Thập Niên 60 Cường Thủ Kiếm Tiền

Chương 193:

Sở Thấm ngẩn người, nhanh chóng cầm lấy kính viễn vọng, điều này không có khả năng lắm, sói là động vật có tính kiên nhẫn nhất, mới hai ba giờ ngắn ngủi làm sao có thể rời đi chứ?
Chắc chắn phía xa có gì đấy hấp dẫn sói, cho dù năm giác quan của cô nhạy bén hơn nữa cũng không thể so sánh bằng ưu thế bẩm sinh của bầy sói hoang.
Quả nhiên, là gà rừng đi lạc vào mảnh đất này.
Gà rừng từ trước đến nay đều không dễ bắt, biết chạy biết bay, Sở Thấm bắt gà rừng đều là gà rừng bị cô đặt bẫy mới bắt được, xác suất bắt được bằng tay không ít đến đáng thương.
Trong lòng Sở Thấm khẽ động, trong chốc lát phản ứng lại, đây là cô cơ hội tuyệt hảo, bỏ qua lần này không biết phải đợi tới khi nào, nhất định phải nắm chắc.
Cô nhìn chằm chằm hai con sói rời đi đằng kia, thấy chúng nó bị gà rừng hấp dẫn, đi theo sau lưng gà rừng.
“Sáu mươi, tám mươi mét, một trăm mét, một trăm năm mươi mét, hai trăm mét…”
Sở Thấm thầm cầu trong lòng.
Sau khi hai con sói cách mình hai trăm mét, cô bỏ kính viễn vọng xuống, thừa dịp sói hoang canh giữ dưới tàng cây xoay người thong thả bước đi thì từ một bên khác của thân cây to lớn chậm rãi xuống cây.
Cẩn thận không phát ra âm thanh gì.
Sở Thấm cảm thấy mình lúc này và mình kiếp trước thật trùng hợp, giống như trở lại ngày sống sót trong khi tận thế, những kỹ năng săn giết bị cô lãng quên được thức tỉnh.
Cách mặt đất khoảng chừng một mét rưỡi, cô không chờ đợi nữa, nhanh chóng nhảy xuống đất.
Rõ ràng không huấn luyện cơ thể nhiều năm, nhưng bây giờ khi chân vừa chạm đất, cô hung bạo cầm dao đâm về phía con sói hoang!
“Ha hả:”
Hai chân Sở Thấm dùng lực, cơ bắp toàn thân linh động, nhanh nhẹn như con sói hoang phục kích cô trước đó.
Cuối cùng sói hoang cũng kịp phản ứng, không chút tránh né há to miệng muốn cắn vào cái cổ yếu ớt của Sở Thấm, sau khi bị Sở Thấm tránh được mắt nó lộ ra sự hung ác, móng vuốt sắc nhọn hung hăng cào về phía trước.
Sở Thấm cũng không khách khí, lần nữa tránh thoát khỏi móng vuốt của nó, trốn ra sau lưng nó, toàn bộ quá trình chỉ ba giây, nhưng cô lại cảm thấy tốc độ chậm gấp mười lần, bên tai đều là tiếng sói hoang thở dốc.
Không thể đợi nữa, phải nhanh chiến đấu giải quyết cho xong!
Vẫn còn một con sói hoang đang mai phục!
Chỉ thấy tay phải Sở Thấm cầm chặt dao giơ lên thật cao, thuần thục đâm mạnh vào cổ sói hoang, trong nháy mắt máu phun ra nắm lưỡi dao dùng sức xoay một vòng, tạo thành một vết thương cực lớn, sói hoang “Ngao u” một tiếng, thảm thiết kêu lên.
Con sói hoang mai phục kia cũng đi ra, trước tiên Sở Thấm cất con sói vừa đánh hạ vào trong ba lô không gian.
Con sói này bị đâm trúng cổ, máu chảy khắp nơi, đợi lát nữa thả ra mới không làm cô bị thương.
Mà giờ phút này sói hoang mai phục đang chậm rãi tới gần, trong nháy mắt nhìn thấy đồng bọn biến mất, dĩ nhiên Sở Thấm nhìn thấy sự cảnh giác trong mắt con sói hoang này.
Sở Thấm không thể chờ thêm nữa, còn có hai con sói đằng xa.
Cô rút gậy gỗ ra, không chút do dự chạy về phía con sói hoang thứ hai, con sói hoang bị cô khiêu khích, lao thẳng về phía cô mà cắn.
Con sói hoang này rõ ràng không mạnh bằng con trước, nhưng thể lực Sở Thấm tiêu hao nhiều, gậy gỗ mạnh mẽ đập vào đầu nó, khi phát ra một tiếng trầm đục nó cũng hất Sở Thấm ngã xuống đất.
“Á!” Sở Thấm kêu lên đau đớn, con sói chết tiệt này… Cô bị đụng vào bụng.
Nhưng bây giờ cô không rảnh để tâm, bởi vì con sói này đang ở phía trên cô, há to miệng, thậm chí Sở Thấm có thể cảm nhận được hơi nóng kia, có thể thấy được đã ở trong hoàn cảnh mày chết tao sống.
Sở Thấm cắn răng, vẻ mặt dữ tợn, ném gậy sang một bên, lăn một vòng dưới con sói hoang, đồng thời dùng dao mổ lợn đâm vào bụng nó, sau đó lại hướng về phía sau, kéo dao sắc bén rạch ra một vết thương lớn.
Máu chảy tí tách, sói hoang thống khổ kêu rên, Sở Thấm cũng thu nó vào trong ba lô không gian.
Ngay sau đó cô mặc kệ mình có bị thương hay không, cố nén đau chạy như bay đến dưới gốc cây leo lên cây.
Cho đến khi ngồi trên thân cây, Sở Thấm mới thở phào nhẹ nhõm.
Chân cô như nhũn ra, còn không cách nào khống chế mà phát run, cô phải cúi người xuống ôm chặt cành cây, nếu không cô sợ mình không có lực rơi xuống cây mất.
“Phù, thiếu chút nữa chết ở đây.”
Sở Thấm thở phào buồn bực thầm nghĩ. Thật ra trước khi hành động cô còn tìm ra hạ sách khác, chính là bỏ mấy con sói hoang vào ba lô không gian, sau đó ném xuống vách núi.
Sở Thấm nhìn xung quanh dưới gốc cây, không phát hiện tung tích hai con sói rời đi.
Chẳng lẽ không quay trở về?
Không đúng, động tĩnh vừa rồi lớn như thế, làm sao sói hoang không nghe thấy được.
Sở Thấm tốc chiến tốc thắng nguyên nhân chính là vì sợ hai con sói hoang nghe được động tĩnh sau đó quay trở lại, vừa mới đem con sói hoang thứ hai cất vào ba lô không gian, thậm chí một giây cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng leo lên cây mới coi như yên tâm.
Dù sao hai con sói hoang cô có thể ứng phó, nếu bốn con sói hoang thì cho dù có balo không gian ở đây, sợ là cô cũng không xử lý được chúng.
Dù giải quyết được bốn con, chỉ sợ cô kiệt sức và bị thương nặng, tình cảnh này ở trên núi rất nguy hiểm.
Rừng cây yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng chim hót và tiếng nó vỗ cánh bay lên.
Sở Thấm cầm kính viễn vọng bắt đầu quan sát, nhưng quan sát hai ba lần cũng không thấy tung tích hai con sói.
Cô không dám khinh thường, một là sói hoang giảo hoạt, hai là sói hoang mang thù.
Nếu như không xử lý hai con sói này, một thời gian ngắn sau đó cô chắc chắn không dám lên núi Thanh Tuyền nữa.
Sở Thấm ghé vào thân cây thô ráp hận nghiến răng nghiến lợi, lẩm bẩm: “Chúng mày ra đây đi.”
Bây giờ cô đau bụng, hơn nữa cánh tay bị trầy da trong quá trình đánh nhau với sói hoang, chỗ đùi thậm chí cũng bị móng vuốt sói hoang xẹt qua. Lúc ấy may mắn cô né được, nếu không thế nào cũng bị sói hoang xẻo mất một miếng thịt.
Ở trên cây đợi một lúc, Sở Thấm vẫn không thấy chúng nó xuất hiện.
Không còn cách nào khác, mắt thấy sắp 11 giờ, cho dù bây giờ cô lên đường sợ là cũng phải gần 12 giờ mới có thể về đến nhà.
Cảnh giác trong lòng Sở Thấm quay về mức một, này sói hoang chết tiệt chạy đi đâu rồi, không chừng đang ở chỗ nào mai phục cô.
“Chẳng lẽ đuổi theo gà rồi sao?” Sở Thấm buồn bực trong lòng, tay phải cầm gậy gỗ, tay trái cầm dao, vừa đi vừa quan sát.
Đợi đến khi cô đi được chừng ba trăm mét, cuối cùng cũng nghe được động tĩnh rất nhỏ.
Giống như là…
Sở Thấm ngạc nhiên!
Có vẻ như nó đến từ một cái bẫy mà cô đã đào.
“Chết tiệt! Chẳng lẽ rơi vào rồi!”
Sở Thấm ngẩn người, quá đỗi vui mừng, nhanh chân chạy như bay tới, suýt chút nữa rơi giày.
Quả nhiên!
Chỉ thấy hai cái hố một trước một sau đều có một con sói hoang, có một con sói hoang hơi lớn một chút, không bị mũi trúc trong hố làm bị thương, còn đang thử ra sức bò lên.
Nhất thời đùi và bụng Sở Thấm không đau nữa, giống như trong ngày hè nắng chói chang uống liền ba ly nước bạc hà mát lạnh, hận không thể chống nạnh ngửa mặt lên trời cười ha ha.
“Con sói chết tiệt, ai bảo chúng mày dám tấn công tao!”
Sở Thấm hung dữ nói, đánh chết hai con sói cho xong việc, cũng cất vào hệ thống trong không gian.
Dưới mí mắt giải quyết xong bốn con sói, Sở Thấm cũng không sợ bị mai phục nữa, thả hai con sói còn chưa chết kia ra, thừa dịp sói hoang không kịp phản ứng đâm thêm mấy dao, đâm một dao cất vào không gian, lại thả ra đâm tiếp, dùng biện pháp sống đi chết lại giết chết hai con sói.
Điều này làm cho trên người cô dính đầy máu, từ xa nhìn lại giống như là Diêm Vương sống bò ra từ trong biển máu và xác chết.
May mà Hoàng Đậu Tử không nhìn thấy ư Sở Thấm hiện tại, nếu không nhẹ thì chân run, nặng thì không khống chế được, sau đó lại không dám nhìn cô.
Sở Thấm ghét bỏ ngửi ngửi chính mình, quyết định nhanh chóng về nhà, một cỗ máy hình người đầy máu như cô hành tẩu trong núi rất nguy hiểm.
Vì thế cô sửa lại hai cái bẫy, rồi nhanh chóng xuống núi, đi ra khỏi phạm vi núi Thanh Tuyền mới thở phào nhẹ nhõm, đeo gùi đi tiếp.
Lúc đến chân núi vừa lúc ăn cơm trưa, đa số thôn dân đều ở trong căng tin, dọc đường Sở Thấm không gặp ai.
Đương nhiên, nơi cô ở rất hẻo lánh, bình thường ngoại trừ người nhà họ Hoàng cũng rất ít khi nhìn thấy những người khác.
Vì thế Sở Thấm người đầy máu tươi may mà không người bắt gặp, bằng không cô cũng không biết nên giải thích như thế nào.
“Chó ngốc đừng kêu! Là tao.” Sở Thấm thấp giọng nói, sau khi mở khóa Tiểu Bạch nhào tới, thiếu chút nữa đụng ngã Sở Thấm vốn đã bị thương xuống đất.
Sở Thấm không nói nên lời: “Tránh ra tránh ra! Ngốc quá, không nhận ra là tao sao!”
Tiểu Bạch lúc này mới ý thức được, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô, cái đuôi ngập ngừng lắc hai cái liền buông xuống, lại lắc hai cái, vài giây sau cuối cùng cũng nhận ra Sở Thấm khoác da sói, vây quanh cô cười nhếch môi điên cuồng vẫy đuôi, ý đồ lấy lòng Sở Thấm.
Khuỷu tay Sở Thấm lại bị trầy da, tức giận trợn trắng mắt, thở dài ngồi dậy đi về nhà, nhân tiện đóng cửa.
Chó là tự mình nuôi, vẫn có thể ném nó đi.
Khóa cửa lại, sau đó điều đầu tiên cần làm là đun nước để tắm.
Cô thật sự chịu không nổi mùi hôi thối trên người mình, hết cách rồi, máu sói hoàn toàn thấm ướt quần áo, Sở Thấm nghĩ nếu không thể giặt sạch, nói không chừng vất bộ quần áo này đi.
“Không muốn vất mà.” Sở Thấm thì thào tự nói, quần áo này là quần áo sửa từ đồng phục công nhân nhà máy thép, chất lượng rất tốt, cô lên núi xuống đất đều mặc nó.
Nấu một nồi nước lớn, vừa gội đầu vừa tắm rửa, cuối cùng ngâm quần áo trong nước, chờ máu nhả ra.
Sau đó chính là ăn cơm trưa, vẫn ăn bánh nhân thịt lợn hành buổi sáng làm, cộng thêm trứng gà còn thừa trong ba lô không gian, cũng có thể ăn no.
Về phần Tiểu Bạch, Sở Thấm đến căng tin mua cơm, về gọi nó ăn.
Tất nhiên, lúc cô đến căn tin đã rất muộn, hầu như tất cả mọi người đã ăn xong, cũng may thím Tú Hoa thấy cô không tới, để lại thức ăn cho cô.
Về đến nhà, đặt toàn bộ bốn con sói chết trên sân sau.
Cô hơi khó xử, thịt sói không ngon, vừa chua vừa mặn. Đời trước Sở Thấm có thể chấp nhận một hai, nhưng đời này Sở Thấm không đến mức sống chết trước mắt thì không ăn nó, cô không nghĩ ra cách nào có thể ăn ngon.
Nhưng, tốt xấu gì cũng là thịt mà, cũng không thể vứt đi được.
Ngoại trừ thịt, trên thân sói chỉ có da sói là đáng giá nhất, thế nhưng Sở Thấm đâm người nó khắp nơi đều là lỗ máu, làm sao còn có thể lột ra một tấm da nguyên vẹn.
Sở Thấm cảm thấy thật đáng tiếc, cũng không biết bốn con sói này có thể gom góp được một tấm đệm da sói hay không.
“Ai!” Sở Thấm thở dài, không nghĩ tới có một ngày cô cũng sẽ vì thịt mà rầu rĩ.
Lo lắng đề phòng thiếu chút nữa mất mạng sau nửa ngày nghỉ cũng kết thúc, cô có thể về làm ruộng nhưng thật không dễ dàng gì.
Lúc cầm cuốc đi cuốc đất lại có cảm giác thân thiết hoài niệm, giống như tìm được đường sống trong chỗ chết, làm việc nặng hơn nữa cũng không cảm thấy khó khăn.
Chúc ngủ ngon.
Ánh trăng như nước, đêm nay bầu trời trăng sáng ít sao.
Trong phòng ngủ đốt lên hai ngọn đèn dầu, coi như sáng sủa, đặt ở trên tủ đầu giường.
Sở Thấm vén quần áo lên, chỉ thấy vùng da trước bụng màu xanh đen. Còn có đùi và các nơi khác, ban ngày không cảm thấy đau, nhưng đến tối xanh xanh tím tím, lúc này cô mới phát hiện ra bầm tím chỗ này một cái chỗ kia một cái.
“May mà có thuốc.” Sở Thấm thầm nghĩ.
Cô lấy rượu thuốc mua từ chỗ bà nội Tần Hoa trong ngăn nhỏ phía dưới tủ đầu giường ra, sau đó đổ lên tay, đặt ở lòng bàn tay xoa nóng rồi bôi lên vùng da xanh tím.
May mà bụng không có sao, Sở Thấm chịu đựng đau đớn xoa bóp vùng ứ máu.
Ngay sau đó mở hộp mù lấy cồn i-ốt bôi lên vết thương trầy da, vết thương ở khuỷu tay nông, không cần thuốc tiêu viêm nữa.
Nhưng vết thương trên đùi rất sâu, bôi i: ốt xong phải bôi thuốc tiêu viêm.
Hôm nay Sở Thấm cảm thấy vô cùng may mắn khi ở nhà mình thường chuẩn bị rượu thuốc, còn có cả vật tư y tế chữa bệnh.
Làm xong những thứ này, thổi tắt đèn dầu, kéo chăn nhắm mắt ngủ.
Một ngày thăng trầm này…
Trong thôn cứ như vậy yên tĩnh qua vài ngày.

Hôm nay, Hàn Định Quốc thông báo cho nghỉ một ngày, để mọi người có thể làm việc riêng của mình.
Người trong thôn như ong vỡ tổ chạy lên núi, đều lên núi hái rau dại, mà Sở Thấm vốn hái rau dại lại đi lên thị trấn, hôm nay cô phải lên thị trấn!
Nhưng cũng may, không mượn được xe của đội trưởng Hàn nhưng mượn được xe của cậu út Dương.
Đi tới thôn Tịnh Thủy, Sở Thấm nói rõ mục đích đến đây.
Cậu út Dương nói: “Vừa lúc cậu có việc cần làm, cậu đi cùng cháu.”
Sở Thấm liếc mắt nhìn nửa bao lương thực bên cạnh ông ấy đã hiểu được, đây là định đưa lương thực cho Trần Thiên Chương.
“Được, cảm ơn cậu.” Sở Thấm ngồi lên yên sau xe, cậu cháu hai người vừa nhanh chóng đạp xe vừa đi đường tắt, hơn ba giờ đã đến thị trấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận