Thập Niên 60 Cường Thủ Kiếm Tiền
Chương 395:
Nhờ có Trương Phi Yến mà Sở Thấm biết kết cấu phòng bếp của nhà Trương lão đại rõ như lòng bàn tay.
Dưới cửa sổ không có đồ vật gì, cho nên cô có thể yên tâm đặt chân.
Toàn bộ quá trình không phát ra một chút âm thanh nào cả, Trương Phi Yến đang canh chừng ở trong sân nhìn thấy Sở Thấm đang lẻn vào trong phòng bếp nhanh nhẹn và linh hoạt như một con lươn trơn trượt.
Tiến vào phòng bếp, Sở Thấm lại dựa vào thị lực xuất sắc của bản thân mà không kiêng dè gì đi lại ở trong phòng thêm một lần nữa.
Cô tiến tới trước tủ bát và nhìn vào ổ khóa sắt.
Quả nhiên, là một cái ổ khóa chốt một mặt.
Loại khóa này hiện nay được hầu hết mọi người thường sử dụng, bao gồm cả nhà của Sở Thấm cũng dùng loại ổ khóa này.
Loại khóa này chỉ cần dùng hai sợi dây thép là đã có thể mở ra. Trải qua nhiều ngày luyện tập, Sở Thấm không chút do dự cắm dây thép đã được chuẩn bị sẵn vào trong lỗ khóa. Một đầu dây xoay lõi khóa theo hướng mở khóa, một đầu khác kéo viên bi trong lõi khoái vài lần.
“Một giây, hai giây, ba giây…”
Sở Thấm đếm thầm ở trong lòng.
Tới giây thứ tám, một tiếng “Cùm cụp” vang lên, ổ khóa mở ra.
Sở Thấm thở phào nhẹ nhõm, hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ. Cô quyết định đẩy nhanh tốc độ hơn, ai biết được người nhà của nhà họ Trương có ai đột nhiên đi vệ sinh hay không.
Tủ bát ở trong phòng bếp thông thường chứa đựng lương thực mà người trong nhà cần dùng gần đây, còn chìa khóa thường nằm ở trong tay của chủ gia đình.
Trương Phi Yến từng nói rằng chìa khóa của tủ bát của nhà bác cả cô ấy vẫn luôn nằm ở trong tay của bà nội của cô ấy. Đây cũng là lý do mà Sở Thấm tình nguyện mở tủ bát thay vì mở hầm.
Rốt cuộc tủ bát có xảy ra chuyện gì, Trương lão thái thái sẽ không lý do gì để trách cứ vợ của Trương lão đại.
Trong khoảnh khắc Sở Thấm vừa mới mở tủ bát ra đã ngửi được một mùi hương mê người, cô hơi giật một cái, đây chính là mỡ heo!
Tôi đi, không năm không tiết. Cho dù là Tết Đoan Ngọ cũng còn sớm, nhưng bọn họ đã bắt đầu thắng mỡ heo rồi sao?
Sở Thấm nhớ tới hôm nay, không đúng, chắc là tính là ngày hôm qua, dù sao lúc trước Trương Phi Yến tới tìm cô với vẻ mặt căm giận bất bình, xem ra số mỡ heo này là đến từ nhà của cô ấy.
Trong tủ bát không chỉ có mỡ heo, mà còn có nửa túi lương thực và khoai lang nhét đầy một nửa không gian của tủ.
Trong túi đựng gạo, ước chừng khoảng tám cân, lấy đi! Sở Thấm lại điên cuồng nhét đầy khoai lang vào bao cho đến khi bao đầy mới dừng lại.
Có cần mang theo mỡ heo đi hay không?
Sở Thấm do dự một lát, cô mang đi luôn. Sở Thấm bưng mỡ heo đi tới bên cửa sổ, cô đặt bao và mỡ heo xuống trước.
Cô quay lại tính đóng cửa tủ bát lại. Lúc sắp đóng cửa lại, cô nhớ tới chuyện Trương lão đại chắc chắn đã xử lý xong cây thuốc lá và rượu rồi, cô thuận tay lấy toàn bộ trứng gà ở trong tủ bát của nhà bọn họ.
Trương Phi Yến đã từng nói qua là bà nội của cô ấy đặc biệt yêu quý bác cả và em trai họ lớn của cô ấy.
Trong nhà, trứng gà là không có phần cho bác cả gái và chị em họ của cô ấy. Ngay cả chị họ lớn của cô ấy đã gả ra ngoài và dắt theo con cái quay về cũng không được ăn. Cần phải để lại cho người bác cả mấy chục tuổi và em trai họ mười mấy tuổi ăn.
Một khi đã như vậy, số trứng gà đúng lúc có thể mang đi luôn.
Sở Thấm cố ý chừa lại hai khoảng trống trong ba lô để bỏ trứng gà vào trong đó.
Cô nhanh chóng hoàn thành mọi việc, cũng không sợ để lại dấu vân tay gì đó, dù sao ở thời đại này cũng chẳng có cách thu thập dấu vân tay.
Cô nhảy ra ngoài cửa sổ trước, cô lấy dao chém vào chốt cửa sổ để lại dấu vết, sau đó cất dao lại rồi đi.
Sở Thấm đưa bao tải trước ra ngoài cửa sổ trước, sau đó cô mới ôm chặt hũ mỡ heo rồi nhảy ra ngoài cửa sổ.
Thanh gậy gỗ chống đỡ cửa sổ bị lấy đi, cửa sổ khép lại, trong lúc nó hạ xuống vẫn không phát ra một chút âm thanh nào y như cũ.
Sở Thấm không dám bất cẩn, một tay khiêng bao tải, một cái tay khác ôm hũ mỡ heo.
Cô cũng không nóng vội, bình tĩnh lại, cô khiêng bao tải lên trên thang gỗ trước rồi đặt bao tải ở trên đầu tường.
Cô quay trở lại, ôm hũ mỡ heo leo lên thang gỗ. Cuối cùng, cô mới lặp lại thao tác trước đó đối với thang gỗ, di chuyển thang gỗ từ bên hông bức ra bên ngoài tường.
Cuối cùng, Sở Thấm leo hai lần lên đầu tường để lấy bao tải và hũ mỡ heo ra bên ngoài bức tường.
Bị cơn gió đêm thổi qua, Sở Thấm chỉ thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Mặt khác, Trương Phi Yến đang ngồi canh chừng ở bên kia bức tường cực kỳ vui vẻ, Sở Thấm đã thành công rồi!
Sở Thấm vẫy tay ý bảo cô ấy đi về trước đi.
Sau khi hiểu ra, Trương Phi Yến cũng không ở lại lâu, cô ấy giẫm lên trên bàn, hai chân nhẹ nhàng tiếp đất.
Cô ấy dời cái bàn về lại vị trí cũ, lúc đang định quay về phòng, cô ấy mới nhớ tới lời dặn dò của Sở Thấm là phải quay lại chân tường xử lý dấu vết của bốn góc bàn để lại ở đó.
Ừm, quả nhiên là Sở Thấm vô cùng cẩn thận!
Trương Phi Yến vừa lòng rời đi. Sau khi quay trở lại phòng, cô ấy lên giường ngủ. Chưa đầy ba phút, cô ấy đã ngủ say.
Nếu Sở Thấm đang vừa khiêng vừa ôm đồ mà biết chuyện này thì chắc chắn là cô sẽ chửi thầm: Người này thật sự vô tâm mà.
Rời khỏi nhà họ Trương, cô nhanh chóng đi con đường nhỏ dẫn vào cửa thôn trước. Chờ sau khi rời khỏi khu dân cư, Sở Thấm mới giấu cái thang gỗ vào trong một không gian còn trống khác.
Sức lực của cô rất lớn, dù có khiêng bao tải và ôm hũ mỡ heo bình thì cô cũng không cảm thấy khó đi.
Tới trước cửa thôn, cô rất cẩn thận đi từ con đường nhỏ ở cửa thôn quay về nhà của mình.
Vì sao cô lại không trực tiếp quay về nhà sao?
Một là cô sợ đang đi ở trên đường gặp phải ai đó.
Hai là chỉ cần đi qua đều sẽ để lại dấu vết, còn cô để lại dấu vết dẫn tới cửa thôn, hầu hết mọi người đều không chú ý đến con đường nhỏ ở cửa thôn dẫn vào thôn.
Cho dù là chú ý tới, e là cũng sẽ không có ai chú ý tới Sở Thấm đâu. Bọn họ chỉ cho rằng kẻ trộm mang theo đồ vật đi từ con đường nhỏ chạy sang hướng bên kia của thôn mà thôi.
Suy cho cùng, Sở Thấm là “Phú bà” được toàn bộ người ở trong thôn biết đến, không thiếu ăn, không thiếu uống, vậy thì cô đi trộm đồ của người khác để làm gì chứ?
Dù sao bọn họ cũng không thể tưởng được là Sở Thấm làm vậy vì muốn trút giận thôi.
Khoảng sáu phút sau, Sở Thấm về đến nhà.
Đã nhiều ngày thời tiết khô ráo không có mưa, thật ra trên con đường nhỏ dẫn vào làng cũng sẽ không để lại dấu vết rõ ràng gì cả.
Sau khi về đến nhà, cô đẩy cửa bước vào. Cửa nhà cô là do hệ thống làm ra nên tất nhiên sẽ không phát ra âm thanh.
Tiếp theo, cô đóng cửa lại, vào nhà lần nữa.
Tiểu Bạch đang canh nhà bị cô đánh thức, Sở Thấm đặt đồ đạc xuống rồi kiểm tra qua thang gỗ rồi cất lại trong sân sau.
Cô quay lại nhà chính, đóng cửa nhà chính lại, lấy cân ra rồi cân số lương thực mới lấy được.
Sở Thấm đã lên kế hoạch, cô biết lúc bản thân đi trộm đồ cũng chỉ có thể trộm đaih khái thôi, không thể trộm lại đúng số lượng lương thực mà nhà của Trương Phi Yến bị lấy đi được.
Trương Phi Yến đã nói qua rằng trước đó Trương lão đại và bà nội của cô ấy đã lấy hai cân bột mì và tám cân gạo từ nhà của cô ấy.
Hơn nữa, còn có khoai lang, cô ấy nói là bị lấy đi một bao khoai lang, thịt cũng lấy đi một cân và cả một cân đường đỏ và nửa cân trứng gà nữa.
Sau khi Sở Thấm cân xong, cân nhắc mấy thứ này gần như là đủ để bù đắp số lương thực đã bị lấy đi.
Cũng không biết ngày mai khi tỉnh lại, Trương lão đại sẽ có biểu cảm như thế nào, Sở Thấm nghĩ đến mà không khỏi nhếch môi cười toe toét.
Cất xong đồ đạc, cô thay quần áo xong leo lên giường ngủ.
Đêm dần dần tối kịt, những ngôi sao ở trên bầu trời từ từ ảm đạm hơn. Vài tiếng sau, ở phía chân trời cách xa hàng nghìn dặm xuất hiện bụng cá trắng xóa.
Tuy nhiên, Sở Thấm bận rộn suốt nửa đêm vẫn còn nằm ở trên giường ngủ say.
…
Sáng sớm hôm sau.
Hôm nay, trong núi xuất hiện sương mù hiếm thấy. Đội trưởng Hàn đã lâu không nhìn thấy nước, ánh mắt của ông ấy sáng lên, có phải sắp tới trời sẽ mưa hay không?
Ông ấy thức dậy sớm, ngay cả cơm cũng còn chưa kịp ăn, ông ấy đã tới mấy dòng suối nhỏ ở và con mương để đi quan sát lượng nước.
Ừm, lượng nước vẫn đang giảm dần.
Tiếp theo, ông ấy lại đến ruộng nhìn một cái.
Sau khi chạm vào hoa màu, trên lá cây không có một giọt sương nào, đội trưởng Hàn than thở ở trong lòng, nghĩ rằng còn phải gom nước trong một thời gian nữa.
Hạ chí sắp đến, ngày và đêm gần như dài bằng nhau.
Lúc này chẳng qua mới có năm giờ rưỡi sáng, nhưng sắc trời đã sắp tối mịt.
Ở nhà của Trương lão đại.
Người thức dậy sớm nhất chính là bác cả gái Trương. Như thường lệ, bác cả gái Trương mở khóa cửa phòng bếp trước, sau đó mới đi nhóm lửa.
Bà ấy đổ thêm nước vào trong nồi bởi vì lát nữa mẹ chồng của bà ấy sẽ đích thân chưng canh trứng.
Có khoảng hai thùng lớn quần áo, nhưng mà bác gái Trương cũng không cảm thấy mệt. Có lẽ là bởi vì đã lao động mệt nhọc suốt mấy chục năm qua nên bà ấy đã hoàn toàn chết lặng.
Có lẽ là thậm chí bà ấy cũng không biết được bản thân đã chết lặng như thế.
Bên dòng suối nhỏ có rất nhiều thím và cô gái trẻ đang giặt quần áo. Lúc trước, Sở Thấm cũng có một vị trí nhỏ ở đây.
Sau khi bác gái Trương tới nơi, bà ấy lập tức hòa nhập với mọi người, vừa giặt quần áo vừa nói giỡn.
Ở bên kia, bà cụ Trương vốn đã quen dậy sớm cũng đã đi từng bước nhỏ vào phòng bếp như thường lệ.
Trên người bà ta mặc một bộ quần áo màu xanh đen, tóc được vén bằng nước chỉnh chỉnh tề tề.
Bà cụ Trương lấy ra một cái chén đặt ở trên bệ bếp. Sau đó, bà ta móc chìa khóa mà bản thân vẫn luôn giữ ra rồi mở khóa tủ bát.
Đây là biểu tượng cho “Đương gia làm chủ” cho bà ta. Dù người chủ gia đình đã vất vả suốt mấy chục năm như bà ta cũng chưa từng được ăn canh trứng.
Bà cụ Trương mở khóa rồi lại mở cửa.
“Hả?”
Hình như có gì đó không thích hợp.
Bà cụ Trương trừng lớn đôi mắt, hít hà một hơi.
“Trời ơi…”
Bỗng nhiên, từ trên không trung nhà của Trương lão đại phát ra một âm thanh có thể xuyên qua mấy dặm đưỡng, nó tựa như một cái đồng hồ báo thức đánh thức toàn bộ người ở trong thôn.
Trương lão đại đột nhiên đứng dậy, ông ta vẫn còn ngơ ngác sau khi trực tiếp tỉnh lại từ trong cơn ngủ say.
“Hình như tôi nghe thấy giọng của mẹ mình nhỉ?” Ông ta lẩm bẩm.
Trương Phi Yến ở kế bên cũng diễn ra tình huống tương tự như thế. Trong nháy mắt, cô ấy chợt tỉnh dậy, cười ha ha không tiếng động, cô vội vàng bước xuống giường, xỏ giày ngược cũng không hay, cô ấy vội vội vàng vàng chạy ra sân.
Giờ phút này, người cha hiếu thảo của cô ấy đã lao ra ngoài rồi.
“Mẹ ơi, sao vậy!”
Trương Phi Yến vừa chạy vừa bò suốt đường đi, cô ấy nghiêng ngả lảo đảo tiến vào nhà bên cạnh. Cô ấy cố nén cười, hỏi: “Bà nội, sao vậy ạ?”
“Cứu mạng, nhà của tôi bị trộm! Mỡ heo của tôi, mỡ heo của tôi!”
Bà cụ Trương ngồi bệt xuống đất, bà ta khóc lóc đau khổ tột cùng như hận không thể đập đầu xuống đất.
Lời này vừa nói ra, Trương lão đại đang chậm chạp xỏ giày ở trong phòng nhịn không được hỏi: “Cái gì, nhà chúng ta lại bị trộm sao!”
Cái gì mà gọi là lại chứ?
Lúc trước, Trương Phi Yến đã trộm qua mỡ heo một lần rồi. Giờ phút này, khi nhớ tới hũ mỡ heo kia, cả thể xác lẫn tinh thần của cô ấy đều thoải mái, hận không thể hô một tiếng hay với Sở Thấm!
*
Nhà của Trương lão đại bị trộm.
Đây là tin tức nóng hổi trong hôm nay ở thôn Cao Thụ này.
Nhà họ Trương bị trộm chín cân gạo, ba mươi hai cân khoai lang, một hũ mỡ heo và hai mươi hai quả trứng gà.
Đây là tin tức sốt dẻo trong hôm nay ở thôn Cao Thụ này.
Toàn bộ mọi người bao gồm cả Sở Thấm ở bên trong đều chạy tới nhà của Trương lão đại để xem. Những người khác đều tò mò cộng thêm sự khiếp sợ và thậm chí là chấn động, Sở Thấm và Trương Phi Yến đơn thuần là xuất phát từ tâm lý của kẻ tội phạm sau khi đã phạm tội lại quay về hiện trường phạm tội để thưởng thức.
Đương nhiên là Sở Thấm thật sự cũng có thể chịu đựng được.
Dù sao cô cũng là người có ân đền oán trả. Trương lão đại mắng cô, cô sẽ đi trộm nhà của ông ta. Hai người bù trừ cho nhau, xem như đã tính sổ xong rồi, không cần phải đi xem kịch nữa.
Nhưng nếu tất cả mọi người đều đi quá đó nhưng cô không đi, có phải quá để lộ ra sơ hở hay không?
Bởi vì đêm hôm trước phải đi ăn trộm, mãi đến bảy giờ sáng hôm sau Sở Thấm mới thức dậy, cô ngáp dài, đôi mắt suýt chút nữa đã không mở ra rồi.
Đứng ở nơi rất xa, cô đã nghe được tiếng ồn ào ở trong thôn.
Không cần lấy kính viễn vọng ra nhìn, Sở Thấm cũng có thể đoán được âm thanh đến từ nhà của Trương lão đại.
Sắp đến giờ đi làm, Sở Thấm cũng không nấu cơm, cô vội vàng ăn xong bữa sáng sau liền đi tới sân đập lúa.
Nhưng mà số người tới sân đập lúa rất ít, như vậy những người dân trong thôn đều đang ở đâu?
Ở nhà của Trương lão đại.
Có người nhìn thấy Sở Thấm tới, hưng phấn nói với cô: “Sở Thấm, cô mới đến à? Cô có biết chuyện gì chưa? Nhà của Trương lão đại bị trộm đó!”
Sở Thấm gật đầu nói: “Không phải là tôi vẫn luôn tới đây vào lúc này hay sao?”
Ngay sau đó, cô lại mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, hơi che miệng lại nói: “Thật sự là bị trộm sao?”
“Cô biết chuyện này sao?”
Sở Thấm đáp: “Đoán thôi. Tôi ở trong nhà nghe thấy tiếng mắng chửi của bà nội Phi Yến và bác cả của Phi Yến.”
“Vậy cô mau chạy tới đó xem đi. Đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ thôn đang ở đó để khuyên bảo bọn họ đó.” Anh ta thúc giục nói.
Trong lòng Sở Thấm hơi do dự một lát. Sau đó, cô "haizz” một tiếng, trên mặt mang theo cảm giác hứng thú khi đi xem kịch vui, cô chạy nhanh tới nhà của Trương lão đại.
Xem ra sự việc này hơi khó giải quyết, đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ thôn vẫn đang khuyên bảo bọn họ.
Khi Sở Thấm tới nơi, có rất nhiều vòng người đang vây quanh cửa nhà Trương lão đại. Thậm chí là còn có những người ngồi ở trên đầu tường, ngay cả trên đầu tường nhà của Trương Phi Yến và đầu tường nhà của thím Sở cũng có người đang ngồi hoặc là đang đứng. Tóm lại, những người trong thôn đều tràn ngập nét mặt xem kịch vui.
Không phải trộm nhà của mình, những người trong thôn sao lại lo lắng được, bọn họ đa phần chỉ là tới đây để xem kịch vui mà thôi.
Đồng cảm với Trương lão đại mà mắng tên trộm?
Không tồn tại, ai biết được liệu lời mắng có truyền tới tai của tên trộm và tên trộm đó có thể ghé thăm qua nhà của người đã lên tiếng mắng chửi hay không?
Rốt cuộc, kẻ trộm lần này thật sự rất trâu bò khắc hẳn kẻ trộm không thành ở nhà họ Trịnh lần trước trộm Trịnh. Kẻ trộm lần này vừa biết trèo tường, lại còn biết mở cửa sổ và cạy ổ khóa nữa.
Nhưng mà…
Chậc chậc, có nên nói hay không nên nói, tên trộm còn rất có đạo đức khi không vét sạch đồ ở trong tủ bát.
Một chén mỡ heo và còn sót lại sáu củ khoai lang để lại. Ngoài ra, còn có hai cái bánh gạo và một túi đường phèn nhỏ.
Khi Trương Phi Yến nhìn thấy Sở Thấm, cô ấy đi vòng qua đám đông người một cách quyến rũ tới bên cạnh cô.
Hai người liếc nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy được sự hưng phấn ở trong mắt của đối phương mà chỉ có bản thân nhìn mới hiểu được.
Sở Thấm quan sát Trương lão đại đang khóc lóc long trời lở đất, khóc đến nỗi khàn cả giọng, lông mày của cô mơ hồ nhướn lên.
Khóc đi, sau khi giọng nói khàn đi vì khóc quá nhiều, cũng đừng có bàn tán đúng sai và thị phi ở sau lưng của người khác.
Thật ra, đội trưởng Hàn rất buồn rầu bởi vì tiếng khóc của bà cụ Trương đã thu hút rất nhiều người tới đây để xem.
Cảnh này sẽ phá hủy sạch sẽ các manh mối. Ông ấy cau mày đuổi đám người đang vây xem đi. Sau đó, ông ấy dẫn theo đội trưởng dân quân: Tần Giang cẩn thận quan sát dấu vết ở bên ngoài bức tường.
Tần Giang quan sát hai lần, lắc đầu nói: “Dấu chân lộn xộn, dù tên trộm có để lại dấu chân cũng đã bị người khác dẫm lên mất dấu rồi.”
Sau đó, ông ấy đi kiểm tra bức tường, cũng không có dấu vết nào.
Nhưng thật ra ở bên hông bức tường cũng chính là ở trong sân. Bọn họ phát hiện ra dấu vết để lại của thang gỗ ở trên bức tường trong sân.
Nhưng điều đó có nghĩa là gì?
Chứng tỏ là kẻ trộm đã mang theo thang gỗ và công cụ gây án tạm thời được xác định là một cái thang gỗ.
Đội trưởng Hàn thở dài nói: “Đến lúc đó, tôi chỉ có thể hỏi thăm qua những người ở trong thôn kế bên một chút rằng bọn họ có nhìn thấy hai người mang theo thang gỗ và khiêng bao tải hay không thôi.”
Đúng vậy, đội trưởng Hàn và Tần Giang nghi ngờ có hai tên trộm tham gia vào vụ trộm này, có thể không phải là ba tên.
Tần Giang hơi chần chờ một lát, tránh né người của nhà họ Trương, nhỏ giọng nói: “Đội trưởng Hàn, ông có bao giờ nghĩ là tên trộm có thể là người ở trong thôn của chúng ta hay không?”
Đội trưởng Hàn nhướn mày, trừng mắt nói: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Thôn của chúng tôi tạm thời không thiếu lương thực, còn chưa có nghe nói qua nhà của ai thiếu lương thực cả. Mỗi tuần, mỗi khia giao lương thực, mọi người đều cần mẫn giao ra ngay. Làm sao có thể là người ở trong thôn chúng ta được chứ!”
Ông ấy nói chắc như đinh đóng cột, cơ bản là không tin vào phán đoán của Tần Giang.
Tần Giang: “…”
Được rồi, nhưng ông ấy vẫn kiên quyết giữ vững quan điểm của mình y như cũ.
Trực giác của ông ấy cực kỳ chính xác. Tuy nhiên, ông ấy cũng không phải đưa ra phán đoán chỉ dựa trên trực giác của mình thôi đâu.
Hơn nữa, dường như người nọ đã đi thẳng tới nhà của Trương lão đại nhưng lại không có dọn sạch đồ đạc ở trong tủ bát của nhà Trương lão đại.
Ông ấy cũng không tán đồng với quan điểm đạo đức của tên trộm nhỏ kia, nhưng ông ấy cảm thấy tên trộm kia hình như còn có chút tình cảm với Trương lão đại.
Loại tình cảm gì? Là tình cảm giữa những người sống trong thôn với nhau.
Để lại lương thực tức là để lại một đường sống cho người ta, cho nên tên trộm này rất có thể là người ở trong thôn Cao Thụ và có thù oán với nhà của Trương lão đại.
Nếu căn cứ như vậy…
Xong rồi, toàn bộ người trong thôn đều là kẻ hiềm nghi.
Không có cách nào cả! Trương lão đại thật sự là đi tìm đường chết. Hầu như mọi gia đình ở trong thôn đều có mâu thuẫn với ông ta, ngay cả nhà của em trai ruột của ông ta cũng xảy ra xích mích, huống chi là người ngoài.
Hơn nữa, cái miệng của Trương lão đại thật sự là thiếu đánh, làng trên xóm dưới cũng ít có người lắm mồm giống như ông ta, cho nên ông ta mới có cái biệt danh là Trương đầu lưỡi.
Này, nếu suy nghĩ như vậy, thật ra cũng có thể kẻ gây ra chuyện này là người thân họ hàng của Trương lão đại, cũng không chắc chắn là người ở trong thôn Cao Thụ bọn họ.
Tần Giang nói ra khả năng này, ánh mắt của đội trưởng Hàn sáng lên, ông ấy vừa lòng.
Không phải khoanh vùng tình nghi là người trong thôn là được. Nếu người ở trong thôn đi ăn trộm đồ ở trong thôn, vậy thì xong rồi, thanh danh sẽ hỏng bét hết.
Sau đó, hai người lại đi tới bên cạnh cửa sổ, qua kiểm tra đều cảm thấy tên trộm đã lẻn vào nhà bằng cửa sổ.
Vậy câu hỏi là cửa sổ đã mở ra như thế nào?
Lúc này, Trương lão đại chỉ có một mình, tóc bạc ở hai thái dương, đôi mắt của ông ta rưng rưng nước mắt nói: “Đội trưởng, ông phải làm chủ cho tôi. Mỗi ngày, cửa sổ của nhà chúng tôi đều được đóng lại bởi vì đề phòng trộm cướp mà.”
Nói xong, ông ta quay đầu hỏi mẹ của mình: “Mẹ à, hôm qua mẹ có đóng cửa đúng không?”
Bà cụ Trương không ngừng gật đầu, đương nhiên là bà ta đã đóng cửa rồi. Sau khi đóng cửa xong, bà ta còn đi ra ngoài tìm người khác để nói chuyện nữa mà.
Hàn Định Quốc nhìn vết dao ở trên chốt cửa sổ, ông ấy nói với Tần Giang: “Ông xem này, chốt cửa sổ chắc là bị dao đẩy ra.”
Tần Giang cẩn thận quan sát, lắc đầu.
Ông ấy không nghĩ như vậy. Cửa sổ chật khít như vậy, sao có thể cắm dao vào đó được chứ?
Chỉ e là có người lẻn vào trong phòng bếp trước, sau đó mở chốt cửa sổ ra. Dù sao thì sau khi về nhà, bà cụ Trương cũng sẽ không cố ý đi kiểm tra cửa sổ thêm lần nữa.
Lúc này, ngược lại là Tần Giang chắc chắn rằng tên trộm thật sự đang ẩn nấp ở trong thôn của bọn họ rồi!
Tần Giang dùng con ngươi sắc bén đảo qua đám đông người, nhưng tên thủ phạm đầu tiên gây án là Sở Thấm còn chưa có tới, tên tội phạm còn lại là Trương Phi Yến đã sớm xem xong rồi và đang ăn sáng ở trong nhà. Cô ấy chuẩn bị ăn xong sẽ tiếp tục đi xem nữa.
Phân tích của ông ấy thật sự chính xác và cũng nói kết luận của bản thân cho đội trưởng Hàn nghe. Nhưng phạm vi quá lớn, trong thôn của bọn họ có quá nhiều người nên việc tìm ra tên trộm là điều không thể.
“Trừ phi chúng ta kiểm tra qua từng nhà.” Đội trưởng Hàn thở dài lần nữa nói.
Ông ấy sờ soạng túi, theo bản năng muốn tìm thuốc.
Tần Giang nói: “Nhưng điều này không quá khả thi, số lượng người quá lớn. Trừ phi gia đình đầu tiên được chọn chính là nhà của tên trộm kia. Bằng không, nếu tôi là tên trộm kia, tôi sẽ đào một cái hố để chôn đồ vật xuống đất.”
Bọn họ có thể kiểm tra từng nhà một, chẳng lẽ bọn họ còn có thể đào từng tấc đất lên để kiểm tra hay sao?
Đương nhiên là không thể rồi.
Lúc này, tâm trạng của đội trưởng Hàn ghê tởm giống như là ăn phải một con ruồi bọ vậy.
Tên trộm là người trong thôn mình và còn chưa tìm ra nữa.
Trời ơi, ông ấy muốn nổi giận.
Chuyện này tạm thời chỉ có thể gác lại trước. Chờ đến khi Sở Thấm tới nhà họ Trương và đang thích thú xem kịch, đội trưởng Hàn đã nghĩ ra cách giải quyết tiếp theo.
“Mọi người đừng vây quanh nữa, hãy đi tới sân đập lúa đi. Mau nhìn xem bây giờ là lúc nào, chuẩn bị đi làm việc đi chứ!”
Lông mày của đội trưởng Hàn cau chặt, ông ấy lớn tiếng hô.
Mọi người hóng hớt chuyện xong rồi, tất cả đều cảm thấy mỹ mãn mà quay trở lại sân đập lúa, còn vừa đi vừa thảo luận về việc này nữa.
Có người nói: “Xem ra sau này nhà của tôi phải tăng thêm vài cọc tre nữa rồi.”
Cắm đầy cọc tre vót nhọn ở trong sân, có người tới sẽ đâm chết kẻ đó.
“Vẫn là Sở Thấm đã dự tính trước, nhìn cả nhà cô ấy đào bẫy rập kìa. Hiện tại, không có ai dám đi tới nhà của cô ấy cả.”
“Này, hỏi thử Sở Thấm xem có cách nào không đi.”
Sở Thấm: “…”
Là một tên trộm đầu sỏ gây nên tội này, sao cô lại có quyền lên tiếng đầu tiên về cách phòng trộm.
Mọi người: “…”
Chiết tiệt, Sở Thấm có chút đồ vật.
Sở Thấm hơi kiêu ngạo ưỡn ngực, cô có thể tạo thương và khiên.
Khi tiến vào sân đập lúa, sắc mặt của đội trưởng Hàn xanh mét.
Đầu tiên là ông ấy nhắc đến chuyện đã xảy ra ở nhà họ Trương. Sau đó, ông ấy thay đổi giọng điệu, quét mắt đám người vài lần rồi nghiêm túc nói: “Tôi biết là tên trộm đang ẩn nấp ở bên trong mọi người!”
Trong lòng Sở Thấm giật mình một cái, con ngươi co lại.
Nhưng cô là diễn viên nên nét mặt không thay đổi, thậm chí cô còn bày ra vẻ kinh ngạc như những người khác, sau đó còn ngó trái ngó phải nữa.
Cô cũng không phải nhìn ngó không có mục đích, cô đang tìm Trương Phi Yến.
Trương Phi Yến vẫn khá đáng tin, trên mặt cô ấy bày ra vẻ hoang mang.
Ừm, biểu cảm đúng chỗ này rất không tồi.
Thật ra, lúc trước Sở Thấm và Trương Phi Yến đã từng diễn tập qua loại tình huống này rồi. Tuy rằng Sở Thấm kinh ngạc trước việc đám người đội trưởng Hàn có thể khoanh vùng kẻ trộm là người ở trong thôn, nhưng cô cũng không bị dọa đến mức lo lắng sốt ruột.
Đó là chuyện bình thường, đừng tưởng rằng người khác đều là kẻ ngu dốt.
Nhưng trong thôn nhiều người như vậy, dù sao cũng không thể điều tra ra được, chỉ có thể tìm cách khác, ví dụ như thử thăm dò.
Tập hợp sức mạnh của người dân để tìm ra tên trộm kia.
Ông ấy cũng không tin, đến lúc đó, ngay cả nửa cái dấu vết cũng không có!
Quả nhiên, đội trưởng Hàn nói: “Mọi người chú ý hơn một chút. Nếu thấy ai khả nghi thì hãy gặp riêng tôi để khai báo, tôi sẽ đi xác minh.”
Lời này vừa nói ra, rõ ràng là Trương Phi Yến lập tức hoảng loạn ngay, nhưng khóe mắt nhìn thấy Sở Thấm vẫn còn ở đó, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Không sao cả, Sở Thấm không căng thẳng thì cô ấy không cần phải căng thẳng làm gì.
Nói xong, đội trưởng Hàn đuổi mọi người đi làm việc.
Hiện tại, ông ấy đang rất buồn phiền, phải bắt tên trộm và trấn an nhà họ Trương.
Đến nỗi khoản bồi thường trên trời của nhà họ Trương đưa ra, chắc chắn là không có rồi.
Nếu mà có thì ở trong thôn cũng không biết có bao nhiêu trường hợp vừa ăn cướp vừa la làng nữa đây.
Giữa tháng sáu, thời tiết dần dần nóng bức.
Cảnh này càng khiến cho tình trạng thiếu nước càng trở nên nghiêm trọng hơn. Cho dù là ngày ngày gánh nước cũng không thể bù đắp nổi vấn đề tăng trưởng sụt giảm do lượng mưa không đủ trong quá trình sinh trưởng của hoa màu.
Đặc biệt là lúa. Tháng sáu là lúc lúa bước vào giai đoạn phát triển thành mạ. Lúc này là thời điểm cần nước nhất, cần phải có đủ nước để duy trì sức sống sinh trưởng của cây lúa.
Nhưng Sở Thấm có thể cảm nhận rõ ràng được là lúa thiếu nước sinh trưởng không tốt bằng năm ngoái.
Không có có cách nào khác, người ta thường nói ý chí của con người có thể thắng được ý trời.
Nhưng ở trước mặt thiên nhiên, có đôi khi con người thật sự bất lực đến cực điểm.
Ông trời không cho mưa, bạn có thể có cách gì cơ chứ?
Đội trưởng Hàn sắp khóc rồi, nhưng ông ấy chỉ rơi có một giọt nước mắt thôi. Ngay sau đó, ông ấy còn phải sắp xếp người nhanh chóng đến ruộng hạt giống để gieo khoai lang nữa.
Nếu vụ lúa thu hoạch thất bát thì phải bố trí trồng khoai lang chịu hạn.
Nếu gieo trồng khoai lang bây giờ thì có thể thu hoạch khoai lang trước tháng mười hai và những người trong thôn sẽ không bị đói vì có khoai lang bổ sung.
Vì thế, gần đây Sở Thấm bận rộn ở trên ruộng để gieo trồng khoai lang, số hạt giống khoai lang này vẫn là đội trưởng Hàn xin từ công xã, chúng rất quý giá.
Tháng sáu là mùa bận rộn. Khi đi làm việc, cũng ít có người nhắc tới sự việc xảy ra ở nhà họ Trương bởi vì bọn họ quá bận rộn, bận trồng trọt khoai lang, bận gánh nước, còn bận cắt cỏ dại nữa. Bọn họ nào có nhiều thời gian như vậy để quản việc này.
Ngay cả đội trưởng Hàn gần đây cũng đang bận rộn mua phân hóa học.
Chỉ có Trương lão đại là không phục, ông ta cũng không đi làm việc mà cứ ngồi ở trong thôn sân đập lúa mà lẩm bẩm. Ông ta trông thấy ai cũng đều cảm thấy là kẻ trộm lương thực của nhà mình, chuyện này làm cho mọi người đều không thích ông ta.
Trương Phi Yến không dám tới nhà của Sở Thấm để tìm cô, cô ấy đứng đợi cô ở trên đường đi tới căng tin.
Sở Thấm nhìn ngó xung quanh, nói: “Cẩn thận một chút, chạng vạng tối cô lén tới tìm tôi đi.”
Trương Phi Yến vội gật đầu đáp: “Được.”
Cô ấy chỉ muốn nói một câu với Sở Thấm, bằng không, cô ấy sẽ hoảng hốt.
Sở Thấm ăn cơm xong, hiếm khi nằm ở trên ghế tre để ngủ trưa nửa tiếng. Lúc tỉnh lại, chè đậu xanh ở trong nồi cũng đã nấu xong. Cô cho chè đậu xanh đặt ở trong dòng nước suối trên núi để hạ nhiệt độ để lúc chuẩn bị đi làm công, cô sẽ uống một chén lớn xuống bụng, không chỉ giải nhiệt mà còn no bụng nữa.
Buổi chiều cũng mệt nhọc không kém, khi Sở Thấm vung cuốc lên, bả vai cực kỳ đau nhức. Đây còn không phải là nỗi đau lớn nhất, đau nhất chính là lúc đi gánh nước, cái gánh nặng nề đè lên da thịt, có khi da cũng bị ma sát tới nỗi tét thịt ra luôn rồi.
Muốn nói tới mức độ mệt nhọc, năm trước cũng mệt nhọc.
Tuy cũng là mệt nhọc như nhau, nhưng năm trước cô có thể thấy được vụ thu hoạch, có thể nhìn thấy hoa màu đang phát triển mạnh mẽ dưới sự chăm sóc của mình và có thể nắm chắc rằng nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì mấy tháng sau bản thân có thể sẽ có đủ thu hoạch.
Nhưng năm nay…
Sở Thấm càng bận rộn càng có cảm giác bất lực.
Cuối năm thật sự sẽ là giỏ tre múc nước, là công dã tràng hay sao?
Rõ ràng bận rộn từ sớm đến tối, nhưng lá cây hoa màu vẫn héo úa, ai mà không buồn bực vì điều này cơ chứ?
Sở Thấm cũng như thế, càng đừng nói tới người khác.
Vì thế, tinh thần của mọi người hơi uể oải, không phấn chấn. Cho dù là đội trưởng Hàn cũng không có cách vực dậy cảm xúc của mọi người.
Chạng vạng tối, mặt trời lặn ở phía tây ngọn núi, thôn làng tọa lạc trong ngọn núi lớn hơi thê lương dưới ánh hoàng hôn.
Khói bếp lượn lờ ở phía trên căng tin, người có mũi thính đã có thể ngửi được hương thơm của thức từ trong phòng bếp truyền tới.
Lúc tan làm, cô lấy xong cơm rồi về nhà. Sở Thấm không lập tức ăn cơm, mà phân chia đồ đạc trước, đây cũng chính là đồ đã trộm được.
Ngoại trừ trứng gà ra, mỗi người đều được chia một nửa.
Cô không muốn chia cho cô ấy trứng gà bởi vì trứng gà là phần đền bù thuộc về bản thân đã mượn gió bẻ măng.
Sau khi phân chia đồ xong, chờ Sở Thấm ăn cơm xong, rửa sạch chén, thậm chí là tắm giặt xong luôn rồi, nhưng Trương Phi Yến vẫn chưa tới.
Tối qua, Sở Thấm chưa được nghỉ ngơi tốt nên cô buồn ngủ đến mức cho dù là giữa trưa đã có ngủ trưa cũng không thể bù đắp được.
Chờ đến khi Sở Thấm giặt quần áo xong và vừa mới phơi đồ xong, Trương Phi Yến mới khoan thai tới muộn.
Sở Thấm kinh ngạc hỏi: “Sao lại tới muộn như vậy, cô lại trốn tránh người hay sao?”
Trương Phi Yến gật đầu: “Đang ở trong thời kỳ quan trọng, chúng ta phải cẩn thận một chút.”
Sở Thấm cảm thấy cũng không cần phải cẩn thận đến mức này. Có điều, Trương Phi Yến có suy nghĩ này cũng khá tốt, Sở Thấm cũng không công kích cô ấy.
Đi vào nhà chính, những đồ đạc vừa mới phân chia xong đã được đặt ở trên bàn trong nhà chính.
Sở Thấm nói: “Một nửa của cô, một nửa của tôi. Công bằng mà nói thì cô chọn đi. Tuy nhiên, trứng gà đều là của tôi.”
Trương Phi Yến gật đầu, cô ấy hiểu.
Tuy nhiên, Trương Phi Yến lại khó xử nói: “Sở Thấm, cô muốn mỡ heo hay không? Tôi sợ là mình không có cách nào lấy mỡ heo này về được. Nếu cô muốn mỡ heo thì chúng ta trao đổi với nhau được không?”
Sở Thấm động lòng. Cái khác không nói, chứ mỡ heo do bà cụ Trương thắng ra rất không tồi, màu sắc trắng như tuyết, mùi hương cực kỳ thơm và tươi.
Hũ mỡ heo nặng sáu cân rưỡi, cái hũ nhiều lắm nặng ba cân, mỡ heo này ít nhất cũng nặng ba cân trở lên.
Sở Thấm suy nghĩ, đáp: “Có thể.”
Vì thế, cô dùng phần gạo được chia để đổi mỡ heo.
Sở Thấm vui vẻ bởi vì cô có thêm một cái hũ.
Nhưng sau khi dùng xong, e rằng phải vứt cái hũ này đi bởi vì dưới đáy của cái hũ vẫn còn khắc một chữ “Trương”.
Trương Phi Yến không lập tức mang lương thực về ngay. Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, cô ấy lấy ra một cân khoai lang để làm phí bảo quản và giao lương thực cho Sở Thấm bảo quản giùm mình.
Sở Thấm có thể làm sao, đương nhiên là cô vui vẻ chấp nhận rồi.
Rốt cuộc là chỉ cần bỏ chút lương thực này vào hầm là được rồi, còn có thêm một cân khoai lang nữa.
Có đôi khi Trương lão đại không quá ngu xuẩn, trong lòng hết nghi ngờ cái này tới nghi ngờ cái kia, ngay cả nhà em trai ruột ở kế bên cũng nghi ngờ.
Nếu muốn nói ai hiểu biết nhà mình nhất, vậy chắc chắn là em trai ruột.
Nhà người khác không thể kiểm tra, chẳng lẽ nhà của em trai ruột còn không thể kiểm tra hay sao?
Vì thế, mới rước tới cảnh tượng này. Đôi vợ chồng thím Trương tự giác không làm chuyện trái với lương tâm nên không sợ quỷ gõ cửa, cũng không sợ bọn họ tới kiểm tra.
Chờ tới khi Trương Phi Yến về đến nhà, Trương lão đại đã kiểm tra xong rồi, quả thật kiểm tra không phát hiện được đồ vật của nhà mình.
Sắc mặt của Trương lão đại đen lại, ông ta căm giận rời đi.
Trương Phi Yến cố nén lửa giận, cố gắng lắm mới không có chỉ vào mũi của ông ta mà mắng ra tiếng.
“Tôi nhổ! Chó không đổi được tính ăn phân, còn vênh váo hống hách như vậy, sớm hay muộn gì vũng sẽ bị trộm lại thôi.” Cô nhỏ giọng mắng.
Mấy ngày nữa trôi qua đi, chuyện này chỉ có thể là vụ án mất đầu mà thôi.
Bởi vì dù người trong thôn có tìm kiếm như thế nào cũng chưa thể tìm ra được nghi phạm.
Trương lão đại còn có thể làm thế nào nữa. Ông ta chỉ có thể nuốt quả đắng này xuống mà thôi. Từ đây, ông ta nhìn thấy ai cũng đều cảm thấy không thích hợp.
Thời gian trôi đi, thời tiết trở nên nóng bức lần nữa.
So với năm trước, năm nay còn nóng hơn rất nhiều.
Người ở trong thôn thương lượng hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định mua phân hóa học. Một mẫu đất có thể thu hoạch thêm ba cân lương thực. Nếu không có tiền thì có thể tiếp tục kiếm thêm tiền, nhưng không đủ lương thực thì sẽ đói chết người.
Thật sự sẽ đói chết người, bây giờ ở huyện Tân Minh đã có người chết đói rồi.
Đúng vậy, người ở huyện Tân Minh.
Khi Sở Thấm nghe thấy tin tức, cô cực kỳ khiếp sợ, cả kinh đến nỗi suýt đánh rơi cái bát ở trong tay xuống đất.
Người bị chết đói chính là người ở trong công xã Khúc Nguyên. Công xã Khúc Nguyên cách công xã Dương Tử Câu của bọn họ thật sự rất xa. Tuy rằng cả hai công xã đều ở huyện Tân Minh, nhưng bởi vì khoảng cách xa nên bọn họ rất ít khi lui tới.
Tin tức là này là thím Sở nói cho cô nghe, thím Sở cũng là nghe nhà mẹ đẻ của chị dâu nói.
Bà ấy thở dài nói: “Bí thư chi bộ và đội trưởng chắc là đều biết chuyện này. Bọn họ chỉ sợ người trong thôn hoảng sợ nên mới không có nói ra.”
Sở Thấm khó có thể tin: “Làm sao có thể đói chết được?”
Thím Sở nói: “Cháu còn tưởng rằng bất cứ nơi nào đều giống như Dương Tử Câu của chúng ta hay sao? Tuy rằng chỗ này của chúng ta không phải là giàu có gì, nhưng còn có sự kiểm soát của những lãnh đạo công chính. Cuộc sống của những người trong xã chúng ta mới có thể trôi qua tốt hơn rất nhiều.
Về phần công xã Khúc Nguyên, năm ngoái bọn họ đã giao nộp nhiều thuế lương thực hơn, cơm tập thể lại ăn nhiều hơn. Chỉ vậy thôi, điểm quan trọng là gia đình kia cũng hồ đồ, con của nhà đó xem trọng một cô gái trong đám nạn dân. Bản thân không bản lĩnh, ép buộc trong nhà lấy lương thực ra để cưới vợ. Đây là số lương thực mà mẹ của anh ta đã tiết kiệm trước đó, cứ như vậy mà tiêu hết lương thực rồi mạng người cũng mất đi.”
Sở Thấm kinh hô một tiếng: “Thì ra là thế. Cháu đã nói mà, chỗ của chúng ta còn chưa đạt tới trình độ đó.”
Thím Sở “Hừ” một tiếng, nói tiếp: “Còn không đạt tới trình độ đó sao? Cháu đi tới thôn Lưu Lý ở bên cạnh mà nhìn xem là sẽ hiểu được có đạt tới trình độ đó hay chưa? Hiện tại, căng tin của thôn Lưu Lý đã không mở cửa được nổi nữa rồi. Nghe nói mỗi người chỉ được chia mười mấy cân khoai lang, không có lương thực thì tự về nhà mình nấu cơm ăn.”
Trong lòng Sở Thấm rung động: “Thím ơi, thím nói thôn của chúng ta có thể trở nên như thế hay không?”
Có thể hay không ư?
Không thể biết được, có một nguy cơ xảy ra trước nguy cơ về lương thực.
Bỗng nhiên, đội trưởng Hàn tuyên bố: “Để duy trì phát triển ngành nghề sắt thép, tôi quyết định thu gom các dụng cụ làm từ sắt ở trong thôn để gửi đến công xã.”
Sở Thấm: “?!”
Đầu óc đội trưởng Hàn có vấn đề à?
Sở Thấm vô cùng khó hiểu.
Giây tiếp theo cô chợt nhận ra, có lẽ câu nói "tôi quyết định" không phải là ý định ban đầu của ông ấy.
Sở Thấm giật mình, tiêu rồi, nhà cô sắp bị trộm. Nếu hỏi nhà nào trong thời có nhiều dụng cụ bằng sắt nhất, câu trả lời chắc chắn là nhà của Sở Thấm, số lượng dụng cụ bằng sắt trong nhà cô còn nhiều hơn ba nhà khác gộp lại.
Cô có hẳn mấy cái cháo sắt kích cỡ lớn bé khác nhau, một hộp đinh sắt đầy do cô rút thăm trúng, chưa kể đến các loại dao như dao phay, búa, dao giết lợn.v.v...
Tim Sở Thấm đập loạn nhịp, việc cô muốn làm nhất bây giờ là chạy thật nhanh về nhà để giấu bớt các đồ dùng làm từ sắt.
Sở Thấm kiềm nén cảm xúc và tâm trạng kích động của mình để nghe đội trưởng Hàn nói tiếp.
Đội trưởng Hàn nói: "Mỗi hộ gia đình phải giao nộp một cân sắt, mặc kệ mọi người làm cách nào cũng phải gom đủ số lượng."
Từ giọng điệu của ông ấy, Sở Thấm biết việc này không thể thương lượng được nữa.
Cũng may là chỉ cần nộp một cân, Sở Thấm thở phào nhẹ nhõm.
Đối với Sở Thấm, nộp nửa cân sắt không phải việc gì khó, cô chỉ cần lấy ta một phần đinh sắt là đủ.
Nhưng đối với những người khác mà nói, đây là một vấn đề khó giải quyết.
Đảo mắt nhìn lại, xung quanh có rất nhiều người nhíu mày, dường như họ đang cân nhắc xem trong nhà có đồ dùng bỏ đi nào được làm từ sắt.
Hệ thống mau đến cứu cô đi!
Dao, nồi và cuốc của cô đều là thứ không thể vứt bỏ được.
Nhưng điều làm Sở Thấm bất ngờ nhất đó là người dân trong thôn không hề bất mãn với việc này, ngoại trừ lo lắng thì họ không có cảm xúc nào khác cả.
Sở Thấm cẩn thận phân tích một lượt, cô nghĩ nguyên nhân là do cô.
Sở Thấm hơi xấu hổ, bởi vì lúc cô xuyên đến đây đã mười tám tuổi, từ đó tới giờ cò chưa được ba năm, cho nên cô không có được lòng yêu nước mạnh mẽ như những người khác.
Trong mắt cô, người trong thôn thà rằng bản thân phải thắt lưng buộc bụng cũng muốn cống hiến vì quốc gia.
Đối với họ, để hoàn thành nhiệm vụ, dù phải chịu đói thì đó cũng là vinh quang.
Rất nhanh đội trưởng Hàn đã tới nhà thu sắt, khi nhìn thấy số đinh sắt của Sở Thấm, ông ấy hơi khó hiểu: "Cô lấy đâu ra nhiều đinh sắt quá vậy, cô thật sự muốn đưa chúng cho tôi sao?"
Khoé miệng Sở Thấm giật giật: "Đội trưởng, lẽ nào tôi không muốn thì có thể không đưa sao?"
Đội trưởng Hàn nói: "Ý tôi không phải vậy, bởi vì mọi người đều nộp lưỡi hái hoặc búa, cô là người đầu tiên nộp đinh sắt."
Thật ra nguyên nhân là do người khác không có nhiều đinh sắt như e, cũng không biết Sở Thấm mua số đinh sắt này ở đâu.
Nhưng mà có giao nộp là được rồi, đội trưởng Hàn cất đinh sắt vào rồi vội vã rời đi, ông ấy sợ Sở Thấm đổi ý.
Không bao lâu, thím Sở đã tới nhà cô, Sở Thấm tò mò hỏi: "Thím nộp gì thế?"
"Haizz, thím nộp dao phay." Thím Sở rầu rĩ: "Nhà thím chỉ có hai cây đào, một cây dùng trong nhà bếp, còn một cây bị cùn thường để ngoài khu vực trồng rau để sử dụng, hôm nay thím đã nộp cây dao sử dụng ở khu vực trồng rau.
Sở Thấm hoảng hốt, lo lắng hỏi: "Thím nghĩ sau này có thu sắt nữa không?"
Thím Sở lắc đầu: "Thím không biết, nhưng thím nghe người ở công xã khác nói có lẽ không chỉ thu một lần thôi đâu."
Sở Thấm thở dài, vì điều kiện đơn sơ nên cô cảm thấy hiệu suất làm việc của lò luyện thép ở công xã quá thấp.
Cô cứ nghĩ năm ngoái công xã không truyền lệnh xuống cho các thôn thu sắt thì việc này đã bị bỏ qua rồi.
Bình thường một cân sắt có thể luyện tám lạng thép nhưng đối với lò luyện thép của công xã... e rằng luyện được bốn lạng thép cũng khó.
Có điều, cô không hề nói ra suy nghĩ này, bởi vì thím Sở thể hiện rõ ràng sự tin tưởng với lò luyện thép của công xã.
Nhưng bà ấy tin tưởng như vậy cũng bình thường, bởi vì có một số công xã lãng phí rất nhiều sắt mà còn không luyện được tí thép nào, thế nên dù xã Dương Tử Câu bọn họ một cân sắt chỉ luyện ra được bốn lạng thép cũng được xem là xuất sắt, được cấp trên khen ngợi rồi.
Thím Sở không nói nhiều về vấn đề này, hôm nay bà ấy tới nhà cô là vì chuyện khác.
"Sở Thấm, cháu có biết có bao nhiêu người đi tới nhà máy hay không?" Bà ấy hơi phấn khích nói: "Ít nhất năm sáu trăm người đó."
Sở Thấm ngạc nhiên trợn mắt: "Năm sáu trăm người? Bọn họ từ nhà máy khác đến sao? Họ tới đây làm gì, không phải là xây dựng nhà máy chứ? Tại sao lại không tìm tuyển người dân ở khu vực xung quanh đây để xây nhỉ?"
Bà ấy hạ giọng: "Thím nghe chú của cháu nói có rất nhiều người thành phố chuẩn bị vào làm việc trong nhà máy. Cháu không biết đâu, chú của cháu còn nói có lẽ người nhà của họ cũng sẽ được sắp xếp một công việc trong nhà máy."
Sở Thấm: "..."
Sở Thấm hiểu rõ ý thím Sở là gì.
Vẻ mặt cô vô cảm: "Thím à, bây giờ việc ăn uống cũng là vấn đề khó khăn, suy nghĩ mấy chuyện này làm gì!"
Theo cô thấy nhà máy này không thể xây dựng xong trong thời gian ngắn được.
Thím Sở tức giận vỗ vào người cô: "Đồ ngốc, cháu phải biết tranh thủ. Rõ ràng những người đàn ông này đều chưa có chủ, mà con gái độc thân ở chỗ chúng ta cũng rất nhiều. Nếu cháu không biết tranh thủ thì sẽ bị người khác giành mất, đến lúc người có điều kiện tốt nhất bị người khác cướp mất để thím xem cháu làm sao."
Sở Thấm hờ hững nói: "Thím nghĩ nhiểu rồi, cháu có thể cảm thấy những người đó đều xem thường người nông thôn."
Cô đã từng sống ở thành phố một thời gian nên cô biết rõ sự khác biệt giữa thành thị và nông thôn lớn tới mức nào.
Chỉ riêng việc được được chia lượng thực theo định mức đã khiến người thành phố cảm thấy bản thân cao quý hơn người.
Thím Sở bất đắc dĩ: "Vẫn có người tốt, suy nghĩ sáng suốt và không kiêu ngạo... Sở Thấm, rốt cuộc cháu có đặt lời nói của thím trong lòng không hả?"
Sở Thấm vừa đứng dậy, đang định đi háI mấy quả dương mái: "..."
Cô ngồi xuống, ngoan ngoãn trả lời: "Thím yên tâm đi, cháu nghe lời thím là được chứ gì."
Hôm nay cô nghe lời, còn ngày mai thì không.
Bởi vì thím Sở không biết được suy nghĩ trong lòng cô nên hiện tại bà ấy rất hài lòng.
Bà ấy thầm nghĩ: Sở Thấm là người thứ nhất, cháu gái con của anh cả bà ấy là người thứ hai, cộng thêm cháu gái, con của người chị họ đã gả sang huyện khác của bà ấy nữa là ba người.
Sở Thấm mồ côi cha mẹ nên bà ấy chắc chắn phải những tay vào, mà anh cả và chị họ cũng ngầm nhờ vả bà ấy.
y đã, vậy là bây giờ trên lưng thím Sở đang gánh trách nhiệm về hôn nhân của ba cô gái trong gia đình mình, áp lực thật sự rất lớn.
Trong khi hai người đang nói chuyện, tiếng cãi nhau vang lên trong thời.
Thím Sở bước ra cửa, hướng mắt nhìn về phía sân đập lúa đằng xa: "Có người đến."
Sở Thấm cũng nhìn theo, cô nghi hoặc hỏi: "Có xe lừa tới, hôm nay xe lừa của thôn chúng ta có ra ngoài sao?"
Thím Sở lắc đầu: "Không có."
Giây tiếp theo, bà ấy lại nói: "Cháu có muố đi xem thử không?"
Sở Thấm lắc đầu: "Cháu không đi đâu, cháu muốn đi hái mấy quả dương mai."
Quả dương mai nhà cô đã chín, điều đáng ngạc nhiên là cây dương mái không hề bị ảnh hưởng bởi thời tiết khô hạn.
Có lẽ là do sức sống của loài cây này mạnh mẽ cộng thêm việc Sở Thấm rất siêng tưới nước.
Nhưng mà cây dương mai và cây táo cô trồng năm ngoái sắp chết rồi, tạm thời Sở Thấm vẫn chưa tìm ra nguyên nhân là do khô hạn hay vì chúng bị bệnh.
Nếu hỏi năm nay cô có trồng nữa hay không thì câu trả lời tất nhiên là có, cho dù khả năng cao là cây vẫn sẽ chết.
Lúc Sở Thấm trèo lên cây dương mai hái quả thì thím Sở đã đi tới sân đập lúa.
Xe lừa đậu kế bên sân đập lúa, có ba người trẻ tuổi lạ mặt đang đứng cạnh xe lừa.
Bao gồm hai người đàn ông và một cô gái.
Cả hai người đàn ông đều mặc đồ đen, có một người cao còn người kia thì hơi lùn. Cô gái kia thì tóc thắt bím, trên người mặc một bộ đồ tay ngắn màu xanh quân đội, thoạt nhìn bọn họ giống như người đế từ thành phố.
Thím Sở hỏi thím Trương đnag đứng nhìn: "Ai vậy?"
Thím Trương vừa cắn hạt bí vừa nói: "Là thanh niên trí thức, công xã đặc biệt đưa bọn họ đến thôn chúng ta, đây là bà người đến sớm nhất."
Thím Sở bất ngờ: "Lúc trước tôi nghe nói họ sẽ tới vào đầu năm, nhưng hồi đầu năm lại chẳng có ai đến, tôi cứ nghĩ là họ không đến nữa chứ."
Thím Trương chỉ vào cô gái kia và nói; "Tôi vừa nghe cô gái đó giới thiệu bản thân, cô ấy nói mình là người thành phố, hồi đầu năm Cô ấy thật sự chuẩn bị đến đây nhưng với tình lại bị gãy chân cho nên mới trì hoãn đến tận bây giờ."
Sau đó, thím Trương lại chỉ vào hai người đàn ông: "Về phần hai người kia, người cao đến từ Mông Cổ, người hơi lùn là người ở tỉnh chúng ta, cả hai đều là người của đợt này."
Thím Trương nói: "Không thể nào, Sở Thấm và Sở Hồng nhà bà rất cao mà. Con trai phát triển hơi chậm, nói không chừng đến lưc mười bảy mười tám tuổi mới bắt đầu cao lên đấy."
Trong khi họ nói chuyện, đội trưởng Hàn tới.
Lúc nãy đội trưởng Hàn vừa đi dạo một vòng quanh ao Chu Gia và đồng ruộng, hiện giờ ống quần của ông ấy xoắn cao, trên người cũng dính bùn.
Ông ấy vội vã đi tới, vừa thấy ba người đứng chỗ sân đập lúa, đội trưởng nói: "Ba người là thành niên trí thức đúng không, tôi là đội trưởng Hàn của thôn Cao Thụ, các người hãy nói cho tôi biết tên và đi cùng tôi, còn hành lý cứ đặt trong ký túc của thanh niên trí thức trước đi."
Ông ấy vừa nói vừa đi về phía nhà ở của thanh niên trí thức.
Cô gái kia kéo hành lý đuổi theo sau lưng đội trưởng Hàn và nói: "Chào đội trưởng, tôi tên Giang Nhiễm, năm nay mười chín tuổi, vừa tốt nghiệp cao trung năm ngoái, nhà ở tỉnh này. Cha mẹ tôi đều làm việc trong nhà máy, bản thân tôi cố tình đăng ký tham gia tới xây dựng và phát triển nông thôn."
Đội trưởng Hàn nhìn cô ấy, trong lòng ông ấy thầm nghĩ tính cách cô gái này hoạt bát như vậy rất tốt.
Tính cách hoạt bát mới tốt, người như vậy mới có thể chung sống hoà đồng với người khác ở một nơi xa lạ.
Giang Nhiễm nói xong, chàng trai cao lớn đã đuổi theo tới. Anh ta nói: "Chào đội trưởng, tôi tên Hàn Thiên Xuyên, đến từ Mông Cổ."
Đội trưởng Hàn ngạc nhiên: "Mông Cổ ư? Khoảng cách từ nơi đó đến đây rất xa, chuyến này cậu xem như đã phải vượt qua ngàn dặm rồi."
Hàn Thiên Xuyên ngại ngùng cười: "Ngũ hồ tứ hải đều là anh em một nhà, ở đây non xanh nước biếc, tôi đi xa một chuyến cũng xứng đáng."
Đội trưởng Hàn bật cười thành tiếng.
Còn trong lòng ông ấy thì nghĩ: Người này mồm mép lạnh lợi, thân hình cũng cường tráng, chắc là được việc.
Làm được việc là tốt rồi, chỉ cần anh ta có thể lấy được tám phần công điểm thì ông ấy đã rất hài lòng.
Chàng trai vóc dáp thấp bé là người ít nói, anh ta chỉ nói: "Chào đội trưởng, tôi tên Vương Mục, sống ở tỉnh này."
Anh ta vừa nói xong thì đoàn người cũng đi tới nơi ở của thanh niên trí thức.
Nơi ở của thanh niên trí thức rất gần sân đập lúa, hồi đầu năm nơi này từng bị tuyết làm sập, lúc trùng tu lại đã được mở rộng thêm.
Người đề nghị mở rộng diện tích nơi ở dành cho thanh niên trí thức chính là Sở Thấm, thật ra lý do cô đưa ra kiến nghị này là vì mấy lời mà Trương Phi Yến nói.
Lúc đó Trương Phi Yến đã lẩm bẩm thế này: "Số lượng phòng ốc như vậy làm sao mà đủ, sau này mỗi năm đều có người tới, nhân số ngày càng tăng, chỗ ở sẽ bị thiếu."
Nghe vậy, Sở Thấm mới nói với đội trưởng Hàn: "Nếu muốn xây thì xây rộng một chút, tôi nghĩ tốt nhất là xây hai căn, mỗi căn đều có nhà bếp và nhà vệ sinh riêng. Một phòng cho nam, một phòng cho nữ, giường cũng sửa lại thành một cái giường sưởi cỡ lớn đủ chỗ cho mười hai người ngủ chung với nhau, vậy thì không sợ thiếu chỗ ở nữa. Bởi vì chúng ta cũng không biết sẽ có bao nhiêu thanh niên tới."
Đội trưởng Hàn đồng tình với lời nói của Sở Thấm.
Nếu xây lớn hơn thì sẽ tốn nhiều công sức hơn, lượng gạch và gỗ cũng tăng.
Có điều việc xây giường sưởi thì không thể thực hiện được, bọn họ không có nhiều gạch để phục vụ việc xây giường sưởi.
Vì vậy đội trưởng Hàn đã đóng giường cỡ lớn, bốn cái giường cỡ lớn ghép nhau tạo thành giường chung.
Chiếc giường cùng này sáu người ngủ thì rộng, tám người ngủ thì vừa, nếu chịu chật một xíu thì có thể ngủ được mười người.
Đội trưởng Hàn đã tính kỹ rồi, tương lai sau khi nhóm thanh niên trí thức tời đi, nơi này có thể dùng làm kho hàng.
Đợi ba người bước vào khu nhà dành cho thanh niên trí thức, đội trưởng Hàn nói: "Ở đây còn có hai thanh niên trí thức nữa, hai người đó là người của thôn Tịnh Thủy kế bên, bọn họ dạy tiểu học ở thôn Tịnh Thủy."
Giang Nhiễm giật mình: "Dạy học?"
Đội trưởng Hàn gật đầu rồi nói tiếp: "Nhưng mà hiện giờ trường tiểu học trong thôn không cần thêm giáo viên."
Ý là các người phải tham gia trồng trọt.
Người chưa từng trải qua sự cực khổ của nông dân như Giang Nhiễm không hề cảm thấy việc trồng trọt không tốt, theo suy nghĩ của cô ấy thì cô ấy đến đây vốn là để xây dựng và phát triển nông thôn.
Cách đó hơn trăm mét, Sở Thấm mới hái xong nửa sọt dương mái nhìn thấy ở phía xa, đội trưởng Hàn đang dẫn người đi vào khu nhà ở dành cho thanh niên trí thức, cô lập tức hiểu ra là thanh niên trí thức đã tới.
Trong lòng cô cảm thấy thắc mắc trong số ba thanh niên trí thức này không biết có cháu gái của đầu bếp Giang hay không?
Thím Sở nói: "Hoàn cảnh của thôn chúng ta tốt, trong thôn cũng không có kẻ gian ác, ngay cả Trương lão đại mà cháu ghét nhất cũng chỉ là người lẻo mép, có rất nhiều người áp chế được ông ta, chỉ là bình thường không có ai quan tâm tới hay so đo với ông ta thôi."
"Bởi vậy những thanh niên trí thức này xem như rất có phúc. Cháu ít ra ngoài nên không biết, ở huyện bên cạnh có một thanh niên trí thức suýt chút nữa đã bị dân bản xứ ép cưới. Gia đình của cô gái đó ở xa, bản thân cô ấy thì rụt rè nhút nhát, sau khi bị đe doạ xém chút nữa cô ấy đã gả cho kẻ nọ. Cuối cùng có một nữ thanh niên trí thức khác cảm thấy bất bình nên đã lên huyện, trực tiếp tố cáo với chính quyền huyện mới giải quyết được."
Nói xong, bà ấy thở dài.
Thím Sở thật sự không hiểu tại sao mấy cô gái thành phố lại đi ngàn dặm xa xôi tới nông thôn.
Nếu là bà ấy, nói gì đi nữa bà ấy cũng không dám đi một mình tới một địa phương hẻo lánh.
Sở Thấm ngẩn người: "Nói vậy, trong vòng mấy năm nay, có rất nhiều thanh niên trí thức lần lượt xuống nông thôn."
Thím Sở: "Đúng vậy, sao ngay cả chuyện này cháu cũng không biết thế, năm nay thôn chúng ta có năm người, thôn Tịnh Thủy kế bên cũng năm người, ngay cả thôn Lưu Lý cũng có ba người. Đội trưởng Hàn tức tới mức trợn mắt, ông ấy cho rằng thôn Lưu Lý và thôn Tịnh Thủy đều chiếm được lợi ích, chỉ có thôn Cao Thụ chúng ta chịu thiệt thòi."
Sở Thấm không tập trung nghe câu nói tiếp theo của bà ấy mà tất cả sự chú ý của cô dêud đặt lên số lượng người đến.
Tại sao lại có nhiều người xuống nông thôn như thế?
Nguyên nhân chỉ có một, đó là thành phố sắp gồng gánh hết nổi rồi.
Sở Thấm không nhịn được mà đoán là trong tương lai số lượng thanh niên trí thức sẽ ngày càng nhiều.
Mặc dù Trương Phi Yến từng nhắc đến việc này nhưng lúc đó Sở Thấm nghĩ rằng chuyện này chỉ kéo dài trong vài năm thôi, bây giờ xem ra việc thanh niên trí thức xuống nông thôn có thể sẽ kéo dài từ mười năm trở lên.
Có điều tạm thời những việc này không ảnh hưởng đến Sở Thấm nên cô chỉ nghĩ ngợi chốc lát rồi bỏ qua.
Việc bây giờ cô cần làm là nghĩ cách tránh thoát lần thu sắt tiếp theo, theo cô thấy việc thu sắt có lẽ vẫn sẽ tiếp tục được thực hiện.
Ánh nắng gây gắt nên thời tiết càng lúc càng nóng.
Công việc ngày càng nhàm chán.
Mọi người siêng năng dậy sớm làm việc cực khổ suốt một năm, nhưng đến lúc thu hoạch thì không được bao nhiêu lương thực...
Không biết người khác nghĩ thế nào, nhưng người chỉ chú ý đến kết quả và lợi ích như Sở Thấm khá khó chịu.
Chẳng trách thời cổ đại có câu dù cày sâu cuốc bẫm nhưng chỉ tai hoạ ập tới thì tất cả đều trở thành công cốc.
Con người chăm chỉ cấy cày cả một năm, thế nhưng chỉ một cơn lũ quét đi qua thì chẳng còn lại gì cả.
Cho dù lương thực không mất hết thì cũng không đủ nộp thuế, chi bằng buông xuôi, ra ngoài xin ăn và chờ cứu trợ.
Đợt trước lúc Sở Thấm đến trạm phế liệu trên huyện đã mua được một quyển sách, nội dung bên trong giới thiệu về "Trống hoa Phượng Dương" và một số nhận xét mới lạ đối với bài hát này.
Trống hoa Phượng Dương là một dân ca miêu tả cuộc sống của người dân ở nơi thường xuyên xảy ra thiên tài, Sở Thấm cảm thấy tình cảnh hiện tại của mình cũng tương tự như những nạn dân đó.
Nhìn những hoa màu hằng ngày được người dân gánh nước tưới và bón phân hoá học nhưng vẫn không phát triển, Sở Thấm muốn bỏ cuộc.
Haizz, cô thật sự rất muốn bỏ cuộc.
Mặc dù trong lòng Sở Thấm nghĩ như thế nhưng lúc làm việc cô vẫn chăm chỉ lấy đủ công điểm, dẫu sao cô cũng đã tốn công nên đương nhiên cô muốn bản thân nhận được lợi ích lớn nhất.
Công việc của cô hôm nay là rải phân hoá học, nhổ cỏ và bón phân là hai công đoạn cô ghét nhất.
Điều tồi tệ là thời tiết nay còn nóng hơn năm ngoái, sau khi phơi mình dưới ánh nắng nóng gay gắt, mùi hương trên cơ thể thật sự kinh khủng.
Sở Thấm mệt bở hơi tay, khó khăn bò lên bờ ruộng nghỉ ngơi, cô ngồi dưới tàng cây cổ thụ tận hưởng sự mát mẻ. Nghỉ ngơi xong, cô về nhà uống chè đậu xanh, thuận tay bỏ những thức ăn cần nấu lâu vào nồi để nấu từ từ, đến lúc cô về là ăn được.
Xong xuôi, Sở Thấm quay lại làm việc.
Nếu so sánh với cô mỗi người sẽ tức chết, lúc cô liều mạng làm việc thì có thể lấy được mười lăm phần công điểm, thế nhưng lúc Sở Thấm làm việc nhàn nhã vẫn giữ được thành tích lấy mười ba phần công điểm.
Điều này thật sự khiến người ta ganh tỵ.
Chạng vạng, ánh nắng chiều tà đẹp như tơ lụa, để lại một khung cảnh mỹ lệ ở phía chân trời.
Sở Thấm tan làm về nhà, đúng lúc gặp được ba thanh niên trí thức đìi từ phía cửa thôn trở về.
Đội trưởng Hàn cho bọn họ nghỉ ngơi hai ngày để sắp xếp hành lý và mua sắm đồ dùng cần thiết.
Nhìn dáng vẻ này chắc là hôm nay mấy thanh niên trí thức này đã đi lên huyện, bởi vì Sở Thấm nhìn thấy Giang Nhiễm đang xách một cái túi.
Sở Thấm nhìn bọn họ một lần rồi rời đi, trong nhà cô có món xương kho, cô phải nhanh về ăn.
Lú này Giang Nhiễm cũng không biết bản thân vừa gặp người bạn mà ông nội mình từng nhắc đến, cô ấy đang tự hỏi xem có nên chủ động đi tìm Sở Thấm hay không.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô ấy đến đây, vẫn chưa hỏi thăm xem Sở Thấm là ai và nhà ở đâu.
Từ từ hỏi thăm sau vậy, Giang Nhiễm thầm nghĩ như thế.
Hằng ngày, khoảnh khắc Sở Thấm thích nhất chính là lúc về đến nhà.
Lý do rất đơn giản, bởi vì đó là thời điểm cách xa giờ làm việc của ngày hôm sau nhất.
Khi cô đi nhà ăn lấy cơm thì gặp được hai thanh niên trí thức vừa trở về từ thôn Tịnh Thủy và ba thanh niên trí thức mới tới đến lấy cơm.
Sở Thấm gật đầu chào hỏi hai người thanh niên trí thức cũ, cô và bọn họ xem như có quen biết, thỉnh thoảng lúc đọc sách có chỗ nào không hiểu cô sẽ tìm hai người thanh niên trí thức cũ này nhờ giải thích.
Nữ thanh niên trí thức cũ Nguyễn Bạch Vi nhìn theo bóng lưng Sở Thấm rời đi rồi ra hiệu với Giang Nhiễm, cô ấy nói: "Không phải cô hỏi tôi ai là Sở Thấm sao, cô ấy chính là Sở Thấm, cũng là nhân vật nổi tiếng trong thôn."
Giang Nhiễm giật mình nhìn chằm chằm bóng lưng Sở Thấm rời khỏi nhà ăn: "Thì ra là cô ấy."
Sở Thấm bưng hộp cơm về nhà, khẩu phần ăn hôm nay hơi sơ sài, bao gồm cơm độn rau dại ăn kèm cà tím xào đậu que. Sở Thấm đưa hết thức ăn kèm cho Tiểu Bạch, cô còn cho nó thêm một miếng thịt đã nấu chín nhưng không có nước sốt.
"Ăn đi."
Thấy Tiểu Bạch ăn ngon lành, tâm trạng Sở Thấm dần tốt hơn.
Cô bới một bát cơm độn khoai lang đầy vung rồi ăn kèm với rau xào và xương kho, trông cô ăn còn ngon hơn Tiểu Bạch.
Phần xương dùng để nấu món xương kho là xương ống của lợn, còn nước sốt là sốt đậu nành do dì cả của cô cho.
Dì cả Dương là một người biết nấu ăn, tay nghề của bà ấy rất cao, ngay cả làm nước sốt cũng rất giỏi.
Nước sốt do bà ấy làm rất thơm mà không bị mặn.
Khi nấu xương kho, Sở Thấm chỉ cần mua hai muỗng nước sốt lớn là có thể làm cho hương vị của món xương kho tăng lên một cấp.
Bấy giờ thịt đã được ninh nhừ, chỉ cần cắn nhẹ là có thể dễ dàng tách thịt ra, thịt thơm ngào ngạt kết hợp với nước sốt đậm dà tạo nên hương bình tuyệt vời.
Sở Thấm cứ ăn một ngụm thịt rồi một ngụm coqm liếc ngấy thì gấp một ít rau xào hoặc vài miếng củ cải cay ăn kèm.
Nước sốt trên thịt thấm xuống cơm trong bát, áo xung quanh cơm làm cơm cũng thơm mùi nước sốt.
Sở Thấm rất thích trộn nước sốt vào cơm, cô bưng bát lên và mấy cái là ăn hết bát cơm, cô đặt bát xuống cái "cạch", bữa ăn này thật sự làm cô thoả mãn!
Nhưng chưa xong đâu, trong ống xương còn có tủy, đây mới là tinh hoa.
Sở Thấm Thấm hút phần tủy xương thơm ngào ngạt ra, nếu cái nào không hút ra được thì cô sẽ dùng đùa cạy ra.
"Ngon quá!"
Sở Thấm chép miệng, đôi môi bóng nhẫy, cô thở dài thoả mãn.
-
Hôm nay nhóm thanh niên trí thức bới cơm mang về chỗ ở của mình ăn.
Ban đầu hai thanh niên trí thức cũng muốn ăn cơm ở trong nơi ở của mình, nhưng khi đó cả khu nhà của thanh niên trí thức chỉ có hai người bọn họ nên không tiện lắm.
Bây giờ có thêm ba người, có thể tập trung ăn cùng nhau tất nhiên là tốt.
Giang Nhiễm vừa ăn cơm vừa hỏi thăm Nguyễn Bạch Vi về Sở Thấm, cô ấy rất tò mò với nhân vật nổi tiếng này.
Nguyễn Bạch Vi cũng không biết nên miêu tả thế nào, cô ấy suy nghĩ vài giây rồi nói: "Thật ra cô sống ở đây một khoảng thời gian thì sẽ hiểu, cô ấy là một người thích yên tĩnh, ít giao tiếp với người khác."
Tuy Sở Thấm ít trò chuyện với người trong thôn nhưng đề tài về cô thường xuyên xuất hiện.
Việc Sở Thấm đánh bại hai tên trộm, trở thành người dũng cảm nhất thôn hay việc cô đạt được mười lăm phần công điểm, lập nên kỷ lục mới đều là đề tài thường xuyên được nhắc đến.
Giang Nhiễm gật đầu, thầm nghĩ bản thân không nên tùy tiện tìm đến tận nhà thì hơn, bởi vì Sở Thấm là người thích yên tĩnh.
Không biết nhà máy được xây dựng nên như thế nào, khác với thím Sở, mục đích của Sở Thấm là muốn biết một nhà máy quy mô lớn được hình thành ra sao.
Nhưng còn chưa đợi Sở Thấm quyết định có đ hay không thì đội trưởng Hàn sau khi quay về từ công xã đã nói: "Trong thời gian này mọi người cố gắng đừng ra ngoài, nếu bắt buộc phải đi thì nên tìm người đi cùng, tìm theo một người là không đủ, ít nhất phải lập nhóm bốn năm người mới được."
Ban đêm.
Xung quanh sân đập lúa cắm đầy đuốc, ánh sáng từ cây đuốc chiếu khắp sân đập lúa để mọi người có thể quan sát rõ ràng biểu cảm của người xung quanh.
Sở Thấm đảo mắt một vòng, biểu cảm của tất cả mọi người đều nặng nề, vẻ mặt nghiêm túc, đa số người dân đều đoán được nguyên nhân.
Lý do rất đơn giản, là vì có nạn dân xuất hiện.
Đúng vậy, nạn dân vẫn còn ở đó.
Lẽ nào nạn dân không bỏ đi?
Thật ra là phần lớn nạn dân đã bỏ đi rồi, chỉ còn lại một phần nhỏ thôi.
Theo lý mà nói thì chỉ một số ít nạn dân này cũng không làm được việc gì, ngặt nỗi số nạn dân còn lại không phải chỉ có một hai nhóm.
Hiện tại có hơn tám trăm người đang sinh hoạt trên mảnh đất trống đó, đây là nhân tố bất ổn rất lớn.
Đội trưởng Hàn nhíu mày: "Có lẽ những người linh hoạt về thông tin cũng biết, sự kiện ở Hoa Khê vừa xảy ra thì trên huyện đã phái công ăn xuống canh giữ ngay lập tức, có điều khu vực của chúng ta đương núi nhiều, không thể cạnh giữ giống như mấy chỗ có đường lớn, vậy nên mọi người phải cảnh giác hơn."
Sở Thấm: "?"
Cô nhếch môi, trợn mắt tỏ vẻ khó hiểu.
Biết cái gì chứ? Sao ông ấy không nói rõ ràng, cô chẳng hiểu gì cả!
Đúng lúc này, có người lên tiếng hỏi thầy cô: "Đội trưởng, có chuyện gì xảy ra ở Hoa Khê thế?"
Đội trưởng còn chưa kịp trả lời, thím Trương đã lớn tiếng nói: "Vậy mà còn có người không biết ư, ở Hoa Khê có một đứa bé bị mất tích khi đang chơi trước cửa thôn."
Sở Thấm sửng sốt, nói vậy là đứa bé đó đã bị bắt cóc.
"Hả, vậy là có kẻ bắt cóc xuất hiện!" Người nọ ngạc nhiên nói rồi nghĩ thầm sau khi về nhà phải dạy con mình, nếu không có việc gì thì ít ra ngoài thôn, thời gian này có mẹ mìn xuất hiện.
Thím Trương thở dài: "Nói thật, nếu chỉ đơn thuần là bị bắt cóc... thì đã tốt, chỉ sợ đứa bé đó bị ăn thịt thôi, người bị đói thì có thể làm được bất kỳ chuyện gì."
Quan trọng là không ai biết trên đường chạy nạn đã từng có xảy ra chuyện tương tự hay chưa, suy cho cùng tại thời điểm này chẳng có nhà ai dư tiền hay lương thực, mẹ mìn bắt cóc trẻ con để bán cho ai chứ.
Sở Thấm cũng nghĩ thế.
Sắc mặt cô trắng bệch, thật ra cô đã từng gặp phải chuyện giống như vậy.
Kiếp trước, cô từng nhìn thấy một đứa bé bị mang đi, nhưng không phải bị bắt cóc mà chính cha mẹ của đứa bé đã bán nó đi.
Năm ấy bị mất mùa, chẳng những không có lương thực mà còn bị lũ lụt, chính Sở Thấm cũng xém chết đói, ông nội của cô đã chết trong lúc đó.
Tuy kiếp trước cô đã nghe nói nhiều về việc này nhưng bây giờ nghe lại, cô vẫn không thể thích ứng được. Giờ phút này, Sở Thấm cảm thấy bản thân giống như đã quay về kiếp trước, cả người cô lạng đến mức sắp run lên.
Sau khi giải thích xong, đội trưởng Hàn bảo mọi người tan họp.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Sở Thấm bước tới hỏi thím Sở: "Thím cũng biết chuyện này ạ?"
Thím Sở gật đầu, vẻ mặt bà ấy cũng rất tệ: "Sao có thể không biết được chứ, nhưng cháu cũng đừng sợ, người bị bắt có phải bị... hay không cũng chỉ là do người ta suy đoán thời. Thím nghe nói công ăn đã lục soát tất cả các căn nhà ở khu vực đó, nhưng không tìm được gì cả."
Sở Thấm thở phào nhẹ nhõm: "Vậy sau này chúng ta cũng cố gắng không đi ra ngoài."
Thím Sở rầu rĩ gật đầu: "Có lẽ vậy."
Nhưng mà... có một điều Sở Thấm không nói ra, đó là nếu tình trạng này tiếp tục kéo dài, dù bọn họ không đi ra ngoài cũng sẽ có người tìm tới tận nơi.
Những thôn xóm chưa cạn kiệt lương thực chính là con dê béo tốt, có thể thu hút sự chú ý của nhiều người xấu.
Ánh trăng nhạt nhoà, ngôi sao thưa thớt.
Khi Sở Thấm về tới nhà, cô cảm thấy bản thân nắm bắt tin tức quá chậm, lúc bình thường thì không sao, nhưng những lúc như thế này thì việc đó không tốt chút nào.
Nếu cục diện hiện tại đã tới nước này, cô cần phải chuẩn bị sẵn sàng một số chuyện.
Ví dụ như công trình phòng ngự đã bị cô tạm thời bỏ qua một thời gian.
Tết Đoan ngọ vừa qua không lâu, nhưng vì năm này có thiên tài nên không có ai ăn tết Đoan ngọ, ít nhất là không có nhà nào trong thôn tổ chức, bao gồm cả Sở Thấm.
Đừng thấy bây giờ nhà nào cũng có dư lương thực, thật ra số lương thực này chỉ có thể duy trì tới cuối năm là cùng.
Tất nhiên đó là với gia đình bình thường, còn những nhà có của cải như Sở Thấm thì có kể chống đỡ đến cuối năm sau.
Có điều, muốn được như vậy thì cô không tiếp tế cho người khác, nhưng mà dù Sở Thấm còn độc thân thì cô cũng có họ hàng.
Bình thường thím Sở, cậu út Dương và dì cả Dương đều đối xử rất tốt với cô, nếu tình huống đó thật sự xảy ra, chẳng lẽ Sở Thấm có thể trơ mắt nhìn gia đình bọn họ cạn kiệt lương thực sao?
Cho dù cô là người lạnh nhạt thì cũng không thể vô tình đến mức đó.
Sở Thấm đứng trong hầm, cô nhìn kho lúa đầy ắp mà thở dài.
Hôm nay, sau khi tan làm, đội trưởng sắp xếp cho mọi người nghỉ ngơi trong hai ngày tiếp theo, sau khi kiểm kê lương thực trong nhà, Sở Thấm mới đi xuống hầm.
Sở Thấm cầm sổ ghi chép, quan sát vạch đo lúa rồi ghi lại số liệu vào sổ.
Vạch đo lúa này là cô cố ý khắc lên để thuận tiện cho việc đo lường xem lương thực còn lại bao nhiêu.
Mặc dù tính chính xác của nó không quá cao nhưng cũng đủ dùng.
Kiểm kê xong lương thực, cô lại tiếp tục kiểm kê đồ khô và các mặt hàng linh tinh khác.
Đồ đạc trong không gian được kiểm kê cuối cùng, tất cả đều được cô ghi chép lại vào sổ, nhìn từng hàng số liệu, Sở Thấm mới cảm thấy an toàn.
Nhưng cảm giác an toàn này vẫn chưa đủ, Sở Thấm ngồi trong nhà, nhìn trời sắp sáng, cô thầm nghĩ: Nếu muốn an toàn vượt qua ba năm tiếp theo, cách tốt nhất không phải là một mình cô có nhiều lương thực mà là người dân cả thời đều có đầy đủ lương thực.
Ít nhất lượng lương thực phải đảm bảo những người khác mỗi ngày đều ăn được một bữa cơm no ba bốn phần, không bị chết đói.
Nhưng đây là vấn đề với cùng khó giải quyết, Sở Thấm dựa lưng vào ghế trẻ, nhìn trời suy nghĩ.
Nếu cô là đội trưởng Hàn, à không, nếu cô là đội trưởng đương nhiệm thì cô sẽ giải quyết tình cảnh khó khăn này như thế nào?
Sở Thấm nghiêm túc tự hỏi bản thân.
Ẩn sâu trong xương cốt, cô là một người to gan, có thể làm được những việc mà người bình thường không dám làm.
Nếu là cô...
Ánh mắt Sở Thấm sáng lên, cô bất ngờ vỗ vào chân mình.
Nếu cô là đại đội trưởng, cô sẽ trồng thật nhiều lương thực. Tất nhiên loại lương thực mà cô sẽ trồng là loại không cần nộp thuế.
Việc này rất khó thực hiện, bởi vì số lượng đất nông nghiệp được kê khai rõ ràng, bạn trồng bao nhiêu thì phải nộp thuế theo đúng tỉ lệ được quy định.
Có điều, nếu hỏi không trồng lương thực trong thôn thì sao?
Nếu bọn họ trồng trên núi thì thế nào?
Sở Thấm nhớ đến việc năm ngoái mình trồng khoai lang trên núi Hồ Lô, cô không tin diện tích thôn Cao Thụ rộng lớn, đi vào sâu trong núi lại không tìm được vài mảnh đất có thể trồng khoai giống ở núi Hồ Lô.
Càng nghĩ, cô càng cảm thấy đây là cách duy nhất, có lẽ năm nay cô có thể kịp trồng một đợt khoai lang thí điểm.
Nhưng mà cô phải nói thế nào với đội trưởng Hàn đây?
Sở Thấm nhíu mày suy nghĩ, nhiều lúc đội trưởng Hàn rất nghiêm chỉnh, xác suất ông ấy không đồng ý làm như vậy rất cao.
Có thể ông ấy còn trách mắng là việc làm này quá hoang đường.
Trong khoảng thời gian ngắn, Sở Thấm cảm thấy hơi khó xử. Cô cắn môi, quyết định dù kết quả thế nào bản thân cũng phải thử một lần.
Nếu đội trưởng Hàn không đồng ý... thì thôi, đến lúc đói quá tất, nhiên ông ấy sẽ đồng ý.
Trời đất bao la, ăn cơm là lớn nhất.
Rất có thể dáng vẻ hiện tại của những thôn khác chính là dáng vẻ của thôm Cao Thụ vào nửa năm sau.
Sở Thấm nghĩ bản thân có thể dùng tình trạng này làm bằng chứng để khuyên nhủ.
Có điều, việc quan trọng nhất bây giờ không phải là việc này mà là cô phải cải tạo lại nhà mình lần nữa.
Hai con đường đó là đi vòng ra sân sau từ vườn rau và chuồng heo bên cạnh.
Mặc dù cỏ cây ở sân bên cạnh um tùm, nhưng dù cỏ cây có um tùm đến đâu cũng không ngăn cản được người có dã tâm.
Trong phòng, gió chiều xuyên qua cửa sổ thổi vào bên trong, lượn lờ một vòng trong phòng, sau khi mang đến một chút mát mẻ thì lại bay ra ngoài qua cửa sổ.
Sở Thấm ngồi trước bàn đọc sách, trên bàn sách bày biện một ngọn đèn dầu đang tỏa sáng rực rỡ.
Cô còn gắn thêm một chụp đèn thủy tinh cho ngọn đèn dầu, đảm bảo cho dù mở cửa sổ thì cũng sẽ không làm ngọn đèn chập chờn.
Bình gốm hở miệng trên bàn còn cắm một nhành hoa sen, hoa sen này là hôm nay Trương Phi Yến cho cô khi tan làm, cũng không biết được cô ấy đã hái ở đâu.
Hoa sen thơm nhàn nhạt, được lan tỏa bởi gió chiều thổi vào phòng, Sở Thấm ngửi mùi thơm của hoa sen, bất giác cảm thấy thư thái hơn.
Tâm trạng bực bội bộc phát vì nhiệt độ cao của mùa hè dường như đã dần tan biến, trong lồng ngực cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Bởi vì những dồn nén trong lòng đã vơi đi rất nhiều, Sở Thấm bỗng nhiên cảm thấy khoảng thời gian này bản thân đã suy nghĩ tiêu cực.
Sao có thể vì công sức bỏ ra nhiều hơn thu vào mà nản lòng thoái chí chứ, hiện giờ có một đống người còn thê thảm hơn cô nhiều.
Đi hỏi thăm những nạn dân không chịu rời đi kia, bọn họ muốn làm ruộng không?
Đương nhiên muốn, bọn họ nằm mơ vẫn mơ có ruộng. Cho dù vất vả khổ sở đến ngày mùa thu hoạch chẳng có được bao nhiêu lương thực, nhưng bây giờ là lúc một nắm lương thực cũng có thể cứu mạng, Sở Thấm cảm thấy bản thân thật sự không thể xem thường những lương thực này.
Haizz! Cô vẫn thấy hơi ngạo mạn rồi!
Hết cách rồi, hai năm trước gieo hạt là có thể thu hoạch, ngày tháng lên núi không về trắng tay đã khiến cô quen rất nhiều thói xấu.
Sở Thấm suy nghĩ lại kỹ càng, trong lòng tự nhủ không thể phạm sai lầm như này nữa.
Quả nhiên, buổi tối yên tĩnh chính là thời điểm tốt để kiểm điểm bản thân.
Một lát sau, Sở Thấm chống cằm, nhấc bút lên bắt đầu vẽ sơ đồ của nhà mình lên giấy dưới ngọn đèn ấm áp.
Con đường vào nhà ở sân trước đã bị ngăn chặn, chỉ có sân sau vẫn phải quy hoạch thêm.
Nếu như rảnh rỗi, đương nhiên sân sau cũng xây tường rào bao quanh là tốt nhất.
Nhưng bây giờ không thể so với trước đây, nhà cô, không, nói đúng ra cho dù là nhà của ai thì mọi hành động đều bị người ta chú ý.
Người dân trong thôn giống như chim sợ cung tên, Sở Thấm muốn xây tường rào mà không nhờ sự trợ giúp của ba lô không gian thì phải lên núi vác đá, như này thì phải vác đến năm nào chứ.
Thế nên, đôi mắt Sở Thấm chuyển động, dùng hết sức gạch bỏ ba chữ “xây tường rào” trên giấy.
Vậy thì chỉ còn lại đào bẫy thôi.
Cô cắn đầu bút, đột nhiên đứng dậy, bưng đèn dầu đi ra cửa xem xét.
Đi đến sân sau, đứng ở con đường nhỏ thông đến phía chuồng heo, Sở Thấm trầm ngâm một lát.
Chờ chút, có thể cô không xây được tường rào, nhưng mà có thể dựng một hàng rào cây táo na.
Đây là tường phòng ngự tự nhiên, có đôi khi có thể tốt hơn nhiều so với tường rào, tương đương với một tường rào biết đâm người.
Cứ như vậy, cả cái sân của mình sẽ ở bên trong cây táo na.
Cô càng nghĩ mắt càng bừng sáng, giận vì không thể quay lại đầu năm, khi đó sẽ cấy ghép cây táo na ở xung quanh sân sau.
Nhưng mà bây giờ cũng không muộn, cây táo na này của cô là giống tốt, sau khi cấy ghép cũng sẽ không chết, cũng lớn rất nhanh. Nếu không phải lúc nào Sở Thấm cũng cắt tỉa, e là cây táo na ngoài hàng rào sân trước đã chèn ép, đè chết những thực vật khác, vươn cành của mình ra tới tận trên sườn núi rồi.
Thế nhưng, cây táo na có nặng thì vẫn phải đào bẫy.
Sở Thấm hứng thú bừng bừng, nhân lúc có ánh trăng, quan sát một vòng sân sau một cách kỹ lưỡng, cuối cùng quyết định chọn vài vị trí.
Cô trở về phòng, khoanh đánh dấu vị trí trên sơ đồ, suy nghĩ một lúc, lại khoanh thêm hai chỗ.
Ừm, tổng cộng tám cái bẫy.
Cô không tin nếu như có người đến, có thể vượt qua tất cả bẫy một cách hoàn hảo, đi thẳng tới sân sau!
Đây coi như đã dốc bầu tâm sự, bây giờ Sở Thấm mới yên tâm lên giường đi ngủ.
Một đêm không mộng mị, tỉnh lại đã là sáng sớm, khoảng thời gian này cô hiếm khi được ngủ ngon như thế.
Hôm sau.
Tối hôm qua, sự việc của đội trường Hàn đã dẫn tới chấn động dữ dội ở trong thôn, nhưng khi Sở Thấm biết được buổi sáng hôm nay trong thôn Lưu Lý có người tới cửa tìm bạn bè tốt mượn lương thực, sự kinh ngạc trong lòng càng tăng thêm.
“Thôn Lưu Lý đã đạt đến giới hạn rồi.” Sở Thấm mang theo nửa giỏ bí đỏ khô đến nhà thím Sở, nói thầm trong lòng.
Lần thứ hai công xã cũng cho, chỉ là không cho nhiều, bây giờ công xã còn không nuôi nổi mình lấy đâu còn có thể trợ giúp bọn họ chứ.
Vậy nên lần thứ ba, thôn Lưu Lý không thể nào lại mượn thêm lương thực.
Bị mượn lương thực là nhà họ Tạ. Châu Liên, chị của anh em nhà họ Châu đến nhà Sở Thấm trộm lương thực vào lần trước chính là con dâu nhà họ Tạ.
Mà người đến mượn lương thực là cha mẹ nhà họ Châu, từ sau khi hai con trai bị đưa đến nông trường, cuộc sống của hai người bọn họ thế mà lại tốt hơn rất nhiều!
Thật sự là khiến người ta bị sốc.
Khi hai anh em sinh đôi của nhà họ Châu còn ở, cha mẹ nhà họ Châu phải bớt ăn bớt mặc, nhường đồ ăn ngon lại cho hai anh em ăn.
Ví dụ như trứng gà, trong nhà có hai quả trứng gà thì sẽ là hai anh em ăn, có ba quả bốn quả thì vẫn là hai anh em ăn.
Bây giờ thì sao, toàn bộ đều vào trong miệng của hai người già.
Về phần để dành tiền, cũng không để dành nữa.
Lúc trước để dành là vì tiền sính lễ, thế nhưng đã vào nông trường, đợi đến lúc ra khỏi nông trường e là đã hơn ba mươi, làm sao còn có thể tương xứng với cô gái có điều kiện tốt, thậm chí là điều kiện tương đồng.
Đến lúc đó gặp được một cô gái đã kết hôn với người ta hai ba lần cũng coi như là trèo cao rồi.
Thế nhưng, những điều này đều không phải là nguyên nhân chính, quan trọng nhất là nuôi con để cậy nhờ lúc về già.
Hầu hết người nông thôn nuôi con đều có cách nghĩ này, bây giờ con trai của bọn họ không ở bên cạnh, vậy thì khi về già phải tự mình nuôi chính mình rồi.
Đã bước vào giai đoạn tuổi xế chiều, cha mẹ nhà họ Châu cảm nhận sâu sắc việc phải đối tốt với bản thân một chút, nếu không hai năm là đã ra đi rồi, như vậy thì đời này của mình cũng quá thiệt thòi rồi.
Đừng nói, có rất nhiều người đồng tình với cách nghĩ này.
Đến từng tuổi này rồi, chắc chắn phải tận hưởng thú vui trước mắt.
Cha mẹ nhà họ Châu có thể cầm cự lâu như vậy mới đến mượn lương thực, thật ra vẫn coi như khiến nhà họ Tạ khâm phục.
Nhà họ Tạ có cho mượn hay không? Những người thân thích khác có thể không cho mượn, nhưng cha mẹ nhà họ Châu thật sự vẫn cho đôi vợ chồng già mượn một chút.
Sở Thấm vẫn rất buồn bực đối với việc này, sau khi nghe được tin tức này bèn hỏi thím Sở: “Không phải đội trường Hàn nói trông kỹ cái miệng của bản thân, có thể không mượn thì đừng mượn sao?”
Thím Sở chọc cô: “Đồ ngốc, có cho mượn hay không cũng phải xem thử người mượn là ai. Bây giờ cha mẹ nhà họ Châu chỉ có một cô con gái là Châu Liên, hai ông bà đều không có anh chị em thân cận, trong bụng Châu Liên hiện đang mang thai, không cho mượn thì khiến Châu Liên nhìn cha mẹ đang sống phải chết đói sao, không thể nào, danh tiếng của nhà họ Tạ cũng sẽ khó nghe.”
Sở Thấm bĩu môi: “Lúc này rồi mà chú út nhà họ Tạ còn để người ta mang thai, cũng thực sự là… chậc.”
Thím Sở nhướng mày: “Con gái à, nói những điều này làm gì, có thể mang thai thì có thể sinh.”
Sở Thấm tự nhủ trong lòng, nếu thật sự như vậy, trên đời tại sao lại có từ phá thai chứ.
Thế nhưng cô không nói ra, lỡ như để người ta nghe được những lời xúi quẩy như này thì sẽ không tốt.
Nhà họ Tạ là nhà đầu tiên bị mượn lương thực, xế chiều hôm đó, người mượn lương thực nhà thứ hai đã xuất hiện.
Vượt ngoài dự tính, buổi sáng thím Sở còn đang hóng chuyện, thì buổi chiều chuyện đã rơi vào đầu mình.
Buổi chiều, vẻ mặt thím Sở hơi cứng đờ, nhìn ông bác của mình.
Ông bác này của bà ấy họ Trương, là anh em của bà nội bà ấy, sống ở thôn Lưu Lý, bình thường ít khi qua lại.
Ông bác Trương đã lớn tuổi lắm rồi, người gần chín mươi lại ngồi khóc ở trong sân nhà bà ấy, nước mắt nước mũi tèm lem, khóc lóc kể lể: “Cháu gái à, nếu có thể chống đỡ, ông bác cũng sẽ không tới tìm một người bề dưới là cháu, trước hết cho ông bác mượn 6, à không, 4 ký là được. Người già chưa chết như ông bác này có thể ăn vỏ cây du để cầm cự, nhưng con trai nhỏ của em trai cháu còn chưa tròn một tuổi, thật sự không thể ăn vỏ cây du.”
Thím Sở: “…”
4 ký là được? Nghe có vẻ phải là ngũ cốc tinh chế.
Khóe miệng bà ấy giật giật, nửa dưới khuôn mặt thì cười, nửa trên khuôn mặt lại nghiêm nghị, nói: “Ông bác, không giấu gì ông bác, bây giờ nhà chúng cháu cũng không giàu có gì.”
4 ký vẫn có thể lấy ra được nhưng dựa vào cái gì chứ.
Mình là bề dưới, không sai, nhưng ông bác tới tìm tôi, rõ ràng đang ức hiếp tôi vì là bề dưới, ỷ lớn hiếp bé. Nếu không, tại sao không đi tìm hai đứa con gái đã đi lấy chồng của ông bác, không đi tìm một người thân thích khác ở trong thôn Cao Thụ.
Ông bác Trương không khỏi liếc nhìn bí đỏ khô đang phơi trong sân, không nói gì.
Ý là đây là của người khác cho, sao có thể lại cho lại chứ.
Ông bác Trương lại nhìn xuống, bọng mắt to gần như sắp thõng xuống tới giữa mũi.
Mặt tối sầm lại trầm ngâm một lát, vừa muốn lên tiếng, thím Sở lại nói trước ông ta: “Ông bác xem thử khoai lang khô được không?”
Dường như bà ấy vô cùng khó xử, cắn răng nói: “Cháu cũng không giấu gì ông bác, bây giờ trong nhà chỉ có thể lấy ra khoai lang khô mà thôi, với lại nhiều nhất là một ký, cái khác thì càng không có, có thời gian rảnh cháu còn phải đưa cho bà ngoại một chút.”
Như này còn khiến người ta nói thế nào?
Bà ấy còn chưa đưa lương thực cho bà ngoại, thế mà một người ngoài là ông bác đây lại được trước, ai còn có thể nói bà ấy không đúng chứ.
Được thôi, một ký thì một ký. Hỏi nhà này xong, đợi lát nữa lại đi nhà tiếp theo.
Thím Sở nhịn đau đưa cho một ký khoai lang khô, tiễn ông bác Trương và hai cháu trai của ông ta đi.
Khi Sở Thấm biết được tin tức này là đang thở hổn hà hổn hển, đào bẫy ở sau nhà, thời gian là vừa giữa trưa, cô đã đào bốn cái bẫy.
Cơm nước xong xuôi tiếp tục đào, bây giờ đang đào cái thứ năm.
Cái bẫy này phải được làm kỳ công một chút, không thể giống với cái bẫy trên núi.
Lại nói, mấy cái bẫy trên núi như thế nào rồi? Sở Thấm thầm nghĩ nếu như ngày mai rảnh rỗi thì có thể đi lên núi xem sao.
Cái bẫy ước chừng to như bàn ăn, dưới đáy vẫn cắm cọc tre như cũ, Sở Thấm vẫn muốn nếu như mấy lần rút tuần này có thể rút ra đinh sắt, thì cô sẽ để thêm đinh sắt vào dưới hố.
Sở Thấm không hề khách sáo một chút gì cả, mặc kệ sau khi trộm giẫm lên có chảy máu đầm đìa hay không, có bị uốn ván hay không.
Bẫy vẫn phải đào sâu, độ cao tổng thể cũng bằng chiều cao của bàn ăn, bảo đảm sau khi giẫm xuống sẽ không đơn giản như bị bong gân.
Thời tiết oi ả, ánh mặt trời nóng rực chiếu lên người Sở Thấm, khiến chỗ cổ bị phơi nắng của cô đen đến mức láng bóng.
Cảm nhận được da sắp bị phơi nóng đến mức cháy nắng, sau khi Sở Thấm đào xong cái hố thứ năm đã vội vàng về nhà mang theo mũ rơm đến, sau đó tiếp tục đào.
Đang bắt đầu đào thì Sở Kiến đến.
Sở Thấm ngạc nhiên: “Em đến làm gì, em không đi học hả, chẳng lẽ em trốn học.”
Sở Kiến hét lên: “Em không thèm trốn học, hôm nay được nghỉ, mẹ em kêu em nói với chị, nếu có ai tới tìm chị mượn lương thực, chị tuyệt đối đừng cho mượn, ai cũng đừng cho mượn.”
Sở Thấm ngây người: “Chị biết điều này. Đợi đã, có phải có người đến nhà em mượn lương thực không?”
Sở Kiến hiếu kỳ: “Chị, sao chị biết được?”
Sở Thấm bĩu môi: “Không có ai đến nhà em thì sao bỗng nhiên thím Sở lại dặn chị chuyện này chứ.”
Lại hỏi cậu bé: “Người đến nhà em là ai vậy? Với cả, chị em đâu, lại đi Viện Thanh niên trí thức rồi à?”
Sở Kiến gật đầu: “Chị em làm bài tập ở Viện Thanh niên trí thức, người tới là ông bác của mẹ em.”
Sở Thấm nói lớn: “Vậy chắc chắn rất già.”
E là hôm nay thím Sở của cô phải mất của mới yên. Dù sao cũng là thế hệ ông nội bà nội rồi, lớp người đi trước.
Sở Kiến nói một cách không nghĩ ngợi: “Dù sao mẹ cũng chỉ cho ông ấy một ký khoai lang khô, sau này có đến cũng không cho nữa.”
Nhìn thấy Sở Thấm đang đào hố, cậu bé ngồi xổm ở mép hố, nhìn một lát và tò mò hỏi: “Chị, chị đang làm gì thế?’
Sở Thấm: “Nhích ra một chút, chị đang đào bẫy.”
Mắt Sở Kiến bừng sáng: “Gần nhà chị có có gà rừng, thỏ hoang hở?”
Sở Thấm trợn mắt một cái: “Ai nói bẫy chỉ có thể đi săn động vật, vẫn có thể phòng trộm mà.”
Sở Kiến bỗng chợt hiểu ra: “Cái này của chị là dùng để bắt trộm.”
Sở Thấm tiếp tục đào, nói: “Em đừng nói chuyện này ra ngoài, em là người đầu tiên biết được, sau này nếu ai biết được, chị sẽ kiếm em, em biết chị mà, nếu không khâu miệng em lại thì không thể coi như hoàn toàn không biết.”
Sở Kiến run lên, vội vàng gật đầu. Cậu bé thật sự hơi sợ người chị họ này, rõ ràng lúc trước không hề sợ.
Cậu bé vội vã rời đi ngay, không dám tiếp tục đợi nữa.
Sở Thấm không cảm thấy mệt mỏi, cho nên đào hố xong bèn chạy lên núi.
Cũng không chạy xa lắm, đi thẳng lên núi phía sau. Rừng tre phía sau núi thưa thớt hơn rất nhiều so với hai năm trước, có lẽ nguyên nhân là do người trong thôn đã thường xuyên chặt tre ở đây.
Nhưng tre lớn rất nhanh, đợi mùa màng xong rồi, không tới ba năm, khu rừng tre này lại tươi tốt trở lại.
Ngược lại là khu rừng ở chân núi cửa thôn, còn có hai ngọn đồi trồng đầy cây đều bị đốn trọc lóc, để lộ ra lớp đất trụi lủi.
Sở Thấm đi dạo trong rừng tre, khi nhìn thấy mặt trời có dấu hiệu xuống núi, bèn chặt hai cây tre, kéo cây tre xuống núi về nhà.
Tiếng lá tre xào xạc, trên đường đụng phải Hoàng Đậu Tử cũng đang xuống núi, từ xa xa Sở Thấm đã nhìn thấy anh ta, thế nên trước khi anh ta vẫn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy hình như có thứ gì đó đang động đậy ở trong gùi của anh ta.
Sở Thấm thầm nhủ trong lòng: vận may của Hoàng Đậu Tử vẫn rất tốt.
Vì năm mất mùa đến rồi, nên các động vật đều đã đi vào trong núi sâu theo bản năng, động vật hoang dã ở vòng ngoài núi càng ngày càng ít.
Vào đầu năm, thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy vài con thỏ hoang, bây giờ ngay cả bóng dáng của thỏ hoang cũng không nhìn thấy.
Tại sao Sở Thấm lại không lên núi?
Là bởi vì động vật hoang dã suy giảm, khó tìm, thường xuyên lên núi ba ngày liên tiếp đều không có thu hoạch.
Có lẽ vì cô nhìn chằm chằm, Hoàng Đậu Tử nhận ra có điều không đúng, quay đầu bèn nhìn thấy Sở Thấm đang kéo cây tre.
Biểu cảm anh ta thay đổi, những suy nghĩ thoáng qua trong lòng nhiều lần, cuối cùng vẫn đi về phía Sở Thấm ở bên này, hỏi cô: “Sở Thấm, bây giờ cô vẫn có cách đổi một chút lương thực không?”
Sở Thấm ngạc nhiên: “Muốn đổi?”
Vừa nói, ánh mắt vừa nhìn cái gùi động đậy của anh ta.
Khóe miệng Hoàng Đậu Tử giật giật, thầm nghĩ quả nhiên Sở Thấm đã đoán được.
Anh ta gật đầu dứt khoát: “Vốn dĩ tôi định sau khi về nhà mới hỏi thăm cô, không ngờ lại gặp cô ở trong núi.”
Sở Thấm: “Được thôi, sau khi về nhà anh lại tới tìm tôi.”
Nói xong, kéo cây tre xuống núi trước anh ta một bước.
Ấy thế mà Hoàng Đậu Tử lại nhắc nhở cô một việc, cô gà đã có thể nuôi rồi.
Sở Thấm vừa đi vừa cân nhắc kế hoạch nuôi gà vào năm mất mùa, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn cây tre trên tay.
Nuôi gà à, đương nhiên phải nuôi ở sau đồi.
Nuôi ở sau đồi thì phải làm hàng rào.
Sở Thấm hối hận, sớm biết thì hôm nay trước khi lên núi sẽ đem theo ba lô không gian trống không, chặt nhiều cây tre đem về nhà mới được, đỡ cho cô sau này lại phải lên núi một chuyến.
Về đến nhà, mặt trời đã bắt đầu xuống núi, hoàng hôn đỏ rực giăng nơi chân trời, thật sự rất đẹp, khiến người ta biết được rằng ngày mai lại không có mưa.
Sở Thấm ngồi trong sân, cầm dao ra vót tre.
Hoàng Đậu Tử rất nhanh đã mang theo gì đó đến, hôm nay anh ta đã săn được hai con gà rừng trong núi.
Một con đã chết, chết chưa quá lâu, thịt vẫn còn tươi. Một con khác vẫn còn sống, đang nhảy loạn xạ, Hoàng Đậu Tử sợ để qua đêm thịt không tươi nên chưa giết.
Sở Thấm chỉ vào con đã chết rồi: “Anh chắc chắn ngày mai thịt sẽ không ương thiu sao, nếu ương thiu thì xử lý như nào.”
Hoàng Đậu Tử do dự một lúc, cắn răng, lấy con gà rừng đã chết lại: “Vậy thì tôi bán một con.”
Sở Thấm gật đầu, được thôi, không nguy hiểm là được.
Hoàng Đậu Tử rời khỏi, để gà rừng lại.
Sở Thấm nhìn gà rừng, chép miệng.
Không thể ăn, không thể ăn, mới ăn xương sốt nước tương chưa bao lâu, dù thế nào cũng phải đợi qua nửa tháng sau mới có thể ăn gà.
Cô vót tre thành mũi nhọn, vót hết hai cây tre, vót tre thành năm sáu mươi cây chông tre.
Bầu trời dần tối, Sở Thấm vội vàng cắm chông tre vào trong bẫy trước khi mua cơm, về phần vật che lấp bẫy thì đợi cơm nước xong xuôi mới làm tiếp.
Làm xong những việc này, phủi bụi trên quần áo, Sở Thấm vội vàng ôm hộp cơm chạy đến căng tin.
Lúc mua cơm vừa khéo gặp đội trường Hàn.
Đội trường Hàn đang trò chuyện với thím Tú Hoa ở trong góc tường, căng tin ồn ào huyên náo, Sở Thấm không cố ý nghe.
Chỉ là, khi đã mua cơm xong, xoay người muốn rời đi thì nghe được vài chữ.
“Giải tán… Không có cách tiếp tục, chậm nhất…”
Ánh mắt Sở Thấm bừng sáng, vô cùng ngạc nhiên.
Là muốn giải tán căng tin à?
Dưới cửa sổ không có đồ vật gì, cho nên cô có thể yên tâm đặt chân.
Toàn bộ quá trình không phát ra một chút âm thanh nào cả, Trương Phi Yến đang canh chừng ở trong sân nhìn thấy Sở Thấm đang lẻn vào trong phòng bếp nhanh nhẹn và linh hoạt như một con lươn trơn trượt.
Tiến vào phòng bếp, Sở Thấm lại dựa vào thị lực xuất sắc của bản thân mà không kiêng dè gì đi lại ở trong phòng thêm một lần nữa.
Cô tiến tới trước tủ bát và nhìn vào ổ khóa sắt.
Quả nhiên, là một cái ổ khóa chốt một mặt.
Loại khóa này hiện nay được hầu hết mọi người thường sử dụng, bao gồm cả nhà của Sở Thấm cũng dùng loại ổ khóa này.
Loại khóa này chỉ cần dùng hai sợi dây thép là đã có thể mở ra. Trải qua nhiều ngày luyện tập, Sở Thấm không chút do dự cắm dây thép đã được chuẩn bị sẵn vào trong lỗ khóa. Một đầu dây xoay lõi khóa theo hướng mở khóa, một đầu khác kéo viên bi trong lõi khoái vài lần.
“Một giây, hai giây, ba giây…”
Sở Thấm đếm thầm ở trong lòng.
Tới giây thứ tám, một tiếng “Cùm cụp” vang lên, ổ khóa mở ra.
Sở Thấm thở phào nhẹ nhõm, hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ. Cô quyết định đẩy nhanh tốc độ hơn, ai biết được người nhà của nhà họ Trương có ai đột nhiên đi vệ sinh hay không.
Tủ bát ở trong phòng bếp thông thường chứa đựng lương thực mà người trong nhà cần dùng gần đây, còn chìa khóa thường nằm ở trong tay của chủ gia đình.
Trương Phi Yến từng nói rằng chìa khóa của tủ bát của nhà bác cả cô ấy vẫn luôn nằm ở trong tay của bà nội của cô ấy. Đây cũng là lý do mà Sở Thấm tình nguyện mở tủ bát thay vì mở hầm.
Rốt cuộc tủ bát có xảy ra chuyện gì, Trương lão thái thái sẽ không lý do gì để trách cứ vợ của Trương lão đại.
Trong khoảnh khắc Sở Thấm vừa mới mở tủ bát ra đã ngửi được một mùi hương mê người, cô hơi giật một cái, đây chính là mỡ heo!
Tôi đi, không năm không tiết. Cho dù là Tết Đoan Ngọ cũng còn sớm, nhưng bọn họ đã bắt đầu thắng mỡ heo rồi sao?
Sở Thấm nhớ tới hôm nay, không đúng, chắc là tính là ngày hôm qua, dù sao lúc trước Trương Phi Yến tới tìm cô với vẻ mặt căm giận bất bình, xem ra số mỡ heo này là đến từ nhà của cô ấy.
Trong tủ bát không chỉ có mỡ heo, mà còn có nửa túi lương thực và khoai lang nhét đầy một nửa không gian của tủ.
Trong túi đựng gạo, ước chừng khoảng tám cân, lấy đi! Sở Thấm lại điên cuồng nhét đầy khoai lang vào bao cho đến khi bao đầy mới dừng lại.
Có cần mang theo mỡ heo đi hay không?
Sở Thấm do dự một lát, cô mang đi luôn. Sở Thấm bưng mỡ heo đi tới bên cửa sổ, cô đặt bao và mỡ heo xuống trước.
Cô quay lại tính đóng cửa tủ bát lại. Lúc sắp đóng cửa lại, cô nhớ tới chuyện Trương lão đại chắc chắn đã xử lý xong cây thuốc lá và rượu rồi, cô thuận tay lấy toàn bộ trứng gà ở trong tủ bát của nhà bọn họ.
Trương Phi Yến đã từng nói qua là bà nội của cô ấy đặc biệt yêu quý bác cả và em trai họ lớn của cô ấy.
Trong nhà, trứng gà là không có phần cho bác cả gái và chị em họ của cô ấy. Ngay cả chị họ lớn của cô ấy đã gả ra ngoài và dắt theo con cái quay về cũng không được ăn. Cần phải để lại cho người bác cả mấy chục tuổi và em trai họ mười mấy tuổi ăn.
Một khi đã như vậy, số trứng gà đúng lúc có thể mang đi luôn.
Sở Thấm cố ý chừa lại hai khoảng trống trong ba lô để bỏ trứng gà vào trong đó.
Cô nhanh chóng hoàn thành mọi việc, cũng không sợ để lại dấu vân tay gì đó, dù sao ở thời đại này cũng chẳng có cách thu thập dấu vân tay.
Cô nhảy ra ngoài cửa sổ trước, cô lấy dao chém vào chốt cửa sổ để lại dấu vết, sau đó cất dao lại rồi đi.
Sở Thấm đưa bao tải trước ra ngoài cửa sổ trước, sau đó cô mới ôm chặt hũ mỡ heo rồi nhảy ra ngoài cửa sổ.
Thanh gậy gỗ chống đỡ cửa sổ bị lấy đi, cửa sổ khép lại, trong lúc nó hạ xuống vẫn không phát ra một chút âm thanh nào y như cũ.
Sở Thấm không dám bất cẩn, một tay khiêng bao tải, một cái tay khác ôm hũ mỡ heo.
Cô cũng không nóng vội, bình tĩnh lại, cô khiêng bao tải lên trên thang gỗ trước rồi đặt bao tải ở trên đầu tường.
Cô quay trở lại, ôm hũ mỡ heo leo lên thang gỗ. Cuối cùng, cô mới lặp lại thao tác trước đó đối với thang gỗ, di chuyển thang gỗ từ bên hông bức ra bên ngoài tường.
Cuối cùng, Sở Thấm leo hai lần lên đầu tường để lấy bao tải và hũ mỡ heo ra bên ngoài bức tường.
Bị cơn gió đêm thổi qua, Sở Thấm chỉ thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Mặt khác, Trương Phi Yến đang ngồi canh chừng ở bên kia bức tường cực kỳ vui vẻ, Sở Thấm đã thành công rồi!
Sở Thấm vẫy tay ý bảo cô ấy đi về trước đi.
Sau khi hiểu ra, Trương Phi Yến cũng không ở lại lâu, cô ấy giẫm lên trên bàn, hai chân nhẹ nhàng tiếp đất.
Cô ấy dời cái bàn về lại vị trí cũ, lúc đang định quay về phòng, cô ấy mới nhớ tới lời dặn dò của Sở Thấm là phải quay lại chân tường xử lý dấu vết của bốn góc bàn để lại ở đó.
Ừm, quả nhiên là Sở Thấm vô cùng cẩn thận!
Trương Phi Yến vừa lòng rời đi. Sau khi quay trở lại phòng, cô ấy lên giường ngủ. Chưa đầy ba phút, cô ấy đã ngủ say.
Nếu Sở Thấm đang vừa khiêng vừa ôm đồ mà biết chuyện này thì chắc chắn là cô sẽ chửi thầm: Người này thật sự vô tâm mà.
Rời khỏi nhà họ Trương, cô nhanh chóng đi con đường nhỏ dẫn vào cửa thôn trước. Chờ sau khi rời khỏi khu dân cư, Sở Thấm mới giấu cái thang gỗ vào trong một không gian còn trống khác.
Sức lực của cô rất lớn, dù có khiêng bao tải và ôm hũ mỡ heo bình thì cô cũng không cảm thấy khó đi.
Tới trước cửa thôn, cô rất cẩn thận đi từ con đường nhỏ ở cửa thôn quay về nhà của mình.
Vì sao cô lại không trực tiếp quay về nhà sao?
Một là cô sợ đang đi ở trên đường gặp phải ai đó.
Hai là chỉ cần đi qua đều sẽ để lại dấu vết, còn cô để lại dấu vết dẫn tới cửa thôn, hầu hết mọi người đều không chú ý đến con đường nhỏ ở cửa thôn dẫn vào thôn.
Cho dù là chú ý tới, e là cũng sẽ không có ai chú ý tới Sở Thấm đâu. Bọn họ chỉ cho rằng kẻ trộm mang theo đồ vật đi từ con đường nhỏ chạy sang hướng bên kia của thôn mà thôi.
Suy cho cùng, Sở Thấm là “Phú bà” được toàn bộ người ở trong thôn biết đến, không thiếu ăn, không thiếu uống, vậy thì cô đi trộm đồ của người khác để làm gì chứ?
Dù sao bọn họ cũng không thể tưởng được là Sở Thấm làm vậy vì muốn trút giận thôi.
Khoảng sáu phút sau, Sở Thấm về đến nhà.
Đã nhiều ngày thời tiết khô ráo không có mưa, thật ra trên con đường nhỏ dẫn vào làng cũng sẽ không để lại dấu vết rõ ràng gì cả.
Sau khi về đến nhà, cô đẩy cửa bước vào. Cửa nhà cô là do hệ thống làm ra nên tất nhiên sẽ không phát ra âm thanh.
Tiếp theo, cô đóng cửa lại, vào nhà lần nữa.
Tiểu Bạch đang canh nhà bị cô đánh thức, Sở Thấm đặt đồ đạc xuống rồi kiểm tra qua thang gỗ rồi cất lại trong sân sau.
Cô quay lại nhà chính, đóng cửa nhà chính lại, lấy cân ra rồi cân số lương thực mới lấy được.
Sở Thấm đã lên kế hoạch, cô biết lúc bản thân đi trộm đồ cũng chỉ có thể trộm đaih khái thôi, không thể trộm lại đúng số lượng lương thực mà nhà của Trương Phi Yến bị lấy đi được.
Trương Phi Yến đã nói qua rằng trước đó Trương lão đại và bà nội của cô ấy đã lấy hai cân bột mì và tám cân gạo từ nhà của cô ấy.
Hơn nữa, còn có khoai lang, cô ấy nói là bị lấy đi một bao khoai lang, thịt cũng lấy đi một cân và cả một cân đường đỏ và nửa cân trứng gà nữa.
Sau khi Sở Thấm cân xong, cân nhắc mấy thứ này gần như là đủ để bù đắp số lương thực đã bị lấy đi.
Cũng không biết ngày mai khi tỉnh lại, Trương lão đại sẽ có biểu cảm như thế nào, Sở Thấm nghĩ đến mà không khỏi nhếch môi cười toe toét.
Cất xong đồ đạc, cô thay quần áo xong leo lên giường ngủ.
Đêm dần dần tối kịt, những ngôi sao ở trên bầu trời từ từ ảm đạm hơn. Vài tiếng sau, ở phía chân trời cách xa hàng nghìn dặm xuất hiện bụng cá trắng xóa.
Tuy nhiên, Sở Thấm bận rộn suốt nửa đêm vẫn còn nằm ở trên giường ngủ say.
…
Sáng sớm hôm sau.
Hôm nay, trong núi xuất hiện sương mù hiếm thấy. Đội trưởng Hàn đã lâu không nhìn thấy nước, ánh mắt của ông ấy sáng lên, có phải sắp tới trời sẽ mưa hay không?
Ông ấy thức dậy sớm, ngay cả cơm cũng còn chưa kịp ăn, ông ấy đã tới mấy dòng suối nhỏ ở và con mương để đi quan sát lượng nước.
Ừm, lượng nước vẫn đang giảm dần.
Tiếp theo, ông ấy lại đến ruộng nhìn một cái.
Sau khi chạm vào hoa màu, trên lá cây không có một giọt sương nào, đội trưởng Hàn than thở ở trong lòng, nghĩ rằng còn phải gom nước trong một thời gian nữa.
Hạ chí sắp đến, ngày và đêm gần như dài bằng nhau.
Lúc này chẳng qua mới có năm giờ rưỡi sáng, nhưng sắc trời đã sắp tối mịt.
Ở nhà của Trương lão đại.
Người thức dậy sớm nhất chính là bác cả gái Trương. Như thường lệ, bác cả gái Trương mở khóa cửa phòng bếp trước, sau đó mới đi nhóm lửa.
Bà ấy đổ thêm nước vào trong nồi bởi vì lát nữa mẹ chồng của bà ấy sẽ đích thân chưng canh trứng.
Có khoảng hai thùng lớn quần áo, nhưng mà bác gái Trương cũng không cảm thấy mệt. Có lẽ là bởi vì đã lao động mệt nhọc suốt mấy chục năm qua nên bà ấy đã hoàn toàn chết lặng.
Có lẽ là thậm chí bà ấy cũng không biết được bản thân đã chết lặng như thế.
Bên dòng suối nhỏ có rất nhiều thím và cô gái trẻ đang giặt quần áo. Lúc trước, Sở Thấm cũng có một vị trí nhỏ ở đây.
Sau khi bác gái Trương tới nơi, bà ấy lập tức hòa nhập với mọi người, vừa giặt quần áo vừa nói giỡn.
Ở bên kia, bà cụ Trương vốn đã quen dậy sớm cũng đã đi từng bước nhỏ vào phòng bếp như thường lệ.
Trên người bà ta mặc một bộ quần áo màu xanh đen, tóc được vén bằng nước chỉnh chỉnh tề tề.
Bà cụ Trương lấy ra một cái chén đặt ở trên bệ bếp. Sau đó, bà ta móc chìa khóa mà bản thân vẫn luôn giữ ra rồi mở khóa tủ bát.
Đây là biểu tượng cho “Đương gia làm chủ” cho bà ta. Dù người chủ gia đình đã vất vả suốt mấy chục năm như bà ta cũng chưa từng được ăn canh trứng.
Bà cụ Trương mở khóa rồi lại mở cửa.
“Hả?”
Hình như có gì đó không thích hợp.
Bà cụ Trương trừng lớn đôi mắt, hít hà một hơi.
“Trời ơi…”
Bỗng nhiên, từ trên không trung nhà của Trương lão đại phát ra một âm thanh có thể xuyên qua mấy dặm đưỡng, nó tựa như một cái đồng hồ báo thức đánh thức toàn bộ người ở trong thôn.
Trương lão đại đột nhiên đứng dậy, ông ta vẫn còn ngơ ngác sau khi trực tiếp tỉnh lại từ trong cơn ngủ say.
“Hình như tôi nghe thấy giọng của mẹ mình nhỉ?” Ông ta lẩm bẩm.
Trương Phi Yến ở kế bên cũng diễn ra tình huống tương tự như thế. Trong nháy mắt, cô ấy chợt tỉnh dậy, cười ha ha không tiếng động, cô vội vàng bước xuống giường, xỏ giày ngược cũng không hay, cô ấy vội vội vàng vàng chạy ra sân.
Giờ phút này, người cha hiếu thảo của cô ấy đã lao ra ngoài rồi.
“Mẹ ơi, sao vậy!”
Trương Phi Yến vừa chạy vừa bò suốt đường đi, cô ấy nghiêng ngả lảo đảo tiến vào nhà bên cạnh. Cô ấy cố nén cười, hỏi: “Bà nội, sao vậy ạ?”
“Cứu mạng, nhà của tôi bị trộm! Mỡ heo của tôi, mỡ heo của tôi!”
Bà cụ Trương ngồi bệt xuống đất, bà ta khóc lóc đau khổ tột cùng như hận không thể đập đầu xuống đất.
Lời này vừa nói ra, Trương lão đại đang chậm chạp xỏ giày ở trong phòng nhịn không được hỏi: “Cái gì, nhà chúng ta lại bị trộm sao!”
Cái gì mà gọi là lại chứ?
Lúc trước, Trương Phi Yến đã trộm qua mỡ heo một lần rồi. Giờ phút này, khi nhớ tới hũ mỡ heo kia, cả thể xác lẫn tinh thần của cô ấy đều thoải mái, hận không thể hô một tiếng hay với Sở Thấm!
*
Nhà của Trương lão đại bị trộm.
Đây là tin tức nóng hổi trong hôm nay ở thôn Cao Thụ này.
Nhà họ Trương bị trộm chín cân gạo, ba mươi hai cân khoai lang, một hũ mỡ heo và hai mươi hai quả trứng gà.
Đây là tin tức sốt dẻo trong hôm nay ở thôn Cao Thụ này.
Toàn bộ mọi người bao gồm cả Sở Thấm ở bên trong đều chạy tới nhà của Trương lão đại để xem. Những người khác đều tò mò cộng thêm sự khiếp sợ và thậm chí là chấn động, Sở Thấm và Trương Phi Yến đơn thuần là xuất phát từ tâm lý của kẻ tội phạm sau khi đã phạm tội lại quay về hiện trường phạm tội để thưởng thức.
Đương nhiên là Sở Thấm thật sự cũng có thể chịu đựng được.
Dù sao cô cũng là người có ân đền oán trả. Trương lão đại mắng cô, cô sẽ đi trộm nhà của ông ta. Hai người bù trừ cho nhau, xem như đã tính sổ xong rồi, không cần phải đi xem kịch nữa.
Nhưng nếu tất cả mọi người đều đi quá đó nhưng cô không đi, có phải quá để lộ ra sơ hở hay không?
Bởi vì đêm hôm trước phải đi ăn trộm, mãi đến bảy giờ sáng hôm sau Sở Thấm mới thức dậy, cô ngáp dài, đôi mắt suýt chút nữa đã không mở ra rồi.
Đứng ở nơi rất xa, cô đã nghe được tiếng ồn ào ở trong thôn.
Không cần lấy kính viễn vọng ra nhìn, Sở Thấm cũng có thể đoán được âm thanh đến từ nhà của Trương lão đại.
Sắp đến giờ đi làm, Sở Thấm cũng không nấu cơm, cô vội vàng ăn xong bữa sáng sau liền đi tới sân đập lúa.
Nhưng mà số người tới sân đập lúa rất ít, như vậy những người dân trong thôn đều đang ở đâu?
Ở nhà của Trương lão đại.
Có người nhìn thấy Sở Thấm tới, hưng phấn nói với cô: “Sở Thấm, cô mới đến à? Cô có biết chuyện gì chưa? Nhà của Trương lão đại bị trộm đó!”
Sở Thấm gật đầu nói: “Không phải là tôi vẫn luôn tới đây vào lúc này hay sao?”
Ngay sau đó, cô lại mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, hơi che miệng lại nói: “Thật sự là bị trộm sao?”
“Cô biết chuyện này sao?”
Sở Thấm đáp: “Đoán thôi. Tôi ở trong nhà nghe thấy tiếng mắng chửi của bà nội Phi Yến và bác cả của Phi Yến.”
“Vậy cô mau chạy tới đó xem đi. Đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ thôn đang ở đó để khuyên bảo bọn họ đó.” Anh ta thúc giục nói.
Trong lòng Sở Thấm hơi do dự một lát. Sau đó, cô "haizz” một tiếng, trên mặt mang theo cảm giác hứng thú khi đi xem kịch vui, cô chạy nhanh tới nhà của Trương lão đại.
Xem ra sự việc này hơi khó giải quyết, đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ thôn vẫn đang khuyên bảo bọn họ.
Khi Sở Thấm tới nơi, có rất nhiều vòng người đang vây quanh cửa nhà Trương lão đại. Thậm chí là còn có những người ngồi ở trên đầu tường, ngay cả trên đầu tường nhà của Trương Phi Yến và đầu tường nhà của thím Sở cũng có người đang ngồi hoặc là đang đứng. Tóm lại, những người trong thôn đều tràn ngập nét mặt xem kịch vui.
Không phải trộm nhà của mình, những người trong thôn sao lại lo lắng được, bọn họ đa phần chỉ là tới đây để xem kịch vui mà thôi.
Đồng cảm với Trương lão đại mà mắng tên trộm?
Không tồn tại, ai biết được liệu lời mắng có truyền tới tai của tên trộm và tên trộm đó có thể ghé thăm qua nhà của người đã lên tiếng mắng chửi hay không?
Rốt cuộc, kẻ trộm lần này thật sự rất trâu bò khắc hẳn kẻ trộm không thành ở nhà họ Trịnh lần trước trộm Trịnh. Kẻ trộm lần này vừa biết trèo tường, lại còn biết mở cửa sổ và cạy ổ khóa nữa.
Nhưng mà…
Chậc chậc, có nên nói hay không nên nói, tên trộm còn rất có đạo đức khi không vét sạch đồ ở trong tủ bát.
Một chén mỡ heo và còn sót lại sáu củ khoai lang để lại. Ngoài ra, còn có hai cái bánh gạo và một túi đường phèn nhỏ.
Khi Trương Phi Yến nhìn thấy Sở Thấm, cô ấy đi vòng qua đám đông người một cách quyến rũ tới bên cạnh cô.
Hai người liếc nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy được sự hưng phấn ở trong mắt của đối phương mà chỉ có bản thân nhìn mới hiểu được.
Sở Thấm quan sát Trương lão đại đang khóc lóc long trời lở đất, khóc đến nỗi khàn cả giọng, lông mày của cô mơ hồ nhướn lên.
Khóc đi, sau khi giọng nói khàn đi vì khóc quá nhiều, cũng đừng có bàn tán đúng sai và thị phi ở sau lưng của người khác.
Thật ra, đội trưởng Hàn rất buồn rầu bởi vì tiếng khóc của bà cụ Trương đã thu hút rất nhiều người tới đây để xem.
Cảnh này sẽ phá hủy sạch sẽ các manh mối. Ông ấy cau mày đuổi đám người đang vây xem đi. Sau đó, ông ấy dẫn theo đội trưởng dân quân: Tần Giang cẩn thận quan sát dấu vết ở bên ngoài bức tường.
Tần Giang quan sát hai lần, lắc đầu nói: “Dấu chân lộn xộn, dù tên trộm có để lại dấu chân cũng đã bị người khác dẫm lên mất dấu rồi.”
Sau đó, ông ấy đi kiểm tra bức tường, cũng không có dấu vết nào.
Nhưng thật ra ở bên hông bức tường cũng chính là ở trong sân. Bọn họ phát hiện ra dấu vết để lại của thang gỗ ở trên bức tường trong sân.
Nhưng điều đó có nghĩa là gì?
Chứng tỏ là kẻ trộm đã mang theo thang gỗ và công cụ gây án tạm thời được xác định là một cái thang gỗ.
Đội trưởng Hàn thở dài nói: “Đến lúc đó, tôi chỉ có thể hỏi thăm qua những người ở trong thôn kế bên một chút rằng bọn họ có nhìn thấy hai người mang theo thang gỗ và khiêng bao tải hay không thôi.”
Đúng vậy, đội trưởng Hàn và Tần Giang nghi ngờ có hai tên trộm tham gia vào vụ trộm này, có thể không phải là ba tên.
Tần Giang hơi chần chờ một lát, tránh né người của nhà họ Trương, nhỏ giọng nói: “Đội trưởng Hàn, ông có bao giờ nghĩ là tên trộm có thể là người ở trong thôn của chúng ta hay không?”
Đội trưởng Hàn nhướn mày, trừng mắt nói: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Thôn của chúng tôi tạm thời không thiếu lương thực, còn chưa có nghe nói qua nhà của ai thiếu lương thực cả. Mỗi tuần, mỗi khia giao lương thực, mọi người đều cần mẫn giao ra ngay. Làm sao có thể là người ở trong thôn chúng ta được chứ!”
Ông ấy nói chắc như đinh đóng cột, cơ bản là không tin vào phán đoán của Tần Giang.
Tần Giang: “…”
Được rồi, nhưng ông ấy vẫn kiên quyết giữ vững quan điểm của mình y như cũ.
Trực giác của ông ấy cực kỳ chính xác. Tuy nhiên, ông ấy cũng không phải đưa ra phán đoán chỉ dựa trên trực giác của mình thôi đâu.
Hơn nữa, dường như người nọ đã đi thẳng tới nhà của Trương lão đại nhưng lại không có dọn sạch đồ đạc ở trong tủ bát của nhà Trương lão đại.
Ông ấy cũng không tán đồng với quan điểm đạo đức của tên trộm nhỏ kia, nhưng ông ấy cảm thấy tên trộm kia hình như còn có chút tình cảm với Trương lão đại.
Loại tình cảm gì? Là tình cảm giữa những người sống trong thôn với nhau.
Để lại lương thực tức là để lại một đường sống cho người ta, cho nên tên trộm này rất có thể là người ở trong thôn Cao Thụ và có thù oán với nhà của Trương lão đại.
Nếu căn cứ như vậy…
Xong rồi, toàn bộ người trong thôn đều là kẻ hiềm nghi.
Không có cách nào cả! Trương lão đại thật sự là đi tìm đường chết. Hầu như mọi gia đình ở trong thôn đều có mâu thuẫn với ông ta, ngay cả nhà của em trai ruột của ông ta cũng xảy ra xích mích, huống chi là người ngoài.
Hơn nữa, cái miệng của Trương lão đại thật sự là thiếu đánh, làng trên xóm dưới cũng ít có người lắm mồm giống như ông ta, cho nên ông ta mới có cái biệt danh là Trương đầu lưỡi.
Này, nếu suy nghĩ như vậy, thật ra cũng có thể kẻ gây ra chuyện này là người thân họ hàng của Trương lão đại, cũng không chắc chắn là người ở trong thôn Cao Thụ bọn họ.
Tần Giang nói ra khả năng này, ánh mắt của đội trưởng Hàn sáng lên, ông ấy vừa lòng.
Không phải khoanh vùng tình nghi là người trong thôn là được. Nếu người ở trong thôn đi ăn trộm đồ ở trong thôn, vậy thì xong rồi, thanh danh sẽ hỏng bét hết.
Sau đó, hai người lại đi tới bên cạnh cửa sổ, qua kiểm tra đều cảm thấy tên trộm đã lẻn vào nhà bằng cửa sổ.
Vậy câu hỏi là cửa sổ đã mở ra như thế nào?
Lúc này, Trương lão đại chỉ có một mình, tóc bạc ở hai thái dương, đôi mắt của ông ta rưng rưng nước mắt nói: “Đội trưởng, ông phải làm chủ cho tôi. Mỗi ngày, cửa sổ của nhà chúng tôi đều được đóng lại bởi vì đề phòng trộm cướp mà.”
Nói xong, ông ta quay đầu hỏi mẹ của mình: “Mẹ à, hôm qua mẹ có đóng cửa đúng không?”
Bà cụ Trương không ngừng gật đầu, đương nhiên là bà ta đã đóng cửa rồi. Sau khi đóng cửa xong, bà ta còn đi ra ngoài tìm người khác để nói chuyện nữa mà.
Hàn Định Quốc nhìn vết dao ở trên chốt cửa sổ, ông ấy nói với Tần Giang: “Ông xem này, chốt cửa sổ chắc là bị dao đẩy ra.”
Tần Giang cẩn thận quan sát, lắc đầu.
Ông ấy không nghĩ như vậy. Cửa sổ chật khít như vậy, sao có thể cắm dao vào đó được chứ?
Chỉ e là có người lẻn vào trong phòng bếp trước, sau đó mở chốt cửa sổ ra. Dù sao thì sau khi về nhà, bà cụ Trương cũng sẽ không cố ý đi kiểm tra cửa sổ thêm lần nữa.
Lúc này, ngược lại là Tần Giang chắc chắn rằng tên trộm thật sự đang ẩn nấp ở trong thôn của bọn họ rồi!
Tần Giang dùng con ngươi sắc bén đảo qua đám đông người, nhưng tên thủ phạm đầu tiên gây án là Sở Thấm còn chưa có tới, tên tội phạm còn lại là Trương Phi Yến đã sớm xem xong rồi và đang ăn sáng ở trong nhà. Cô ấy chuẩn bị ăn xong sẽ tiếp tục đi xem nữa.
Phân tích của ông ấy thật sự chính xác và cũng nói kết luận của bản thân cho đội trưởng Hàn nghe. Nhưng phạm vi quá lớn, trong thôn của bọn họ có quá nhiều người nên việc tìm ra tên trộm là điều không thể.
“Trừ phi chúng ta kiểm tra qua từng nhà.” Đội trưởng Hàn thở dài lần nữa nói.
Ông ấy sờ soạng túi, theo bản năng muốn tìm thuốc.
Tần Giang nói: “Nhưng điều này không quá khả thi, số lượng người quá lớn. Trừ phi gia đình đầu tiên được chọn chính là nhà của tên trộm kia. Bằng không, nếu tôi là tên trộm kia, tôi sẽ đào một cái hố để chôn đồ vật xuống đất.”
Bọn họ có thể kiểm tra từng nhà một, chẳng lẽ bọn họ còn có thể đào từng tấc đất lên để kiểm tra hay sao?
Đương nhiên là không thể rồi.
Lúc này, tâm trạng của đội trưởng Hàn ghê tởm giống như là ăn phải một con ruồi bọ vậy.
Tên trộm là người trong thôn mình và còn chưa tìm ra nữa.
Trời ơi, ông ấy muốn nổi giận.
Chuyện này tạm thời chỉ có thể gác lại trước. Chờ đến khi Sở Thấm tới nhà họ Trương và đang thích thú xem kịch, đội trưởng Hàn đã nghĩ ra cách giải quyết tiếp theo.
“Mọi người đừng vây quanh nữa, hãy đi tới sân đập lúa đi. Mau nhìn xem bây giờ là lúc nào, chuẩn bị đi làm việc đi chứ!”
Lông mày của đội trưởng Hàn cau chặt, ông ấy lớn tiếng hô.
Mọi người hóng hớt chuyện xong rồi, tất cả đều cảm thấy mỹ mãn mà quay trở lại sân đập lúa, còn vừa đi vừa thảo luận về việc này nữa.
Có người nói: “Xem ra sau này nhà của tôi phải tăng thêm vài cọc tre nữa rồi.”
Cắm đầy cọc tre vót nhọn ở trong sân, có người tới sẽ đâm chết kẻ đó.
“Vẫn là Sở Thấm đã dự tính trước, nhìn cả nhà cô ấy đào bẫy rập kìa. Hiện tại, không có ai dám đi tới nhà của cô ấy cả.”
“Này, hỏi thử Sở Thấm xem có cách nào không đi.”
Sở Thấm: “…”
Là một tên trộm đầu sỏ gây nên tội này, sao cô lại có quyền lên tiếng đầu tiên về cách phòng trộm.
Mọi người: “…”
Chiết tiệt, Sở Thấm có chút đồ vật.
Sở Thấm hơi kiêu ngạo ưỡn ngực, cô có thể tạo thương và khiên.
Khi tiến vào sân đập lúa, sắc mặt của đội trưởng Hàn xanh mét.
Đầu tiên là ông ấy nhắc đến chuyện đã xảy ra ở nhà họ Trương. Sau đó, ông ấy thay đổi giọng điệu, quét mắt đám người vài lần rồi nghiêm túc nói: “Tôi biết là tên trộm đang ẩn nấp ở bên trong mọi người!”
Trong lòng Sở Thấm giật mình một cái, con ngươi co lại.
Nhưng cô là diễn viên nên nét mặt không thay đổi, thậm chí cô còn bày ra vẻ kinh ngạc như những người khác, sau đó còn ngó trái ngó phải nữa.
Cô cũng không phải nhìn ngó không có mục đích, cô đang tìm Trương Phi Yến.
Trương Phi Yến vẫn khá đáng tin, trên mặt cô ấy bày ra vẻ hoang mang.
Ừm, biểu cảm đúng chỗ này rất không tồi.
Thật ra, lúc trước Sở Thấm và Trương Phi Yến đã từng diễn tập qua loại tình huống này rồi. Tuy rằng Sở Thấm kinh ngạc trước việc đám người đội trưởng Hàn có thể khoanh vùng kẻ trộm là người ở trong thôn, nhưng cô cũng không bị dọa đến mức lo lắng sốt ruột.
Đó là chuyện bình thường, đừng tưởng rằng người khác đều là kẻ ngu dốt.
Nhưng trong thôn nhiều người như vậy, dù sao cũng không thể điều tra ra được, chỉ có thể tìm cách khác, ví dụ như thử thăm dò.
Tập hợp sức mạnh của người dân để tìm ra tên trộm kia.
Ông ấy cũng không tin, đến lúc đó, ngay cả nửa cái dấu vết cũng không có!
Quả nhiên, đội trưởng Hàn nói: “Mọi người chú ý hơn một chút. Nếu thấy ai khả nghi thì hãy gặp riêng tôi để khai báo, tôi sẽ đi xác minh.”
Lời này vừa nói ra, rõ ràng là Trương Phi Yến lập tức hoảng loạn ngay, nhưng khóe mắt nhìn thấy Sở Thấm vẫn còn ở đó, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Không sao cả, Sở Thấm không căng thẳng thì cô ấy không cần phải căng thẳng làm gì.
Nói xong, đội trưởng Hàn đuổi mọi người đi làm việc.
Hiện tại, ông ấy đang rất buồn phiền, phải bắt tên trộm và trấn an nhà họ Trương.
Đến nỗi khoản bồi thường trên trời của nhà họ Trương đưa ra, chắc chắn là không có rồi.
Nếu mà có thì ở trong thôn cũng không biết có bao nhiêu trường hợp vừa ăn cướp vừa la làng nữa đây.
Giữa tháng sáu, thời tiết dần dần nóng bức.
Cảnh này càng khiến cho tình trạng thiếu nước càng trở nên nghiêm trọng hơn. Cho dù là ngày ngày gánh nước cũng không thể bù đắp nổi vấn đề tăng trưởng sụt giảm do lượng mưa không đủ trong quá trình sinh trưởng của hoa màu.
Đặc biệt là lúa. Tháng sáu là lúc lúa bước vào giai đoạn phát triển thành mạ. Lúc này là thời điểm cần nước nhất, cần phải có đủ nước để duy trì sức sống sinh trưởng của cây lúa.
Nhưng Sở Thấm có thể cảm nhận rõ ràng được là lúa thiếu nước sinh trưởng không tốt bằng năm ngoái.
Không có có cách nào khác, người ta thường nói ý chí của con người có thể thắng được ý trời.
Nhưng ở trước mặt thiên nhiên, có đôi khi con người thật sự bất lực đến cực điểm.
Ông trời không cho mưa, bạn có thể có cách gì cơ chứ?
Đội trưởng Hàn sắp khóc rồi, nhưng ông ấy chỉ rơi có một giọt nước mắt thôi. Ngay sau đó, ông ấy còn phải sắp xếp người nhanh chóng đến ruộng hạt giống để gieo khoai lang nữa.
Nếu vụ lúa thu hoạch thất bát thì phải bố trí trồng khoai lang chịu hạn.
Nếu gieo trồng khoai lang bây giờ thì có thể thu hoạch khoai lang trước tháng mười hai và những người trong thôn sẽ không bị đói vì có khoai lang bổ sung.
Vì thế, gần đây Sở Thấm bận rộn ở trên ruộng để gieo trồng khoai lang, số hạt giống khoai lang này vẫn là đội trưởng Hàn xin từ công xã, chúng rất quý giá.
Tháng sáu là mùa bận rộn. Khi đi làm việc, cũng ít có người nhắc tới sự việc xảy ra ở nhà họ Trương bởi vì bọn họ quá bận rộn, bận trồng trọt khoai lang, bận gánh nước, còn bận cắt cỏ dại nữa. Bọn họ nào có nhiều thời gian như vậy để quản việc này.
Ngay cả đội trưởng Hàn gần đây cũng đang bận rộn mua phân hóa học.
Chỉ có Trương lão đại là không phục, ông ta cũng không đi làm việc mà cứ ngồi ở trong thôn sân đập lúa mà lẩm bẩm. Ông ta trông thấy ai cũng đều cảm thấy là kẻ trộm lương thực của nhà mình, chuyện này làm cho mọi người đều không thích ông ta.
Trương Phi Yến không dám tới nhà của Sở Thấm để tìm cô, cô ấy đứng đợi cô ở trên đường đi tới căng tin.
Sở Thấm nhìn ngó xung quanh, nói: “Cẩn thận một chút, chạng vạng tối cô lén tới tìm tôi đi.”
Trương Phi Yến vội gật đầu đáp: “Được.”
Cô ấy chỉ muốn nói một câu với Sở Thấm, bằng không, cô ấy sẽ hoảng hốt.
Sở Thấm ăn cơm xong, hiếm khi nằm ở trên ghế tre để ngủ trưa nửa tiếng. Lúc tỉnh lại, chè đậu xanh ở trong nồi cũng đã nấu xong. Cô cho chè đậu xanh đặt ở trong dòng nước suối trên núi để hạ nhiệt độ để lúc chuẩn bị đi làm công, cô sẽ uống một chén lớn xuống bụng, không chỉ giải nhiệt mà còn no bụng nữa.
Buổi chiều cũng mệt nhọc không kém, khi Sở Thấm vung cuốc lên, bả vai cực kỳ đau nhức. Đây còn không phải là nỗi đau lớn nhất, đau nhất chính là lúc đi gánh nước, cái gánh nặng nề đè lên da thịt, có khi da cũng bị ma sát tới nỗi tét thịt ra luôn rồi.
Muốn nói tới mức độ mệt nhọc, năm trước cũng mệt nhọc.
Tuy cũng là mệt nhọc như nhau, nhưng năm trước cô có thể thấy được vụ thu hoạch, có thể nhìn thấy hoa màu đang phát triển mạnh mẽ dưới sự chăm sóc của mình và có thể nắm chắc rằng nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì mấy tháng sau bản thân có thể sẽ có đủ thu hoạch.
Nhưng năm nay…
Sở Thấm càng bận rộn càng có cảm giác bất lực.
Cuối năm thật sự sẽ là giỏ tre múc nước, là công dã tràng hay sao?
Rõ ràng bận rộn từ sớm đến tối, nhưng lá cây hoa màu vẫn héo úa, ai mà không buồn bực vì điều này cơ chứ?
Sở Thấm cũng như thế, càng đừng nói tới người khác.
Vì thế, tinh thần của mọi người hơi uể oải, không phấn chấn. Cho dù là đội trưởng Hàn cũng không có cách vực dậy cảm xúc của mọi người.
Chạng vạng tối, mặt trời lặn ở phía tây ngọn núi, thôn làng tọa lạc trong ngọn núi lớn hơi thê lương dưới ánh hoàng hôn.
Khói bếp lượn lờ ở phía trên căng tin, người có mũi thính đã có thể ngửi được hương thơm của thức từ trong phòng bếp truyền tới.
Lúc tan làm, cô lấy xong cơm rồi về nhà. Sở Thấm không lập tức ăn cơm, mà phân chia đồ đạc trước, đây cũng chính là đồ đã trộm được.
Ngoại trừ trứng gà ra, mỗi người đều được chia một nửa.
Cô không muốn chia cho cô ấy trứng gà bởi vì trứng gà là phần đền bù thuộc về bản thân đã mượn gió bẻ măng.
Sau khi phân chia đồ xong, chờ Sở Thấm ăn cơm xong, rửa sạch chén, thậm chí là tắm giặt xong luôn rồi, nhưng Trương Phi Yến vẫn chưa tới.
Tối qua, Sở Thấm chưa được nghỉ ngơi tốt nên cô buồn ngủ đến mức cho dù là giữa trưa đã có ngủ trưa cũng không thể bù đắp được.
Chờ đến khi Sở Thấm giặt quần áo xong và vừa mới phơi đồ xong, Trương Phi Yến mới khoan thai tới muộn.
Sở Thấm kinh ngạc hỏi: “Sao lại tới muộn như vậy, cô lại trốn tránh người hay sao?”
Trương Phi Yến gật đầu: “Đang ở trong thời kỳ quan trọng, chúng ta phải cẩn thận một chút.”
Sở Thấm cảm thấy cũng không cần phải cẩn thận đến mức này. Có điều, Trương Phi Yến có suy nghĩ này cũng khá tốt, Sở Thấm cũng không công kích cô ấy.
Đi vào nhà chính, những đồ đạc vừa mới phân chia xong đã được đặt ở trên bàn trong nhà chính.
Sở Thấm nói: “Một nửa của cô, một nửa của tôi. Công bằng mà nói thì cô chọn đi. Tuy nhiên, trứng gà đều là của tôi.”
Trương Phi Yến gật đầu, cô ấy hiểu.
Tuy nhiên, Trương Phi Yến lại khó xử nói: “Sở Thấm, cô muốn mỡ heo hay không? Tôi sợ là mình không có cách nào lấy mỡ heo này về được. Nếu cô muốn mỡ heo thì chúng ta trao đổi với nhau được không?”
Sở Thấm động lòng. Cái khác không nói, chứ mỡ heo do bà cụ Trương thắng ra rất không tồi, màu sắc trắng như tuyết, mùi hương cực kỳ thơm và tươi.
Hũ mỡ heo nặng sáu cân rưỡi, cái hũ nhiều lắm nặng ba cân, mỡ heo này ít nhất cũng nặng ba cân trở lên.
Sở Thấm suy nghĩ, đáp: “Có thể.”
Vì thế, cô dùng phần gạo được chia để đổi mỡ heo.
Sở Thấm vui vẻ bởi vì cô có thêm một cái hũ.
Nhưng sau khi dùng xong, e rằng phải vứt cái hũ này đi bởi vì dưới đáy của cái hũ vẫn còn khắc một chữ “Trương”.
Trương Phi Yến không lập tức mang lương thực về ngay. Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, cô ấy lấy ra một cân khoai lang để làm phí bảo quản và giao lương thực cho Sở Thấm bảo quản giùm mình.
Sở Thấm có thể làm sao, đương nhiên là cô vui vẻ chấp nhận rồi.
Rốt cuộc là chỉ cần bỏ chút lương thực này vào hầm là được rồi, còn có thêm một cân khoai lang nữa.
Có đôi khi Trương lão đại không quá ngu xuẩn, trong lòng hết nghi ngờ cái này tới nghi ngờ cái kia, ngay cả nhà em trai ruột ở kế bên cũng nghi ngờ.
Nếu muốn nói ai hiểu biết nhà mình nhất, vậy chắc chắn là em trai ruột.
Nhà người khác không thể kiểm tra, chẳng lẽ nhà của em trai ruột còn không thể kiểm tra hay sao?
Vì thế, mới rước tới cảnh tượng này. Đôi vợ chồng thím Trương tự giác không làm chuyện trái với lương tâm nên không sợ quỷ gõ cửa, cũng không sợ bọn họ tới kiểm tra.
Chờ tới khi Trương Phi Yến về đến nhà, Trương lão đại đã kiểm tra xong rồi, quả thật kiểm tra không phát hiện được đồ vật của nhà mình.
Sắc mặt của Trương lão đại đen lại, ông ta căm giận rời đi.
Trương Phi Yến cố nén lửa giận, cố gắng lắm mới không có chỉ vào mũi của ông ta mà mắng ra tiếng.
“Tôi nhổ! Chó không đổi được tính ăn phân, còn vênh váo hống hách như vậy, sớm hay muộn gì vũng sẽ bị trộm lại thôi.” Cô nhỏ giọng mắng.
Mấy ngày nữa trôi qua đi, chuyện này chỉ có thể là vụ án mất đầu mà thôi.
Bởi vì dù người trong thôn có tìm kiếm như thế nào cũng chưa thể tìm ra được nghi phạm.
Trương lão đại còn có thể làm thế nào nữa. Ông ta chỉ có thể nuốt quả đắng này xuống mà thôi. Từ đây, ông ta nhìn thấy ai cũng đều cảm thấy không thích hợp.
Thời gian trôi đi, thời tiết trở nên nóng bức lần nữa.
So với năm trước, năm nay còn nóng hơn rất nhiều.
Người ở trong thôn thương lượng hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định mua phân hóa học. Một mẫu đất có thể thu hoạch thêm ba cân lương thực. Nếu không có tiền thì có thể tiếp tục kiếm thêm tiền, nhưng không đủ lương thực thì sẽ đói chết người.
Thật sự sẽ đói chết người, bây giờ ở huyện Tân Minh đã có người chết đói rồi.
Đúng vậy, người ở huyện Tân Minh.
Khi Sở Thấm nghe thấy tin tức, cô cực kỳ khiếp sợ, cả kinh đến nỗi suýt đánh rơi cái bát ở trong tay xuống đất.
Người bị chết đói chính là người ở trong công xã Khúc Nguyên. Công xã Khúc Nguyên cách công xã Dương Tử Câu của bọn họ thật sự rất xa. Tuy rằng cả hai công xã đều ở huyện Tân Minh, nhưng bởi vì khoảng cách xa nên bọn họ rất ít khi lui tới.
Tin tức là này là thím Sở nói cho cô nghe, thím Sở cũng là nghe nhà mẹ đẻ của chị dâu nói.
Bà ấy thở dài nói: “Bí thư chi bộ và đội trưởng chắc là đều biết chuyện này. Bọn họ chỉ sợ người trong thôn hoảng sợ nên mới không có nói ra.”
Sở Thấm khó có thể tin: “Làm sao có thể đói chết được?”
Thím Sở nói: “Cháu còn tưởng rằng bất cứ nơi nào đều giống như Dương Tử Câu của chúng ta hay sao? Tuy rằng chỗ này của chúng ta không phải là giàu có gì, nhưng còn có sự kiểm soát của những lãnh đạo công chính. Cuộc sống của những người trong xã chúng ta mới có thể trôi qua tốt hơn rất nhiều.
Về phần công xã Khúc Nguyên, năm ngoái bọn họ đã giao nộp nhiều thuế lương thực hơn, cơm tập thể lại ăn nhiều hơn. Chỉ vậy thôi, điểm quan trọng là gia đình kia cũng hồ đồ, con của nhà đó xem trọng một cô gái trong đám nạn dân. Bản thân không bản lĩnh, ép buộc trong nhà lấy lương thực ra để cưới vợ. Đây là số lương thực mà mẹ của anh ta đã tiết kiệm trước đó, cứ như vậy mà tiêu hết lương thực rồi mạng người cũng mất đi.”
Sở Thấm kinh hô một tiếng: “Thì ra là thế. Cháu đã nói mà, chỗ của chúng ta còn chưa đạt tới trình độ đó.”
Thím Sở “Hừ” một tiếng, nói tiếp: “Còn không đạt tới trình độ đó sao? Cháu đi tới thôn Lưu Lý ở bên cạnh mà nhìn xem là sẽ hiểu được có đạt tới trình độ đó hay chưa? Hiện tại, căng tin của thôn Lưu Lý đã không mở cửa được nổi nữa rồi. Nghe nói mỗi người chỉ được chia mười mấy cân khoai lang, không có lương thực thì tự về nhà mình nấu cơm ăn.”
Trong lòng Sở Thấm rung động: “Thím ơi, thím nói thôn của chúng ta có thể trở nên như thế hay không?”
Có thể hay không ư?
Không thể biết được, có một nguy cơ xảy ra trước nguy cơ về lương thực.
Bỗng nhiên, đội trưởng Hàn tuyên bố: “Để duy trì phát triển ngành nghề sắt thép, tôi quyết định thu gom các dụng cụ làm từ sắt ở trong thôn để gửi đến công xã.”
Sở Thấm: “?!”
Đầu óc đội trưởng Hàn có vấn đề à?
Sở Thấm vô cùng khó hiểu.
Giây tiếp theo cô chợt nhận ra, có lẽ câu nói "tôi quyết định" không phải là ý định ban đầu của ông ấy.
Sở Thấm giật mình, tiêu rồi, nhà cô sắp bị trộm. Nếu hỏi nhà nào trong thời có nhiều dụng cụ bằng sắt nhất, câu trả lời chắc chắn là nhà của Sở Thấm, số lượng dụng cụ bằng sắt trong nhà cô còn nhiều hơn ba nhà khác gộp lại.
Cô có hẳn mấy cái cháo sắt kích cỡ lớn bé khác nhau, một hộp đinh sắt đầy do cô rút thăm trúng, chưa kể đến các loại dao như dao phay, búa, dao giết lợn.v.v...
Tim Sở Thấm đập loạn nhịp, việc cô muốn làm nhất bây giờ là chạy thật nhanh về nhà để giấu bớt các đồ dùng làm từ sắt.
Sở Thấm kiềm nén cảm xúc và tâm trạng kích động của mình để nghe đội trưởng Hàn nói tiếp.
Đội trưởng Hàn nói: "Mỗi hộ gia đình phải giao nộp một cân sắt, mặc kệ mọi người làm cách nào cũng phải gom đủ số lượng."
Từ giọng điệu của ông ấy, Sở Thấm biết việc này không thể thương lượng được nữa.
Cũng may là chỉ cần nộp một cân, Sở Thấm thở phào nhẹ nhõm.
Đối với Sở Thấm, nộp nửa cân sắt không phải việc gì khó, cô chỉ cần lấy ta một phần đinh sắt là đủ.
Nhưng đối với những người khác mà nói, đây là một vấn đề khó giải quyết.
Đảo mắt nhìn lại, xung quanh có rất nhiều người nhíu mày, dường như họ đang cân nhắc xem trong nhà có đồ dùng bỏ đi nào được làm từ sắt.
Hệ thống mau đến cứu cô đi!
Dao, nồi và cuốc của cô đều là thứ không thể vứt bỏ được.
Nhưng điều làm Sở Thấm bất ngờ nhất đó là người dân trong thôn không hề bất mãn với việc này, ngoại trừ lo lắng thì họ không có cảm xúc nào khác cả.
Sở Thấm cẩn thận phân tích một lượt, cô nghĩ nguyên nhân là do cô.
Sở Thấm hơi xấu hổ, bởi vì lúc cô xuyên đến đây đã mười tám tuổi, từ đó tới giờ cò chưa được ba năm, cho nên cô không có được lòng yêu nước mạnh mẽ như những người khác.
Trong mắt cô, người trong thôn thà rằng bản thân phải thắt lưng buộc bụng cũng muốn cống hiến vì quốc gia.
Đối với họ, để hoàn thành nhiệm vụ, dù phải chịu đói thì đó cũng là vinh quang.
Rất nhanh đội trưởng Hàn đã tới nhà thu sắt, khi nhìn thấy số đinh sắt của Sở Thấm, ông ấy hơi khó hiểu: "Cô lấy đâu ra nhiều đinh sắt quá vậy, cô thật sự muốn đưa chúng cho tôi sao?"
Khoé miệng Sở Thấm giật giật: "Đội trưởng, lẽ nào tôi không muốn thì có thể không đưa sao?"
Đội trưởng Hàn nói: "Ý tôi không phải vậy, bởi vì mọi người đều nộp lưỡi hái hoặc búa, cô là người đầu tiên nộp đinh sắt."
Thật ra nguyên nhân là do người khác không có nhiều đinh sắt như e, cũng không biết Sở Thấm mua số đinh sắt này ở đâu.
Nhưng mà có giao nộp là được rồi, đội trưởng Hàn cất đinh sắt vào rồi vội vã rời đi, ông ấy sợ Sở Thấm đổi ý.
Không bao lâu, thím Sở đã tới nhà cô, Sở Thấm tò mò hỏi: "Thím nộp gì thế?"
"Haizz, thím nộp dao phay." Thím Sở rầu rĩ: "Nhà thím chỉ có hai cây đào, một cây dùng trong nhà bếp, còn một cây bị cùn thường để ngoài khu vực trồng rau để sử dụng, hôm nay thím đã nộp cây dao sử dụng ở khu vực trồng rau.
Sở Thấm hoảng hốt, lo lắng hỏi: "Thím nghĩ sau này có thu sắt nữa không?"
Thím Sở lắc đầu: "Thím không biết, nhưng thím nghe người ở công xã khác nói có lẽ không chỉ thu một lần thôi đâu."
Sở Thấm thở dài, vì điều kiện đơn sơ nên cô cảm thấy hiệu suất làm việc của lò luyện thép ở công xã quá thấp.
Cô cứ nghĩ năm ngoái công xã không truyền lệnh xuống cho các thôn thu sắt thì việc này đã bị bỏ qua rồi.
Bình thường một cân sắt có thể luyện tám lạng thép nhưng đối với lò luyện thép của công xã... e rằng luyện được bốn lạng thép cũng khó.
Có điều, cô không hề nói ra suy nghĩ này, bởi vì thím Sở thể hiện rõ ràng sự tin tưởng với lò luyện thép của công xã.
Nhưng bà ấy tin tưởng như vậy cũng bình thường, bởi vì có một số công xã lãng phí rất nhiều sắt mà còn không luyện được tí thép nào, thế nên dù xã Dương Tử Câu bọn họ một cân sắt chỉ luyện ra được bốn lạng thép cũng được xem là xuất sắt, được cấp trên khen ngợi rồi.
Thím Sở không nói nhiều về vấn đề này, hôm nay bà ấy tới nhà cô là vì chuyện khác.
"Sở Thấm, cháu có biết có bao nhiêu người đi tới nhà máy hay không?" Bà ấy hơi phấn khích nói: "Ít nhất năm sáu trăm người đó."
Sở Thấm ngạc nhiên trợn mắt: "Năm sáu trăm người? Bọn họ từ nhà máy khác đến sao? Họ tới đây làm gì, không phải là xây dựng nhà máy chứ? Tại sao lại không tìm tuyển người dân ở khu vực xung quanh đây để xây nhỉ?"
Bà ấy hạ giọng: "Thím nghe chú của cháu nói có rất nhiều người thành phố chuẩn bị vào làm việc trong nhà máy. Cháu không biết đâu, chú của cháu còn nói có lẽ người nhà của họ cũng sẽ được sắp xếp một công việc trong nhà máy."
Sở Thấm: "..."
Sở Thấm hiểu rõ ý thím Sở là gì.
Vẻ mặt cô vô cảm: "Thím à, bây giờ việc ăn uống cũng là vấn đề khó khăn, suy nghĩ mấy chuyện này làm gì!"
Theo cô thấy nhà máy này không thể xây dựng xong trong thời gian ngắn được.
Thím Sở tức giận vỗ vào người cô: "Đồ ngốc, cháu phải biết tranh thủ. Rõ ràng những người đàn ông này đều chưa có chủ, mà con gái độc thân ở chỗ chúng ta cũng rất nhiều. Nếu cháu không biết tranh thủ thì sẽ bị người khác giành mất, đến lúc người có điều kiện tốt nhất bị người khác cướp mất để thím xem cháu làm sao."
Sở Thấm hờ hững nói: "Thím nghĩ nhiểu rồi, cháu có thể cảm thấy những người đó đều xem thường người nông thôn."
Cô đã từng sống ở thành phố một thời gian nên cô biết rõ sự khác biệt giữa thành thị và nông thôn lớn tới mức nào.
Chỉ riêng việc được được chia lượng thực theo định mức đã khiến người thành phố cảm thấy bản thân cao quý hơn người.
Thím Sở bất đắc dĩ: "Vẫn có người tốt, suy nghĩ sáng suốt và không kiêu ngạo... Sở Thấm, rốt cuộc cháu có đặt lời nói của thím trong lòng không hả?"
Sở Thấm vừa đứng dậy, đang định đi háI mấy quả dương mái: "..."
Cô ngồi xuống, ngoan ngoãn trả lời: "Thím yên tâm đi, cháu nghe lời thím là được chứ gì."
Hôm nay cô nghe lời, còn ngày mai thì không.
Bởi vì thím Sở không biết được suy nghĩ trong lòng cô nên hiện tại bà ấy rất hài lòng.
Bà ấy thầm nghĩ: Sở Thấm là người thứ nhất, cháu gái con của anh cả bà ấy là người thứ hai, cộng thêm cháu gái, con của người chị họ đã gả sang huyện khác của bà ấy nữa là ba người.
Sở Thấm mồ côi cha mẹ nên bà ấy chắc chắn phải những tay vào, mà anh cả và chị họ cũng ngầm nhờ vả bà ấy.
y đã, vậy là bây giờ trên lưng thím Sở đang gánh trách nhiệm về hôn nhân của ba cô gái trong gia đình mình, áp lực thật sự rất lớn.
Trong khi hai người đang nói chuyện, tiếng cãi nhau vang lên trong thời.
Thím Sở bước ra cửa, hướng mắt nhìn về phía sân đập lúa đằng xa: "Có người đến."
Sở Thấm cũng nhìn theo, cô nghi hoặc hỏi: "Có xe lừa tới, hôm nay xe lừa của thôn chúng ta có ra ngoài sao?"
Thím Sở lắc đầu: "Không có."
Giây tiếp theo, bà ấy lại nói: "Cháu có muố đi xem thử không?"
Sở Thấm lắc đầu: "Cháu không đi đâu, cháu muốn đi hái mấy quả dương mai."
Quả dương mai nhà cô đã chín, điều đáng ngạc nhiên là cây dương mái không hề bị ảnh hưởng bởi thời tiết khô hạn.
Có lẽ là do sức sống của loài cây này mạnh mẽ cộng thêm việc Sở Thấm rất siêng tưới nước.
Nhưng mà cây dương mai và cây táo cô trồng năm ngoái sắp chết rồi, tạm thời Sở Thấm vẫn chưa tìm ra nguyên nhân là do khô hạn hay vì chúng bị bệnh.
Nếu hỏi năm nay cô có trồng nữa hay không thì câu trả lời tất nhiên là có, cho dù khả năng cao là cây vẫn sẽ chết.
Lúc Sở Thấm trèo lên cây dương mai hái quả thì thím Sở đã đi tới sân đập lúa.
Xe lừa đậu kế bên sân đập lúa, có ba người trẻ tuổi lạ mặt đang đứng cạnh xe lừa.
Bao gồm hai người đàn ông và một cô gái.
Cả hai người đàn ông đều mặc đồ đen, có một người cao còn người kia thì hơi lùn. Cô gái kia thì tóc thắt bím, trên người mặc một bộ đồ tay ngắn màu xanh quân đội, thoạt nhìn bọn họ giống như người đế từ thành phố.
Thím Sở hỏi thím Trương đnag đứng nhìn: "Ai vậy?"
Thím Trương vừa cắn hạt bí vừa nói: "Là thanh niên trí thức, công xã đặc biệt đưa bọn họ đến thôn chúng ta, đây là bà người đến sớm nhất."
Thím Sở bất ngờ: "Lúc trước tôi nghe nói họ sẽ tới vào đầu năm, nhưng hồi đầu năm lại chẳng có ai đến, tôi cứ nghĩ là họ không đến nữa chứ."
Thím Trương chỉ vào cô gái kia và nói; "Tôi vừa nghe cô gái đó giới thiệu bản thân, cô ấy nói mình là người thành phố, hồi đầu năm Cô ấy thật sự chuẩn bị đến đây nhưng với tình lại bị gãy chân cho nên mới trì hoãn đến tận bây giờ."
Sau đó, thím Trương lại chỉ vào hai người đàn ông: "Về phần hai người kia, người cao đến từ Mông Cổ, người hơi lùn là người ở tỉnh chúng ta, cả hai đều là người của đợt này."
Thím Trương nói: "Không thể nào, Sở Thấm và Sở Hồng nhà bà rất cao mà. Con trai phát triển hơi chậm, nói không chừng đến lưc mười bảy mười tám tuổi mới bắt đầu cao lên đấy."
Trong khi họ nói chuyện, đội trưởng Hàn tới.
Lúc nãy đội trưởng Hàn vừa đi dạo một vòng quanh ao Chu Gia và đồng ruộng, hiện giờ ống quần của ông ấy xoắn cao, trên người cũng dính bùn.
Ông ấy vội vã đi tới, vừa thấy ba người đứng chỗ sân đập lúa, đội trưởng nói: "Ba người là thành niên trí thức đúng không, tôi là đội trưởng Hàn của thôn Cao Thụ, các người hãy nói cho tôi biết tên và đi cùng tôi, còn hành lý cứ đặt trong ký túc của thanh niên trí thức trước đi."
Ông ấy vừa nói vừa đi về phía nhà ở của thanh niên trí thức.
Cô gái kia kéo hành lý đuổi theo sau lưng đội trưởng Hàn và nói: "Chào đội trưởng, tôi tên Giang Nhiễm, năm nay mười chín tuổi, vừa tốt nghiệp cao trung năm ngoái, nhà ở tỉnh này. Cha mẹ tôi đều làm việc trong nhà máy, bản thân tôi cố tình đăng ký tham gia tới xây dựng và phát triển nông thôn."
Đội trưởng Hàn nhìn cô ấy, trong lòng ông ấy thầm nghĩ tính cách cô gái này hoạt bát như vậy rất tốt.
Tính cách hoạt bát mới tốt, người như vậy mới có thể chung sống hoà đồng với người khác ở một nơi xa lạ.
Giang Nhiễm nói xong, chàng trai cao lớn đã đuổi theo tới. Anh ta nói: "Chào đội trưởng, tôi tên Hàn Thiên Xuyên, đến từ Mông Cổ."
Đội trưởng Hàn ngạc nhiên: "Mông Cổ ư? Khoảng cách từ nơi đó đến đây rất xa, chuyến này cậu xem như đã phải vượt qua ngàn dặm rồi."
Hàn Thiên Xuyên ngại ngùng cười: "Ngũ hồ tứ hải đều là anh em một nhà, ở đây non xanh nước biếc, tôi đi xa một chuyến cũng xứng đáng."
Đội trưởng Hàn bật cười thành tiếng.
Còn trong lòng ông ấy thì nghĩ: Người này mồm mép lạnh lợi, thân hình cũng cường tráng, chắc là được việc.
Làm được việc là tốt rồi, chỉ cần anh ta có thể lấy được tám phần công điểm thì ông ấy đã rất hài lòng.
Chàng trai vóc dáp thấp bé là người ít nói, anh ta chỉ nói: "Chào đội trưởng, tôi tên Vương Mục, sống ở tỉnh này."
Anh ta vừa nói xong thì đoàn người cũng đi tới nơi ở của thanh niên trí thức.
Nơi ở của thanh niên trí thức rất gần sân đập lúa, hồi đầu năm nơi này từng bị tuyết làm sập, lúc trùng tu lại đã được mở rộng thêm.
Người đề nghị mở rộng diện tích nơi ở dành cho thanh niên trí thức chính là Sở Thấm, thật ra lý do cô đưa ra kiến nghị này là vì mấy lời mà Trương Phi Yến nói.
Lúc đó Trương Phi Yến đã lẩm bẩm thế này: "Số lượng phòng ốc như vậy làm sao mà đủ, sau này mỗi năm đều có người tới, nhân số ngày càng tăng, chỗ ở sẽ bị thiếu."
Nghe vậy, Sở Thấm mới nói với đội trưởng Hàn: "Nếu muốn xây thì xây rộng một chút, tôi nghĩ tốt nhất là xây hai căn, mỗi căn đều có nhà bếp và nhà vệ sinh riêng. Một phòng cho nam, một phòng cho nữ, giường cũng sửa lại thành một cái giường sưởi cỡ lớn đủ chỗ cho mười hai người ngủ chung với nhau, vậy thì không sợ thiếu chỗ ở nữa. Bởi vì chúng ta cũng không biết sẽ có bao nhiêu thanh niên tới."
Đội trưởng Hàn đồng tình với lời nói của Sở Thấm.
Nếu xây lớn hơn thì sẽ tốn nhiều công sức hơn, lượng gạch và gỗ cũng tăng.
Có điều việc xây giường sưởi thì không thể thực hiện được, bọn họ không có nhiều gạch để phục vụ việc xây giường sưởi.
Vì vậy đội trưởng Hàn đã đóng giường cỡ lớn, bốn cái giường cỡ lớn ghép nhau tạo thành giường chung.
Chiếc giường cùng này sáu người ngủ thì rộng, tám người ngủ thì vừa, nếu chịu chật một xíu thì có thể ngủ được mười người.
Đội trưởng Hàn đã tính kỹ rồi, tương lai sau khi nhóm thanh niên trí thức tời đi, nơi này có thể dùng làm kho hàng.
Đợi ba người bước vào khu nhà dành cho thanh niên trí thức, đội trưởng Hàn nói: "Ở đây còn có hai thanh niên trí thức nữa, hai người đó là người của thôn Tịnh Thủy kế bên, bọn họ dạy tiểu học ở thôn Tịnh Thủy."
Giang Nhiễm giật mình: "Dạy học?"
Đội trưởng Hàn gật đầu rồi nói tiếp: "Nhưng mà hiện giờ trường tiểu học trong thôn không cần thêm giáo viên."
Ý là các người phải tham gia trồng trọt.
Người chưa từng trải qua sự cực khổ của nông dân như Giang Nhiễm không hề cảm thấy việc trồng trọt không tốt, theo suy nghĩ của cô ấy thì cô ấy đến đây vốn là để xây dựng và phát triển nông thôn.
Cách đó hơn trăm mét, Sở Thấm mới hái xong nửa sọt dương mái nhìn thấy ở phía xa, đội trưởng Hàn đang dẫn người đi vào khu nhà ở dành cho thanh niên trí thức, cô lập tức hiểu ra là thanh niên trí thức đã tới.
Trong lòng cô cảm thấy thắc mắc trong số ba thanh niên trí thức này không biết có cháu gái của đầu bếp Giang hay không?
Thím Sở nói: "Hoàn cảnh của thôn chúng ta tốt, trong thôn cũng không có kẻ gian ác, ngay cả Trương lão đại mà cháu ghét nhất cũng chỉ là người lẻo mép, có rất nhiều người áp chế được ông ta, chỉ là bình thường không có ai quan tâm tới hay so đo với ông ta thôi."
"Bởi vậy những thanh niên trí thức này xem như rất có phúc. Cháu ít ra ngoài nên không biết, ở huyện bên cạnh có một thanh niên trí thức suýt chút nữa đã bị dân bản xứ ép cưới. Gia đình của cô gái đó ở xa, bản thân cô ấy thì rụt rè nhút nhát, sau khi bị đe doạ xém chút nữa cô ấy đã gả cho kẻ nọ. Cuối cùng có một nữ thanh niên trí thức khác cảm thấy bất bình nên đã lên huyện, trực tiếp tố cáo với chính quyền huyện mới giải quyết được."
Nói xong, bà ấy thở dài.
Thím Sở thật sự không hiểu tại sao mấy cô gái thành phố lại đi ngàn dặm xa xôi tới nông thôn.
Nếu là bà ấy, nói gì đi nữa bà ấy cũng không dám đi một mình tới một địa phương hẻo lánh.
Sở Thấm ngẩn người: "Nói vậy, trong vòng mấy năm nay, có rất nhiều thanh niên trí thức lần lượt xuống nông thôn."
Thím Sở: "Đúng vậy, sao ngay cả chuyện này cháu cũng không biết thế, năm nay thôn chúng ta có năm người, thôn Tịnh Thủy kế bên cũng năm người, ngay cả thôn Lưu Lý cũng có ba người. Đội trưởng Hàn tức tới mức trợn mắt, ông ấy cho rằng thôn Lưu Lý và thôn Tịnh Thủy đều chiếm được lợi ích, chỉ có thôn Cao Thụ chúng ta chịu thiệt thòi."
Sở Thấm không tập trung nghe câu nói tiếp theo của bà ấy mà tất cả sự chú ý của cô dêud đặt lên số lượng người đến.
Tại sao lại có nhiều người xuống nông thôn như thế?
Nguyên nhân chỉ có một, đó là thành phố sắp gồng gánh hết nổi rồi.
Sở Thấm không nhịn được mà đoán là trong tương lai số lượng thanh niên trí thức sẽ ngày càng nhiều.
Mặc dù Trương Phi Yến từng nhắc đến việc này nhưng lúc đó Sở Thấm nghĩ rằng chuyện này chỉ kéo dài trong vài năm thôi, bây giờ xem ra việc thanh niên trí thức xuống nông thôn có thể sẽ kéo dài từ mười năm trở lên.
Có điều tạm thời những việc này không ảnh hưởng đến Sở Thấm nên cô chỉ nghĩ ngợi chốc lát rồi bỏ qua.
Việc bây giờ cô cần làm là nghĩ cách tránh thoát lần thu sắt tiếp theo, theo cô thấy việc thu sắt có lẽ vẫn sẽ tiếp tục được thực hiện.
Ánh nắng gây gắt nên thời tiết càng lúc càng nóng.
Công việc ngày càng nhàm chán.
Mọi người siêng năng dậy sớm làm việc cực khổ suốt một năm, nhưng đến lúc thu hoạch thì không được bao nhiêu lương thực...
Không biết người khác nghĩ thế nào, nhưng người chỉ chú ý đến kết quả và lợi ích như Sở Thấm khá khó chịu.
Chẳng trách thời cổ đại có câu dù cày sâu cuốc bẫm nhưng chỉ tai hoạ ập tới thì tất cả đều trở thành công cốc.
Con người chăm chỉ cấy cày cả một năm, thế nhưng chỉ một cơn lũ quét đi qua thì chẳng còn lại gì cả.
Cho dù lương thực không mất hết thì cũng không đủ nộp thuế, chi bằng buông xuôi, ra ngoài xin ăn và chờ cứu trợ.
Đợt trước lúc Sở Thấm đến trạm phế liệu trên huyện đã mua được một quyển sách, nội dung bên trong giới thiệu về "Trống hoa Phượng Dương" và một số nhận xét mới lạ đối với bài hát này.
Trống hoa Phượng Dương là một dân ca miêu tả cuộc sống của người dân ở nơi thường xuyên xảy ra thiên tài, Sở Thấm cảm thấy tình cảnh hiện tại của mình cũng tương tự như những nạn dân đó.
Nhìn những hoa màu hằng ngày được người dân gánh nước tưới và bón phân hoá học nhưng vẫn không phát triển, Sở Thấm muốn bỏ cuộc.
Haizz, cô thật sự rất muốn bỏ cuộc.
Mặc dù trong lòng Sở Thấm nghĩ như thế nhưng lúc làm việc cô vẫn chăm chỉ lấy đủ công điểm, dẫu sao cô cũng đã tốn công nên đương nhiên cô muốn bản thân nhận được lợi ích lớn nhất.
Công việc của cô hôm nay là rải phân hoá học, nhổ cỏ và bón phân là hai công đoạn cô ghét nhất.
Điều tồi tệ là thời tiết nay còn nóng hơn năm ngoái, sau khi phơi mình dưới ánh nắng nóng gay gắt, mùi hương trên cơ thể thật sự kinh khủng.
Sở Thấm mệt bở hơi tay, khó khăn bò lên bờ ruộng nghỉ ngơi, cô ngồi dưới tàng cây cổ thụ tận hưởng sự mát mẻ. Nghỉ ngơi xong, cô về nhà uống chè đậu xanh, thuận tay bỏ những thức ăn cần nấu lâu vào nồi để nấu từ từ, đến lúc cô về là ăn được.
Xong xuôi, Sở Thấm quay lại làm việc.
Nếu so sánh với cô mỗi người sẽ tức chết, lúc cô liều mạng làm việc thì có thể lấy được mười lăm phần công điểm, thế nhưng lúc Sở Thấm làm việc nhàn nhã vẫn giữ được thành tích lấy mười ba phần công điểm.
Điều này thật sự khiến người ta ganh tỵ.
Chạng vạng, ánh nắng chiều tà đẹp như tơ lụa, để lại một khung cảnh mỹ lệ ở phía chân trời.
Sở Thấm tan làm về nhà, đúng lúc gặp được ba thanh niên trí thức đìi từ phía cửa thôn trở về.
Đội trưởng Hàn cho bọn họ nghỉ ngơi hai ngày để sắp xếp hành lý và mua sắm đồ dùng cần thiết.
Nhìn dáng vẻ này chắc là hôm nay mấy thanh niên trí thức này đã đi lên huyện, bởi vì Sở Thấm nhìn thấy Giang Nhiễm đang xách một cái túi.
Sở Thấm nhìn bọn họ một lần rồi rời đi, trong nhà cô có món xương kho, cô phải nhanh về ăn.
Lú này Giang Nhiễm cũng không biết bản thân vừa gặp người bạn mà ông nội mình từng nhắc đến, cô ấy đang tự hỏi xem có nên chủ động đi tìm Sở Thấm hay không.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô ấy đến đây, vẫn chưa hỏi thăm xem Sở Thấm là ai và nhà ở đâu.
Từ từ hỏi thăm sau vậy, Giang Nhiễm thầm nghĩ như thế.
Hằng ngày, khoảnh khắc Sở Thấm thích nhất chính là lúc về đến nhà.
Lý do rất đơn giản, bởi vì đó là thời điểm cách xa giờ làm việc của ngày hôm sau nhất.
Khi cô đi nhà ăn lấy cơm thì gặp được hai thanh niên trí thức vừa trở về từ thôn Tịnh Thủy và ba thanh niên trí thức mới tới đến lấy cơm.
Sở Thấm gật đầu chào hỏi hai người thanh niên trí thức cũ, cô và bọn họ xem như có quen biết, thỉnh thoảng lúc đọc sách có chỗ nào không hiểu cô sẽ tìm hai người thanh niên trí thức cũ này nhờ giải thích.
Nữ thanh niên trí thức cũ Nguyễn Bạch Vi nhìn theo bóng lưng Sở Thấm rời đi rồi ra hiệu với Giang Nhiễm, cô ấy nói: "Không phải cô hỏi tôi ai là Sở Thấm sao, cô ấy chính là Sở Thấm, cũng là nhân vật nổi tiếng trong thôn."
Giang Nhiễm giật mình nhìn chằm chằm bóng lưng Sở Thấm rời khỏi nhà ăn: "Thì ra là cô ấy."
Sở Thấm bưng hộp cơm về nhà, khẩu phần ăn hôm nay hơi sơ sài, bao gồm cơm độn rau dại ăn kèm cà tím xào đậu que. Sở Thấm đưa hết thức ăn kèm cho Tiểu Bạch, cô còn cho nó thêm một miếng thịt đã nấu chín nhưng không có nước sốt.
"Ăn đi."
Thấy Tiểu Bạch ăn ngon lành, tâm trạng Sở Thấm dần tốt hơn.
Cô bới một bát cơm độn khoai lang đầy vung rồi ăn kèm với rau xào và xương kho, trông cô ăn còn ngon hơn Tiểu Bạch.
Phần xương dùng để nấu món xương kho là xương ống của lợn, còn nước sốt là sốt đậu nành do dì cả của cô cho.
Dì cả Dương là một người biết nấu ăn, tay nghề của bà ấy rất cao, ngay cả làm nước sốt cũng rất giỏi.
Nước sốt do bà ấy làm rất thơm mà không bị mặn.
Khi nấu xương kho, Sở Thấm chỉ cần mua hai muỗng nước sốt lớn là có thể làm cho hương vị của món xương kho tăng lên một cấp.
Bấy giờ thịt đã được ninh nhừ, chỉ cần cắn nhẹ là có thể dễ dàng tách thịt ra, thịt thơm ngào ngạt kết hợp với nước sốt đậm dà tạo nên hương bình tuyệt vời.
Sở Thấm cứ ăn một ngụm thịt rồi một ngụm coqm liếc ngấy thì gấp một ít rau xào hoặc vài miếng củ cải cay ăn kèm.
Nước sốt trên thịt thấm xuống cơm trong bát, áo xung quanh cơm làm cơm cũng thơm mùi nước sốt.
Sở Thấm rất thích trộn nước sốt vào cơm, cô bưng bát lên và mấy cái là ăn hết bát cơm, cô đặt bát xuống cái "cạch", bữa ăn này thật sự làm cô thoả mãn!
Nhưng chưa xong đâu, trong ống xương còn có tủy, đây mới là tinh hoa.
Sở Thấm Thấm hút phần tủy xương thơm ngào ngạt ra, nếu cái nào không hút ra được thì cô sẽ dùng đùa cạy ra.
"Ngon quá!"
Sở Thấm chép miệng, đôi môi bóng nhẫy, cô thở dài thoả mãn.
-
Hôm nay nhóm thanh niên trí thức bới cơm mang về chỗ ở của mình ăn.
Ban đầu hai thanh niên trí thức cũng muốn ăn cơm ở trong nơi ở của mình, nhưng khi đó cả khu nhà của thanh niên trí thức chỉ có hai người bọn họ nên không tiện lắm.
Bây giờ có thêm ba người, có thể tập trung ăn cùng nhau tất nhiên là tốt.
Giang Nhiễm vừa ăn cơm vừa hỏi thăm Nguyễn Bạch Vi về Sở Thấm, cô ấy rất tò mò với nhân vật nổi tiếng này.
Nguyễn Bạch Vi cũng không biết nên miêu tả thế nào, cô ấy suy nghĩ vài giây rồi nói: "Thật ra cô sống ở đây một khoảng thời gian thì sẽ hiểu, cô ấy là một người thích yên tĩnh, ít giao tiếp với người khác."
Tuy Sở Thấm ít trò chuyện với người trong thôn nhưng đề tài về cô thường xuyên xuất hiện.
Việc Sở Thấm đánh bại hai tên trộm, trở thành người dũng cảm nhất thôn hay việc cô đạt được mười lăm phần công điểm, lập nên kỷ lục mới đều là đề tài thường xuyên được nhắc đến.
Giang Nhiễm gật đầu, thầm nghĩ bản thân không nên tùy tiện tìm đến tận nhà thì hơn, bởi vì Sở Thấm là người thích yên tĩnh.
Không biết nhà máy được xây dựng nên như thế nào, khác với thím Sở, mục đích của Sở Thấm là muốn biết một nhà máy quy mô lớn được hình thành ra sao.
Nhưng còn chưa đợi Sở Thấm quyết định có đ hay không thì đội trưởng Hàn sau khi quay về từ công xã đã nói: "Trong thời gian này mọi người cố gắng đừng ra ngoài, nếu bắt buộc phải đi thì nên tìm người đi cùng, tìm theo một người là không đủ, ít nhất phải lập nhóm bốn năm người mới được."
Ban đêm.
Xung quanh sân đập lúa cắm đầy đuốc, ánh sáng từ cây đuốc chiếu khắp sân đập lúa để mọi người có thể quan sát rõ ràng biểu cảm của người xung quanh.
Sở Thấm đảo mắt một vòng, biểu cảm của tất cả mọi người đều nặng nề, vẻ mặt nghiêm túc, đa số người dân đều đoán được nguyên nhân.
Lý do rất đơn giản, là vì có nạn dân xuất hiện.
Đúng vậy, nạn dân vẫn còn ở đó.
Lẽ nào nạn dân không bỏ đi?
Thật ra là phần lớn nạn dân đã bỏ đi rồi, chỉ còn lại một phần nhỏ thôi.
Theo lý mà nói thì chỉ một số ít nạn dân này cũng không làm được việc gì, ngặt nỗi số nạn dân còn lại không phải chỉ có một hai nhóm.
Hiện tại có hơn tám trăm người đang sinh hoạt trên mảnh đất trống đó, đây là nhân tố bất ổn rất lớn.
Đội trưởng Hàn nhíu mày: "Có lẽ những người linh hoạt về thông tin cũng biết, sự kiện ở Hoa Khê vừa xảy ra thì trên huyện đã phái công ăn xuống canh giữ ngay lập tức, có điều khu vực của chúng ta đương núi nhiều, không thể cạnh giữ giống như mấy chỗ có đường lớn, vậy nên mọi người phải cảnh giác hơn."
Sở Thấm: "?"
Cô nhếch môi, trợn mắt tỏ vẻ khó hiểu.
Biết cái gì chứ? Sao ông ấy không nói rõ ràng, cô chẳng hiểu gì cả!
Đúng lúc này, có người lên tiếng hỏi thầy cô: "Đội trưởng, có chuyện gì xảy ra ở Hoa Khê thế?"
Đội trưởng còn chưa kịp trả lời, thím Trương đã lớn tiếng nói: "Vậy mà còn có người không biết ư, ở Hoa Khê có một đứa bé bị mất tích khi đang chơi trước cửa thôn."
Sở Thấm sửng sốt, nói vậy là đứa bé đó đã bị bắt cóc.
"Hả, vậy là có kẻ bắt cóc xuất hiện!" Người nọ ngạc nhiên nói rồi nghĩ thầm sau khi về nhà phải dạy con mình, nếu không có việc gì thì ít ra ngoài thôn, thời gian này có mẹ mìn xuất hiện.
Thím Trương thở dài: "Nói thật, nếu chỉ đơn thuần là bị bắt cóc... thì đã tốt, chỉ sợ đứa bé đó bị ăn thịt thôi, người bị đói thì có thể làm được bất kỳ chuyện gì."
Quan trọng là không ai biết trên đường chạy nạn đã từng có xảy ra chuyện tương tự hay chưa, suy cho cùng tại thời điểm này chẳng có nhà ai dư tiền hay lương thực, mẹ mìn bắt cóc trẻ con để bán cho ai chứ.
Sở Thấm cũng nghĩ thế.
Sắc mặt cô trắng bệch, thật ra cô đã từng gặp phải chuyện giống như vậy.
Kiếp trước, cô từng nhìn thấy một đứa bé bị mang đi, nhưng không phải bị bắt cóc mà chính cha mẹ của đứa bé đã bán nó đi.
Năm ấy bị mất mùa, chẳng những không có lương thực mà còn bị lũ lụt, chính Sở Thấm cũng xém chết đói, ông nội của cô đã chết trong lúc đó.
Tuy kiếp trước cô đã nghe nói nhiều về việc này nhưng bây giờ nghe lại, cô vẫn không thể thích ứng được. Giờ phút này, Sở Thấm cảm thấy bản thân giống như đã quay về kiếp trước, cả người cô lạng đến mức sắp run lên.
Sau khi giải thích xong, đội trưởng Hàn bảo mọi người tan họp.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Sở Thấm bước tới hỏi thím Sở: "Thím cũng biết chuyện này ạ?"
Thím Sở gật đầu, vẻ mặt bà ấy cũng rất tệ: "Sao có thể không biết được chứ, nhưng cháu cũng đừng sợ, người bị bắt có phải bị... hay không cũng chỉ là do người ta suy đoán thời. Thím nghe nói công ăn đã lục soát tất cả các căn nhà ở khu vực đó, nhưng không tìm được gì cả."
Sở Thấm thở phào nhẹ nhõm: "Vậy sau này chúng ta cũng cố gắng không đi ra ngoài."
Thím Sở rầu rĩ gật đầu: "Có lẽ vậy."
Nhưng mà... có một điều Sở Thấm không nói ra, đó là nếu tình trạng này tiếp tục kéo dài, dù bọn họ không đi ra ngoài cũng sẽ có người tìm tới tận nơi.
Những thôn xóm chưa cạn kiệt lương thực chính là con dê béo tốt, có thể thu hút sự chú ý của nhiều người xấu.
Ánh trăng nhạt nhoà, ngôi sao thưa thớt.
Khi Sở Thấm về tới nhà, cô cảm thấy bản thân nắm bắt tin tức quá chậm, lúc bình thường thì không sao, nhưng những lúc như thế này thì việc đó không tốt chút nào.
Nếu cục diện hiện tại đã tới nước này, cô cần phải chuẩn bị sẵn sàng một số chuyện.
Ví dụ như công trình phòng ngự đã bị cô tạm thời bỏ qua một thời gian.
Tết Đoan ngọ vừa qua không lâu, nhưng vì năm này có thiên tài nên không có ai ăn tết Đoan ngọ, ít nhất là không có nhà nào trong thôn tổ chức, bao gồm cả Sở Thấm.
Đừng thấy bây giờ nhà nào cũng có dư lương thực, thật ra số lương thực này chỉ có thể duy trì tới cuối năm là cùng.
Tất nhiên đó là với gia đình bình thường, còn những nhà có của cải như Sở Thấm thì có kể chống đỡ đến cuối năm sau.
Có điều, muốn được như vậy thì cô không tiếp tế cho người khác, nhưng mà dù Sở Thấm còn độc thân thì cô cũng có họ hàng.
Bình thường thím Sở, cậu út Dương và dì cả Dương đều đối xử rất tốt với cô, nếu tình huống đó thật sự xảy ra, chẳng lẽ Sở Thấm có thể trơ mắt nhìn gia đình bọn họ cạn kiệt lương thực sao?
Cho dù cô là người lạnh nhạt thì cũng không thể vô tình đến mức đó.
Sở Thấm đứng trong hầm, cô nhìn kho lúa đầy ắp mà thở dài.
Hôm nay, sau khi tan làm, đội trưởng sắp xếp cho mọi người nghỉ ngơi trong hai ngày tiếp theo, sau khi kiểm kê lương thực trong nhà, Sở Thấm mới đi xuống hầm.
Sở Thấm cầm sổ ghi chép, quan sát vạch đo lúa rồi ghi lại số liệu vào sổ.
Vạch đo lúa này là cô cố ý khắc lên để thuận tiện cho việc đo lường xem lương thực còn lại bao nhiêu.
Mặc dù tính chính xác của nó không quá cao nhưng cũng đủ dùng.
Kiểm kê xong lương thực, cô lại tiếp tục kiểm kê đồ khô và các mặt hàng linh tinh khác.
Đồ đạc trong không gian được kiểm kê cuối cùng, tất cả đều được cô ghi chép lại vào sổ, nhìn từng hàng số liệu, Sở Thấm mới cảm thấy an toàn.
Nhưng cảm giác an toàn này vẫn chưa đủ, Sở Thấm ngồi trong nhà, nhìn trời sắp sáng, cô thầm nghĩ: Nếu muốn an toàn vượt qua ba năm tiếp theo, cách tốt nhất không phải là một mình cô có nhiều lương thực mà là người dân cả thời đều có đầy đủ lương thực.
Ít nhất lượng lương thực phải đảm bảo những người khác mỗi ngày đều ăn được một bữa cơm no ba bốn phần, không bị chết đói.
Nhưng đây là vấn đề với cùng khó giải quyết, Sở Thấm dựa lưng vào ghế trẻ, nhìn trời suy nghĩ.
Nếu cô là đội trưởng Hàn, à không, nếu cô là đội trưởng đương nhiệm thì cô sẽ giải quyết tình cảnh khó khăn này như thế nào?
Sở Thấm nghiêm túc tự hỏi bản thân.
Ẩn sâu trong xương cốt, cô là một người to gan, có thể làm được những việc mà người bình thường không dám làm.
Nếu là cô...
Ánh mắt Sở Thấm sáng lên, cô bất ngờ vỗ vào chân mình.
Nếu cô là đại đội trưởng, cô sẽ trồng thật nhiều lương thực. Tất nhiên loại lương thực mà cô sẽ trồng là loại không cần nộp thuế.
Việc này rất khó thực hiện, bởi vì số lượng đất nông nghiệp được kê khai rõ ràng, bạn trồng bao nhiêu thì phải nộp thuế theo đúng tỉ lệ được quy định.
Có điều, nếu hỏi không trồng lương thực trong thôn thì sao?
Nếu bọn họ trồng trên núi thì thế nào?
Sở Thấm nhớ đến việc năm ngoái mình trồng khoai lang trên núi Hồ Lô, cô không tin diện tích thôn Cao Thụ rộng lớn, đi vào sâu trong núi lại không tìm được vài mảnh đất có thể trồng khoai giống ở núi Hồ Lô.
Càng nghĩ, cô càng cảm thấy đây là cách duy nhất, có lẽ năm nay cô có thể kịp trồng một đợt khoai lang thí điểm.
Nhưng mà cô phải nói thế nào với đội trưởng Hàn đây?
Sở Thấm nhíu mày suy nghĩ, nhiều lúc đội trưởng Hàn rất nghiêm chỉnh, xác suất ông ấy không đồng ý làm như vậy rất cao.
Có thể ông ấy còn trách mắng là việc làm này quá hoang đường.
Trong khoảng thời gian ngắn, Sở Thấm cảm thấy hơi khó xử. Cô cắn môi, quyết định dù kết quả thế nào bản thân cũng phải thử một lần.
Nếu đội trưởng Hàn không đồng ý... thì thôi, đến lúc đói quá tất, nhiên ông ấy sẽ đồng ý.
Trời đất bao la, ăn cơm là lớn nhất.
Rất có thể dáng vẻ hiện tại của những thôn khác chính là dáng vẻ của thôm Cao Thụ vào nửa năm sau.
Sở Thấm nghĩ bản thân có thể dùng tình trạng này làm bằng chứng để khuyên nhủ.
Có điều, việc quan trọng nhất bây giờ không phải là việc này mà là cô phải cải tạo lại nhà mình lần nữa.
Hai con đường đó là đi vòng ra sân sau từ vườn rau và chuồng heo bên cạnh.
Mặc dù cỏ cây ở sân bên cạnh um tùm, nhưng dù cỏ cây có um tùm đến đâu cũng không ngăn cản được người có dã tâm.
Trong phòng, gió chiều xuyên qua cửa sổ thổi vào bên trong, lượn lờ một vòng trong phòng, sau khi mang đến một chút mát mẻ thì lại bay ra ngoài qua cửa sổ.
Sở Thấm ngồi trước bàn đọc sách, trên bàn sách bày biện một ngọn đèn dầu đang tỏa sáng rực rỡ.
Cô còn gắn thêm một chụp đèn thủy tinh cho ngọn đèn dầu, đảm bảo cho dù mở cửa sổ thì cũng sẽ không làm ngọn đèn chập chờn.
Bình gốm hở miệng trên bàn còn cắm một nhành hoa sen, hoa sen này là hôm nay Trương Phi Yến cho cô khi tan làm, cũng không biết được cô ấy đã hái ở đâu.
Hoa sen thơm nhàn nhạt, được lan tỏa bởi gió chiều thổi vào phòng, Sở Thấm ngửi mùi thơm của hoa sen, bất giác cảm thấy thư thái hơn.
Tâm trạng bực bội bộc phát vì nhiệt độ cao của mùa hè dường như đã dần tan biến, trong lồng ngực cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Bởi vì những dồn nén trong lòng đã vơi đi rất nhiều, Sở Thấm bỗng nhiên cảm thấy khoảng thời gian này bản thân đã suy nghĩ tiêu cực.
Sao có thể vì công sức bỏ ra nhiều hơn thu vào mà nản lòng thoái chí chứ, hiện giờ có một đống người còn thê thảm hơn cô nhiều.
Đi hỏi thăm những nạn dân không chịu rời đi kia, bọn họ muốn làm ruộng không?
Đương nhiên muốn, bọn họ nằm mơ vẫn mơ có ruộng. Cho dù vất vả khổ sở đến ngày mùa thu hoạch chẳng có được bao nhiêu lương thực, nhưng bây giờ là lúc một nắm lương thực cũng có thể cứu mạng, Sở Thấm cảm thấy bản thân thật sự không thể xem thường những lương thực này.
Haizz! Cô vẫn thấy hơi ngạo mạn rồi!
Hết cách rồi, hai năm trước gieo hạt là có thể thu hoạch, ngày tháng lên núi không về trắng tay đã khiến cô quen rất nhiều thói xấu.
Sở Thấm suy nghĩ lại kỹ càng, trong lòng tự nhủ không thể phạm sai lầm như này nữa.
Quả nhiên, buổi tối yên tĩnh chính là thời điểm tốt để kiểm điểm bản thân.
Một lát sau, Sở Thấm chống cằm, nhấc bút lên bắt đầu vẽ sơ đồ của nhà mình lên giấy dưới ngọn đèn ấm áp.
Con đường vào nhà ở sân trước đã bị ngăn chặn, chỉ có sân sau vẫn phải quy hoạch thêm.
Nếu như rảnh rỗi, đương nhiên sân sau cũng xây tường rào bao quanh là tốt nhất.
Nhưng bây giờ không thể so với trước đây, nhà cô, không, nói đúng ra cho dù là nhà của ai thì mọi hành động đều bị người ta chú ý.
Người dân trong thôn giống như chim sợ cung tên, Sở Thấm muốn xây tường rào mà không nhờ sự trợ giúp của ba lô không gian thì phải lên núi vác đá, như này thì phải vác đến năm nào chứ.
Thế nên, đôi mắt Sở Thấm chuyển động, dùng hết sức gạch bỏ ba chữ “xây tường rào” trên giấy.
Vậy thì chỉ còn lại đào bẫy thôi.
Cô cắn đầu bút, đột nhiên đứng dậy, bưng đèn dầu đi ra cửa xem xét.
Đi đến sân sau, đứng ở con đường nhỏ thông đến phía chuồng heo, Sở Thấm trầm ngâm một lát.
Chờ chút, có thể cô không xây được tường rào, nhưng mà có thể dựng một hàng rào cây táo na.
Đây là tường phòng ngự tự nhiên, có đôi khi có thể tốt hơn nhiều so với tường rào, tương đương với một tường rào biết đâm người.
Cứ như vậy, cả cái sân của mình sẽ ở bên trong cây táo na.
Cô càng nghĩ mắt càng bừng sáng, giận vì không thể quay lại đầu năm, khi đó sẽ cấy ghép cây táo na ở xung quanh sân sau.
Nhưng mà bây giờ cũng không muộn, cây táo na này của cô là giống tốt, sau khi cấy ghép cũng sẽ không chết, cũng lớn rất nhanh. Nếu không phải lúc nào Sở Thấm cũng cắt tỉa, e là cây táo na ngoài hàng rào sân trước đã chèn ép, đè chết những thực vật khác, vươn cành của mình ra tới tận trên sườn núi rồi.
Thế nhưng, cây táo na có nặng thì vẫn phải đào bẫy.
Sở Thấm hứng thú bừng bừng, nhân lúc có ánh trăng, quan sát một vòng sân sau một cách kỹ lưỡng, cuối cùng quyết định chọn vài vị trí.
Cô trở về phòng, khoanh đánh dấu vị trí trên sơ đồ, suy nghĩ một lúc, lại khoanh thêm hai chỗ.
Ừm, tổng cộng tám cái bẫy.
Cô không tin nếu như có người đến, có thể vượt qua tất cả bẫy một cách hoàn hảo, đi thẳng tới sân sau!
Đây coi như đã dốc bầu tâm sự, bây giờ Sở Thấm mới yên tâm lên giường đi ngủ.
Một đêm không mộng mị, tỉnh lại đã là sáng sớm, khoảng thời gian này cô hiếm khi được ngủ ngon như thế.
Hôm sau.
Tối hôm qua, sự việc của đội trường Hàn đã dẫn tới chấn động dữ dội ở trong thôn, nhưng khi Sở Thấm biết được buổi sáng hôm nay trong thôn Lưu Lý có người tới cửa tìm bạn bè tốt mượn lương thực, sự kinh ngạc trong lòng càng tăng thêm.
“Thôn Lưu Lý đã đạt đến giới hạn rồi.” Sở Thấm mang theo nửa giỏ bí đỏ khô đến nhà thím Sở, nói thầm trong lòng.
Lần thứ hai công xã cũng cho, chỉ là không cho nhiều, bây giờ công xã còn không nuôi nổi mình lấy đâu còn có thể trợ giúp bọn họ chứ.
Vậy nên lần thứ ba, thôn Lưu Lý không thể nào lại mượn thêm lương thực.
Bị mượn lương thực là nhà họ Tạ. Châu Liên, chị của anh em nhà họ Châu đến nhà Sở Thấm trộm lương thực vào lần trước chính là con dâu nhà họ Tạ.
Mà người đến mượn lương thực là cha mẹ nhà họ Châu, từ sau khi hai con trai bị đưa đến nông trường, cuộc sống của hai người bọn họ thế mà lại tốt hơn rất nhiều!
Thật sự là khiến người ta bị sốc.
Khi hai anh em sinh đôi của nhà họ Châu còn ở, cha mẹ nhà họ Châu phải bớt ăn bớt mặc, nhường đồ ăn ngon lại cho hai anh em ăn.
Ví dụ như trứng gà, trong nhà có hai quả trứng gà thì sẽ là hai anh em ăn, có ba quả bốn quả thì vẫn là hai anh em ăn.
Bây giờ thì sao, toàn bộ đều vào trong miệng của hai người già.
Về phần để dành tiền, cũng không để dành nữa.
Lúc trước để dành là vì tiền sính lễ, thế nhưng đã vào nông trường, đợi đến lúc ra khỏi nông trường e là đã hơn ba mươi, làm sao còn có thể tương xứng với cô gái có điều kiện tốt, thậm chí là điều kiện tương đồng.
Đến lúc đó gặp được một cô gái đã kết hôn với người ta hai ba lần cũng coi như là trèo cao rồi.
Thế nhưng, những điều này đều không phải là nguyên nhân chính, quan trọng nhất là nuôi con để cậy nhờ lúc về già.
Hầu hết người nông thôn nuôi con đều có cách nghĩ này, bây giờ con trai của bọn họ không ở bên cạnh, vậy thì khi về già phải tự mình nuôi chính mình rồi.
Đã bước vào giai đoạn tuổi xế chiều, cha mẹ nhà họ Châu cảm nhận sâu sắc việc phải đối tốt với bản thân một chút, nếu không hai năm là đã ra đi rồi, như vậy thì đời này của mình cũng quá thiệt thòi rồi.
Đừng nói, có rất nhiều người đồng tình với cách nghĩ này.
Đến từng tuổi này rồi, chắc chắn phải tận hưởng thú vui trước mắt.
Cha mẹ nhà họ Châu có thể cầm cự lâu như vậy mới đến mượn lương thực, thật ra vẫn coi như khiến nhà họ Tạ khâm phục.
Nhà họ Tạ có cho mượn hay không? Những người thân thích khác có thể không cho mượn, nhưng cha mẹ nhà họ Châu thật sự vẫn cho đôi vợ chồng già mượn một chút.
Sở Thấm vẫn rất buồn bực đối với việc này, sau khi nghe được tin tức này bèn hỏi thím Sở: “Không phải đội trường Hàn nói trông kỹ cái miệng của bản thân, có thể không mượn thì đừng mượn sao?”
Thím Sở chọc cô: “Đồ ngốc, có cho mượn hay không cũng phải xem thử người mượn là ai. Bây giờ cha mẹ nhà họ Châu chỉ có một cô con gái là Châu Liên, hai ông bà đều không có anh chị em thân cận, trong bụng Châu Liên hiện đang mang thai, không cho mượn thì khiến Châu Liên nhìn cha mẹ đang sống phải chết đói sao, không thể nào, danh tiếng của nhà họ Tạ cũng sẽ khó nghe.”
Sở Thấm bĩu môi: “Lúc này rồi mà chú út nhà họ Tạ còn để người ta mang thai, cũng thực sự là… chậc.”
Thím Sở nhướng mày: “Con gái à, nói những điều này làm gì, có thể mang thai thì có thể sinh.”
Sở Thấm tự nhủ trong lòng, nếu thật sự như vậy, trên đời tại sao lại có từ phá thai chứ.
Thế nhưng cô không nói ra, lỡ như để người ta nghe được những lời xúi quẩy như này thì sẽ không tốt.
Nhà họ Tạ là nhà đầu tiên bị mượn lương thực, xế chiều hôm đó, người mượn lương thực nhà thứ hai đã xuất hiện.
Vượt ngoài dự tính, buổi sáng thím Sở còn đang hóng chuyện, thì buổi chiều chuyện đã rơi vào đầu mình.
Buổi chiều, vẻ mặt thím Sở hơi cứng đờ, nhìn ông bác của mình.
Ông bác này của bà ấy họ Trương, là anh em của bà nội bà ấy, sống ở thôn Lưu Lý, bình thường ít khi qua lại.
Ông bác Trương đã lớn tuổi lắm rồi, người gần chín mươi lại ngồi khóc ở trong sân nhà bà ấy, nước mắt nước mũi tèm lem, khóc lóc kể lể: “Cháu gái à, nếu có thể chống đỡ, ông bác cũng sẽ không tới tìm một người bề dưới là cháu, trước hết cho ông bác mượn 6, à không, 4 ký là được. Người già chưa chết như ông bác này có thể ăn vỏ cây du để cầm cự, nhưng con trai nhỏ của em trai cháu còn chưa tròn một tuổi, thật sự không thể ăn vỏ cây du.”
Thím Sở: “…”
4 ký là được? Nghe có vẻ phải là ngũ cốc tinh chế.
Khóe miệng bà ấy giật giật, nửa dưới khuôn mặt thì cười, nửa trên khuôn mặt lại nghiêm nghị, nói: “Ông bác, không giấu gì ông bác, bây giờ nhà chúng cháu cũng không giàu có gì.”
4 ký vẫn có thể lấy ra được nhưng dựa vào cái gì chứ.
Mình là bề dưới, không sai, nhưng ông bác tới tìm tôi, rõ ràng đang ức hiếp tôi vì là bề dưới, ỷ lớn hiếp bé. Nếu không, tại sao không đi tìm hai đứa con gái đã đi lấy chồng của ông bác, không đi tìm một người thân thích khác ở trong thôn Cao Thụ.
Ông bác Trương không khỏi liếc nhìn bí đỏ khô đang phơi trong sân, không nói gì.
Ý là đây là của người khác cho, sao có thể lại cho lại chứ.
Ông bác Trương lại nhìn xuống, bọng mắt to gần như sắp thõng xuống tới giữa mũi.
Mặt tối sầm lại trầm ngâm một lát, vừa muốn lên tiếng, thím Sở lại nói trước ông ta: “Ông bác xem thử khoai lang khô được không?”
Dường như bà ấy vô cùng khó xử, cắn răng nói: “Cháu cũng không giấu gì ông bác, bây giờ trong nhà chỉ có thể lấy ra khoai lang khô mà thôi, với lại nhiều nhất là một ký, cái khác thì càng không có, có thời gian rảnh cháu còn phải đưa cho bà ngoại một chút.”
Như này còn khiến người ta nói thế nào?
Bà ấy còn chưa đưa lương thực cho bà ngoại, thế mà một người ngoài là ông bác đây lại được trước, ai còn có thể nói bà ấy không đúng chứ.
Được thôi, một ký thì một ký. Hỏi nhà này xong, đợi lát nữa lại đi nhà tiếp theo.
Thím Sở nhịn đau đưa cho một ký khoai lang khô, tiễn ông bác Trương và hai cháu trai của ông ta đi.
Khi Sở Thấm biết được tin tức này là đang thở hổn hà hổn hển, đào bẫy ở sau nhà, thời gian là vừa giữa trưa, cô đã đào bốn cái bẫy.
Cơm nước xong xuôi tiếp tục đào, bây giờ đang đào cái thứ năm.
Cái bẫy này phải được làm kỳ công một chút, không thể giống với cái bẫy trên núi.
Lại nói, mấy cái bẫy trên núi như thế nào rồi? Sở Thấm thầm nghĩ nếu như ngày mai rảnh rỗi thì có thể đi lên núi xem sao.
Cái bẫy ước chừng to như bàn ăn, dưới đáy vẫn cắm cọc tre như cũ, Sở Thấm vẫn muốn nếu như mấy lần rút tuần này có thể rút ra đinh sắt, thì cô sẽ để thêm đinh sắt vào dưới hố.
Sở Thấm không hề khách sáo một chút gì cả, mặc kệ sau khi trộm giẫm lên có chảy máu đầm đìa hay không, có bị uốn ván hay không.
Bẫy vẫn phải đào sâu, độ cao tổng thể cũng bằng chiều cao của bàn ăn, bảo đảm sau khi giẫm xuống sẽ không đơn giản như bị bong gân.
Thời tiết oi ả, ánh mặt trời nóng rực chiếu lên người Sở Thấm, khiến chỗ cổ bị phơi nắng của cô đen đến mức láng bóng.
Cảm nhận được da sắp bị phơi nóng đến mức cháy nắng, sau khi Sở Thấm đào xong cái hố thứ năm đã vội vàng về nhà mang theo mũ rơm đến, sau đó tiếp tục đào.
Đang bắt đầu đào thì Sở Kiến đến.
Sở Thấm ngạc nhiên: “Em đến làm gì, em không đi học hả, chẳng lẽ em trốn học.”
Sở Kiến hét lên: “Em không thèm trốn học, hôm nay được nghỉ, mẹ em kêu em nói với chị, nếu có ai tới tìm chị mượn lương thực, chị tuyệt đối đừng cho mượn, ai cũng đừng cho mượn.”
Sở Thấm ngây người: “Chị biết điều này. Đợi đã, có phải có người đến nhà em mượn lương thực không?”
Sở Kiến hiếu kỳ: “Chị, sao chị biết được?”
Sở Thấm bĩu môi: “Không có ai đến nhà em thì sao bỗng nhiên thím Sở lại dặn chị chuyện này chứ.”
Lại hỏi cậu bé: “Người đến nhà em là ai vậy? Với cả, chị em đâu, lại đi Viện Thanh niên trí thức rồi à?”
Sở Kiến gật đầu: “Chị em làm bài tập ở Viện Thanh niên trí thức, người tới là ông bác của mẹ em.”
Sở Thấm nói lớn: “Vậy chắc chắn rất già.”
E là hôm nay thím Sở của cô phải mất của mới yên. Dù sao cũng là thế hệ ông nội bà nội rồi, lớp người đi trước.
Sở Kiến nói một cách không nghĩ ngợi: “Dù sao mẹ cũng chỉ cho ông ấy một ký khoai lang khô, sau này có đến cũng không cho nữa.”
Nhìn thấy Sở Thấm đang đào hố, cậu bé ngồi xổm ở mép hố, nhìn một lát và tò mò hỏi: “Chị, chị đang làm gì thế?’
Sở Thấm: “Nhích ra một chút, chị đang đào bẫy.”
Mắt Sở Kiến bừng sáng: “Gần nhà chị có có gà rừng, thỏ hoang hở?”
Sở Thấm trợn mắt một cái: “Ai nói bẫy chỉ có thể đi săn động vật, vẫn có thể phòng trộm mà.”
Sở Kiến bỗng chợt hiểu ra: “Cái này của chị là dùng để bắt trộm.”
Sở Thấm tiếp tục đào, nói: “Em đừng nói chuyện này ra ngoài, em là người đầu tiên biết được, sau này nếu ai biết được, chị sẽ kiếm em, em biết chị mà, nếu không khâu miệng em lại thì không thể coi như hoàn toàn không biết.”
Sở Kiến run lên, vội vàng gật đầu. Cậu bé thật sự hơi sợ người chị họ này, rõ ràng lúc trước không hề sợ.
Cậu bé vội vã rời đi ngay, không dám tiếp tục đợi nữa.
Sở Thấm không cảm thấy mệt mỏi, cho nên đào hố xong bèn chạy lên núi.
Cũng không chạy xa lắm, đi thẳng lên núi phía sau. Rừng tre phía sau núi thưa thớt hơn rất nhiều so với hai năm trước, có lẽ nguyên nhân là do người trong thôn đã thường xuyên chặt tre ở đây.
Nhưng tre lớn rất nhanh, đợi mùa màng xong rồi, không tới ba năm, khu rừng tre này lại tươi tốt trở lại.
Ngược lại là khu rừng ở chân núi cửa thôn, còn có hai ngọn đồi trồng đầy cây đều bị đốn trọc lóc, để lộ ra lớp đất trụi lủi.
Sở Thấm đi dạo trong rừng tre, khi nhìn thấy mặt trời có dấu hiệu xuống núi, bèn chặt hai cây tre, kéo cây tre xuống núi về nhà.
Tiếng lá tre xào xạc, trên đường đụng phải Hoàng Đậu Tử cũng đang xuống núi, từ xa xa Sở Thấm đã nhìn thấy anh ta, thế nên trước khi anh ta vẫn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy hình như có thứ gì đó đang động đậy ở trong gùi của anh ta.
Sở Thấm thầm nhủ trong lòng: vận may của Hoàng Đậu Tử vẫn rất tốt.
Vì năm mất mùa đến rồi, nên các động vật đều đã đi vào trong núi sâu theo bản năng, động vật hoang dã ở vòng ngoài núi càng ngày càng ít.
Vào đầu năm, thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy vài con thỏ hoang, bây giờ ngay cả bóng dáng của thỏ hoang cũng không nhìn thấy.
Tại sao Sở Thấm lại không lên núi?
Là bởi vì động vật hoang dã suy giảm, khó tìm, thường xuyên lên núi ba ngày liên tiếp đều không có thu hoạch.
Có lẽ vì cô nhìn chằm chằm, Hoàng Đậu Tử nhận ra có điều không đúng, quay đầu bèn nhìn thấy Sở Thấm đang kéo cây tre.
Biểu cảm anh ta thay đổi, những suy nghĩ thoáng qua trong lòng nhiều lần, cuối cùng vẫn đi về phía Sở Thấm ở bên này, hỏi cô: “Sở Thấm, bây giờ cô vẫn có cách đổi một chút lương thực không?”
Sở Thấm ngạc nhiên: “Muốn đổi?”
Vừa nói, ánh mắt vừa nhìn cái gùi động đậy của anh ta.
Khóe miệng Hoàng Đậu Tử giật giật, thầm nghĩ quả nhiên Sở Thấm đã đoán được.
Anh ta gật đầu dứt khoát: “Vốn dĩ tôi định sau khi về nhà mới hỏi thăm cô, không ngờ lại gặp cô ở trong núi.”
Sở Thấm: “Được thôi, sau khi về nhà anh lại tới tìm tôi.”
Nói xong, kéo cây tre xuống núi trước anh ta một bước.
Ấy thế mà Hoàng Đậu Tử lại nhắc nhở cô một việc, cô gà đã có thể nuôi rồi.
Sở Thấm vừa đi vừa cân nhắc kế hoạch nuôi gà vào năm mất mùa, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn cây tre trên tay.
Nuôi gà à, đương nhiên phải nuôi ở sau đồi.
Nuôi ở sau đồi thì phải làm hàng rào.
Sở Thấm hối hận, sớm biết thì hôm nay trước khi lên núi sẽ đem theo ba lô không gian trống không, chặt nhiều cây tre đem về nhà mới được, đỡ cho cô sau này lại phải lên núi một chuyến.
Về đến nhà, mặt trời đã bắt đầu xuống núi, hoàng hôn đỏ rực giăng nơi chân trời, thật sự rất đẹp, khiến người ta biết được rằng ngày mai lại không có mưa.
Sở Thấm ngồi trong sân, cầm dao ra vót tre.
Hoàng Đậu Tử rất nhanh đã mang theo gì đó đến, hôm nay anh ta đã săn được hai con gà rừng trong núi.
Một con đã chết, chết chưa quá lâu, thịt vẫn còn tươi. Một con khác vẫn còn sống, đang nhảy loạn xạ, Hoàng Đậu Tử sợ để qua đêm thịt không tươi nên chưa giết.
Sở Thấm chỉ vào con đã chết rồi: “Anh chắc chắn ngày mai thịt sẽ không ương thiu sao, nếu ương thiu thì xử lý như nào.”
Hoàng Đậu Tử do dự một lúc, cắn răng, lấy con gà rừng đã chết lại: “Vậy thì tôi bán một con.”
Sở Thấm gật đầu, được thôi, không nguy hiểm là được.
Hoàng Đậu Tử rời khỏi, để gà rừng lại.
Sở Thấm nhìn gà rừng, chép miệng.
Không thể ăn, không thể ăn, mới ăn xương sốt nước tương chưa bao lâu, dù thế nào cũng phải đợi qua nửa tháng sau mới có thể ăn gà.
Cô vót tre thành mũi nhọn, vót hết hai cây tre, vót tre thành năm sáu mươi cây chông tre.
Bầu trời dần tối, Sở Thấm vội vàng cắm chông tre vào trong bẫy trước khi mua cơm, về phần vật che lấp bẫy thì đợi cơm nước xong xuôi mới làm tiếp.
Làm xong những việc này, phủi bụi trên quần áo, Sở Thấm vội vàng ôm hộp cơm chạy đến căng tin.
Lúc mua cơm vừa khéo gặp đội trường Hàn.
Đội trường Hàn đang trò chuyện với thím Tú Hoa ở trong góc tường, căng tin ồn ào huyên náo, Sở Thấm không cố ý nghe.
Chỉ là, khi đã mua cơm xong, xoay người muốn rời đi thì nghe được vài chữ.
“Giải tán… Không có cách tiếp tục, chậm nhất…”
Ánh mắt Sở Thấm bừng sáng, vô cùng ngạc nhiên.
Là muốn giải tán căng tin à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận