Thập Niên 60 Cường Thủ Kiếm Tiền

Chương 346:

Có lẽ bọn họ còn lo lắng cho thím Sở, muốn đến xem thím Sở thế nào đó.
Sở Thấm nghe tiếng ồn ào nhao nhao ở phía xa xa, trong đầu bỗng nảy ra một suy nghĩ.
Khoan đỡ, trong thôn sập nhiều nhà như vậy, dù sao cũng không thể để họ thành những người vô gia cư được đúng không?
"Chắc là sẽ hỗ trợ dựng nhà." Thím Sở nói: "Nhưng dựng nhà vào thời tiết này cũng không dễ dàng. Hai người nhà họ Hoàng có thể phải nằm viện, như vậy một hai tháng cũng không xong được. Bà cụ Trương thì được nhà lão Nhị đón về. Những người còn lại thì đến nhà họ hàng ở nhờ, nhà Trương lão đại thì ở trong nhà kho. Nơi đó không phải chỗ người có thể ở được, bốn phía đều thông gió, chắc chắn ông ta không thể ở được."
Sở Thấm suy nghĩ: "Vậy bọn họ dùng gì để xây nhà, bọn họ có tiền không? Hay là tiền của thôn giúp đỡ?"
Thím Sở cười: "Nghĩ cũng đừng nghĩ, trong thôn sao có thể chi tiền ra được, nguyện ý giúp đỡ đã là không tồi rồi."
Sở Thấm suy nghĩ sâu xa, cô cảm thấy bản thân có thể khuyến khích đội trưởng Hàn nung nhiều gạch hơn.
Trong khoảng thời gian này một khối gạch cũng không có sẵn, luôn phải chuẩn bị trước.
Thím Sở nói chuyện một lúc rồi rời đi, Sở Thấm ăn sáng, sau đó cô cầm chổi bắt đầu quét tuyết.
Thôn thì nói không được quét dọn, mùng Một tháng Giêng không được làm gì cả.
Sở Thấm cũng không tin những thứ này, cô nào là xúc nào là quét, cuối cùng tốn hết sức mới dọn sạch sẽ được đống tuyết trong sân.
Sở Thấm nhìn sân nhà sạch sẽ, cô hài lòng gật đầu.
Nhưng dường như quá sạch sẽ, lại cảm thấy Tết mà thiếu thiếu thứ gì đó.
Sở Thấm nhìn lại, cô bừng tỉnh.
Thiếu pháo bông, nhưng bây giờ trong thôn đang gặp tai họa, mọi người làm gì còn tâm trạng mừng năm mới.
Gặp tai họa không chỉ có một mình thôn Cao Thụ, đội trưởng Hàn từ thị trấn về, ông ấy hỏi thăm trên đường, thì biết được thôn nào cũng có nhà bị sập, đến cả xã Dương Tử Câu cũng có!
"Trời ơi! Tết năm nay chán quá."
Ngày đầu tiên của năm 1959, xã Dương Tử Câu đã thảm thiết như vậy, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.
Sở Thấm nhìn thấy sự áp lực đè nén trong mắt Trương Phi Yến, dường như cô có thể nhìn thấy tình trạng thê thảm của năm nay.
*
Tuyết vẫn rơi rất nhiều.
Từ đêm giao thừa đến mùng mười tháng giêng.
Lượng tuyết rơi mỗi ngày gần như đều tăng lên, Sở Thấm phải dọn tuyết hàng ngày, thậm chí hàng đêm đều phải thức dậy đi ra sân xem nóc nhà nhà mình.
Những cành cây cổ thụ không biết bị gãy từ lúc nào, Sở Thấm cảm thấy bản thân như trải nghiệm lại cuộc sống mùa đông giá lạnh kiếp trước.
Mỗi ngày việc đầu tiên khi rời giường là châm lò sưởi đã tắt, sau đó bọc kín bản thân.
Tiếp đến là nấu cháo, trong lúc nấu cháo thì ra sân quét tuyết, nhặt cành cây khô ở xung quanh, rồi mang về nhà, coi như là bổ sung củi dự trữ.
Bởi vì phải châm lò sưởi liên tục cả ngày, số lượng củi dự trữ trong nhà hết rất nhanh.
Thế nhưng Sở Thấm không nóng nảy, dù sao cô cũng đã dự trữ đủ số củi để đốt lò sưởi trong vòng một năm.
Chỉ cần làm hai việc là xúc tuyết buổi sáng và nhặt cành cây khô đã đủ lượng vận động một ngày của cô.
Nhưng Sở Thấm đã sinh tồn trong thế giới mạt thế, cô biết cuộc sống có ăn có uống, hàng ngày ở nhà làm cá mặn là quá an nhàn, sẽ làm mòn ý chí chiến đấu.
Đương nhiên cô cũng không có ý chí chiến đấu gì, ý chí chiến đấu duy nhất mà cô có là đấu với ông trời.
Ở niên đại bây giờ, người nông dân đều kiếm cơm dựa vào ông trời, có ai không phải đấu với ông trời chứ, vì thế Sở Thấm lập một kế hoạch cuộc sống chi tiết cho bản thân.
Sáng sớm sau khi dọn tuyết xong, nhặt cành cây khô, ăn sáng xong, Sở Thấm bắt đầu huấn luyện thể lực mà đã bị cô bỏ quên rất lâu rồi.
Vừa khéo những gì cần dùng thì trong nhà đều có.
Cối xay đó có thể dùng để cử tạ, gậy gộc có thể dùng để kéo xà.
Hàng ngày, Sở Thấm còn tập bài tập thể dục ba lần, bài tập thể dục là đời trước Liên Bang phát hành, cô cảm thấy khá có ích.
Sau khi thực hiện, Sở Thấm sờ cánh tay và bụng, cô cảm thấy chúng cứng lên không ít.
Ừ, cứng rắn mới có cảm giác an toàn.
Bởi vì tuyết rơi nhiều, nên những người bị đưa đến bệnh viện thị trấn hôm mùng một cũng không trở về được.
Xe lừa không thể ra ngoài thôn được, xe đạp cũng vậy, bây giờ Sở Thấm rất khó khăn trong việc đi lại.
Sở Thấm vừa mới tập đu xà đơn xong, cô ngồi trong nhà chính, đang cầm cốc nước bốc hơi nghi ngút, cô nhìn ngọn núi sâu đối diện bị tuyết trắng bao trùm, nghĩ thầm: May mà năm ngoái cô đã giết sói.
Nếu không những con sói hung tàn rất có thể sẽ xuống núi, với thời tiết bây giờ, sói hoang có thể đi trong tuyết, nhưng con người muốn đi lại thì rất khó khăn. Sói còn có bầy đàn, con người thì trực tiếp biến thành mồi của bọn chúng.
Bởi vì tuyết lớn nên các thôn bị cô lập với nhau, cho dù có tin tức gì cũng không biết được.
Trương Phi Yến thở dài, cô ấy nghe thấy cha mẹ đang thương lượng có nên cung cấp một ít lương thực cho nhà bác cả không, thì không nhịn được trợn trắng mắt.
Không ngờ năm nay nhà bác cả lại bị sập.
Đời trước vào đêm ba mươi cũng có chuyện bị sập nhà, nhưng bởi vì nhà cô ấy không bị sập nên Trương Phi Yến không để tâm chuyện này, nên đêm hôm đó cô ấy cũng không nhớ gì.
Kiếp trước là nhà ai bị sập?
Hình như ngoài nhà bác cả cô ấy còn có mấy nhà nữa, à, còn có nhà Sở Thấm.
Thế nhưng Trương Phi Yến cảm thấy chuyện này có sự thay đổi thì cũng hợp lý, dù sao đời này Sở Thấm ở nhà của bản thân, nhà cửa có trùng tu thì đương nhiên không sập được.
Mà nhà bác cả cô ấy... Chỉ có thể nói là đáng đời.
Đời trước nhà Trương Phi Yến không có dọn ra ngoài, vẫn luôn ở cùng bà nội và nhà bác cả.
Mà nhà cửa thì cũng đều là cha cô ấy tu sửa hàng năm.
Đời này nhà cô ấy dọn ra, bác cả lười biếng như vậy, làm gì có chuyện tu sửa nhà.
Trương Phi Yến hận không thể đứng ở cửa nhà bà nội, chống hống ngửa mặt lên trời cười "Ha ha", đáng đời lắm!
Trong đầu nghĩ vui vẻ như vậy, thì bỗng trở lại hiện thực.
Thực tế thì số lương thực nhà Trương Phi Yến đã giảm rất nhiều, cô ấy không có quyền lên tiếng, không thể thay đổi suy nghĩ của cha mẹ.
Bên ngoài tuyết rơi trắng xóa, cô ấy càng nhìn càng thấy bản thân thê thảm và bi ai.
Cho dù cô ấy e ngại năm nay đến, thì cuối cùng nó vẫn đến.
Tuyết rơi đến ngày mười hai tháng giêng thì dần ít đi, sáng sớm Sở Thấm dọn tuyết ở sân thì phát hiện khối lượng tuyết có thay đổi.
Cũng giống như việc ghi lại mực nước, mỗi ngày cô cũng ghi lại khối lượng tuyết động.
Sở Thấm bị nhốt ở nhà hơn mười ngày, ngày ngày ngẩn người với tuyết trắng. Đợi đến khi cuối cùng tuyết cũng rơi ít đi, cô mới có cảm giác nhìn thấy ánh trăng sau khi mây tan.
"Ba ngày nữa." Sở Thấm sờ bông tuyết lạnh như băng nói thầm: "Ba ngày nữa chắc là có thể ra ngoài."
Thật ra mấy ngày nay trong thôn đã có người bắt đầu đi lại, hàng ngày thím Sở dựa vào ống khói nhà Sở Thấm để chắc rằng cô vẫn sống tốt, nên bà ấy cũng không đến thăm cô.
Nhưng người trong thôn đã thu dọn sạch sẽ sân đập lúa, đợi đến khi lượng tuyết giảm xuống vào ngày thứ ba, cuối cùng mọi người tụ tập ở đó đốt lửa sưởi ấm.
Sở Thấm đi ra ngoài, nhà đầu tiên cô đến là nhà chú thím Sở.
Mọi thứ nhà chú thím Sở không tệ lắm, mà Trương Phi Yến bên cạnh lại đầy oán niệm, khi nhìn thấy Sở Thấm, cô ấy không nhịn được oán giận với cô: "Cha mẹ tôi cho nhà bác cả lương thực."
Sở Thấm ngạc nhiên, sau đó cô lạ nói: "Chuyện này cũng bình thường mà."
Bình thường thì bình thường, nhưng đổi lại là cô, cô cũng không cho.
Cô là loại người yêu lương thực như mạng, không có chuyện cô chia lương thực cho người khác xảy ra, dù thế nào cũng không cho.
Thế nhưng niên đại bây giờ tình thân có ràng buộc rất sâu, đặc biệt là giữa anh em có mẹ còn sống, cho dù bình thường quan hệ không tốt thế nào đi nữa, khi nguy cấp không giúp đỡ sẽ bị mọi người đâm chọc sau lưng.
Sở Thấm vỗ vỗ bả vai cô ấy, cô cảm khái nói: "Khó chịu cũng vô dụng, nếu tôi là cô, tôi sẽ giấu hết lương thực đi. Còn cô... Chắc chắn cô sẽ không giấu được, vậy nên hãy cố gắng để họ cho ít nhất có thể."
Có khác biệt rất rõ ràng đúng không?
Cho lương thực là chuyện ván đã đóng thuyền, trái lại cho nhiều hay cho ít thì có thể cân nhắc được.
Trương Phi Yến ngẩn người, cô ấy vội chạy về nhà: "Nghĩ cũng đừng mơ, một cân tôi cũng không cho họ!"
Sở Thấm lắc đầu, một cân không cho là chuyện không có khả năng.
Cô lại đi đến nhà đội trưởng Hàn, nghe nói khoảng thời gian này đội trưởng Hàn cũng bị nhốt ở nhà, cho đến hôm qua mới mạo hiểm lái xe đến công xã.
Khi Sở Thấm đến, đội trưởng Hàn đang nói chuyện với bí thư chi bi bộ thôn, hai người họ thấy cô đến thì ngạc nhiên.
"Sao cô lại tới đây?" Đội trưởng Hàn hỏi, ông kéo ghế dựa bên cạnh chậu than ra: "Ngồi đi, cô ở nhà nhiều ngày như vậy, hôm nay mới thấy ra ngoài."
Sở Thấm cười cười: "Chỗ nhà tôi không dễ đi."
Đúng, nhà Sở Thấm trên núi, di chuyển rất nguy hiểm.
Đội trưởng Hàn hỏi: "Cô tới đúng lúc lắm, vừa khéo tôi có việc cần tìm đến cô."
Sở Thấm: "Chuyện gì vậy?"
Đội trưởng Hàn dí thuốc lá vào chậu than để châm lửa, ông ấy ngồi ở trước cửa chính nói: "Cô có cần gạch không? Trong thôn chuẩn bị tìm lò nung gạch, nếu cô cần thì đăng ký, chúng ta đăng ký cùng nhau luôn."
Sở Thấm mở to mắt: "Tìm lò gạch? Tốn tiền sao, chúng ta không cần xếp hàng sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận