Thập Niên 60 Cường Thủ Kiếm Tiền

Chương 432:

Có rất nhiều người, ít nhất cũng hơn một trăm.
Đây đúng là chuyện lớn.
Hai chân Trương lão đại nhũn ra, trong lòng không kiềm chế được nghĩ muốn trốn về nhà để tránh thoát khỏi trận đoạt lương thực này.
Muốn cướp lương thực thì cứ cướp đi, mạng sống mới là quan trọng nhất.
Nhìn quy mô này, chắc chắn lát nữa sẽ dùng binh khí đánh nhau cho xem.
Còn mang theo lưỡi hái nữa kìa!
Vừa mới dứt lời, đội trưởng Hàn đang tập trung cắt lúa ngẩng đầu lên nhìn theo hướng tay ông ta chỉ.
Sắc mặt ông ấy lập tức thay đổi, giây tiếp theo trong thôn có tiếng người gõ vang chiêng sắt.
“Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng…”
“Mau tập hợp lại, có người muốn tới cướp lương thực!”
“Không được để bọn họ động vào lương thực của chúng ta!”
“Là thôn Lưu Lý, tổ sư cha bọn họ, lũ súc sinh, đều là hàng xóm với nhau mấy thế hệ, vậy mà cố tình kéo người đến, tôi xem bọn chúng có dám cướp nơi khác không!”
Nhìn hướng bọn họ đi tới chỗ người dân thôn Lưu Lý, Sở Thấm đứng thẳng dậy, đôi mắt chợt trừng lớn.
Trái tim cô đập thình thịch, sau đó cảm thấy có điều gì đó bất thường.
Thôn Lưu Lý không bình thường.
Thấy bọn họ đi đường bình thường, trên người không có sát khí, dáng vẻ không giống tới đoạt lương thực.
Đội trưởng Hàn cũng cảm thấy như vậy.
Ánh mắt đầu tiên là bị dọa sợ, nhìn thêm lần nữa… Ờm, ông ấy hiểu rồi.
Thôn Lưu Lý thật sự là thừa nước đục thả câu, à không, với tình huống hiện tại phải là ngang nhiên cướp giật mới đúng.
“Lão Cảnh, sao ông lại tới đây?” Đội trưởng Hàn vẫy lưỡi hái trên tay, sau đó đá bùn đất bám nặng nề trên đế giày ra, đi lên bờ ruộng trên đường hỏi đại đội trưởng thôn Lưu Lý.
Những người khác trong thôn Cao Thụ đều cau mày, đôi mắt đỏ au, mỗi người đều cầm lưỡi hái hận không thể ra tay lập tức nhưng giây tiếp theo nhìn thấy đội trưởng Hàn thân thiện như vậy, không khỏi sửng sốt.
Đại đội trưởng thôn Lưu Lý là lão Cảnh mỉm cười nói: “Tôi vừa thấy trời mưa to, nghĩ đến thôn các ông năm nay thu hoạch không tồi, sợ cơn mưa lớn này sẽ phá hoại một năm bận rộn của mọi người, vì vậy tôi đã dẫn theo người trong thôn mình tới giúp các ông.”
“Có chuyện gì vậy?” Trương lão đại đứng bên cạnh lẩm bẩm.
Khuôn mặt chú Hoàng ngơ ngác: “Tôi có biết gì đâu, có điều xem ra lão Cảnh không giống tới đây gây rắc rối.”
Lúc này, đội trưởng Hàn ẩn ý nói: “Phải không? Mọi người tới đúng lúc lắm, nhưng mà nói hỗ trợ cũng chỉ có thể là hỗ trợ thôi.”
“Này, đội trưởng...” Người trẻ tuổi bên cạnh lão Cảnh vội vàng muốn nói chuyện.
Lão Cảnh giơ tay ngăn lại, cắt ngang lời anh ta: “Nghe tôi nói.”
Sau đó ông ta mỉm cười: “Tất nhiên là hỗ trợ, hai thôn chúng ta có quan hệ như thế nào, chẳng lẽ còn có thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao?”
Đội trưởng Hàn nghĩ thầm: Hừ, tôi không tin các người thật sự muốn giúp đỡ đơn thuần như vậy!
Sở Thấm chậm rãi đi tới, cô tò mò hỏi: “Chú Cảnh, thôn Tịnh Thủy bên cạnh cũng ở đây sao?”
Những người khác vừa nghe, trong lòng liền để ý.
Sở Thấm coi như hỏi thẳng vào vấn đề.
Nếu thôn Tịnh Thủy cũng tới cùng người thôn Lưu Lý để giúp đỡ, vậy thì người thôn Lưu Lý thật lòng muốn tới giúp.
Bởi vì thôn Lưu Lý không thể đắc tội hai thôn lớn ở lân cận.
Nếu một mình chiếm đoạt thôn Cao Thụ, có khả năng kết quả đó là hai bên đều thiệt hại.
Hơn nữa nếu có gan cướp cả thôn Tịnh Thủy và thôn Cao Thụ… Có thể nói là đoạt đi rồi cũng không giữ được.
Chỉ sợ vừa mới mang lương thực chở đi, thôn Cao Thụ và thôn Tịnh Thủy hợp tác đoạt lại lương thực, thậm chí còn muốn cướp đi.
Lão Cảnh ngoài ý muốn nhìn Sở Thẩm một cái, ông ta gật đầu: “Tôi dẫn theo chín mươi chín người, mà bí thư chi bộ của thôn Tịnh Thủy bên cạnh cũng dẫn theo chín mươi chín người.”
Nói cách khác, số lượng người giống nhau.
Mọi người rốt cuộc cũng yên tâm, ánh mắt nhìn nhóm người này dâng lên niềm vui.
Đội trưởng Hàn cười ha ha: “Được, thôn Cao Thụ chúng tôi nhận lòng tốt của mọi người!”
Lão Cảnh hài lòng, ông ta xoay người vung tay lên: “Thất thần làm cái gì, đã lâu không cắt nên quên phải không? Tất cả đều ra ngoài ruộng đi!”
“Vâng…” âm thanh vang dội bầu trời, bao gồm một trăm người thôn Lưu Lý bao gồm lão Cảnh đều tản ra đồng ruộng của thôn Cao Thụ.
Lúc này, ba thôn dường như biến thành hai thôn, mặc kệ là ở thôn này hay là thôn Lưu Lý đều tập trung toàn bộ năng lượng không hề trốn tránh, mọi người đều dùng mười hai phần lực giúp đỡ gặt lúa.
Có hơn một trăm sức lao động cường tráng gia nhập, tốc độ gặt lúa nhanh hơn rất nhiều.
Trong lòng Sở Thấm không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù một người cắt nửa mẫu đất, một trăm người có thể cắt năm mươi mẫu, năm mươi mẫu ruộng lúa... Việc này có thể cứu sống biết bao nhiêu người.
Mưa rơi tí tách và dần tạnh.
Trên đồng ruộng im lặng như tờ, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng chim hót rất dễ nghe.
Sở Thấm cong eo nhanh chóng thu hoạch, lúc này mưa đã tạnh, tốc độ cô thu hoạch càng nhanh.
Đây là trận mưa lớn đầu tiên trong năm nay, cơn mưa này thấm vào đất đai, mùi hương của bùn đất và hạt lúa hòa trộn vào nhau, xộc thẳng vào mũi của cô.
Mùi hương này khiến người khác yên tâm.
Bùn đất, lương thực và nước, trước đây là những thứ làm cho người nông dân yên tâm.
Thu hoạch, tiếp tục thu hoạch.
Một xe rồi lại một xe lúa được vận chuyển đến căng tin.
Căng tin không còn chỗ chứa, nên bọn họ xây một nhà kho bằng gỗ ở khu đất trống ngay lối vào đồng ruộng và căng tin.
Dù là vậy cũng không đủ chỗ chứa được.
“Định Quốc à, phải làm sao đây?” Ông cụ Từ cau mày hỏi.
Hàn Định Quốc cũng lo lắng, hiện tại ông ấy không thể quản nhiều như vậy, cần thu thì thu, có thể thu được bao nhiêu thì thu bấy nhiêu. Nếu thật sự có mưa đá, chờ cơn mưa đá gần nhất xảy ra, ngoài ruộng có bao nhiêu mẫu cũng đều mất sạch.
Sở Thấm vừa cắt vừa nghe cuộc đối thoại của đội trưởng Hàn, trong lòng khẽ nhúc nhích.
Cô có một ý tưởng, nhưng tạm thời cứ nghe ngóng trước đã.
“Nếu không lại xây thêm vài cái nhà kho bằng gỗ?” Đội trưởng Hàn nói: “Thật sự hết cách rồi, chỉ có thể mang tạp vật bên trong lấy ra, như vậy cũng có thể có chỗ để lương thực.”
Ông cụ Từ lắc đầu: “Không đủ, hoàn toàn không đủ. Chúng ta còn phải giữ lại một ít đất trống để đặt than và củi. Hơn nữa bởi vì hạt lúa ướt cần phải phơi khô, phải trải nó ra thật mỏng, nếu không nó sẽ không khô.”
Đội trưởng Hàn im lặng suy nghĩ.
Đúng lúc này, Sở Thấm đột nhiên đi tới, lặng lẽ hỏi: “Đội trưởng, ông nghĩ ra biện pháp nào chưa? Nếu chưa hãy nghe tôi nói thử, tôi có một cách nhưng không biết có nên nói hay không.”
Hàn Định Quốc: ...
Ông ấy sợ nhất trong miệng Sở Thấm phát ra câu “Có nên nói hay không”.
Bởi vì nó có nghĩa là không đáng tin cậy lắm.
Tuy nhiên hiện tại hết cách rồi, Sở Thấm thường xuyên có thể hỗ trợ ý tưởng để giải quyết các vấn đề khó, nghe thấy vậy cũng không sao.
Sở Thấm khó hiểu hỏi ông ấy: “Tại sao ông không phân phát hạt lúa ướt đó cho người trong thôn, để họ mang hạt lúa về nhà mình hong khô, như vậy có thể lược bỏ rất nhiều việc.”
Giống như chuyện xây nhà kho bằng gỗ.
Hơn nữa, phân phát lúa cho người dân chắc chắn sẽ được mọi người chăm sóc cẩn thận hơn, bởi vì ai không hong khô tốt đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đội trưởng Hàn bất lực nói: “Cô nghĩ tôi không nghĩ tới sao? Nhưng mà .... Tôi hỏi cô một câu, cô cảm thấy mỗi người dân trong thôn đều có thể trộm một ít lúa không?”
Nếu thật sự phân phát cho bọn họ, chẳng khác nào thả chuột vào thùng dầu, có thể thừa nhiều hay ít lương thực còn phải xem lương tâm của bọn họ.
Sở Thấm thở dài một hơi: “Trước tiên ông nên cân ký, sau đó phân phát hạt lúa xuống sau. Nếu sợ có người trộm lúa, vậy phân chia cho mỗi nhà số lượng hạt lúa bằng nhau, bao gồm cả nhà ông và nhà bí thư chi bộ, do đó sau khi hong khô có thể thừa nhiều hay ít, trong lòng ông cũng biết rõ.”
Đội trưởng Hàn suy tư.
Sở Thấm tiếp tục nói: “Còn nữa, mọi người đều có số lượng hạt lúa ướt giống nhau, cho dù có trộm cũng không dám trộm nhiều.”
Đúng vậy, bởi vì mọi người đều giống như nên sẽ dò xét lẫn nhau.
Nhà người nào hong khô qua ít lúa, không cần đội trưởng Hàn lên tiếng đã có người hỗ trợ ra tiếng.
Nói tóm lại, hạt lúa là của chung tất cả mọi người, nếu lòng tham quá nhiều thì không ai có thể chịu đựng được.
Đội trưởng Hàn bừng tỉnh đại ngộ, ông ấy dùng ánh mắt tán thưởng nhìn cô: “Sở Thấm, cô nói đúng!”
Nhưng lần này thật sự quá đáng tin cậy.
Cho nên lúc này nhiệm vụ của nhóm ông cụ Từ đã thay đổi, từ xây dựng nhà kho bằng gỗ biến thành sân đập lúa.
Chỉ là đập lúa yêu cầu thời gian lao động dài và nặng nhọc, không thể để cho những người lớn tuổi làm việc, lỡ đâu ai bị đau eo gãy tay gì đó sẽ không tốt.
Đội trưởng Hàn nghĩ tới nghĩ lui liền quyết định mang hạt lúa cắt xong sau lại thống nhất đập lúa.
Chuyện này đã được giải quyết, toàn bộ người già ở căng tin quay lại đồng ruộng, đẩy từng xe lúa đến căng tin để gửi tạm thời, thỉnh thoảng cũng đi theo gặt lúa.
Hiện tại là chạng vạng sáu giờ, căng tin không có khói bếp lượn lờ.
Không có ai có tâm trạng nấu cơm, cũng không muốn ăn cơm. Cho dù đội trưởng Hàn không cưỡng chế yêu cầu mọi người ở lại trong đất gặt lúa, các thôn dân cũng tự giác ở lại làm việc.
Trận mưa lớn khiến đồng ruộng ngập nước, bọn họ sợ ngủ dậy một giấc sẽ thấy hạt lúa bị nước ngập đến mức nảy mầm.
Sở Thấm xoa bụng kêu vang, tay cô trở nên đau nhức, sau đó tê dại.
Bởi vì hạt lúa có nước, tay cô vẫn bị trắng bệch nhăn nheo, có thể thấy hôm nay Sở Thấm làm việc chăm chỉ thế nào.
Ánh mắt cô dữ tợn, cắn răng tiếp tục gặt.
Một, hai, ba....
Một xe, hai xe, ba xe....
Người dân thôn Cao Thụ không rời đồng ruộng, người dân thôn Lưu Lý cũng không rời.
Cây đuốc kẹp giữa bó trúc, cắm xuống đồng ruộng.
Ánh lửa sáng quắc chiếu sáng đồng ruộng, trên cánh đồng chỉ còn tiếng cắt lúa.
Trương Phi Yến bắt đầu duỗi thẳng eo, nhìn xung quanh tìm kiếm Sở Thấm.
Cô ấy đi tới bên cạnh hỏi Sở Thấm: “Sao tôi cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, giống như cơn mưa đá tối tăm trong giấc mộng của tôi.”
Sở Thấm không nói nên lời, cô ấy tìm cớ cũng không tìm lý do đáng tin cậy, sợ người khác không phát hiện cô ấy khác thường sao.
Đêm nay trời nhiều mây đen, từ sau bảy giờ, trời vẫn luôn tối đen như vậy.
Cô nhìn vẻ lo lắng của Trương Phi Yến, Sở Thấm thuận miệng an ủi hai câu liền không kiềm chế tự hỏi rốt cuộc mưa đá sẽ xuất hiện khi nào.
Nói thật, với không khí oi bức hiện tại, nói có mưa đá rơi xuống cô cũng không thấy kỳ lạ.
Sở Thấm nhẫn nhịn, tiếp tục cắt.
Cắt liên tục đến tám giờ tối.
Không thể chờ đợi thêm nữa! Trận mưa đá khiến Trương Phi Yến nhớ rõ chắc chắn sẽ không nhỏ.
Sở Thấm tìm kiếm trong đêm tối một lúc lâu mới nhìn thấy đội trưởng Hàn: “Đội trưởng, chúng ta có phải nên đi hay không?”
Đội trưởng Hàn gần như phục hồi tinh thần lại, ông ấy ngạc nhiên hỏi: “Bây giờ mấy giờ rồi?”
Sở Thấm: “Tôi không rõ lắm, dù sao tôi cảm thấy khoảng tám giờ rồi.”
Xung quanh một mảnh đen tuyền, cho dù có cây đuốc cũng không thể làm đội trưởng Hàn nhìn xem đã cắt được bao nhiêu mẫu.
Mưa đã hết từ lâu, thật ra đội trưởng Hàn không muốn rời đi, vẫn muốn ở lại cắt thêm hai tiếng.
Hết cách rồi, ông ấy thấy chuyện mưa đá có chút vô nghĩa.
Lúc đó tin Sở Thấm nói là vì nhìn thấy cơn mưa lớn tầm tã, ông ấy vẫn còn thấy sợ hãi.
Nhìn thấy cơn mưa lớn, cho nên ông ấy mới tin tưởng mưa đá đang đến.
Sở Thấm sao có thể không nhìn thấy suy nghĩ trong lòng ông ấy, xụ mặt hỏi: “Đội trưởng, có phải vết sẹo lành khiến ông quên cơn đau hay không?”
Đội trưởng Hàn trừng mắt nhìn cô: “Cô nói cái gì vậy?”
Sở Thấm xòe tay ra: “Ông tin hay không tùy ông, ông cẩn thận ngẫm lại lời nói trước đây của tôi, dù sao tôi phải đi rồi, tôi không muốn bị mưa đá đập vào người.”
Trái tim đội trưởng Hàn đập thình thịch.
Được lắm cô nhóc, dựa vào kinh nghiệm trong quá khứ, không tin lời nói Sở Thấm thật sự không được mà.
Sở Thấm xoay người rời đi, chuẩn bị cắt xong một mảnh đất cuối cùng.
Hàn Định Quốc hít sâu.
Nhìn bầu trời đen như mực, trong lòng ông ấy không khỏi sinh ra vài phần linh cảm xấu.
“Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng…”
Lại một loạt tiếng gõ chiêng, toàn bộ người dân đều có thể nghe được: “Tan làm tan làm! Toàn bộ mọi người mau đến căng tin đi.”
Nói xong, đội trưởng Hàn lại gõ vài tiếng “loảng xoảng”.
Trong bóng tối, những người dân làm việc cực nhọc với cường độ cao mệt mỏi kéo thân mình đi về phía căng tin.
Những người này hoàn toàn dựa vào hơi thở mới kiên trì đến bây giờ, hiện tại tiếng chiêng vang lên, mọi người thở ra, suýt nữa đứng không vững ngã xuống đất.
Tiếng chiêng gõ thứ ba vang lên, truyền tải cảm xúc lo lắng ra ngoài.
Những người trên cánh đồng không dám trì hoãn nữa, đội trưởng Hàn nói rõ muốn bọn họ nhanh chóng đi tới căng tin.

Đèn đuốc trong căng tin sáng trưng.
Người dân thôn Lưu Lý còn chưa về, lúc này hơn phân nửa trong số một trăm người đều tụ tập ở căng tin, bên trong tức khắc cãi cọ ồn ào, còn tràn ngập mùi mồ hôi khó chịu.
Sở Thấm đứng ở cửa không dám đi vào, cô cảm thấy không khí bên ngoài mát mẻ hơn nhiều.
Từ góc độ của cô có thể nhìn thấy đội trưởng Hàn đang nói chuyện với đội trưởng Cảnh.
Không cần đoán cũng biết hai người này chắc chắn đang nói về chuyện lương thực này.
Cô đoán đúng rồi.
Đội trưởng Hàn rất trọng nghĩa, không chờ lão Cảnh lên tiếng liền nói thẳng: “Không cần thử tôi, nhiều năm như vậy hai chúng ta còn không hiểu tâm tư đối phương sao? Hiện tại trời tối rồi, không chậm trễ mọi người quay về, tôi sẽ nói thẳng.”
Đội trưởng Cảnh suýt nữa nghẹn ngào: “Ừ, ông nói đi. Lão Hàn, từ khi nào mà ông trở nên thẳng thắn như vậy?”
Trong lòng đội trưởng Hàn thầm nói: Nếu không phải sợ trên đường trở về gặp phải mưa đá không còn mạng, tôi chắc chắn sẽ cù cưa với mấy người năm sáu hiệp nữa.
Ông ấy cũng không keo kiệt, nói thẳng: “Người dân trong thôn các ông cắt được bao nhiêu lúa tôi đều giữ lại, tôi có thể cho các ông mượn bốn phần số lúa.”
“Bốn phần, ông...”
“Haiz! Nhiều nhất cũng chỉ có bốn phần, bốn phần thật sự cũng không ít, đã được xem rất hào phóng rồi. Hơn nữa, ông phải chú ý, tôi nói là mượn, không phải cho miễn phí.”
Mượn thì mượn, thời buổi này có thể đồng ý cho mượn lương thực cũng không khác gì cho không.
Bốn phần lương thực, trong lòng đội trưởng Cảnh nhanh chóng tính toán, xem ra thôn mình có thể nhận được ba mươi mẫu lương thực.
Cũng được, ông ta nhìn trời tối như vậy, không nói nhiều liền chất lúa lên xe đẩy, trước xe đẩy còn có cây đuốc, bọn họ muốn trong đêm đẩy xe trở về thôn Lưu Lý.
Đội trưởng Hàn nhìn thấy bọn họ có áo khoác và nón trúc, có thể chống đỡ một chút mưa đá, nếu không sẽ không yên tâm để bọn họ rời đi.
Nhưng Sở Thấm lại hơi lo lắng.
Có lẽ đội trưởng Hàn chỉ cho rằng mưa đá to bằng ngón tay cái, nhưng Sở Thấm cảm thấy ông trời chắc chắn sẽ không đánh trận quy mô nhỏ như vậy, không phải kích cỡ bằng trứng gà thì cũng bằng nắm đấm.
Cô nhìn không trung, hy vọng mưa đá tới muộn chút.
Nhưng nửa tiếng sau, “ầm ầm ầm”.
Sấm sét vang dội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận