Thập Niên 60 Cường Thủ Kiếm Tiền
Chương 493:
Những đám mây xốp như bông nổi trôi trên bầu trời xanh thẳm, còn hoàng hôn rực rỡ ánh vàng thì ẩn mình trong những đám mây, tuyệt đẹp đến nỗi Sở Thấm không khỏi đứng trong sân ngẩng đầu ngắm nhìn.
Bên lò chất đống củi sắp xếp ngay ngắn, nhưng cô không dùng những củi này, mà vào kho lấy ra hai ba cây tre.
Đốt đuốc, ngọn lửa từ đuốc chuyển sang cây tre, ba cây tre lập tức bốc cháy dữ dội.
Sở Thấm đặt cái nồi sắt nhỏ đã lâu chưa dùng lên lò, vì lò được xây vừa khít với nồi nhỏ này nên vô cùng vừa vặn.
Nước trong nồi bốc hơi cạn, đổ dầu vào, khi dầu sôi cho gừng tỏi vào, rồi đổ thịt gà xắt miếng vào xào nhanh.
Chưa được nửa phút, mùi thịt gà hòa cùng mùi tỏi đã thoang thoảng.
Sở Thấm đột nhiên nhớ ra trong vườn rau có hai cây cà chua đã chín, nghĩ đến đây cô lập tức đặt muôi xuống chạy vội vàng ra vườn.
Hai cây cà này sinh trưởng không tốt lắm, lẽ ra tháng 11 phải đã chín nhưng kéo dài đến bây giờ.
Trên hai cây có bốn quả, Sở Thấm hái hết toàn bộ, rửa sơ bằng nước suối trong vườn rồi vội vã chạy về lò lửa.
Do thịt gà có nhiều mỡ nên lúc này không dính nồi, Sở Thấm xào thêm một lúc, khi nước thịt gà bốc hơi một ít thì cho cà chua vào.
Sự kết hợp giữa cà chua và thịt gà, cùng với hương tỏi thoang thoảng, tạo nên hương vị độc đáo.
Cho thêm gia vị, sau cùng đổ nước vào.
Ngọn lửa dưới đáy nồi dần nhỏ lại, khi nước sôi Sở Thấm lập tức thêm củi vào.
Ngọn lửa cuối cùng từ cây tre đã đốt cháy hoàn toàn than củi, nên mặc dù tre chỉ còn tro, trong nồi vẫn sôi sùng sục.
Không lâu sau, hương thơm lan tỏa.
Là vị chua ngọt của cà chua, là vị thịt gà thơm ngậy, là hương vị đặc trưng của gừng tỏi...
Sở Thấm ngồi bên cạnh, trên mặt tràn đầy sự hớn hở và thoải mái.
Mặt trời lặn sau núi, mặt trăng xuất hiện.
Đêm đến.
Luộc gà xong, thịt gà hầm chín, Sở Thấm không đành lòng dùng thịt gà ăn cơm với cám ở căng tin, nên hấp thêm một nồi cơm trắng.
Tuy nhiên, nhờ có căng tin nên không cần phải xào rau.
Trong căng tin lương thực không nhiều, nhưng rau vẫn đủ.
Lại đến mùa đông, ngoài bắp cải trắng thì còn củ cải, nhưng mới chỉ là tháng đầu tiên, Sở Thấm ăn rất vui vẻ.
Trong món thịt gà hầm cà chua, Sở Thấm còn cho thêm khoai lang để luộc, nhưng khoai lang vẫn không bằng khoai tây, Sở Thấm vừa ăn khoai lang mềm ngọt thấm nước sốt cà chua, vừa suy nghĩ sang năm có nên trồng thêm khoai tây để ăn không.
Cô rất thích món khoai tây xào cay.
Cho dù là nước luộc gà hay thịt gà hầm, đều hầm vài giờ, bây giờ thịt gà mềm nhũn rời cả xương, hoàn toàn không có cảm giác khô cứng.
Sở Thấm ngồi bên cạnh lò để ăn, trong nồi là thịt gà hầm cà chua, trên lò là nồi đất luộc gà, bên cạnh còn cắm đuốc, cũng không thấy lạnh.
Không những cô không lạnh, ăn xong còn đổ mồ hôi.
Cô thích món thịt gà hầm cà chua hơn, sắp hầm xong còn cho thêm khá nhiều ớt vào, bây giờ vị chua cay ngọt mặn tất cả đều có, rất thích hợp với Sở Thấm, người rất thích món cay nồng.
"A, thoải mái quá!"
Ăn no nê, Sở Thấm dựa vào lưng ghế, ngắm bầu trời đầy sao và mặt trăng, tâm trạng rất thoải mái yên bình.
Trên bầu trời quang đãng, chòm sao Bắc Đẩu rất sáng.
Tay cầm của Bắc Đẩu chỉ về hướng đông bắc, đó là dấu hiệu mùa đông đến.
Thêm nữa, gió bắc thổi, thổi lá cây xào xạc, thổi đến nỗi cô phải kéo cổ áo kín, gió thổi cho thấy đầu mùa đông đang dần qua đi, mùa lạnh hơn sắp đến.
Đêm khuya, sau khi tắm rửa xong thì quay về phòng ngủ.
Chỉ là đêm nay Sở Thấm ăn quá no, hiếm khi bị mất ngủ, cô nằm trên giường lăn lộn mãi nhưng không ngủ được.
Thời gian gần đây ngoài việc với con lợn rừng, cô gặp xui xẻo trong các công việc khác, đặc biệt là rút thăm.
Vài lần rút thăm gần đây không rút được gì tốt, phần lớn là tấm bê tông và ngói.
Đúng rồi, còn có hạt giống cỏ nữa.
Đúng vậy, là hạt giống cỏ.
Khi nhận được, Sở Thấm rất bối rối, không biết có tác dụng gì. Công dụng duy nhất có lẽ là rải xuống gò đất phía sau, để sang năm xuân có nhiều cỏ tốt cho gà ăn.
Nhưng vấn đề là gò đất phía sau vốn đã không thiếu cỏ!
Sở Thấm thắc mắc, cuối cùng vẫn cất kỹ hạt giống cỏ, rồi lấy vài hạt rải vào vườn rau.
Than ôi, không biết bao giờ mới rút được ba lô không gian nữa.
Gió thổi rít gào, nghĩ đến ba lô không gian, Sở Thấm cảm thấy cơn buồn ngủ dâng lên, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Vượt qua ngày 31 tháng 12 dương lịch, thời gian đến tháng 1 năm 1960.
Chỉ là nông thôn thường dùng âm lịch, Sở Thấm và mọi người không coi trọng thời điểm giao thừa này lắm.
Sở Thấm đang làm gì?
Đôi khi Sở Thấm đi làm, những lúc khác ở nhà vặn ngón tay đếm xem bao giờ mới tới tháng Chạp.
Đến tháng Chạp, căng tin giải tán.
"Còn một ngày nữa là tháng Chạp." Cô lẩm bẩm.
Sáng sớm hôm đó, Sở Thấm tỉnh dậy mơ màng, mắt đờ đẫn, tóc tai bù xù, chưa kịp mặc quần áo đã nghĩ ngay đến chuyện này.
Cô vén chăn đứng dậy, qua loa khoác tạm bộ quần áo ấm ra ngoài đánh răng rửa mặt.
Mùa đông năm nay không có tuyết, nhưng lại lạnh bất thường, cũng thật kỳ lạ.
Nhưng cũng không phải không có tuyết, Sở Thấm vừa đánh răng vừa nhìn sang dãy núi đối diện, đỉnh núi phủ tuyết trắng, thật là kỳ lạ.
Thời tiết bất thường khiến người trong thôn hoang mang, nhưng khó có thể chống lại thiên nhiên, nên mọi người chuyển sự chú ý đến nhà máy cơ khí.
Bây giờ mới 6 giờ 30 sáng, trong khi Sở Thấm thường ngủ đến 7 giờ 30 khi không có việc.
Tại sao hôm nay cô lại dậy sớm?
Đó là bời vì cô phải cùng học trò lớn tuổi chú Sở đi học lái xe ở thị trấn.
*
Thật ra chuyện học lái xe đã nói xong từ sớm rồi, nhưng khoảng thời gian này trong nhà máy cơ khí của chú Sở quá bận, thêm nữa bác tài xế của đội vận tải cũng bận, đến gần tháng chạp hai người mới đồng thời có thời gian.
Bác tài xế của đội vận tải họ Trần, cậu út Dương nói ông ấy tên là Trần Văn Cương, là người bạn thân mà cậu út Dương đã quen biết gần mười năm.
Trần Văn Cương lái đường dài liên tỉnh, kỹ thuật lái xe không tệ, mấu chốt là kỹ năng sửa xe cực kỳ lợi hại, cho nên có địa vị tương đối cao trong đội vận tải, bởi vậy ông ấy mới có thể dẫn dắt người trong đội vận tải học lái xe.
Đại khái là chú Sở trả nhiều, hôm qua cậu út Dương vậy mà lại gọi Sở Thấm đi cùng.
Cậu út Dương tới từ chạng vạng tối hôm qua, tiện thể cho Sở Thấm vàng bán lợn.
Một con lợn đổi được ba mươi chỉ vàng, trước mặt thì Sở Thấm bình tĩnh, nhưng trái tim đang đập bịch bình bịch, lúc cầm được vàng suýt chút nữa đã mất tiếng.
Xuyên không đã luân hư vậy rồi, lại có hồi ức của nguyên chủ, Sở Thấm đương nhiên hiểu được vàng là vật bảo đảm giá trị tiền gửi không có vật nào hơn được nữa, cho dù có giữ đến hơn mười năm sau, vẫn cực kỳ đáng tiền như cũ.
Không quản là thời nào, không có tiền thì tuyệt đối không thể.
Sở Thấm theo thói quen phòng ngừa một cách chu đáo, dù sao có tiền thì cũng có thể làm gì đó cho tương lai.
Trừ bao mươi chỉ vàng ra, vẫn còn ba phiếu công nghiệp.
“Chính vì phiếu công nghiệp này mới kéo dài đến tận bây giờ.” Cậu út Dương lúc đó nói, nói xong thì móc phiếu công nghiệp ra cho Sở Thấm: “Nhưng cháu phải chú ý một chút, có hai tấm phiếu công nghiệp vẫn còn gần hai tháng nữa là hết hạn.”
Sở Thấm nhận lấy, cẩn thận cất kỹ đi.
Hai tháng sau sẽ hết hạn? Không sao, lần sau về huyện thì sẽ dùng chúng.
Ai mà ngờ được “lần sau về” lại chính là ngày mai.
Nói xong chuyện bán lợn rừng, cậu út Dương lại nói tiếp chuyện giúp chú Sở giật dây.
Cậu út Dương nói: “Ngày mai bảy giờ chúng ta xuất phát đi, trời tối rất nhanh, vì an toàn nên hai giờ chiều đã phải khởi hành trở về rồi. Nếu sáng sớm đi muộn thì sẽ không có quá nhiều thì giờ, tốt nhất là đi sớm một chút.”
Sở Thấm kinh ngạc: “Cậu út, cậu cũng đi à.”
Cậu út Dương cười: “Nếu cậu không đi thì sợ là ba người cháu sẽ phải buồn chán một ngày rồi. Lại nói, gần đây trong thôn không có việc gì làm, đi lên huyện cũng không sao.”
Sở Thấm không hiểu từ “buồn chán” trong lời của cậu út Dương là gì, nhưng ông ấy đi thì cứ đi thôi: “chúng ta” lại là ý gì đây chứ?
Cho nên cô cũng phải đi à?
Cậu út Dương gật đầu: “Một con cừu là lùa, hai con cũng là lùa, cháu không muốn đi học tập sao?”
Ông ấy cảm thấy nói không chừng Sở Thấm còn học nhanh hơn chú Sở, dù sao thì gan Sở Thấm đã to lại còn thông minh.
Tim Sở Thấm đập nhanh, vội vàng đồng ý.
Thế là…
Sáng nay cô mới phải dậy sớm, mùi oán khí của việc dậy sớm sợ là còn nồng nặc hơn cả mùi hôi trong chuồng lợn kia nữa.
Nước suối lạnh như băng tạt vào trên mặt mới khiến Sở Thấm coi như là hoàn toàn tỉnh táo, nhìn tuyết từ xa xa, nghe tiếng truyền đến từ sân đập lúa, Sở Thấm thở ra một hơi.
Trước tiên cô vào phòng bếp nhóm lửa, chưng một nồi bánh bao hôm qua vừa làm, lại lên trên núi nhặt trứng gà.
Bánh bao là làm từ hôm qua, dùng bằng cây tể thái.
Đúng vậy, chính là tể thái.
Sở Thấm có như thế nào cũng không ngờ được, hạt giống trong hộp mù lúc trước mà cô lấy ra, lại là cây tể thái.
Miếng bánh rơi xuống từ trên trời!
Sở Thấm cả kinh đến mức miệng không thể nào khép lại được.
Sau khi tiến vào vườn rau thì Sở Thấm lập tức nhận ra, cô vui mừng quá đỗi, sau đó cố ý lật qua lật lại hạt giống, vung đến bãi đất trống bên cạnh.
Vẫn may một tháng trước đã nhổ hết cỏ dại trên bãi đất trống rồi, còn vẩy tro than lên để tăng độ phì nhiêu của đất, bằng không thì những hạt giống này đều không biết phải vun ở chỗ nào.
Cây tể thái lớn nhanh, còn xanh tươi vô cùng.
Trước kia Sở Thấm còn ghét bỏ cái túi này không biết là có hạt giống mang tác dụng gì, mấy ngày nay chẳng bón phân cũng chẳng thèm xem nhiệt độ thời tiết, chỉ cần vẩy nước thì đã có thể tự mình lớn lên thành cây tể thái mà cô vô cùng yêu quý, dù sao thì trong mùa đông có rất ít những loại rau có màu xanh.
Thế là Sở Thấm ăn rau trộn, rau xanh xào, thậm chí là nấu canh, cuối cùng thì lấy chỗ hôm qua hái được khá nhiều mà làm bánh bao ăn.
Cây tể thái kèm với thịt lớn, Sở Thấm gói gần bốn mươi cái bánh bao thơm ngát.
Buổi trưa hôm qua ăn một hơi tận mười cái, buổi tối có hơi đầy bụng chỉ ăn sáu cái. Lại cho thím Sở tám cái, thấy cậu út Dương đến thì cũng cho ông ấy hẳn tám cái mang về.
Lúc này trong nhà còn dư lại không nhiều, Sở Thấm dứt khoát coi thành bữa sáng mà ăn hết trong một hơi.
Trời còn chưa sáng hẳn, Sở Thấm đến sau gò núi, nhặt trứng gà từ trong ổ trứng ra.
Gần đây tất cả mấy con gà mái đều bắt đầu đẻ trứng, mỗi ngày Sở Thấm đều phải vác rổ vào trong núi, đi đi về về đã thu được ít nhất là mười quả trứng mang về trong nhà.
Đúng vậy, mười quả.
Có lúc thậm chí còn hẳn mười hai quả.
Cứ như vậy, còn không bao gồm những con “gà mái già” đẻ trứng ở hàng rào sau sân.
Ngắn ngủi trong vòng nửa tháng, Sở Thấm tích góp được hơn trăm quả trứng gà, sâu sắc cảm thấy việc kinh doanh trứng gà của mình trong năm nạn đói này sẽ kiếm được không ít tiền.
Nhặt xong trứng gà, lại mặc xong đủ các loại quần áo và khăn quàng cổ.
Cô mặc áo bông dài đến tận gối, bởi vì đạp xe đạp nên đầu gối sẽ bị lạnh.
“Gió có hơi to.” Cảm nhận một phen trong sân rồi lẩm bẩm, thế là lại đi tìm mũ trong tủ quần áo ra, phối với chiếc khăn quàng cổ đỏ rực suýt chút nữa thì che kín cả mặt của cô.
Như thế vẫn chưa đủ, Sở Thấm đặt găng tay lên bàn, sau đó ngồi ăn sáng.
Bánh bao đã hấp xong, tận tám cái.
Sở Thấm uống canh gà đường đỏ, bên trong còn thả một ít táo tàu nấu cùng lên, uống vào cực kỳ ấm bụng.
Bánh bao thoang thoảng mùi thơm, thật sự rất ngon, mấu chốt là có thêm mùi của rau dại lại không có vị đắng của rau dại, bởi vì có thịt lợn, còn thêm chút hương vị của thịt lợn kho, và rau tể thái cực kỳ hợp vị.
Ăn no uống đủ, chuẩn bị xuất phát.
Sở Thấm rửa tay, sau khi lau khô thì đeo bao tay lên, đẩy xe ra ngoài, khoá cửa nhà lại.
“Cũng không biết cậu đến hay chưa nữa.” Cô vừa đi còn nói thầm.
Cậu út Dương đã đến, bây giờ đang hóng hớt ở sân đập lúa, còn nghe đến say sưa ngon lành.
Mà lúc Sở Thấm đi qua sân đập lúa, lập tức nhìn thấy cậu út Dương và người trong thôn nói đến mức khí thế ngất trời, nói chuyện gì vậy?
Nói chuyện giải thể căng tin.
“Theo ý của tôi ấy à, căng tin này không nên bị giải thể!”
Đột nhiên có một người lớn giọng nói.
Lúc này, nụ cười như có như không trên mặt của Sở Thấm suy sụp trầm xuống, trở nên vô cùng lạnh nhạt.
Người nói chính là Trương lão đại, Sở Thấm tự nhủ trong lòng không cần nhìn mặt, cô đã có thể nhận ra được chắc chắn chính là kiểu lớn giọng của Trương lão đại.
Trương lão đại ngẩng đầu lên tiếp tục nói: “Cứ hỏi xem, cơm tập thể đã tiết kiệm cho chúng ta biết bao nhiêu là lương thực, dù sao thì lương thực nhà các người là đủ ăn nhưng nhà tôi không đủ, tôi tình nguyện ăn năm phần vỏ cây ba phần nước hai phần gạo, tránh cho sau này phải chết đói.”
Sở Thấm bĩu môi, tự nhủ ở trong lòng: Ông ở nhà cũng được.
Cậu út Dương lại tham gia vào nói: “Thôn của chúng ta trái lại nếu giải thể căng tin rồi, cũng không lãng phí lương thực gì. Bản thân hiểu rõ nhà mình mà, trong nhà có bao nhiêu lương thực thì ăn từng đấy, sống nửa đời người rồi chẳng lẽ lại không có kế hoạch gì?”
Sở Thấm gật gật đầu, quả nhiên là người cậu tốt của mình.
Hàn Thắng Lợi là bề dưới thấp giọng nói: “Thật ra thì vỏ cây cũng sắp bới hết rồi, có muốn ăn vỏ cây thì cũng không có để ăn nữa…”
Mọi người: “…”
Đúng rồi, vỏ cây sẽ bị ăn hết.
Vậy sao, chuyện này đám người chính xác là chưa phát hiện ra.
Nhưng bởi vì liên quan đến lương thực, nửa năm gần đây lượng thức ăn mỗi ngày còn lớn hơn lượng cơm.
Trương lão đại vẫn không vui như cũ, hầm hừ nói: “Đội trưởng há mồm mở miệng là căng tin của của chúng ta đã bị giải thể rồi, nhưng có nhiều người trong nhà đều không có nồi kìa.”
Đúng rồi! Sở Thấm trợn trừng mắt mới phản ứng lại được.
Bởi vì chuyện luyện thép từ lúc đầu, trong thôn có không ít người bị thu nồi.
Sở Thấm đang muốn tiếp tục nghe, chỉ thấy cậu út Dương nhanh chóng đi về phía cô: “Cháu đến rồi à, chúng ta đi thôi.”
“Không nghe thêm ạ?” Sở Thấm vội nói.
Cậu út Dương lôi cô: “Còn nghe gì nữa, chuyện giải thể căng tin là phát triển theo chiều hướng, cứ coi như trong thôn các cháu một nửa người trong thôn không có nồi thì cũng không thể nào ngăn cản được, yên tâm đi.”
Ông ấy nói rất nhỏ giọng, tựa như là sợ bị người khác nghe được.
Mặc dù Sở Thấm còn có hơi hoang mang, nhưng vẫn gật đầu, chỉ cần giải thể được là tốt rồi.
Cậu út Dương thấp giọng giải thích: “Thật ra cũng bởi vì bên trên đã dự đoán được cục diện thiếu lương thực sẽ kéo dài đến tận cuối năm sau… Cho dù cháu có kiên trì như thế nào, cũng không có cách nào kéo dài cơm tập thể đến tận cuối năm sau được, phải sớm một chút để những người khác thích ứng và quen dần đi.”
Sở Thấm chấn kinh, trừng lớn mắt nhìn cậu út Dương.
Cậu út Dương đắc ý nói: “Không có chuyện gì mà cậu của cháu không nghe ngóng được hết, hiểu ra sự lợi hại của cậu đi.”
Sở Thấm nhanh chóng im lặng: “Hiểu rồi hiểu rồi ạ.”
Hai người đẩy xe về phía nhà của thím Sở, gần đến nhà của thím Thẩm thì đột nhiên Sở Thấm hỏi: “Cậu út, vậy lương thực nhà cậu đủ không?”
Cậu út Dương: “Nếu cậu đã hiểu chuyện này rồi, vậy thì sao lương thực có thể không đủ chứ.”
Thật ra vốn dĩ là thiếu một chút, buộc phải thắt lưng buộc bụng mới có thể chịu được.
Nhưng bởi vì giúp Sở Thấm bán thịt lợn rừng ngược lại khiến ông ấy ngoài ý muốn mà đổi được chút lương thực, mà những lương thực này vừa đến đã đủ rồi.
Sở Thấm gật đầu, đủ là được.
Chú Sở là một người rất lề mề, Sở Thấm và cậu út Dương đến nơi thì lúc đó ông ấy mới cơm nước xong xuôi.
“Đến đây đến đây.” Chú Sở thay quần áo xong xuôi thì chạy ra, ngồi ở sau lưng của cậu út Dương.
Cậu út Dương: “Đi đường nào đây?”
Cơm trong miệng chú Sở vẫn chưa nuốt xuống, Sở Thấm nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Đi đến nhà máy cơ khí đi, đường đó vừa rộng lại vừa bằng phẳng.”
“Được thôi!”
Sở Thấm rẽ lối dẫn đường đi, cậu út Dương đi theo ở phía sau.
Ba người men theo đường đến nhà máy cơ khí, sau đó cũng không dừng lại mà vòng qua nhà máy cơ khí tiến vào đại lộ.
Cậu út Dương nhìn nhà máy cơ khí đến là cảm khái: “Còn chưa đến thời gian một năm mà nơi đây đã thay đổi lớn như vậy rồi.”
Chú Sở thở phào một hơi nói: “Không đúng sao, chúng ta gần như là liều mạng vùi đầu vào gian khổ mà làm đó.”
Sở Thấm chú ý quan sát một phen, quả nhiên, so với trước kia, nơi đây đã xây thêm hai toà nhà.
Rời khỏi nhà máy cơ khí, sau khi tiến vào đại lộ Sở Thấm và cậu út Dương liền tăng tốc độ dưới chân.
Đợi đến khi mặt trời mọc lên, ánh nắng chiếu trên mỗi tấc đất, ba người mới tiến vào huyện.
Đội vận tải ở phía đông rìa của huyện, vừa hay đường đến là ở phía đông của huyện, cho nên ba người Sở Thấm thậm chí còn chưa phải tiến vào huyện, mà đã trực tiếp đi đến đội vận tải.
“Đến rồi!”
Cậu út Dương dừng xe, nở nụ cười với ông cụ canh cửa chào hỏi, sau đó vẫy vẫy tay với Sở Thấm: “Vào đi, đi cả xe vào luôn, đừng để bị người khác lấy cắp mất.”
Ông ấy quen thuộc tựa như đây chính là đơn vị của mình vậy, quen cửa quen nẻo mà dẫn Sở Thấm dắt xe đến bãi đỗ xe, nơi này có rất nhiều xe đạp, còn có người vừa ngồi xem báo vừa trông xe.
Chú Sở hơi bất ngờ, nhỏ giọng nói: “Chỗ này cũng rộng thật đấy.”
Cậu út Dương chỉ vào nơi xa nói: “Mảnh đất kia vẫn là đội vận tải đó, những xe chở hàng lớn kia toàn bộ đều dừng hết ở đó.”
Nói xong, lại dẫn hai người tiếp tục đi.
Đội vận tải rất lớn, hai chú cháu không quen thuộc vừa đi vừa dò xét.
Quan sát xong thì cảm khái, nhìn một chút con đường vừa bằng phẳng vừa rộng lớn này, sau đó lại nhìn phòng làm việc, ha, đội vận tải quả nhiên xa hoa.
Vài khía cạnh cũng có thể quan sát ra được, tài xế quả thật rất có tiền.
“Cương Tử!” Cậu út Dương nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi xổm bên cạnh ở xe hàng hoá: “Sao hôm nay lại thành ông sửa xe thế.”
Trần Văn Cương nghe thấy tiếng gọi thì mới đứng dậy, quay đầu nở nụ cười hiện ra hàm răng trắng sáng: “Tôi nói các ông sao mà mãi chưa tới, cuối cùng cũng tới rồi, tôi nhàn rỗi không có việc gì làm nên ngồi sửa chút.”
Nói xong thì nhìn hai người đứng bên cạnh cậu út Dương, nụ cười càng thêm rực rỡ, đi qua nói: “Đây là người thân kia của ông hả?”
Không đợi cậu út Dương mở miệng nói chuyện, lại tiếp tục chuyển tầm nhìn lên trên người Sở Thấm nói: “Đây là cháu gái ngoại của ông à?”
Cậu út Dương gật đầu, giới thiệu về phía của chú Sở: “Đây là Sở Đại Hà, là chú của cháu tôi.”
Tiếp tục quay người chỉ vào Sở Thấm: “Đây là cháu của tôi, Sở Thấm.”
Chú Sở vội vươn tay ra: “Tài xế Trần.”
Sở Thấm cũng gọi theo.
Cô âm thầm dò xét Trần Văn Cương vài lần, xem như đã nhìn được rồi, Trần Văn Cương là một người rất biết cách nói chuyện.
Vậy vì sao cậu út Dương vẫn sợ ba người bọn họ buồn chán, cho nên mới phải đi theo đến đây?
Sở Thấm nghi ngờ, tò mò mà quan sát mấy phút sau thì mới hiểu ra, rõ ràng là bản thân cậu út Dương cũng muốn đi theo lái xe đây mà.
Vượt ngoài dự liệu, cậu út Dương vậy mà cũng có chút kỹ thuật lái xe.
Lái cũng không xem là tốt lắm, nhưng mà thật sự có thể xem như là biết lái.
Ánh nắng dần sáng hơn, chờ sau khi Trần Văn Cương sửa xong con xe trong tay thì lập tức dẫn bọn họ đi tập lái xe.
Nơi tập lái ở trên bãi đất trống gần bên cạnh đội vận tải, diện tích khá lớn, Trần Văn Cương nói người mới trong đội vận tải cũng tập lái xe ở đây.
Thế là, Sở Thấm trơ mắt nhìn cậu út Dương sau khi tiến vào đây thì như hổ đói rình mồi, bỗng nhiên chạy lên trên một chiếc xe, nhảy chồm lên ghế lái, mà Trần Văn Cương cũng không thèm quan tâm, ông ấy đi đến ghế lái phụ, sau đó thì sao?
Chiếc xe kia vậy mà lại được khởi động?
Sở Thấm trợn to mắt, như lạc vào trong mơ.
Chú Sở cũng bị doạ như vậy, không khỏi quay đầu lại hỏi Sở Thấm: “Cậu út của cháu học lái xe từ khi nào vậy?”
Sở Thấm lắc đầu, cũng nghi ngờ y như vậy: “Sao cháu biết được chứ, chắc cũng là do đi theo bạn của cậu ấy mà học thôi.”
Trên xe.
Sau khi cậu út Dương lái một lát thì cho xe dừng lại chầm chậm, cảm khái nói: “Lâu rồi không sờ đến cảm giác tay vẫn không tệ lắm. Chỉ là thứ đồ chơi này sau một khoảng thời gian không sờ đến là cảm xúc dần dần nhạt đi rồi, bây giờ đến rẽ ngoặt cũng không thể không cẩn thận một chút.”
Trần Văn Cương mở cửa xe nhảy xuống: “Lời này không phải lời nói nhảm đâu, nếu như chỉ cần học là biết lái, vậy tài xế sao có thể ít như vậy.”
Đừng xem nhẹ tài xế, bây giờ tài xế được xem như nhân tài trong giới kỹ thuật rồi, giống như đầu bếp và quân nhân vậy, thuộc về đối tượng hẹn hò cực kỳ tốt trên thị trường.
Cậu út Dương nói: “Ông cứ giúp một chút đi, giúp tôi dạy cho cháu tôi và chú của nó một phen, cháu của tôi rất thông minh đấy, ông cho nó ngồi xem ở bên cạnh, cũng không cần quan tâm nó nhiều đâu, bản thân nó sợ là có thể học được luôn ấy.”
Thật luôn?
Trần Văn Cương không tin lắm.
Sở Thấm và chú Sở cùng đi đến, Trần Văn Cương nhận mấy cân lương thực từ chú Sở, thậm chí còn có hai cân thịt, đương nhiên là càng tận tâm tận lực với chú Sở.
Trần Văn Cương nói: “Đúng rồi, trước tiên cháu luyện tay lái đã.”
Ông ấy dạy cho Sở Thấm và chú Sở cách dùng tay lái, Sở Thấm nghe ngóng ở bên cạnh.
Tay lái không phải là luyện ở trên xe, trên sân có tay lái đơn.
Sở Thấm nghe một lần, lại luyện tay hai lần, ngay lập tức đã biết rồi.
Giống như những gì cậu út Dương phỏng đoán vậy, chú Sở đã hơi lớn tuổi không linh hoạt bằng Sở Thấm vẫn đang nhớ động tác và phương hướng.
Trần Văn Cương quan sát ở ngay cạnh, chưa qua vài phút đã ý thức được cậu út Dương ông ấy vì sao lại muốn để bản thân dạy từng cái một rồi.
Thì ra không phải chỉ là do cháu của ông ấy cũng có thể học cọ xát, mà là vì muốn giảm bớt công việc cho bản thân!
Lại quan sát một chút, ông ấy vốn cho rằng là Sở Thấm học theo, lúc này lại có thể lĩnh hội được tri thức mà ông ấy dạy một cách sâu sắc, sau đó lại chia nhỏ rồi trộn kiến thức lên rồi tổng kết lại dạy cho chú Sở.
Trò gì đây?
Đây chính là cầu nối giữa ông ấy và chú Sở mà, chẳng biết tại sao chú Sở cứ luôn rất khó khăn trong việc nghe hiểu ý tứ của ông ấy.
“Chú, chú chuyển về bên trái, sau đó lại chuyển lại, đừng buông lỏng tay, tiếp tục rẽ phải…”
Sở Thấm thật sự không thể hiểu, tại sao chuyển tai lái đơn giản như vậy mà chú Sở lại phải học rất lâu.
Ông ấy đã sớm phát hiện ra, ở phương diện này Sở Thấm rất thông minh, cô chưa từng đạp xe đạp nhưng sau khi tiếp xúc với xe đạp thì lập tức biết đạp xe dạo chơi.
Phải biết là từ lúc cô gập ghềnh đạp trên xe đến kia biết đạp thành thạo còn chưa tới nửa phút, thật sự rất cừ khôi.
Nhưng chú Sở thì không như vậy.
Cậu út Dương có lúc trở lại thôn Cao Thụ từng đưa xe đạp cho chú Sở đạp, nếu không phải là do ông ấy nhanh tay lẹ mắt đỡ được cả người và xe, thì xe chở người cứ như vậy mà rơi vào trong hồ nước rồi.
Sau đó ông ấy dạy cả nửa ngày, cũng không khiến chú Sở lĩnh hội được.
Đến xe đạp còn học khó khăn như vậy, cái xe hàng thì làm cách nào? Cậu út Dương quay đầu suy nghĩ, nghĩ ra một biện pháp một mũi tên trúng ba con chim.
Đó là đóng gói đưa cả Sở Thấm đi.
Bạn tốt của ông ấy cũng có thể khoan khoái một chút, cháu ngoại ngoan của ông ấy có thể thừa cơ đi học, mà ông ấy thì… Phì, cậu út Dương cũng không thể lãng phí mấy cân thịt lương thực được, phải chân chính học được kỹ thuật này mới được.
Kiểu học sinh minh mẫn này như Sở Thấm là kiểu học sinh mà tất cả các thầy cô đều rất yêu thích, lúc chú Sở vẫn còn đang luyện tay lái, Sở Thấm gan to bằng trời bị Trần Văn Cương gan cũng to cỡ đó khuyến khích lên xe đi rồi.
Trần Văn Cương vung tay lên, hưng phấn mà nói: “Cháu cứ thử đi, dù sao thì khu đất trống chỗ này cũng to, cũng không lo cháu sẽ đâm phải thứ gì.”
Sở Thấm chớp mắt mấy lần, đặt tay lên trên vô lăng: “Thật ạ? Vậy cháu thử thật nhé?”
“Thật đấy, thử… A!”
Ông ấy còn chưa dứt câu, đáy mắt Sở Thấm như chứ hai ngọn lửa, đạp ga một cái, trực tiếp xông ra ngoài.
Trong nháy mắt kia, Sở Thấm gần như là bay lên.
Trần Văn Cương sống chết nắm chặt lấy tay nắm cửa, mà cậu út Dương ở trên sân bãi tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, trực tiếp chạy đi tránh, lúc chạy xa vẫn không quên chú Sở, lôi cả ông ấy đi cùng.
“Sở Thấm là làm được đó.” Đôi mắt của cậu út Dương di chuyển theo chiếc xe, đến chớp cũng không chớp một cái.
“Gì cơ, người lái xe là Sở Thấm?” Chú Sở lập tức bị dọa đến mức hai bắp đùi cũng run run: “Sở Thấm mới học được mấy tiếng đồng hồ chứ, đã dám bắt tay lái xe rồi, gan cũng to quá rồi đấy.”
Trái lại cậu út Dương lại không cảm thấy to tác gì.
Lái xe ấy mà, điều đầu tiên là phải có gan.
Bạn lúc vừa mới bắt đầu không thể lo trước lo sau, bằng không thì sẽ không học đàng hoàng được.
Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, rõ ràng đang là mùa đông, nhưng lúc này lại cảm thấy có hơi nóng nực.
Sở Thấm không quan tâm lái như thế nào, không quan tâm có doạ Trần Văn Cương đang ngồi trên xe chỉ còn nửa cái mạng hay không, dù sao cô cũng khó khăn mà lái được một đoạn được rồi.
Đương nhiên, rẽ ngoặt thì không biết, trước mắt cô chỉ có thể lái một đường thẳng tắp.
Nhưng cô sẽ luyện tập.
Lúc Sở Thấm đang luyện tập rẽ tay lái thì chú Sở mới đang luyện tay lái.
Lúc Sở Thấm đang học lùi xe thì chú Sở vẫn còn đang luyện tay lái.
Lúc Sở Thấm đang học làm sao để phát hiện trục trặc thì chú Sở vẫn đang luyện tay lái như cũ.
Lúc này cậu út Dương đã rời đi, nói là đi tìm Hồ Uy trò chuyện rồi.
Ừm, nhưng mà Sở Thấm cũng đoán ra được là cậu út Dương bị chú Sở quấn chặt quá, không muốn dạy chú Sở làm cách nào để nắm chắc tay lái.
Học lái xe là chuyện không thể nhanh chóng học được như vậy.
Mặt trời về phía Tây, bây giờ đã đến hai giờ chiều.
Trần Văn Cương bắt đầu dồn nhiều tinh lực lên việc dạy chú Sở, Sở Thấm thu hoạch đã tương đối kha khá cất tiền giấy đến xã cung ứng.
Cô có phiếu công nghiệp, còn có phiếu lương và phiếu thịt lúc trước vẫn chưa dùng hết.
Nhưng bây giờ trong tình huống này, phiếu lương phiếu thịt không còn tác dụng gì, cứ cho là đến Hiệu ăn quốc danh cũng không thể mua được gì.
A, nếu như muốn ăn bánh lúa mì thì vẫn có thể mua được.
Sở Thấm vừa đi về phía xã cung ứng, vừa nghĩ lát nữa mình phải mua những gì.
Thật ra cô vẫn muốn mua đôi giày cao su, nhưng không phải là loại cao su bông mà cô đang đeo trên chân, mà là kiểu không có bông cơ.
Giày cao su quả thật rất thích hợp để đeo xuống đất làm việc, bởi vì đế giày là nhựa cây cho nên mới gọi nó là giày cao su.
Nhưng mặt giày của nó là vải, vẫn là kiểu hoạt tiết màu xanh quân đội, Sở Thấm rất thích.
Chịu bẩn chăm giặt!
Nhưng giày cao su rất khó mua, không biết có còn hay không.
Rất nhanh Sở Thấm đã đi đến xã cung ứng, sau khi cô vào cửa thì lập tức đi thẳng đến nơi bán lương thực.
Có lương thực không? Không có.
Nhân viên bán hàng chống trên quầy nói: “Bây giờ chỗ chúng tôi không bán lương thực nữa, cô muốn mua lương thực thì phải đến cửa hàng bán lẻ Thóc dầu.”
Nhân viên bán hàng gật đầu, không có sức lực gì mà dùng vỉ ruồi để xua ruồi muỗi, thực sự không hiểu sao trời lạnh như vậy mà còn có ruồi.
Cô ta ngước mắt nhìn Sở Thấm, lại nói thêm: “Nhưng cô là người ở huyện chúng ta hay là công xã, nếu là công xã thì đi cũng vô ích thôi, bởi vì phiếu lương thực bây giờ không mua được lương thực, phải dùng sổ lương thực mới được.”
Sở Thấm không hiểu: “Như vậy sao, vậy đồng chí, cô bảo lương phiếu trên tay chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Nhân viên bán hàng chỉ chỉ ngoài cửa: “Vẫn là cửa hàng bán lẻ Thóc dầu, đến đó đổi phiếu lương thực có thời hạn dài hơn.
Sở Thấm như có điều suy nghĩ, gật đầu: “Cảm ơn nhé.”
Nói xong, cô rẽ đến một nơi bán giày.
Cô đi đến bên cạnh chỗ kệ hàng, ngẩng đầu một cái, nhìn thấy lông mày người trước mắt hơi nhướng lên, có chút kinh ngạc, là xưởng phó đang được săn đón bỏng tay gần đây của công xã.
Anh đang làm gì vậy?
Anh đang mua giày.
Sở Thấm nhìn vẫn còn mấy đôi, cũng yên tâm hơn, duỗi tay tìm xem có size giày của mình không.
Có thật nè, thế là Sở Thấm lại kiểm tra xem chất lượng, sau khi thấy không có vấn đề gì thì cầm lên tay.
Đôi giày này chỉ cần dùng hai phiếu công nghiệp, trên tay cô còn thừa một phiếu.
Sở Thấm lại suy đi tính lại, không mua xà phòng, mà sẽ mua xà phòng thơm.
Không còn cách nào nữa, mùa đông đến rồi, năm nay lại cực kỳ thiếu nước. Lúc ở nhà Máo Đông cô sẽ không ngày nào cũng tắm rửa, mà là cách mấy ngày mới tắm,
Cứ như vậy, khi tắm không thể chỉ xoa xoa qua loa là được, xà bông thơm này vẫn nên dùng.
Sở Thấm mua hai miếng, sau đó đến quầy hàng trả tiền.
Cô ra khỏi cửa, lúc này Kỷ Cánh Diêu cũng mua đồ xong xuôi, thanh toán tiền rồi ra ngoài.
Sở Thấm đi là cửa hàng bán lẻ Thóc dầu, sau khi đi được một đoạn đường thì cô phát hiện có hơi bất thường, quay đầu nhìn một cái, sau lưng không phải là người đi theo sao!
Ai đi theo? Kỷ Cánh Diêu đi theo.
Sở Thấm nhíu mày, chỉ nghi ngờ mà nhìn anh mấy cái, không dừng lại mà tiếp tục đi.
Đổi phiếu quan trọng, để ý anh ta làm gì.
*
Trong lòng Kỷ Cánh Diêu nghĩ Sở Thấm vẫn rất cẩn thận.
Anh cũng không phải là cố ý đi theo Sở Thấm, mà là anh cũng phải đi đổi phiếu lương thực mới.
Đoạn hội thoại của Sở Thấm và nhân viên bán hàng trái lại đã nhắc nhở anh, thật không dễ dàng gì mới đến huyện một chuyến, đúng thật là nên đổi sớm đi cho an tâm.
Cửa hàng bán lẻ Thóc dầu cách xã cung ứng có hơi xa, với xã cung ứng gần như là hai hướng hoàn toàn ngược nhau, cho dù là đường nhỏ bước đi nhanh thì cũng cần đến thời gian gần mười phút.
Cửa hàng bán lẻ Thóc dầu mới mở và xã cung ứng không thuộc cùng một bộ phận, cho nên nó cũng không từ trong xã cung ứng độc lập mà đi ra được.
Nó thuộc về bộ phận nào?
Thuộc về văn phòng quản lý thóc.
Nói lời thật lòng, vị trí trong văn phòng quản lý thóc quả thật là vị trí trong mơ của Sở Thấm, nơi này chính là nơi để nộp thuế thóc của mỗi công xã trong huyện, nơi cuối cùng cần đến.
Nó không những quản lý lương thực được thu hoạch, mà còn quản lý việc chia lương thực.
Chuyện mua bán lương thực và dầu lúc trước của xã cung ứng trong huyện đều là do văn phòng quản lý thóc đưa, bây giờ bởi vì nguyên nhân thiên tai, người trong nông thôn từ bỏ, có núi có đất, có khả năng sống tiếp cao hơn người trong huyện.
Nhưng người trong huyện không ruộng không đất, chỉ có thể dựa vào phiếu lương thực và sổ lương thực.
Vì để cho càng nhiều người có thể sống sót, không quan tâm là trong thành phố hay là trong huyện, dứt khoát trước tiên đều tạm ngừng hết phiếu lương thực, mua lương thực nhất định phải dùng sổ lương thực, mà sổ lương thực chỉ có người trong huyện mới có.
Kiểu làm này cũng không phải là mặc kệ người nông thôn, thật ra sau đợt thu hoạch ngũ cốc mùa thu, trong công xã có mấy thôn thật sự khó mà sống sót đã có lương thực cứu tế phát ra rồi. Mặc dù không nhiều nhưng có thể cứu mạng, cũng không biết là làm thế nào mà dồn ra được.
Sở Thấm gần đến cửa hàng bán lẻ Thóc dầu, vô thức mà quay đầu nhìn, vị xưởng phó kia quả nhiên vẫn còn theo sau lưng.
Nửa đoạn đường sau cô đã đoán đường, xưởng phó có lẽ cũng là đến để đổi phiếu lương thực.
Hai người một trước một sau đi đến cửa ra vào của cửa hàng bán lẻ, nhìn thấy cửa ra vào có sáu, bảy người đang xếp hàng.
Mà bên cạnh có nhà gỗ một tầng diện tích khá lớn, vẫn chưa treo bảng tên, nhưng nhìn từng thùng thóc ở bên trong cũng có thể nhìn ra được, đây là cửa hàng bán lẻ thóc dầu.
Sở Thấm tự giác đứng chờ sau hàng, Kỷ Cánh Diêu cũng giống như vậy.
Người xếp hàng chậm rãi di chuyển.
Theo hướng mặt trời về phía tây, ánh nắng dần dần rời khỏi khu vực của Sở Thấm, cô cũng tiến về phía trước.
Lúc sắp đến lượt cô, cô móc phiếu lương thực ở trong túi ra.
Không bao lâu đã đến lượt của Sở Thấm.
Chỗ đổi phiếu lương có một quầy hàng, người đứng quầy không nói nhiều lời trực tiếp đưa phiếu lương thực.
“Hai phiếu lương thực tháng hai năm sau đến hạn, tổng cộng… Năm cân bốn lạng đúng không?” Người đứng quầy hỏi xác nhận.
Sở Thấm: “Đúng.”
“Có phiếu dầu không, phiếu dầu cũng đổi ở đây.” Người đứng quầy rất có trách nhiệm, lần nữa hỏi thêm.
Sở Thấm lắc đầu: “Không có.”
Nói xong, người đứng quầy cực kỳ nhanh chóng đưa hai tấm phiếu lương thực mới cho Sở Thấm, hình như là mới in ra, một phiếu ba cân, một phiếu hai cân năm lạng, sau khi cầm đến tay thì một mùi mực in xông thẳng lên mũi.
Sở Thấm sau khi lấy được thì tự giác đi ra, lúc quay người tầm mắt thoáng nhìn….
Hô! Xưởng phó đúng là xưởng phó, một xấp phiếu.
Cô lập tức thả chậm bước chân, chỉ thấy người đứng quầy không nhịn được mà sửng sốt trong phút chốc, sau đó mới nhận lấy phiếu bắt đầu đếm.
“Anh là quân nhân?” Người đứng quầy hỏi.
Kỷ Cánh Diêu: “Quân nhân giải ngũ.”
Người đứng quầy gật đầu, tỏ ra là đã hiểu: “Chẳng trách lại có nhiều phiếu lương thwujc phiếu dầu lưu động của quân nhân như vậy. Đồng chí, phiếu lương thwujc phiếu dầu này của cậu có thể trực tiếp mua bộ phận, bây giờ có cần mua không?”
Kỷ Cánh Diêu thật sự không biết là còn có thể như vậy, nếu biết từ sớm thì anh đã sớm mang đến quân dụng rồi.
Anh gật đầu: “Có thể mua được thì mua hết vậy.”
Thế là một người đứng quầy khác đến đây hỗ trợ.
Không bao lâu, đi chậm ung dung đã nhìn thấy kdc mang theo hai túi lương thực không biết là lương thực gì ra ngoài.
Cô có hơi ngưỡng mộ, cô cảm thấy anh chắc chắn có đổi dầu, phiếu dầu của người ta còn dễ dùng hơn sổ lương thực đấy.
Nhưng sự ngưỡng mộ này sao vài phút đã biến mất rồi, dù sao thì hàng tồn của nhà mình phong phú, trừ hạt cải dầu hơi ít một chút ra, cô cũng không thiếu những vật dụng thiết yếu khác,
Bước chân của Kỷ Cánh Diêu dài lớn, rất nhanh đã bắt kịp Sở Thấm.
Chỉ là khiến Sở Thấm không ngờ được, Kỷ Cánh Diêu lại biết cô.
“Cô tên là Sở Thấm.” Kỷ Cánh Diêu nói.
Sở Thấm đang suy nghĩ xem nên đến đâu làm chút hạt cải dầu suýt chút nữa bị doạ cho giật mình, quay đầu nhìn anh, sau đó gật đầu rồi tiếp tục đi.
Anh nói: “Tôi tên Kỷ Cánh Diêu, là người ở công xã Lạc Thuỷ.”
Trong lòng Sở Thấm thầm nghi ngờ, nhưng trên mặt không biểu hiện ra, cuối cùng cũng cất lời: “Tôi biết, anh còn là xưởng phó của nhà máy cơ khí, trong Dương Tử Câu của chúng tôi cũng truyền khắp nơi rồi.”
Kỷ Cánh Diêu: “Tôi nghe nói cô đã từng làm việc mấy tháng trong nhà máy thép ở thành phố?”
Thật ra điều anh muốn hỏi ngược lái không phải là chuyện này.
Chuyện anh muốn hỏi là, Sở Thấm có thật sự là một người có thể một mình đấu với mấy người đàn ông trai tráng hay không.
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân dì Lan từng giới thiệu Sở Thấm với anh, vào lúc người khác nhắc đến Sở Thấm, Kỷ Cánh Diêu sẽ luôn chú ý nhiều hơn một chút.
Sở Thấm cũng là người nổi tiếng ở gần rồi.
Ba chuyện nổi tiếng nhất là:
Một là, năng lực lấy hết công điểm, người ta nói trong công việc này cô là người vô địch thủ toàn huyện.
Hai là, năng lực một mình bắt hai tên trộm, chuyện này trở thành chủ đề mới hay được nhắc đến của người dân gần đó rồi.
Phàm là nhắc đến cô gái nhà nào đỉnh cao nhất, Sở Thấm lúc nào cũng phải bị lôi ra so sánh.
Kỷ Cánh Diêu từ đó mà nghe được chuyện Sở Thấm không chỉ bắt hai tên trộm là trai, còn đánh anh em nhà người ta đến mức thừa sống thiếu chết.
Anh vô cùng bội phục, không cảm thấy người ta ngang ngược ở chỗ nào cả.
Ba là, năng lực giơ dao chặt chém của cô, mấy tên trộm ngô trong thôn đến một tên chém một tên… Dù sao thì chỉ cần dính đến trên tay cô thì đều bị cô dùng dao chém hết.
Chuyện này càng khiến cho danh tiếng của Sở Thấm trở nên không tốt lắm.
Đặc biệt là người nhà của mấy tên bị chém kia truyền ra, hành vi như vậy của Sở Thấm thậm chí bị người khác nói là cực kỳ độc ác.
Nhưng Kỷ Cánh Diêu cảm thấy chém thế là đúng.
Đồng thời còn đúc kết ra ba điểm cực tốt của Sở Thấm là, đủ ác đủ quả quyết, còn có cách chém đủ tốt.
Bên lò chất đống củi sắp xếp ngay ngắn, nhưng cô không dùng những củi này, mà vào kho lấy ra hai ba cây tre.
Đốt đuốc, ngọn lửa từ đuốc chuyển sang cây tre, ba cây tre lập tức bốc cháy dữ dội.
Sở Thấm đặt cái nồi sắt nhỏ đã lâu chưa dùng lên lò, vì lò được xây vừa khít với nồi nhỏ này nên vô cùng vừa vặn.
Nước trong nồi bốc hơi cạn, đổ dầu vào, khi dầu sôi cho gừng tỏi vào, rồi đổ thịt gà xắt miếng vào xào nhanh.
Chưa được nửa phút, mùi thịt gà hòa cùng mùi tỏi đã thoang thoảng.
Sở Thấm đột nhiên nhớ ra trong vườn rau có hai cây cà chua đã chín, nghĩ đến đây cô lập tức đặt muôi xuống chạy vội vàng ra vườn.
Hai cây cà này sinh trưởng không tốt lắm, lẽ ra tháng 11 phải đã chín nhưng kéo dài đến bây giờ.
Trên hai cây có bốn quả, Sở Thấm hái hết toàn bộ, rửa sơ bằng nước suối trong vườn rồi vội vã chạy về lò lửa.
Do thịt gà có nhiều mỡ nên lúc này không dính nồi, Sở Thấm xào thêm một lúc, khi nước thịt gà bốc hơi một ít thì cho cà chua vào.
Sự kết hợp giữa cà chua và thịt gà, cùng với hương tỏi thoang thoảng, tạo nên hương vị độc đáo.
Cho thêm gia vị, sau cùng đổ nước vào.
Ngọn lửa dưới đáy nồi dần nhỏ lại, khi nước sôi Sở Thấm lập tức thêm củi vào.
Ngọn lửa cuối cùng từ cây tre đã đốt cháy hoàn toàn than củi, nên mặc dù tre chỉ còn tro, trong nồi vẫn sôi sùng sục.
Không lâu sau, hương thơm lan tỏa.
Là vị chua ngọt của cà chua, là vị thịt gà thơm ngậy, là hương vị đặc trưng của gừng tỏi...
Sở Thấm ngồi bên cạnh, trên mặt tràn đầy sự hớn hở và thoải mái.
Mặt trời lặn sau núi, mặt trăng xuất hiện.
Đêm đến.
Luộc gà xong, thịt gà hầm chín, Sở Thấm không đành lòng dùng thịt gà ăn cơm với cám ở căng tin, nên hấp thêm một nồi cơm trắng.
Tuy nhiên, nhờ có căng tin nên không cần phải xào rau.
Trong căng tin lương thực không nhiều, nhưng rau vẫn đủ.
Lại đến mùa đông, ngoài bắp cải trắng thì còn củ cải, nhưng mới chỉ là tháng đầu tiên, Sở Thấm ăn rất vui vẻ.
Trong món thịt gà hầm cà chua, Sở Thấm còn cho thêm khoai lang để luộc, nhưng khoai lang vẫn không bằng khoai tây, Sở Thấm vừa ăn khoai lang mềm ngọt thấm nước sốt cà chua, vừa suy nghĩ sang năm có nên trồng thêm khoai tây để ăn không.
Cô rất thích món khoai tây xào cay.
Cho dù là nước luộc gà hay thịt gà hầm, đều hầm vài giờ, bây giờ thịt gà mềm nhũn rời cả xương, hoàn toàn không có cảm giác khô cứng.
Sở Thấm ngồi bên cạnh lò để ăn, trong nồi là thịt gà hầm cà chua, trên lò là nồi đất luộc gà, bên cạnh còn cắm đuốc, cũng không thấy lạnh.
Không những cô không lạnh, ăn xong còn đổ mồ hôi.
Cô thích món thịt gà hầm cà chua hơn, sắp hầm xong còn cho thêm khá nhiều ớt vào, bây giờ vị chua cay ngọt mặn tất cả đều có, rất thích hợp với Sở Thấm, người rất thích món cay nồng.
"A, thoải mái quá!"
Ăn no nê, Sở Thấm dựa vào lưng ghế, ngắm bầu trời đầy sao và mặt trăng, tâm trạng rất thoải mái yên bình.
Trên bầu trời quang đãng, chòm sao Bắc Đẩu rất sáng.
Tay cầm của Bắc Đẩu chỉ về hướng đông bắc, đó là dấu hiệu mùa đông đến.
Thêm nữa, gió bắc thổi, thổi lá cây xào xạc, thổi đến nỗi cô phải kéo cổ áo kín, gió thổi cho thấy đầu mùa đông đang dần qua đi, mùa lạnh hơn sắp đến.
Đêm khuya, sau khi tắm rửa xong thì quay về phòng ngủ.
Chỉ là đêm nay Sở Thấm ăn quá no, hiếm khi bị mất ngủ, cô nằm trên giường lăn lộn mãi nhưng không ngủ được.
Thời gian gần đây ngoài việc với con lợn rừng, cô gặp xui xẻo trong các công việc khác, đặc biệt là rút thăm.
Vài lần rút thăm gần đây không rút được gì tốt, phần lớn là tấm bê tông và ngói.
Đúng rồi, còn có hạt giống cỏ nữa.
Đúng vậy, là hạt giống cỏ.
Khi nhận được, Sở Thấm rất bối rối, không biết có tác dụng gì. Công dụng duy nhất có lẽ là rải xuống gò đất phía sau, để sang năm xuân có nhiều cỏ tốt cho gà ăn.
Nhưng vấn đề là gò đất phía sau vốn đã không thiếu cỏ!
Sở Thấm thắc mắc, cuối cùng vẫn cất kỹ hạt giống cỏ, rồi lấy vài hạt rải vào vườn rau.
Than ôi, không biết bao giờ mới rút được ba lô không gian nữa.
Gió thổi rít gào, nghĩ đến ba lô không gian, Sở Thấm cảm thấy cơn buồn ngủ dâng lên, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Vượt qua ngày 31 tháng 12 dương lịch, thời gian đến tháng 1 năm 1960.
Chỉ là nông thôn thường dùng âm lịch, Sở Thấm và mọi người không coi trọng thời điểm giao thừa này lắm.
Sở Thấm đang làm gì?
Đôi khi Sở Thấm đi làm, những lúc khác ở nhà vặn ngón tay đếm xem bao giờ mới tới tháng Chạp.
Đến tháng Chạp, căng tin giải tán.
"Còn một ngày nữa là tháng Chạp." Cô lẩm bẩm.
Sáng sớm hôm đó, Sở Thấm tỉnh dậy mơ màng, mắt đờ đẫn, tóc tai bù xù, chưa kịp mặc quần áo đã nghĩ ngay đến chuyện này.
Cô vén chăn đứng dậy, qua loa khoác tạm bộ quần áo ấm ra ngoài đánh răng rửa mặt.
Mùa đông năm nay không có tuyết, nhưng lại lạnh bất thường, cũng thật kỳ lạ.
Nhưng cũng không phải không có tuyết, Sở Thấm vừa đánh răng vừa nhìn sang dãy núi đối diện, đỉnh núi phủ tuyết trắng, thật là kỳ lạ.
Thời tiết bất thường khiến người trong thôn hoang mang, nhưng khó có thể chống lại thiên nhiên, nên mọi người chuyển sự chú ý đến nhà máy cơ khí.
Bây giờ mới 6 giờ 30 sáng, trong khi Sở Thấm thường ngủ đến 7 giờ 30 khi không có việc.
Tại sao hôm nay cô lại dậy sớm?
Đó là bời vì cô phải cùng học trò lớn tuổi chú Sở đi học lái xe ở thị trấn.
*
Thật ra chuyện học lái xe đã nói xong từ sớm rồi, nhưng khoảng thời gian này trong nhà máy cơ khí của chú Sở quá bận, thêm nữa bác tài xế của đội vận tải cũng bận, đến gần tháng chạp hai người mới đồng thời có thời gian.
Bác tài xế của đội vận tải họ Trần, cậu út Dương nói ông ấy tên là Trần Văn Cương, là người bạn thân mà cậu út Dương đã quen biết gần mười năm.
Trần Văn Cương lái đường dài liên tỉnh, kỹ thuật lái xe không tệ, mấu chốt là kỹ năng sửa xe cực kỳ lợi hại, cho nên có địa vị tương đối cao trong đội vận tải, bởi vậy ông ấy mới có thể dẫn dắt người trong đội vận tải học lái xe.
Đại khái là chú Sở trả nhiều, hôm qua cậu út Dương vậy mà lại gọi Sở Thấm đi cùng.
Cậu út Dương tới từ chạng vạng tối hôm qua, tiện thể cho Sở Thấm vàng bán lợn.
Một con lợn đổi được ba mươi chỉ vàng, trước mặt thì Sở Thấm bình tĩnh, nhưng trái tim đang đập bịch bình bịch, lúc cầm được vàng suýt chút nữa đã mất tiếng.
Xuyên không đã luân hư vậy rồi, lại có hồi ức của nguyên chủ, Sở Thấm đương nhiên hiểu được vàng là vật bảo đảm giá trị tiền gửi không có vật nào hơn được nữa, cho dù có giữ đến hơn mười năm sau, vẫn cực kỳ đáng tiền như cũ.
Không quản là thời nào, không có tiền thì tuyệt đối không thể.
Sở Thấm theo thói quen phòng ngừa một cách chu đáo, dù sao có tiền thì cũng có thể làm gì đó cho tương lai.
Trừ bao mươi chỉ vàng ra, vẫn còn ba phiếu công nghiệp.
“Chính vì phiếu công nghiệp này mới kéo dài đến tận bây giờ.” Cậu út Dương lúc đó nói, nói xong thì móc phiếu công nghiệp ra cho Sở Thấm: “Nhưng cháu phải chú ý một chút, có hai tấm phiếu công nghiệp vẫn còn gần hai tháng nữa là hết hạn.”
Sở Thấm nhận lấy, cẩn thận cất kỹ đi.
Hai tháng sau sẽ hết hạn? Không sao, lần sau về huyện thì sẽ dùng chúng.
Ai mà ngờ được “lần sau về” lại chính là ngày mai.
Nói xong chuyện bán lợn rừng, cậu út Dương lại nói tiếp chuyện giúp chú Sở giật dây.
Cậu út Dương nói: “Ngày mai bảy giờ chúng ta xuất phát đi, trời tối rất nhanh, vì an toàn nên hai giờ chiều đã phải khởi hành trở về rồi. Nếu sáng sớm đi muộn thì sẽ không có quá nhiều thì giờ, tốt nhất là đi sớm một chút.”
Sở Thấm kinh ngạc: “Cậu út, cậu cũng đi à.”
Cậu út Dương cười: “Nếu cậu không đi thì sợ là ba người cháu sẽ phải buồn chán một ngày rồi. Lại nói, gần đây trong thôn không có việc gì làm, đi lên huyện cũng không sao.”
Sở Thấm không hiểu từ “buồn chán” trong lời của cậu út Dương là gì, nhưng ông ấy đi thì cứ đi thôi: “chúng ta” lại là ý gì đây chứ?
Cho nên cô cũng phải đi à?
Cậu út Dương gật đầu: “Một con cừu là lùa, hai con cũng là lùa, cháu không muốn đi học tập sao?”
Ông ấy cảm thấy nói không chừng Sở Thấm còn học nhanh hơn chú Sở, dù sao thì gan Sở Thấm đã to lại còn thông minh.
Tim Sở Thấm đập nhanh, vội vàng đồng ý.
Thế là…
Sáng nay cô mới phải dậy sớm, mùi oán khí của việc dậy sớm sợ là còn nồng nặc hơn cả mùi hôi trong chuồng lợn kia nữa.
Nước suối lạnh như băng tạt vào trên mặt mới khiến Sở Thấm coi như là hoàn toàn tỉnh táo, nhìn tuyết từ xa xa, nghe tiếng truyền đến từ sân đập lúa, Sở Thấm thở ra một hơi.
Trước tiên cô vào phòng bếp nhóm lửa, chưng một nồi bánh bao hôm qua vừa làm, lại lên trên núi nhặt trứng gà.
Bánh bao là làm từ hôm qua, dùng bằng cây tể thái.
Đúng vậy, chính là tể thái.
Sở Thấm có như thế nào cũng không ngờ được, hạt giống trong hộp mù lúc trước mà cô lấy ra, lại là cây tể thái.
Miếng bánh rơi xuống từ trên trời!
Sở Thấm cả kinh đến mức miệng không thể nào khép lại được.
Sau khi tiến vào vườn rau thì Sở Thấm lập tức nhận ra, cô vui mừng quá đỗi, sau đó cố ý lật qua lật lại hạt giống, vung đến bãi đất trống bên cạnh.
Vẫn may một tháng trước đã nhổ hết cỏ dại trên bãi đất trống rồi, còn vẩy tro than lên để tăng độ phì nhiêu của đất, bằng không thì những hạt giống này đều không biết phải vun ở chỗ nào.
Cây tể thái lớn nhanh, còn xanh tươi vô cùng.
Trước kia Sở Thấm còn ghét bỏ cái túi này không biết là có hạt giống mang tác dụng gì, mấy ngày nay chẳng bón phân cũng chẳng thèm xem nhiệt độ thời tiết, chỉ cần vẩy nước thì đã có thể tự mình lớn lên thành cây tể thái mà cô vô cùng yêu quý, dù sao thì trong mùa đông có rất ít những loại rau có màu xanh.
Thế là Sở Thấm ăn rau trộn, rau xanh xào, thậm chí là nấu canh, cuối cùng thì lấy chỗ hôm qua hái được khá nhiều mà làm bánh bao ăn.
Cây tể thái kèm với thịt lớn, Sở Thấm gói gần bốn mươi cái bánh bao thơm ngát.
Buổi trưa hôm qua ăn một hơi tận mười cái, buổi tối có hơi đầy bụng chỉ ăn sáu cái. Lại cho thím Sở tám cái, thấy cậu út Dương đến thì cũng cho ông ấy hẳn tám cái mang về.
Lúc này trong nhà còn dư lại không nhiều, Sở Thấm dứt khoát coi thành bữa sáng mà ăn hết trong một hơi.
Trời còn chưa sáng hẳn, Sở Thấm đến sau gò núi, nhặt trứng gà từ trong ổ trứng ra.
Gần đây tất cả mấy con gà mái đều bắt đầu đẻ trứng, mỗi ngày Sở Thấm đều phải vác rổ vào trong núi, đi đi về về đã thu được ít nhất là mười quả trứng mang về trong nhà.
Đúng vậy, mười quả.
Có lúc thậm chí còn hẳn mười hai quả.
Cứ như vậy, còn không bao gồm những con “gà mái già” đẻ trứng ở hàng rào sau sân.
Ngắn ngủi trong vòng nửa tháng, Sở Thấm tích góp được hơn trăm quả trứng gà, sâu sắc cảm thấy việc kinh doanh trứng gà của mình trong năm nạn đói này sẽ kiếm được không ít tiền.
Nhặt xong trứng gà, lại mặc xong đủ các loại quần áo và khăn quàng cổ.
Cô mặc áo bông dài đến tận gối, bởi vì đạp xe đạp nên đầu gối sẽ bị lạnh.
“Gió có hơi to.” Cảm nhận một phen trong sân rồi lẩm bẩm, thế là lại đi tìm mũ trong tủ quần áo ra, phối với chiếc khăn quàng cổ đỏ rực suýt chút nữa thì che kín cả mặt của cô.
Như thế vẫn chưa đủ, Sở Thấm đặt găng tay lên bàn, sau đó ngồi ăn sáng.
Bánh bao đã hấp xong, tận tám cái.
Sở Thấm uống canh gà đường đỏ, bên trong còn thả một ít táo tàu nấu cùng lên, uống vào cực kỳ ấm bụng.
Bánh bao thoang thoảng mùi thơm, thật sự rất ngon, mấu chốt là có thêm mùi của rau dại lại không có vị đắng của rau dại, bởi vì có thịt lợn, còn thêm chút hương vị của thịt lợn kho, và rau tể thái cực kỳ hợp vị.
Ăn no uống đủ, chuẩn bị xuất phát.
Sở Thấm rửa tay, sau khi lau khô thì đeo bao tay lên, đẩy xe ra ngoài, khoá cửa nhà lại.
“Cũng không biết cậu đến hay chưa nữa.” Cô vừa đi còn nói thầm.
Cậu út Dương đã đến, bây giờ đang hóng hớt ở sân đập lúa, còn nghe đến say sưa ngon lành.
Mà lúc Sở Thấm đi qua sân đập lúa, lập tức nhìn thấy cậu út Dương và người trong thôn nói đến mức khí thế ngất trời, nói chuyện gì vậy?
Nói chuyện giải thể căng tin.
“Theo ý của tôi ấy à, căng tin này không nên bị giải thể!”
Đột nhiên có một người lớn giọng nói.
Lúc này, nụ cười như có như không trên mặt của Sở Thấm suy sụp trầm xuống, trở nên vô cùng lạnh nhạt.
Người nói chính là Trương lão đại, Sở Thấm tự nhủ trong lòng không cần nhìn mặt, cô đã có thể nhận ra được chắc chắn chính là kiểu lớn giọng của Trương lão đại.
Trương lão đại ngẩng đầu lên tiếp tục nói: “Cứ hỏi xem, cơm tập thể đã tiết kiệm cho chúng ta biết bao nhiêu là lương thực, dù sao thì lương thực nhà các người là đủ ăn nhưng nhà tôi không đủ, tôi tình nguyện ăn năm phần vỏ cây ba phần nước hai phần gạo, tránh cho sau này phải chết đói.”
Sở Thấm bĩu môi, tự nhủ ở trong lòng: Ông ở nhà cũng được.
Cậu út Dương lại tham gia vào nói: “Thôn của chúng ta trái lại nếu giải thể căng tin rồi, cũng không lãng phí lương thực gì. Bản thân hiểu rõ nhà mình mà, trong nhà có bao nhiêu lương thực thì ăn từng đấy, sống nửa đời người rồi chẳng lẽ lại không có kế hoạch gì?”
Sở Thấm gật gật đầu, quả nhiên là người cậu tốt của mình.
Hàn Thắng Lợi là bề dưới thấp giọng nói: “Thật ra thì vỏ cây cũng sắp bới hết rồi, có muốn ăn vỏ cây thì cũng không có để ăn nữa…”
Mọi người: “…”
Đúng rồi, vỏ cây sẽ bị ăn hết.
Vậy sao, chuyện này đám người chính xác là chưa phát hiện ra.
Nhưng bởi vì liên quan đến lương thực, nửa năm gần đây lượng thức ăn mỗi ngày còn lớn hơn lượng cơm.
Trương lão đại vẫn không vui như cũ, hầm hừ nói: “Đội trưởng há mồm mở miệng là căng tin của của chúng ta đã bị giải thể rồi, nhưng có nhiều người trong nhà đều không có nồi kìa.”
Đúng rồi! Sở Thấm trợn trừng mắt mới phản ứng lại được.
Bởi vì chuyện luyện thép từ lúc đầu, trong thôn có không ít người bị thu nồi.
Sở Thấm đang muốn tiếp tục nghe, chỉ thấy cậu út Dương nhanh chóng đi về phía cô: “Cháu đến rồi à, chúng ta đi thôi.”
“Không nghe thêm ạ?” Sở Thấm vội nói.
Cậu út Dương lôi cô: “Còn nghe gì nữa, chuyện giải thể căng tin là phát triển theo chiều hướng, cứ coi như trong thôn các cháu một nửa người trong thôn không có nồi thì cũng không thể nào ngăn cản được, yên tâm đi.”
Ông ấy nói rất nhỏ giọng, tựa như là sợ bị người khác nghe được.
Mặc dù Sở Thấm còn có hơi hoang mang, nhưng vẫn gật đầu, chỉ cần giải thể được là tốt rồi.
Cậu út Dương thấp giọng giải thích: “Thật ra cũng bởi vì bên trên đã dự đoán được cục diện thiếu lương thực sẽ kéo dài đến tận cuối năm sau… Cho dù cháu có kiên trì như thế nào, cũng không có cách nào kéo dài cơm tập thể đến tận cuối năm sau được, phải sớm một chút để những người khác thích ứng và quen dần đi.”
Sở Thấm chấn kinh, trừng lớn mắt nhìn cậu út Dương.
Cậu út Dương đắc ý nói: “Không có chuyện gì mà cậu của cháu không nghe ngóng được hết, hiểu ra sự lợi hại của cậu đi.”
Sở Thấm nhanh chóng im lặng: “Hiểu rồi hiểu rồi ạ.”
Hai người đẩy xe về phía nhà của thím Sở, gần đến nhà của thím Thẩm thì đột nhiên Sở Thấm hỏi: “Cậu út, vậy lương thực nhà cậu đủ không?”
Cậu út Dương: “Nếu cậu đã hiểu chuyện này rồi, vậy thì sao lương thực có thể không đủ chứ.”
Thật ra vốn dĩ là thiếu một chút, buộc phải thắt lưng buộc bụng mới có thể chịu được.
Nhưng bởi vì giúp Sở Thấm bán thịt lợn rừng ngược lại khiến ông ấy ngoài ý muốn mà đổi được chút lương thực, mà những lương thực này vừa đến đã đủ rồi.
Sở Thấm gật đầu, đủ là được.
Chú Sở là một người rất lề mề, Sở Thấm và cậu út Dương đến nơi thì lúc đó ông ấy mới cơm nước xong xuôi.
“Đến đây đến đây.” Chú Sở thay quần áo xong xuôi thì chạy ra, ngồi ở sau lưng của cậu út Dương.
Cậu út Dương: “Đi đường nào đây?”
Cơm trong miệng chú Sở vẫn chưa nuốt xuống, Sở Thấm nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Đi đến nhà máy cơ khí đi, đường đó vừa rộng lại vừa bằng phẳng.”
“Được thôi!”
Sở Thấm rẽ lối dẫn đường đi, cậu út Dương đi theo ở phía sau.
Ba người men theo đường đến nhà máy cơ khí, sau đó cũng không dừng lại mà vòng qua nhà máy cơ khí tiến vào đại lộ.
Cậu út Dương nhìn nhà máy cơ khí đến là cảm khái: “Còn chưa đến thời gian một năm mà nơi đây đã thay đổi lớn như vậy rồi.”
Chú Sở thở phào một hơi nói: “Không đúng sao, chúng ta gần như là liều mạng vùi đầu vào gian khổ mà làm đó.”
Sở Thấm chú ý quan sát một phen, quả nhiên, so với trước kia, nơi đây đã xây thêm hai toà nhà.
Rời khỏi nhà máy cơ khí, sau khi tiến vào đại lộ Sở Thấm và cậu út Dương liền tăng tốc độ dưới chân.
Đợi đến khi mặt trời mọc lên, ánh nắng chiếu trên mỗi tấc đất, ba người mới tiến vào huyện.
Đội vận tải ở phía đông rìa của huyện, vừa hay đường đến là ở phía đông của huyện, cho nên ba người Sở Thấm thậm chí còn chưa phải tiến vào huyện, mà đã trực tiếp đi đến đội vận tải.
“Đến rồi!”
Cậu út Dương dừng xe, nở nụ cười với ông cụ canh cửa chào hỏi, sau đó vẫy vẫy tay với Sở Thấm: “Vào đi, đi cả xe vào luôn, đừng để bị người khác lấy cắp mất.”
Ông ấy quen thuộc tựa như đây chính là đơn vị của mình vậy, quen cửa quen nẻo mà dẫn Sở Thấm dắt xe đến bãi đỗ xe, nơi này có rất nhiều xe đạp, còn có người vừa ngồi xem báo vừa trông xe.
Chú Sở hơi bất ngờ, nhỏ giọng nói: “Chỗ này cũng rộng thật đấy.”
Cậu út Dương chỉ vào nơi xa nói: “Mảnh đất kia vẫn là đội vận tải đó, những xe chở hàng lớn kia toàn bộ đều dừng hết ở đó.”
Nói xong, lại dẫn hai người tiếp tục đi.
Đội vận tải rất lớn, hai chú cháu không quen thuộc vừa đi vừa dò xét.
Quan sát xong thì cảm khái, nhìn một chút con đường vừa bằng phẳng vừa rộng lớn này, sau đó lại nhìn phòng làm việc, ha, đội vận tải quả nhiên xa hoa.
Vài khía cạnh cũng có thể quan sát ra được, tài xế quả thật rất có tiền.
“Cương Tử!” Cậu út Dương nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi xổm bên cạnh ở xe hàng hoá: “Sao hôm nay lại thành ông sửa xe thế.”
Trần Văn Cương nghe thấy tiếng gọi thì mới đứng dậy, quay đầu nở nụ cười hiện ra hàm răng trắng sáng: “Tôi nói các ông sao mà mãi chưa tới, cuối cùng cũng tới rồi, tôi nhàn rỗi không có việc gì làm nên ngồi sửa chút.”
Nói xong thì nhìn hai người đứng bên cạnh cậu út Dương, nụ cười càng thêm rực rỡ, đi qua nói: “Đây là người thân kia của ông hả?”
Không đợi cậu út Dương mở miệng nói chuyện, lại tiếp tục chuyển tầm nhìn lên trên người Sở Thấm nói: “Đây là cháu gái ngoại của ông à?”
Cậu út Dương gật đầu, giới thiệu về phía của chú Sở: “Đây là Sở Đại Hà, là chú của cháu tôi.”
Tiếp tục quay người chỉ vào Sở Thấm: “Đây là cháu của tôi, Sở Thấm.”
Chú Sở vội vươn tay ra: “Tài xế Trần.”
Sở Thấm cũng gọi theo.
Cô âm thầm dò xét Trần Văn Cương vài lần, xem như đã nhìn được rồi, Trần Văn Cương là một người rất biết cách nói chuyện.
Vậy vì sao cậu út Dương vẫn sợ ba người bọn họ buồn chán, cho nên mới phải đi theo đến đây?
Sở Thấm nghi ngờ, tò mò mà quan sát mấy phút sau thì mới hiểu ra, rõ ràng là bản thân cậu út Dương cũng muốn đi theo lái xe đây mà.
Vượt ngoài dự liệu, cậu út Dương vậy mà cũng có chút kỹ thuật lái xe.
Lái cũng không xem là tốt lắm, nhưng mà thật sự có thể xem như là biết lái.
Ánh nắng dần sáng hơn, chờ sau khi Trần Văn Cương sửa xong con xe trong tay thì lập tức dẫn bọn họ đi tập lái xe.
Nơi tập lái ở trên bãi đất trống gần bên cạnh đội vận tải, diện tích khá lớn, Trần Văn Cương nói người mới trong đội vận tải cũng tập lái xe ở đây.
Thế là, Sở Thấm trơ mắt nhìn cậu út Dương sau khi tiến vào đây thì như hổ đói rình mồi, bỗng nhiên chạy lên trên một chiếc xe, nhảy chồm lên ghế lái, mà Trần Văn Cương cũng không thèm quan tâm, ông ấy đi đến ghế lái phụ, sau đó thì sao?
Chiếc xe kia vậy mà lại được khởi động?
Sở Thấm trợn to mắt, như lạc vào trong mơ.
Chú Sở cũng bị doạ như vậy, không khỏi quay đầu lại hỏi Sở Thấm: “Cậu út của cháu học lái xe từ khi nào vậy?”
Sở Thấm lắc đầu, cũng nghi ngờ y như vậy: “Sao cháu biết được chứ, chắc cũng là do đi theo bạn của cậu ấy mà học thôi.”
Trên xe.
Sau khi cậu út Dương lái một lát thì cho xe dừng lại chầm chậm, cảm khái nói: “Lâu rồi không sờ đến cảm giác tay vẫn không tệ lắm. Chỉ là thứ đồ chơi này sau một khoảng thời gian không sờ đến là cảm xúc dần dần nhạt đi rồi, bây giờ đến rẽ ngoặt cũng không thể không cẩn thận một chút.”
Trần Văn Cương mở cửa xe nhảy xuống: “Lời này không phải lời nói nhảm đâu, nếu như chỉ cần học là biết lái, vậy tài xế sao có thể ít như vậy.”
Đừng xem nhẹ tài xế, bây giờ tài xế được xem như nhân tài trong giới kỹ thuật rồi, giống như đầu bếp và quân nhân vậy, thuộc về đối tượng hẹn hò cực kỳ tốt trên thị trường.
Cậu út Dương nói: “Ông cứ giúp một chút đi, giúp tôi dạy cho cháu tôi và chú của nó một phen, cháu của tôi rất thông minh đấy, ông cho nó ngồi xem ở bên cạnh, cũng không cần quan tâm nó nhiều đâu, bản thân nó sợ là có thể học được luôn ấy.”
Thật luôn?
Trần Văn Cương không tin lắm.
Sở Thấm và chú Sở cùng đi đến, Trần Văn Cương nhận mấy cân lương thực từ chú Sở, thậm chí còn có hai cân thịt, đương nhiên là càng tận tâm tận lực với chú Sở.
Trần Văn Cương nói: “Đúng rồi, trước tiên cháu luyện tay lái đã.”
Ông ấy dạy cho Sở Thấm và chú Sở cách dùng tay lái, Sở Thấm nghe ngóng ở bên cạnh.
Tay lái không phải là luyện ở trên xe, trên sân có tay lái đơn.
Sở Thấm nghe một lần, lại luyện tay hai lần, ngay lập tức đã biết rồi.
Giống như những gì cậu út Dương phỏng đoán vậy, chú Sở đã hơi lớn tuổi không linh hoạt bằng Sở Thấm vẫn đang nhớ động tác và phương hướng.
Trần Văn Cương quan sát ở ngay cạnh, chưa qua vài phút đã ý thức được cậu út Dương ông ấy vì sao lại muốn để bản thân dạy từng cái một rồi.
Thì ra không phải chỉ là do cháu của ông ấy cũng có thể học cọ xát, mà là vì muốn giảm bớt công việc cho bản thân!
Lại quan sát một chút, ông ấy vốn cho rằng là Sở Thấm học theo, lúc này lại có thể lĩnh hội được tri thức mà ông ấy dạy một cách sâu sắc, sau đó lại chia nhỏ rồi trộn kiến thức lên rồi tổng kết lại dạy cho chú Sở.
Trò gì đây?
Đây chính là cầu nối giữa ông ấy và chú Sở mà, chẳng biết tại sao chú Sở cứ luôn rất khó khăn trong việc nghe hiểu ý tứ của ông ấy.
“Chú, chú chuyển về bên trái, sau đó lại chuyển lại, đừng buông lỏng tay, tiếp tục rẽ phải…”
Sở Thấm thật sự không thể hiểu, tại sao chuyển tai lái đơn giản như vậy mà chú Sở lại phải học rất lâu.
Ông ấy đã sớm phát hiện ra, ở phương diện này Sở Thấm rất thông minh, cô chưa từng đạp xe đạp nhưng sau khi tiếp xúc với xe đạp thì lập tức biết đạp xe dạo chơi.
Phải biết là từ lúc cô gập ghềnh đạp trên xe đến kia biết đạp thành thạo còn chưa tới nửa phút, thật sự rất cừ khôi.
Nhưng chú Sở thì không như vậy.
Cậu út Dương có lúc trở lại thôn Cao Thụ từng đưa xe đạp cho chú Sở đạp, nếu không phải là do ông ấy nhanh tay lẹ mắt đỡ được cả người và xe, thì xe chở người cứ như vậy mà rơi vào trong hồ nước rồi.
Sau đó ông ấy dạy cả nửa ngày, cũng không khiến chú Sở lĩnh hội được.
Đến xe đạp còn học khó khăn như vậy, cái xe hàng thì làm cách nào? Cậu út Dương quay đầu suy nghĩ, nghĩ ra một biện pháp một mũi tên trúng ba con chim.
Đó là đóng gói đưa cả Sở Thấm đi.
Bạn tốt của ông ấy cũng có thể khoan khoái một chút, cháu ngoại ngoan của ông ấy có thể thừa cơ đi học, mà ông ấy thì… Phì, cậu út Dương cũng không thể lãng phí mấy cân thịt lương thực được, phải chân chính học được kỹ thuật này mới được.
Kiểu học sinh minh mẫn này như Sở Thấm là kiểu học sinh mà tất cả các thầy cô đều rất yêu thích, lúc chú Sở vẫn còn đang luyện tay lái, Sở Thấm gan to bằng trời bị Trần Văn Cương gan cũng to cỡ đó khuyến khích lên xe đi rồi.
Trần Văn Cương vung tay lên, hưng phấn mà nói: “Cháu cứ thử đi, dù sao thì khu đất trống chỗ này cũng to, cũng không lo cháu sẽ đâm phải thứ gì.”
Sở Thấm chớp mắt mấy lần, đặt tay lên trên vô lăng: “Thật ạ? Vậy cháu thử thật nhé?”
“Thật đấy, thử… A!”
Ông ấy còn chưa dứt câu, đáy mắt Sở Thấm như chứ hai ngọn lửa, đạp ga một cái, trực tiếp xông ra ngoài.
Trong nháy mắt kia, Sở Thấm gần như là bay lên.
Trần Văn Cương sống chết nắm chặt lấy tay nắm cửa, mà cậu út Dương ở trên sân bãi tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, trực tiếp chạy đi tránh, lúc chạy xa vẫn không quên chú Sở, lôi cả ông ấy đi cùng.
“Sở Thấm là làm được đó.” Đôi mắt của cậu út Dương di chuyển theo chiếc xe, đến chớp cũng không chớp một cái.
“Gì cơ, người lái xe là Sở Thấm?” Chú Sở lập tức bị dọa đến mức hai bắp đùi cũng run run: “Sở Thấm mới học được mấy tiếng đồng hồ chứ, đã dám bắt tay lái xe rồi, gan cũng to quá rồi đấy.”
Trái lại cậu út Dương lại không cảm thấy to tác gì.
Lái xe ấy mà, điều đầu tiên là phải có gan.
Bạn lúc vừa mới bắt đầu không thể lo trước lo sau, bằng không thì sẽ không học đàng hoàng được.
Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, rõ ràng đang là mùa đông, nhưng lúc này lại cảm thấy có hơi nóng nực.
Sở Thấm không quan tâm lái như thế nào, không quan tâm có doạ Trần Văn Cương đang ngồi trên xe chỉ còn nửa cái mạng hay không, dù sao cô cũng khó khăn mà lái được một đoạn được rồi.
Đương nhiên, rẽ ngoặt thì không biết, trước mắt cô chỉ có thể lái một đường thẳng tắp.
Nhưng cô sẽ luyện tập.
Lúc Sở Thấm đang luyện tập rẽ tay lái thì chú Sở mới đang luyện tay lái.
Lúc Sở Thấm đang học lùi xe thì chú Sở vẫn còn đang luyện tay lái.
Lúc Sở Thấm đang học làm sao để phát hiện trục trặc thì chú Sở vẫn đang luyện tay lái như cũ.
Lúc này cậu út Dương đã rời đi, nói là đi tìm Hồ Uy trò chuyện rồi.
Ừm, nhưng mà Sở Thấm cũng đoán ra được là cậu út Dương bị chú Sở quấn chặt quá, không muốn dạy chú Sở làm cách nào để nắm chắc tay lái.
Học lái xe là chuyện không thể nhanh chóng học được như vậy.
Mặt trời về phía Tây, bây giờ đã đến hai giờ chiều.
Trần Văn Cương bắt đầu dồn nhiều tinh lực lên việc dạy chú Sở, Sở Thấm thu hoạch đã tương đối kha khá cất tiền giấy đến xã cung ứng.
Cô có phiếu công nghiệp, còn có phiếu lương và phiếu thịt lúc trước vẫn chưa dùng hết.
Nhưng bây giờ trong tình huống này, phiếu lương phiếu thịt không còn tác dụng gì, cứ cho là đến Hiệu ăn quốc danh cũng không thể mua được gì.
A, nếu như muốn ăn bánh lúa mì thì vẫn có thể mua được.
Sở Thấm vừa đi về phía xã cung ứng, vừa nghĩ lát nữa mình phải mua những gì.
Thật ra cô vẫn muốn mua đôi giày cao su, nhưng không phải là loại cao su bông mà cô đang đeo trên chân, mà là kiểu không có bông cơ.
Giày cao su quả thật rất thích hợp để đeo xuống đất làm việc, bởi vì đế giày là nhựa cây cho nên mới gọi nó là giày cao su.
Nhưng mặt giày của nó là vải, vẫn là kiểu hoạt tiết màu xanh quân đội, Sở Thấm rất thích.
Chịu bẩn chăm giặt!
Nhưng giày cao su rất khó mua, không biết có còn hay không.
Rất nhanh Sở Thấm đã đi đến xã cung ứng, sau khi cô vào cửa thì lập tức đi thẳng đến nơi bán lương thực.
Có lương thực không? Không có.
Nhân viên bán hàng chống trên quầy nói: “Bây giờ chỗ chúng tôi không bán lương thực nữa, cô muốn mua lương thực thì phải đến cửa hàng bán lẻ Thóc dầu.”
Nhân viên bán hàng gật đầu, không có sức lực gì mà dùng vỉ ruồi để xua ruồi muỗi, thực sự không hiểu sao trời lạnh như vậy mà còn có ruồi.
Cô ta ngước mắt nhìn Sở Thấm, lại nói thêm: “Nhưng cô là người ở huyện chúng ta hay là công xã, nếu là công xã thì đi cũng vô ích thôi, bởi vì phiếu lương thực bây giờ không mua được lương thực, phải dùng sổ lương thực mới được.”
Sở Thấm không hiểu: “Như vậy sao, vậy đồng chí, cô bảo lương phiếu trên tay chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Nhân viên bán hàng chỉ chỉ ngoài cửa: “Vẫn là cửa hàng bán lẻ Thóc dầu, đến đó đổi phiếu lương thực có thời hạn dài hơn.
Sở Thấm như có điều suy nghĩ, gật đầu: “Cảm ơn nhé.”
Nói xong, cô rẽ đến một nơi bán giày.
Cô đi đến bên cạnh chỗ kệ hàng, ngẩng đầu một cái, nhìn thấy lông mày người trước mắt hơi nhướng lên, có chút kinh ngạc, là xưởng phó đang được săn đón bỏng tay gần đây của công xã.
Anh đang làm gì vậy?
Anh đang mua giày.
Sở Thấm nhìn vẫn còn mấy đôi, cũng yên tâm hơn, duỗi tay tìm xem có size giày của mình không.
Có thật nè, thế là Sở Thấm lại kiểm tra xem chất lượng, sau khi thấy không có vấn đề gì thì cầm lên tay.
Đôi giày này chỉ cần dùng hai phiếu công nghiệp, trên tay cô còn thừa một phiếu.
Sở Thấm lại suy đi tính lại, không mua xà phòng, mà sẽ mua xà phòng thơm.
Không còn cách nào nữa, mùa đông đến rồi, năm nay lại cực kỳ thiếu nước. Lúc ở nhà Máo Đông cô sẽ không ngày nào cũng tắm rửa, mà là cách mấy ngày mới tắm,
Cứ như vậy, khi tắm không thể chỉ xoa xoa qua loa là được, xà bông thơm này vẫn nên dùng.
Sở Thấm mua hai miếng, sau đó đến quầy hàng trả tiền.
Cô ra khỏi cửa, lúc này Kỷ Cánh Diêu cũng mua đồ xong xuôi, thanh toán tiền rồi ra ngoài.
Sở Thấm đi là cửa hàng bán lẻ Thóc dầu, sau khi đi được một đoạn đường thì cô phát hiện có hơi bất thường, quay đầu nhìn một cái, sau lưng không phải là người đi theo sao!
Ai đi theo? Kỷ Cánh Diêu đi theo.
Sở Thấm nhíu mày, chỉ nghi ngờ mà nhìn anh mấy cái, không dừng lại mà tiếp tục đi.
Đổi phiếu quan trọng, để ý anh ta làm gì.
*
Trong lòng Kỷ Cánh Diêu nghĩ Sở Thấm vẫn rất cẩn thận.
Anh cũng không phải là cố ý đi theo Sở Thấm, mà là anh cũng phải đi đổi phiếu lương thực mới.
Đoạn hội thoại của Sở Thấm và nhân viên bán hàng trái lại đã nhắc nhở anh, thật không dễ dàng gì mới đến huyện một chuyến, đúng thật là nên đổi sớm đi cho an tâm.
Cửa hàng bán lẻ Thóc dầu cách xã cung ứng có hơi xa, với xã cung ứng gần như là hai hướng hoàn toàn ngược nhau, cho dù là đường nhỏ bước đi nhanh thì cũng cần đến thời gian gần mười phút.
Cửa hàng bán lẻ Thóc dầu mới mở và xã cung ứng không thuộc cùng một bộ phận, cho nên nó cũng không từ trong xã cung ứng độc lập mà đi ra được.
Nó thuộc về bộ phận nào?
Thuộc về văn phòng quản lý thóc.
Nói lời thật lòng, vị trí trong văn phòng quản lý thóc quả thật là vị trí trong mơ của Sở Thấm, nơi này chính là nơi để nộp thuế thóc của mỗi công xã trong huyện, nơi cuối cùng cần đến.
Nó không những quản lý lương thực được thu hoạch, mà còn quản lý việc chia lương thực.
Chuyện mua bán lương thực và dầu lúc trước của xã cung ứng trong huyện đều là do văn phòng quản lý thóc đưa, bây giờ bởi vì nguyên nhân thiên tai, người trong nông thôn từ bỏ, có núi có đất, có khả năng sống tiếp cao hơn người trong huyện.
Nhưng người trong huyện không ruộng không đất, chỉ có thể dựa vào phiếu lương thực và sổ lương thực.
Vì để cho càng nhiều người có thể sống sót, không quan tâm là trong thành phố hay là trong huyện, dứt khoát trước tiên đều tạm ngừng hết phiếu lương thực, mua lương thực nhất định phải dùng sổ lương thực, mà sổ lương thực chỉ có người trong huyện mới có.
Kiểu làm này cũng không phải là mặc kệ người nông thôn, thật ra sau đợt thu hoạch ngũ cốc mùa thu, trong công xã có mấy thôn thật sự khó mà sống sót đã có lương thực cứu tế phát ra rồi. Mặc dù không nhiều nhưng có thể cứu mạng, cũng không biết là làm thế nào mà dồn ra được.
Sở Thấm gần đến cửa hàng bán lẻ Thóc dầu, vô thức mà quay đầu nhìn, vị xưởng phó kia quả nhiên vẫn còn theo sau lưng.
Nửa đoạn đường sau cô đã đoán đường, xưởng phó có lẽ cũng là đến để đổi phiếu lương thực.
Hai người một trước một sau đi đến cửa ra vào của cửa hàng bán lẻ, nhìn thấy cửa ra vào có sáu, bảy người đang xếp hàng.
Mà bên cạnh có nhà gỗ một tầng diện tích khá lớn, vẫn chưa treo bảng tên, nhưng nhìn từng thùng thóc ở bên trong cũng có thể nhìn ra được, đây là cửa hàng bán lẻ thóc dầu.
Sở Thấm tự giác đứng chờ sau hàng, Kỷ Cánh Diêu cũng giống như vậy.
Người xếp hàng chậm rãi di chuyển.
Theo hướng mặt trời về phía tây, ánh nắng dần dần rời khỏi khu vực của Sở Thấm, cô cũng tiến về phía trước.
Lúc sắp đến lượt cô, cô móc phiếu lương thực ở trong túi ra.
Không bao lâu đã đến lượt của Sở Thấm.
Chỗ đổi phiếu lương có một quầy hàng, người đứng quầy không nói nhiều lời trực tiếp đưa phiếu lương thực.
“Hai phiếu lương thực tháng hai năm sau đến hạn, tổng cộng… Năm cân bốn lạng đúng không?” Người đứng quầy hỏi xác nhận.
Sở Thấm: “Đúng.”
“Có phiếu dầu không, phiếu dầu cũng đổi ở đây.” Người đứng quầy rất có trách nhiệm, lần nữa hỏi thêm.
Sở Thấm lắc đầu: “Không có.”
Nói xong, người đứng quầy cực kỳ nhanh chóng đưa hai tấm phiếu lương thực mới cho Sở Thấm, hình như là mới in ra, một phiếu ba cân, một phiếu hai cân năm lạng, sau khi cầm đến tay thì một mùi mực in xông thẳng lên mũi.
Sở Thấm sau khi lấy được thì tự giác đi ra, lúc quay người tầm mắt thoáng nhìn….
Hô! Xưởng phó đúng là xưởng phó, một xấp phiếu.
Cô lập tức thả chậm bước chân, chỉ thấy người đứng quầy không nhịn được mà sửng sốt trong phút chốc, sau đó mới nhận lấy phiếu bắt đầu đếm.
“Anh là quân nhân?” Người đứng quầy hỏi.
Kỷ Cánh Diêu: “Quân nhân giải ngũ.”
Người đứng quầy gật đầu, tỏ ra là đã hiểu: “Chẳng trách lại có nhiều phiếu lương thwujc phiếu dầu lưu động của quân nhân như vậy. Đồng chí, phiếu lương thwujc phiếu dầu này của cậu có thể trực tiếp mua bộ phận, bây giờ có cần mua không?”
Kỷ Cánh Diêu thật sự không biết là còn có thể như vậy, nếu biết từ sớm thì anh đã sớm mang đến quân dụng rồi.
Anh gật đầu: “Có thể mua được thì mua hết vậy.”
Thế là một người đứng quầy khác đến đây hỗ trợ.
Không bao lâu, đi chậm ung dung đã nhìn thấy kdc mang theo hai túi lương thực không biết là lương thực gì ra ngoài.
Cô có hơi ngưỡng mộ, cô cảm thấy anh chắc chắn có đổi dầu, phiếu dầu của người ta còn dễ dùng hơn sổ lương thực đấy.
Nhưng sự ngưỡng mộ này sao vài phút đã biến mất rồi, dù sao thì hàng tồn của nhà mình phong phú, trừ hạt cải dầu hơi ít một chút ra, cô cũng không thiếu những vật dụng thiết yếu khác,
Bước chân của Kỷ Cánh Diêu dài lớn, rất nhanh đã bắt kịp Sở Thấm.
Chỉ là khiến Sở Thấm không ngờ được, Kỷ Cánh Diêu lại biết cô.
“Cô tên là Sở Thấm.” Kỷ Cánh Diêu nói.
Sở Thấm đang suy nghĩ xem nên đến đâu làm chút hạt cải dầu suýt chút nữa bị doạ cho giật mình, quay đầu nhìn anh, sau đó gật đầu rồi tiếp tục đi.
Anh nói: “Tôi tên Kỷ Cánh Diêu, là người ở công xã Lạc Thuỷ.”
Trong lòng Sở Thấm thầm nghi ngờ, nhưng trên mặt không biểu hiện ra, cuối cùng cũng cất lời: “Tôi biết, anh còn là xưởng phó của nhà máy cơ khí, trong Dương Tử Câu của chúng tôi cũng truyền khắp nơi rồi.”
Kỷ Cánh Diêu: “Tôi nghe nói cô đã từng làm việc mấy tháng trong nhà máy thép ở thành phố?”
Thật ra điều anh muốn hỏi ngược lái không phải là chuyện này.
Chuyện anh muốn hỏi là, Sở Thấm có thật sự là một người có thể một mình đấu với mấy người đàn ông trai tráng hay không.
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân dì Lan từng giới thiệu Sở Thấm với anh, vào lúc người khác nhắc đến Sở Thấm, Kỷ Cánh Diêu sẽ luôn chú ý nhiều hơn một chút.
Sở Thấm cũng là người nổi tiếng ở gần rồi.
Ba chuyện nổi tiếng nhất là:
Một là, năng lực lấy hết công điểm, người ta nói trong công việc này cô là người vô địch thủ toàn huyện.
Hai là, năng lực một mình bắt hai tên trộm, chuyện này trở thành chủ đề mới hay được nhắc đến của người dân gần đó rồi.
Phàm là nhắc đến cô gái nhà nào đỉnh cao nhất, Sở Thấm lúc nào cũng phải bị lôi ra so sánh.
Kỷ Cánh Diêu từ đó mà nghe được chuyện Sở Thấm không chỉ bắt hai tên trộm là trai, còn đánh anh em nhà người ta đến mức thừa sống thiếu chết.
Anh vô cùng bội phục, không cảm thấy người ta ngang ngược ở chỗ nào cả.
Ba là, năng lực giơ dao chặt chém của cô, mấy tên trộm ngô trong thôn đến một tên chém một tên… Dù sao thì chỉ cần dính đến trên tay cô thì đều bị cô dùng dao chém hết.
Chuyện này càng khiến cho danh tiếng của Sở Thấm trở nên không tốt lắm.
Đặc biệt là người nhà của mấy tên bị chém kia truyền ra, hành vi như vậy của Sở Thấm thậm chí bị người khác nói là cực kỳ độc ác.
Nhưng Kỷ Cánh Diêu cảm thấy chém thế là đúng.
Đồng thời còn đúc kết ra ba điểm cực tốt của Sở Thấm là, đủ ác đủ quả quyết, còn có cách chém đủ tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận