Thập Niên 60 Cường Thủ Kiếm Tiền

Chương 455:

“Anh Hắc Tử của anh?”
Gã khờ vẫn như cũ, không biết mình đã lỡ lời, thậm chí anh ta còn chửi ầm lên: “Nhớ kỹ cô rồi, cô coi chừng tôi! Còn không buông tha chúng tôi, anh Hắc Tử của tôi sẽ thật sự đập chết cô.”
Sở Thấm phun một miếng nước bọt lên trên mặt anh ta: “Tôi phỉ nhổ! Chẳng lẽ anh Hắc Tử của anh còn có thể là công an hay sao, muốn đánh chết tôi thì đánh chết à.”
“Khờ khạo, mày câm miệng cho tao!”
âm thanh vung gậy lại vang lên, Sở Thấm quay đầu, tức giận nói: “Anh mới câm miệng cho tôi!”
Phong cách nói đánh là đánh, nói đâm là đâm của Sở Thấm thực sự khiến người ta sợ hãi, cô nói câm miệng, những người khác thật sự không dám há miệng nữa.
Khờ khạo nhìn những người khác một cách dữ tợn, hùng hồn hầm hổ nói: “Các người đều là người chết đúng không, cô ta không hề tôn trọng đại ca của chúng ta, mà các người lại không phản bác, không nói lời nào, tôi phỉ nhổ, vậy mà anh Hắc Tử còn nhớ tới các người, dẫn các người đến thôn Cao Thụ. Một lũ không có lương tâm, các người chờ xem, tôi chắc chắn sẽ nói với anh Hắc Tử.”
Người bên cạnh: “…”
Sở Thấm khoanh hai tay, bình chân như vại nghe.
Khờ khạo lại quay đầu lại, nhìn Sở Thấm, biểu cảm như thể vô cùng tức giận, ánh mắt như thể căm thù đến tận xương tuỷ.
“Cô cứ chờ đó, anh Hắc Tử của tôi sẽ tới ngay, anh ấy không phải công an, nhưng cũng không khác gì công an của Đông Hồ chúng tôi.” Khờ khạo nói lời hung ác.
Sở Thấm trợn mắt, bày ra dáng vẻ khinh thường: “Dừng, có cái nịt. Công an có súng, anh Hắc Tử của anh có sao!”
“Có…”
“Khờ khạo!”
Sở Thấm sợ hãi trong lòng.
Đệch, con mẹ nó, một tên trộm mà lại mang theo súng, không có võ đức à.
Vốn dĩ cô đã nghe ra có vài điều bất thường trong lời nói của Hoàng khờ khạo, tùy tiện lừa gạt, không ngờ rằng lại thật sự lừa được con cá lớn.
Tuy nhiên có súng, vậy thì nguy hiểm rất nhiều rồi.
Sở Thấm không khỏi toát mồ hôi hột khắp người, nhìn về phía trước, vậy thì gã Hắc Tử kia đang ở đâu?
Trong thôn.
Người trong thôn cũng không phải ăn không ngồi rồi, gần như một nửa người trong thôn đều được huy động, dưới sự truy lùng và đàn áp của vài trăm người, các tên trộm ngô còn lại đã bị bắt gần hết.
Ngoại trừ những kẻ bị Sở Thấm bắt được ở đây và hoảng hốt chạy bừa vào trong nhà người khác, chỉ còn lại bốn năm tên trộm vẫn chưa bắt được, trong đó có anh Hắc Tử có súng như lời kể của Hoàng khờ khạo.
Vào lúc nửa đêm.
Trên sân đập lúa.
“Người cầm đầu là Hắc Tử của Đông Hồ.” Tần Giang nói. Ông ấy rất nhạy bén, chẳng mấy chốc đã thăm dò ra được.
Bây giờ Hàn Định Quốc vẫn hơi bối rối, day ấn đường nói: “Tôi có quen người này, to gan lớn mật, thường xuyên làm việc sai trái. Có rất nhiều bạn bè, cũng có rất nhiều kẻ thù, nghe nói còn từng suýt bị bắt đi cải tạo, sau này thì… có người gánh thay nên anh ta mới được thả ra.”
Nói cách khác anh ta đã từng làm một vài việc, theo lý mà nói cũng nên bị bắt, nhưng mà đã có người giúp gánh tội thay.
Nếu đào sâu thêm về tính cách của người này, chắc hẳn là người liều lĩnh cẩn trọng. Nếu thật sự để anh ta chạy thoát, e là sau này sẽ không thể nào bắt được anh ta.
Dù sao lần trước bằng chứng xác thực, anh ta cũng đã bị bắt, vẫn có thể thoát ra một cách hoàn hảo, không tổn hại, lần này chỉ điểm thì càng không chắc chắn.
“Đồ chó!”
Tần Giang nhịn không được mà nói tục.
Ông ấy cắn răng nói: “Không được, phải bắt được anh ta, nếu không bắt được kẻ cầm đầu, tôi nuốt không trôi!”
Đội trưởng Hàn bất lực: “Bắt đương nhiên là phải bắt, nhưng mấu chốt là bây giờ người đang ở đâu?”
Đúng vậy, bây giờ Hắc Tử đang ở đâu?
Ở nhà Sở Thấm.
Nói đúng ra là ở trên ngọn đồi của nhà Sở Thấm.
Anh ta trốn trái né phải, lại thật sự có thể tránh được người, khiêng bắp ngô đi vào con đường mòn gần đó.
Nhưng anh ta càng thông minh hơn, biết rõ lối vào đường mòn chắc chắn có người canh gác, bèn tạm thời trốn ở bên cạnh, chuẩn bị tìm một cơ hội chạy đi.
Nhưng vào lúc anh ta muốn chạy, lại nghe được tiếng chim kêu rất kỳ lạ, vừa nghe đã biết là ai đó đang kêu.
“Ồ, rất cẩn thận đấy.”
Hắc Tử thay đổi suy nghĩ, chuẩn bị đi con đường thứ hai, đó chính là đi vòng xuyên qua núi.
Nhưng xung quanh thôn Cao Thụ này đều có núi, cụ thể phải đi vòng từ đâu đây?
Vậy thì quay trở ra, đi vòng từ chỗ khác? Cũng được, chỉ là quay về càng xa hơn, phải đi đường núi nhiều hơn.
Hơn nữa, Hắc Tử luôn muốn đi xem thử người ở trong ngôi nhà trên đồi kia.
Người bên ngoài suy đoán vô cùng chuẩn, anh ta thực sự lớn gan, vào lúc này rồi mà vẫn như cũ, dám nghĩ đến hốt cú chót.
Nói làm là làm. Trong bóng tối, Hắc Tử không qua cầu, lén lút lội nước qua sông.
Nhân lúc mây đen đã che khuất ánh trăng, Hắc Tử chạy nhanh, chạy đến dưới chân đồi, khom lưng lẩn tránh sau bụi cỏ.
Vì trời quá tối, anh ta cũng nhìn không rõ động tĩnh ở bên đường, chỉ lờ mờ nghe được có người kêu la đau đớn.
Càng không biết được, chủ của căn nhà mà anh ta muốn trộm đang ở bên đường, một tay cầm gậy một tay cầm dao, vừa đánh vừa đâm, giống như quỷ La Sát.
Hắc Tử lén lút bò lên trên đồi, bước chân nhẹ nhàng, không dám khinh thường.
Cửa là cửa gỗ nặng, khóa cũng là loại khóa mà anh ta chưa từng thấy, không cạy để vào được.
Tường rào thì sao, còn cao hơn anh ta, cao hơn một cái đầu, bên ngoài lại đủ loại cây táo na cao lớn, cây táo na còn cao hơn tường rào rất nhiều, muốn nhảy lên để xem tình hình bên trong cũng không nhìn thấy, chứ đừng nói đến gần.
Phía trước không vào được, Hắc Tử ngay lập tức đoán ra được.
Như vậy thì theo lối bên cạnh.
Đi theo phía bên phải đối diện cửa chính, chưa đi được mấy bước bèn đến rìa đồi, hình như phải xuống dưới sườn đồi, rồi leo từ bên cạnh vào, mới có cơ hội đi vào căn nhà này.
Như vậy bên trái thì sao?
Hắc Tử đi sang bên trái, bên trái là một khoảng đất trống cây cỏ rậm rạp, ở trong đây anh ta không sợ mình sẽ bị phát hiện.
“Là ở đây rồi.” Hắc Tử khẽ nói.
Anh ta vòng qua bụi cỏ và cây cối, càng khó đi, lại càng cảm thấy bên trong ngôi nhà này có đồ tốt.
Hai phút sau, anh ta nhìn thấy một dãy cây táo na vẫn chưa thành hình.
Hắc Tử đắc ý, thầm nghĩ: nhà này cũng thật xúi quẩy, cây táo na được trồng vẫn chưa lớn, xem ra là trồng trễ rồi.
Lương thực và đồ đạc đang chờ anh ta tới lấy!
Hắc Tử cũng là người cẩn thận, sờ con dao trên tay, lại nhìn lại súng trên lưng.
Một bước, hai bước, ba bước…
Cây táo na đúng không, anh ta đẩy ngã ngay một gốc cây táo na vẫn còn chưa lớn, đi xuyên qua khe hở giữa hai cái cây.
Khi nhìn thấy chuồng heo và sân sau ở cách đó không xa, anh ta cười.
Lập tức nhìn xung quanh, nhanh chân đi về phía trước.
Một giây sau:
“A…”
âm thanh vang vọng khắp căn nhà.
Chỉ một chốc, Tiểu Bạch chạy ra từ trong nhà, sủa “gâu gâu gâu gâu” không ngừng ở sân trước.
Mà ở chân núi cách đó không xa, Sở Thấm đang xử lý những tên trộm, lần lượt trói hết các tên trộm, chuẩn bị kéo bọn chúng đến sân đập lúa, sau khi nghe được âm thanh này bỗng nhiên sửng sốt.
“Là nhà tôi!”
Cô mở to mắt, nhét dây thừng trong tay vào tay của Thắng Lợi, chạy nhanh về nhà.
Tiểu Bạch sắp sủa đến khàn giọng, nhưng mà Sở Thấm sợ nó chạy ra khỏi nhà, nên đã dùng tấm ván gỗ chặn hai bên đường của sân sau và trong sân, nó chỉ có thể kêu gào ở sân trước một cách bất lực.
Sở Thấm nhanh đến mức giống như khỉ, mở khóa, chạy vào trong phòng cầm bó đuốc, nhóm bó đuốc và đi về sân sau.
Tiếng hét thảm thiết kia, chắc chắn là vọng đến từ trong bẫy của sân sau.
Sở Thấm vừa sợ hãi vừa phấn khích, dắt theo Tiểu Bạch đi vào sân sau, Tiểu Bạch dựa vào cái mũi siêu nhạy, chạy thẳng đến bẫy ở bên cạnh chuồng heo.
Xem ra trộm đã vào từ khoảng đất trống, vậy chắc chắn anh ta không thấy được ruộng khoai lang và vườn rau của nhà cô.
“Gâu gâu gâu!”
Tiểu Bạch chạy đến bên cạnh một cái bẫy, sủa không ngừng.
Sở Thấm đi theo qua đó, ngọn lửa của bó đuốc vừa rọi, cô đã há hốc miệng, quá sợ hãi, sợ tới mức nắm chặt Tiểu Bạch lùi về sau hai bước.
Đệch đệch đệch!
Mẹ kiếp, là súng có Hắc Tử!
Không, là Hắc Tử có súng chứ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Thấm trắng bệch, vô cùng hồi hộp, tình huống này giống như hai đứa trẻ con cầm hai nhánh cây đánh nhau, trong đó một đứa chợt lấy cây dao sắc bén trong túi ra, dọa cho đứa còn lại sợ đến ngây người, vừa sợ vừa khó hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận