Thập Niên 60 Cường Thủ Kiếm Tiền

Chương 477:

Trong căn phòng.
Thím Sở vô thức đóng sầm nắp hộp gỗ lại, khi nghe nói là Sở Thấm mới thở phào nhẹ nhõm.
Bà ấy đặt hộp gỗ lên cái bàn bên cạnh, mở cửa sổ ra, thò đầu ra ngoài cửa sổ: “Thím đây, cháu vào đi.”
Sở Thấm vào phòng, tò mò hỏi: “Chú lại đi đến nhà máy rồi ạ? Cháu thấy gần đây chú rất chăm chỉ.”
Thím Sở mỉm cười nói: “Anh rể cháu nói gần đây có một giám đốc mới ở nhà máy, không giống như giám đốc trước đây xem xong rồi sẽ rời đi. Ông ấy muốn để lại ấn tượng tốt trong mắt người khác.”
Sở Thấm đặt nửa con gà vừa mới chặt lúc ra khỏi nhà lên bàn cái trước cửa phòng rồi nói: “Tiểu Hồng gần đây gầy đi rất nhiều, thím dùng thịt con gà này để nấu canh nhé.”
Con gà này đã bị cô giết từ lâu, nhưng thím Sở biết nhà cô bây giờ nuôi rất nhiều gà nên cũng không buồn đếm, thím Sở trừng mắt nhìn cô: “Con gà béo như vậy mà cháu cũng nỡ giết, cháu cứ giữ lại cho mình đi, thím muốn ăn thì sẽ tự giết.”
Nói xong, lại nhét con gà về.
Sở Thấm có chút né tránh: “Muốn ăn thì có thể tự giết nhưng không thể đối xử tệ với bản thân. Trong nhà thím chỉ có mấy con, còn phải để chúng đẻ trứng, thì giết sao được?”
Thật ra cô đang nghĩ đến tấm vải lụa mà thím Sở đưa cho cô lần trước. Tấm vải trị giá rất nhiều tiền, nhưng Sở Thấm lại chỉ đưa cho thím Sở mười cái bánh quả hồng. Nếu không đáp lại thì cả đời này Sở Thấm sẽ thấy bất an. Thím Sở không biết tính tình của cô, bất đắc dĩ nhìn Sở Thấm một cái, cất gà vào trong bếp.
Thịt của con gà rất tươi, nặng cả cân, bên trong còn có một ít trứng gà non.
Trứng gà non là trứng chưa sinh ra vẫn nằm trong bụng gà. Trong thôn luôn nói con gái chưa chồng không được ăn, Sở Thấm không hiểu sao lại nói vậy, nhưng dù sao cô cũng đã ăn, còn ăn khá nhiều. Thím Sở từ đi từ trong bếp ra, thuận miệng phàn nàn: “Tiểu Hồng dễ dàng giảm cân, dù sao cũng không ai để đói nó.” Sở Kiến gần đây khá hiểu chuyện, biết ở nhà không có nhiều lương thực nên ăn cơm xong thì nằm ở nhà. Thế bảo sao không đói. Còn Tiểu Hồng, con bé đấy hơi tí lại chạy đến Viện Thanh niên trí thức, nói với nó nhưng nó không thèm nghe.”
Sở Thấm kinh ngạc: “Vậy thím còn không vui sao. Ở trong Viện Thanh niên trí thức mọi người đều là học sinh trung học, gần mực thì đen gần đèn thì sáng. Tiểu Hồng chắc chắn đến tìm họ để học. Nói không chừng năm sau khai giảng Tiểu Hồng có thể nhảy một lớp cho thím xem.”
Thím Sở: “Thôi dẹp đi, dù sao cũng không thấy nó học được gì. Dù sao con bé muốn học thì thím sẽ cung cấp, học trên huyện thím cũng cho học, để cháu đỡ phải chạy đến nói thím không tốt với Tiểu Hồng.”
Sở Thấm chớp chớp mắt, ngậm miệng tỏ vẻ im lặng.
Thực ra thím Sở đối xử với hai đứa trẻ như nhau.
Cần đánh thì đánh, cần mắng thì mắng. Sở Hồng và Sở Kiến đều đã lớn như vậy rồi, Sở Thấm cũng nghe nói thím Sở đánh hai đứa rất đáng sợ. Người ta còn nói nếu không phải sợ lãng phí thức ăn trong bụng thì thím Sở còn đánh nặng hơn.
Đương nhiên, hoàn cảnh hiện tại là như vậy, cũng không có gì đáng trách, nguyên chủ cũng tới đây như vậy.
Thím Sở lại nói: “Thôn chúng ta chưa từng có đứa trẻ nào đỗ đại học. Cháu nói xem việc học hành này, không biết là vấn đề của đứa trẻ hay là vấn đề của giáo viên… Đến lúc đó sợ lại phải nhờ quan hệ xin cho nó vào nhà máy. Ôi, lòng tự trọng của con bé cao lắm, không chịu làm việc ngoài đồng đâu.” Nói xong, lông mày bà ấy hơi nhíu lại, vẻ mặt có chút lo lắng.
Sở Thấm nói: “Vậy chắc chắn tất cả đều có vấn đề.”
Về phần giáo viên, không ai trong số họ là chuyên nghiệp cả.
Về phần học sinh, hầu hết đều là những đứa lười biếng.
Tóm lại, trừ khi có những người đặc biệt chăm chỉ và thông minh, nếu không sẽ khó vào đại học.
Sở Thấm không nói chuyện này nữa, nhìn ra ngoài cửa sổ, kể cho thím Sở nghe về việc phát hiện ra hang lợn rừng trên núi.
“Ôi! Đây là chuyện lớn đấy.” Thím Sở sửng sốt, sau đó không khỏi lo lắng: “Cháu phải vào sâu đến cỡ nào, mới nhìn thấy hang lợn rừng.”
Thôi xong! Sở Thấm không ngờ tới điều này.
Vẻ mặt cứng đờ, rồi nói cho có lệ: “Đến lúc đó thím và chú đi cùng cháu là được. Chúng ta không đánh nhau mà chúng ta sẽ đào bẫy ở lối vào hang lợn rừng.”
“Này cháu…”
Sở Thấm đứng dậy đi ra ngoài: “Thím Sở, cháu phải về nhà rồi, buổi chiều cháu còn phải đến thôn Tịnh Thủy tìm anh rể để nói với chú liên lạc với đội vận tải.”
Nói xong, không đợi thím Sở lên tiếng, cô đã chạy lon ton rời khỏi nhà thím Sở. Trương Phi Yến nhà bên đang ngồi ở ngưỡng cửa, cô ấy nhìn thấy Sở Thấm, ánh mắt lặng lẽ chuyển động theo động tác của cô.
Trương Phi Yến nhìn chằm chằm đỉnh đầu Sở Thấm, chỉ cảm thấy có ánh sáng xanh nhạt lóe lên, lắc đầu không nói gì.
“Cô nói chuyện đi chứ.” Sở Thấm cạn lời.
Nó khiến cô cảm thấy khó chịu.
Trương Phi Yến xua tay: “Không sao cô đi đi, hôm nay tôi vừa nghe mẹ nói chuyện với cô.”
Cô dừng lại một chút rồi nói: “Bây giờ không còn liên quan đến cô nữa rồi, cô muốn làm gì thì đi làm đi.”
Đã đến lúc cô ấy phải từ bỏ con người trước đây của mình.
Cái khỉ gì thế.
Sở Thấm không nói nên lời, trợn mắt rồi rời đi với mái tóc đuôi ngựa đung đưa.
Nhìn theo bóng lưng của cô, Trương Phi Yến lẩm bẩm trong lòng: “Chuyện gì vậy? Chồng kiếp trước của Sở Thấm đã kết hôn.”
Mẹ cô ấy kể rằng, Vương Kiến Minh trong thôn yêu đương với một cô gái ở huyện, cũng đã tính đến chuyện kết hôn. Nghe nói nửa tháng nữa họ sẽ kết hôn, có thể thấy cả hai nhà rất hài lòng. Trương Phi Yến thực sự rất tò mò.
Nếu kiếp này hai người họ không thể đến với nhau. Vậy đứa con gái kiếp trước của Sở Thấm còn có thể được sinh ra không?
Nếu không thể thì phải làm sao?
Đợi đã, cô bị điên à. Lo lắng về chuyện này làm gì, cũng không phải con gái mình.
Trương Phi Yến tự ấn đầu mình, đứng dậy vỗ mông rồi đi vào nhà nằm.
Cô ấy không biết Sở Thấm ở kiếp này cuối cùng sẽ có số phận như thế nào, nhưng cô ấy hy vọng người đã thay đổi vận mệnh của rất nhiều người như Sở Thấm, sẽ luôn gặp may mắn.
*
Sở Thấm về nhà, đầu tiên là kiểm tra vật tư.
Thực phẩm được phân phát năm nay ít đến đáng thương.
Gạo đã được phân phát từ lâu, Sở Thấm chỉ nhận được một bao. Ngay cả một người làm việc gần mười ba hoặc mười lăm công điểm mỗi ngày như cô, cũng chỉ nhận được một bao. Thế thì những người khác nhận được ít đến mức nào.
Cô nghi ngờ có vài gia đình, tất cả mọi người cộng lại cũng chỉ nhận được một bao gạo.
Cô cất gạo vào kho, nhưng vì chất lượng kém nên Sở Thấm không cho vào kho đặc biệt có thể kéo dài thời hạn sử dụng. Cô định sau khi ăn hết gạo trong thùng gạo thì sẽ lấy gạo được phát năm nay để ăn. Ngoài gạo ra, còn có khoai lang.
Khoai lang cũng rất ít. Sau một năm làm việc, Sở Thấm chỉ nhận được chưa đến một trăm năm mươi cân khoai lang.
Chậc chậc, đúng là lòng người lạnh lẽo. Thời tiết tuy lạnh, nhưng cũng không lạnh bằng trái tim cô lúc này.
Khoai lang được cho vào trong ba lô không gian, Sở Thấm cũng không biết bây giờ trong ba lô không gian đã chứa bao nhiêu củ khoai lang. Mỗi lần muốn ăn đều chỉ việc lấy ra, nhưng cô luôn cảm thấy mình lấy không đủ.
Sở Thấm cũng không cảm thấy có gì không tốt, cô cũng không nghĩ cần phải ghi lại khẩu phần hay chia theo khẩu phần theo ngày.
Chẳng phải cô đã nỗ lực suốt hai năm qua chỉ vì khoảnh khắc này sao?
Vì để thích gì thì ăn nấy.
Cho dù thịt không thể tùy tiện ăn được, nhưng đến cả lương thực cũng không thể sao. Đồ ăn ngon không thể ăn tùy tiện được, chẳng lẽ khoai lang cũng vậy sao?
Sở Thấm không phải là người thích khổ hạnh, tính cô thích tận hưởng, không ăn khoai lang nhưng cũng không thể keo kiệt như vậy.
Nhìn đống khoai lang nặng chưa đến một trăm năm mươi kí, Sở Thấm tự thấy mình là giàu có cũng không còn đau khổ nữa. Cô đặt những củ khoai lang vào không gian, giữ lại phần đất vương vãi khắp sàn bị không gian loại bỏ.
Còn lại là ngô và đậu nành.
Ngô cũng không được bao nhiêu, cô được chia cho hai bao còn lỏng lẻo, cũng hơi nhẹ, buộc chặt lại chắc chỉ còn khoảng một bao rưỡi.
Hơn nữa, ngô mới chỉ được phơi nắng thôi chứ chưa tuốt, Sở Thấm vẫn phải đem ra sân phơi mới được.
Cô suy nghĩ một lúc, rồi đặt một đoạn tre to bằng ngón tay cái vào giữa hai cây cột dưới mái hiên, dùng vỏ ngô buộc từng cây ngô vào cây tre. Sau ba đến năm ngày phơi nắng có thể tách hạt ngô ra cất đi ăn dần.
Còn đậu nành thì có khá nhiều.
Sở Thấm thử xách lên, không ngờ lại được nhận mười lăm kí, cô kinh ngạc há hốc miệng.
Sợ là năm nay trong thôn sẽ có rất nhiều người phải ăn cơm đậu, Sở Thấm phỏng đoán trong lòng.
Còn đậu xanh, dầu cải và hạt vừng, Sở Thấm đều mang vào hầm cất.
Làm xong mọi việc, Sở Thấm đứng trong sân, cảm thấy cơn gió đầu đông cũng không lạnh lắm, nheo mắt nghĩ đến chỗ lương thực của mình, trong lòng lập tức cảm thấy vui vẻ.
Có thể có nhiều lương thực như vậy, cuộc đời cô cũng chẳng còn gì hối tiếc, đây quả thực là điều tuyệt vời nhất sau khi xuyên không đến đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận