Thập Niên 60 Cường Thủ Kiếm Tiền

Chương 407:

Nếu so sánh với cô mỗi người sẽ tức chết, lúc cô liều mạng làm việc thì có thể lấy được mười lăm phần công điểm, thế nhưng lúc Sở Thấm làm việc nhàn nhã vẫn giữ được thành tích lấy mười ba phần công điểm.
Điều này thật sự khiến người ta ganh tỵ.
Chạng vạng, ánh nắng chiều tà đẹp như tơ lụa, để lại một khung cảnh mỹ lệ ở phía chân trời.
Sở Thấm tan làm về nhà, đúng lúc gặp được ba thanh niên trí thức đìi từ phía cửa thôn trở về.
Đội trưởng Hàn cho bọn họ nghỉ ngơi hai ngày để sắp xếp hành lý và mua sắm đồ dùng cần thiết.
Nhìn dáng vẻ này chắc là hôm nay mấy thanh niên trí thức này đã đi lên huyện, bởi vì Sở Thấm nhìn thấy Giang Nhiễm đang xách một cái túi.
Sở Thấm nhìn bọn họ một lần rồi rời đi, trong nhà cô có món xương kho, cô phải nhanh về ăn.
Lú này Giang Nhiễm cũng không biết bản thân vừa gặp người bạn mà ông nội mình từng nhắc đến, cô ấy đang tự hỏi xem có nên chủ động đi tìm Sở Thấm hay không.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô ấy đến đây, vẫn chưa hỏi thăm xem Sở Thấm là ai và nhà ở đâu.
Từ từ hỏi thăm sau vậy, Giang Nhiễm thầm nghĩ như thế.
Hằng ngày, khoảnh khắc Sở Thấm thích nhất chính là lúc về đến nhà.
Lý do rất đơn giản, bởi vì đó là thời điểm cách xa giờ làm việc của ngày hôm sau nhất.
Khi cô đi nhà ăn lấy cơm thì gặp được hai thanh niên trí thức vừa trở về từ thôn Tịnh Thủy và ba thanh niên trí thức mới tới đến lấy cơm.
Sở Thấm gật đầu chào hỏi hai người thanh niên trí thức cũ, cô và bọn họ xem như có quen biết, thỉnh thoảng lúc đọc sách có chỗ nào không hiểu cô sẽ tìm hai người thanh niên trí thức cũ này nhờ giải thích.
Nữ thanh niên trí thức cũ Nguyễn Bạch Vi nhìn theo bóng lưng Sở Thấm rời đi rồi ra hiệu với Giang Nhiễm, cô ấy nói: "Không phải cô hỏi tôi ai là Sở Thấm sao, cô ấy chính là Sở Thấm, cũng là nhân vật nổi tiếng trong thôn."
Giang Nhiễm giật mình nhìn chằm chằm bóng lưng Sở Thấm rời khỏi nhà ăn: "Thì ra là cô ấy."
Sở Thấm bưng hộp cơm về nhà, khẩu phần ăn hôm nay hơi sơ sài, bao gồm cơm độn rau dại ăn kèm cà tím xào đậu que. Sở Thấm đưa hết thức ăn kèm cho Tiểu Bạch, cô còn cho nó thêm một miếng thịt đã nấu chín nhưng không có nước sốt.
"Ăn đi."
Thấy Tiểu Bạch ăn ngon lành, tâm trạng Sở Thấm dần tốt hơn.
Cô bới một bát cơm độn khoai lang đầy vung rồi ăn kèm với rau xào và xương kho, trông cô ăn còn ngon hơn Tiểu Bạch.
Phần xương dùng để nấu món xương kho là xương ống của lợn, còn nước sốt là sốt đậu nành do dì cả của cô cho.
Dì cả Dương là một người biết nấu ăn, tay nghề của bà ấy rất cao, ngay cả làm nước sốt cũng rất giỏi.
Nước sốt do bà ấy làm rất thơm mà không bị mặn.
Khi nấu xương kho, Sở Thấm chỉ cần mua hai muỗng nước sốt lớn là có thể làm cho hương vị của món xương kho tăng lên một cấp.
Bấy giờ thịt đã được ninh nhừ, chỉ cần cắn nhẹ là có thể dễ dàng tách thịt ra, thịt thơm ngào ngạt kết hợp với nước sốt đậm dà tạo nên hương bình tuyệt vời.
Sở Thấm cứ ăn một ngụm thịt rồi một ngụm coqm liếc ngấy thì gấp một ít rau xào hoặc vài miếng củ cải cay ăn kèm.
Nước sốt trên thịt thấm xuống cơm trong bát, áo xung quanh cơm làm cơm cũng thơm mùi nước sốt.
Sở Thấm rất thích trộn nước sốt vào cơm, cô bưng bát lên và mấy cái là ăn hết bát cơm, cô đặt bát xuống cái "cạch", bữa ăn này thật sự làm cô thoả mãn!
Nhưng chưa xong đâu, trong ống xương còn có tủy, đây mới là tinh hoa.
Sở Thấm Thấm hút phần tủy xương thơm ngào ngạt ra, nếu cái nào không hút ra được thì cô sẽ dùng đùa cạy ra.
"Ngon quá!"
Sở Thấm chép miệng, đôi môi bóng nhẫy, cô thở dài thoả mãn.
-
Hôm nay nhóm thanh niên trí thức bới cơm mang về chỗ ở của mình ăn.
Ban đầu hai thanh niên trí thức cũng muốn ăn cơm ở trong nơi ở của mình, nhưng khi đó cả khu nhà của thanh niên trí thức chỉ có hai người bọn họ nên không tiện lắm.
Bây giờ có thêm ba người, có thể tập trung ăn cùng nhau tất nhiên là tốt.
Giang Nhiễm vừa ăn cơm vừa hỏi thăm Nguyễn Bạch Vi về Sở Thấm, cô ấy rất tò mò với nhân vật nổi tiếng này.
Nguyễn Bạch Vi cũng không biết nên miêu tả thế nào, cô ấy suy nghĩ vài giây rồi nói: "Thật ra cô sống ở đây một khoảng thời gian thì sẽ hiểu, cô ấy là một người thích yên tĩnh, ít giao tiếp với người khác."
Tuy Sở Thấm ít trò chuyện với người trong thôn nhưng đề tài về cô thường xuyên xuất hiện.
Việc Sở Thấm đánh bại hai tên trộm, trở thành người dũng cảm nhất thôn hay việc cô đạt được mười lăm phần công điểm, lập nên kỷ lục mới đều là đề tài thường xuyên được nhắc đến.
Giang Nhiễm gật đầu, thầm nghĩ bản thân không nên tùy tiện tìm đến tận nhà thì hơn, bởi vì Sở Thấm là người thích yên tĩnh.
Không biết nhà máy được xây dựng nên như thế nào, khác với thím Sở, mục đích của Sở Thấm là muốn biết một nhà máy quy mô lớn được hình thành ra sao.
Nhưng còn chưa đợi Sở Thấm quyết định có đ hay không thì đội trưởng Hàn sau khi quay về từ công xã đã nói: "Trong thời gian này mọi người cố gắng đừng ra ngoài, nếu bắt buộc phải đi thì nên tìm người đi cùng, tìm theo một người là không đủ, ít nhất phải lập nhóm bốn năm người mới được."
Ban đêm.
Xung quanh sân đập lúa cắm đầy đuốc, ánh sáng từ cây đuốc chiếu khắp sân đập lúa để mọi người có thể quan sát rõ ràng biểu cảm của người xung quanh.
Sở Thấm đảo mắt một vòng, biểu cảm của tất cả mọi người đều nặng nề, vẻ mặt nghiêm túc, đa số người dân đều đoán được nguyên nhân.
Lý do rất đơn giản, là vì có nạn dân xuất hiện.
Đúng vậy, nạn dân vẫn còn ở đó.
Lẽ nào nạn dân không bỏ đi?
Thật ra là phần lớn nạn dân đã bỏ đi rồi, chỉ còn lại một phần nhỏ thôi.
Theo lý mà nói thì chỉ một số ít nạn dân này cũng không làm được việc gì, ngặt nỗi số nạn dân còn lại không phải chỉ có một hai nhóm.
Hiện tại có hơn tám trăm người đang sinh hoạt trên mảnh đất trống đó, đây là nhân tố bất ổn rất lớn.
Đội trưởng Hàn nhíu mày: "Có lẽ những người linh hoạt về thông tin cũng biết, sự kiện ở Hoa Khê vừa xảy ra thì trên huyện đã phái công ăn xuống canh giữ ngay lập tức, có điều khu vực của chúng ta đương núi nhiều, không thể cạnh giữ giống như mấy chỗ có đường lớn, vậy nên mọi người phải cảnh giác hơn."
Sở Thấm: "?"
Cô nhếch môi, trợn mắt tỏ vẻ khó hiểu.
Biết cái gì chứ? Sao ông ấy không nói rõ ràng, cô chẳng hiểu gì cả!
Đúng lúc này, có người lên tiếng hỏi thầy cô: "Đội trưởng, có chuyện gì xảy ra ở Hoa Khê thế?"
Đội trưởng còn chưa kịp trả lời, thím Trương đã lớn tiếng nói: "Vậy mà còn có người không biết ư, ở Hoa Khê có một đứa bé bị mất tích khi đang chơi trước cửa thôn."
Sở Thấm sửng sốt, nói vậy là đứa bé đó đã bị bắt cóc.
"Hả, vậy là có kẻ bắt cóc xuất hiện!" Người nọ ngạc nhiên nói rồi nghĩ thầm sau khi về nhà phải dạy con mình, nếu không có việc gì thì ít ra ngoài thôn, thời gian này có mẹ mìn xuất hiện.
Thím Trương thở dài: "Nói thật, nếu chỉ đơn thuần là bị bắt cóc... thì đã tốt, chỉ sợ đứa bé đó bị ăn thịt thôi, người bị đói thì có thể làm được bất kỳ chuyện gì."
Quan trọng là không ai biết trên đường chạy nạn đã từng có xảy ra chuyện tương tự hay chưa, suy cho cùng tại thời điểm này chẳng có nhà ai dư tiền hay lương thực, mẹ mìn bắt cóc trẻ con để bán cho ai chứ.
Sở Thấm cũng nghĩ thế.
Sắc mặt cô trắng bệch, thật ra cô đã từng gặp phải chuyện giống như vậy.
Kiếp trước, cô từng nhìn thấy một đứa bé bị mang đi, nhưng không phải bị bắt cóc mà chính cha mẹ của đứa bé đã bán nó đi.
Năm ấy bị mất mùa, chẳng những không có lương thực mà còn bị lũ lụt, chính Sở Thấm cũng xém chết đói, ông nội của cô đã chết trong lúc đó.
Tuy kiếp trước cô đã nghe nói nhiều về việc này nhưng bây giờ nghe lại, cô vẫn không thể thích ứng được. Giờ phút này, Sở Thấm cảm thấy bản thân giống như đã quay về kiếp trước, cả người cô lạng đến mức sắp run lên.
Sau khi giải thích xong, đội trưởng Hàn bảo mọi người tan họp.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Sở Thấm bước tới hỏi thím Sở: "Thím cũng biết chuyện này ạ?"
Thím Sở gật đầu, vẻ mặt bà ấy cũng rất tệ: "Sao có thể không biết được chứ, nhưng cháu cũng đừng sợ, người bị bắt có phải bị... hay không cũng chỉ là do người ta suy đoán thời. Thím nghe nói công ăn đã lục soát tất cả các căn nhà ở khu vực đó, nhưng không tìm được gì cả."
Sở Thấm thở phào nhẹ nhõm: "Vậy sau này chúng ta cũng cố gắng không đi ra ngoài."
Thím Sở rầu rĩ gật đầu: "Có lẽ vậy."
Nhưng mà... có một điều Sở Thấm không nói ra, đó là nếu tình trạng này tiếp tục kéo dài, dù bọn họ không đi ra ngoài cũng sẽ có người tìm tới tận nơi.
Những thôn xóm chưa cạn kiệt lương thực chính là con dê béo tốt, có thể thu hút sự chú ý của nhiều người xấu.
Ánh trăng nhạt nhoà, ngôi sao thưa thớt.
Khi Sở Thấm về tới nhà, cô cảm thấy bản thân nắm bắt tin tức quá chậm, lúc bình thường thì không sao, nhưng những lúc như thế này thì việc đó không tốt chút nào.
Nếu cục diện hiện tại đã tới nước này, cô cần phải chuẩn bị sẵn sàng một số chuyện.
Ví dụ như công trình phòng ngự đã bị cô tạm thời bỏ qua một thời gian.
Tết Đoan ngọ vừa qua không lâu, nhưng vì năm này có thiên tài nên không có ai ăn tết Đoan ngọ, ít nhất là không có nhà nào trong thôn tổ chức, bao gồm cả Sở Thấm.
Đừng thấy bây giờ nhà nào cũng có dư lương thực, thật ra số lương thực này chỉ có thể duy trì tới cuối năm là cùng.
Tất nhiên đó là với gia đình bình thường, còn những nhà có của cải như Sở Thấm thì có kể chống đỡ đến cuối năm sau.
Có điều, muốn được như vậy thì cô không tiếp tế cho người khác, nhưng mà dù Sở Thấm còn độc thân thì cô cũng có họ hàng.
Bình thường thím Sở, cậu út Dương và dì cả Dương đều đối xử rất tốt với cô, nếu tình huống đó thật sự xảy ra, chẳng lẽ Sở Thấm có thể trơ mắt nhìn gia đình bọn họ cạn kiệt lương thực sao?
Cho dù cô là người lạnh nhạt thì cũng không thể vô tình đến mức đó.
Sở Thấm đứng trong hầm, cô nhìn kho lúa đầy ắp mà thở dài.
Hôm nay, sau khi tan làm, đội trưởng sắp xếp cho mọi người nghỉ ngơi trong hai ngày tiếp theo, sau khi kiểm kê lương thực trong nhà, Sở Thấm mới đi xuống hầm.
Sở Thấm cầm sổ ghi chép, quan sát vạch đo lúa rồi ghi lại số liệu vào sổ.
Vạch đo lúa này là cô cố ý khắc lên để thuận tiện cho việc đo lường xem lương thực còn lại bao nhiêu.
Mặc dù tính chính xác của nó không quá cao nhưng cũng đủ dùng.
Kiểm kê xong lương thực, cô lại tiếp tục kiểm kê đồ khô và các mặt hàng linh tinh khác.
Đồ đạc trong không gian được kiểm kê cuối cùng, tất cả đều được cô ghi chép lại vào sổ, nhìn từng hàng số liệu, Sở Thấm mới cảm thấy an toàn.
Nhưng cảm giác an toàn này vẫn chưa đủ, Sở Thấm ngồi trong nhà, nhìn trời sắp sáng, cô thầm nghĩ: Nếu muốn an toàn vượt qua ba năm tiếp theo, cách tốt nhất không phải là một mình cô có nhiều lương thực mà là người dân cả thời đều có đầy đủ lương thực.
Ít nhất lượng lương thực phải đảm bảo những người khác mỗi ngày đều ăn được một bữa cơm no ba bốn phần, không bị chết đói.
Nhưng đây là vấn đề với cùng khó giải quyết, Sở Thấm dựa lưng vào ghế trẻ, nhìn trời suy nghĩ.
Nếu cô là đội trưởng Hàn, à không, nếu cô là đội trưởng đương nhiệm thì cô sẽ giải quyết tình cảnh khó khăn này như thế nào?
Sở Thấm nghiêm túc tự hỏi bản thân.
Ẩn sâu trong xương cốt, cô là một người to gan, có thể làm được những việc mà người bình thường không dám làm.
Nếu là cô...
Ánh mắt Sở Thấm sáng lên, cô bất ngờ vỗ vào chân mình.
Nếu cô là đại đội trưởng, cô sẽ trồng thật nhiều lương thực. Tất nhiên loại lương thực mà cô sẽ trồng là loại không cần nộp thuế.
Việc này rất khó thực hiện, bởi vì số lượng đất nông nghiệp được kê khai rõ ràng, bạn trồng bao nhiêu thì phải nộp thuế theo đúng tỉ lệ được quy định.
Có điều, nếu hỏi không trồng lương thực trong thôn thì sao?
Nếu bọn họ trồng trên núi thì thế nào?
Sở Thấm nhớ đến việc năm ngoái mình trồng khoai lang trên núi Hồ Lô, cô không tin diện tích thôn Cao Thụ rộng lớn, đi vào sâu trong núi lại không tìm được vài mảnh đất có thể trồng khoai giống ở núi Hồ Lô.
Càng nghĩ, cô càng cảm thấy đây là cách duy nhất, có lẽ năm nay cô có thể kịp trồng một đợt khoai lang thí điểm.
Nhưng mà cô phải nói thế nào với đội trưởng Hàn đây?
Sở Thấm nhíu mày suy nghĩ, nhiều lúc đội trưởng Hàn rất nghiêm chỉnh, xác suất ông ấy không đồng ý làm như vậy rất cao.
Có thể ông ấy còn trách mắng là việc làm này quá hoang đường.
Trong khoảng thời gian ngắn, Sở Thấm cảm thấy hơi khó xử. Cô cắn môi, quyết định dù kết quả thế nào bản thân cũng phải thử một lần.
Nếu đội trưởng Hàn không đồng ý... thì thôi, đến lúc đói quá tất, nhiên ông ấy sẽ đồng ý.
Trời đất bao la, ăn cơm là lớn nhất.
Rất có thể dáng vẻ hiện tại của những thôn khác chính là dáng vẻ của thôm Cao Thụ vào nửa năm sau.
Sở Thấm nghĩ bản thân có thể dùng tình trạng này làm bằng chứng để khuyên nhủ.
Có điều, việc quan trọng nhất bây giờ không phải là việc này mà là cô phải cải tạo lại nhà mình lần nữa.
Hai con đường đó là đi vòng ra sân sau từ vườn rau và chuồng heo bên cạnh.
Mặc dù cỏ cây ở sân bên cạnh um tùm, nhưng dù cỏ cây có um tùm đến đâu cũng không ngăn cản được người có dã tâm.
Trong phòng, gió chiều xuyên qua cửa sổ thổi vào bên trong, lượn lờ một vòng trong phòng, sau khi mang đến một chút mát mẻ thì lại bay ra ngoài qua cửa sổ.
Sở Thấm ngồi trước bàn đọc sách, trên bàn sách bày biện một ngọn đèn dầu đang tỏa sáng rực rỡ.
Cô còn gắn thêm một chụp đèn thủy tinh cho ngọn đèn dầu, đảm bảo cho dù mở cửa sổ thì cũng sẽ không làm ngọn đèn chập chờn.
Bình gốm hở miệng trên bàn còn cắm một nhành hoa sen, hoa sen này là hôm nay Trương Phi Yến cho cô khi tan làm, cũng không biết được cô ấy đã hái ở đâu.
Hoa sen thơm nhàn nhạt, được lan tỏa bởi gió chiều thổi vào phòng, Sở Thấm ngửi mùi thơm của hoa sen, bất giác cảm thấy thư thái hơn.
Tâm trạng bực bội bộc phát vì nhiệt độ cao của mùa hè dường như đã dần tan biến, trong lồng ngực cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Bởi vì những dồn nén trong lòng đã vơi đi rất nhiều, Sở Thấm bỗng nhiên cảm thấy khoảng thời gian này bản thân đã suy nghĩ tiêu cực.
Sao có thể vì công sức bỏ ra nhiều hơn thu vào mà nản lòng thoái chí chứ, hiện giờ có một đống người còn thê thảm hơn cô nhiều.
Đi hỏi thăm những nạn dân không chịu rời đi kia, bọn họ muốn làm ruộng không?
Đương nhiên muốn, bọn họ nằm mơ vẫn mơ có ruộng. Cho dù vất vả khổ sở đến ngày mùa thu hoạch chẳng có được bao nhiêu lương thực, nhưng bây giờ là lúc một nắm lương thực cũng có thể cứu mạng, Sở Thấm cảm thấy bản thân thật sự không thể xem thường những lương thực này.
Haizz! Cô vẫn thấy hơi ngạo mạn rồi!
Hết cách rồi, hai năm trước gieo hạt là có thể thu hoạch, ngày tháng lên núi không về trắng tay đã khiến cô quen rất nhiều thói xấu.
Sở Thấm suy nghĩ lại kỹ càng, trong lòng tự nhủ không thể phạm sai lầm như này nữa.
Quả nhiên, buổi tối yên tĩnh chính là thời điểm tốt để kiểm điểm bản thân.
Một lát sau, Sở Thấm chống cằm, nhấc bút lên bắt đầu vẽ sơ đồ của nhà mình lên giấy dưới ngọn đèn ấm áp.
Con đường vào nhà ở sân trước đã bị ngăn chặn, chỉ có sân sau vẫn phải quy hoạch thêm.
Nếu như rảnh rỗi, đương nhiên sân sau cũng xây tường rào bao quanh là tốt nhất.
Nhưng bây giờ không thể so với trước đây, nhà cô, không, nói đúng ra cho dù là nhà của ai thì mọi hành động đều bị người ta chú ý.
Người dân trong thôn giống như chim sợ cung tên, Sở Thấm muốn xây tường rào mà không nhờ sự trợ giúp của ba lô không gian thì phải lên núi vác đá, như này thì phải vác đến năm nào chứ.
Thế nên, đôi mắt Sở Thấm chuyển động, dùng hết sức gạch bỏ ba chữ “xây tường rào” trên giấy.
Vậy thì chỉ còn lại đào bẫy thôi.
Cô cắn đầu bút, đột nhiên đứng dậy, bưng đèn dầu đi ra cửa xem xét.
Đi đến sân sau, đứng ở con đường nhỏ thông đến phía chuồng heo, Sở Thấm trầm ngâm một lát.
Chờ chút, có thể cô không xây được tường rào, nhưng mà có thể dựng một hàng rào cây táo na.
Đây là tường phòng ngự tự nhiên, có đôi khi có thể tốt hơn nhiều so với tường rào, tương đương với một tường rào biết đâm người.
Cứ như vậy, cả cái sân của mình sẽ ở bên trong cây táo na.
Cô càng nghĩ mắt càng bừng sáng, giận vì không thể quay lại đầu năm, khi đó sẽ cấy ghép cây táo na ở xung quanh sân sau.
Nhưng mà bây giờ cũng không muộn, cây táo na này của cô là giống tốt, sau khi cấy ghép cũng sẽ không chết, cũng lớn rất nhanh. Nếu không phải lúc nào Sở Thấm cũng cắt tỉa, e là cây táo na ngoài hàng rào sân trước đã chèn ép, đè chết những thực vật khác, vươn cành của mình ra tới tận trên sườn núi rồi.
Thế nhưng, cây táo na có nặng thì vẫn phải đào bẫy.
Sở Thấm hứng thú bừng bừng, nhân lúc có ánh trăng, quan sát một vòng sân sau một cách kỹ lưỡng, cuối cùng quyết định chọn vài vị trí.
Cô trở về phòng, khoanh đánh dấu vị trí trên sơ đồ, suy nghĩ một lúc, lại khoanh thêm hai chỗ.
Ừm, tổng cộng tám cái bẫy.
Cô không tin nếu như có người đến, có thể vượt qua tất cả bẫy một cách hoàn hảo, đi thẳng tới sân sau!
Đây coi như đã dốc bầu tâm sự, bây giờ Sở Thấm mới yên tâm lên giường đi ngủ.
Một đêm không mộng mị, tỉnh lại đã là sáng sớm, khoảng thời gian này cô hiếm khi được ngủ ngon như thế.
Hôm sau.
Tối hôm qua, sự việc của đội trường Hàn đã dẫn tới chấn động dữ dội ở trong thôn, nhưng khi Sở Thấm biết được buổi sáng hôm nay trong thôn Lưu Lý có người tới cửa tìm bạn bè tốt mượn lương thực, sự kinh ngạc trong lòng càng tăng thêm.
“Thôn Lưu Lý đã đạt đến giới hạn rồi.” Sở Thấm mang theo nửa giỏ bí đỏ khô đến nhà thím Sở, nói thầm trong lòng.
Lần thứ hai công xã cũng cho, chỉ là không cho nhiều, bây giờ công xã còn không nuôi nổi mình lấy đâu còn có thể trợ giúp bọn họ chứ.
Vậy nên lần thứ ba, thôn Lưu Lý không thể nào lại mượn thêm lương thực.
Bị mượn lương thực là nhà họ Tạ. Châu Liên, chị của anh em nhà họ Châu đến nhà Sở Thấm trộm lương thực vào lần trước chính là con dâu nhà họ Tạ.
Mà người đến mượn lương thực là cha mẹ nhà họ Châu, từ sau khi hai con trai bị đưa đến nông trường, cuộc sống của hai người bọn họ thế mà lại tốt hơn rất nhiều!
Thật sự là khiến người ta bị sốc.
Khi hai anh em sinh đôi của nhà họ Châu còn ở, cha mẹ nhà họ Châu phải bớt ăn bớt mặc, nhường đồ ăn ngon lại cho hai anh em ăn.
Ví dụ như trứng gà, trong nhà có hai quả trứng gà thì sẽ là hai anh em ăn, có ba quả bốn quả thì vẫn là hai anh em ăn.
Bây giờ thì sao, toàn bộ đều vào trong miệng của hai người già.
Về phần để dành tiền, cũng không để dành nữa.
Lúc trước để dành là vì tiền sính lễ, thế nhưng đã vào nông trường, đợi đến lúc ra khỏi nông trường e là đã hơn ba mươi, làm sao còn có thể tương xứng với cô gái có điều kiện tốt, thậm chí là điều kiện tương đồng.
Đến lúc đó gặp được một cô gái đã kết hôn với người ta hai ba lần cũng coi như là trèo cao rồi.
Thế nhưng, những điều này đều không phải là nguyên nhân chính, quan trọng nhất là nuôi con để cậy nhờ lúc về già.
Hầu hết người nông thôn nuôi con đều có cách nghĩ này, bây giờ con trai của bọn họ không ở bên cạnh, vậy thì khi về già phải tự mình nuôi chính mình rồi.
Đã bước vào giai đoạn tuổi xế chiều, cha mẹ nhà họ Châu cảm nhận sâu sắc việc phải đối tốt với bản thân một chút, nếu không hai năm là đã ra đi rồi, như vậy thì đời này của mình cũng quá thiệt thòi rồi.
Đừng nói, có rất nhiều người đồng tình với cách nghĩ này.
Đến từng tuổi này rồi, chắc chắn phải tận hưởng thú vui trước mắt.
Cha mẹ nhà họ Châu có thể cầm cự lâu như vậy mới đến mượn lương thực, thật ra vẫn coi như khiến nhà họ Tạ khâm phục.
Nhà họ Tạ có cho mượn hay không? Những người thân thích khác có thể không cho mượn, nhưng cha mẹ nhà họ Châu thật sự vẫn cho đôi vợ chồng già mượn một chút.
Sở Thấm vẫn rất buồn bực đối với việc này, sau khi nghe được tin tức này bèn hỏi thím Sở: “Không phải đội trường Hàn nói trông kỹ cái miệng của bản thân, có thể không mượn thì đừng mượn sao?”
Thím Sở chọc cô: “Đồ ngốc, có cho mượn hay không cũng phải xem thử người mượn là ai. Bây giờ cha mẹ nhà họ Châu chỉ có một cô con gái là Châu Liên, hai ông bà đều không có anh chị em thân cận, trong bụng Châu Liên hiện đang mang thai, không cho mượn thì khiến Châu Liên nhìn cha mẹ đang sống phải chết đói sao, không thể nào, danh tiếng của nhà họ Tạ cũng sẽ khó nghe.”
Sở Thấm bĩu môi: “Lúc này rồi mà chú út nhà họ Tạ còn để người ta mang thai, cũng thực sự là… chậc.”
Thím Sở nhướng mày: “Con gái à, nói những điều này làm gì, có thể mang thai thì có thể sinh.”
Sở Thấm tự nhủ trong lòng, nếu thật sự như vậy, trên đời tại sao lại có từ phá thai chứ.
Thế nhưng cô không nói ra, lỡ như để người ta nghe được những lời xúi quẩy như này thì sẽ không tốt.
Nhà họ Tạ là nhà đầu tiên bị mượn lương thực, xế chiều hôm đó, người mượn lương thực nhà thứ hai đã xuất hiện.
Vượt ngoài dự tính, buổi sáng thím Sở còn đang hóng chuyện, thì buổi chiều chuyện đã rơi vào đầu mình.
Buổi chiều, vẻ mặt thím Sở hơi cứng đờ, nhìn ông bác của mình.
Ông bác này của bà ấy họ Trương, là anh em của bà nội bà ấy, sống ở thôn Lưu Lý, bình thường ít khi qua lại.
Ông bác Trương đã lớn tuổi lắm rồi, người gần chín mươi lại ngồi khóc ở trong sân nhà bà ấy, nước mắt nước mũi tèm lem, khóc lóc kể lể: “Cháu gái à, nếu có thể chống đỡ, ông bác cũng sẽ không tới tìm một người bề dưới là cháu, trước hết cho ông bác mượn 6, à không, 4 ký là được. Người già chưa chết như ông bác này có thể ăn vỏ cây du để cầm cự, nhưng con trai nhỏ của em trai cháu còn chưa tròn một tuổi, thật sự không thể ăn vỏ cây du.”
Thím Sở: “…”
4 ký là được? Nghe có vẻ phải là ngũ cốc tinh chế.
Khóe miệng bà ấy giật giật, nửa dưới khuôn mặt thì cười, nửa trên khuôn mặt lại nghiêm nghị, nói: “Ông bác, không giấu gì ông bác, bây giờ nhà chúng cháu cũng không giàu có gì.”
4 ký vẫn có thể lấy ra được nhưng dựa vào cái gì chứ.
Mình là bề dưới, không sai, nhưng ông bác tới tìm tôi, rõ ràng đang ức hiếp tôi vì là bề dưới, ỷ lớn hiếp bé. Nếu không, tại sao không đi tìm hai đứa con gái đã đi lấy chồng của ông bác, không đi tìm một người thân thích khác ở trong thôn Cao Thụ.
Ông bác Trương không khỏi liếc nhìn bí đỏ khô đang phơi trong sân, không nói gì.
Ý là đây là của người khác cho, sao có thể lại cho lại chứ.
Ông bác Trương lại nhìn xuống, bọng mắt to gần như sắp thõng xuống tới giữa mũi.
Mặt tối sầm lại trầm ngâm một lát, vừa muốn lên tiếng, thím Sở lại nói trước ông ta: “Ông bác xem thử khoai lang khô được không?”
Dường như bà ấy vô cùng khó xử, cắn răng nói: “Cháu cũng không giấu gì ông bác, bây giờ trong nhà chỉ có thể lấy ra khoai lang khô mà thôi, với lại nhiều nhất là một ký, cái khác thì càng không có, có thời gian rảnh cháu còn phải đưa cho bà ngoại một chút.”
Như này còn khiến người ta nói thế nào?
Bà ấy còn chưa đưa lương thực cho bà ngoại, thế mà một người ngoài là ông bác đây lại được trước, ai còn có thể nói bà ấy không đúng chứ.
Được thôi, một ký thì một ký. Hỏi nhà này xong, đợi lát nữa lại đi nhà tiếp theo.
Thím Sở nhịn đau đưa cho một ký khoai lang khô, tiễn ông bác Trương và hai cháu trai của ông ta đi.
Khi Sở Thấm biết được tin tức này là đang thở hổn hà hổn hển, đào bẫy ở sau nhà, thời gian là vừa giữa trưa, cô đã đào bốn cái bẫy.
Cơm nước xong xuôi tiếp tục đào, bây giờ đang đào cái thứ năm.
Cái bẫy này phải được làm kỳ công một chút, không thể giống với cái bẫy trên núi.
Lại nói, mấy cái bẫy trên núi như thế nào rồi? Sở Thấm thầm nghĩ nếu như ngày mai rảnh rỗi thì có thể đi lên núi xem sao.
Cái bẫy ước chừng to như bàn ăn, dưới đáy vẫn cắm cọc tre như cũ, Sở Thấm vẫn muốn nếu như mấy lần rút tuần này có thể rút ra đinh sắt, thì cô sẽ để thêm đinh sắt vào dưới hố.
Sở Thấm không hề khách sáo một chút gì cả, mặc kệ sau khi trộm giẫm lên có chảy máu đầm đìa hay không, có bị uốn ván hay không.
Bẫy vẫn phải đào sâu, độ cao tổng thể cũng bằng chiều cao của bàn ăn, bảo đảm sau khi giẫm xuống sẽ không đơn giản như bị bong gân.
Thời tiết oi ả, ánh mặt trời nóng rực chiếu lên người Sở Thấm, khiến chỗ cổ bị phơi nắng của cô đen đến mức láng bóng.
Cảm nhận được da sắp bị phơi nóng đến mức cháy nắng, sau khi Sở Thấm đào xong cái hố thứ năm đã vội vàng về nhà mang theo mũ rơm đến, sau đó tiếp tục đào.
Đang bắt đầu đào thì Sở Kiến đến.
Sở Thấm ngạc nhiên: “Em đến làm gì, em không đi học hả, chẳng lẽ em trốn học.”
Sở Kiến hét lên: “Em không thèm trốn học, hôm nay được nghỉ, mẹ em kêu em nói với chị, nếu có ai tới tìm chị mượn lương thực, chị tuyệt đối đừng cho mượn, ai cũng đừng cho mượn.”
Sở Thấm ngây người: “Chị biết điều này. Đợi đã, có phải có người đến nhà em mượn lương thực không?”
Sở Kiến hiếu kỳ: “Chị, sao chị biết được?”
Sở Thấm bĩu môi: “Không có ai đến nhà em thì sao bỗng nhiên thím Sở lại dặn chị chuyện này chứ.”
Lại hỏi cậu bé: “Người đến nhà em là ai vậy? Với cả, chị em đâu, lại đi Viện Thanh niên trí thức rồi à?”
Sở Kiến gật đầu: “Chị em làm bài tập ở Viện Thanh niên trí thức, người tới là ông bác của mẹ em.”
Sở Thấm nói lớn: “Vậy chắc chắn rất già.”
E là hôm nay thím Sở của cô phải mất của mới yên. Dù sao cũng là thế hệ ông nội bà nội rồi, lớp người đi trước.
Sở Kiến nói một cách không nghĩ ngợi: “Dù sao mẹ cũng chỉ cho ông ấy một ký khoai lang khô, sau này có đến cũng không cho nữa.”
Nhìn thấy Sở Thấm đang đào hố, cậu bé ngồi xổm ở mép hố, nhìn một lát và tò mò hỏi: “Chị, chị đang làm gì thế?’
Sở Thấm: “Nhích ra một chút, chị đang đào bẫy.”
Mắt Sở Kiến bừng sáng: “Gần nhà chị có có gà rừng, thỏ hoang hở?”
Sở Thấm trợn mắt một cái: “Ai nói bẫy chỉ có thể đi săn động vật, vẫn có thể phòng trộm mà.”
Sở Kiến bỗng chợt hiểu ra: “Cái này của chị là dùng để bắt trộm.”
Sở Thấm tiếp tục đào, nói: “Em đừng nói chuyện này ra ngoài, em là người đầu tiên biết được, sau này nếu ai biết được, chị sẽ kiếm em, em biết chị mà, nếu không khâu miệng em lại thì không thể coi như hoàn toàn không biết.”
Sở Kiến run lên, vội vàng gật đầu. Cậu bé thật sự hơi sợ người chị họ này, rõ ràng lúc trước không hề sợ.
Cậu bé vội vã rời đi ngay, không dám tiếp tục đợi nữa.
Sở Thấm không cảm thấy mệt mỏi, cho nên đào hố xong bèn chạy lên núi.
Cũng không chạy xa lắm, đi thẳng lên núi phía sau. Rừng tre phía sau núi thưa thớt hơn rất nhiều so với hai năm trước, có lẽ nguyên nhân là do người trong thôn đã thường xuyên chặt tre ở đây.
Nhưng tre lớn rất nhanh, đợi mùa màng xong rồi, không tới ba năm, khu rừng tre này lại tươi tốt trở lại.
Ngược lại là khu rừng ở chân núi cửa thôn, còn có hai ngọn đồi trồng đầy cây đều bị đốn trọc lóc, để lộ ra lớp đất trụi lủi.
Sở Thấm đi dạo trong rừng tre, khi nhìn thấy mặt trời có dấu hiệu xuống núi, bèn chặt hai cây tre, kéo cây tre xuống núi về nhà.
Tiếng lá tre xào xạc, trên đường đụng phải Hoàng Đậu Tử cũng đang xuống núi, từ xa xa Sở Thấm đã nhìn thấy anh ta, thế nên trước khi anh ta vẫn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy hình như có thứ gì đó đang động đậy ở trong gùi của anh ta.
Sở Thấm thầm nhủ trong lòng: vận may của Hoàng Đậu Tử vẫn rất tốt.
Vì năm mất mùa đến rồi, nên các động vật đều đã đi vào trong núi sâu theo bản năng, động vật hoang dã ở vòng ngoài núi càng ngày càng ít.
Vào đầu năm, thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy vài con thỏ hoang, bây giờ ngay cả bóng dáng của thỏ hoang cũng không nhìn thấy.
Tại sao Sở Thấm lại không lên núi?
Là bởi vì động vật hoang dã suy giảm, khó tìm, thường xuyên lên núi ba ngày liên tiếp đều không có thu hoạch.
Có lẽ vì cô nhìn chằm chằm, Hoàng Đậu Tử nhận ra có điều không đúng, quay đầu bèn nhìn thấy Sở Thấm đang kéo cây tre.
Biểu cảm anh ta thay đổi, những suy nghĩ thoáng qua trong lòng nhiều lần, cuối cùng vẫn đi về phía Sở Thấm ở bên này, hỏi cô: “Sở Thấm, bây giờ cô vẫn có cách đổi một chút lương thực không?”
Sở Thấm ngạc nhiên: “Muốn đổi?”
Vừa nói, ánh mắt vừa nhìn cái gùi động đậy của anh ta.
Khóe miệng Hoàng Đậu Tử giật giật, thầm nghĩ quả nhiên Sở Thấm đã đoán được.
Anh ta gật đầu dứt khoát: “Vốn dĩ tôi định sau khi về nhà mới hỏi thăm cô, không ngờ lại gặp cô ở trong núi.”
Sở Thấm: “Được thôi, sau khi về nhà anh lại tới tìm tôi.”
Nói xong, kéo cây tre xuống núi trước anh ta một bước.
Ấy thế mà Hoàng Đậu Tử lại nhắc nhở cô một việc, cô gà đã có thể nuôi rồi.
Sở Thấm vừa đi vừa cân nhắc kế hoạch nuôi gà vào năm mất mùa, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn cây tre trên tay.
Nuôi gà à, đương nhiên phải nuôi ở sau đồi.
Nuôi ở sau đồi thì phải làm hàng rào.
Sở Thấm hối hận, sớm biết thì hôm nay trước khi lên núi sẽ đem theo ba lô không gian trống không, chặt nhiều cây tre đem về nhà mới được, đỡ cho cô sau này lại phải lên núi một chuyến.
Về đến nhà, mặt trời đã bắt đầu xuống núi, hoàng hôn đỏ rực giăng nơi chân trời, thật sự rất đẹp, khiến người ta biết được rằng ngày mai lại không có mưa.
Sở Thấm ngồi trong sân, cầm dao ra vót tre.
Hoàng Đậu Tử rất nhanh đã mang theo gì đó đến, hôm nay anh ta đã săn được hai con gà rừng trong núi.
Một con đã chết, chết chưa quá lâu, thịt vẫn còn tươi. Một con khác vẫn còn sống, đang nhảy loạn xạ, Hoàng Đậu Tử sợ để qua đêm thịt không tươi nên chưa giết.
Sở Thấm chỉ vào con đã chết rồi: “Anh chắc chắn ngày mai thịt sẽ không ương thiu sao, nếu ương thiu thì xử lý như nào.”
Hoàng Đậu Tử do dự một lúc, cắn răng, lấy con gà rừng đã chết lại: “Vậy thì tôi bán một con.”
Sở Thấm gật đầu, được thôi, không nguy hiểm là được.
Hoàng Đậu Tử rời khỏi, để gà rừng lại.
Sở Thấm nhìn gà rừng, chép miệng.
Không thể ăn, không thể ăn, mới ăn xương sốt nước tương chưa bao lâu, dù thế nào cũng phải đợi qua nửa tháng sau mới có thể ăn gà.
Cô vót tre thành mũi nhọn, vót hết hai cây tre, vót tre thành năm sáu mươi cây chông tre.
Bầu trời dần tối, Sở Thấm vội vàng cắm chông tre vào trong bẫy trước khi mua cơm, về phần vật che lấp bẫy thì đợi cơm nước xong xuôi mới làm tiếp.
Làm xong những việc này, phủi bụi trên quần áo, Sở Thấm vội vàng ôm hộp cơm chạy đến căng tin.
Lúc mua cơm vừa khéo gặp đội trường Hàn.
Đội trường Hàn đang trò chuyện với thím Tú Hoa ở trong góc tường, căng tin ồn ào huyên náo, Sở Thấm không cố ý nghe.
Chỉ là, khi đã mua cơm xong, xoay người muốn rời đi thì nghe được vài chữ.
“Giải tán… Không có cách tiếp tục, chậm nhất…”
Ánh mắt Sở Thấm bừng sáng, vô cùng ngạc nhiên.
Là muốn giải tán căng tin à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận