Thập Niên 60 Cường Thủ Kiếm Tiền

Chương 511:

Đây không phải là thôn Cao Thụ của cô!
Mẹ ơi, đây là đâu thế?
Sở Thấm đứng sững tại chỗ ngẩn người, nhưng trời đã tối dần, cô chỉ đứng tại chỗ một lúc rồi bắt đầu đi tiếp.
“Đây là… nhà máy cơ khí sao?”
Cuối cùng, sau khi đi được mười phút, Sở Thấm loáng thoáng nhìn thấy mấy tòa nhà không ăn nhập với ngọn núi mới thở phào một hơi.
Nhà máy cơ khí là tốt rồi, như thế cô sẽ biết đường về nhà.
Cô sợ nhất là đến một ngôi làng xa lạ, lỡ bị dân làng chặn lại thì phải làm thế nào?
Sở Thấm vẫn hiểu câu hổ còn phải sợ đàn sói.
Sở Thấm nhận ra mình đang đi lòng vòng trong nhà máy cơ khí, càng đi về hướng nhà mình thì càng đến gần tòa nhà cơ khí.
“...”
Lần này ngượng ngùng không thôi, cô thật sự không muốn đến đây đâu. Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định quay lại nhìn xem có con đường nhỏ nào ra ngoài được không.
Sao mấy con đường xuống núi toàn đi về phía nhà máy cơ khí thế.
Nhà máy cơ khí cực kỳ lớn, chỗ này một tòa nhà, chỗ kia một tòa nhà làm Sở Thấm biết đường này không đi được.
Phải làm sao đây?
Hay là quay về núi, đi từ trên núi về hướng thôn Cao Thụ, ra khỏi phạm vi của nhà máy cơ khí rồi mới xuống núi?
Ừm, thế cũng được.
Sở Thấm cắn môi suy nghĩ rồi quay người leo núi lại.
Lúc liếc mắt nhìn thấy một bóng người, cô lập tức dừng lại, không khỏi trợn tròn mắt.
Ai thế?
“Đệt mợ, Kim lão nhị?”
Sở Thấm trừng mắt nhìn, lúc chắc chắn là ông ta mới vội vàng trốn vào bụi cỏ bên cạnh.
Gần đây Kim lão nhị khá là hăng hái.
Bởi vì ông ta được vào đội thi công của nhà máy cơ khí, dù ba tháng trước vợ đã tự mang con gái về nhà mẹ đẻ nhưng điều đó không làm ảnh hưởng đến việc ông ta đắc chí.
Sau khi ông ta được vào đội thi công, cha mẹ và anh trai ông ta coi trọng ông ta hơn, thậm chí còn bảo sau này nhờ ông ta giúp đỡ, Kim lão nhị cực kỳ vui.
Chỉ là ông ta không phải kẻ ngu, lấy được bao nhiêu tiền lương cất hết đi, lúc có vợ thì đưa cho vợ, vợ ông ta về nhà mẹ đẻ rồi ông ta cũng gửi qua.
Điều Kim lão nhị không biết là hành động này của ông ta làm cuộc hôn nhân thứ hai của ông ta không tan vỡ.
Dẫu sao thì trời đất rộng lớn, không phải tiền là nhất sao?
Kim lão nhị coi như đã phát triển, cũng không ngại giao lưu kết bạn lúc làm trong nhà máy cơ khí, ông ta đã có khá nhiều bạn.
Nếu ông ta tiếp tục nịnh bợ thì rất có thể sẽ được vào làm trong nhà máy cơ khí.
Đương nhiên Sở Thấm cũng không quan tâm những điều này lắm.
Cô chỉ biết mình đã gặp cơ hội tốt trước giờ chưa từng có, cô chưa từng quên người nhà họ Kim không biết xấu hổ thế nào.
Trong đó người đáng bị cô đánh một trận nhất chính là Kim lão nhị.
Sở Thấm bỏ bao tải và cái sọt vác trên lưng xuống, nghiêm túc quan sát Kim lão nhị qua khe hở trong bụi cỏ.
Cô thấy Kim lão nhị vừa đi vừa cởi thắt lưng quần, sau đó quay vào một chỗ trong bụi cỏ.
Ông ta muốn đi tiểu nên Sở Thấm không nhìn nữa.
Cô chỉ yên lặng lấy mọi thứ ra khỏi bao tải rồi để xuống đất.
Sau đó cô cầm cuốc vặn mạnh, tách rời cán cuốc và lưỡi cuốc.
Sở Thấm nở nụ cười u ám.
Cô xoa tay, buộc chặt dây giày, nghe thấy tiếng sột soạt mới ngẩng đầu lên.
Kim lão nhị đã đi xong, hào hứng đi về nơi làm việc.
Ông ta ra sức tưởng tượng cuộc sống sau này của mình.
Ông ta là một công nhân, còn là công nhân nhà máy cơ khí. Ông ta có công ăn việc làm ổn định, nhận được tiền lượng mấy chục đồng và phúc lợi hàng tháng.
Sau khi công việc ổn định, ông ta còn có thể tìm một công việc vị trí như thế cho vợ, đợi khi hai người cùng làm với nhau thì có thể chia phòng, không cần phải ở chung ký túc xá nữa.
Thậm chí ông ta còn nghĩ đến cảnh tượng đeo đồng hồ đi xe đạp, ngày nào cha mẹ ông ta cũng phải tươi cười chào đón ông ta, nói ông ta là đứa con trai biết phấn đấu nhất.
Còn về đứa con… Kim lão nhị khẽ nhíu mày, ông ta vẫn muốn đưa Kim Kim và Kim Ngọc về.
Nuôi con thì có thể để dì ông ta nuôi, nhưng con phải là con của ông ta.
Đương nhiên lúc ông ta thành công nhân rồi, không sợ hai anh em Kim Kim và Kim Ngọc lớn lên không quay về, dẫu sao ông ta cũng là công nhân mà.
Tưởng tượng như thế làm Kim lão nhị không khỏi mỉm cười.
“Ha ha… ha ha…”
Đúng lúc đó: “Bộp…”
Kim lão nhị hướng mặt về phía mặt trời khó có khi xuất hiện nhưng đã lặn về phía tây, đôi mắt đảo một vòng, đầu óc choáng váng, nhũn chân lảo đảo về phía trước.
Suýt nữa thì ông ta ngã sấp xuống, để lộ Sở Thấm đứng phía sau, tay cầm gậy gỗ mỉm cười nhìn ông ta.
Ngay sau đó, cô đá vào bắp đùi sau của ông ta một cú, ông ta ngã sấp xuống bãi cỏ bên cạnh.
Sở Thấm vẫn có chừng mực, không để ông ta đập đầu vào tảng đá bên đường, dẫu sao cô chỉ muốn đánh ông ta một trận chứ không muốn lấy mạng ông ta.
“Xì!”
Sở Thấm yên lặng khinh bỉ ông ta.
Sau đó, không đợi ông ta giãy dụa, Sở Thấm siết chặt nắm đấm đè ông ta xuống đánh liên tục.
Cả quá trình không hề có tiếng động vang lên, cô cũng không để tay ông ta động được vào đồ của cô.
Sở Thấm đấm từng cú lên người ông ta, Kim lão nhị bị đánh ngu người, mãi lâu sau mới phản ứng lại được bèn lớn tiếng kêu gào: “Cứu mạng, cứu mạng!”
“Phì…”
Sở Thấm không cho ông ta cơ hội kêu gào, lật ông ta lại lấy dây thừng trói chặt miệng ông ta.
Cái này chưa đủ, cô trở tay trói tay ông ta lại, chỉ để chân ông ta hoạt động.
Được rồi, Sở Thấm hài lòng, cuối cùng ông ta cũng chỉ có thể ư ử nghẹn ngào.
Sở Thấm cực kỳ đắc ý, đấm ông ta thêm mấy cú nữa, cuối cùng xì một tiếng, đạp ông ta hai cái mới cầm gậy gỗ đứng dậy.
Bà đây đã bảo đánh ông thì chắc chắn sẽ đánh ông.
Dù có bao lâu đi nữa thì bà đây vẫn nhớ đánh ông!
Sở Thấm hất tóc, ngước cằm lên quay người lại… Cô trợn tròn mắt, nụ cười đắc ý lập tức cứng đờ trên miệng.
Ặc…
Mặt trời ló ra từ mây đen làm chạng vạng tối giống sáng sớm hơn, như thể để ánh nắng cả ngày này chiếu sáng lúc này.
Tiếng nghẹn ngào không ngừng vang lên, niềm vui vừa xuất hiện không bao lâu của Sở Thấm biến mất.
Gió lạnh thổi qua như thổi xuyên vào tim.
Hỏi: Nếu lén đánh người bị phát hiện thì phải làm sao?
Bình thường thì chắc chắn cô sẽ sống chết không chịu nhận, cùng lắm thì đánh cả người phát hiện, trói lại rồi mình chạy được bao xa thì chạy.
Dù người ta có báo cảnh sát nhưng vẫn câu nói đó: Tôi không thừa nhận thì anh làm gì được tôi?
Anh bảo tôi đánh người, anh mang chứng cứ ra đây.
Nhưng người phát hiện ra mình đánh người là một người có địa vị xã hội, có buff quân nhân, chỉ cần anh nói thì không ai không tin anh, thế thì phải làm thế nào?
Nụ cười của Sở Thấm ngày càng cứng đờ, tê dại.
Từ lúc cô xuyên qua đến giờ, cô chưa từng có lúc nào mê man về tương lai như lúc này.
Kỷ Cánh Diêu đứng đối diện với cô, bình chân như vại, ánh mắt bình thản không nhận ra điều gì.
Sở Thấm cầm gậy gỗ trong tay, trong lòng kích động muốn đánh nhau với anh.
Cô là ai chứ, dù mê man cũng không thể mê man lâu được, phải nhanh chóng tìm ra cách giải quyết.
Anh muốn cản mình thì đánh cho anh một trận!
Đánh xong thì cô chạy trốn.
Dẫu sao chỉ cần cô không thừa nhận, dù ai cũng tin anh mà không có chứng cứ cũng chẳng kiện cô được.
Sở Thấm cắn miệng nâng cao tinh thần cho mình, quan sát điểm yếu trên người anh.
Ánh mắt cô tối sầm, dần dịch xuống.
Kỷ Cánh Diêu nhìn ra suy nghĩ muốn đánh nhau của cô, tức đến bật cười, chỉ phía sau cô, nói không phát ra tiếng: “Còn không đi à?”
Sở Thấm trợn tròn mắt, cực kỳ ngạc nhiên.
“Có đi không?”
Anh tiếp tục nói với cô bằng khẩu hình.
Sở Thấm không do dự nữa, nhanh chân chạy đi.
Cô còn không quên mang theo măng của cô, vội vàng nhét hết măng vào cái gùi nhỏ của cô.
Gùi không chứa hết măng được nên cô ném cho Kỷ Cánh Diêu.
Cô vẫy tay rồi leo lên núi, nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi đâu.
Sở Thấm vội vàng chạy như bay về nhà, cô chạy trong núi bằng tốc độ nhanh nhất từ khi sinh ra đến giờ.
Chỉ cần biết phương hướng, cô không sợ bị lạc đường.
Thế là nửa tiếng sau, Sở Thấm chạy đến cánh rừng quen thuộc của mình. Mất hơn nửa tiếng nữa, trời chiều dần tối, bầu trời xanh thẳm bị bóng tối bao phủ, cô mới về đến nhà.
Ống khói trong thôn đã không còn bốc khói nữa, giờ này mọi người đã ăn cơm xong.
Đến giờ Sở Thấm mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô ngồi trong sân, bỏ gùi xuống, kiểm tra xem mình có bỏ quên đồ hay không, suy nghĩ xem đường cô chạy về có để lại dấu vết rõ ràng nào không.
Không có.
Đồ đều ở đây, bụi cỏ trong rừng cũng không bị đạp mạnh, dù công an có đến cũng không thể điều tra được cô chạy thoát từ cánh rừng này.
Điều duy nhất không chắc chắn là phó xưởng trưởng xuất quỷ nhập thần kia.
Sở Thấm đập cái gùi đổ bộp một tiếng, măng trong gùi lăn ra, trong phòng phiền muộn.
Cẩn thận mấy cũng có sơ suất.
Rõ ràng trước khi đánh, cô đã nhìn kỹ xung quanh rôi, không biết anh nhảy từ đâu ra nữa.
Trời đã tối mờ, Sở Thấm buồn phiền xả hết cơn bực tức trong lòng lên măng.
Cô lột vỏ măng, dùng dao gọt những chỗ giày quá rồi bỏ măng vào nồi nấu.
Măng phải nấu lâu, trong lúc nấu, mùi măng tỏa ra thơm như mùi thịt, hương vị còn ngon hơn thịt.
Vẫn là câu nói đó, không có chứng cứ.
Lúc này, trong nhà máy cơ khí.
Kim lão nhị bị đánh ứ máu đầy người khóc lóc kêu gào, ông ta chạy đến phòng làm việc người phụ trách xưởng để chặn người lại.
Sau khi Sở Thấm rời đi, Kỷ Cánh Diêu nhìn cái bao tải một lúc rồi yên lặng rời khỏi hiện trường.
Đương nhiên, theo nguyên tắc làm người, trước khi đi anh còn nghiêm túc quan sát nút thắt mà Sở Thấm trói Kim lão nhị lại.
Anh thấy cô thắt cái nút này khá thú vị, trông thì có vẻ căng nhưng chỉ cần giãy mấy phút là có thể thoát được.
Vừa đủ thời gian cho cô chạy trốn, nếu anh không vô tình bắt gặp thì chắc Sở Thấm có thể làm chuyện này mà không bị phát hiện.
Khi thấy Kim lão nhị có thể tự cứu, Kỷ Cánh Diêu bèn yên tâm.
Sau khi rời đi, anh không biết vì sao không về nhà mà ngồi đợi trong phòng làm việc.
Quả nhiên, mấy phút sau, Kỷ Cánh Diêu nghe thấy tiếng ồn ào vang lên từ phòng bên cạnh.
Phòng bên cạnh là phòng quản lý nhân viên thi công tạm thời, là chỗ náo nhiệt nhất trong hai năm.
Chuyện lớn nhỏ nào cũng phải đến đây giải quyết.
Trước giờ Kỷ Cánh Diêu chẳng quan tâm, lần này anh uống ngụm nước, hiếm thấy tò mò đi xem một lần.
Nhà máy cơ khí đã nối dây điện nên lúc này đèn phòng làm việc sáng mờ, Kim lão nhị mặt mày sưng húp ngồi dưới đất muốn xưởng giải quyết cho ông ta.
Đương nhiên là ông ta không dám bám vào nhà máy.
Vì Kim lão nhị còn muốn vào nhà máy làm việc, đợi làm lâu rồi kiếm cơ hội lên làm chính thức.
Sở Thấm nhắm vào điểm này, nếu không cô sẽ không thể ra tay trong phạm vi của nhà máy cơ khí được. Dù sao trả thù là trả thù, tổn thất lợi ích của người khác cũng chẳng có gì tốt.
“Chủ nhiệm, trong xưởng của chúng ta có người dám trùm bao tải đánh người giữa ban ngày, ông phải bắt được người đó!”
Chủ nhiệm trợn tròn mắt như chuông đồng, nhìn dáng vẻ cay mắt của Kim lão nhị, cảm giác người hành hung đánh người là đang trả thù.
Bởi vì Kim lão nhị bị thương nhiều chỗ trên mặt, rõ ràng là muốn đánh vào mặt cho ông ta khó xử mà!
“Ông Hứa mau đến khám cho ông ta xem.”
Chủ nhiệm nói với bác sĩ trong xưởng.
Ông Hứa khám rồi cười: “Ha ha, không có chuyện gì lớn. Người này đánh người rất có chừng mực, toàn đánh chỗ nhiều thịt, không có thương tổn về xương cốt.”
Chủ nhiệm nghe xong nhướng mày, yên tâm hẳn.
Xem ra không phải người trong xưởng gây chuyện mà chỉ ra tay với Kim lão nhị vì thù riêng.
Kim lão nhị không phục, gân cổ nói: “Mặt tôi đã sưng đến mức này rồi, còn chảy máu nữa, sao có thể không phải là chuyện lớn được?”
Ông Hứa cũng không tốt tính lắm, sắc mặt lạnh hẳn đi: “Khóe miệng chảy tí máu, còn chẳng có máu mũi, nếu ông sợ đau nhức thì về nghỉ ngơi hai ngày là được, còn nếu ông thấy tôi nói không đúng thì tự ông lên huyện mà tìm bác sĩ.”
Trong xưởng bị trùm bao tải mà còn bị trói lại, ông ta còn không phát hiện ra người đánh ông ta là ai sao.
Thế chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ người ta giết ông cũng có khả năng làm cho không ai biết.
Mau thấy may mắn vì mình từ cõi chết về đi.
Kỷ Cánh Diêu đứng ngoài cửa quan sát một lúc, anh không đứng đợi lâu, chỉ nghe người bên trong đoán thủ phạm là ai rồi đi mất.
Cuối cùng cũng yên tâm, nhưng vẫn phải nghĩ cách bắt người kiêu ngạo này ra mới được.
Dù không tìm được cũng phải tỏ thái độ để ngăn chặn.
Tâm trạng Kỷ Cánh Diêu rất tốt, thầm nói mấy người nghĩ hết tất cả người trong xưởng cũng không nghĩ ra người gây án là ai đâu.
Nhưng anh đã có nhận thức khác về Sở Thấm.
Anh thầm nghĩ cô gái này đúng là hổ, mà còn là một con hổ có đầu óc.
Cô có thể đánh một người đàn ông khỏe mạnh mặt mũi bầm dập mà người ta không biết cô là ai, dù anh ra tay cũng chỉ có thể làm được đến mức đó.
Dì Lan từng nói cô rất giỏi, Kỷ Cánh Diêu không ngờ cô lại giỏi cái này.
Đêm đã khuya.
Ngoài người trực nhà máy cơ khí ra, mọi người đều đã về nhà.
Sở Thấm không quan tâm sau khi Kim lão nhị về nhà sẽ chấn động thế nào, cô chỉ biết cuối cùng mình cũng giải quyết được chuyện này, sau này chỉ cần Kim lão nhị không giở trò hèn hạ nữa thì cô cũng sẽ không ra tay đánh ông ta.
Cô lại không biết chuyện Kim lão nhị bị đánh lại lan truyền, trở thành chuyện nổi tiếng khắp các công xã xung quanh.
Hôm sau.
Hôm nay Sở Thấm muốn lên huyện, lúc đi ngang qua nhà máy cơ khí, cô dừng xe đạp lại, hơi chột dạ đi vào.
“Hôm nay sao em lại đến đây?” Dương Tất Tiên hỏi cô.
Sở Thấm nhỏ tiếng nói: “Tìm xưởng phó của anh.”
Dương Tất Tiên ngạc nhiên nhìn cô: “Em đừng để bị đuổi ra nhé, mất mặt lắm, thời gian trước ngày nào cũng có người bị đuổi ra… Nếu em muốn đi cửa sau thì tìm trong nhà xưởng phó.”
Sỏ Thấm hơi đắc ý, cô là người được mời qua thư, không cần đi cửa sau cũng có việc, chỉ là cô chưa chắc chắn mà thôi.
Nhưng cô không thể hiện ngoài mặt, chỉ nói: “Em không vì chuyện đó, hơn nữa em đã hẹn với xưởng phó rồi.”
Dương Tất Tiên còn ngạc nhiên hơn, dò xét nhìn Sở Thấm rồi gật đầu nói: “Đi thôi, anh dẫn em đi nhé?”
Sở Thấm: “Được.”
Cuối cùng cô cũng vào khu nhà máy, bước vào tòa nhà.
Sở Thấm không hứng thú gì với tòa nhà làm việc, hỏi anh ấy: “Ký túc xá ở đâu thế?”
Dương Tất Tiên chỉ vào một tòa nhà hai tầng vừa mới xây xong phía đằng xa: “Ký túc xá ở đó, nhưng không chỉ có một tòa, phía sau nhà ăn có hai ký túc xá nữa.”
Sở Thấm ồ một tiếng: “Giàu có vậy sao.”
“Chứ còn gì chứ, vận chuyển từng xe gạch một, nghe nói định xây mấy chục tòa nhà nữa.” Dương Tất Tiên rất ngưỡng mộ, nhìn xung quanh rồi lén lút nói: “Sếp muốn chỗ ở tốt hơn, được ở nhà hai ba tầng, có điều phải tự bù tiền chênh lệch, không thì cũng ở nhà lầu rồi.”
Câu nói này làm Sở Thấm ngây như phỗng.
Cô bật thốt: “Em mà được làm sếp thì tốt rồi!”
Dương Tất Tiên: “...”
Anh ấy cũng ghen tị: “Nghe nói phòng trong tòa nhà đã nối nước và điện, cực kỳ thoải mái luôn.”
Sở Thấm nghe mà ghen tị theo.
Vẻ đắc ý trong lòng cũng không còn nữa.
Trước đó cô còn nghĩ mình rất giỏi, người ta phải nghĩ cách để được vào nhà máy cơ khí, cô thì được mời vào.
Bây giờ so ra, trên đời này luôn có những người giỏi hơn mình, khoảng cách này khiến cô ghen tị đỏ cả mắt.
Sở Thấm có thể chịu được khổ nhưng cũng thích hưởng thụ.
Cô nghĩ đến công xã còn chưa nối điện, tự nhủ mình mà đợi điện kéo về thôn chắc phải mười năm sau.
“Được rồi, đây là phòng làm việc của xưởng trưởng Kỷ.” Dương Tất Tiên lên tầng ba, chỉ vào cửa nói.
Sở Thấm gật đầu, bước đến gõ cửa.
Kỷ Cánh Diêu vừa tiễn chủ nhiệm đến bàn chuyện xong thì nghe có tiếng gõ cửa, anh mở cửa ra, thấy người đến thì hơi ngạc nhiên.
Sở Thấm bị đả kích vì phòng trong tòa nhà đã được nối điện và nước nên ném sự chột dạ trong lòng lên chín tầng mây từ lâu rồi.
Cô nở nụ cười hiếm hoi: “Chào xưởng phó.”
Kỷ Cánh Diêu nhìn nụ cười của cô, không hiểu sao lại thấy nao nao trong lòng, anh gật đầu nghiêng người: “Vào đi.”
Sở Thấm bước vào, Kỷ Cánh Diêu đóng cửa lại.
Anh tò mò hỏi: “Cô đến thăm dò chuyện hôm qua hay là đến…”
Sở Thấm nói ngay: “Tôi đến để đổi phiếu.”
Cô nói rồi lấy phiếu lương thực trong túi ra, hỏi anh: “Anh muốn phiếu thịt không, thật ra tôi còn hai phiếu thịt nữa, chỉ là bây giờ thịt khó mua quá.”
Kỷ Cánh Diêu bình tĩnh gật đầu, rót ly nước cho cô, mở ngăn kéo lấy phiếu vải mà cô luôn mong ước ra.
“Cô muốn mấy thước?” Kỷ Cánh Diêu ngẩng đầu hỏi cô.
Khi thấy anh thoải mái thế, Sở Thấm nói luôn: “Cảm ơn, tôi lấy hai thước là được rồi.”
Cô đưa cho anh hai phiếu thịt và một phiếu lương thực, tổng cộng là bốn cân thịt và sáu cân lương thực.
Từ giá trị này có thể thấy Sở Thấm đã bỏ nhiều công sức thế nào, bây giờ thịt và lương thực rất khó mua, đổi rồi không biết lúc nào mới có thể mua lại.
Sở Thấm đổi phiếu xong cũng không ở lại lâu, rời khỏi nhà máy cơ khí.
Cô lái xe đến huyện, mua hai mét vải trong huyện rồi nhanh chóng về nhà.
Cả đi lẫn về khoảng hai giờ chiều mới đến nơi.
Sau khi về, Sở Thấm thu dọn một lúc rồi vội vàng đạp xe đến nhà thím Sở, đứng ngoài cửa gọi: “Thím ơi, cháu đến rồi đây!”
Thím Thẩm cầm rổ chạy ra, ngồi phía sau xe cô: “Cuối cùng cũng đến rồi, có gặp chuyện gì trên đường đi không?”
Sở Thấm lắc đầu: “Không ạ.”
Cô nói rồi đạp xe về phía thôn Tịnh Thủy.
Lúc đến thôn Tịnh Thụy, nhà cậu út Dương đang có khách.
Sở Thấm nhìn kỹ mới nhận ra mình không quen người đó, nhưng thím Sở lại nhiệt tình nói chuyện qua lại với người ta, trông có vẻ khá thân thiết.
Thím Sở nói nhỏ với Sở Thấm: “Người đàn ông là anh trai trước của cậu út cháu, người phụ nữ là chị gái của ông ấy.”
Sở Thấm đã hiểu, là con chồng trước của bà Dương.
Nhưng sao bà Dương không thân thiết với hai người lắm mà còn xụ mặt ra nữa.
Phải biết rằng bây giờ bà ta mà thấy cô là lại tươi cười kéo cô lại nói chuyện kìa.
“Chắc xảy ra chuyện gì mà chúng ta không biết rồi, cháu đừng thể hiện ra mặt.” Thím Sở lén dặn dò.
Sở Thấm gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Lúc này cậu út Dương không ở nhà, nửa tiếng sau khi cô và thím Sở đến, cậu út Dương mới gấp gáp trở về.
“Sở Thấm à, cháu mau vào làm đi. Đã gặp em gái chưa, cháu nghĩ giúp cậu cái tên đi.” Ông ấy vừa nói vừa bỏ đồ gói trong giấy báo vào bếp, Sở Thấm ngạc nhiên khi thấy đó là một cái móng heo.
“Cháu đâu biết đặt tên chứ, cậu út đừng làm khó cháu.” Sở Thấm nhẹ nhàng từ chối nhiệm vụ này, cô sợ mình lấy tên mà em họ không hài lòng, sau này con bé lớn trách lại cô thì phải làm sao.
Cậu út Dương cực kỳ kiên quyết: “Kìa, nhà chúng ta chỉ có cháu được học nhiều nhất, cháu không đặt tên thì ai đặt.”
“...”
Sở Thấm nhìn xung quanh.
Trước mắt, ở đây có hai người con chồng trước của bà Dương, hai người lớn dẫn theo trẻ con, tổng cộng là tám người, còn có cô và thím Sở nữa.
Trời ạ, muốn lấy cái mạng già này sao.
Nguyên chủ chỉ có trình độ tiểu học mà đã được xem là cao nhất ở đây rồi.
Ra khỏi cửa, cô quay đầu nhìn vào, hai gia đình anh chị của cậu út Dương vẫn ngồi yên trong phòng khách, bà Dương đỏ mặt tía tai vì nén giận. Có lẽ do kiếp trước ít giao tiếp với người khác, nên Sở Thấm trong giao tiếp xã hội, à, thực ra là trong việc nhận biết ánh mắt của người khác thì giác quan thứ sáu kém hơn người thường một chút.
Mãi cho đến khi đạp xe về được nửa đường, cô mới há hốc mồm, đột nhiên hiểu ra.
"Thím ơi, hai nhà anh chị của cậu cháu còn không chịu về là vì muốn ăn cơm ở nhà cậu của cháu phải không?" Sở Thấm hỏi lớn vọng lại.
Thím Sở cũng bất lực: "Bây giờ cháu mới biết được à, sắc mặt bà kế của cháu đen thui như vậy kìa, mợ của cháu nằm trong phòng cũng không bình tĩnh nổi, hiển nhiên là mẹ chồng và nàng dâu cảm thấy mất mặt và ghét hai nhà đó."
Sở Thấm tấm tắc hai tiếng: "Thời buổi này, dù quan hệ có thân thiết, cũng không ai dám đến nhà người khác ăn cơm mà không được mời. Mà cháu cũng không thấy họ mang quà đến."
Thím Sở di chuyển sang một bên, trốn sau lưng Sở Thấm để che gió, bà ấy nói tiếp: "Thím thấy mà, một nhà mang nửa cân đậu phộng, đậu phộng nhăn nheo đến mức lừa của đội sản xuất cũng không thèm ăn. Một nhà mang vài củ khoai lang, loại khoai to nhất, kém chất lượng nhất, bên trong gốc uốn éo, ăn giống như nhai củi, nuốt cũng không trôi."
Nói rồi bà ấy lắc đầu.
Hai gia đình đến đều là vợ chồng, mỗi nhà dẫn theo hai đứa trẻ. Nói là trẻ con, nhưng thực ra có hai đứa cùng tuổi với Sở Thấm, hai đứa còn lại chỉ nhỏ hơn Sở Thấm vài tuổi. Nghe nói những đứa lớn đã làm cha hoặc sắp lập gia đình, nói cách khác có tổng cộng tám người lớn, thím Sở cũng không biết phải nói gì.
Sở Thấm nghe xong chỉ cười khẽ, không nói tiếp.
Nhà cậu út Dương giàu có, dù không đuổi khéo được, một bữa cơm cũng không làm hao tốn bao nhiêu.
Buổi tối.
Thôn Tịnh Thủy.
Lưu Chi căng thẳng nghe động tĩnh bên ngoài. Là chồng và mẹ chồng đang tìm chiếc chân giò lợn để trong bếp bị mất.
Lúc này bà Dương tức giận đến mức mặt bà ta không còn đỏ như lúc nãy nữa, mà chuyển sang màu đen.
Bà ta nén giận, thấp giọng mắng: "Đúng là tầm nhìn hạn hẹp, đồ của em dâu đang ở cữ mà cũng muốn trộm! Thật là do đời trước làm ác, đời này mới sinh ra hai thứ đó." Dù không biết ai lấy, nhưng bà ta chửi luôn cả hai nhà.
Cậu út Dương tức giận nghiến răng.
Một tay ông ấy xoa đầu, một tay chống thắt lưng, đi đi lại lại trong bếp.
Chiếc chân giò lợn là ông ấy vất vả tìm cách mua từ hợp tác xã thịt về với giá cao, hôm nay từ bốn giờ sáng ông ấy đã rời nhà, đến ba giờ chiều mới về, chỉ mong bồi bổ sữa cho vợ sau khi sinh, không ngờ vừa mới sơ ý là nó đã bị trộm mất.
"Đáng lẽ phải đuổi chúng ra ngay sau bữa cơm! Đậu phộng với khoai lang đó cho lợn ăn lợn cũng không thèm. Thật đúng là súc sinh cũng không bằng." Cậu út Dương không nhịn được lớn tiếng mắng.
Bà Dương nghẹn họng, mặt càng đen thêm.
Nhưng bà ta không dám nói gì, chỉ quay mặt về phòng, ngồi ì trên ghế, câm như hến. Dù bà ta ghét cái đôi vợ chồng kia, nhưng vẫn hy vọng họ bình an.
Nhưng bây giờ... Đúng là oan gia.
Trong phòng, Lưu Chi nghe xong lại hơi thở phào.
Bà ấy không tin bà Dương sẽ đối xử tàn nhẫn với hai nhà đó, thậm chí dù có nhẫn tâm với hai người lớn, đứa cháu đến khóc lóc, quỳ xuống cửa khóc lóc cầu xin thì chẳng lẽ bà ta nỡ đuổi đi à?
Nhưng chồng bà ấy thì bà ấy biết rõ.
Lúc này không còn là nói giận dỗi nữa, ông ấy thực sự tức giận và đau lòng, rất có khả năng sẽ không giúp đỡ hai nhà kia nữa.
Cậu út Dương quay vào phòng, vẻ mặt dịu dàng, nói: "Ngày mai tôi sẽ hỏi lại hợp tác xã thịt xem có còn chân giò không, nếu thật sự không còn thì sẽ hỏi Sở Thấm còn không.”
Rồi ông ấy dừng một chút, quyết tâm nói tiếp: "Nếu hai nơi thực sự hết, thì tôi sẽ ra Đông Hồ xem có cá không."
Lưu Chi chỉ thản nhiên cười nhẹ: "Không sao, tôi thấy Sở Thấm và thím Sở đã cho một ít gạo kê, uống cháo gạo kê cũng được."
Nói xong, bà ấy vuốt vuốt mặt đứa con gái lớn.
Cậu út Dương lại tức giận, giọng khàn khàn: "Con chúng ta mới sinh được mấy ngày đã phải uống cháo gạo à? Bà yên tâm đi, dù phải cho con uống sữa bò sữa cừu cũng không để nó uống cháo gạo đâu."
Lúc này Lưu Chi mới vui vẻ.
Không chọc giận ông ấy, nếu ông ấy giận quá mà bị mẹ xúi giục tha thứ cho hai nhà kia thì sao.
Cậu út Dương cũng cười: "Phải đợi lâu lắm đấy. Chị cả hoa mắt rồi, nghĩ Sở Thấm nổi tiếng đến mức ai cũng không xứng. Muốn trả lại món quà này, ít nhất cũng phải năm sáu năm."
Nói rồi ông ấy bắt đầu kiểm tra quà hôm nay.
Con gái sinh không đúng lúc, vào năm mất mùa, quà ít hơn anh trai nhiều.
Nhưng quả thật Sở Thấm là người nổi bật nhất trong số đó, cô tặng tới hai thước vải bông cùng một tấm đệm lông thỏ lớn ghép từ nhiều miếng. Đệm lông thỏ đã được khâu cẩn thận bằng vải thô, hoàn toàn có thể dùng làm nệm giường.
Ngoài ra còn có thịt và hai khúc xương.
Thịt là thịt đùi, khoảng bốn cân. Phần mỡ không ít, ít nhất cũng lấy được nửa hũ mỡ.
Cậu út Dương nghiêm túc nhìn, không giống thịt lợn rừng, cũng không biết Sở Thấm lấy được ở đâu.
Xương là xương ống, còn nhiều thịt, cũng nặng khoảng ba bốn cân.
Ông ấy thở phào nhẹ nhõm khi thấy xương. Có xương chắc chắn sẽ giúp vợ kích thích tiết sữa.
Cậu út Dương vừa xem vừa ghi nhớ, để sau này trả lại quà.
Ông ấy tưởng đã hết nhưng lại phát hiện dưới thịt còn một cân đường đỏ và hai cân miến khoai lang.
Cậu út Dương thở dài, quà thật sự rất lớn.
Ông ấy tính toán, cảm thấy sau này có lẽ phải trả lại phiếu đồng hồ, ông ấy nhớ Sở Thấm từng lẩm bẩm muốn mua đồng hồ.
Không chỉ Sở Thấm, quà của thím Sở cũng lớn, trong đó có chiếc chăn lông một mét vuông rất đẹp, vừa đủ đắp cho con vào mùa đông.
Lưu Chi nói: "Khi thím Sở và Sở Thấm tặng quà, tôi cũng không biết có nên nhận hay không."
"Của họ thì cứ yên tâm nhận, trong đó cũng có ý cảm ơn đấy." Cậu út Dương nói, đây chính là quà cảm ơn ông ấy đã giật dây.
"Vậy thì tốt quá."
Đêm lạnh như nước, vợ chồng tâm sự rôm rả.
Trong khi đó, Sở Thấm người tặng quà lớn kia đã say giấc từ lâu.
Bên ngoài gió lạnh gào thét, thổi cây đu đưa mạnh. Cô vô tình lật người, chân lộ ra ngoài nhưng không cảm thấy lạnh vì cách đó không xa là lò sưởi đang tỏa ra nhiệt liên tục.
Chớp mắt mà Tháng Chạp đã qua.
Một năm lại trôi qua.
Lập Xuân, đất trời biết xuân sang khi cỏ cây đâm chồi, đây là tiết khí đầu tiên trong năm.
Theo một nghĩa nào đó, cũng là sự khởi đầu của năm mới.

Người già trong thôn cũng có chút tài năng, nói sẽ có tuyết rơi, quả thật đúng là có tuyết.
Chỉ một lớp mỏng, thậm chí chưa kịp chất đống đã bị Sở Thấm dẫm tan.
Nhưng lại càng lạnh hơn.
Tuyết nhỏ như vậy nhưng lạnh hơn cả khi tuyết rơi dày đặc năm ngoái.
Sở Thấm lạnh đến nỗi ngày nào cũng ôm bình nước nóng, không còn ngồi trong đình nấu rượu thưởng tuyết nữa nữa mà chui rúc trong phòng sưởi ấm bằng lò sưởi.
Thậm chí Tiểu Bạch còn kéo cái ổ của nó lại gần lò hơn, con chó chết tiệt này biết hưởng thụ thật đấy.
Càng lạnh, thức ăn càng ít, số người lười lại càng nhiều.
Khi trời quá lạnh không thể lên núi, ngay cả những người đi săn, đốn củi cũng không ra ngoài, ai cũng cuộn mình trong nhà.
Sở Thấm là người không chịu ngồi yên, dù rảnh cô cũng phải tìm việc gì đó cho mình làm.
Sáng sớm dậy nấu cơm, nhờ có nhiều lương thực nên cô luôn nghĩ ra món ngon.
Sở Thấm còn thử dùng bột mì, sữa bò và trứng để làm bánh nướng trong lò, vị rất thú vị, không có khuyết điểm gì ngoài việc hao phí. Cô quyết định sẽ làm thêm vào đêm Giao Thừa.
Sau khi ăn xong, Sở Thấm đi nhặt trứng gà.
Thời tiết càng lạnh, gà đẻ càng ít trứng, bây giờ mỗi ngày cô chỉ nhặt được năm sáu quả.
Tuy nhiên, tích tiểu thành đại, cô đã nhặt được đầy hai giỏ lớn trứng, một tuần trước cô gọi cậu út Dương đến chở đi.
Trứng gà bây giờ là thứ tốt, Sở Thấm được đổi lấy đúng mười cân bột mì và một ít tiền.
Nhờ cô mà lần này Lưu Chi nằm cữ rất tốt, ít nhất mỗi ngày đều có một bát trứng luộc ăn.
Ngoài ra, cô còn xử lý sàn nhà trong nhà.
Ban đầu định quét xi măng nhưng xem xét nhiệt độ thấp, mặc dù có thể chịu lạnh ngoài trời cả ngày để làm việc nhưng xi măng không thể khô trong một ngày. Vì vậy, cô dùng đá xanh thay thế xi măng.
Sở Thấm dành nửa ngày dời giường, san phẳng mặt đất rồi lát đá.
May nhờ gần đây cô trúng nhiều đá xanh nên mới lát đủ.
Điều khiến Sở Thấm băn khoăn là cô không chỉ trúng nhiều đá mà còn rất nhiều vôi sống.
Cô hoàn toàn không hiểu vôi dùng để làm gì.
Thôi kệ, đã trúng thì cứ để đó. Cô chất năm bao vôi vào góc nhà bếp.
Cuối cùng cũng lát đá xong, sợ giường không vững, cô còn đặt ván gỗ dưới chỗ để giường.
Chính vì đá xanh mà Sở Thấm cần nghĩ cách giải thích trước khi mùa đông kết thúc, để đối phó với những người sẽ tới hỏi.
Cô thở dài, gạt tất cả mọi người đều dễ nhưng dì cả và cậu út là khó nhất.
Khỏi phải nói thím Sở, chắc chắn bà ấy sẽ nghĩ đá xanh do cậu út giúp mua.
Còn cậu út... thực ra cũng được.
Có lẽ vì ông ấy cũng có nhiều bí mật nên không thích hỏi han gì về những thứ trong nhà cô.
Chỉ có dì cả, sợ cô sai lầm nên luôn muốn nhìn chằm chằm cô.
Dì cả chắc chắn sẽ đến thăm một lần sau khi xuân về, bà ấy đã viết thư nói rồi.
Sở Thấm gửi cho anh họ vài cân khoai lang khô và hai miếng thịt muối mới làm cách đây không lâu, đồng thời nhờ anh mua mực khô và rong biển khô gửi về.
Mực khô trước đây anh họ gửi, Sở Thấm đã ăn hết rồi, cô sống trong đất liền nên thỉnh thoảng rất thèm.
Sau khi gửi đồ cho anh họ xong, cô còn nhờ cậu út hay đi loanh quanh giúp đưa trứng, bột mì và thịt cho bà Dương.
Trứng và thịt cho nhiều là vì chỉ có hai thứ đó nhiều trong nhà thôi.
Trứng đầy một giỏ, đủ ăn nhiều lần. Thịt thì hơn sáu cân, khiến cậu út phải la hét vì nước miếng chảy dài. Nghĩ lại cảnh đó, Sở Thấm ghét lắm, lập tức đuổi ông ấy đi.
Sở Thấm sợ nhà bà Dương khó khăn nên mới cho nhiều vậy. Dù sao đó cũng là em gái của nguyên chủ.
Cô không nuôi nổi thì giúp đỡ một chút vẫn nên.
Nhưng rõ ràng Sở Thấm đánh giá thấp bà Dương. Sau khi cậu út đưa đồ đến, bà ta còn gửi lại quà.
Gửi gì?
Hai cân thịt bò và hai con cá.
Nghe nói thịt bò là ở Lạc Thủy có ngôi làng đói quá phải giết bò, bà ta đổi lấy bằng lương thực.
Còn cá thì không rõ, nhưng theo cậu út thì cứ yên tâm giữ lấy, nếu bà Dương có thể lấy lương thực đổi thịt bò ăn thì gia đình bà ta vẫn ổn.
Chớp mắt mà Tết đã đến.
Năm nay giao thừa trong thôn có hơi u ám, chính xác mà nói là cả huyện đều u ám.
Những gia đình có thể ăn bữa cơm giao thừa một cách yên ổn đều có thể coi như là gia đình giàu có, những gia đình có thịt trên bàn ăn trong thôn cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Ngoài sự bất tiện do giảm lượng nước ra, thì Sở Thấm cũng không cảm thấy giao thừa năm nay có gì khác so với lúc trước.
Nhưng mà để cho tiện, cái mà Sở Thấm ăn vẫn là lẩu.
Hai con cá mà dì Dương cho luôn được Sở Thấm giữ đông lạnh, sáng sớm hôm nay đã lấy vào phòng ngủ để rã đông, sau khi rã đông xong thì gửi một con đến nhà thím Sở.
Trong thôn hoang vắng, dù là đêm giao thừa nhưng không có sự náo nhiệt vốn có của nó.
Trên đường đi, cái mũi thính của Sở Thấm không ngửi được mùi hương gì hấp dẫn, cũng có thể nói có khá nhiều gia đình không có món thịt.
Sở Thấm không khỏi cảm khái vì gia đình mình có địa vị tốt, hôm nay nhà thím Sở muốn ăn thịt thì e là phải cẩn thận một chút.
Phải biết là sau một năm đói kém, hầu như tất cả mọi người đều thiếu chất béo trong người. Đặc biệt là cuối năm, có khá nhiều người vẫn rất thèm ăn thịt.
Người có tiếng tăm như Sở Thấm, thời gian gần đây luôn có người lảng vảng dưới chân đồi nhà cô.
Thậm chí còn có vài đứa trẻ lén lút trèo lên đồi núi, ngồi xổm trước cửa nhà cô hít lấy hít để.
Mũi của những đứa trẻ này quả thực rất thính, có khi thật sự bọn chúng ngửi được mùi thịt.
Nếu không phải khi Sở Thấm nghiêm mặt rất dọa người, bọn chúng thế nào cũng không biết xấu hổ mà xin thịt trước của nhà của cô.
Đừng cảm thấy không có khả năng, ngày mồng tám tháng chạp, ngày mà nhà thím Sở nướng thịt ăn đã bị những đứa trẻ quấy rầy.
Đương nhiên người lớn không thể không biết xấu hổ, nhưng con nít thì hoàn toàn chẳng để tâm.
Dù sao cũng chỉ là con nít mà!
Cho dù là phụ huynh của đứa trẻ này, nhưng cũng ngầm thừa nhận và ủng hộ chuyện này.
May mà thím Sở đủ cứng rắn, hiểu được sau khi cất lời sẽ khó mà ngăn lại được.
Trên đường, Sở Thấm vừa đi vừa nhìn lại vừa ngửi, âm thầm lắc đầu, đến nhà thím Sở đưa cá cho bà ấy.
Thím Sở không khách sáo.
Năm nay rất khó mua được cá, nhưng trên bàn cơm giao thừa có cá mới là điềm lành, Sở Thấm cũng coi như là gửi tấm lòng của mình.
Thím Sở lại nhét cho cô vài cái bông vải, nói: “Cất đi, cái này là của bà dì bán bông vải cho cháu lúc trước đó. Chẳng bao nhiêu cả, không phải cháu đã làm khung cửi sao, đúng lúc cho cháu làm thử.”
Sở Thấm có thể nói gì chứ? Chỉ có thể cất lại, cô cảm thấy bông vải mấy năm này của thím Sở gần như đều ở chỗ cô.
Nhưng bây giờ nhà cô không thiếu bông vải, những bông vải này quả thực cũng không nhiều, chỉ đủ làm một chiếc áo lót bông, quả thực có thể giữ lại làm thực nghiệm.
Thím Xuân Vũ là người dệt vải đẹp nhất trong thôn, vải mà bà ấy dệt và nhuộm ra không khác gì cái mà xã cung ứng bán, Sở Thấm thấy cũng thích vô cùng.
Nếu có thể học được, sau này khi Mao Đông ở nhà cũng có thể dệt vài tấm vải để dùng, dù sao nhàn rỗi vẫn là nhàn rỗi.
Mặc dù nói Sở Thấm không có thiên phú gì về phương diện này, nhưng thím Xuân Vũ sẽ dạy mà.
Một tuần sau, đội trưởng Hàn ở bên cạnh thỉnh thoảng nhìn bọn họ dạy học cũng học được, Sở Thấm sao có thể không học được chứ.
Sở Thấm không chỉ học được cách dệt vải, mà còn học được các chế tạo khung cửi và máy kéo sợi, dẫn đến việc thím Xuân Vũ luôn nói cô là thiên tài trên con đường làm thợ mộc.
Ờm…
Thời gian cô học làm hai cái máy còn ít hơn thời gian học dệt vải.
Học xong ngày thứ hai, Sở Thấm đã lên núi chặt vài cái cây, nửa tháng sau, Sở Thấm đều ở lì trong nhà chế tạo máy kéo sợi và khung cửi.
Bởi vì không có gì quấy rầy, chỉ trong vòng một tuần cô đã chế tạo xong toàn bộ những công cụ cần thiết để biến bông vải thành vải, bây giờ khung cửi đó được đặt ở góc phòng nhà chính, làm cho nhà chính của cô có hơi chật hẹp.
Sở Thấm thầm nghĩ sau này bản thân phải xây một căn nhà lớn, nếu không thì cứ tiếp tục như vậy, không tới mười năm nữa thì nhà của cô sẽ đầy đồ đạc, khó mà đặt chân.
Ôm túi bông vải về nhà, trên đường về thì đụng mặt bà Tiền trong thôn.
Dường như bà Tiền mới đi ra từ phía chuồng lợn, trên tay xách theo một túi đồ.
Từ Lão Đồ cũng đi ra từ phía chuồng lợn, nhìn thấy cô rồi nói: “Sở Thấm, cháu còn cần sữa dê không, cần thì đến đổi.”
Sở Thấm lắc đầu: “Gần đây cháu không thiếu.”
Lúc trước bởi vì thiếu sữa trong lúc mày mò làm bánh, thế nên cô đi hỏi Từ Lão Đồ, nhưng lúc đó sữa dê đều đưa hết cho mấy đứa trẻ trong thôn, đương nhiên không có phần của cô.
Bây giờ cha mẹ của mấy tụi nhỏ cũng không đổi nổi sữa dê, để lãng phí thì chi bằng đổi nó cho Sở Thấm.
Từ Lão Đồ thấy có hơi đáng tiếc: “Vậy chỉ có thể để lại cho mấy đứa nhóc trong thôn, như vậy một phần mỗi người được ba thìa cũng coi như là nhiều rồi.”
Sở Thấm tỏ vẻ không quan tâm, nhưng cũng tò mò nhìn về phía bà Tiền rời đi bên kia, hỏi nói: “Vừa rồi bà Tiền làm gì vậy?”
Mặt Từ Lão Đồ mang theo một chút muộn phiền, nói: “Còn có thể làm gì chứ, thì vào chuồng lợn xem xem có gì có thể ăn không đó.”
Sở Thấm sững sờ.
Trong chuồng lợn thì có gì có thể ăn chứ, không có gì ngoài gia súc. Nhưng gia súc có thể để bà Tiền ăn sao, đương nhiên là không, thế nên “đồ ăn” trong lời của Từ Lão Đồ là chỉ thức ăn của những gia súc đó.
Hơn nữa, trong chuồng lợn đã không còn lợn nữa, năm nay lợn của tôi còn không đủ để giao, một con cũng không giữ lại, nửa tháng trước đã được xưởng thịt liên hợp lấy đi cả rồi.
Bây giờ ở đó chỉ có vài con lừa, vài con trâu, còn thêm hai con dê và bốn con gà, thức ăn đương nhiên là hạt đậu phộng,... Cái mà chỉ có những con gia súc này mới ăn.
Nhưng có thể là đậu phộng ngon sao, khô queo khô khốc, mùi vị chẳng ra làm sao, ăn vào bụng không bị tiêu chảy là may rồi.
Sở Thấm có hơi trầm ngâm.
Bởi vì chuyện giúp làm cái hố chông mà nhà bà Tiền và cô đã thân thiết hơn, nhưng muốn cô ấy giúp đỡ cứu tế, thì Sở Thấm lại không dám.
Về đến nhà, bởi vì mùa thu hoạch mà bầu không khí vốn đã êm dịu lại dần dần trở nên trĩu nặng.
Sở Thấm không thể buông bỏ được những cảm xúc đa sầu đa cảm khi thời gian trôi qua, càng phải thoát khỏi sự lười biếng trong mấy tháng nay, đưa việc tập luyện sức khỏe vào trong thời gian biểu.
Trời âm u, gió thổi lớn.
Nồi lẩu năm nay phong phú hơn năm ngoái nhiều, bởi vì bên ngoài vừa lạnh lại vừa tối, Sở Thấm ăn ở ngay nhà chính.
Không thèm ngồi vào bàn ăn, mà Sở Thấm ngồi bên cạnh cái giá ba chân, cái được treo trên giá là cái nồi sắt, dưới nồi sắt là chậu sắt, bên trong lửa cháy không quá lớn.
Bên cạnh có hai cái bàn nhỏ, trên bàn nhỏ có những nguyên liệu cần thiết cho món lẩu.
Thịt bò, thịt dê của dì Dương còn thừa lại từ năm ngoái luôn để trong ba lô không gian vẫn chưa ăn hết, còn có một chút rau cải xanh và các sản phẩm làm từ đậu do Sở Thấm làm từ hôm qua.
Lần này cô xay đậu tốn cũng khá nhiều tiền, xay được rất nhiều, làm được cả thảy là bảy miếng đậu hũ, thậm chí còn lấy đậu hũ đi chiên vài miếng, nhỏ thì giữ lại ăn, cái bự thì dùng làm đậu hũ nhồi, dùng măng đông làm nhân.
Bảy miếng này cô cũng không gửi ra ngoài, vì vậy Sở Thấm còn cố ý lấy thịt dê còn thừa trong không gian ra, đặt bốn miếng đậu hũ còn lại vào bên trong.
Không còn cách nào khác, cô thực sự rất thích ăn những sản phẩm làm từ đậu.
Mùi chua cay nồng nặc không thôi, theo cơn gió thổi, đến cả Hoàng Đậu Tử đang nằm trong nhà cũng ngửi được mùi hương thoang thoảng.
Nhưng bởi vì cách khá xa, anh ta cũng không xác định được đó là mùi gì cho tới khi nó biến mất.
“Nhất định là Sở Thấm.”
Anh ta nghiêng người, lẩm bẩm mấy câu.
Hoàng Đậu Tử thầm nghĩ đi theo Sở Thấm mới có thịt ăn, đợi năm sau ổn hơn rồi thì sẽ nối gót đi theo Sở Thấm.
Đêm giao thừa là đêm mà có người vui nhưng cũng có người buồn.
Nhà thím Sở trốn trong phòng bếp, toàn bộ cửa sổ được đóng chặt, ăn bữa cơm giao thừa dưới ánh đèn dầu.
Trên bàn có thịt xào ớt, có cá kho, còn có các loại rau cải, đồ ăn còn có cơm khoai lang nữa.
Một nhà bốn người cứ như vậy mà ăn một cách lén lút, cho dù đang ăn thịt nhưng tâm trạng lại vô cùng nặng nề.
Còn nhà của cậu út Dương, năm nay rất tiết kiệm, món nổi bật nhất chỉ có thịt lợn tỏi, còn lại là dưa chua, củ cải khô, đến cả rau xanh cũng rất ít.
Nhưng suy cho cùng lương thực chủ yếu thì không thiếu, thực ra thịt và trứng cũng không phải là thiếu, nhưng đều được để lại cho Lưu Chi bồi bổ cơ thể.
So ra thì nhà dì Dương vẫn khá hơn, có thịt và trứng mà Sở Thấm cho, cộng thêm với đồ mà mình có được, thì đêm giao thừa này cũng coi như trọn vẹn.
Đêm dần tối, mười hai giờ sắp đến gần.
Qua tối nay, ngày mai chính là năm 1960.
Sở Thấm có chút hưng phấn hiếm thấy, bởi vì đã là năm thứ “6”, cô không khỏi có chút mong chờ.
Tối nay không ai đốt pháo hoa, Sở Thấm bất giác ngủ thiếp đi, năm 1960 đến một cách lặng lẽ.

Bước vào năm mới, dường như ai ai cũng có hy vọng.
Ngày đầu tiên của năm mới, người đói đều mặc những bộ quần áo đẹp đẽ nhất, đi đến hai đầu bờ ruộng lấy cuốc.
Người bị sự đói khát tra tấn mấy tháng trời không quan tâm đến những lời bàn tán về việc không thể làm việc vào mồng một Tết, bọn họ tình nguyện cả năm sau đều tiếp tục làm việc.
Thôn Cao Thụ như vậy, tình hình của những thôn khác còn thê thảm hơn.
Năm mới dần qua, quần áo mỏng đổi thành quần áo dày, những người cày bừa vụ xuân có chút bất ngờ.
Có hạt giống hay không cũng không quan trọng, điểm mấu chốt bây giờ là ngay cả nước cũng không có.
Khó mà tưởng tượng được, sông Thượng Khê đã khô cạn!
Đây là tin chấn động, có thể liên lụy đến tinh thần mọi người, lại phải thoát khỏi một cơn khủng hoảng khác trong khủng hoảng hết sạch lương thực và đói khát.
Rất nhiều gia đình có lương thực bắt đầu hành động kín tiếng hơn, gia đình không có lương thực không quan tâm đến sự ràng buộc về đạo đức pháp luật nữa, chỉ cần bị bọn họ thấy lương thực thì họ không giành lấy thì là cướp lấy.
Nực cười, đói đến mức mắt đỏ cả lên, đâu còn quan tâm đến đạo đức gì đó hay không chứ, cho dù ngồi tù bọn họ cũng không sợ.
Hơn nữa, hôm nay không giành, có thể sống đến ngày mai không?
Chưa kể đến những thôn khác có tình hình còn gay go hơn, đến cả thôn Cao Thụ, nơi mà ngay cả những chuyện phiền lòng như vậy mà còn có người đang thầm quan sát, rục rịch ngóc đầu.
Trong thôn vẫn còn bình yên, bình yên như mặt hồ không chút gợn sóng.
Nhưng sự nguy hiểm lạ kỳ và mạnh mẽ trong cảm nhận của Sở Thấm lại trở nên sôi sục khi thoáng nhìn thấy mặt hồ này.
Lúc vào vụ xuân lại không thấy có vụ xuân nào, đương nhiên Sở Thấm đã phát hiện rõ ràng là có người đang theo dõi mình.
Cô yên lặng không nói gì, chỉ tìm một cơ hội để nhắc nhở chuyện này với thím Sở mấy lần, lại mạo hiểm đi đến thôn Tịnh Thủy bên cạnh nhắc nhở cậu út Dương, thậm chí còn giúp ông ấy làm bẫy rạp.
Không còn cách nào khác, càng ngày Sở Thấm càng mềm lòng.
Mà gia đình dì Dương cũng không phải sợ, bởi vì trong tay ông nội Lý có súng.
Cộng với việc gừng càng già càng cay, lại còn có hai người có sức khỏe dồi dào, biết sử dụng súng là dượng cả và em họ, cho dù có đói tới đâu, chỉ cần có lý trí một chút sẽ không bén mảng tới cửa nhà bọn họ.
Nguy hiểm nhất e là chỉ có nhà của cậu út Dương.
Gia đình cậu út Dương ngoài ông ấy ra, người thì già, người thì yếu, người thì nhỏ.
Dù sao thì cậu út Dương sức khỏe cũng không phải là rất cường tráng.
Sở Thấm có hơi lo lắng cho bọn họ, đặc biệt là phản ứng của Trương Phi Yến sau khi biết kiếp trước không có người em gái họ đó, Sở Thấm chỉ lo lắng sẽ có thay đổi gì đó với nhà của bọn họ.
Nhưng cô cũng không thể giúp đỡ quá nhiều, chỉ có thể để ý đến sự thay đổi của thời tiết và tình hình trong thôn.
Từ lúc lập xuân đến nay, vậy mà không có một giọt mưa, điều này làm cho rất nhiều người suy sụp.
Nếu Sở Thấm không nói bóng nói gió với Trương Phi Yến, thì làm sao biết được kiếp trước cũng chính thời điểm này cô ấy cũng đã sụp đổ.
Gần đây Trương Phi Yến lại thường đến tìm cô, bởi vì thực ra cô ấy vẫn có hơi nôn nóng, đặc biệt là có người đến nhà cô ấy vào lúc nửa đêm, nhưng cũng không bắt được người.
Thế nên cô ấy phải nói chuyện với Sở Thấm ngay lập tức, dù sao cũng cảm thấy rất có sự an toàn ở chỗ Sở Thấm.
Bởi vì Trương Phi Yến có người mẹ biết rất nhiều thông tin, Sở Thấm cũng không từ chối sự thân mật của cô ấy, thậm chí có lúc còn kêu cô ấy đến nhà.
“Nghe nói thôn Lưu Lý bên cạnh đang trở nên hỗn loạn, mẹ tôi đã nghe được ở trên núi, bà ấy nói tiếng súng phát ra từ thôn Lưu Lý bên đó.” Trương Phi Yến ngồi trong vườn nhà Sở Thấm nói.
Bây giờ cô ấy khá căng thẳng, nhưng không thấp thỏm lo âu như kiếp trước, bởi vì cô ấy biết không thể nói chính xác là mưa đến để cứu vớt tình thế bây giờ là tốt hay xấu.
“Tôi biết, may mà không ai bị thương.” Sở Thấm cũng coi như biết rõ chuyện này, nghe nói là người thôn mình tự cướp người thôn mình, cuối cùng vẫn là đại đội trưởng ghìm tay súng ra mặt mới đàn áp được chuyện này.
Sở Thấm lại thở dài nói: “Cũng không ngạc nhiên. Không phải nói công xã có hộ đã bị cướp rồi sao, mạng cũng không giữ được, cứ tiếp tục như vậy, e là đến mức muốn ăn thịt người rồi.”
Trương Phi Yến có hơi đăm chiêu, mở miệng định nói cái gì đó, lại ngậm miệng lại không nói ra.
Thực ra những chuyện nhỏ nhặt mấy ngày nay cô ấy đã không nhớ rõ nữa, nhưng chuyện lớn thì vẫn còn nhớ, chỉ là không nhớ rõ ngày lắm.
Sau cơn mưa là tháng năm, hay là tháng sáu?
Trương Phi Yến bỗng dưng nói: “Sở Thấm, cô phải chú ý nhiều hơn, có một chuyện…”
Sở Thấm chớp chớp mắt, suy nghĩ lời nói bóng gió của cô ấy, không khỏi tiến về phía trước thăm dò: “Chuyện gì.”
Trương Phi Yến cố gắng nhớ lại... Vậy sau thời gian mưa lớn kéo đến, ngọn núi phía sau nhà Sở Thấm có sụp đổ không?
Cô ấy chỉ nhớ thôn Tịnh Thủy và thôn Lưu Lý cũng xảy ra sạt lở, thế nên đường ra khỏi thôn đều bị ngăn chặn.
Đồng thời chỗ ngã ba cộng đồng thôn Cao Thụ và thôn Tịnh Thủy cũng xảy ra sạt lở, điều này ngược lại làm cho người của hai thôn vui mừng vô cùng.
Không đơn giản là vì cuối cùng mưa cũng rơi, mà hơn hết là vì đường bị chặn nên khiến cho những người có ý định xấu xa khó vào thôn.
Vốn dĩ là loạn trong giặc ngoài, vậy mà bây giờ lại giải quyết được một nửa, chỉ còn lại nội loạn mà thôi.
Trương Phi Yến chỉ nhớ lúc đó mình và người trong nhà có thể nói là vui đến phát khóc, người trong thôn lại càng như một người làm quan cả họ được nhờ, ai biết được trận mưa này càng lúc càng lớn, vượt xa trận mưa năm 59.
Cũng may cuối cùng không ai bị thương, thôn Cao Thụ cũng không bị lũ lụt như công xã, thế nên Trương Phi Yến cũng không để tâm đến trận mưa này lắm.
Nhưng nói tới nói lui, đó là kiếp trước, kiếp này thay đổi nhiều như vậy, tuy là là cô ấy cảm thấy việc hệ trọng không thể thay đổi được, nhưng Sở Thấm có thay đổi rất lớn.
Cứ luôn cảm thấy có chuyện gì đó kỳ lạ xảy ra với cô. Nhỡ đâu nhà ở phía sau núi của Sở Thấm đúng lúc bị sạt lở thì sao?
Trương Phi Yến mím môi, thực sự không nhớ nổi kiếp trước rốt cuộc có bị sạt lở hay không, chỉ hét lên: “Dù sao cô cứ chú ý là được rồi, đến lúc đó cô sẽ biết thôi, nhất định tối đừng ngủ mê quá đấy.”
Sở Thấm xao động trong lòng, chỉ gật đầu tỏ ra hiểu rõ.
Nhưng đợi sau khi Trương Phi Yến rời khỏi, Sở Thấm không ngừng chạy đến vườn rau, dùng cái cuốc bên trên vườn rau để cào đất.
Hửm?
Đất vẫn khô cạn, bên trong không có nỗi con giun.
Mà chân tường bên cạnh cũng không có kiến, chim trên bầu trời cũng không bay thấp, không khí càng không có cảm giác âm u.
Sở Thấm nhíu mày suy nghĩ, nói cách khác là cho dù mưa thì cũng sẽ không thể mưa trong mấy ngày tới.
Đúng vậy, Trương Phi Yến vừa mới dứt lời, Sở Thấm đã đoán được chuyện Trương Phi Yến chưa từng nói ra hẳn là chuyện liên quan đến trời mưa.
Cô ấy bảo mình chú ý một chút, trừ những thiên tai khác ra thì chỉ có lũ lụt mới khiến Sở Thấm chú ý nhiều hơn.
Sau hạn hán có lũ lụt rất bình thường, nhưng theo như biểu hiện của Trương Phi Yến thì chắc hẳn không phải lũ lụt gì quá lớn.
Sở Thấm lại cảm thấy yên tâm hơn.
Cô đứng lên nhìn lượng nước ít ỏi trong chậu nước, rồi lại nhìn cái chậu nước khác, thầm nghĩ mình vẫn có thể chống đỡ được.
Nhiệt độ ngày càng nóng lên, mãi cho đến tháng năm vẫn chưa nhìn thấy chút dấu vết mưa nào.
Ngày nào Sở Thấm cũng sinh hoạt bằng nước trong không gian, còn những người khác trong thôn đếu phải đi bộ mấy cây số hơn để gánh nước trong hồ.
Bởi vì nước trên sông Thượng Khê đã khô cạn hoàn toàn, vốn dĩ bùn lầy ướt át cũng trở nên khô hạn, thậm chí còn bị nứt ra.
Khoảng thời gian này trong thôn cũng xảy ra vài tai họa, ví dụ như nhà của Trương Lão Đại xui xẻo bị người ta đến mấy lần, đương nhiên lần này không bị trộm đồ gì cả, cho dù có là người ngốc đi nữa, cũng sẽ biết giấu lương thực nhà mình trong phòng ngủ.
Ông ta bị trộm cái gì chứ?
Bị trộm đi con gà mái cuối cùng, làm cho Trương Lão Đại mắng từng nhà trong thôn, đến cả nhà Sở Thấm cũng không tha.
Đương nhiên, ông ta không dám điểm mặt gọi tên người ta mà mắng, mà là vừa đi vừa mắng, đi giáp cả thôn, cả thôn đều bị mắng qua một lần.
Nhưng mà bởi vì chuyện ông ta mất gà, nên người trong thôn không có trách móc nặng nề gì lắm, dù sao đổi lại là mình, bản thân không chừng còn mắng ác hơn.
Sở Thấm cũng không để ý, cuộc sống nhàm chán như vậy, Trương Lão Đại cũng coi như là thêm chút thú vị cho người trong thôn, thậm chí cô còn hận không thể để Trương Lão Đại mắng thêm mấy lần.
Không nói đến những cái khác, Trương Lão Đại mắng chửi người cảm giác rất có tiết tấu, toàn những câu không giống nhau, Sở Thấm cũng không biết được thì ra mắng người khác còn có thể mắng như thế.
Còn có nhà của đội trưởng Hàn.
Đúng vậy, đến cả nhà của đội trưởng Hàn cũng bị người ta ghé thăm, kết quả bị bắt ngay tại chỗ. Trộm là ai? Là con trai của một hộ họ Vương trong thôn, tên là Vương Đại Phong.
Cậu ta giải thích… À không, là ngụy biện cho bản thân là vì xem đội trưởng Hàn có tham ô hay không, nên mới thăm dò vào tối muộn ở nhà đội trưởng Hàn.
Đương nhiên, chuyện hoang đường này không có ai tin.
Con người đội trưởng Hàn này không nói đến việc năng lực thế nào, nhưng thái độ đối nhân xử thế lại có chút kiêu ngạo, ai tham ô đi nữa thì ông ấy cũng không làm.
Sở Thấm trước nay vẫn không thích Vương Đại Phong, trong thôn khó có người khiến cô coi thường. Cô thầm nói nếu bắt Vương Đại Phong đưa đến chỗ công xã thì tốt, giải quyết cục phân chuột này cũng coi như là giết gà dọa khỉ, những người rục rịch muốn ngóc đầu dậy trong thôn kia ít nhiều cũng an phận một chút.
Nhưng bởi vì cùng thôn, cuối cùng đội trưởng Hàn vẫn không đưa Vương Đại Phong đến chỗ công an, nhịn rồi lại nhịn, chỉ mắng mấy vài câu rồi lại hung hăng đá mạnh mấy phát, sau khi thả cậu ta về nhà cũng coi như xong chuyện.
Không phải đội trưởng Hàn quá mềm lòng, mà bạn có muốn kêu nhà họ Vương bồi thường, thì nhà họ Vương cũng không có gì để bồi thường cả.
Sau khi Sở Thấm nghe nói xong, trong lòng lập tức lầm bầm rằng đội trưởng Hàn ngu xuẩn.
Làm sao mà không có gì để bồi thường chứ?
Không có đồ ăn, lẽ nào còn không có đồ dùng sao?
Đổi lại là cô, cô sẽ lấy mấy cái giường, chăn gối của nhà họ Vương đi, lúc này mới thật sự coi như là khoét vào tim của nhà họ Vương, cho nhà họ Vương một bài học khắc cốt ghi tâm.
Cuối cùng còn có nhà của thím Sở.
Thím Sở cũng gây sự chú ý, khoảng thời gian đó cả nhà ăn Tết lớn, điều đó thể hiện rõ ràng rằng là gia đình nhà giàu.
Sở Thấm không nhịn được mà châm biếm, thím Sở trông thì khôn khéo, nhưng cũng có lúc khá ngốc.
Thím trốn để ăn thì có tác dụng gì?
Nhà thím mặt mày người nào người này cũng hồng hào, người trong thôn ai cũng ốm thì người nhà của thím còn có thịt, rõ ràng là có lương thực mà.
Nhưng mà nhà của thím Sở cũng không bị trộm thành công, vừa bị phát hiện đã chuồn mất, hình như còn bị gãy chân.
Lúc đó thím Sở còn nói với Sở Thấm: “Thím đứng dậy đi đến cửa thì nghe thấy tiếng “ầm”, sau đó người đó lập tức “hét lên”. Nhưng thím sợ là dùng chiêu điệu hổ ly sơn nên cũng không đuổi theo xem là ai.”
Là ai? Đến giờ vẫn không biết.
Mấy ngày sau cũng không phát hiện ra ai bị thương ở chân trong thôn, chắc là đang ở nhà dưỡng thương.
Ừm, tên trộm cũng coi như thông minh.
Lượng nước mỗi ngày mỗi ít đi, làm sự chú ý của mọi người tập trung đến tài nguyên nước phía bên trên.
Sở Thấm cứ cách ba ngày thì phải giả vờ đi gánh, mỗi ngày mỗi gánh như vậy ngược lại cũng phát hiện được một số chuyện.
Vốn dĩ không thấy bóng dáng ếch xanh đâu, vậy mà sao giờ lại xuất hiện rồi?
Cô nhìn hai con ếch nhảy làm động vũng nước bên cạnh, có hơi sững sờ, cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Sắp mưa rồi sao?” Sở Thấm thầm lẩm bẩm.
Cô gánh nước bị vẩn đục, chậm rãi đi về nhà, trên đường không ngừng quan sát.
Mấy ngày nay thời tiết có hơi nóng. Vốn dĩ cô cho rằng thời tiết tự nhiên ngày càng ấm lên, bây giờ xem ra lại càng oi bức hơn.
Còn về mây trên đỉnh đầu, dường như không có gì kỳ lạ, mặt trời chiếu rọi qua những tầng mây, Sở Thấm không biết hiện tượng “mặt trời chiếu rọi” này đại diện cho cái gì, cô chỉ cảm thấy có lẽ bản thân phải quan sát thêm.
Gánh nước gần nửa tiếng, Sở Thấm mới về đến nhà.
Lúc này đã là chạng vạng rồi, chuyện đầu tiên làm sau khi về nhà chính là quan sát thử xem có trộm vào nhà hay không, rồi lại tuần tra xung quanh sân vườn.
Khi vẫn còn nghe thấy tiếng tăm của Sở Thấm, thì cũng không có ai dám nghịch râu hổ.
Nhưng cô vẫn cẩn trọng, thế nào cũng phải kiểm tra lại một lần, lại bảo Tiểu Bạch kiểm tra một lần nữa mới an tâm.
Tiếp theo là đi xem gà.
Sở Thấm đi đến ngọn núi phía sau, ngược lại lại phát hiện một hiện tượng rất kỳ quái.
Như thường lệ, lúc này những con gà này đều phải ở trong ổ, nhưng hôm nay vẫn có rất nhiều con gà vẫn ở ngoài ổ.
Sở Thấm thầm cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô chìa tay ra, đưa tay quơ đám côn trùng trong không khí, cảm nhận được đám côn trùng đang xông tới một cách mạnh mẽ.
Sở Thấm thu tay lại, thở ra một hơi, đi về nhà.
Cũng không cảm nhận được đây là sự mở đầu của cơn mưa lớn sắp đến, Sở Thấm chính là kẻ ngốc rồi.
Cô vội vàng chạy về nhà, xách cái thang đi kiểm tra nóc phòng trong nhà một lần nữa.
Phòng ngủ, nhà chính đều ổn, chỉ có nhà kho là có hơi nguy hiểm.
Mặt trời lặng đằng tây.
Mặt trời lặng phía chân trời đẹp vô cùng, Sở Thấm đứng trên đỉnh của thang gỗ, cảm nhận được luồng gió mỗi lúc một mạnh, luôn cảm thấy có nguy hiểm đang sắp đến gần.
Đêm nay gió có hơi lớn, toàn bộ người trong thôn đều đã phát hiện.
Nhưng có mưa không?
Không ai biết được, trước kia cũng không phải chưa từng có gió lớn như vậy, nhưng một hạt mưa cũng không có.
Trương Phi Yến không ngủ được, nghe tiếng hò hét bên ngoài phòng, không nhịn được mà mở mắt ra, bắt đầu suy nghĩ trận mưa này sẽ kéo dài mấy ngày, sẽ làm nơi nào bị sạt lở?
“Chắc là không có chuyện gì đâu.”
Cô ấy nhớ đến chuyện công xã bị chìm, đôi mắt lộ ra sự hoảng hốt trong bóng đêm.
Kiếp trước thôn Cao Thụ cũng bị ngập, nhưng cũng chỉ ngập trên đường mà thôi, hoàn toàn không đáng kể chút nào, nếu không phải xảy ra sạt lở thì cô ấy còn hận không thể để mưa nhiều hơn một chút.
Chỗ nguy hiểm nhất, cũng chỉ ngập cách cửa nhà cô ấy mấy bước chân, thậm chí cô ấy còn mò được một con cá trong nước.
“Sở Thấm dù có mang lại phản ứng dây chuyền thế nào đi nữa, cũng không thể làm thay đổi mực nước lũ nhỉ.” Trương Phi Yến lẩm bẩm nói.
Chỉ là Sở Thấm có hơi kỳ lạ, cô ấy muốn nghĩ như vậy, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng.
Hôm nay là ngày cuối cùng của tháng năm, qua đêm nay là bước vào tháng sáu.
Nửa năm này nhà ai cũng không sống yên ổn, người thì thiếu lương thực, người thì thiếu nước, cũng có nhiều người vừa thiếu lương thực vừa thiếu nước.
Trời dần dần tối, Sở Thấm đi tuần tra phía sau gò núi một lần nữa, vừa nãy mới về đến phòng.
Cô sợ phía sau gò núi sẽ bị sụp lún, mấy năm nay cô luôn tuân theo nguyên tắc thỏ không ăn cỏ gần hang, khi đốn cây cũng không đốn cây ở phía sau gò núi để cho thuận tiện, trồng nhiều cây hơn là vì muốn ngăn chặn mười mấy con gà, nghĩ chắc sẽ ổn thôi.
Sở Thấm để đèn pin xuống, lúc bước vào trong phòng, chuẩn bị đóng cửa thì cảm giác được gió càng lúc càng lớn, lớn đến mức cô đóng cửa nhà chính cũng cần dùng chút lực.
Sự xuất hiện của mấy con ve sầu mấy ngày trước không còn nữa, đêm nay yên tĩnh đến mức hiếm thấy.
À không, vẫn còn có những âm thanh khác, tiếng gió.
Bạn cần đăng nhập để bình luận