Thập Niên 60 Cường Thủ Kiếm Tiền

Chương 499:

Nhân viên bán hàng gật đầu, không có sức lực gì mà dùng vỉ ruồi để xua ruồi muỗi, thực sự không hiểu sao trời lạnh như vậy mà còn có ruồi.
Cô ta ngước mắt nhìn Sở Thấm, lại nói thêm: “Nhưng cô là người ở huyện chúng ta hay là công xã, nếu là công xã thì đi cũng vô ích thôi, bởi vì phiếu lương thực bây giờ không mua được lương thực, phải dùng sổ lương thực mới được.”
Sở Thấm không hiểu: “Như vậy sao, vậy đồng chí, cô bảo lương phiếu trên tay chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Nhân viên bán hàng chỉ chỉ ngoài cửa: “Vẫn là cửa hàng bán lẻ Thóc dầu, đến đó đổi phiếu lương thực có thời hạn dài hơn.
Sở Thấm như có điều suy nghĩ, gật đầu: “Cảm ơn nhé.”
Nói xong, cô rẽ đến một nơi bán giày.
Cô đi đến bên cạnh chỗ kệ hàng, ngẩng đầu một cái, nhìn thấy lông mày người trước mắt hơi nhướng lên, có chút kinh ngạc, là xưởng phó đang được săn đón bỏng tay gần đây của công xã.
Anh đang làm gì vậy?
Anh đang mua giày.
Sở Thấm nhìn vẫn còn mấy đôi, cũng yên tâm hơn, duỗi tay tìm xem có size giày của mình không.
Có thật nè, thế là Sở Thấm lại kiểm tra xem chất lượng, sau khi thấy không có vấn đề gì thì cầm lên tay.
Đôi giày này chỉ cần dùng hai phiếu công nghiệp, trên tay cô còn thừa một phiếu.
Sở Thấm lại suy đi tính lại, không mua xà phòng, mà sẽ mua xà phòng thơm.
Không còn cách nào nữa, mùa đông đến rồi, năm nay lại cực kỳ thiếu nước. Lúc ở nhà Máo Đông cô sẽ không ngày nào cũng tắm rửa, mà là cách mấy ngày mới tắm,
Cứ như vậy, khi tắm không thể chỉ xoa xoa qua loa là được, xà bông thơm này vẫn nên dùng.
Sở Thấm mua hai miếng, sau đó đến quầy hàng trả tiền.
Cô ra khỏi cửa, lúc này Kỷ Cánh Diêu cũng mua đồ xong xuôi, thanh toán tiền rồi ra ngoài.
Sở Thấm đi là cửa hàng bán lẻ Thóc dầu, sau khi đi được một đoạn đường thì cô phát hiện có hơi bất thường, quay đầu nhìn một cái, sau lưng không phải là người đi theo sao!
Ai đi theo? Kỷ Cánh Diêu đi theo.
Sở Thấm nhíu mày, chỉ nghi ngờ mà nhìn anh mấy cái, không dừng lại mà tiếp tục đi.
Đổi phiếu quan trọng, để ý anh ta làm gì.
*
Trong lòng Kỷ Cánh Diêu nghĩ Sở Thấm vẫn rất cẩn thận.
Anh cũng không phải là cố ý đi theo Sở Thấm, mà là anh cũng phải đi đổi phiếu lương thực mới.
Đoạn hội thoại của Sở Thấm và nhân viên bán hàng trái lại đã nhắc nhở anh, thật không dễ dàng gì mới đến huyện một chuyến, đúng thật là nên đổi sớm đi cho an tâm.
Cửa hàng bán lẻ Thóc dầu cách xã cung ứng có hơi xa, với xã cung ứng gần như là hai hướng hoàn toàn ngược nhau, cho dù là đường nhỏ bước đi nhanh thì cũng cần đến thời gian gần mười phút.
Cửa hàng bán lẻ Thóc dầu mới mở và xã cung ứng không thuộc cùng một bộ phận, cho nên nó cũng không từ trong xã cung ứng độc lập mà đi ra được.
Nó thuộc về bộ phận nào?
Thuộc về văn phòng quản lý thóc.
Nói lời thật lòng, vị trí trong văn phòng quản lý thóc quả thật là vị trí trong mơ của Sở Thấm, nơi này chính là nơi để nộp thuế thóc của mỗi công xã trong huyện, nơi cuối cùng cần đến.
Nó không những quản lý lương thực được thu hoạch, mà còn quản lý việc chia lương thực.
Chuyện mua bán lương thực và dầu lúc trước của xã cung ứng trong huyện đều là do văn phòng quản lý thóc đưa, bây giờ bởi vì nguyên nhân thiên tai, người trong nông thôn từ bỏ, có núi có đất, có khả năng sống tiếp cao hơn người trong huyện.
Nhưng người trong huyện không ruộng không đất, chỉ có thể dựa vào phiếu lương thực và sổ lương thực.
Vì để cho càng nhiều người có thể sống sót, không quan tâm là trong thành phố hay là trong huyện, dứt khoát trước tiên đều tạm ngừng hết phiếu lương thực, mua lương thực nhất định phải dùng sổ lương thực, mà sổ lương thực chỉ có người trong huyện mới có.
Kiểu làm này cũng không phải là mặc kệ người nông thôn, thật ra sau đợt thu hoạch ngũ cốc mùa thu, trong công xã có mấy thôn thật sự khó mà sống sót đã có lương thực cứu tế phát ra rồi. Mặc dù không nhiều nhưng có thể cứu mạng, cũng không biết là làm thế nào mà dồn ra được.
Sở Thấm gần đến cửa hàng bán lẻ Thóc dầu, vô thức mà quay đầu nhìn, vị xưởng phó kia quả nhiên vẫn còn theo sau lưng.
Nửa đoạn đường sau cô đã đoán đường, xưởng phó có lẽ cũng là đến để đổi phiếu lương thực.
Hai người một trước một sau đi đến cửa ra vào của cửa hàng bán lẻ, nhìn thấy cửa ra vào có sáu, bảy người đang xếp hàng.
Mà bên cạnh có nhà gỗ một tầng diện tích khá lớn, vẫn chưa treo bảng tên, nhưng nhìn từng thùng thóc ở bên trong cũng có thể nhìn ra được, đây là cửa hàng bán lẻ thóc dầu.
Sở Thấm tự giác đứng chờ sau hàng, Kỷ Cánh Diêu cũng giống như vậy.
Người xếp hàng chậm rãi di chuyển.
Theo hướng mặt trời về phía tây, ánh nắng dần dần rời khỏi khu vực của Sở Thấm, cô cũng tiến về phía trước.
Lúc sắp đến lượt cô, cô móc phiếu lương thực ở trong túi ra.
Không bao lâu đã đến lượt của Sở Thấm.
Chỗ đổi phiếu lương có một quầy hàng, người đứng quầy không nói nhiều lời trực tiếp đưa phiếu lương thực.
“Hai phiếu lương thực tháng hai năm sau đến hạn, tổng cộng… Năm cân bốn lạng đúng không?” Người đứng quầy hỏi xác nhận.
Sở Thấm: “Đúng.”
“Có phiếu dầu không, phiếu dầu cũng đổi ở đây.” Người đứng quầy rất có trách nhiệm, lần nữa hỏi thêm.
Sở Thấm lắc đầu: “Không có.”
Nói xong, người đứng quầy cực kỳ nhanh chóng đưa hai tấm phiếu lương thực mới cho Sở Thấm, hình như là mới in ra, một phiếu ba cân, một phiếu hai cân năm lạng, sau khi cầm đến tay thì một mùi mực in xông thẳng lên mũi.
Sở Thấm sau khi lấy được thì tự giác đi ra, lúc quay người tầm mắt thoáng nhìn….
Hô! Xưởng phó đúng là xưởng phó, một xấp phiếu.
Cô lập tức thả chậm bước chân, chỉ thấy người đứng quầy không nhịn được mà sửng sốt trong phút chốc, sau đó mới nhận lấy phiếu bắt đầu đếm.
“Anh là quân nhân?” Người đứng quầy hỏi.
Kỷ Cánh Diêu: “Quân nhân giải ngũ.”
Người đứng quầy gật đầu, tỏ ra là đã hiểu: “Chẳng trách lại có nhiều phiếu lương thwujc phiếu dầu lưu động của quân nhân như vậy. Đồng chí, phiếu lương thwujc phiếu dầu này của cậu có thể trực tiếp mua bộ phận, bây giờ có cần mua không?”
Kỷ Cánh Diêu thật sự không biết là còn có thể như vậy, nếu biết từ sớm thì anh đã sớm mang đến quân dụng rồi.
Anh gật đầu: “Có thể mua được thì mua hết vậy.”
Thế là một người đứng quầy khác đến đây hỗ trợ.
Không bao lâu, đi chậm ung dung đã nhìn thấy kdc mang theo hai túi lương thực không biết là lương thực gì ra ngoài.
Cô có hơi ngưỡng mộ, cô cảm thấy anh chắc chắn có đổi dầu, phiếu dầu của người ta còn dễ dùng hơn sổ lương thực đấy.
Nhưng sự ngưỡng mộ này sao vài phút đã biến mất rồi, dù sao thì hàng tồn của nhà mình phong phú, trừ hạt cải dầu hơi ít một chút ra, cô cũng không thiếu những vật dụng thiết yếu khác,
Bước chân của Kỷ Cánh Diêu dài lớn, rất nhanh đã bắt kịp Sở Thấm.
Chỉ là khiến Sở Thấm không ngờ được, Kỷ Cánh Diêu lại biết cô.
“Cô tên là Sở Thấm.” Kỷ Cánh Diêu nói.
Sở Thấm đang suy nghĩ xem nên đến đâu làm chút hạt cải dầu suýt chút nữa bị doạ cho giật mình, quay đầu nhìn anh, sau đó gật đầu rồi tiếp tục đi.
Anh nói: “Tôi tên Kỷ Cánh Diêu, là người ở công xã Lạc Thuỷ.”
Trong lòng Sở Thấm thầm nghi ngờ, nhưng trên mặt không biểu hiện ra, cuối cùng cũng cất lời: “Tôi biết, anh còn là xưởng phó của nhà máy cơ khí, trong Dương Tử Câu của chúng tôi cũng truyền khắp nơi rồi.”
Kỷ Cánh Diêu: “Tôi nghe nói cô đã từng làm việc mấy tháng trong nhà máy thép ở thành phố?”
Thật ra điều anh muốn hỏi ngược lái không phải là chuyện này.
Chuyện anh muốn hỏi là, Sở Thấm có thật sự là một người có thể một mình đấu với mấy người đàn ông trai tráng hay không.
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân dì Lan từng giới thiệu Sở Thấm với anh, vào lúc người khác nhắc đến Sở Thấm, Kỷ Cánh Diêu sẽ luôn chú ý nhiều hơn một chút.
Sở Thấm cũng là người nổi tiếng ở gần rồi.
Ba chuyện nổi tiếng nhất là:
Một là, năng lực lấy hết công điểm, người ta nói trong công việc này cô là người vô địch thủ toàn huyện.
Hai là, năng lực một mình bắt hai tên trộm, chuyện này trở thành chủ đề mới hay được nhắc đến của người dân gần đó rồi.
Phàm là nhắc đến cô gái nhà nào đỉnh cao nhất, Sở Thấm lúc nào cũng phải bị lôi ra so sánh.
Kỷ Cánh Diêu từ đó mà nghe được chuyện Sở Thấm không chỉ bắt hai tên trộm là trai, còn đánh anh em nhà người ta đến mức thừa sống thiếu chết.
Anh vô cùng bội phục, không cảm thấy người ta ngang ngược ở chỗ nào cả.
Ba là, năng lực giơ dao chặt chém của cô, mấy tên trộm ngô trong thôn đến một tên chém một tên… Dù sao thì chỉ cần dính đến trên tay cô thì đều bị cô dùng dao chém hết.
Chuyện này càng khiến cho danh tiếng của Sở Thấm trở nên không tốt lắm.
Đặc biệt là người nhà của mấy tên bị chém kia truyền ra, hành vi như vậy của Sở Thấm thậm chí bị người khác nói là cực kỳ độc ác.
Nhưng Kỷ Cánh Diêu cảm thấy chém thế là đúng.
Đồng thời còn đúc kết ra ba điểm cực tốt của Sở Thấm là, đủ ác đủ quả quyết, còn có cách chém đủ tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận