Thập Niên 60 Cường Thủ Kiếm Tiền
Chương 215:
Thời bấy giờ, không dễ gì để mua được kính, phải đến xưởng kính để mua.
Giá cả không được coi là quá đắt, nhưng ở nông thôn của bọn họ, dường như tất cả mọi người đều vẫn dùng cửa gỗ. Khi màn đêm buông xuống và cửa sổ đóng chặt, trong phòng sẽ là một mảng tối om.
Như vậy không những tiết kiệm tiền kính, mà còn tiết kiệm tiền rèm cửa. Còn lúc ban ngày… Ban ngày thì đóng cửa sổ làm gì, hơn nữa ban ngày đều làm việc ở bên ngoài, đâu có ở lì trong nhà chứ. Cho dù là mùa đông, nhịn một chút là mùa đông sẽ trôi qua, không cần phải mua thêm kính.
Sở Thấm lại đổ lỗi lên trên đầu của cậu út Dương, trên mặt không hề có một chút áy náy, chỉ nói: “Là cậu út mua giùm cháu.”
Thím Sở đã hiểu là như thế này!
Bà ấy thắc mắc: “Sao cháu không lắp trong phòng cháu?”
Sở Thấm nói: “Không sao cả, cháu còn có hai tấm, để hôm nào nhân lúc rảnh rỗi thì sẽ lắp vào cửa sổ trong nhà.”
Thím Sở nghẹn ngào, có tiền thật đáng ngưỡng mộ.
Cũng khó trách, Sở Thấm một thân một mình nên lo chính mình là đủ. Vào lúc này, thím Sở lại hơi ngưỡng mộ Sở Thấm, ngưỡng mộ cô có thể tự mình làm chủ nhà mình, không chịu đựng cuộc sống mà bất cứ ai sắp đặt.
Haizz! Thím Sở không thể nói rõ bản thân đang buồn rầu điều gì, chỉ cảm thấy đời này của mình chưa bao giờ sống ngày tháng ung dung tự tại như Sở Thấm, hình như hơi thiệt thòi.
Bà ấy không nói thêm nữa, về nhà mà trong lòng nặng trĩu bâng quơ.
Sở Thấm gãi đầu, không rõ như nào, cũng đóng cửa lại và về nhà chính, cô di dời hai tấm kính để ở nhà chính đến sân.
Kính từ đâu mà có?
Là rút được từ hộp mù của tháng năm, tổng cộng có bốn tấm, hai tấm dùng ở phòng tắm, hai tấm còn lại cô thật sự định lắp ở phòng ngủ.
Nhưng mà, trước lúc đó cô phải điều chỉnh lại kích thước cửa sổ phòng ngủ một chút, điều này phiền phức hơn so với việc lắp kính cho phòng tắm.
Hết cách rồi, cửa sổ phòng ngủ quá lớn, mà kính lại quá nhỏ, kích thước không tương xứng.
Sở Thấm bặm môi suy nghĩ một lúc, quyết định điều chỉnh khung cửa sổ, nới khung cửa bằng gỗ to ra một chút, như vậy có lẽ có thể vừa khớp với kính.
Việc này lại tiếp tục tốn thời gian khoảng năm sáu ngày của Sở Thấm. Cô cũng không làm vội, mỗi ngày sau khi tan làm và trở về mới từ từ đóng khung gỗ, vừa đóng vừa điều chỉnh. Đợi đến lúc tiết Tiểu Mãn, cuối cùng Sở Thấm mới lắp xong cửa kính cho căn phòng.
Bây giờ nhà của cô có cảm giác như mớ hỗn độn.
Xấu tốt đều có, sao lại thế?
Vì có rách nát như nhà kho, lại có xa hoa như phòng tắm. Có nhà bếp tối om, nhưng cũng có phòng ngủ sáng trưng…
Sở Thấm nhìn đến mức bản thân cảm thấy nhức mắt, dứt khoát không tới nghĩ việc này nữa.
Dự kiến sang năm là lúc nạn đói bắt đầu, bây giờ cô còn nhiều việc phải làm.
Khi nạn đói đến, không thể thiếu lương thực, nước và thịt.
Cô có để dành lương thực, nhưng vẫn phải để dành thêm. Năm nay hoa màu trong thôn tăng trưởng rất tốt, đặc biệt là lúa nước.
Người trong thôn dường như cũng nhận ra, mặc dù thời gian rải phân bón hóa học không bao lâu, nhưng tất cả mọi người đều là lão làng trong việc chăm sóc hoa màu, lý nào không nhìn ra hoa màu tốt hay xấu.
Nếu không có gì bất ngờ, lúa nước năm nay chắc chắn bội thu.
Ngoài cái này ra là khoai lang.
Trong quá trình sinh trưởng của khoai lang, kỹ thuật viên Mạc đã hướng dẫn trong thôn bón phân tro.
Nhân tài kỹ thuật cao đúng là nhân tài kỹ thuật cao, trước nay trong thôn sẽ bón phân tro trực tiếp, nhưng người ta lại bảo trộn phân tro và phân bón khác, nói là hiệu quả tốt hơn.
Quả thật tốt hơn, sau khi sử dụng phân tro trộn với phân bón, Sở Thấm cũng nhìn ra khoai lang đang mọc rất tốt, khiến tối hôm đó cô phải vội vàng bón phân giống hệt như thế cho ruộng khoai lang của mình.
Lại thêm hạt giống rau và đậu nành, tuy rằng lượng mưa năm nay không bằng năm ngoái, nhưng bởi vì nguyên nhân mấy con mương chính đã được đào thông, nên hạt giống rau và đậu nành cũng phát triển rất tốt.
Ít nhất mỗi ngày Sở Thấm có một chén sữa đậu nành là có hi vọng rồi.
Uống nhiều sữa bò quá nên cô rất thèm sữa đậu nành, thậm chí Sở Thấm còn nghĩ hay là trồng một ít đậu nành trên núi Hồ Lô.
Nhưng mà không có hạt giống trong tay, nên chỉ đành bỏ cuộc tạm thời.
Về phần nước…
Sở Thấm cảm thấy nạn đói lần này cũng không tới mức bị mất nước.
Thiếu thì chắc chắn thiếu, lượng nước trong núi giảm bớt, mực nước trong sông giảm xuống, ngay cả bên phía Đông Hồ cũng đều nói năm nay ít nước, e là sắp tới có đại hạn.
Nhưng có người chết khát hay không? Có lẽ là sẽ không.
Cô đã thăm dò, gặn hỏi Trương Phi Yến rồi, cô gái này không hề quan tâm đến nước uống, có thể thấy nạn đói của mấy năm sắp tới tạm thời vẫn có thể bảo đảm nước uống cho mọi người.
Cuối cùng là thịt.
Ngoại trừ thịt heo còn có gà hun khói và thỏ hun khói, ba con gà hun khói, bốn con thỏ hun khói, đều đang treo dưới xà nhà.
Những thứ này đủ thì cũng đủ, nhưng trước nay Sở Thấm không chấp nhận bị mắc kẹt, cô quyết định phải tranh thủ thời gian để chế tạo lồng cá, kiếm thêm vài con cá.
Nếu có thể, Sở Thấm thậm chí còn muốn nuôi, nếu như không có điều kiện kia, cũng không biết nuôi thế nào.
Thời gian dần trôi, lại đến lúc thu hoạch hạt giống rau mỗi năm một lần.
Thu hoạch hạt giống rau phải mất khoảng một tháng, về cơ bản là cả tháng không nghỉ.
Cho nên, trước khi bắt đầu, đội trường Hàn bèn bảo người dân trong thôn, đồ gì nên mua thì tranh thủ đi mua trước lúc thu hoạch, nên bồi bổ sức khỏe thì bồi bổ trước khi đợt đồng áng đầu tiên đến, tới lúc đó là không duyệt xin nghỉ phép, không cho trốn việc.
Sở Thấm khỏe như trâu, đâu cần bồi bổ.
Nhưng cô vẫn thật sự muốn mua một thứ, mua gì? Mua nồi.
Khoảng thời gian này, cô rút thế nào cũng không rút trúng nồi sắt, Sở Thấm tuyệt vọng rồi, quyết định đi vào trong xã mua.
Về phần phiếu công nghiệp, Sở Thấm đưa mắt nhìn về phía núi Hồ Lô.
Trên núi Hồ Lô có khu rừng tre, có lần khi Sở Thấm đi tưới nước cho khoai lang trở về, vô tình đi vào trong khu rừng tre kia.
Lúc đó cô đang đuổi theo gà rừng, nhưng mà gà rừng lanh lẹ nên không bắt được, nhưng lại phát hiện một con chuột tre.
Sở Thấm bắt chuột tre rất điêu luyện và lợi hại, bởi vì kiếp trước ở chỗ cô cũng có rừng tre.
Chuột tre ở nơi đó mới hung dữ, biết cắn người, sau khi cắn được thì không hề nhả ra, không cắn đứt một miếng thịt của bạn đã là tốt lắm rồi.
Lúc đó Sở Thấm chỉ dựa vào một thanh tre đã hoàn thành nhiệm vụ bắt được năm con chuột tre, cho tới bây giờ cảm xúc vẫn chưa phai mờ.
Hôm đó là nửa tháng trước, cô bước vào rừng tre.
Chuột tre vô cùng thích sống trong môi trường yên tĩnh khô ráo sạch sẽ, mà khi Sở Thấm bước vào trong rừng tre đó bèn khẳng định nơi đây có chuột tre, bởi vì cô nhìn thấy trong rừng tre có rất nhiều hang do chuột tre đào.
Sở Thấm ngay lập tức chặt một thanh tre, tìm kiếm dấu vết của chuột tre. Sau khi đã tìm kiếm hơn mười phút, cuối cùng phát hiện có chuột tre trong một hang động.
Chuột tre là loài vật ngủ ngày sống đêm, phần lớn ban ngày sẽ ngủ trong hang, Sở Thấm cầm gậy gỗ lên ngay, tìm đúng vị trí và đâm vào. Trong khoảnh khắc đụng trúng chuột tre thì đè nó, đào nó ra, sau đó nhanh tay lẹ mắt dùng tay tóm lấy chuột tre.
Con chuột tre này nặng gần hai ký. Chuột tre sau khi lột da và rửa sạch có thể kho nước tương ngay hoặc hầm để ăn.
Thậm chí nướng cũng được, con chuột tre này đã bị Sở Thấm cho vào trong lò lửa để nướng ăn, phết thêm nước sốt, rải bột ớt lên, ăn đến mức hôm sau miệng bốc hỏa, suýt nữa thì bị phồng rộp.
Trong thôn thì ngược lại, ít có người bắt được chuột tre để ăn. Có lẽ là tại vì trong núi tre ở tương đối gần thôn không có chuột tre, mà chuột tre chắc đều ở trên núi Hồ Lô, phải đi hơn hai ba thậm chí bốn tiếng mới tới.
Loài này không giống gà rừng, càng không giống lợn rừng, nó có dấu vết để lần theo, có hang do chuột tre đào để người ta phát hiện, không cần phải canh bẫy và trông chờ vào vận may.
Cho nên Sở Thấm suy nghĩ, cô muốn có phiếu công nghiệp e là phải nhờ chuột tre rồi.
Rất nhanh, mùa đồng áng thứ nhất đã đến.
Trước khi nó đến, Sở Thấm chuẩn bị xong vật dụng lên núi, chuẩn bị đi đến rừng tre trên núi Hồ Lô.
-
Sáng sớm, gà trống gáy vang, trời đã hửng sáng.
Sau khi thức dậy, Sở Thấm đã hấp vài cái bánh bao và chưng trứng gà hấp để ăn, sau đó thả gà trong lồng ra ngoài, đến vườn rau hái một chút rau bị côn trùng cắn cho gà ăn.
Tiếp theo là nấu cơm trưa.
Đúng vậy, bình thường cô đi núi Hồ Lô đều sẽ mang theo cơm.
Cơm khoai lang còn thừa của tối hôm qua vẫn coi như đủ ăn, hâm nóng xong thì Sở Thấm bỏ hết cơm vào trong hộp cơm, xào thêm hai món rau.
Một món là cải thảo xào, gần đây thứ nhiều nhất trong vườn rau là cải thảo. Cà tím và đậu đũa mà hiện giờ Sở Thấm yêu thích nhất vẫn chưa lớn.
Một món khác là đỉa.
Đúng vậy, chính là đỉa mà cô bắt trong ruộng.
Sở Thấm xào với rau mầm tỏi và ớt, còn cho thêm tương ớt băm mà cô làm, trong quá trình xào đã khiến Sở Thấm không ngừng tuôn nước bọt, rõ ràng bụng vừa ăn no bỗng nhiên lại đói rồi.
Sau đó là dọn dẹp ba lô không gian. Trước tiên, bỏ hết đỉa tích lũy được trong mấy ngày nay ra ngoài, đựng trong một cái hũ gốm nhỏ, dùng nắp gỗ đóng lại, đề phòng đỉa bò ra ngoài.
Cô vừa mới xào hết một phần đỉa xào ớt, bây giờ nhìn dáng vẻ này hình như là vẫn có thể xào năm sáu phần.
Sau đó lấy trứng gà ra ngoài, trong nhà càng ngày càng nhiều trứng gà, Sở Thấm cảm thấy sau này muốn đổi gì thì hoàn toàn có thể dùng trứng gà để đổi một lượt.
Ví dụ như muối ăn, ví dụ như diêm, hoặc ví dụ như kim khâu, cụm từ “ngân hàng mông gà” quả thật sống động.
Thậm chí chỉ cần trứng gà của cô đủ nhiều, cũng có thể dùng trứng gà đổi phiếu công nghiệp, chỉ là Sở Thấm không đành lòng.
Dọn trống hai ba lô là có thể, sau đó Sở Thấm thu dọn xong đồ đạc thì thay quần áo và bắt đầu đi ra ngoài.
Cô cố ý đợi đến lúc Hoàng Đậu Tử không ở nhà mới ra khỏi cổng.
Người này quá cẩn thận nhạy bén, Sở Thấm không muốn để anh ta phát hiện mình đã lên núi Hồ Lô, càng không muốn để anh ta biết được trên núi Hồ Lô thế mà lại có mảnh đất quý này.
Thói quen trước giờ của Hoàng Đậu Tử là thích ăn đến mức tuyệt hậu, nếu như để anh ta biết trong khu rừng tre kia ẩn giấu rất nhiều chuột tre, chắc chắn anh ta sẽ khiến đám chuột tre trong khu rừng tre kia tuyệt tử tuyệt tôn.
Không bắt hết chúng nó thì chưa tính là hết!
Mà tính tình Sở Thấm lương thiện, cô sẽ không làm những việc tuyệt tử tuyệt tôn như này, quyết định giữ lại đời sau cho đám chuột tre.
Sở Thấm tính tình lương thiện mất hai tiếng đồng hồ mới đến được rừng tre của núi Hồ Lô, tiếp đó nhặt thanh tre mà khi đó cô đã để lại trong bụi cỏ, sau đó bắt đầu tìm kiếm hang chuột tre.
Lúc này mặt trời đã lên cao, nhưng mà rừng tre rậm rạp, trong rừng tre không hề cảm nhận được ánh nắng.
“Cộc cộc cộc…”
“Cộc cộc cộc…”
Sở Thấm dùng thanh tre khều nhẹ nhàng.
Tai của cô rất thính, nếu như chuột tre trong hang vừa khẽ động, cô đều có thể nghe thấy.
“Chít chít chít…”
Quả nhiên, trong cái hang này có chuột tre, Sở Thấm cầm gậy tre đâm thẳng vào, tiếp đó đào ra bên ngoài, cúi người là chuột tre đã nằm trong tay cô, sau đó bỏ vào trong ba lô không gian với tốc độ nhanh như chớp.
Cô đã đi vào trong rừng tre một tiếng rồi, trước mắt bắt được hai con chuột tre.
Tiếng thứ hai, cô lại bắt được hai con.
Tiếng thứ ba, bắt được một con.
Đợi đến khi có ánh mặt trời chiếu xuống rừng tre, xuyên qua cành cây chiếu xuống mặt đất loang lổ, Sở Thấm mới ngồi dưới đất bắt đầu ăn cơm.
Rừng tre yên tĩnh, thỉnh thoảng có gió thổi qua, gió thổi lá tre rì rào lay động, lúc có vài cơn gió lớn còn làm cây tre uốn cong.
Cơm còn âm ấm, nhưng vừa hợp để ăn trong thời tiết như này.
Sở Thấm dùng thìa khuấy đều, trong chốc lát cơm đã được phết sa tế, cô ăn miếng này đến miếng khác, ăn đến mức rất là vui vẻ.
Vốn dĩ ăn cơm ở ngoài thiên nhiên thì sẽ ngon miệng hơn rất nhiều, càng không cần nói món mà Sở Thấm ăn là đồ cay, chưa tới hai miếng là đã ăn sạch hết một hộp cơm đầy ắp.
“Ợ…” Ăn xong tiện thể ợ một cái.
Sức ăn của Sở Thấm rất mạnh, khi làm việc nặng nhọc thì càng ăn nhiều đến lạ thường. Cô cũng không sợ người khác nói, dù sao thì ăn được là có phúc mà.
Sau khi cơm nước xong, Sở Thấm tiếp tục tìm kiếm chuột tre.
Mặt trời dần ngả về tây, thời gian đã trôi qua trong lúc tìm chuột tre.
Buổi chiều Sở Thấm không bội thu lắm, về sau e là chuột tre đã học được, thông minh rồi, đến hai giờ rưỡi cô sửng sốt, đã tìm hết hang này đến hang kia mà vẫn không bắt được dù chỉ một con.
Cô xuống núi lúc bốn giờ, bởi vì xuống núi nhanh, Sở Thấm lại còn đi đường tắt, vậy nên chưa đến sáu giờ thì đã đến chân núi.
Hôm nay Sở Thấm đã thu hoạch được tổng cộng bảy con chuột tre, trong đó có hai con có vẻ nặng hơn hai ký rưỡi, ba con khoảng hai ký, hai con chỉ khoảng hơn một ký.
Tóm lại, vẫn xem như tạm được…
Dư sức để đổi phiếu công nghiệp.
Huống chi lần này lên núi còn có thu hoạch khác.
Lúc xuống núi, Sở Thấm đã đổi sang đường đi dễ chạy hơn, cô chạy xuống núi như một con khỉ nhanh nhẹn, trên đường đi đã nhìn thấy rất nhiều dương xỉ mọc trên sườn núi.
Dương xỉ đưa tới cửa mà Sở Thấm còn có thể nhịn sao?
Lúc này cô xoay người để hái, dương xỉ rất nhiều, chưa tới mười phút thì Sở Thấm đã hái đầy nửa giỏ, việc này giống như là lấy không vậy.
Sở Thấm tiếp tục hái, hái thêm năm phút, sau đó phủi tay và tiếp tục xuống núi.
Cô cảm thấy núi Hồ Lô rất có tiềm năng!
Tài nguyên ở đây rõ ràng rất phong phú, đã thế lại là nơi không bị người dân trong thôn đặt chân đến nhiều, thậm chí cô còn phát hiện có rất nhiều nấm tre!
Tuy nhiên là phát hiện ở trong một khu rừng tre khác, rừng tre đó ẩm ướt hơn. Thế nên không tìm thấy một con chuột tre nào cả, ngược lại thì cô đã hái được rất nhiều nấm tre, bỏ vào trong ba lô không gian.
Nếu như những cây nấm tre này có thể sấy khô thì tốt quá, sau khi sấy khô thì cất đó, mùa đông lấy ra nấu canh uống, như vậy Sở Thấm sẽ cảm thấy canh không quá béo.
Thế là trên đường về nhà, Sở Thấm có “mệnh lao lực” lại bắt đầu khuấy động bộ não nhỏ của cô, nghĩ cách để làm ra lò sấy.
Sở Thấm càng nghĩ càng phấn khích.
Lò sấy rất cần thiết, không những có thể sấy khô nấm tre, còn có thể sấy khô những loại nấm khác, thậm chí còn có thể sấy khô rau củ!
Giá cả không được coi là quá đắt, nhưng ở nông thôn của bọn họ, dường như tất cả mọi người đều vẫn dùng cửa gỗ. Khi màn đêm buông xuống và cửa sổ đóng chặt, trong phòng sẽ là một mảng tối om.
Như vậy không những tiết kiệm tiền kính, mà còn tiết kiệm tiền rèm cửa. Còn lúc ban ngày… Ban ngày thì đóng cửa sổ làm gì, hơn nữa ban ngày đều làm việc ở bên ngoài, đâu có ở lì trong nhà chứ. Cho dù là mùa đông, nhịn một chút là mùa đông sẽ trôi qua, không cần phải mua thêm kính.
Sở Thấm lại đổ lỗi lên trên đầu của cậu út Dương, trên mặt không hề có một chút áy náy, chỉ nói: “Là cậu út mua giùm cháu.”
Thím Sở đã hiểu là như thế này!
Bà ấy thắc mắc: “Sao cháu không lắp trong phòng cháu?”
Sở Thấm nói: “Không sao cả, cháu còn có hai tấm, để hôm nào nhân lúc rảnh rỗi thì sẽ lắp vào cửa sổ trong nhà.”
Thím Sở nghẹn ngào, có tiền thật đáng ngưỡng mộ.
Cũng khó trách, Sở Thấm một thân một mình nên lo chính mình là đủ. Vào lúc này, thím Sở lại hơi ngưỡng mộ Sở Thấm, ngưỡng mộ cô có thể tự mình làm chủ nhà mình, không chịu đựng cuộc sống mà bất cứ ai sắp đặt.
Haizz! Thím Sở không thể nói rõ bản thân đang buồn rầu điều gì, chỉ cảm thấy đời này của mình chưa bao giờ sống ngày tháng ung dung tự tại như Sở Thấm, hình như hơi thiệt thòi.
Bà ấy không nói thêm nữa, về nhà mà trong lòng nặng trĩu bâng quơ.
Sở Thấm gãi đầu, không rõ như nào, cũng đóng cửa lại và về nhà chính, cô di dời hai tấm kính để ở nhà chính đến sân.
Kính từ đâu mà có?
Là rút được từ hộp mù của tháng năm, tổng cộng có bốn tấm, hai tấm dùng ở phòng tắm, hai tấm còn lại cô thật sự định lắp ở phòng ngủ.
Nhưng mà, trước lúc đó cô phải điều chỉnh lại kích thước cửa sổ phòng ngủ một chút, điều này phiền phức hơn so với việc lắp kính cho phòng tắm.
Hết cách rồi, cửa sổ phòng ngủ quá lớn, mà kính lại quá nhỏ, kích thước không tương xứng.
Sở Thấm bặm môi suy nghĩ một lúc, quyết định điều chỉnh khung cửa sổ, nới khung cửa bằng gỗ to ra một chút, như vậy có lẽ có thể vừa khớp với kính.
Việc này lại tiếp tục tốn thời gian khoảng năm sáu ngày của Sở Thấm. Cô cũng không làm vội, mỗi ngày sau khi tan làm và trở về mới từ từ đóng khung gỗ, vừa đóng vừa điều chỉnh. Đợi đến lúc tiết Tiểu Mãn, cuối cùng Sở Thấm mới lắp xong cửa kính cho căn phòng.
Bây giờ nhà của cô có cảm giác như mớ hỗn độn.
Xấu tốt đều có, sao lại thế?
Vì có rách nát như nhà kho, lại có xa hoa như phòng tắm. Có nhà bếp tối om, nhưng cũng có phòng ngủ sáng trưng…
Sở Thấm nhìn đến mức bản thân cảm thấy nhức mắt, dứt khoát không tới nghĩ việc này nữa.
Dự kiến sang năm là lúc nạn đói bắt đầu, bây giờ cô còn nhiều việc phải làm.
Khi nạn đói đến, không thể thiếu lương thực, nước và thịt.
Cô có để dành lương thực, nhưng vẫn phải để dành thêm. Năm nay hoa màu trong thôn tăng trưởng rất tốt, đặc biệt là lúa nước.
Người trong thôn dường như cũng nhận ra, mặc dù thời gian rải phân bón hóa học không bao lâu, nhưng tất cả mọi người đều là lão làng trong việc chăm sóc hoa màu, lý nào không nhìn ra hoa màu tốt hay xấu.
Nếu không có gì bất ngờ, lúa nước năm nay chắc chắn bội thu.
Ngoài cái này ra là khoai lang.
Trong quá trình sinh trưởng của khoai lang, kỹ thuật viên Mạc đã hướng dẫn trong thôn bón phân tro.
Nhân tài kỹ thuật cao đúng là nhân tài kỹ thuật cao, trước nay trong thôn sẽ bón phân tro trực tiếp, nhưng người ta lại bảo trộn phân tro và phân bón khác, nói là hiệu quả tốt hơn.
Quả thật tốt hơn, sau khi sử dụng phân tro trộn với phân bón, Sở Thấm cũng nhìn ra khoai lang đang mọc rất tốt, khiến tối hôm đó cô phải vội vàng bón phân giống hệt như thế cho ruộng khoai lang của mình.
Lại thêm hạt giống rau và đậu nành, tuy rằng lượng mưa năm nay không bằng năm ngoái, nhưng bởi vì nguyên nhân mấy con mương chính đã được đào thông, nên hạt giống rau và đậu nành cũng phát triển rất tốt.
Ít nhất mỗi ngày Sở Thấm có một chén sữa đậu nành là có hi vọng rồi.
Uống nhiều sữa bò quá nên cô rất thèm sữa đậu nành, thậm chí Sở Thấm còn nghĩ hay là trồng một ít đậu nành trên núi Hồ Lô.
Nhưng mà không có hạt giống trong tay, nên chỉ đành bỏ cuộc tạm thời.
Về phần nước…
Sở Thấm cảm thấy nạn đói lần này cũng không tới mức bị mất nước.
Thiếu thì chắc chắn thiếu, lượng nước trong núi giảm bớt, mực nước trong sông giảm xuống, ngay cả bên phía Đông Hồ cũng đều nói năm nay ít nước, e là sắp tới có đại hạn.
Nhưng có người chết khát hay không? Có lẽ là sẽ không.
Cô đã thăm dò, gặn hỏi Trương Phi Yến rồi, cô gái này không hề quan tâm đến nước uống, có thể thấy nạn đói của mấy năm sắp tới tạm thời vẫn có thể bảo đảm nước uống cho mọi người.
Cuối cùng là thịt.
Ngoại trừ thịt heo còn có gà hun khói và thỏ hun khói, ba con gà hun khói, bốn con thỏ hun khói, đều đang treo dưới xà nhà.
Những thứ này đủ thì cũng đủ, nhưng trước nay Sở Thấm không chấp nhận bị mắc kẹt, cô quyết định phải tranh thủ thời gian để chế tạo lồng cá, kiếm thêm vài con cá.
Nếu có thể, Sở Thấm thậm chí còn muốn nuôi, nếu như không có điều kiện kia, cũng không biết nuôi thế nào.
Thời gian dần trôi, lại đến lúc thu hoạch hạt giống rau mỗi năm một lần.
Thu hoạch hạt giống rau phải mất khoảng một tháng, về cơ bản là cả tháng không nghỉ.
Cho nên, trước khi bắt đầu, đội trường Hàn bèn bảo người dân trong thôn, đồ gì nên mua thì tranh thủ đi mua trước lúc thu hoạch, nên bồi bổ sức khỏe thì bồi bổ trước khi đợt đồng áng đầu tiên đến, tới lúc đó là không duyệt xin nghỉ phép, không cho trốn việc.
Sở Thấm khỏe như trâu, đâu cần bồi bổ.
Nhưng cô vẫn thật sự muốn mua một thứ, mua gì? Mua nồi.
Khoảng thời gian này, cô rút thế nào cũng không rút trúng nồi sắt, Sở Thấm tuyệt vọng rồi, quyết định đi vào trong xã mua.
Về phần phiếu công nghiệp, Sở Thấm đưa mắt nhìn về phía núi Hồ Lô.
Trên núi Hồ Lô có khu rừng tre, có lần khi Sở Thấm đi tưới nước cho khoai lang trở về, vô tình đi vào trong khu rừng tre kia.
Lúc đó cô đang đuổi theo gà rừng, nhưng mà gà rừng lanh lẹ nên không bắt được, nhưng lại phát hiện một con chuột tre.
Sở Thấm bắt chuột tre rất điêu luyện và lợi hại, bởi vì kiếp trước ở chỗ cô cũng có rừng tre.
Chuột tre ở nơi đó mới hung dữ, biết cắn người, sau khi cắn được thì không hề nhả ra, không cắn đứt một miếng thịt của bạn đã là tốt lắm rồi.
Lúc đó Sở Thấm chỉ dựa vào một thanh tre đã hoàn thành nhiệm vụ bắt được năm con chuột tre, cho tới bây giờ cảm xúc vẫn chưa phai mờ.
Hôm đó là nửa tháng trước, cô bước vào rừng tre.
Chuột tre vô cùng thích sống trong môi trường yên tĩnh khô ráo sạch sẽ, mà khi Sở Thấm bước vào trong rừng tre đó bèn khẳng định nơi đây có chuột tre, bởi vì cô nhìn thấy trong rừng tre có rất nhiều hang do chuột tre đào.
Sở Thấm ngay lập tức chặt một thanh tre, tìm kiếm dấu vết của chuột tre. Sau khi đã tìm kiếm hơn mười phút, cuối cùng phát hiện có chuột tre trong một hang động.
Chuột tre là loài vật ngủ ngày sống đêm, phần lớn ban ngày sẽ ngủ trong hang, Sở Thấm cầm gậy gỗ lên ngay, tìm đúng vị trí và đâm vào. Trong khoảnh khắc đụng trúng chuột tre thì đè nó, đào nó ra, sau đó nhanh tay lẹ mắt dùng tay tóm lấy chuột tre.
Con chuột tre này nặng gần hai ký. Chuột tre sau khi lột da và rửa sạch có thể kho nước tương ngay hoặc hầm để ăn.
Thậm chí nướng cũng được, con chuột tre này đã bị Sở Thấm cho vào trong lò lửa để nướng ăn, phết thêm nước sốt, rải bột ớt lên, ăn đến mức hôm sau miệng bốc hỏa, suýt nữa thì bị phồng rộp.
Trong thôn thì ngược lại, ít có người bắt được chuột tre để ăn. Có lẽ là tại vì trong núi tre ở tương đối gần thôn không có chuột tre, mà chuột tre chắc đều ở trên núi Hồ Lô, phải đi hơn hai ba thậm chí bốn tiếng mới tới.
Loài này không giống gà rừng, càng không giống lợn rừng, nó có dấu vết để lần theo, có hang do chuột tre đào để người ta phát hiện, không cần phải canh bẫy và trông chờ vào vận may.
Cho nên Sở Thấm suy nghĩ, cô muốn có phiếu công nghiệp e là phải nhờ chuột tre rồi.
Rất nhanh, mùa đồng áng thứ nhất đã đến.
Trước khi nó đến, Sở Thấm chuẩn bị xong vật dụng lên núi, chuẩn bị đi đến rừng tre trên núi Hồ Lô.
-
Sáng sớm, gà trống gáy vang, trời đã hửng sáng.
Sau khi thức dậy, Sở Thấm đã hấp vài cái bánh bao và chưng trứng gà hấp để ăn, sau đó thả gà trong lồng ra ngoài, đến vườn rau hái một chút rau bị côn trùng cắn cho gà ăn.
Tiếp theo là nấu cơm trưa.
Đúng vậy, bình thường cô đi núi Hồ Lô đều sẽ mang theo cơm.
Cơm khoai lang còn thừa của tối hôm qua vẫn coi như đủ ăn, hâm nóng xong thì Sở Thấm bỏ hết cơm vào trong hộp cơm, xào thêm hai món rau.
Một món là cải thảo xào, gần đây thứ nhiều nhất trong vườn rau là cải thảo. Cà tím và đậu đũa mà hiện giờ Sở Thấm yêu thích nhất vẫn chưa lớn.
Một món khác là đỉa.
Đúng vậy, chính là đỉa mà cô bắt trong ruộng.
Sở Thấm xào với rau mầm tỏi và ớt, còn cho thêm tương ớt băm mà cô làm, trong quá trình xào đã khiến Sở Thấm không ngừng tuôn nước bọt, rõ ràng bụng vừa ăn no bỗng nhiên lại đói rồi.
Sau đó là dọn dẹp ba lô không gian. Trước tiên, bỏ hết đỉa tích lũy được trong mấy ngày nay ra ngoài, đựng trong một cái hũ gốm nhỏ, dùng nắp gỗ đóng lại, đề phòng đỉa bò ra ngoài.
Cô vừa mới xào hết một phần đỉa xào ớt, bây giờ nhìn dáng vẻ này hình như là vẫn có thể xào năm sáu phần.
Sau đó lấy trứng gà ra ngoài, trong nhà càng ngày càng nhiều trứng gà, Sở Thấm cảm thấy sau này muốn đổi gì thì hoàn toàn có thể dùng trứng gà để đổi một lượt.
Ví dụ như muối ăn, ví dụ như diêm, hoặc ví dụ như kim khâu, cụm từ “ngân hàng mông gà” quả thật sống động.
Thậm chí chỉ cần trứng gà của cô đủ nhiều, cũng có thể dùng trứng gà đổi phiếu công nghiệp, chỉ là Sở Thấm không đành lòng.
Dọn trống hai ba lô là có thể, sau đó Sở Thấm thu dọn xong đồ đạc thì thay quần áo và bắt đầu đi ra ngoài.
Cô cố ý đợi đến lúc Hoàng Đậu Tử không ở nhà mới ra khỏi cổng.
Người này quá cẩn thận nhạy bén, Sở Thấm không muốn để anh ta phát hiện mình đã lên núi Hồ Lô, càng không muốn để anh ta biết được trên núi Hồ Lô thế mà lại có mảnh đất quý này.
Thói quen trước giờ của Hoàng Đậu Tử là thích ăn đến mức tuyệt hậu, nếu như để anh ta biết trong khu rừng tre kia ẩn giấu rất nhiều chuột tre, chắc chắn anh ta sẽ khiến đám chuột tre trong khu rừng tre kia tuyệt tử tuyệt tôn.
Không bắt hết chúng nó thì chưa tính là hết!
Mà tính tình Sở Thấm lương thiện, cô sẽ không làm những việc tuyệt tử tuyệt tôn như này, quyết định giữ lại đời sau cho đám chuột tre.
Sở Thấm tính tình lương thiện mất hai tiếng đồng hồ mới đến được rừng tre của núi Hồ Lô, tiếp đó nhặt thanh tre mà khi đó cô đã để lại trong bụi cỏ, sau đó bắt đầu tìm kiếm hang chuột tre.
Lúc này mặt trời đã lên cao, nhưng mà rừng tre rậm rạp, trong rừng tre không hề cảm nhận được ánh nắng.
“Cộc cộc cộc…”
“Cộc cộc cộc…”
Sở Thấm dùng thanh tre khều nhẹ nhàng.
Tai của cô rất thính, nếu như chuột tre trong hang vừa khẽ động, cô đều có thể nghe thấy.
“Chít chít chít…”
Quả nhiên, trong cái hang này có chuột tre, Sở Thấm cầm gậy tre đâm thẳng vào, tiếp đó đào ra bên ngoài, cúi người là chuột tre đã nằm trong tay cô, sau đó bỏ vào trong ba lô không gian với tốc độ nhanh như chớp.
Cô đã đi vào trong rừng tre một tiếng rồi, trước mắt bắt được hai con chuột tre.
Tiếng thứ hai, cô lại bắt được hai con.
Tiếng thứ ba, bắt được một con.
Đợi đến khi có ánh mặt trời chiếu xuống rừng tre, xuyên qua cành cây chiếu xuống mặt đất loang lổ, Sở Thấm mới ngồi dưới đất bắt đầu ăn cơm.
Rừng tre yên tĩnh, thỉnh thoảng có gió thổi qua, gió thổi lá tre rì rào lay động, lúc có vài cơn gió lớn còn làm cây tre uốn cong.
Cơm còn âm ấm, nhưng vừa hợp để ăn trong thời tiết như này.
Sở Thấm dùng thìa khuấy đều, trong chốc lát cơm đã được phết sa tế, cô ăn miếng này đến miếng khác, ăn đến mức rất là vui vẻ.
Vốn dĩ ăn cơm ở ngoài thiên nhiên thì sẽ ngon miệng hơn rất nhiều, càng không cần nói món mà Sở Thấm ăn là đồ cay, chưa tới hai miếng là đã ăn sạch hết một hộp cơm đầy ắp.
“Ợ…” Ăn xong tiện thể ợ một cái.
Sức ăn của Sở Thấm rất mạnh, khi làm việc nặng nhọc thì càng ăn nhiều đến lạ thường. Cô cũng không sợ người khác nói, dù sao thì ăn được là có phúc mà.
Sau khi cơm nước xong, Sở Thấm tiếp tục tìm kiếm chuột tre.
Mặt trời dần ngả về tây, thời gian đã trôi qua trong lúc tìm chuột tre.
Buổi chiều Sở Thấm không bội thu lắm, về sau e là chuột tre đã học được, thông minh rồi, đến hai giờ rưỡi cô sửng sốt, đã tìm hết hang này đến hang kia mà vẫn không bắt được dù chỉ một con.
Cô xuống núi lúc bốn giờ, bởi vì xuống núi nhanh, Sở Thấm lại còn đi đường tắt, vậy nên chưa đến sáu giờ thì đã đến chân núi.
Hôm nay Sở Thấm đã thu hoạch được tổng cộng bảy con chuột tre, trong đó có hai con có vẻ nặng hơn hai ký rưỡi, ba con khoảng hai ký, hai con chỉ khoảng hơn một ký.
Tóm lại, vẫn xem như tạm được…
Dư sức để đổi phiếu công nghiệp.
Huống chi lần này lên núi còn có thu hoạch khác.
Lúc xuống núi, Sở Thấm đã đổi sang đường đi dễ chạy hơn, cô chạy xuống núi như một con khỉ nhanh nhẹn, trên đường đi đã nhìn thấy rất nhiều dương xỉ mọc trên sườn núi.
Dương xỉ đưa tới cửa mà Sở Thấm còn có thể nhịn sao?
Lúc này cô xoay người để hái, dương xỉ rất nhiều, chưa tới mười phút thì Sở Thấm đã hái đầy nửa giỏ, việc này giống như là lấy không vậy.
Sở Thấm tiếp tục hái, hái thêm năm phút, sau đó phủi tay và tiếp tục xuống núi.
Cô cảm thấy núi Hồ Lô rất có tiềm năng!
Tài nguyên ở đây rõ ràng rất phong phú, đã thế lại là nơi không bị người dân trong thôn đặt chân đến nhiều, thậm chí cô còn phát hiện có rất nhiều nấm tre!
Tuy nhiên là phát hiện ở trong một khu rừng tre khác, rừng tre đó ẩm ướt hơn. Thế nên không tìm thấy một con chuột tre nào cả, ngược lại thì cô đã hái được rất nhiều nấm tre, bỏ vào trong ba lô không gian.
Nếu như những cây nấm tre này có thể sấy khô thì tốt quá, sau khi sấy khô thì cất đó, mùa đông lấy ra nấu canh uống, như vậy Sở Thấm sẽ cảm thấy canh không quá béo.
Thế là trên đường về nhà, Sở Thấm có “mệnh lao lực” lại bắt đầu khuấy động bộ não nhỏ của cô, nghĩ cách để làm ra lò sấy.
Sở Thấm càng nghĩ càng phấn khích.
Lò sấy rất cần thiết, không những có thể sấy khô nấm tre, còn có thể sấy khô những loại nấm khác, thậm chí còn có thể sấy khô rau củ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận