Thập Niên 60 Cường Thủ Kiếm Tiền

Chương 368:

Sở Thấm: A...
Cô xấu hổ cười cười, nhìn về phía bà Dương nói: "Bà ngoại."
Lại quay đầu: "Thím."
Cô xấu hổ nhưng bà Dương lại không xấu hổ, kinh ngạc nhìn Sở Thấm nói: "Sao lại tới đây, vào nhà đi, bà mới nói với thím cháu, nói hạt hướng dương nhà cháu ngon."
Sở Thấm cười cười: "Vậy năm nay thu hoạch hạt hướng dương xong thì cháu sẽ xào cho thím chút ít."
Bà Dương "ừ" một tiếng, khoát tay: "Giữ lại ăn đi, góc vườn rau của cháu có thể trồng được mấy cây hoa hướng dương đó."
Sở Thấm hít sâu một hơi, nhìn thím, quyết định học theo, yên lặng ứng đối.
Bà Dương gọi cô vào trong nhà, Sở Thấm theo sau.
Thật ra, bà Dương về đến nhà cũng khá bình thường, bà rót cốc nước cho Sở Thấm , nhìn Sở Thấm hỏi: "Cháu tới tìm ngươi cậu út làm gì?"
Sở Thấm nhận lấy cốc nước nói: "Cháu muốn hỏi cậu ngày mai quét mộ xong có rảnh không, có rảnh thì theo cháu đến công xã Hoa Khê một chuyến."
Bà Dương ngẩn người: "Vì chuyện của mẹ cháu?"
Nhìn xem, bà Dương phản ứng rất nhanh.
Sở Thấm gật gật đầu, kể lại chuyện năm ngoái đã được đồng ý dời mộ nhưng sau đó lại không được phép dời nữa. Sau đó nói tiếp chuyện thím Sở nảy kế và chuyện dì Dương cải thiện chú ý.
"Thật ra cháu muốn cậu út đi cùng một chuyến, còn những chuyện khác cậu út không cần để ý đến nữa. Trong lòng cháu nghĩ, ba người anh chị em chúng cháu, cộng thêm dì và cậu út, con cả lẫn anh chị em của mẹ đều muốn được dời mộ, chẳng lẽ nhà họ Kim còn có thể câu nệ không cho dời sao?"
Bà Dương: !!!
Bà ta ngo ngoe rục rịch.
Bà ta ngồi thẳng lại, vỗ vỗ vạt áo nói: "Ừm, suy nghĩ này của cháu rất tốt."
Sở Thấm gật đầu, tán dương: "Thím Sở của cháu vô cùng nhanh trí." Đặc biệt là ở phương diện này.
Dù sao cũng khác với suy nghĩ của đội trưởng Hàn, bất kể là Sở Thấm hay là dì Dương, hay là bà Dương, đều cảm thấy biện pháp này rất tốt.
"Nhưng mà, khụ khụ!" Bà Dương ho nhẹ hai tiếng: "Tốt thì tốt, nhưng bỏ sót một chỗ."
Sở Thấm lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, hơi nghiêng về phía trước: "Chỗ nào còn bỏ sót?"
Bà Dương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn cô: "Có ngốc hay không, con cái anh em của Tiểu Mãn đều trình diện hết, nói muốn dời mộ phần, đúng thật là trọng lượng của mấy đứa rất nặng, nhưng có thêm bà thì không nặng sao?"
Nói xong, bà ta lại thẳng lưng lần nữa, giữ cằm.
Sở Thấm bừng tỉnh hiểu: "Bà là bà ngoại của cháu, là mẹ của mẹ cháu, đúng vậy, ai lại nặng bằng mẹ mình chứ."
Ánh mắt bà Dương lập tức từ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép biến thành trẻ con dễ dạy.
Cười cười, vui mừng nói: "Bà là trưởng bối của mẹ cháu, mẹ cháu là do một tay bà nuôi lớn, tuy rằng bà không phải là người sinh ra nó, nhưng cũng là người nuôi dưỡng nó. Muốn bà là mẹ kế ác độc thì thôi, nhưng bà không phải, mẹ cháu rất tốt với bà, sau khi nó đi bà còn bị bệnh nặng."
Nói xong, nét mặt lại lộ ra một chút ưu sầu: "Hầy, rốt cuộc là bà nuôi lớn, rồi để cho bà trở thành người đầu bạc tiễn người đầu xanh, đây là đang khoét lòng của bà! Nhà họ Kim đáng hận không phải người tốt, bà là mẹ của mẹ cháu, bà nói muốn dời mộ ai dám có dị nghị, Kim lão nhị có vợ quên con sao!"
Sở Thấm gọi thẳng người tốt.
Bà ngoại cô thật đúng là một bà hoàng cù lũ, năm ngoái sao cô lại không nghĩ tới chứ?
Cái miệng này, khí thế này, cô cũng không tin lần này mộ phần của mẹ nguyên chủ vẫn không được dời về!
Thật ra bà Dương nói có chơi khoa trương, nhưng dường như đều là nói thật!
Mẹ của nguyên chủ quả thật từng được bà Dương dẫn theo, làm cơm giặt quần áo cho mẹ của nguyên chủ, đây khẳng định là chuyện đã từng xảy ra.
Sau khi mẹ nguyên chủ qua đời, quả thật bà ta cũng bị bệnh, nghe nói khoảng thời gian đó còn khóc một hồi, ăn không ngon, khẩu vị không tốt lắm.
Bà Dương chỉ là nói một phần thành ba phần mà thôi, nhưng cũng không nói điêu chuyện bà ta là một trưởng bối tốt đối với mẹ của nguyên chủ, một vị trưởng bối rất có ảnh hưởng áp chế đối với tất cả mọi người trong nhà họ Kim.
Có lẽ sẽ có người cảm thấy chuyện Sở Thấm dời mộ không thỏa đáng, nói cô là con gái thì không nên nhắc đến việc này.
Mang theo Kim Kim, sợ sẽ nói Kim Kim là con cháu của nhà họ Kim, hơn nữa tuổi còn nhỏ, không biết gì cả.
Chỉ có bà Dương, bà ta làm mẹ, làm mẹ kế cũng là mẹ. Người làm mẹ muốn dời mộ cho con gái, có gì không thỏa đáng?
Vì thế hai người ăn khớp với nhau.
Cũng may Sở Thấm không phải là nguyên chủ, còn biết bà Dương không có ý xấu, nếu không sớm muộn gì cũng lên cơn đau tim.
Kế tiếp, bà Dương rất cam đoan: "Cháu là con gái, ít nhiều gì phải giữ thanh danh. Chờ ngày mai mấy chuyện cãi nhau mắng chửi người khác cứ để cho bà, bà của cháu có cách mắng đến nỗi đám tiện nhân kia không ngẩng đầu lên được!"
Sở Thấm không ngừng gật đầu: "Được, đều được hết."
Bà Dương hài lòng, bưng cốc nước lên thong thả uống ngụm nước. Thấm ướt miệng rồi, bôi trơn xong thì nói tiếp.
...
Hai người nói chuyện gần một giờ, đương nhiên, phần lớn đều là bà Dương nói còn Sở Thấm thì nghe.
Sở Thấm thật sự là một người lắng nghe rất tốt, bởi vì cô không chỉ lắng nghe, lúc nên đáp lại cũng sẽ đáp lại, hơn nữa đáp lại vừa đúng lúc.
Đối với bà Dương mà nói, đứa cháu ngoại này thật sự là một người lạ kỳ.
Trời ơi, sao cô lại biết cổ vũ như vậy, biết nói chuyện như vậy, hợp ý mình như vậy.
Bà Dương chỉ cảm thấy mắt mình trước kia bị giấy dán lại, không phát hiện Sở Thấm hợp khẩu vị của mình đến thế.
Chờ cậu út Dương tiểu cữu trở về, bà Dương đã thân thân nhiệt tình mời Sở Thấm sau này tới chơi: "Cháu đến mỗi ngày cũng không sao!"
Bà ta nói như vậy, suýt nữa làm cậu út Dương sợ tới mức lảo đảo!
Ngay sau đó lại nói: "Đúng rồi, Sở Thấm cháu ăn bánh gạo không, bà lấy bánh gạo cho cháu ăn."
Cậu út Dương giơ chân lên dừng một chút.
Ông ấy nhìn trời, không sao hết, quả thật trên trời đang treo mặt trời chứ không phải mặt trăng.
Thật sự là chuyện lạ trên thế gian, mẹ của ông ấy mà lại đối xử tốt với Sở Thấm như vậy?
Nhìn thấy cậu út Dương trở về, bà Dương hiếm khi có chút oán trách ông ấy trở về sớm.
Bởi vì ông ấy vừa trở về, Sở Thấm nói xong chuyện chắc hẳn là muốn đi.
Quả nhiên, Sở nói chuyện với cậu út Dương xong, cậu út Dương đồng ý. Sau đó Sở Thấm không nói chuyện bao lâu đã rời đi, đạp xe về nhà.
Chỉ là coi như cô cũng đã hiểu được cái miệng của bà Dương có thể nói đến cỡ nào, cô không khỏi nghĩ: Chờ ngày mai đi đón bà Dương mỗ đến công xã Hoa Khê, sợ là cô cũng phải nói suốt cả đường.
Sở Thấm đoán rất chính xác.
Giờ này phút này, Sở Thấm đạp xe đạp, bà Dương ở phía sau cô nói không ngừng.
Sở Thấm cảm thấy bà Dương rất tốt, thỉnh thoảng còn dừng lại, đưa bình nước cho bà uống nước.
Ấm nước này là cái anh họ mua giúp cô, màu xanh quân đội có dung tích lớn, nhìn cũng rất nổi bật, Sở Thấm cực kỳ yêu nó, khi lên núi thường xuyên mang nó theo.
Tại sao hôm nay lại mang theo?
Bởi vì hôm nay đến để cãi nhau, làm sao có thể không có nước làm trơn miệng được.
Bà Dương rất chú ý, uống nước không đụng miệng.
Sở Thấm nhìn hành vi ngẩng đầu lên uống nước, tiến thêm một bước cảm thấy bà Dương có thể xử lý được.
Cậu út Dương đạp xe không lại Sở Thấm, dù Sở Thấm chở người phía sau cũng không theo kịp.
Sở Thấm nửa đường dừng lại ba lần, để bà Dương uống nước, cậu út Dương mới đuổi kịp cô.
Họ đến công xã Lạc Thủy trước.
Dì Dương đã sớm chờ ở cửa, bên cạnh chính là Kim Kim và Kim Ngọc, trong tay còn cầm đồ cúng.
Dì cả ngồi ở ghế sau của cậu út Dương, hai đứa nhỏ được dì cả và bà Dương mỗi người bế một đứa.
Bởi vì chở người nên đạp xe chậm, nhóm người họ đi một giờ mới đến công xã Hoa Khê, vậy mà vẫn đi trên đường mòn!
Công xã Hoa Khê, nhà họ Kim.
Mấy ngày gần đây Kim lão nhị đều ở nhà.
Để làm gì? Bởi vì chuyện nhà máy cơ khí.
Người của mấy công xã lân cận đều đang rục rịch, hận không thể được tuyển vào ngay khi nhà máy vừa mở cửa.
Kim lão nhị cũng không ngoại lệ. Khi ông ta biết được chuyện này đã vội vàng mang vợ con quay về.
À, đúng rồi, ông ta lại có một đứa nhỏ mới, là một cô bé mới nửa tuổi.
Vợ của Kim lão nhị là Tôn Tú thật ra có chút oán hận, dù sao con gái hiện giờ chỉ mới nửa tuổi, mà lúc ông ta khởi hành trở về thì con gái chỉ mới hai tháng!
Tuổi còn nhỏ, còn đang trong mùa đông giá rét, lặn lội đường xa khiến con gái bà ấy bệnh không nhẹ, may mắn phúc lớn mạng lớn nên mới vượt qua được.
Mà sau khi đến nhà họ Kim, cuộc sống của bà ấy cũng không dễ chịu.
Kim lão nhị rất không được cha mẹ chào đón, nhưng chung quy vẫn là cốt nhục, không thích thì không thích, nhưng sẽ không hành hạ.
Vậy thì hành hạ ai? Hành hạ bà ấy.
Tính tình Tôn Tú coi như dịu dàng, nhưng mấy tháng lạnh nhạt mà nói, trong lòng bà ấy thật sự là buồn bực, ngày ngày đều muốn Kim lão nhị và mình trở về.
Nhưng bà ta biết Kim lão nhị không muốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận