Thập Niên 60 Cường Thủ Kiếm Tiền

Chương 601:

Ồ, thì ra là vậy.
Thế thì không sao, bởi vì trường học mới khai giảng gần đây.
Cậu út Dương suy tư: “Trường học ở xưởng máy móc tốt lắm à?”
Sở Thấm nói thầm: “Rất tốt, rất nhiều giáo viên tốt nghiệp đại học và tốt nghiệp chuyên khoa sư phạm! Cậu út, đợi đến lúc Đại Bảo đến tuổi, cậu nhớ cố gắng đưa thằng bé vào đó học đấy.”
Cậu út Dương ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu.
Cậu út Dương nói: “Nếu vậy thì tất nhiên phải tìm cách đưa thằng bé vào, không chỉ có chị lớn, mà cả Kim Kim với Kim Ngọc nữa.”
Thật ra cậu út Dương là một trong số ít những người dân quê có tư tưởng cởi mở hơn chút, ông ấy coi trọng việc học tập của con cái hơn tất cả các bậc phụ huynh khác trong thôn.
Cậu út Dương nói: “Chuyện này cậu sẽ nghĩ cách, cháu… Đừng có lợi dụng mối quan hệ này quá đà.”
Cậu út Dương sợ cô cháu gái ngoại lại đi tìm người ta nhờ giúp chuyện này, nhỡ chẳng may làm phiền tới người ta thì sao? Dù gì người ta cũng là phó xưởng.
Sở Thấm khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ nếu có cơ hội cô phải thử.
Chuyện này được cho qua như vậy.
Cậu út Dương tới Lạc Thuỷ đưa cho dì cả Dương số lương thực mà ông ấy tìm được và bánh gạo chiên, bánh cuốn của Sở Thấm.
Dì cả Dương kéo tay ông ấy: “Nhà Sở Thấm có nhiều đồ ăn đến nỗi chị nóng ruột thay, sao ngày nào cũng ăn như vậy, chị nhìn mà sợ đấy?”
Cậu út Dương ôm Kim Ngọc, mở miệng nói đùa: “Ai nha, chị cả, chị đừng nghĩ nhiều làm gì. Sở Thấm có suy nghĩ và rất có năng lực, con bé nhận biết được vấn đề mà. Ai đói chứ riêng Sở Thấm không đói được đâu, nếu em đoán không sai thì…”
“Đoán sai gì?”
Cậu út Dương nhìn ra ngoài cửa, hạ thấp giọng nói: “E là kho lúa nhà Sở Thấm vẫn còn đầy, nếu không con bé đâu dám ăn uống tuỳ tiện như vậy.”
Ông ấy dựa vào cái gì mà đoán như vậy?
Từ việc Sở Thấm không hề chủ động yêu cầu đổi trứng gà lấy lương thực.
Ôi trời, Sở Thấm còn không chủ động xin đồ ăn, điều này chứng tỏ lương thực trong nhà cô đang chất chồng chất đống.
Có chết Sở Thấm cũng không ngờ tấm áo choàng che giấu số lương thực của mình đã bị cậu út Dương đoán trúng và lột xuống, hoá ra những người cẩn thận thật sự có thể nhìn ra được nhà cô còn bao nhiêu lương thực dựa trên cách hành xử thường ngày của cô.
Bấy giờ dì cả Dương mới yên tâm.
Dì cả Dương cười nói: “Anh họ của con bé ở bên kia gửi thư tới, nói Sở Thấm gửi rất nhiều đồ qua, vậy nên chị mới biết.”
Cậu út Dương: “Chị đừng lo cho Sở Thấm làm gì, giờ đầu óc con bé chỉ nghĩ đến việc xây nhà thôi, vấn đề lương thực đã được giải quyết từ lâu rồi.”
Dì cả Dương ngạc nhiên: “Xây nhà ư? Con bé còn muốn xây gì nữa?”
Cậu út Dương đáp: “Xây nhà ngói, bây giờ Sở Thấm đang cố gắng tìm ngói, đợi đến lúc thích hợp mới bắt đầu xây.”
Dì cả Dương lại nghĩ đến Kỷ Cánh Diêu.
Nếu hai đứa trẻ này mà thành đôi thì còn gì tuyệt hơn nữa.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại thì… Sống trong phòng xép nhỏ ở xưởng máy móc sao tốt hơn việc ở trong nhà sân vườn rộng.
Sở Thấm có khả năng tự làm được, dù có ở bên nhau cũng không thể khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
Vậy nên dì cả Dương gật đầu nói: “Đợi lúc nào có thời gian rảnh chị sẽ tới lò gạch Lạc Thuỷ xem thử.”
Cậu út Dương ở lại không bao lâu cũng về nhà.
Lúc này, Sở Thấm đã có mặt tại xưởng máy móc.
Người đang nói chuyện với bọn họ chính là chủ nhiệm bộ phận hậu cần, không chỉ có đội trưởng Hàn tới, ngay cả Dương Binh ở thôn Tịnh Thuỷ bên cạnh cũng có mặt.
Sở Thấm ngồi bên cạnh với Tiểu Đường, cùng xem hai bên giằng co nhau.
Nếu không phải không đúng lúc không đúng dịp, Sở Thấm thật sự muốn lôi hạt dưa ra cắn.
Sở Thấm chọc chọc Tiểu Đường, ý bảo cậu ấy nhìn đội trưởng Hàn.
Tiểu Đường và Sở Thấm rất hợp ý, cậu ấy hiểu ý Sở Thấm, rõ ràng là đội trưởng Hàn yếu thế hơn.
Chủ nhiệm là người chuyên nghiệp, với chủ nhiệm, mấy tình huống này quá nhỏ bé. Bốn người đội trưởng Hàn khó địch lại một cái miệng của chủ nhiệm, chậc chậc, nói không nổi người ta.
Chủ nhiệm bộ phận hậu cần: “Chúng tôi không quan tâm chất lượng tốt hay xấu, tốt hay xấu là do giá cả quyết định. Tất nhiên, nếu chất lượng thật sự tệ thì chúng ta có thể thay bằng món chất lượng tốt hơn.”
Đội trưởng Hàn vội nói: “Không cần phải như vậy, ai biết ông trời sẽ cho chúng ta cái gì? Lỡ như chúng tôi trồng xong các người không chịu thu thì sao?”
Chủ nhiệm thở dài: “Vậy thì bên các ông nên kiểm soát chất lượng.”
Sở Thấm nhủ thầm: Đội trưởng Hàn, ông đang bị bẫy đấy, không ở chỗ này thì vẫn còn chỗ khác.
Ông suy xét nhiều như vậy làm gì, thật ra ông không cần phải lo về việc bán thứ này, đến lúc đó ông không bán được thì có thể mang đến cửa chính quyền huyện, bếp sau của chính quyền sẽ giải quyết cho ông thôi.
Có khó khăn thọc lên trên ư?
Dù sao thì đội sản xuất đang gặp khó khăn, tôi không tìm đến bạn để xin tài trợ ngân sách, mà để tìm nguồn tiêu thụ.
Thị trấn lớn như vậy, thật sự không cần lo đến chuyện không bán được hàng.
Sở Thấm cảm thấy suy nghĩ của mình có hơi vô liêm sỉ nên quyết định xem xét lại, không thể dạy hư những người chất phác này được.
Sở Thấm sờ hạt dưa trong túi.
A… Thèm quá đi mất.
Đến gần bốn giờ thì cả nhóm mới ký hợp đồng.
Sở Thấm xem như hiểu rõ, vị chủ nhiệm này nói nhiều như vậy thật ra không phải không mua, càng không phải lo lắng về chất lượng.
Dù sao chỉ cần người thôn Cao Thụ không ngốc, cũng không chỉ mua bán một lần này, lân cận có rất nhiều thôn muốn thay thế họ.
Ông ta là muốn ép giá, nhưng cũng không dám ép quá.
Bởi vì nhà máy cơ khí muốn có chỗ đứng ở đây, nên không thể làm mất lòng người dân địa phương, mang tiếng xấu được.
Mang tiếng xấu rất dễ thu hút sự chú ý của bên trên.
Thế là, giá được ấn định chỉ chênh lệch một chút so với xã cung ứng, trong đó giá thịt lợn thấp hơn xã cung ứng 5 xu, rau xanh gần như xấp xỉ nhau, gà thấp hơn 3 xu, trứng gà giống như xã cung ứng.
Sở Thấm cảm thấy giá cũng không tệ, nên cũng không nói nhiều nữa, tuy nhiên sau đó khi ký hợp đồng, cô lại thêm mấy điều vào chỗ “kiểm tra, bổ sung".
“Phải ký trước một năm.” Sở Thấm nói: “Nói cách khác, hợp đồng năm nay không chỉ quyết định đơn hàng năm nay, mà còn phải quyết định đơn hàng năm sau.”
Cô thấy đội trưởng Hàn thành thật, chỉ ký mỗi hợp đồng năm nay, cũng không nghĩ tới thêm một phần bảo hiểm cho năm sau.
Chủ nhiệm đầy ẩn ý nhìn cô: “Ngộ nhỡ năm thứ hai xảy ra chuyện gì thì sao?”
Sở Thấm xòe tay: "Vậy chúng tôi cũng hết cách, thiên tai là trường hợp bất khả kháng mà. Hơn nữa, ông trời đâu chỉ nhắm vào thôn Cao Thụ chúng tôi, đúng không? Nếu có chuyện thì tất cả mọi người đều có chuyện."
Thật ra thì chủ nhiệm cảm thấy sao cũng được, Sở Thấm nói rất có lý, cộng thêm sản nghiệp khổng lồ của nhà máy cơ khí, cơ bản không quan tâm đến điều này.
Sở Thấm tiếp tục nói: “Giá thịt nói ở đây là giá lợn nguyên con, đến khi đó mổ ở trong thôn hay là mổ ở trong nhà máy?”
Nếu mổ ở trong thôn, không chừng sẽ bị tăm tia.
Chủ nhiệm cũng nghĩ như vậy: “Mổ ở trong nhà máy”.
Tất cả bộ phận của con lợn đều là đồ tốt, các thôn dân tham ô thịt khó nhưng mấy thứ vụn vặt khác thì dễ.
Sở Thấm bảo đội trưởng Hàn bổ sung thêm.
Cuối cùng cô hỏi: “Nếu còn những thứ khác, có thể bán cho nhà máy không?”
Chủ nhiệm hứng thú hỏi: "Thứ gì?"
Sở Thấm chỉ vào ngọn núi xa xa: “Năm nay có khá nhiều măng mùa xuân, ông có mua măng mùa xuân về làm đồ ăn không?"
Mua! Dĩ nhiên là mua rồi!
Gần đây đang là thời kì giáp vụ*, nhân viên trong nhà máy còn đang lo lắng không biết ăn gì qua ngày đây.
*Thời kỳ giáp hạt, trái cây hạt lúa còn xanh, chưa chín vàng, dễ đói kém.
Chuyện này xem như quyết định như vậy.
Trở lại thôn, đội trưởng Hàn giải thích sự việc, sau đó chép lại y nguyên bản hợp đồng lên bảng thông báo của thôn, xem như là cho thôn dân một câu trả lời.
Người dân trong thôn rất hài lòng với mức giá này, nhưng lại tò mò không biết năm nay có kịp bán không?
“Sao mà không kịp? Năm nay chúng ta trồng hết vụ này đến vụ khác, gần như tháng nào cũng bán được. Còn lợn thì hai ba tháng, muộn nhất bốn năm tháng nữa là có thể giết thịt. Gà thì muộn hơn, nhưng cũng không lâu lắm. Năm nay bán, cuối năm là có thể lấy tiền, đúng là chuyện tốt." Tiểu Đường nói.
Sở Thấm đứng ở bên cạnh nghe vậy gật đầu.
Cô quyết tâm khiến người dân trong thôn nghĩ đến việc xây nhà, như vậy cô mới có thể xây dựng "thành phố trong mơ."
Chao ôi! Khi nào mình mới có thể sống trong ngôi nhà như vậy.
Thật ra đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ thôn cũng hy vọng sẽ bắt đầu trong năm nay.
Bởi vì họ có một lý tưởng lớn.
Xây dựng một hội trường trong thôn.
Thời đại này, đừng nghĩ việc xây hội trường trong thôn là một việc dễ dàng, chỉ có đội sản xuất có tiền, có thời gian rảnh, có người mới có thể làm được.
Giống như công xã Dương Tử Câu, chỉ có công xã mới có hội trường.
Tương tự, Lạc Thủy và Đông Hồ bên cạnh, cũng chỉ có công xã mới có hội trường.
Nếu thôn Cao Thụ xây hội trường, vậy thì khắp làng trên xóm dưới chỉ có một.
Thật ra thì thôn Tịnh Thủy bên cạnh cũng có hội trường, nhưng hội trường ở đó chỉ có chức năng như một căng tin, chứ không phải là hội trường thật sự.
Cho nên cái danh thôn đầu tiên xây hội trường rất dễ khiến hai vị lãnh đạo động lòng, đều thống nhất làm trong năm nay.
Muốn trồng rau, phải có hạt giống.
Hạt giống dễ xử lý, có thể mua ở xã cung ứng.
Tiếp theo là cuốc đất, đội trưởng Hàn chia ruộng rau ra, giao cho Sở Thấm nhiệm vụ cuốc đất.
Việc này không dễ dàng, bất cứ việc nào phải cúi người đều không dễ dàng.
Sở Thấm làm nửa ngày, eo trở nên cứng đờ, may là ruộng trồng rau không nhiều, nửa ngày là cuốc xong.
Tiếp nữa là gieo hạt.
Nhà máy máy cơ khí yêu cầu về loại rau cần trồng, nên không thể trồng bừa bãi.
Loại mà Sở Thấm đang reo là rau muống, phủ kín toàn bộ mảnh đất.
Chậc chậc, có thể thấy sắp tới chắc các công nhân ở nhà máy cơ khí sẽ phải ăn rau muống mỗi ngày rồi.
Đôi khi trời mưa to, đành phải ở nhà. May là ít trời ít sấm, Sở Thấm và người trong thôn có thể cầm cuốc chim lên núi đào măng mùa xuân.
Năm nay thật sự có rất nhiều măng, mưa nhiều, gặp đúng năm được mùa, nên măng mọc khắp núi, nửa ngày Sở Thấm đã được một túi lớn.
Có điều, đào măng thì dễ nhưng vận chuyển lại khó.
Việc này giống như đốn củi, dựa vào thể lực là chính, câu hỏi đặt ra là làm sao có thể vận chuyển hàng trăm cân măng về làng.
Đối với người khác thì khó, nhưng với Sở Thẩm thì rất dễ dàng.
Bảy giờ sáng hôm nay cô lên núi, lúc đó trên núi vẫn đang mưa to, Sở Thấm mặc áo tơi tránh người đào măng.
Ngay cả bữa trưa cũng ăn ở trong núi, lúc này mưa vẫn không ngừng rơi, có điều trong núi có một tảng đá lớn có thể che mưa, Sở Thấm trú dưới tảng đá ăn trưa, sau đó tiếp tục đào.
Người khác đào được sáu bảy túi, cô đã đào được gần mười túi.
Cứ đào được một túi cô lại ném vào trong không gian, cuối cùng số măng trong không gian đã hơn một nghìn cân.
Chờ trời chạng vạng tối, cô mới lê người đầy mệt mỏi và ướt nhẹp trở về nhà.
Sân đập lúa trong thôn rất náo nhiệt, mọi người đều đang cân măng xuân.
Sau khi về nhà, Sở Thấm nấu canh gừng trước, sau đó tắm rửa, làm ấm cơ thể xong mới bắt đầu lấy măng trong túi ra cân.
"Ờm, tổng cộng là 1358 cân."
Sở Thấm hài lòng gật đầu.
Không thể mang đi hết được, nếu không cô sẽ không thể giải thích được, tại sao mình có thể đào được nhiều như vậy.
Cô giữ lại một nửa ở nhà, cũng không sợ hỏng, đợi khi có thời gian thì làm măng khô để ăn.
Bây giờ trong nhà cũng không có nhiều đồ khô nữa, nhân lúc trời mưa rau củ dại đang mọc nhiều, dự trữ sẵn ít đồ khô.
Tắm xong, cô uống một chén canh gừng đặc.
Cay đến nỗi Sở Thấm phải chửi thề một tiếng, uống thêm một cốc nước ấm, cô mới đẩy măng mùa xuân đến sân đập lúa.
Trên sân đập lúa, đội trưởng Hàn đang ghi chép cân nặng.
Măng được đổ ra, chất ở trong góc, tạo thành một núi măng nhỏ.
Sở Thấm đẩy măng đến, số lượng măng trên xe của cô thực sự khiến mọi người có chút kinh ngạc.
Thím Sở: “Cháu đào được nhiều thế cơ à?”
Sở Thấm gật đầu: “Cháu đào mất cả ngày đấy, cũng vừa khéo gặp được một chỗ nhiều măng."
Thím Trương cũng lại gần nói: “Ồ, chắc cháu phải vất vả lắm mới mang về thôn được nhỉ."
Sở Thấm lại gật đầu, nhăn mày nói: "Đúng đó thím, vai cháu sắp gãy luôn rồi."
Cô vừa nói vừa giả vờ xoa xoa bả vai.
Chú Sở tức giận nói: "Ai bảo cháu đào nhiều như thế hả? Thời tiết như này mà cháu cũng dám ở trên núi cả ngày, cháu đúng là..."
Không sợ chết mà!
Sở Thấm: "Được rồi, chú, cháu hiểu mà."
Cô kiễng chân nhìn vào trong đám đông, hỏi: “Măng này được tính là tiền hay công điểm ạ?"
Thím Sở: "Được tính là công điểm, làm gì được tính là tiền."
Sở Thấm gật đầu, cũng đúng.
Nếu mà tính là tiền, thì thực sự có chút khó khăn.
Đây được cho là một cuộc mua bán tập thể, nhưng nếu truy đến cùng, nó cũng là một cuộc mua bán cá nhân.
Cũng không thể chân trước mới bán được tiền, chân sau đã phải chia cho người trong thôn, điều này chẳng phải khiến mọi người thành kẻ ngu sao?
Cho nên sau khi bán được tiền, nhập vào sổ sách của đại đội, tiếp đó dùng công điểm thay thế, cuối năm chia lãi đều nhau, một quá trình không thể chê vào đâu được.
Sau khi xếp hàng hơn mười phút, cuối cùng cũng đến lượt cô.
Số măng này của Sở Thấm sẽ được tính là bao nhiêu công điểm?
"Uầy, tròn 700 cân!" Tiểu Đường cười nói: "Có một mình mà cô đào được nhiều như vậy, tính cho cô là 18 công điểm."
Sở Thấm lập tức hưng phấn: "18 công điểm!"
Cô trợn to hai mắt, trong nhà mình còn có 600 cân, nói cách khác, năm nay cô kiếm được hơn 30 công điểm?
Sở Thấm sửng sốt một lúc, cảm thấy đào măng còn thoải mái hơn cả ra đồng.
Tiểu Đường làm sao biết cô còn có một nửa, sau khi cân xong, cậu ấy ghi lại công điểm, rồi bắt đầu cân những người khác.
Một bên cân, một bên vận chuyển măng.
Dù trời vẫn còn mưa phùn, nhưng đội trưởng Hàn vẫn nhất quyết chập tối hôm nay phải dẫn người mang số măng này đến nhà máy cơ khí.
"Sở Thấm, cô có rảnh đi không?" Đội trưởng Hàn gọi cô.
Sở Thấm vội vàng lắc đầu: "Tôi không rảnh!"
Cô vừa mới tắm xong, không thể đổ mồ hôi được.
Đội trưởng Hàn cũng không để ý, chọn thêm hai người nữa, cả nhóm đẩy xe đẩy về phía nhà máy cơ khí, mãi đến tám giờ tối đoàn người mới trở về thôn.
Lúc này Sở Thấm đang nằm trên giường chuẩn bị ngủ, nghe thấy tiếng động mới biết bọn họ trở về.
Thật ra Sở Thấm lo lắng không biết mưa phùn kéo dài, sườn núi có xảy ra sạt lở không.
Dù sao trời mưa nhiều, lượng nước tích tụ, núi không chịu được, mấy ngày gần đây Sở Thấm phát hiện nước suối gần núi nhà mình đục hơn rất nhiều.
Lo lắng của cô là đúng, sườn núi ở cổng thôn quả nhiên sạt lở thật, cũng may chỉ là sạt lở nhẹ, rất nhanh có thể khơi thông con đường.
Sở Thấm bị tiếng động long trời lở đất và tiếng gào khóc đánh thức, còn tưởng xảy ra chuyện gì lớn, sau đó nghe Hoàng Đậu Tử nói hóa ra là gà bị đè chết, hai quả trứng cũng bị đè nát.
Vào lúc này, đúng là một chuyện lớn.
Sau đó biết nhà bị đè chết gà là nhà Trương lão đại, Sở Thấm không khỏi câm nín.
Nhà này đúng là xui xẻo, mấy năm nay gặp đủ tai họa, có điều kiện thì cũng phá sạch.
Chậc chậc, không biết đã đắc tội vị thần tiên nào.
Chuyện cứ vậy mà cho qua, trong thôn cũng không có cách nào bồi thường.
Nhưng những người sống gần núi cũng bắt đầu chú ý ngọn núi cạnh nhà, sợ chúng sẽ sạt lở.
Sở Thấm cũng để ý mỗi ngày, may là ngọn núi phía sau nhà cô cây cối rậm rạp, thoát nước tốt nên không bị sụp.
Đến khi thời tiết cuối cùng cũng sáng sủa, mặt trời ló dạng, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này đã quá tháng tư, rút thăm tháng lại đến.
Cô rút được ống sắt, rõ ràng là vật liệu xây nhà.
Sở Thấm vui vẻ, vội vàng cất ống sắt đi, chờ đến lúc cần thì mang ra dùng.
Thời gian chớp mắt trôi qua.
Mặt trời lặn rồi lại mọc, chẳng mấy chốc hoa màu đã bắt đầu lớn.
Nhưng bởi vì mưa kéo dài nên hoa màu phát triển ở mức bình thường.
Có điều không sao, bởi vì giai đoạn đầu sinh trưởng cần nước, đến lúc không cần nước mà ngày nào cũng mưa, hoa màu năm nay mới bị hỏng sạch.
Những ngọn mạ ngoài đồng đung đưa theo gió, như biển lúa xanh.
Khoai lang dưới đất cũng đang lớn dần, những cây ngô trồng bên cạnh cũng bắt đầu cao ngất.
Ngoài ra còn có hạt hoa cải vàng, sắp đến thời gian thu hoạch.
Nhưng Sở Thấm cảm thấy chất lượng hạt hoa cải vàng bình thường, có lẽ là do năm nay mưa nhiều quá.
Người trong thôn liên tục thở dài, nói thời tiết mấy năm nay quá khắc nghiệt, nếu ôn hòa một chút thì tốt rồi.
Sở Thấm không có thời gian than thở mấy việc này, cô còn đang bận tập trung vào việc làm đồ khô.
Rau củ dại trên núi sắp bị cô nhổ trụi, năm nay rau dại vừa nhiều vừa tươi tốt, nên cô phải tranh thủ làm nhiều một chút.
Người trong thôn cũng hái về trộn với lương thực, ăn cơm rau dại hàng ngày, tuy không ngon, nhưng sau khi trải qua cảm giác đói đến đau bụng, ăn cơm với rau dại có gì mà không ăn được? Còn ngon hơn cả rễ cây ấy chứ.
Trước đây khi không có mặt trời, Sở Thấm sấy ở trong lò nướng, bây giờ trời nắng, cô vừa sấy vừa phơi nắng.
Cứ như vậy, đến lúc thu hạt hoa cải vàng trên đồng, cô đã đóng được tám bao rau lớn.
Bao này, là chỉ bao gai.
Trong đó có hai bao măng khô, nửa bao nấm tre khô, nửa còn lại là các loại nấm khác.
Nấm tre năm nay cũng rất nhiều, cô thường nấu canh nên tích trữ nửa bao.
Trong thời gian hái nấm tre, gần như ngày nào Sở Thấm cũng uống canh trứng gà nấm tre, món ngon này rất khó chán, vả lại cô thích vị giòn của nấm tre, nên đã uống suốt hai tháng.
Ngoài những thứ này, Sở Thấm còn bắt mấy con gà rừng và thỏ rừng.
Năm nay số lượng gà rừng và thỏ rừng cuối cùng cũng tăng lên, xem ra đã ra khỏi núi sâu, Sở Thấm vào núi đặt bẫy liên tục bảy ngày, trong đó ba ngày đều có thu hoạch.
Cho đến hiện tại, Sở Thấm đã bắt được sáu con gà rừng và tám con thỏ rừng.
Cô hầm hai con gà rừng với nấm, canh gà rất ngọt.
Lại xào hai con thỏ rừng với đủ loại ướt, thêm vài lát tỏi và gừng, xào cho đến khi vừa cay vừa mềm, nếu không phải sợ bị nóng trong người, Sở Thấm đã ăn hết rồi.
Số còn lại Sở Thấm hun khói, hun theo cách Kỷ Cánh Diêu dạy.
Vừa cấy xong không bao lâu thì anh đi công tác về, mang về cho Sở Thấm rất nhiều thứ chỉ có ở trong thành phố lớn mới mua được.
Sở Thấm không muốn nhận, nhưng anh bảo cô đưa tiền.
Ồ, là mua hả.
Trong lòng Sở Thấm hiếm khi cảm thấy mâu thuẫn, cuối cùng vẫn không cưỡng lại được sự cám dỗ của mấy món đồ từ thành phố, rưng rưng nước mắt bỏ tiền ra mua.
Cô đã mua gì?
Cô mua một chiếc áo khoác, Sở Thấm nhẩm nghĩ trong đầu, người này đúng là có mắt nhìn, mua được chiếc áo khoác vừa người cô luôn.
Chiếc áo khoác màu nâu nhạt, Sở Thấm bỏ năm đồng ra mua, sau đó mới rưng rưng phát hiện mình không có dịp để mặc nó!
Bình thường trừ ra đồng ra thì cô lại lên núi, cho dù đi công xã và thị trấn cũng chen lấn mua đồ khắp nơi, không thích hợp để mặc chút nào.
Thế là cô chỉ biết cất vào tủ quần áo, trong lòng thầm phỉ nhổ mình vậy mà bị lụa là mê hoặc đến mơ màng đầu óc.
Kỷ Cánh Diêu còn mang kẹo hạnh phúc cho cô.
Sở Thấm dùng phiếu thịt mua một cân từ anh, đến giờ đã ăn gần hết.
Còn có thịt bò khô, món này rất quý, Sở Thấm dùng lương thực để đổi, đổi xong, cô cảm thấy có hơi thiệt cho Kỷ Cánh Diêu.
Bắt người tay ngắn, ăn của người miệng mềm, từ chỗ người ta mua được nhiều đồ tốt như vậy, Sở Thấm quyết định đợi anh trở về sẽ chia cho anh một con gà rừng hun khói.
Hun khói gà rừng và thỏ rừng xong, cô lại gửi cho anh họ của mình ở xa nghìn dặm hai con, để cảm ơn hồi đó anh họ đã gửi gạo nếp cho mình.
À, cô còn nhân lúc thời tiết không quá nóng, gửi cả bánh gạo đường đỏ qua.
Bánh này cô làm nhiều, đến giờ vẫn chưa ăn hết.
Mỗi buổi sáng, Sở Thấm không muốn nấu ăn, cô sẽ đập một quả trứng, thái bánh gạo đường đỏ thành từng lát, sau đó nhúng qua trứng gà rồi cho lên chảo chiên.
Chiên cho đến khi bánh gạo đường đỏ mềm, vỏ ngoài vàng giòn, thì vớt ra ăn cùng canh đậu xanh.
Mùi vị đó, đúng là ngon tuyệt!
Lúc gửi Sở Thấm còn chu đáo bổ sung thêm cách làm, cảm thấy mình đúng là một người thích thân tốt.
Cô không chỉ trữ đồ khô mà còn trữ thức ăn gia súc.
Vì sao hả?
Từ Lão Đồ đã gửi hai con lợn mà cô chữa bệnh trước kia tới, nói là muốn để cô nuôi.
Tại sao?
Ông ta nói cô nuôi tốt, ở chỗ cô mới nửa tháng đã mập hơn cả lợn trong chuồng.
"Con bé Sở Thấm đó nuôi mát tay cực."
Từ Lão Đồ đã nói như vậy.
Sau đó người trong thôn đến xem hai con lợn cùng những con lợn khác, đều đồng tình với lời nói của Từ Lão Đồ.
Ông ta còn nói: "Sở Thấm không chỉ vượng mình, còn vượng người khác, chó trong nhà cũng vượng, không chừng vượng cả lợn."
"Đúng thế. Sở Thấm thì không cần phải nói, quanh đây không có ai sống tốt hơn cô ấy. Hai năm nay thím của cô ấy cũng có cuộc sống tốt hơn rất nhiều, còn ngửi được mùi thịt thường xuyên. Còn chú của cô ấy, bây giờ đã biết cải tà quy chính, bỏ rượu bỏ thuốc lá, làm việc ở nhà máy cơ khí kiếm được không ít tiền... Cũng không đánh bạc nữa, mọi người nói xem, không phải Sở Thấm vượng thì là gì?"
"Vậy tại sao lúc Sở Thấm ở nhà chú, lại không vượng?"
Ờ, đó là một câu hỏi hay.
"Chắc là bởi vì Sở Thấm phải vượng nhà mình trước, mới vượng những người khác được."
Câu nói chẳng có chút đạo lý nào, nhưng vẫn có người tin!
Đúng vậy, Sở Thấm quả thực vượng người khác.
Bây giờ xem ra không chỉ vượng người, mà còn vượng cả súc vật!
À, là vượng súc vật trong nhà.
Chó nhà cô rất đẹp, nuôi đến sáng bóng, mịn màng.
Gà nhà cô cũng rất tốt, đẻ trứng hàng ngày.
Trên đây có thể nói vì lương thực nhà cô nhiều, nhưng lợn thì nói thế nào?
Trước kia nuôi lợn được, nhưng năm nay lợn trong chuồng lại kém, họ vẫn dùng thức ăn gia súc, nuôi giống như vậy, còn tốt hơn cả lợn ở chuồng mấy người chăm sóc.
Việc này nói lên điều gì? Chỉ có thể nói vấn đề nằm ở Sở Thấm, cô ấy rất giỏi chăn nuôi, vận mệnh cũng rất vượng.
Thế là được sự đồng ý của cả thôn, hai con lợn thành công được đưa đến nhà Sở Thấm.
Từ Lão Đồ nói: “250 cân, tôi chỉ cần 250 cân thịt của hai con lợn này, phần còn lại là của cô. Cái này không bao gồm phần mà cô cứu được lợn lần trước. Không nuôi được cũng không sao, tôi cá là cô có thể. Với lại, thức ăn gia súc lấy từ trong thôn, cô cũng được cộng thêm công điểm."
Nếu là ông ta, có lẽ ông ta chỉ nuôi được hơn 200 cân, cho nên đây là một thương vụ rất có lợi.
"Thế nào? Cô đồng ý không?"
"Đồng ý, dĩ nhiên là đồng ý rồi!"
Sở Thấm nghe xong sững sờ tại chỗ, sau đó vội vàng gật đầu đồng ý.
Được chứ, rất tốt, cô có thể làm công việc này.
Vì thế Sở Thấm dọn dẹp chuồng lợn, còn ngại hai con lợn không đủ, bảo Từ Lão đồ mang thêm một con nữa đến.
Nhưng Từ Lão đồ không đồng ý, nói là ông ta còn đang thí nghiệm, hai con lợn là đủ rồi, lỡ như nhiều hơn xảy ra chuyện gì thì sao.
Được thôi, vậy sau này cô sẽ nuôi thêm mấy con nữa.
Vì hai con lợn này, không đúng, vì thịt của chúng, lúc rảnh rỗi Sở Thấm sẽ lên núi cắt cỏ lợn. Cô còn đặc biệt dành ra một khoảng trống để trứng, chuyên để cỏ lợn đã cắt xong.
Hai con lợn này ở chỗ cô mập hơn rất nhiều, ai thấy cũng khen cô nuôi khéo.
Thậm chí, họ còn đề nghị giữ hai con lợn này lại để cuối năm cả thôn giết ăn, bởi vì thịt chúng béo, còn khỏe mạnh!
Điều này có nghĩa Sở Thấm phải nuôi hai con lợn này đến cuối năm, nên cô phải dự trữ cỏ lợn.
Nửa năm nháy mắt trôi qua.
Kỷ Cánh Diêu lại xuất hiện ở cửa nhà Sở Thấm, Sở Thấm đỡ trán không biết nên nói gì.
Anh cũng không phải là người không có chừng mực.
Do đó, chưa mang lại rắc rối gì cho Sở Thấm, cũng chưa gây ra cho cô bất kỳ tin đồn nào.
Điều này khiến Sở Thấm không thể xấu hổ bảo anh từ nay về sau đừng đến đây nữa được, dù sao anh cũng xem như là khách hàng lớn của mình, vừa cung cấp phiếu công nghiệp, vừa cung cấp đủ loại vật phẩm hiếm lạ cho mình.
Hơn nữa anh cũng không nói rõ, chỉ tỏ rõ thái độ, để hai người không xấu hổ khi thân thiết.
Sở Thấm cảm thấy ở phương diện này anh rất thông minh.
Nếu như ngay từ đầu anh nói rõ ràng, e là Sở Thấm đã cự tuyệt dứt khoát ngay tại chỗ.
Nhưng anh không làm như vậy, anh bày dáng vẻ mưa dầm thấm lâu, khiến bây giờ cho dù Sở Thấm không thích anh, nhưng cũng không thể ghét anh, chống cự anh.
Đúng là một người tài giỏi.
Sở Thấm nghĩ tới tính tình thất thường của mình, cảm thấy anh đã tìm ra nguyên tắc làm người và tính tình của mình.
"Vào ngồi đi, lần này anh từ đâu trở về?" Sở Thấm mở cửa, thấy là anh thì hỏi.
Mùa hè cây cối tươi tốt, cô trồng hai cây ở rìa dẫn ra sân sau, tán cây rậm rạp, cành lá đan xen, có thể che khuất tầm nhìn ra sân sau, Sở Thấm yên tâm để Kỷ Cánh Diêu vào nhà chính.
Kỷ Cánh Diêu nói: "Thủ đô."
Sở Thấm rót nước cho anh, đột nhiên có hứng thú: "Thủ đô cách chỗ chúng ta có xa không, nơi đó chắc phải sầm uất lắm nhỉ?"
Kỷ Cánh Diêu cười nói: “Cũng khá xa, đi tàu phải mất ba ngày hai đêm, nếu không có vé giường nằm thì phải mất nửa cái mạng."
Sở Thấm tò mò: “Vé giường nằm là gì?”
"Là có thể nằm ngủ đó." Kỷ Cánh Diêu nói cho cô biết kiến thức về tàu hỏa.
Sở Thấm đột nhiên hiểu ra, gật đầu.
Kỷ Cánh Diêu tiếp tục nói: “Thủ đô rất sầm uất, ở đó có rất nhiều nguyên liệu khác nhau. Số lượng mặt hàng được bán ở đó gấp hai ba lần ở xã cung ứng huyện chúng ta. Trên đường có nhiều xe, là xe buýt. Người đi xe đạp cũng nhiều, ai nấy đều tràn đầy tinh thần..."
Sở Thấm nghe say mê, lúc anh xòe tay ra đếm ở thủ đô có bao nhiêu đồ mà xã cung ứng huyện không có, Sở Thấm đột nhiên muốn đi thủ đô, ngắm thành phố lớn.
Thế giới bên ngoài rộng lớn như vậy, sớm muộn gì cô cũng phải đi một lần.
Kỷ Cánh Diêu nhìn vẻ mặt của cô, khóe môi chậm rãi cong lên, anh biết, Sở Thấm rất thích nghe những điều mới lạ ở bên ngoài.
Đừng thấy cô thích yên tĩnh, thực ra vẫn cần một người nói chuyện với mình.
Dĩ nhiên, chủ đề phải đúng ý cô, nếu không sẽ bị cô tống thẳng cổ ra ngoài.
Rõ ràng, cô là một cô gái rất cần sự mới mẻ.
*
Nhiệt độ ngày càng nóng, ve sầu kêu râm ran.
Có lẽ là do trời vừa đổ mưa nhỏ, trong không khí tràn ngập mùi thơm của đất và cỏ.
Kỷ Cánh Diêu đặt bánh quy và nửa túi hạt điều mang theo lên bàn.
Anh nói: “Hạt điều được trồng ở phía Tây Nam và phía Nam, ở chỗ chúng ta rất hiếm thấy, cô ăn thử xem."
Đây cũng là một món đồ mới mẻ khác.
Sở Thấm chưa thấy hạt điều bao giờ, khó cưỡng lại sự mới mẻ, cũng khó cưỡng lại những loại hạt mà cô chưa ăn.
Cô bóc một hạt ăn thử, mắt hơi sáng lên: “Chắc là đắt lắm nhỉ!”
Vì nó ngon, thậm chí còn ngon hơn cả hạt thông rang của cô.
Kỷ Cánh Diêu cười nói: “Đắt thì còn tốt."
Sở Thấm nhịn không được bóc một hạt điều khác cho vào miệng, suy đoán: “Vậy tức là rất khó mua.”
“Cô cứ yên tâm ăn đi, không tốn công sức gì đâu.” Kỷ Cánh Diêu đỡ trán, không nói thêm gì nữa.
Sở Thấm tiếp tục ăn, nhìn ánh nắng thiêu đốt, nheo mắt nói: "Giống như bình thường, tôi lấy lương thực đổi với anh nhé? Hay là dùng tiền, thịt cũng được, tôi còn dư một ít thịt gà thịt thỏ hun khói."
Kỷ Cánh Diêu bất đắc dĩ cười một tiếng, thở dài nói: "Ừ, dùng tiền đi."
Sở Thấm kinh ngạc: "Anh không thiếu lương thực nữa à?"
Thật ra cô có thể chia đều cho anh, lương thực nhà cô đủ cho cô ăn đến ngày này năm sau.
Kỷ Cánh Diêu: "Không thiếu nữa."
Sở Thấm nhìn ra ngoài cửa, lén lút hỏi: "Anh mua ở kia hả?"
Kỷ Cánh Diêu cũng sẵn lòng nói với cô, bắt chước cô, nhỏ giọng nói: "Lương thực trong xưởng hậu cần được mua từ tỉnh bên cạnh, thuận xe nên mua một ít."
Sở Thấm hiểu.
Vẫn là cô ngốc, còn tưởng là chợ đen ở thị trấn đã mở cửa trở lại. Dù sao người ta cũng là xưởng phó, làm gì phải đi chợ đen mua lương thực.
Hơn nữa, quá giang xe hậu cần mua gần như không có nguy hiểm, dù sao lương thực của một người trong đó, cũng chỉ là giọt nước trong biển cả. Vả lại chất lượng nhất định rất tốt, không tốt người hậu cần cũng không cần.
Sở Thấm lắc đầu: “Tôi không thiếu, tôi có thể tự mình kiếm được.”
Kỷ Cánh Diêu mỉm cười, lúc này có người dựa vào làm việc mà kiếm được bữa cơm no thật sự là hiếm có, có thể no bảy phần đã là không tệ, vậy mà cô không chỉ ăn no, còn có thể lấy lương thực đổi thứ khác, làm sao có thể khiến người ta không khâm phục chứ.
Anh nói: "Được, nếu cô muốn bột mì, có thể đến tìm tôi, ở chỗ này của chúng ta không trồng nhiều lúa mì."
Lời này... Sở Thấm không thể từ chối.
Cô thích thức ăn làm bằng bột mì, nhưng đôi khi rất khó mua.
Bèn gật đầu: “Vậy thì tôi không khách sáo nữa. À đúng rồi, tôi trả tiền hạt điều cho anh."
Nói xong cô đứng dậy đi vào phòng ngủ lấy tiền.
Kỷ Cánh Diêu lại nhìn một vòng nhà chính và sân nhỏ, luôn cảm thấy ở đây thoải mái hơn ở nhà mình rất nhiều.
Nhà cô nằm ở trên đỉnh đồi, gió thổi nhẹ, mang theo cảm giác mát mẻ, dưới chân đồi là nước chảy róc rách, kế đó là dòng suối. Trong viện có bốn vại nước lớn, cây cỏ tươi tốt, không chỉ bên cạnh có cây, mà trong sân cũng có mấy cây.
Như vậy, mùa hè làm sao không thoải mái.
Anh nhìn quanh nhà chính lần nữa.
Đồ đạc trong nhà Sở Thấm rất ngăn nắp, so với lần trước mình đến, không mua thêm gì cả, nhưng thứ nên có đều có, không kém gì so với những nhà trong thành phố.
Ngay lúc Kỷ Cánh Diêu đang cảm khái có một mình mà cô cũng có thể sống tốt như vậy, thì Sở Thấm cầm tiền ra.
Cô hỏi: "Bao nhiêu tiền thế?"
Kỷ Cánh Diêu chỉ nói: “Năm đồng là được.”
Sở Thấm trợn to mắt: "Anh đùa tôi à, mấy thứ này chỉ năm đồng thôi ư? Chỉ riêng hạt điều thôi, chắc cũng hơn năm đồng rồi. Nếu giá đúng như thế thật, lần sau về anh mang cho tôi nửa bao hạt điều và nửa bao bánh bích quy, sẽ không quá hai mươi đồng."
Kỷ Cánh Diêu: ". . . "
Anh sửng sốt một lúc, sau đó cười vui vẻ nói: “Cũng không phải là không thể, nếu cô chịu đưa cho tôi hai mươi đồng thì được thôi."
Sở Thấm nhíu mày, không theo kịp ý của anh.
Nhân lúc cô đang không chú ý, Kỷ Cánh Diêu mỉm cười, rút tờ năm đồng từ trong tay cô, sau đó rời đi.
"Này..."
Sở Thấm giật mình, suy nghĩ một lúc, đi vào nhà bếp lấy một con thỏ hun khói, rồi gói một túi nhộng ve vừa mới chiên xong kín đáo nhét cho anh, nhiêu đó là trả đủ.
Kỷ Cánh Diêu bất lực nhìn cô, cuối cùng cũng nhận lấy rồi rời đi.
Nếu anh không nhận, sợ là lần tới cô sẽ không nhận đồ của anh nữa.
Nhưng, vẫn có chút tiến triển đúng không, đổi lại là lúc trước, Sở Thấm sẽ không nỡ cho anh thứ như thịt và nhộng ve.
Chờ anh đi rồi, Sở Thấm rốt cuộc thả ga, ăn hết hạt điều này đến hạt điều khác.
Hạt điều này thực sự ăn rất ngon, mang mùi thơm ngọt ngào đặc trưng, ăn không bị chát hay đắng.
Túi hạt điều này nặng năm sáu cân, Sở Thấm tính cất vào hộp sắt, như vậy mới không bị ẩm ướt.
Bánh bích quy thì ngược lại, Sở Thấm cảm thấy loại bánh bích quy này có chút giống với bánh bích quy cô làm khi chơi trò chơi, hương vị khi ăn cũng không khác nhau nhiều.
Cô gật đầu, vỗ nhẹ lên miếng bánh bích quy.
Ừm, không tệ, từ nay về sau cô có thể yên tâm lấy bánh bích quy của hệ thống ra ăn, bởi vì bữa sáng cô có bánh gạo đường đỏ, nên thời gian này để dành được ít bánh bích quy.
Buổi chiều, Sở Thấm nằm trên chiếc ghế xích đu trong nhà chính, ăn hết hạt điều này đến hạt điều khác.
Cô đã cất chiếc đệm lông thỏ đi, bây giờ chiếc ghế tre lạnh như băng, nằm rất thoải mái.
Gió nhẹ phe phẩy, mang theo hơi mát, xua tan hơi nóng trên người, ngay cả tiếng ve kêu không ngớt cũng cảm thấy êm tai hơn rất nhiều.
Sở Thấm từ từ nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Bước vào tháng bảy.
Vốn tưởng mùa mưa đã qua, nhưng không ngờ sau tháng bảy, ông trời lật mặt nhanh như trẻ sơ sinh vậy, giây trước còn nắng chang chang, giây sau mây đen đã che kín trời, không lâu sau đã có sấm chớp, mưa như trút nước, rất không cho người ta mặt mũi.
Sở Thấm bị thời tiết thất thường làm cho bối rối, mỗi lần thấy sắc trời thay đổi là cô sẽ vứt cuốc, vội vàng chạy về nhà thu quần áo.
Cô như vậy, những người khác cũng như vậy.
Dù sao gần đây trong thôn không có nhà nào là quần áo không bị ướt, nhà họ Hoàng bởi vì ôm may mắn trong lòng mà không kịp thu quần áo, hai cái đệm đều bị mưa to làm ướt.
May là lúc đó đang giữa hè, nếu không ban đêm ngủ đã chết cóng rồi.
Vì đang vào thời điểm lúa sinh trưởng, ruộng không thể có nhiều nước, nên ngày nào người trong thôn cũng phải đi tháo nước.
Đúng vậy, tháo nước.
Sở Thấm cũng phải làm, năm ngoái và năm trước là gánh nước, ngày này qua ngày khác, hết xô này đến xô khác. Năm nay thì tháo nước, mặc cơn mưa tầm tã, cô vẫn tháo nước trên đồng.
Trời hạn hán có thể dẫn nước, lũ thì có thể thoát nước.
May là có con mương này, có thể chuyển dòng nước đọng ra khỏi đồng ruộng.
Nghe nói ruộng lúa ở thôn Trung Bình và ao Chu Gia sắp bị úng đến tận gốc, làm gần đây đội trưởng Hàn phải ở lại hai thôn này, thôn Cao Thụ giao cho bí thư chi bộ thôn và chú Thắng Lợi tạm thời trông coi.
Lại là một ngày tháo nước nữa.
Sở Thấm mặc áo tơi, đầu đội mũ tre, tóc trên trán và thái dương đều bị mưa làm ướt, ngẩng đầu lên, cô chỉ nhìn thấy khung cảnh mờ mịt trước mắt vì mưa lớn.
Cô mở thêm dòng chảy trên ruộng, cho nước trong ruộng chảy theo đó vào mương.
Dù vậy, do lượng nước lớn nên hạt thóc cũng xấu hẳn đi.
Lúc đầu, cô còn nghĩ vụ thu hoạch năm nay sẽ ổn, nhưng bây giờ cô chỉ mong, duy trì được năng suất năm ngoái là tốt rồi.
Sở Thấm thở dài, sau khi làm xong hết công việc mình phụ trách, cô mới chậm rãi đi bộ về nhà.
Vì trời mưa, nên thời gian làm việc cũng không dài lắm, chỉ cần hoàn thành công việc được giao là có thể về nhà.
Cô lau mồ hôi, chậm rãi bước về nhà.
Khi đi ngang qua nhà Tiểu Đường, cô báo với Tiểu Đường một tiếng, Tiểu Đường cũng không kiểm tra mà tính công điểm cho cô luôn.
Sở Thấm kéo thân xác mệt mỏi về nhà, việc đầu tiên cô làm khi về đến nhà chính là nhanh chóng cởi chiếc áo tơi khủng khiếp của mình ra.
Giờ cô muốn nhất là rút được một bộ áo mưa từ hệ thống, có điều, có rút được cô cũng không dám mang ra dùng.
Sở Thấm treo áo tơi lên bức tường bên ngoài dưới mái hiên, nước mưa trên áo tơi chảy xuống, tụ lại rồi từ từ chảy vào trong sân.
Cô cởi mũ xuống, vẫy vẫy rồi treo lên cùng.
Làm xong, Sở Thấm thái vài lát gừng, cho vào ấm đun, sau đó đi vào bếp sờ nước trong nồi.
Ừm, vẫn còn ấm, dùng được.
Sở Thấm múc hai thùng nước đi vào phòng tắm, tắm xong đi ra thì canh gừng cũng vừa được.
Uống nửa ấm canh gừng xong, Sở Thấm ợ một cái, đầy mùi gừng.
Trước đây cay đến mức cô phải chửi thề, nhưng bây giờ uống đã quen nên cô thấy dễ chịu hơn rất nhiều, may là năm ngoái cô để nhiều gừng, không thì trong nhà đã sớm hết gừng rồi.
Tiếp đó, cô vẫn có việc để làm.
Làm cái gì?
Chăn lợn, cho gà ăn, nuôi tằm.
Đầu tiên, cô che ô cho lợn ăn trước.
Bảo sao cô muốn xây nhà, vào ngày mưa rất bất tiện, ngay cả tắm cũng phải che ô tắm, chứ đừng nói là đi chăn lợn ở sân sau.
Sở Thấm đi tới chuồng lợn, lấy thức ăn băm sẵn trong thùng gỗ bên cạnh ra cho lợn ăn.
Trong thời gian này, cô không chỉ rút được thức ăn cho gà, mà còn rút được ba bao thức ăn cho lợn từ hộp mù của hệ thống .
Khi rút được thức ăn cho gà, cô mẩm nghĩ một ngày nào đó mình sẽ rút được thức ăn cho lợn, không ngờ là nó lại đến nhanh như vậy.
Sở Thấm cực kỳ hài lòng, điều duy nhất không hài lòng là cô không thể tự mình nuôi lợn.
Haiz! Cũng may một phần con lợn này sẽ là của mình, cũng không tính là làm mướn không công cho người khác.
Hai con lợn ăn rất vui vẻ, Sở Thấm cẩn thận kiểm tra chuồng lợn, trước khi rời đi còn xúc phân lợn ra, có thời gian thì đưa đến chuồng lợn tập trung.
Sau khi cho lợn ăn xong thì cô cho gà ăn.
Đàn gà đang tụ tập dưới chuồng gỗ sau đồi.
Vì năm nay trời mưa nhiều, Sở Thấm không thể chuyển lên chuyển xuống, nên đã dựng một cái chuồng gỗ bên trên.
Chuồng gỗ tương đối lớn, sơ sơ khoảng hai mươi mét vuông.
Gỗ dùng làm cột, rơm dùng làm mái, trời mưa gà sẽ rúc vào chuồng gỗ, không chịu ra ngoài. Lúc này, Sở Thấm vãi thẳng thức ăn vào trong chuồng, kiểm tra tình hình đàn gà một lúc, xem chúng ổn không, sau đó cô mới yên tâm xuống dưới.
Cuối cùng cho tằm ăn, tằm ở góc nhà bếp.
Sở Thấm đặt mấy cái giá gỗ trong nhà bếp, trên giá gỗ là mấy cái mẹt.
Trong cái mẹt, là từng con tằm màu trắng mập mạp.
Đầu tiên, Sở Thấm dọn sạch sẽ phân của chúng, sau đó hơ khô lá dâu, cắt thành từng mảnh rắc vào trong cái mẹt, những con tằm trắng mập mạp bắt đầu ngọ nguậy ăn.
"Phải nhả tơ rồi chứ nhỉ?" Sở Thấm suy đoán nói.
Cô chọc chọc con tằm, tự hỏi liệu năm nay có thể làm một chiếc chăn tơ tằm hay không.
Chăn tơ tằm, nghe nói chỉ người giàu mới đắp.
Thật ra cô đã nuôi được một vụ, còn thu được nửa bao tơ tằm, thêm bốn năm lượt nữa, chắc là cô có thể làm được chăn rồi.
Lợn, gà rồi đến tằm, Sở Thấm không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cảm thấy cuộc sống của mình càng ngày càng tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận