Thập Niên 60 Cường Thủ Kiếm Tiền

Chương 276:

Ba người tập hợp lại với nhiều binh sĩ, mà bên đội trưởng Hàn còn bắt được hai con rắn sắp ngủ đông.
Con rắn này rất lớn, mắt của Sở Thấm sáng lên khi thấy nó.
Cô không sợ rắn, canh rắn tươi ngon, dưới cái nhìn của cô thì nó có thể so với canh gà rừng.
Mà đám người Tần Giang cũng bắt được ba con gà rừng và bốn con thỏ hoang, trên đường đi tới hang lợn rừng, đám người Sở Thấm thu hoạch được kha khá.
Phải leo lên một con dốc nhỏ mới tới hang lợn rừng, khi tới gần, Sở Thấm rõ ràng cảm giác bầu không khí khác thường.
Họ bắt đầu đứng dựa vào nhóm đã chia, sau đó từ từ tới gần hang lợn rừng theo cách thức vòng vây.
Sở Thấm cố nén tiếng hít thở của mình, vừa đi về phía trước vừa chú ý hoàn cảnh xung quanh.
Xung quanh có cây cối cao lớn, Sở Thấm dùng sức đẩy rồi sờ, cây cối rất là vững chắc, vỏ cây cũng rất thô ráp, vậy được rồi, cô hài lòng gật đầu, bởi vì dễ leo lên.
Đồng thời thả nhẹ bước chân, giật giật mũi, dường như Sở Thấm ngửi được mùi lợn rừng.
Lên tới trên sườn núi, mùi hương kia càng nồng nặc hơn, chứng tỏ nơi này đúng là có lợn rừng.
Chú Tần Giang đã giơ súng lên, nói khẽ với Sở Thấm và Tiểu Đường: “Lúc dò xét, chỉ có ba con trong ổ lợn rừng này, đến lúc đó mấy người hãy tự cẩn thận, gặp chuyện bất trắc thì trèo lên cây.”
Sở Thấm gật đầu, tỏ vẻ đã nhớ kỹ.
Cô trông nghiêm túc, hơi vểnh lỗ tai lên, gió lặng lẽ thổi qua khiến người cảm thấy lên tinh thần một ít.
Nhưng Sở Thấm cảm thấy không đúng lắm.
Không đúng chỗ nào?
Lợn rừng rất cảnh giác, tuy họ thả nhẹ bước chân, không có vang lên nhiều tiếng bước chân.
Nhưng lợn rừng có mũi!
Mũi của lợn rừng có thể ngửi được mùi vị xa lạ, hơn nữa còn là mùi vị lạ lẫm và hỗn loạn.
Chưa nói tới việc ra khỏi hang, nhưng khả năng cao sẽ vang lên một ít tiếng động.
Nhưng không có tiếng động nào vang lên từ hang lợn rừng, trái lại lông tơ của Sở Thấm dựng đứng lên, lỗ tai thính nghe thấy tiếng lợn rừng đi qua bụi cỏ ở cách đó không xa.
Lỗ tai của cô nhúc nhích, đột nhiên nhìn về phía bên trái trong rừng cây, đôi mắt mở to, chợt chỉ vào bên đó và kêu lớn tiếng: “Lợn rừng ở nơi đó!”
Mọi người đều hoảng sợ!
Tất cả đều vô thức quay đầu lại, nhìn sang phía Sở Thấm chỉ.
Quả nhiên! Cách con dốc nhỏ này không xa, có hai con lợn rừng đang chạy về phía họ.
Sở Thấm không nói nhiều, trước khi mọi người kịp phản ứng lại, cô lập tức leo lên cây.
Mọi người: “…”
Không cần thiết trốn nhanh vậy chứ.
Sở Thấm nóng lòng muốn trốn chỗ nào chứ, cô thở phì phò vừa leo vừa nói: “Tôi xem coi quanh đây còn thú hoang nào khác không.”
Đội trưởng Hàn lập tức phản ứng lại, Sở Thấm đang đảm nhiệm làm đôi mắt của họ!
Đột nhiên xuất hiện hai con lợn rừng, ai biết được có thể xuất hiện thú hoang nào khác nữa không, đúng là họ cần có người đứng ở chỗ cao để nhìn tình hình xung quanh.
Đội trưởng Hàn không kịp quăng ánh mắt khen thưởng cho Sở Thấm, nhìn hai con lợn rừng chẳng hiểu vì sao mà vọt nhanh tới đây, ông ấy chợt thay đổi sắc mặt, cầm súng bắn về phía lợn rừng.
“Pằng…”
Dường như đây chỉ là mở đầu, ngay sau đó tiếng súng liên tục vang lên.
Sở Thấm dùng đôi mắt mạnh mẽ quanh sát tình hình xung quanh, cô phát hiện đúng là trong hang lợn rừng có lợn rừng.
Đúng lý ra, khu vực này chỉ phải có một nhà lợn rừng này. Chú Tần Giang đã nói phát hiện ba con lợn rừng trong hang, mà bây giờ có hai con đang bị đánh, nghĩa là còn có một con lợn rừng trong hang.
Cũng không đúng, Sở Thấm nhìn ba con lợn rừng trong hang, nhưng kích cỡ không lớn, như là chỉ mới năm sáu tháng.
Hèn chi! Hèn chi hai con lợn rừng to kia liều mạng chạy về phía họ bất chấp tiếng súng, là do trong hang có ba con lợn rừng con.
Sở Thấm vội vàng nói: “Chú ơi, con hang lợn rừng có ba con lợn rừng con!”
Đội trưởng Hàn đang bắn một viên đạn vào một con lợn rừng, nghe câu này của Sở Thấm, lập tức nói: “Lão Tần, mấy người lấy lưới đi bắt ba con lợn rừng kia.”
Tần Giang cất súng, gấp gáp dẫn vài người tới hang lợn rừng.
Có thể nói là hai con lợn rừng to da dày thịt béo, mà lợn rừng nổi điên là sẽ mạnh mẽ xông tới, vọt thẳng về phía dốc núi.
Sở Thấm thấy cũng sốt ruột, cố kìm nén xúc động muốn giựt súng, cô suy nghĩ hạ thụ đoạt thương xúc động, cô vội vã nói: “Con lợn rừng cạnh dòng suối nhỏ sắp ngã rồi!”
Cho nên hãy tiết kiệm viên đạn, có thể giết con này bằng dao.
Quả nhiên, con lợn rừng bên cạnh dòng suối nhỏ kia đâm vài lần, ngay sau đó ngã rầm xuống đất.
“Pằng pằng pằng…”
Lại có thêm vài tiếng tiếng súng nữa, lũ chim trong rừng giật mình vỗ cánh bay lên.
Mà con lợn rừng khác cũng ngã bên cạnh bạn của nó dưới cú đánh giảm chiều không gian của viên đạn.
Sở Thấm thở dài, cho nên nói người đông thế mạnh, với lại có vũ khí có tính áp đảo là được.
Nếu mình cô lên núi mà gặp cả nhà này, chắc chắn trốn được thì trốn, chắc chắn sẽ không đụng vào.
Còn họ có tận mười mấy người, còn có vũ khí, vì vậy mấy con lợn rừng này đã bị giải quyết chỉ trong vài phút.
Bên Tần Giang còn đang đánh giá ba con lợn rừng con, Sở Thấm đang muốn leo cây xuống để giúp đỡ, nhưng đội trưởng Hàn đang quan sát hai con lợn rừng to này đã chết hay chưa vội vàng nói: “Sở Thấm, cháu cứ ở yên trên cây đi, giúp đỡ chú ý tiếng động xung quanh.”
Ông ấy cũng mới tìm được chính xác vị trí của Sở Thấm ở trong đội.
Lúc Sở Thấm leo cây, cô nhanh nhẹn không khác gì khỉ, với lại cô còn rất cẩn thận, quan trọng nhất là thính giác tốt và thị giác cũng tốt luôn.
Kiểu người như thế này là người nào?
Là nhân tài có thể làm trinh sát đó.
Chỉ là mấy ngày trước đội trưởng Hàn cũng chỉ phát hiện ổ heo rừng này, trừ lần đó ra thì không phát hiện ổ heo rừng khác.
Theo lý mà nói trong núi này chắc chắn còn có không ít, Sở Thấm có thể đoán được qua việc phát hiện phân và nước tiểu của heo rừng ở trên dọc đường.
Heo rừng sinh sản một hoặc hai lứa mỗi năm, thông thường sẽ có từ 6 đến 12 con.
Khấu trừ chết non, nói thế nào một ổ còn lại một hai con thậm chí hai ba con cũng không có vấn đề gì.
Mà ổ trước mắt săn được này, chỉ có ba con heo rừng con.
Núi Bạch Thạch cách xa thôn xóm, ít có người bước vào, trải qua vài năm sinh sôi nảy nở, heo rừng không thể nói là tràn lan, nhưng cũng không đến mức chỉ có mấy ổ như vậy được.
Sở Thấm vừa nghĩ vừa cẩn thận quan sát hướng đi chung quanh, may mà xung quanh đây là địa bàn của heo rừng nhà này, uy lực của heo rừng vẫn còn sót lại, nói cho nên không có động vật nào dễ dàng đặt chân vào địa bàn này.
Heo rừng con được bỏ vào trong bao tải, heo rừng lớn thì do người khiêng đi, vừa khiêng còn vừa nhỏ máu.
Bận rộn một hồi, cũng sắp đến lúc có thể ăn cơm rồi.
Mọi người tìm một chỗ rộng rãi mà tầm nhìn rộng rãi để ngồi xuống ăn lương khô tự mang theo, sợ bị mai phục.
Sở Thấm cũng móc từ trong ngực ra miếng bánh mình mang theo để ăn, cô ngồi ở vị trí ngoài bìa, cố ý tránh né mọi người, nhưng vẫn có rất nhiều người chú ý đến cô.
Cô thở dài, cũng hết cách rồi, vừa rồi quá nổi trội.
Sở Thấm dùng hành động thực tế để diễn giải cho mọi người thấy cái gì gọi là con khỉ leo cây, thật sự khiến tất cả mọi người khiếp sợ.
Điều này khiến cho cô có chút bất tiện, bánh trứng là dùng bột mì và trứng gà để làm, bên trong còn bỏ hành lá cắt nhỏ, bỏ vào trong chảo dầu bật lên chiên, mùi vị thật sự rất hấp dẫn.
Cái này thì cũng thôi đi.
Cuối năm mà, cũng mới được chia lương thực, hơn nữa hôm nay phải cần nhiều sức lực, ăn ngon chút cũng rất bình thường.
Giống như Tiểu Đường, cậu ấy cũng mang bánh cuốn hành lá.
Sở Thấm cảm thấy uống nước cực kỳ bất tiện, cô cũng không thể nhét đầu ngón tay vào miệng dưới con mắt nhìn chằm chằm của mọi người.
Haiz! Sở Thấm chịu đựng khát nước, ăn bánh lại mặn nên chẳng mấy chốc lại càng khát thêm.
Sau khi ăn xong nghỉ ngơi tại chỗ một hồi, đội trưởng Hàn lại dẫn mọi người tiếp tục xâm nhập vào núi Bạch Thạch.
Đúng vậy, nơi này còn chưa phải chỗ sâu nhất của núi Bạch Thạch, thậm chí nơi đây còn là phần gần với vòng ngoài nhất.
Trên đường gặp phải mấy con gà rừng, nhưng mà chỉ có Sở Thấm dùng lưới bắt được hai con.
Thời gian dần dần trôi qua, buổi trưa trôi qua, buổi chiều đã đến.
Có lẽ là vận may đều tập trung ở buổi sáng, thế cho nên mãi cho đến hai giờ chiều nhóm người của Sở Thấm cũng không có phát hiện những thú hoang lớn như heo rừng nữa.
Thậm chí sau giờ Ngọ thu hoạch chỉ có hai con gà rừng mà Sở Thấm bắt được!
Bỗng chốc, trong đội ngũ không khỏi sinh ra không khí thê thảm.
Mà ngay cả bả vai của Sở Thấm cũng sụp xuống vài phần, rõ ràng cô còn nhụt chí, chứ đừng nói đến những người khác.
Chẳng qua đội trưởng Hàn khá là vững vàng, ông ấy: “Cho dù có như thế nào, hôm nay chúng ta đã săn được năm con heo rừng, trong kế hoạch một ngày có thể săn được những thứ này đã tốt rồi, cho nên chúng ta cũng coi như may mắn, cho dù buổi chiều thu hoạch như thế nào cũng được, không cần phải gấp gáp.”
Nhưng nói tới nói lui, làm sao có thể không sốt ruột chứ.
Cho nên khi hai mắt Sở Thấm tỏa sáng, lần nữa chỉ vào con chồn đang trốn ở phía xa xa, tất cả mọi người đều hận không thể chạy tới.
“Đó là cái gì!”
Sở Thấm đột nhiên hỏi.
Ngay sau đó như xông tới mũi tên rời khỏi dây cung, vừa xông vừa hô: “Là chồn đấy!”
Ánh mắt Hàn Định Quốc cứng đờ, rồi cũng chạy theo. Những người khác cũng kịp thời phản ứng, đồng thời chạy theo hướng kia.
Cũng may con chồn này cũng không chạy quá nhanh, nếu không động tĩnh lớn như vậy nó đã sớm chạy mất rồi.
Đến cuối cùng Sở Thấm ném lưới ra, sau khi con chồn vào lưới đấu đá lung tung không thể thoát khỏi miệng lưới, Sở Thấm lại nhắm đúng thời cơ mà rút chặt dây thừng, cuối cùng con chồn kia đã bị nhốt trong lưới.
Mọi người: “...”
Một loạt thao tác này của Sở Thấm, lộ vẻ bọn họ giống như tới đây để ăn không ngồi rồi.
Con chồn này chỉ nặng khoảng 18 cân, cũng không mang đến cho mọi người niềm an ủi quá lớn.
Hàn Định Quốc cười cười nói: “May mà có Sở Thấm ở đây, nếu không con chồn này đã chuồn mất. Cũng đừng coi thường con chồn này, thịt tuy có hơi tanh, nhưng mỡ trên người con chồn dùng rất tốt.”
Sở Thấm không khỏi gật đầu.
Ừ, kiếp trước dùng mỡ trên người con chồn để làm cao trị bỏng, cô cảm thấy thứ này có tác dụng rất kỳ diệu đối với vết bỏng.
Hơn nữa không chỉ có thể dùng ngoài da, mà còn có thể cho bên trong.
Nếu táo bón thì dùng thức ăn chấm chút mỡ chồn ăn cùng, bảo quản chỉ trong một thời gian ngắn là có thể vô cùng thông suốt.
Hôm nay có thể nói là bắt đầu với thỏ, cũng kết thúc với thỏ.
Nhưng cũng may tất cả mọi người đều bình an, ngoại trừ có hai người trong quá trình săn heo rừng không cẩn thận ngã bị thương do đụng phải heo con, đụng đến chân đều bầm tím thì những người khác đều không có bị thương.
Rừng cây rậm rạp, tối hơn vài phần so với bên ngoài.
Đám người Sở Thấm ra khỏi vòng bên trong, đi tới bên ngoài thì đã bốn giờ chiều.
Bầu trời tràn ngập ráng chiều, có chim chóc vỗ cánh tung bay trên không trung, thỉnh thoảng kêu to vài tiếng, khiến núi rừng càng thêm yên tĩnh.
Sở Thấm cầm trong tay công cụ, những thứ này cầm cũng khá nhẹ nhàng, cho nên cô đi ở phía trước.
Trở về theo đường cũ, xuống núi nhanh hơn lên núi, nhưng bởi vì khiêng heo rừng, đoàn người mãi cho đến gần năm giờ rưỡi mới đến cửa thôn.
Bọn họ xuất hiện ở con đường của thôn, các thôn dân đã sớm chờ đợi trên sân đập lúa đã nhìn thấy bọn họ từ xa xa.
Thím Tú Hoa là người phát hiện đầu tiên, bên hông bà ấy còn đeo tạp dề, rõ ràng là mới từ nhà ăn đi ra.
Sau khi nhìn thấy người thì không khỏi đứng dậy, chỉ vào xa xa: “Có phải bọn họ đã trở về rồi không?”
Vừa nói như thế, đầu mọi người đều chuyển hướng về phía cửa thôn.
Tần Nhân Tâm đi về phía trước vài bước, cười nói: “Đúng rồi, mau tới xem bọn họ thử, hình như có mang đồ gì đó về.”
Tất cả mọi người đều trở nên kích động.
Từ trên núi xuống còn có thể mang cái gì?
Ngoại trừ con mồi thì chỉ có người thôi.
“Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.” Thím Tú Hoa vội nói, chồng bà ấy cũng ở trong đội đi săn mùa đông.
“Phỉ phui!” Thím Sở vội vàng đứng ở trên tảng đá nhìn ra xa, cau mày nói: “Đều mang theo súng, sao xảy ra chuyện gì được.”
Hơn nữa cho dù cách rất xa, cũng có thể nhìn thấy bọn họ không chút hoang mang. Nếu có người bị thương, đã sớm phái người chạy về thông báo rồi.
Suy nghĩ như vậy, trong lòng bỗng chốc đã thấy yên tâm.
Nhưng thím Sở vẫn trừng to mắt tìm kiếm Sở Thấm, chờ bọn họ đến gần hơn, có thể nhìn thấy người cụ thể, thím Sở mới hoàn toàn yên tâm.
Con nhóc Sở Thấm đi ở phía trước, trông có vẻ không bị gì cả.
Rất nhanh, một đám người đã tới sân đập lúa.
Mọi người vốn đang nản lòng, nhìn sự chờ mong của người trong thôn đối với bọn họ thì trong lòng bỗng chốc sục sôi.
Nhìn xem, hôm nay thu hoạch của bọn họ rất phong phú.
Điều này thật sự làm cho người đi săn mùa đông có chút đắc ý, cuối cùng cũng không phụ lòng mong đợi của các thôn dân.
Hàn Định Quốc cũng đi ở phía trước, sau khi ông ấy để bao bố mình xách theo xuống thì vẫy tay vui mừng nói: “Nhà ăn đun nước lên đi, hôm nay e là giết heo đã tay lắm đây.”
Trên sân lúa vang lên tiếng mọi người lại gần nói “Wow”, lúc này phía sau khiêng hai con heo rừng lớn đi tới.
Thím Tú Hoa thán phục: “Heo rừng lớn như vậy! Ít nhất cũng phải 280 cân đúng không?”
Thật sự cỡ đó, con heo rừng này là lớn nhất, Sở Thấm suy đoán cũng phải tầm 300 cân.
“Ơ, đây là vợ chồng đều bị bắt à.”
“Không chỉ vậy, trong bao bố còn trói ba con nhỏ nữa.”
“Cái gì? Còn có con nhỏ!”
Mọi người líu ríu nói chuyện, hận không thể nhanh chóng lấy cân ra cân thử.
Sở Thấm không tiến vào trong đám người, ngược lại đi theo Tần Giang đến nhà Từ Lão Đồ lấy cân.
Giờ đây ông cố Từ đang ở trong nhà, ông ta nghe được động tĩnh, muốn ra ngoài xem thử.
Nhìn thấy Sở Thấm và Tần Giang thì vội hỏi: “Đã về rồi à, lần này lên núi có xảy ra chuyện gì không?”
Tần Giang cười cười: “Không có, đều bình an cả. Còn săn được cả nhà heo rừng, nên mới tới mượn cân của ông đây.”
Ông cố Từ vội vàng đi lấy cân, Sở Thấm nhân tiện lấy ghế làm heo của nhà ông ta đi luôn.
Dụng cụ của gia đình chuyên giết heo dùng tiện hơn, Sở Thấm nhìn loại ghế làm heo này mấy lần, quyết định về sau phải làm theo kiểu của nhà ông ta.
Ông cố Từ đi theo phía sau bọn họ, cùng nhau đi đến sân đạp lúa.
Lúc này trời đã tối, nhưng heo lại phải giết, tuy rằng hôm nay thời tiết dần lạnh, nhưng vẫn không thể thả tới ngày mai.
“Đốt đuốc lên!” Sở Thấm vừa tới sân đập lúa chợt nghe bí thư chi bộ thôn mỉm cười hô lên: “Đốt hai hàng, cách xa một chút, trông chừng trẻ em nhà mình, đừng để chúng đụng phải đuốc.”
“Vâng!”
Cũng không biết là ai đáp lại, dù sao không bao lâu sau đã có rất nhiều người lấy đuốc ra.
Cây đuốc cắm trên cây trúc, chặt đứt cây trúc, cán gỗ của cây đuốc vừa vặn có thể cắm vào trong cây trúc, mà cây trúc thì cắm vào trong đất.
Vì thế toàn bộ 30 cây đuốc, chia làm hai hàng, đặt ở hai bên trái phải ghế mổ heo.
Nước trong nhà ăn đang sôi, không cần sắp xếp, tất cả các thôn dân rảnh rỗi đều tự giác đi lấy nước trong nhà ăn.
Từ Lão Đồ móc dao mổ heo của mình ra, mà ông cố Từ thì ở bên cạnh hỗ trợ.
Ông cố Từ là một thợ săn, giết heo đối với ông ta mà nói, xem như là chuyện quen thuộc rồi.
Mà người được coi là công thân bắt heo rừng của thôn, giờ phút này đang ăn cơm trong nhà ăn.
Sở Thấm không quen ăn ở nhà ăn, sau khi lấy đồ ăn thì bước đi trong bóng đêm mà về nhà. Vừa đi về nhà, vừa cảm thấy càng ngày càng cách xa trận náo nhiệt.
Dường như tất cả người trong thôn đều tụ tập ở trên sân đập lúa, trên đường đi cô còn gặp được vợ chồng nhà họ Hoàng đang vội vàng đến.
Thấy uy lực của heo rừng chưa, ngay cả vợ chồng nhà họ Hoàng lười đến như vậy mà cũng bưng chậu gỗ đến xếp hàng từ sớm.
Về đến nhà, Tiểu Bạch đói đến mức quỳ rạp trên mặt đất, nhìn thấy cô thì tủi thân kêu gâu gâu.
“A, xin lỗi mày quá.” Sở Thấm xót xa xoa xoa đầu nó: “Cho mày ăn cái này trước vậy.”
Cô đổ đồ ăn lấy từ nhà ăn vào trong bát của Tiểu Bạch.
Hôm nay đồ ăn trong nhà ăn rất phong phú, có canh rau đông quỳ, có cải thảo xào, còn có trứng khuấy xào cà rốt thái sợ.
Mặc dù không có nhìn thấy bóng dáng của trứng đâu.
Bản thân Sở Thấm thì lại tùy tiện hâm lại xíu mại để ăn, cô lại ăn hơn mười cái xíu mại, vuốt bụng trên mặt lộ ra vẻ sầu khổ, xong rồi, cô thật sự phải bỏ ăn thôi.
Cơm nước xong, Sở Thấm tắm rửa xong lại giặt quần áo rồi mới xách thùng gỗ đi đến sân đập lúa.
Cô là người tham gia săn bắn mùa đông, không chỉ có thể được chia nhiều hơn, còn không cần xếp hàng trước, được hưởng lối đi VIP, đến sau nhưng có thể trực tiếp tìm Từ Lão Đồ chia thịt cho cô.
Những người khác phải xếp hàng, bởi vì những vị trí ngon của con heo chỉ có từng đấy, tất cả mọi người biết phải làm sao? Chẳng thà dựa vào thứ tự tới trước tới sau thôi.
Thật ra sau khi Sở Thấm có nuôi heo trong nhà thì khoogn quá thích ăn thịt heo rừng nữa, có được hơn hai trăm cân thịt heo nuôi ở nhà nên giờ cô rất xa xỉ, xa xỉ đến mức đồng ý dùng thịt heo rừng để đổi lấy lương thực.
“Nói không chừng thật sự có thể đổi được.” Đi được nửa đường Sở Thấm bỗng nhiên dừng lại, muốn nhờ cậu út của cô chuyện này.
Dù sao... Nợ nhiều cũng không lo mà.
Làm phiền cậu ú một lần hai lần Sở Thấm còn có thể thấy ngại, sau khi làm phiền thêm vài lần, Sở Thấm đã hoàn toàn không có ý nghĩ ngượng ngùng nữa.
“Sở Thấm, nhanh lên!”
Còn chưa tới nơi sân đập lúa, thím Sở đã vẫy tay với cô, ý bảo cô mau đến đây.
Sở Thấm chạy tới: “Sao vậy ạ?”
Thím Sở khiếp sợ, bắt đầu đẩy cô: “Trời ơi, cháu mau đi lấy thịt của cháu đi, còn tới hỏi thím làm gì, đứa nhỏ này sao mà ngơ ngác thế!”
“Cháu, thím gọi cháu…”
“Gọi cái gì, thím gọi cháu không phải bảo cháu đến chỗ thím, mau đi đi. Trời ơi, lát nữa thịt ngon đều bị chia hết rồi.”
Lời Sở Thấm bị cắt ngang, còn bị đẩy cho lảo đảo, không đợi đứng vững đã vội vàng chạy về phía Từ Lão Đồ.
Quả nhiên heo đã giết xong.
Gia đình năm con heo đều đã bị giết, Từ Lão Đồ, ông cố Từ còn có lão nhị của nhà họ Từ cùng với hai người khác giết heo rất tốt trong thôn cùng nhau làm thịt heo.
Nước trong nhà ăn hết thùng này đến thùng khác, hoàn toàn không ngừng!
Ông cố Từ nhìn thấy là Sở Thấm, bèn cười hỏi: “Cô bé Thấm, cháu muốn bộ phận nào?”
Sở Thấm: “...”
Nguyên chủ có rất nhiều cái tên, người bình thường gọi cô là Sở Thấm, người lớn tuổi gọi cô bé Thấm.
Tất nhiên, xưng hô này rất bình thường.
Trong trí nhớ cô em họ của cô còn bị gọi là cô bé Hồng.
Sở Thấm cười cười, nói: “Thịt đùi đi ạ.”
Ông cố Từ giơ tay xuống cắt, cắt cho Sở Thấm hai cân thịt đùi, lập tức lại nói: “Cháu còn có thể lấy thịt thỏ.”
Sở Thấm ngạc nhiên: “Cháu còn có thỏ sao?”
Thật ra cô có thể lấy được hai cân thịt đùi đã khiến cô rất bất ngờ rồi, bởi vì buổi săn bắn mùa đông cũng không phải chia theo công điểm, mà là chia theo đầu người.
Nếu như cô không có lên núi tham gia săn bắn mùa đông, có lẽ cùng lắm cô cũng chỉ được chia một cân thịt.
Mà hiện tại có thêm một cân, cô nghĩ đây là thù lao khi lên núi săn bắn vào mùa đông.
Ông cố Từ cười ha hả: “Đội trưởng Hàn cố ý dặn ông để lại thỏ cho cháu, hôm nay chắc là cháu đã lập công.”
Sở Thấm suy nghĩ một chút, nhưng cũng không khách sáo mà gật đầu.
Sao không tính là lập công chứ?
“Vậy cháu cầm lấy đi, à, còn có hai khúc thịt rắn, cũng là đội trưởng Hàn dặn để lại cho cháu, chỉ là rắn còn chưa lột da.” Ông cố Từ giao thỏ và thịt cho cô, sau đó lại nói.
Nói xong, mang theo đồ rời đi.
So với những người khác, thu hoạch của cô cũng xem như rất nhiều, còn chưa ra khỏi sân đập lúa đã có người gọi cô lại: “Sở Thấm, đến đây, thím tìm cháu nói chuyện.
Sở Thấm xoay người, đi về phía bà ấy.
Người gọi cô là thím Trương.
“Thím, có chuyện gì sao?” Cô tò mò hỏi.
Thím Trương đặt thùng gỗ của mình xuống tại chỗ, lôi kéo Sở Thấm đến bên cạnh rồi thấp giọng nói: “Tìm cháu đổi chút thịt, cháu thấy thế nào?”
Sở Thấm nghi hoặc: “Không phải đang chia thịt sao, sao thím còn phải đổi thịt với chau.”
Thím Trương thở dài: “Chia cái gì, nhà thím không được chia nhiều bằng cháu.”
Bà ấy lại nói: “Thím cũng không gạt cháu, thím dùng lương thực đổi với cháu, ba cân lương thực đổi một cân thịt cháu thấy thế nào?”
Cách đổi này cũng khá là công bằng, chỉ là nếu như Sở Thấm tìm cậu út Dương để đổi, chưa hẳn là không thể đổi được mấy lượng lương thực.
Nhưng cũng không cần phải tốn công, thím Trương muốn đổi thì đổi thôi.
Nhưng Sở Thấm muốn hỏi rõ ràng: “Là lúa sao?”
Thím Trương không nói gì: “Chẳng lẽ thím còn có thể cho cháu khoai lang?”
Trong lòng bà ấy lại thầm nói, hiện tại ở nhà mình đúng là có rất nhiều khoai lang, nếu không phải con nhóc chết tiệt trong nhà trông coi chặt chẽ thì bà ấy đã khăng khăng dùng khoai lang để đổi rồi.
Sở Thấm nghe được là lúa thì hết sức sảng khoái mà đưa thịt lợn rừng vừa mới lấy đến tay cầm còn chưa nói cho thím Trương, nói: “Của thím đây, lương thực ngày mai đưa cho cháu cũng được.”
Thím Trương nói “Ôi” một tiếng: “Đâu cần phải ngày mai.”
Nói xong xoay người hô: “Phi Yến! Phi Yến à, Trương Phi Yến đâu rồi?”
Kêu xong ba tiếng, Trương Phi Yến đang trốn trong đám người xem phần thịt cũng lấy lại tinh thần, nghe thấy mẹ cô ấy đang gọi.
Trương Phi Yến đang sững sờ.
Hôm nay ở trong kiếp trước, đã từng xảy ra tai nạn.
Tai nạn là gì? Là trong số những người I săn bắn mùa đông có người bị đâm bị thương, nghe nói là bị heo rừng đâm mạnh vào bụng, máu lập tức phun ra ngay tại chỗ.
Sau đó còn mượn máy cày từ chỗ đào mương, suốt đêm đưa người đến bệnh viện huyện để chữa bệnh, ở nửa tháng mới xuất viện, đợi đến nửa năm sau mới có thể xuống đồng làm việc.
Mà kiếp này... Đúng là có người bị đụng nhưng chỉ bị bầm tím chân. So với kiếp trước, hoàn toàn là chuyện nhỏ nhặt!
Không cần nhiều lời, thay đổi lần này chắc chắn là do Sở Thấm mang đến.
Cô ấy vội vàng nói một tiếng “Vâng”, chạy đến bên cạnh mẹ.
Sau khi nghe mẹ dặn dò, Trương Phi Yến ngoáy ngoáy lỗ tai: “Cái gì? Mẹ nói cái gì? Mẹ bảo con đưa sáu cân lúa cho Sở Thấm?”
Cô ấy há to miệng.
Cô ấy rất uất ức đó, bản thân tích góp lương thực giống như chuột, mà lương thực của Sở Thấm thì đầy kho, thế mà hiện tại bà ấy còn muốn tự tay lấy lương thực của nhà mình ra cho Sở Thấm!
Ánh mắt Trương Phi Yến nhìn Sở Thấm đầy u oán, còn Sở Thấm thì chỉ nhún vai.
Cũng hết cách rồi, cô mạnh như vậy đấy.
*
Sở Thấm thật sự không thích heo rừng, thịt này rất khó hầm, muốn hầm được nhừ cũng phải tốn rất nhiều củi.
Cho dù mang về nhà, cũng chỉ thêm đồ ăn cho Tiểu Bạch.
Ngược lại cô có một ý nghĩ, sau khi cuộc săn bắn mùa đông kết thúc cô phải nghĩ cách đến núi Bạch Thạch một chuyến.
Trước đây cô chưa từng đến mảnh đất trù phú này, hình như có hơi thiệt, phải đi xem có thể bí mật kiếm được mấy con thú hoang hay không.
Nguyên nhân chủ yếu vẫn là do hôm nay cô phát hiện ra phân và nước tiểu của dê rừng, so với heo rừng thì cô thích dê rừng hơn.
Trong mùa đông giá lạnh, tuyết lớn bay tán loạn, mà cô lại được uống canh xương dê, phải nói cảm giác sung sướng miễn bàn.
Nhưng không biết vì sao cô xuyên đến đã rất lâu, mà cũng chỉ săn được một con dê rừng, thật sự làm người ta tiếc nuối.
Sở Thấm đi theo Trương Phi Yến đến nhà cô ấy, lúc này trong nhà cô ấy không có ai, đều đang ở sân đập lúa.
Trương Phi Yến đẩy cửa ra, kiềm chế suốt chặng đường cuối cùng cũng không nhịn được nữa, thấp giọng hỏi cô: “Cô đã có nhiều lương thực như vậy rồi mà còn phải đổi lương thực?”
Sở Thấm nhìn cô ấy như nhìn kẻ ngốc, khó hiểu hỏi ngược lại: “Vậy cô có chê lương thực nhiều không?”
Trương Phi Yến nghẹn họng, nâng cằm, muốn nói gì đó lại không nói được ra thành lời. Sắc mặt lại dần dần dịu lại, đưa Sở Thấm đến nhà chính, đốt đèn dầu, ánh đèn lắc lư trên mặt cô ấy, Trương Phi Yến hỏi cô: “Hôm nay mọi người đến núi Bạch Thạch có nhiều con mồi không?”
Trong lòng Sở Thấm bỗng nâng cao tính cảnh giác, dùng ánh mắt hoài nghi để nhìn cô ấy: “Đừng nói với tôi là cô cũng muốn đi nhé? Vậy tôi khuyên cô không nên đi, không phải tôi sợ cô bắt được con mồi, mà tôi sợ cô mất mạng.”
Cô thật sự không nói quá, thể trạng của Trương Phi Yến này đi vòng ngoài còn tốn sức, cũng lắm chỉ có thể đi dạo ở chân núi thôi.
Sở Thấm cũng không nói có tin hay không, động thỏ nào có dễ phát hiện như vậy. Hơn nữa chỉ có một người lên núi, động thỏ cũng không tính là dễ đào.
Trương Phi Yến nhếch môi, như thể đưa ra một quyết định trọng đại, nhìn ra ngoài cửa, lôi kéo Sở Thấm vào mà nói thầm: “Tôi chỉ cho cô một chỗ tốt, nơi đó có thể bắt được cá.”
Sở Thấm: “...”
Cô tò mò: “Cô nói là Đông Hồ chứ gì?”
Trương Phi Yến gật gật đầu: “Tôi biết cô chắc chắn cũng sẽ nghĩ đến Đông Hồ, nhưng cô chắc chắn không biết là hồ nào ở Đông Hồ.”
Sở Thấm bỗng thấy hứng thú, hỏi cô ấy: “Chẳng lẽ là hồ bị người ta vây quanh?”
Trong Đông Hồ có hồ nuôi cá con được dùng gỗ làm lan can để vây lại, mà hồ tự nhiên thì lại trống rỗng.
Lại nói trước đó Sở Thấm còn muốn đến Đông Hồ câu cá, không ngờ cô đã đánh giá cao chính mình, cũng đã đánh giá thấp hồ tự nhiên ở Đông Hồ.
Sở Thấm làm tận tám cái lồng cá, trong thời gian của vụ mùa còn dành ra chút thời gian để đạp xe đạp đến bốc khói mới thả lồng cá vào trong hồ tự nhiên mà mình đã chọn.
Nửa tháng qua không bắt được một con cá nào.
Khoảng thời gian đó cô gần như là cứ ba ngày lại đến một chuyến, kết quả nhiều lần đều đi không công, thu hoạch thậm chí còn thua lúc cô đánh bắt ở bờ sông trước cửa nhà mình.
Sau đó Sở Thấm thẹn quá hóa giận mà thu hết lồng cá lại, không đến hồ tự nhiên bắt cá nữa.
Từ từ, Sở Thấm mới cẩn thận suy nghĩ lại.
Cá trong hồ cũng không phải là cá bình thường! Không thể xem thường chúng.
Đó đều là những con cá lọt lưới mà xã viên Đông Hồ ngày ngày đánh bắt.
Sở Thấm vừa thả lồng cá có ba ngày mà chẳng lẽ còn có thể bắt được?
Cho nên cô mới không thu hoạch được gì, còn lãng phí rất nhiều sức lực và thời gian.
Trương Phi Yến gật gật đầu rồi lại lắc đầu, cô ấy hỏi: “Cô biết thôn chúng ta có con đường nhỏ có thể đến Đông Hồ chứ?”
Sở Thấm ừ ừ hai tiếng.
Trương Phi Yến lại nói: “Lúc đi qua con đường đó có một ngã rẽ khi đi ngang qua rừng trúc đấy, cô nhớ không?”
Sở Thấm lại ừ ừ hai tiếng.
Ngã rẽ đó rất chật hẹp, hơn nữa vị trí còn hẻo lánh, cho tới bây giờ cô cũng không dám vào.
Trên mặt Trương Phi Yến thoáng qua một chút đắc ý: “Cô không biết, nơi đó thuộc vị trí của Đông Hồ, mà đi vào ngã rẽ đó có thể nhìn thấy một đầm nước không tính là nhỏ. Cái đầm nước ấy nối liền với một hồ nuôi cá của Đông Hồ, vậy cô nói xem đầm nước đó có cá hay không?”
Sở Thấm có chút mơ hồ: “Tôi nghĩ là không có.”
Vị trí ấy cách Đông Hồ một khoảng, giữa đầm nước và hồ nước có con sông nhỏ nối liền, nhưng cá cũng không thể đi ngược dòng nước mà lên tới đầm nước để sinh hoạt chứ?
Hơn nữa đã có nuôi cá, chắc chắn cũng sẽ dùng đồ để vây lỗ hổng trong hồ lại. Dù là lưới trúc hay là lưới cá, dù sao cũng không thể để cá lớn chạy thoát, cá nhỏ muốn bơi ngược dòng tới chỗ đầm nước chắc chắn cũng rất khó khăn.
Sở Thấm không biết trước tương lai, đương nhiên suy đoán cái đầm nước này không có cá theo lẽ thường tình.
Nhưng Trương Phi Yến lại biết trước tương lai, trong lòng cô ấy thầm nói, nếu không có cá thì đầu năm sau mấy con cá lớn ở trong đầm từ đâu mà ra đây?
Còn có thể là từ trong tảng đá nhảy ra à?
Lúc ấy khi tin tức này được truyền ra cũng khiến cô ấy bóp chặt cổ tay, rõ ràng cô ấy đã đến rừng trúc kia chặt trúc, cũng bất ngờ nhìn thấy đầm nước ấy một lần, nhưng chưa từng nghĩ nơi đó có cá.
“Tôi nói với cô là có thì chắc chắn có, cô đừng không tin.” Trương Phi Yến vội vàng nói.
Điều đáng hận là trước đó cô ấy không có nghĩ đến cái đầm này, hơn nữa cô ấy còn nói rách miệng để cha mẹ theo cô ấy đi bắt cá, mà cha mẹ cô ấy sống chết không tin, còn không cho cô ấy đi xa như vậy, nếu không làm sao cô ấy có thể tìm tới Sở Thấm.
Sở Thấm cũng kịp nhận ra, đúng vậy, Trương Phi Yến nói có thì chắc chắn có.
Cô cũng không hỏi sâu, hẹn thời gian với Trương Phi Yến xong thì nói: “Chuyện dụng cụ thì để tôi nghĩ cách, cô đừng tiết lộ chuyện này ra là được.”
Trương Phi Yến trừng mắt: “Miệng tôi rất kín đấy.”
Sở Thấm: “...”
Kín sao? Cô không tin tưởng lắm.
Sở Thấm không nhiều lời, mang theo lúa mình đổi được đi ra ngoài, trước khi đi dường như nghĩ đến điều gì đó, nói: “Lúc rảnh rỗi tôi sẽ dẫn cô đến núi đào động thỏ.”
Cô không thích nợ ân huệ của Trương Phi Yến.
Giao dịch mà thôi, Trương Phi Yến nói cho cô biết vị trí của cá thì cô nói vị trí của động thỏ cho Trương Phi Yến.
Tối nay không có quá nhiều sao nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy Bắc Đẩu Thất Tinh nối liền thành hình cái thìa.
Sở Thấm lại đi qua sân đập lúa, Từ Lão Đồ tinh mắt phát hiện ra cô, phất tay chào hỏi: “Lại đây lấy rắn đi.”
“Được ạ.” Sở Thấm chạy lon ton đến.
Tốc độ của bọn họ rất nhanh, bản thân chỉ đi đến nhà họ Trương một chuyến mà đã xử lý xong hai con rắn rối.
Sở Thấm được hai khúc thịt rắn, còn chưa tới nửa cân.
Nhưng như vậy cũng được rồi, những thứ này có thể hầm ra một chén canh.
Sở Thấm nhanh nhẹn bước về nhà, sau khi đặt thịt rắn xuống thì xách lúa đến hầm trú ẩn.
Nhìn kho lương thực đã sắp đầy, Sở Thấm không khỏi hài lòng gật đầu.
Sớm muộn gì cũng có một ngày cô đổi sang một kho lương thực lớn hơn, sau đó lấp đầy kho lương thực.
Sở Thấm ở trong hầm ngây người một hồi lâu.
Nhìn củi gỗ vẫn chất đầy ở vách tường như cũ, lại nhìn từng cái bao tải chất đống ở trong góc, trong tay lại cầm lấy lúa gạo sần sùi ở kho lương thực, cảm giác an toàn trong lòng cô lại tăng thêm vài phần.
Rời khỏi hầm trú ẩn, tối nay ngủ một giấc thật ngon.
Ngày hôm sau.
Vẫn là một ngày đi săn bắn mùa đông.
Chỉ là thu hoạch của ngày hôm nay không thể so với hôm qua, phần lớn đều là gà rừng thỏ rừng.
Hôm nay cũng coi như chọc ổ gà rừng, bắt được năm con gà rừng.
Nhưng Sở Thấm lại có thu hoạch, cô phát hiện tổ ong ở trong núi, lớn không thua gì tổ ong mà cô lấy được ở đỉnh Thanh Tuyền.
Điều này làm cho cô vô cùng mừng rỡ.
Mật ong trong nhà cô dùng rất nhanh, bình thường đổi các đồ vật nhỏ như vải dệt đều dùng trứng gà và mật ong để đổi.
Mà dì cả thỉnh thoảng nhờ người mang đồ cho cô, đa phần cô cũng dùng mật ong để đáp lễ.
Sở Thấm thầm nghĩ: Mùa xuân sang năm sẽ đến lấy mật ong.
Cô nhớ kỹ vị trí, âm thầm nhìn lướt qua những người khác, những người khác dường như cũng không phát hiện ra.
Rất nhanh, một ngày đã trôi.
Có lẽ là vận may đều dùng vào buổi sáng hôm nay, nên thu hoạch hôm nay thật sự có hạn.
Nhưng không sao, tất cả mọi người đều không buồn bực, cùng lắm thì kéo dài kỳ hạn săn bắn mùa đông thôi.
Thế là đến ngày thứ ba của cuộc đi săn mùa đông.
Sở Thấm vẫn đi theo lên núi, chỉ là hôm nay trong đội ngũ săn bắn lại có thêm sáu người, có thể thấy đội trưởng Hàn vẫn nói “Không vội không vội” nhưng thật ra cũng rất sốt ruột.
Lần này sau khi lên núi thì chia làm hai tổ lớn, dọc theo các phương hướng khác nhau để đi tìm con mồi.
Sở Thấm được giao trọng trách, hai ngày qua nhóm đội trưởng Hàn cũng phát hiện đặc điểm ngũ giác nhạy bén của cô, thật sự cảm thấy cho dù Sở Thấm ở trong núi, cũng có thể như cá gặp nước giống như khi ở ruộng đất.
Cô cũng không cần làm gì, chỉ là suốt quá trình đó giúp đỡ chú ý hoàn cảnh xung quanh, thông qua các loại dấu vết mà phân tích có con mồi hay không.
Đương nhiên, loại gánh nặng này không thể chỉ để cho một mình cô gánh vác, còn hai người nữa được phân chia cùng nhiệm vụ với cô.
Một buổi sáng, cà đám người không thu hoạch được gì ngoài thỏ, ngay cả một con gà rừng cũng không có.
Nhưng buổi chiều, Sở Thấm tinh mắt phát hiện hai con hươu rừng, vì thế tổ bọn họ lại thu hoạch được hai con hươu rừng.
Vốn tưởng rằng chắc sẽ dẫn trước tổ còn lại, nhưng khi nghe được xa xa truyền đến từng trận tiếng súng thì biết ngay là tổ do đội trưởng Hàn dẫn đầu hẳn cũng đã thu hoạch được con mồi lớn.
Nhưng điều Sở Thấm không ngờ đó là, ngoài con heo rừng cỡ lớn còn có chó sói.
Tổ của đội trưởng Hàn bị bao vây tấn công, cuối cùng đánh chết hai con heo rừng và năm con chó sói, đồng thời kết thúc với việc bốn người bị thương.
Lần này bị thương không phải vết thương nhẹ như ngày hôm trước, có một người tên là Lưu Bách Phúc, bị lợn rừng đâm lăn xuống dốc, chân ngã bị gãy, may mắn khi đó anh họ Lưu Bách Xuyên nhanh tay lẹ mắt đi cứu ông ấy, nếu không ông ấy đã bị chó sói gặm đầu rồi.
Chẳng qua thịt trên đùi Lưu Bách Xuyên bị cắn mất một miếng, miệng vết thương kia chảy máu đầm đìa, đáng sợ đến mức Sở Thấm cũng không dám nhìn thẳng!
Thu hoạch lần này rất lớn nhưng cái giá cũng lớn.
Làm cho lúc đội trưởng Hàn xuống núi sắc mặt nặng nề, không có lấy một nụ cười, còn không bằng hôm qua.
Bước chân của họ vội vã, vội vàng xuống núi đưa người đi chữa bệnh.
Mà Sở Thấm thả chậm bước chân, cố ý đi ở cuối cùng.
Cô vẫn đang quan sát hoàn cảnh sơn trang, nếu đã chuẩn bị lên núi săn dê rừng thì không thể đánh trận mà không chuẩn bị.
Tiểu Đường ở phía trước lặng lẽ nói: “Cũng không biết sau khi trở về sẽ ăn nói với nhà họ Lưu như thế nào nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận