Thập Niên 60 Cường Thủ Kiếm Tiền

Chương 325:

Thím Sở cười nói: “Thím Trương cũng muốn làm bánh quẩy sao.”
Sở Thấm đặt đồ lên bàn: “Thế làm cùng nhau thôi, cũng làm thôi mà.”
Làm bánh quẩy cần dùng rất nhiều bột mì, đường và dầu, còn cần dùng trứng gà nữa.
Mấy món này ở nông thôn có cả, mỗi người mang một phần đến rồi bắt đầu làm.
Thím Sở có sở trường làm món này, lúc nhào bột cũng do bà ấy làm.
Sở Thấm nghiêm túc ghi nhớ trình tự từng bước thím Sở làm, thấy thím Sở chia ba phần bột đổ vào một cái thay gỗ to rồi thêm dầu, muối và đường vào.
Đúng vậy, còn phải bỏ muối vào nữa.
Bà trộn lên rồi thêm trứng gà, sau đó trộn tiếp, trộn đến khi kết dính lại thì nhào thành một cục bột.
Lúc thím Sở nhào bột, Sở Thấm tự giác đi nhóm lửa, đợi bà ấy nhào bột xong chuẩn bị làm thì Sở Thấm lấy khăn ra lau bếp lò.
Thím Trương nhìn mà ganh tị.
Không phải bà ấy thích mắng Phi Yến nhà bà, mà là Phi Yến nhà bà còn chẳng được một nửa con nhà người ta.
Không chỉ về mặt làm việc mà còn cả về khả năng quan sát nữa.
Nhìn Sở Thấm nhà người ta có thể làm xong mọi chuyện trước khi thím nhà người ta dặn, lại còn làm rất cẩn thận nữa.
Phi Yến nhà bà… chắc giờ này còn đang nằm trên giường ngủ.
Thím Trương cảm thấy so sánh hai người với nhau chỉ khiến người ta tức chết, nhưng dẫu sao đó cũng là con gái bà, có chê bai cũng là của nhà bà.
Bà thầm thở dài, vứt vỏ trứng ra sân cho gà ăn rồi xếp mấy cái ghế ra, trong lúc đợi cục bột lên men, mọi người ngồi trong sân trò chuyện.
Hôm nay không có tuyết rơi, mặt trời sáng giữa không trung, ánh nắng giúp người ta thấy ấm áp trải đều khắp sân.
Sở Thấm nhìn xung quanh, đến lâu thế rồi mới nhớ đến chú Sở bèn hỏi: “Thím, chú đâu ạ?”
Thím Sở bĩu môi: “Chú của cháu lên núi đốn củi rồi, ở trong nhà lâu quá, cuối cùng bị thím đuổi lên núi.”
Thím Trương không khỏi che miệng cười, sáng nay lúc còn ở nhà, bà nghe thấy tiếng nhà bên cạnh đánh nhau.
Thím Sở đắc ý nhướn lông mày sắp cao đến tận mang tai, cảm giác chuyện lấy lại tiền của chú Sở cực kỳ tốt.
Bà ấy lại nói: “Sở Hồng và Sở Kiến đang đi học, Sở Hồng còn đỡ, Sở Kiến lười biếng y như cha nó.”
Nói xong bà ấy lại nhìn Sở Thấm, buồn bực nói: “Nhà họ Sở mấy đứa toàn là con gái được hưởng từ tổ tiên, chú và em trai cháu toàn là đồ lười biếng, kỳ lạ thật đấy.”
Sở Thấm: “...”
Cũng không hẳn, chắc chỉ có một mình Sở Hồng thôi.
Sở Hồng là một hạt giống tốt, người ở nhà suốt không ra ngoài như Sở Thấm cũng nghe được hai thầy giáo trí thức nói Sở Hồng học rất giỏi.
Họ nói cô ấy có thiên phú, học một chút là hiểu.
Họ nói cô ấy chăm chỉ nỗ lực, bài tập phải làm gấp đôi người khác nhưng không hề dối trá mà hoàn thành cực kỳ nghiêm túc.
Sở Thấm rất bội phục những người như thế, cô cảm thấy dù mình có xuyên qua sớm hơn, xuyên vào nguyên chủ lúc có độ tuổi như Sở Hồng thì cô cũng không học được như Sở Hồng.
Lúc cô đi học, khả năng tiếp thu còn lâu mới bằng Sở Hồng, mà khả năng này không thể tăng lên chỉ nhờ sống lại, xuyên qua hoặc là trưởng thành hơn được.
Thím Trương nghe mà lòng lại chua xót.
Chết mất, có phải nhà họ Sở chôn mộ tổ tốt nên phong thủy tốt không, nếu không sao lại có hết hạt giống này đến hạt giống khác vậy.
May mà thím Sở không nói về chủ đề này nữa, bà ấy và thím Trương nhắc đến chủ đề gây sốt nhất trong mười dặm gần đây.
“Ôi này, thế là mảnh đất chỗ nông trường cải tạo lại để xây nhà máy thật à?” Thím Sở cắn hạt dưa hỏi, tiện tay đưa một ít cho thím Trương.
Cái gì thím Trương cũng biết, tin nào bà cũng hay.
Bà gật đầu nói: “Có lẽ thế, còn có người đến hỏi bí thư công xã nữa, nhưng bí thư công xã không nói.”
Nói rồi bà nhìn ra ngoài, thấp giọng nói: “Bà không biết thôi, hình như bí thư công xã của chúng ta định chuyển đi nơi khác, không biết bí thư mới như thế nào, có năng lực ra sao nữa.”
Sở Thấm tự nhủ trong lòng: Cái này phải hỏi Trương Phi Yến nhà thím, cô ấy biết rõ nhất.
Thật ra Sở Thấm cũng rất tò mò, dẫu sao năng lực và phẩm hạnh của bí thư công xã cũng liên quan đến tương lai của bọn họ.
Thời gian trước, đội trưởng Hàn không chống đỡ nổi nữa, một ngày trước khi Sở Thấm đi đập chứa nước thì tổ chức cho người đi đào hố để xây lò phân lân khử oxy.
Chỗ vốn là đất hoang ở thôn Bắc Nguyên giờ mọc lên như nấm, khắp nơi toàn là hố đào.
Sở Thấm không dám đi đến đó, cô sợ mình bất cẩn ngã xuống hố.
Chỗ đó dù có là lợn rừng hay sói hoang cũng chẳng đi được mấy bước!
Nhắc đến lợn rừng và sói hoang, Sở Thấm lại nghĩ mình có cần đi một chuyến lên núi trước khi tuyết rơi ngập núi hay không, đặc biệt là đến đỉnh Thanh Tuyền và núi Bạch Thạch, cô đặt bẫy ở cả hai nơi.
Chỉ là bột chưa lên men xong, nhà thím Trương bên cạnh có tiếng động vang lên.
Đó là Trương Phi Yến. Cô ấy không thể tin nổi nói: “Cái gì? Xây nhà máy gì cơ!
Tiếng hét này làm người ta giật mình kêu lên, Sở Thấm chưa kịp phản ứng lại đã thấy một cái đầu thò lên trên bức tường giữa hai nhà: “Mẹ, mẹ nói xây nhà máy gì thế?”
Người lạnh nhạt như Sở Thấm, lúc này cũng không nhịn được mỉm cười.
Miệng Trương Phi Yến đầy bọt, tay cầm bàn chải đánh răng, vội vàng không kìm nổi mới hỏi.
Thím Trương đứng phắt dậy: “Nhóc thúi này, muốn dọa chết mẹ à.”
Trương Phi Yến nhổ bọt trong miệng ra, tựa vào tường tròn mắt hỏi: “Mẹ, mẹ nói cho con muốn xây nhà máy gì trước đã?”
Thím Trương ngồi xuống, không nhịn được nói: “Xây nhà máy gì cũng chẳng liên quan đến chúng ta, hỏi nhiều thế làm gì?”
“Có liên quan chứ, sao lại không liên quan?”
Tim Trương Phi Yến đập thình thịch, sau đó cô ấy nhìn về phía Sở Thấm.
Sở Thấm: “...”
“Không phải chứ, cô nhìn tôi làm gì?”
Cô rất yên lặng, qua phản ứng của Trương Phi Yến có thể thấy đời trước không xây nhà máy, nhưng chuyện này không liên quan gì đến cô thật.
Chuyện khác ít nhiều gì cô cũng tham gia vào, hoặc là chỉ giúp một tay, vì có cô xuất hiện mà xảy ra hiệu ứng cánh bướm.
Nhưng chuyện lớn như xây nhà máy, một cái đập cánh nhỏ của Sở Thấm sao có thể gây ra thay đổi to lớn như vậy được?
Đúng vậy, Trương Phi Yến cũng đang suy nghĩ, làm sao mà Sở Thấm thúc đẩy được?
Hai người nghĩ nát óc cũng không ra vì chuyện trên thế gian này vốn đều liên quan đến nhau.
Năm nay phong cách phóng đại đang rất thịnh hành, trước kia sản lượng khắp mọi nơi đều “liên tục tăng lên”, nhưng tăng lên thật hay giả thế nào sao lại không có số liệu?
Có những chuyện không thể động vào không có nghĩa là không điều tra ra.
Đến lúc cấp trên bắt đầu thanh tra, có bao nhiêu sản lượng một mẫu đều cử người điều tra rõ ràng.
Trùng hợp thế nào mà sản lượng công xã Dương Tử Câu của huyện Tân Minh xếp thứ 31 toàn thành phố, còn đời trước xếp thứ 30.
Cũng không kém thôn xếp trước nhiều lắm, mà lượng chênh lệch này lại bằng lượng mà thôn Cao Thụ giao thiếu.
Điều trùng hợp hơn là người ta chỉ kiểm tra 30 công xã đầu tiên, xã Dương Tử Câu xếp thứ 31 nhưng cũng không thoát đưuọc.
Vì thế mà công xã Dương Tử Câu sắp chào đón một bí thư công xã khác hẳn đời trước.
Mà Sở Thấm và Trương Phi Yến không biết những chuyện này.
Bí thư mới là người trên tỉnh, khả năng không tệ, bối cảnh thâm sâu.
Bây giờ bà ấy đang chuẩn bị nhâm chức vào năm sau.
Theo lý mà nói, bà ấy sẽ không đến công xã Dương Tử Câu, với quan hệ trong nhà, chắc là bà ấy sẽ được phân đến nhậm chức ở một công xã có giao thông thuận lời, nhân khẩu nhiều, diện tích lớn.
Nhưng vẫn câu nói đó, nhà người ta có quan hệ.
Tỉnh sắp xây dựng một nhà máy quốc doanh, cụ thể là nhà máy quốc doanh Hồng Tinh, dù nói là làm dưới danh nghĩa nhà máy sắt thép nhưng thực tế không do nhà máy sắt thép quản lý.
Bao gồm cả việc chọn địa phương, ba địa phương lúc đầu đều có ưu điểm, khuyết điểm riêng, sau khi bàn bạc với nhau, học quyết định loại bỏ vị trí ngoại thành phía Nam.
Nơi đó nhỏ quá nên không đủ dùng.
Người dân còn hỗn loạn, không quá yên bình, dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Sau đó bọn họ phân vân giữa thành phố Thượng Nguyên và huyện Tân Minh, bàn bạc một lúc lâu mà vẫn khó quyết định.
Thành phố Thượng Nguyên có các công trình từ cơ sở, nhưng huyện Tân Minh có tàu lửa.
Thành phố Thượng Nguyên có nhiều nhân khẩu, nhưng xung quanh huyện Tân Minh toàn là núi, tuy đường nhỏ nhưng dễ sửa chữa, sau khi sửa có thể nối thẳng từ nhà ga ra đường lớn, có thể bảo vệ tốt cho nhà máy máy móc.
Cuối cùng bọn họ quyết định bỏ phiếu, huyện Tân Minh giành được quyền sở hữu nhà máy máy móc kia chỉ với một phiếu hơn.
Một phiếu đó là ông cậu của bí thư mới bình chọn, ông ấy cũng không biết phải chọn thế nào, nhưng cháu gái đã muốn đến huyện Tân Minh làm bí thư thì ông ấy cũng tiện tay bầu cho huyện Tân Minh.
Không ai ngờ lại chỉ chênh nhau một phiếu.
Ông cậu không hiểu lượt phiếu của mình chấn động đến mức nào, ông ấy về nhà than với cháu gái: “Văn Quân à, cháu may mắn phết đấy, lúc nhà máy mới được xây dựng thì nơi cháu sắp nhậm chức cũng có luồng gió mới, cháu tự tính toán xem nhé.”
Tần Văn Quân ngạc nhiên.
Bánh trên trời rơi xuống sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận