỏi Kỷ Cánh Diêu xem anh đi tìm đội trưởng Hàn là có chuyện gì.
Cô lắc đầu, tiếp tục về nhà nằm.
Mặc kệ là chuyện gì, đến lúc đó cũng sẽ biết được.
Nhưng Sở Thấm chỉ nằm trong chốc lát thì không nằm được nữa, tuy rằng thân thể vẫn mỏi mệt không phục hồi tốt như cũ, nhưng bản năng của thân thể và tinh thần lại muốn cô đứng dậy làm việc, đi đến đất trồng rau để làm việc.
Nửa năm này, đất trồng rau coi như bỏ hoang.
Cho dù không gian của cô có thể chứa nước, việc nấu nước cũng thuận tiện hơn người khác, nhưng cũng không có cách lấy nước ra trồng rau.
Phải hiểu được có bao nhiêu người đang gặp khó khăn về việc dùng nước.
Nói sau đi nữa, lỡ như có người đến nhà cô, không cần vào nhà mà đi thẳng từ cửa sân tới đất trồng rau nhìn xem là có thể nhìn thấy một mảnh đất xanh mướt đang trồng rau không thích hợp với lẽ thường thì phải làm sao?
Cô nghĩ trước nghĩ sau, cho nên mảnh đất trồng rau mới bị bỏ hoang hơn nửa năm.
Hiện giờ đã có nước lại có ánh mặt trời, có thể bắt đầu trồng trở lại.
Dù sao cô luôn cảm thấy được chuyện này không thể bỏ qua nhanh như vậy, không thấy Trương Phi Yến mỗi ngày vẫn đều lo lắng hãi hùng như trước đấy sao.
Thừa dịp ông trời bằng lòng cho mọi người nghỉ ngơi thì nhanh chân trồng được bao nhiêu hay bấy nhiêu đi.
Ngay tại lúc Sở Thấm vâng theo bản năng của thân thể và tinh thần, cầm lấy cái cuốc múa may tại vườn rau đổ đầy mồ hôi thì Kỷ Cánh Diêu đi vào nhà của bí thư chi bộ của thôn.
Giờ phút này trong nhà bí thư chi bộ của thôn tụ tập khá nhiều người, đa số là các vị lãnh đạo trong thôn.
Bí thư chi bộ của thôn thật cẩn thận lấy một cái hộp từ trong phòng rồi mở hộp lấy một trang giấy ở bên trong ra.
Mở trang giấy ra, thì ra là một tấm bản đồ.
Tấm bản đồ này cũng không phải là tấm bản đồ tầm thường mà là bản đồ của thôn Cao Thụ.
Địa phận của thôn Cao Thụ được phân từ đất đai sông núi đều được cẩn thận đánh dấu ghi lại trên tấm bản đồ này.
Lúc này Kỷ Cánh Diêu đến đây là vì đất trong thôn Cao Thụ, thôn Cao Thụ có một mảnh đất hoang ở gần nhà máy cơ khí, trải qua sự quy hoạch của huyện cùng với sự xác nhận của công xã thì mảnh đất đó cũng đã được chia cho nhà máy cơ khí, anh đến đây là để tiếp nhận.
Ngay cả khi làm việc quần quật trong vườn rau ở nhà, Sở Thấm cũng nghe thấy tiếng động.
Cô đứng thẳng dậy, lau mồ hôi trên trán, đưa tay lên che lông mày rồi nheo mắt nhìn về phía xa.
"Đang làm gì vậy ta?"
Mọi người không nghỉ ngơi ở nhà, mà thay vào đó là đổ bộ về nhà bí thư chi bộ.
Một lúc sau, chú Hoàng vội vã về nhà.
Cũng không biết ông ta nói cái gì mà một lúc sau, Hoàng Đậu Tử và thím Hoàng vội vã chạy ra ngoài, trông rất vui vẻ và phấn khích.
Sở Thấm càng ngày càng nghi ngờ, không nhịn được tiến lên hai bước, hét về phía nhà họ Hoàng: "Thím ơi, có chuyện gì vậy?"
Giọng nói của cô rất vang, thím Hoàng mỉm cười và nói: "Xưởng trưởng Kỷ của nhà máy cơ khí đến rồi, cậu ấy đến đây để xác nhận đất, mảnh đất gần rừng trúc trong thôn chúng ta được giao cho nhà máy cơ khí!"
Sở Thấm ngạc nhiên, đến chia đất?
Vậy tại sao lại vui vẻ đến như vậy?
Rồi cô suy nghĩ lại, mảnh đất bên cạnh rừng trúc không phải là mảnh đất hoang mà đến chó cũng không thèm hay sao?
Mảnh đất ấy có nhiều sỏi đá, rất khó chăm sóc, hơn nữa với thôn Cao Thụ thì vị trí đó vô cùng không tốt.
Nếu như muốn làm việc ở đó thì phải mất khoảng gần hai tiếng đồng hồ để lên đó, kết quả ở đó chỉ có chưa đến bốn mẫu đất. Tự dưng uổng phí công sức như vậy làm gì, không bằng cứ bỏ hoang nó đi.
Nhưng hôm nay, có thể đổi đi mới được coi là có giá trị.
Dù sao thì cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, nhà máy cơ khí chiếm đất của chúng ta, mặc dù là chiếm hợp pháp, hợp quy tắc, nhưng có nên bồi thường một chút không?
Người dân trong làng rất vui vẻ, ai ai cũng cảm thấy rằng thôn Cao Thụ của họ cũng giống như những thôn bị chiếm kia. Vì vậy, nhà máy cơ khí chuẩn bị cung cấp cho thôn của bọn họ một chỉ tiêu công nhân và mở rộng cửa cho thôn của bọn họ.
Nhưng Sở Thấm lại cảm thấy không lạc quan lắm.
Bốn mẫu đất đủ để trao đổi bao nhiêu chỉ tiêu?
Không thể đổi lấy một cái nào.
Thật ra, cô nghĩ rằng người dân trong thôn không nên lúc nào cũng tập trung vào số lượng chỉ tiêu công nhân, dù sao thì cũng là công nhân tạm thời với mức lương hai mươi nhân dân tệ một tháng là rất nhiều đối với nông dân. Nhưng cô có một cách, nếu thành công thì có thể cho những người dân trong thôn trung bình hai mươi đồng lương mỗi tháng.
Cái gì?
Cô nhìn mảnh đất dưới chân mình.
Một nhà máy lớn có thể thúc đẩy việc làm ở một số thị trấn lân cận cũng không phải là lời nói suông.
Việc làm ở đây không chỉ có nghĩa là làm việc trong một nhà máy, mà còn có những công việc khác.
Ví dụ, xử lý các đơn đặt hàng của nhà máy cơ khí.
Tất nhiên, đơn đặt hàng ở đây không đề cập đến đơn hàng phụ kiện họ cần để sản xuất sản phẩm, mà đề cập đến đơn đặt hàng mà họ cần dùng cho hậu cần.
Với nhà máy lớn như vậy, mỗi ngày cần cung cấp bao nhiêu lương thực, bao nhiêu món ăn?
Lương thực thì không sao, mua từ nơi khác rồi vận chuyển đến cũng được, dù sao món đồ này cũng bền.
Nhưng còn các món ăn thì sao?
Chưa nói đến thịt mà nhắc đến rau trước, số lượng nhu cầu rau dưa trong nhà máy chắc chắn rất lớn.
Tốt nhất là nhập hàng từ công xã của các thôn trang bên cạnh, nếu một thôn trang không tiêu thụ được thì hai thôn trang, ba thôn trang, còn không thì hai công xã, ba công xã.
Trong suốt một năm sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Đáng tiếc là tất cả mọi người không biết nếu họ không nghĩ đến điều này, hoặc không quan tâm đến điều này mà bọn họ chỉ chăm chăm lao đến chỉ tiêu công nhân.
Sở Thấm vô cùng buồn bực.
Nhưng Sở Thấm không biết là như vậy, rất nhiều người thật sự không ngờ tới, nhưng cũng có một số người có đầu óc thông minh, phản ứng nhanh, bọn họ mơ hồ nghĩ đến chuyện này. Nhưng sau khi suy nghĩ sâu xa, lại cảm thấy mình không có cách gì cho nên đành từ bỏ.
Tại sao lại không có cách gì?
Cần đất để trồng rau, nhiều loại rau thì cần nhiều đất hơn, bình thường trong thông sẽ không đồng ý chia quá nhiều đất để trồng rau.
Bây giờ là thời điểm mà lương thực được ưu tiên, trong mắt những người thông minh này xem ra có được một cánh đồng đầy đủ mọi loại lương thực mới tốt. Làm gì có nơi nào có thể trồng rau, sẽ không có ai yên tâm.
Nhưng Sở Thấm càng nghĩ càng thấy dễ chịu.
Nếu có thể, thì cô sẽ không muốn làm công nhân trong một nhà máy cơ khí chút nào!
Có lần cô hỏi đội trưởng Hàn, nếu trong nhà chỉ có một người như cô mà người đó lại đi làm công nhân trong nhà máy cơ khí thì nhà cô có bị thôn lấy đi không?
Kết quả là sẽ không lấy nhà, đất xây nhà cũng không, nhưng đất trồng rau thì có thể sẽ bị lấy đi.
Thật đáng sợ! Tóc của Sở Thấm dựng đứng lên.
Thậm chí sản vật rừng núi cũng không được tùy tiện lấy, nếu nhất định phải tính toán rõ ràng thì ngay cả củi trên núi cũng chưa chắc đã có phần.
Mặc dù đội trưởng Hàn cũng nói bình thường sẽ không thu hồi, nhưng dù sao mọi người cũng đã chung sống hòa thuận với nhau qua mấy đời người, dù người trong thôn không quen cũng sẽ không nghiêm túc về vấn đề này.
Hơn nữa, thu lại rồi để làm gì?
Có thể chia nó cho người khác, để người khác có thể trồng rau bên cạnh nhà bạn sao?
Đã cho thì không thể lấy lại, ngay cả kẻ ngốc cũng sẽ không làm chuyện tổn thương người khác nhưng chẳng mang lại lợi ích gì cho bản thân.
Có điều Sở Thấm không cảm thấy an toàn.
Trong từng đêm khuya tĩnh lặng, tưởng tượng đến viễn cảnh mình đi làm công nhân trong nhà máy cơ khí và lương thực trong thôn không có phần cô là Sở Thấm không thể nào yên tâm nổi.
Cô không thể có được cảm giác an toàn từ người khác, cô chỉ có thể tự mình cung cấp, có lẽ còn đến từ đất đai nữa.
Kinh nghiệm kiếp trước ảnh hưởng đến cô sâu sắc, dù rõ ràng quyền lợi của công nhân tốt hơn nông dân nhưng chỉ từ việc nông dân có thể trồng trọt và được chia lương thực đã khiến Sở Thấm chọn nông dân không chút do dự.
Nông dân thì không thể kiếm được tiền à?
Cũng không đúng, Sở Thấm nhìn về phía xa, ném cái cuốc đi rồi ngồi suy nghĩ trên tảng đá bên cạnh.
Có hàng ngàn, thậm chí hàng chục nghìn nhân viên trong nhà máy cơ khí, mà đây chỉ là nhân viên, không bao gồm các thành viên trong gia đình.
Cộng thêm người nhà vào nữa thì đúng là hơn hàng chục nghìn người.
Hàng chục nghìn người này ăn uống ngủ nghỉ là hoàn toàn có thể khiến cho các thôn xung quanh trở nên giàu có, chỉ riêng rau quả cần khoảng hai công xã mới đủ cung cấp.
Và sau đó chính là thịt.
Không chỉ có thể có nhiều món ăn đa dạng mà còn nuôi thêm lợn, đến lúc đó mỗi người được chia trung bình một hoặc hai trăm vào cuối năm cũng không thành vấn đề.
Khi đó, cho dù cô có xây nhà cũng sẽ không nổi bật, vài năm nữa chỉ sợ nhà nào cũng có đủ khả năng xây nhà.
Chỉ là, thuyết phục đội trưởng Hàn thế nào đây?
Sở Thấm lại rơi vào trầm tư.
Cùng lúc đó, sau khi Kỷ Cánh Diêu vội vàng xác nhận quyền sở hữu mảnh đất thì anh vượt qua đám đông và chạy đi mất.
Bởi vì anh là lãnh đạo, người trong thôn thật sự có chút sợ anh cho nên không dám ngăn cản anh.
Sau khi anh rời đi, tất cả mọi người đều tập trung xung quanh bí thư chi bộ thôn, tôi một câu bạn một câu liên tục lên tiếng.
Có người đầu tiên hỏi: "Bí thư chi bộ, thôn chúng ta có hy vọng trở thành công nhân không?"
Sau khi bí thư chi bộ thôn cẩn thận cất bản đồ đi, ông ấy cảm thấy người dân trong thôn làm như vậy là đã khiến thôn mất thể diện, vì vậy ông ấy tức giận nói: "Làm công nhân gì? Mọi người nói thôn chúng ta đã bị lấy đi bốn mẫu đất thì đủ cho người nào đi làm công nhân?"
Một số người lo lắng: "Vậy thì không được, nếu ông đã lấy đất của chúng tôi mà không để chúng tôi đi làm công nhân thì chúng tôi không thể đưa cho ông."
Có một người tính khí nóng nảy nói thẳng: "Lấy lại đi, đừng giao đất cho bọn họ, chúng ta cho bọn họ mà còn không được thù làm sao chỗ này có thể thành công, không phải những chỗ tốt đều... Shh... cậu véo tôi làm gì!"
"Bốp."
Bí thư chi bộ thôn ném hộp gỗ lên bàn, sắc mặt tối sầm lại, nheo mắt nhìn đám đông và nói: "Được rồi, vậy tất cả thôn chúng ta cùng nhau đến ngồi ở chính quyền thị trấn đi, đi hết đi hết mọi người đi hết luôn, đến thị trấn đổi giọng đến khi giúp chúng ta lấy lại bốn mẫu đất được mới thôi."
"..."
Cả căn nhà đột nhiên yên tĩnh.
Giống như ai ai cũng bị bóp cổ, mặt đỏ bừng, không thể phát ra âm thanh, trong lúc nhất thời còn có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
"Mọi người lấy cái bản lĩnh một khóc, hai gây rắc rối ba thắt cổ ra mà trực tiếp nói với lãnh đạo rằng nếu không cho thì sẽ tuyệt thực và nếu không trả thì sẽ tự sát đi." Bí thư chi bộ của thôn nhìn biểu cảm của mọi người, tiếp tục lạnh lùng nói: "Tôi nghĩ bốn mẫu đất này không quan trọng với nhà máy cơ khí, mảnh đất đó chỉ dùng để xây vài ngôi nhà thôi, chúng ta không cho thì cũng có nhiều người, thôn hay công xã nào đó cũng bằng lòng cho."
"Đi, tôi và mọi người cũng đi!"
"Tôi không làm việc sổ sách này nữa, tôi sẽ đi lấy lại mảnh đất cho mọi người!"
Mọi người lúng túng không nói gì.
Điều này có nghĩa là gì?
Nếu bọn họ thật sự làm như vậy, vậy thôn Cao Thụ của bọn họ sẽ bị hủy hoại, nếu bọn họ liệt kê với lãnh đạo huyện, lãnh đạo công xã chắc chắn sẽ mắng bọn họ phiền phức. Hai tầng lãnh đạo này thật sự đều không thích bọn họ, sau này sẽ không có chuyện tốt cho bọn họ.
Hơn nữa... đúng rồi, bốn mẫu đất.
Bốn mẫu đất có thể đổi lấy chỉ tiêu không? Có thể đổi được bao nhiêu? Mọi người đều biết rõ điều đó.
Nhưng đó chỉ là gây ầm ĩ theo thói quen, dù sao thì cho dù nó có tác dụng hay không thì cứ gây ầm ĩ trước rồi hẵng nói chuyện.
"Chuyện đó, bí thư chi bộ này... Nhưng chúng tôi cũng đang nghĩ đến những đứa trẻ trong nhà mà, hiếm khi có cơ hội trở thành một công nhân như thế này!"
"Nếu không, ông có thể giúp chúng tôi đi nói chuyện này, cho dù có hai ba người được vào là cũng được rồi. Đến lúc đó, khi được vào trước thì cũng sẽ có cơ hội đưa người khác vào, dù thế nào cũng phải bắt đầu trước."
"Đúng vậy, thế hệ trẻ trong thôn chúng ta không nói họ xuất sắc như thế nào, trình độ học vấn của họ cao bao nhiêu, nhưng họ có sức lực.
Ví dụ như Sở Thấm! Đúng rồi, chính là Sở Thấm, để cô bé này ở trong thôn thì thật lãng phí, nên đưa cô bé đi ăn lương nhà nước!"
Sở Thấm đang bước một chân vào cửa sân: "..."
Nghe sao cũng có vẻ là lạ?
Mấy phút sau, trong căn nhà chính mát mẻ chỉ còn lại bốn người là Sở Thấm, bí thư chi bộ thôn, đội trưởng Hàn và Đức Tử.
Sở Thấm nghiêm túc quan sát nhà của bí thư chi bộ thôn một lượt, không hiểu sao cô luôn có cảm giác nhà của ông ấy thoáng mát hơn nhà của cô nhiều.
Bí thư chi bộ thôn đặt ghế xuống, uống một ngụm nước rồi quay sang hỏi Sở Thấm: “Hôm nay cháu tới đây là có chuyện gì muốn nói hả?”
Sở Thấm hướng mắt nhìn về phía đội trưởng Hàn, gật đầu: “Dạ, đúng là có chuyện cần bàn thật.”
Đội trưởng Hàn tiếp lời: “Thì là chuyện về nhà máy cơ khí đó.”
Sở Thấm kinh ngạc: “Sao ông biết?!”
Giờ, chỉ cần nghe thấy bốn chữ “nhà máy cơ khí” là đầu bí thư chi bộ thôn lại nhói lên từng cơn, ông ấy đặt vội ly nước xuống, nói: “Với năng lực của cháu thì đâu cần nhờ tới quan hệ trong thôn, có lẽ đến tận nơi xin việc là sẽ được nhận rồi.”
Tuy không đủ kiến thức, nhưng sức lực hơn người của cô hẳn cũng là tài năng mà nhà máy cơ khí đang tìm đấy.
Sở Thấm bĩu môi: “Ý cháu không phải vậy.”
“Thế là gì?”
“Đúng là về nhà máy cơ khí, nhưng chuyện khác cơ.” Sở Thấm trầm tư một lúc rồi nói: “Đội trưởng, bí thư chi bộ, hai người có từng nghĩ đến việc chừa ra một phần đất trong thôn để trồng rau không?”
Trong lúc nhất thời, đội trưởng Hàn không bắt kịp được mạch suy nghĩ của cô: “Ý cô là sao?”
Thế nhưng đôi mắt đục ngầu của bí thư chi bộ lại lóe lên tia sang, tay thoáng dừng lại giữa không trung, sau đó chầm chậm nâng ly nước lên: “Ý cháu là bảo thôn chúng ta chừa đất trồng rau, sau đó bán lại cho nhà máy cơ khí?”
Sở Thấm đáp: “Chính xác! Nếu chúng ta không xin vào nhà máy cơ khí được, vậy sao không tấn công từ bên ngoài, hay mọi người nghĩ số tiền kiếm được bằng cách này quá ít? Không đâu, tôi nghe nói nhà máy đó thuê tận mấy nghìn công nhân lận, cộng thêm người nhà của họ… giờ mọi người tính sơ thử xem một ngày nhà máy cơ khí của họ phải tiêu tốn hết bao nhiêu ký rau đi.”
Lúc này, đội trưởng Hàn đã tiêu hóa xong, cũng hơi xiêu lòng rồi, nhưng sau vài giây nghĩ ngợi lại khẽ cau mày: “Ý tưởng này của cô đúng là tuyệt, nhưng mà…”
Sở Thấm lập tức cắt ngang lời ông ấy, nói chắc như đinh đóng cột: “Đừng nhưng nhị gì nữa!”
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của đội trưởng Hàn, cô bình tĩnh khuyên nhủ bằng giọng vô cùng chân thành: “Tôi biết lương thực rất quan trọng với mọi người, nhưng đôi khi tiền cũng quan trọng không kém, giờ trong thôn toàn là nhà bằng đất bùn vàng, nếu một ngày nào đó mọi người có thể vào ở trong nhà gạch mái ngói thì tốt biết bao, đúng không?”
Đội trưởng Hàn hừ nhẹ: “Bớt giảo biện đi, tôi thấy cô mới là người luôn nhớ thương nhà gạch mái ngói, nhưng lại sợ cây to đón gió nên mới nghĩ cách để mọi người trong thôn cùng xây nhà mới chứ gì.”
Sở Thấm không phủ nhận: “Vậy thì có vấn đề gì không? Tất nhiên là không rồi, lợi cho mọi người, cũng là lợi cho tôi, vẹn cả đôi đường còn gì.”
“Nhưng tôi vẫn giữ nguyên ý kiến kia, lương thực mới là quan trọng nhất.”
Sở Thấm vô cùng cạn lời: “Chỉ là chừa ra một phần thôi mà, trong thôn có nhiều đất để không như vậy, nếu vận động mọi người đi khai hoang hẳn sẽ được một mảnh không nhỏ đâu. Ông nhớ lại xem mấy năm qua, khi mà thời tiết còn rất bình thường thì cuộc sống của mọi người thế nào đi? Không phải bữa nào cũng được ăn cơm, nhưng tóm lại vẫn đủ no, nên dù bây giờ có chừa ra một phần đất để trồng rau thì sẽ chẳng hao hụt bao nhiêu lương thực đâu, đúng không?”
Nói đoạn, Sở Thấm khẽ thở dài một tiếng, không đợi đội trưởng Hàn mở miệng đã nói tiếp: “Với cả, ông cũng nên lớn mật một chút, hồi đó tôi nói rách cả miệng có thể áp dụng trồng xen canh trên hết mọi mảnh ruộng, nhưng ông lại bảo không thể làm vậy được, dây dưa dây cà một hồi lâu vẫn chỉ chịu lấy vài mẫu đất ra thử nghiệm. Thôi, không nói chuyện này nữa, quay về đề tài trồng rau đi, ông cảm thấy nếu thôn Cao Thụ chúng ta buông tay không làm thì thôn Tịnh Thủy có bỏ qua không?”
Bí thư chi bộ thôn muốn nói lại thôi, cảm thấy những lời này của Sở Thấm hơi quá đáng, có khi đội trưởng Hàn nghe xong sẽ lao lên chém cô mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận